12.
Mấy hôm nay, Tống Cẩn Du chọc tôi giận nhiều lần, luôn cảm thấy mình đã có thêm mấy cái nếp nhăn.
Tôi giao việc cho Lục Vu rồi không quản nữa, dắt Đường Điềm đi du lịch.
Phong cảnh ở biển rất đẹp, thậm chí còn có bé trai tới gần tôi.
Tôi nhìn gương mặt ngây ngô của thằng bé, nhịn không được nói: “Con dì cũng tầm tuổi cháu đó.”
Đang nghĩ nên trêu cậu bé thế nào thì điện thoại riêng của tôi vang lên.
Người biết số này không nhiề, tôi nhìn dãy số xa lạ do dự một lát, nếu đoán không sai là Tống Cẩn Du gọi.
“Sao đấy?”
Bên kia là tiếng giò vù vù, một hồi không thấy ai lên tiếng.
Tôi cau mày nhìn điện thoại, Đường Điềm nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tôi lắc đầu nói với di động: “Không nói thì tôi tắt.”
“Giám đốc Bạch gần đây rảnh rỗi nhỉ?”
Là một giọng nói điện tử không biết ai ra ai.
Tôi tắt điện thoại, chơi trò gì thế, dám trêu tôi à? Không lâu sau, tên đó đổi số khác gọi.
“Bà không muốn biết sao tôi có số bà à?”
“Có chuyện thì nói, đừng giả thần giả quỷ với tôi.”
Âm thanh kia vang lên: “Chắc đã lâu rồi bà không có tin con trai mình à?”
Tôi híp mắt: “Đừng nói với tôi là con trai tôi ở trong tay cậu nhé, đổi kịch bản đi, lúc tôi ba mươi tuổi đã không thèm xem phim kiểu này rồi.”
Người đối diển hổn hển: “Miệng cứng lắm, tôi nói thật cho bà biết, con trai bà đang trong tay tôi.”
“Biết điều thì lấy một triệu đô tới chuộc hắn, nếu không tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
Tôi cười lạnh: “Không nhẹ tay kiểu gì? Ném hắn vào biển quốc tế cho cá ăn à?”
“Ai không biết tôi đã cắt đứt quan hệ mẹ con với Tống Cẩn Du rồi? Còn đòi một triệu đô? Khùng rồi hả?”
“Cứ giếc con tin đi.”
Nói xong tôi tắt điện thoại, Đường Điềm nghe cả cuộc gọi, hơi lo lắng.
“Chu Chu, dù Cẩn Du không nghe lời nhưng…”
Tôi xem đàn hải âu trắng bay lượn, châm chọc: “Tuy tớ đã cắt đứt quan hệ với nó nhưng vẫn có người đi theo cạnh nó.”
Đường Điềm ngạc nhiên: “Ý cậu là?”
Tôi không thay đổi sắc mặt: “Tự biên tự diễn thôi, không có tiền đồ, chỉ biết học cái gì đâu.”
“Còn biết hợp tác với người khác để lừa tiền của tớ cơ đấy.”
Tổng Cẩn Du vừa ra tù đã bán đồng hồ đi tìm An An, sau đó thuê nhà ở ngoài thành phố.
Tôi không hứng thú xem cảnh yêu đương của hai đứa điên đó, cái gì mà anh yêu em nhưng em không yêu anh, thế nên tôi cho người đi theo nó, không có chuyện xấu thì khỏi báo tôi, ảnh hưởng tâm trạng.
Mới mấy ngày không để ý, hai người này đã nghĩ ra trò này để chọc tôi.
Tôi vốn tưởng bị tôi vạch trần rồi thì thôi, không ngờ tối đó người đi theo Tống Cẩn Du lo lắng gọi cho tôi:
“Giám đốc Bạch, chúng tôi mất dấu cậu Tống.”
Hắn nói lúc sáng An An và Tống Cẩn Du đi nhà xưởng với nhau, giả vờ làm cướp để đòi tiền tôi, chiều nay hai người lại mất tích.
Hiện trường có dấu vết bánh xe, trông như bị trói đi.
Tôi cau mày không nói, cho họ tiếp tục điều tra.
Có thể bắt người dưới sự trông coi của tôi thì không phải chuyện Tống Cẩn Du làm được.
Không lẽ làm giả bị bắt cọc lại gặp đám bắt cóc thật à?
13.
Chỗ Tống Cẩn Du đã ba ngày không có tin, An An cũng biến mất.
Người của tôi tra được Tống Thịnh Đình, tên này không hề đổi tính, vẫn sống mơ mơ màng màng trong sòng bạc.
“Đi theo hắn đi, xem gần đây tiếp xúc với ai.”
Bỏ di động xuống, tôi gõ bàn, không ngừng suy nghĩ ai là người bắt cóc Tống Cẩn Du.
Trong lòng tôi xuất hiện một bóng người, cầm điện thoại gọi Lục Vu.
“Bé Vu, con tra cho dì xem gần đây Lý Hòa Vũ làm gì.”
Lục Vu hiểu ý tôi: “Dì Bạch nghi ngờ Lý Hòa Vũ làm hả?”
Mặc dù tôi có không ít kẻ thù trên thương trường, nhưng người làm việc không quản hậu quả thì chỉ có mình Lý Hòa Vũ thôi.
Tuy hắn đã rời khỏi ban giám đốc nhưng vẫn còn mối quan hệ, tôi nhớ lúc trước hắn có mấy người bạn lưu manh đó.
Hôm qua Lục Vu đi báo cảnh sát, án bắt cóc là án lớn, cảnh sát cũng xem trọng.
Bây giờ chúng tôi đều đợi cuộc gọi của bọn cướp.
Có tin thì mới có phát triển.
Nhưng tụi cướp lại rất kiên nhẫn.
Ngày thứ tư, tôi đã nhận được cuộc gọi từ số lạ.
“Giám đốc Bạch, tôi biết bà là người thông minh, nhưng chúng tôi là người không sợ chếc, một triệu đổi cái mạng của con trai bà, vụ mua bán này không lỗ chứ?”
Cảnh sát đang mở thiết bị nghe lén dò tìm ra hiệu: “Đồng ý trước, giữ cuộc gọi.”
Tôi đi tới cửa sổ nói: “Dù sao cậu cũng phải để tôi xác nhận con trai tôi ở chỗ cậu chứ?”
Bên kia vang lên tiếng đi rầm rầm, lát sau tôi nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống.
Âm thanh quen thuộc của Tống Cẩn Du vang lên: “Mẹ, cứu con!”
“Sao, bây giờ đã biết làm gì rồi chứ?”
Tôi lạnh mặt nói tiếp: “Bây giờ có rất nhiều phần mềm giả giọng. Một triệu không phải số tiền lớn, tôi không dễ tin người vậy đâu.”
Đám cướp bên kia tức giận, đá Tống Cẩn Du một cái, sau đó bên kia vang lên tiếng hét:
“Mẹ ---“
Bây giờ thì biết tìm mẹ cơ à? Đồ ngu xuẩn.
“Giám đốc Bạch, bà tốt nhất đừng báo cảnh sát, tôi sẽ đối xử với cậu chủ nhỏ thật tốt, chỉ cần tiền tới thì con bà sẽ về thôi.”
“Nếu bà gây với anh em chúng tôi, vậy bà sẽ không bao giờ thấy hắn nữa đâu.”
Hắn tắt điện thoại, bên cản sát cũng điều tra người sở hữu IP.
“Cô Bạch yên tâm, tôi đã tra được tài khoản của bên kia, chúng tôi sẽ định vị được sớm thôi.”
Mấy hôm nay, Tống Cẩn Du chọc tôi giận nhiều lần, luôn cảm thấy mình đã có thêm mấy cái nếp nhăn.
Tôi giao việc cho Lục Vu rồi không quản nữa, dắt Đường Điềm đi du lịch.
Phong cảnh ở biển rất đẹp, thậm chí còn có bé trai tới gần tôi.
Tôi nhìn gương mặt ngây ngô của thằng bé, nhịn không được nói: “Con dì cũng tầm tuổi cháu đó.”
Đang nghĩ nên trêu cậu bé thế nào thì điện thoại riêng của tôi vang lên.
Người biết số này không nhiề, tôi nhìn dãy số xa lạ do dự một lát, nếu đoán không sai là Tống Cẩn Du gọi.
“Sao đấy?”
Bên kia là tiếng giò vù vù, một hồi không thấy ai lên tiếng.
Tôi cau mày nhìn điện thoại, Đường Điềm nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tôi lắc đầu nói với di động: “Không nói thì tôi tắt.”
“Giám đốc Bạch gần đây rảnh rỗi nhỉ?”
Là một giọng nói điện tử không biết ai ra ai.
Tôi tắt điện thoại, chơi trò gì thế, dám trêu tôi à? Không lâu sau, tên đó đổi số khác gọi.
“Bà không muốn biết sao tôi có số bà à?”
“Có chuyện thì nói, đừng giả thần giả quỷ với tôi.”
Âm thanh kia vang lên: “Chắc đã lâu rồi bà không có tin con trai mình à?”
Tôi híp mắt: “Đừng nói với tôi là con trai tôi ở trong tay cậu nhé, đổi kịch bản đi, lúc tôi ba mươi tuổi đã không thèm xem phim kiểu này rồi.”
Người đối diển hổn hển: “Miệng cứng lắm, tôi nói thật cho bà biết, con trai bà đang trong tay tôi.”
“Biết điều thì lấy một triệu đô tới chuộc hắn, nếu không tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
Tôi cười lạnh: “Không nhẹ tay kiểu gì? Ném hắn vào biển quốc tế cho cá ăn à?”
“Ai không biết tôi đã cắt đứt quan hệ mẹ con với Tống Cẩn Du rồi? Còn đòi một triệu đô? Khùng rồi hả?”
“Cứ giếc con tin đi.”
Nói xong tôi tắt điện thoại, Đường Điềm nghe cả cuộc gọi, hơi lo lắng.
“Chu Chu, dù Cẩn Du không nghe lời nhưng…”
Tôi xem đàn hải âu trắng bay lượn, châm chọc: “Tuy tớ đã cắt đứt quan hệ với nó nhưng vẫn có người đi theo cạnh nó.”
Đường Điềm ngạc nhiên: “Ý cậu là?”
Tôi không thay đổi sắc mặt: “Tự biên tự diễn thôi, không có tiền đồ, chỉ biết học cái gì đâu.”
“Còn biết hợp tác với người khác để lừa tiền của tớ cơ đấy.”
Tổng Cẩn Du vừa ra tù đã bán đồng hồ đi tìm An An, sau đó thuê nhà ở ngoài thành phố.
Tôi không hứng thú xem cảnh yêu đương của hai đứa điên đó, cái gì mà anh yêu em nhưng em không yêu anh, thế nên tôi cho người đi theo nó, không có chuyện xấu thì khỏi báo tôi, ảnh hưởng tâm trạng.
Mới mấy ngày không để ý, hai người này đã nghĩ ra trò này để chọc tôi.
Tôi vốn tưởng bị tôi vạch trần rồi thì thôi, không ngờ tối đó người đi theo Tống Cẩn Du lo lắng gọi cho tôi:
“Giám đốc Bạch, chúng tôi mất dấu cậu Tống.”
Hắn nói lúc sáng An An và Tống Cẩn Du đi nhà xưởng với nhau, giả vờ làm cướp để đòi tiền tôi, chiều nay hai người lại mất tích.
Hiện trường có dấu vết bánh xe, trông như bị trói đi.
Tôi cau mày không nói, cho họ tiếp tục điều tra.
Có thể bắt người dưới sự trông coi của tôi thì không phải chuyện Tống Cẩn Du làm được.
Không lẽ làm giả bị bắt cọc lại gặp đám bắt cóc thật à?
13.
Chỗ Tống Cẩn Du đã ba ngày không có tin, An An cũng biến mất.
Người của tôi tra được Tống Thịnh Đình, tên này không hề đổi tính, vẫn sống mơ mơ màng màng trong sòng bạc.
“Đi theo hắn đi, xem gần đây tiếp xúc với ai.”
Bỏ di động xuống, tôi gõ bàn, không ngừng suy nghĩ ai là người bắt cóc Tống Cẩn Du.
Trong lòng tôi xuất hiện một bóng người, cầm điện thoại gọi Lục Vu.
“Bé Vu, con tra cho dì xem gần đây Lý Hòa Vũ làm gì.”
Lục Vu hiểu ý tôi: “Dì Bạch nghi ngờ Lý Hòa Vũ làm hả?”
Mặc dù tôi có không ít kẻ thù trên thương trường, nhưng người làm việc không quản hậu quả thì chỉ có mình Lý Hòa Vũ thôi.
Tuy hắn đã rời khỏi ban giám đốc nhưng vẫn còn mối quan hệ, tôi nhớ lúc trước hắn có mấy người bạn lưu manh đó.
Hôm qua Lục Vu đi báo cảnh sát, án bắt cóc là án lớn, cảnh sát cũng xem trọng.
Bây giờ chúng tôi đều đợi cuộc gọi của bọn cướp.
Có tin thì mới có phát triển.
Nhưng tụi cướp lại rất kiên nhẫn.
Ngày thứ tư, tôi đã nhận được cuộc gọi từ số lạ.
“Giám đốc Bạch, tôi biết bà là người thông minh, nhưng chúng tôi là người không sợ chếc, một triệu đổi cái mạng của con trai bà, vụ mua bán này không lỗ chứ?”
Cảnh sát đang mở thiết bị nghe lén dò tìm ra hiệu: “Đồng ý trước, giữ cuộc gọi.”
Tôi đi tới cửa sổ nói: “Dù sao cậu cũng phải để tôi xác nhận con trai tôi ở chỗ cậu chứ?”
Bên kia vang lên tiếng đi rầm rầm, lát sau tôi nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống.
Âm thanh quen thuộc của Tống Cẩn Du vang lên: “Mẹ, cứu con!”
“Sao, bây giờ đã biết làm gì rồi chứ?”
Tôi lạnh mặt nói tiếp: “Bây giờ có rất nhiều phần mềm giả giọng. Một triệu không phải số tiền lớn, tôi không dễ tin người vậy đâu.”
Đám cướp bên kia tức giận, đá Tống Cẩn Du một cái, sau đó bên kia vang lên tiếng hét:
“Mẹ ---“
Bây giờ thì biết tìm mẹ cơ à? Đồ ngu xuẩn.
“Giám đốc Bạch, bà tốt nhất đừng báo cảnh sát, tôi sẽ đối xử với cậu chủ nhỏ thật tốt, chỉ cần tiền tới thì con bà sẽ về thôi.”
“Nếu bà gây với anh em chúng tôi, vậy bà sẽ không bao giờ thấy hắn nữa đâu.”
Hắn tắt điện thoại, bên cản sát cũng điều tra người sở hữu IP.
“Cô Bạch yên tâm, tôi đã tra được tài khoản của bên kia, chúng tôi sẽ định vị được sớm thôi.”
Danh sách chương