Chiếc xe khách 50 chỗ đã rất cũ kĩ, trên xe cũng bốc mùi khó ngửi, do đây là một vùng núi khá hẻo lánh nên chỉ có mười mấy hành khách. Ngồi phía trước cô là hai người phụ nữ trung niên, cả hai từ khi lên xe đến giờ vẫn huyên thuyên không ngừng miệng.
"Chị biết chuyện gì chưa, đoạn đèo phía trước hôm qua lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng, mười lăm hành khách trên xe nghe đâu là..." Cô không nói tiếp mà làm hành động đưa tay cắt ngang cổ.
Người phụ nữ bên cạnh hoảng hốt: "Thật à, em đừng dọa chị."
"Em nói dối chị làm gì, đêm qua trên mạng đưa tin ầm lên kia kìa. Nếu không phải con gái em dưới thành phố đi công tác đột xuất không có ai giữ cháu thì em cũng không dám đi xe lúc này."
"Nam mô a di đà phật, đoạn đèo đó thực sự có huông em ạ, tính luôn cái em nói thì tháng này đã là ba vụ rồi đó."
"Lúc sáng trước khi ra khỏi nhà em đã khấn rất kỹ rồi, hy vọng là một đường bình an. Nghe đâu xã mình định quyên góp tiền xây cái am nhỏ ngay đoạn đèo để thờ cúng."
"Ôi chao, có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Xong công việc chị trở về cũng góp ít tiền vào để xây am, chứ để đi xe mà hồi hộp thế này chịu sao nổi."
Chung Liên hoàn toàn không để tâm đến lời nói của mọi người xung quanh, cô mãi mê ngắm nghía khung cảnh bên đường, tràn đầy hứng thú. Cô từng suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống của những người ở thành phố hiện đại, nơi có nhiều nhà lầu, xe hơi, có ti vi, có máy vi tính. Do thể chất đặc thù, từ nhỏ cô phải sống ẩn dật dưới sự bảo hộ của chú và ông nội, cho nên đây chính là lần đầu tiên cô rời đi một mình mà không có sự quản thúc của bất kỳ ai, nói không phấn khích chính là dối lòng. Nhìn hàng cây bên đường lần lượt chạy lùi về sau, trong lòng cô tràn đầy hồi hộp và mong đợi.
Chiếc xe đang băng băng trên đường bỗng dưng có một tiếng nổ lớn, xe loạng choạng rồi dừng lại. Cũng may đây là đoạn đèo nguy hiểm nên bác tài lái với tốc độ rất chậm, không gây ra tai nạn đáng tiếc nào.
Sau khi kiểm tra, bác tài ra hiệu mọi người xuống xe để cho họ thay lốp. Hành khách trên xe một phen hú vía, bàn tán không ngừng về vụ tai nạn ngày hôm qua ở đoạn đèo phía trước.
Chung Liên nhảy xuống xe, khẽ khịt mũi, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía trước. Cô cẩn thận hỏi bác tài sửa xe tốn bao lâu, sau đó lặng lẽ rời đi. Một người phụ nữ trung niên phát hiện gọi với lại: "Con gái có đi giải quyết thì tranh thủ về sớm, kẻo xe chạy mất."
Chung Liên chạy đi hơn một trăm mét, biến mất sau khúc quanh.
Mọi người nhìn nhau cười, ánh mắt đầy thiện ý, một người khác nói: "Con bé này chạy chi cho xa, tới bụi cây đằng kia là được rồi. Xe bỏ lại thì chỉ biết đứng khóc giữa đường."
"Ôi chao, cái bà này, người ta là con gái mới lớn, còn ngượng ngùng, ai như bà sinh đẻ mấy lứa rồi."
"Tôi đẻ mấy lứa thì sao?"
"Thì có người ta ngượng dùm bà chứ bà đâu biết ngượng nữa, ha ha ha."
Khi đã tránh được ánh mắt của người khác, cô chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đoạn đèo cách nơi đỗ xe 700 mét. Nơi này lan can an toàn phân cách giữa đường giao thông và vực sâu đã bị cong vẹo đứt gãy do va chạm mạnh, bên đường còn có hai người đang đứng trò chuyện với nhau, hay nói đúng hơn là hai linh hồn.
Một nam quỷ đầu be bét máu, mặc quần rách rưới hầm hố, tai đeo đầy khuyên cúi đầu khép nép thưa: "Chủ nhân, xe đằng kia có mười mấy người, nhưng đang bị hỏng nên phải dừng lại sửa."
Nữ quỷ hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, cả người tản mát ra hắc khí sâm sâm, rõ ràng là một ác quỷ trên tay có không ít mạng người.
"Mười mấy người, rất tốt! Đi lại đó canh chừng, khi nào đến thì báo cho tôi." Nữ quỷ cười, nụ cười méo mó khiến gương mặt ả càng đáng sợ.
Nam quỷ chần chừ một hồi mới ngập ngừng hỏi: "Chủ... chủ nhân, chúng ta hại nhiều người như thế, lỡ bị quỷ sai bắt thì sao?"
Nữ quỷ nhìn cậu ta, quát: "Tôi cho cậu làm gì thì làm đó đi."
Sau đó ả nhẹ vuốt mái tóc lòa xòa của mình, nhếch miệng ngạo mạn nói: "Chỉ cần một trăm sinh mạng người sống nữa thôi công lực của tôi tăng mạnh, lúc đó vài tên quỷ sai cũng chẳng là gì."
Nam quỷ trừng mắt nhìn cô, hoảng sợ: "Một...một trăm người nữa."
"Còn lề mề làm gì, mau lăn đi làm việc."
Nam quỷ rụt cổ, sợ sệt chạy về phía đoàn xe của Chung Liên, nào ngờ mới đi vài bước đã bị cô chặn lại.
Cùng lúc đó, Phương Ninh Tiệp theo chỉ dẫn của la bàn lập tức rời khỏi thành phố, hơn 10 tiếng lái xe, anh đã leo lên một đoạn đèo cách thành phố hàng trăm cây số. Bỗng nhiên cảm ứng được phía trước dày đặc âm khí, đây rõ ràng không phải là dấu hiệu bình thường.
Anh đỗ xe trên lối thoát hiểm, lặng lẽ đi bộ về hướng âm khí ngùn ngụt toát ra, đồng thời đó cũng là hướng mà kim la bàn chỉ tới.
Anh nhìn thấy hai linh hồn, một nam quỷ đầu bê bết máu, linh hồn còn trắng tinh khiết, một nữ ác quỷ cả người tản mác âm khí dầy đặc, có vẻ lợi hại, hẳn là đã hại không ít mạng người. Lẽ nào nữ quỷ này chính là cực ác chi nguyên mà ông nội lo lắng? Rất tốt, anh sẽ diệt trừ ác quỷ này trước khi ả ta trở nên mạnh mẽ và khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Có vẻ nhiệm vụ lần này không khó như anh nghĩ.
Khi Phương Ninh Tiệp vừa định bước ra khỏi chỗ trú ẩn của mình thì bất chợt xuất hiện một người thứ ba, đó là một cô gái rất trẻ tuổi xinh đẹp. Anh nhíu mày, lo lắng nữ quỷ sẽ ra tay với cô gái.
"Đứng yên ở đó, để tôi xử lý nữ quỷ này rồi tới cậu." Cô gái chặn đường nam quỷ, cũng không chào hỏi mà bá đạo ra lệnh.
Phương Ninh Tiệp nhướng mày, hóa ra đây là một đồng đạo. Chỉ là tuổi cô ta còn quá trẻ, không biết có đủ năng lực để trấn áp nữ quỷ này không.
Nữ quỷ nhướng mắt nhìn Chung Liên, sau đó nhếch miệng khinh thường. Một đứa oắt con hỉ mũi chưa sạch, đến đây cũng chỉ để nạp mạng cho ả mà thôi.
Chung Liên nhìn nữ quỷ chằm chằm, không khí căng thẳng nên chẳng ai để ý yết hầu cô đang ừng ực nuốt nước miếng.
"Cô là ác quỷ, tôi sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt cô!" Chung Liên nhìn nữ quỷ, lẫm liệt nói.
Nữ quỷ bật cười, khoe ra cái miệng đỏ ngầu ghê rợn: "Được thôi, đến đây đi cô đạo sĩ trẻ." Ả vừa nói vừa vươn tay chìa về phía Chung Liên.
Chung Liên sựng người lại, đột nhiên thấy hơi phân vân. Đây không phải lần đầu tiên cô đi bắt quỷ, nhưng quỷ hợp tác thế này thực sự là mới gặp lần đầu. Nữ quỷ liệu có phải là ác quỷ không? Nếu chú Út biết cô giết nhầm quỷ lương thiện, chắc chắn sẽ bị mắng chết.
"Cô hại rất nhiều mạng người rồi đúng không?" Chung Liên nhỏ giọng hỏi, muốn xác nhận thêm lần nữa.
"Đương nhiên rồi!" Nữ quỷ bình thản thừa nhận. Vẫn tiếp tục chìa tay về phía Chung Liên. Mặc dù chỉ có một mạng, nhưng muỗi nhỏ thịt ít thì vẫn là thịt, ả không chê.
Chung Liên lúc này mới thở phào, cười nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không làm cô đau đâu."
Nữ quỷ nhíu mày không hiểu ý Chung Liên. Nhưng không đợi ả nghĩ ngợi lâu, Chung Liên đã nắm lấy tay ả.
Phương Ninh Tiệp hoảng hốt, lo sợ Chung Liên bị nữ quỷ giết hại, khi anh vừa định ra tay thì hành động tiếp theo của Chung Liên làm anh phải rụt trở về.
Chung Liên cầm tay nữ quỷ đưa lên miệng, cắn một cái. Không sai, chính là cắn một cái.
Theo lý thuyết, nữ quỷ chỉ là một linh hồn nên sẽ không bị tổn hại hoặc đau đớn trước những công kích vật lý thông thường. Nhưng nhát cắn của Chung Liên lại làm ả ta đau thấu, ả hét lớn giật tay lại, lùi về phía sau, khi nhìn xuống thì thấy một bàn tay của mình đã biến mất, chính là bàn tay bị Chung Liên cắn.
"Mày...mày là cái gì?" Nữ quỷ thực sự hoảng sợ.
Chung Liên táp miệng, vẻ mặt vẫn còn thèm thuồng, ngại ngùng cười nói: "Làm cô đau hả, xin lỗi nha. Lâu quá không được ăn nên tôi muốn nhâm nhi một chút. Đừng sợ, lần này tôi sẽ nuốt cả người cô cùng một lúc, không đau nữa đâu." Lần đầu gặp một ác quỷ lịch thiệp như vậy, Chung Liên cũng áy náy khi làm người ta ta đau.
"Tránh, tránh ra!" Nữ quỷ hô to, phất tay xua một luồng âm khí về phía Chung Liên. Ả ta là một ác quỷ lâu năm, pháp lực chắc chắn không tầm thường, vừa rồi thất thủ chẳng qua là do khinh địch mà thôi, bị luồng âm khí dày đặc thế này đánh vào, nếu là người bình thường chắc chắn nằm liệt giường cả tháng, thậm chí là mất mạng. Nhưng Chung Liên không hề né tránh, cô bình chân như vại, hé miệng hút hết âm khí vào cơ thể.
Hai con quỷ hoảng hốt trố mắt nhìn cô, ngay cả Phương Ninh Tiệp cũng ngạc nhiên không kém.
Chung Liên tiến lại gần nữ quỷ, vẫn kiên trì an ủi ả ta: "Cô đừng sợ, lần này chắc chắn không đau, tôi sẽ không cắn nữa."
Cảm giác nguy cơ thôi thúc, nữ quỷ đứng dậy xoay người bỏ chạy, nhưng Chung Liên nào để ả ta như ý. Cô giơ tay lên, nữ quỷ lập tức bị hút về, sau đó cô không do dự hé miệng, nuốt trọn linh hồn nữ quỷ. Tất cả diễn ra không đến một phút, nữ quỷ chưa kịp la hét vì hoảng sợ thì đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
Phương Ninh Tiệp theo dõi cả quá trình, trong lòng cũng trầm xuống. Người có thể hấp thu âm khí, như vậy có còn là người sao? Trong đầu anh đột nhiên xẹt qua một đoạn tư liệu ghi trong sách cổ: "Các chủ Âm Linh Các, một nữ nhân ác độc lợi dụng tín ngưỡng của hoàng tộc lúc đương thời để làm ra những chuyện thiên lý khó dung, sinh linh đồ thán. Tương truyền rằng bà là người, nhưng cũng là quỷ, có thể thôn phệ tất cả các âm vật và biến nó trở thành năng lượng để bản thân sử dụng."
Phương Ninh Tiệp nhìn xuống la bàn, nữ ác quỷ đã biến mất, nhưng la bàn vẫn sáng, kim vẫn một mực chỉ về hướng đó, lẽ nào cô gái trẻ này mới là cực ác chi nguyên? Phương Ninh Tiệp thực sự không dám tin vào mắt mình, đây rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ, đôi mắt to tròn linh động, trong suốt như sơn khê.
Người ta đồn đãi rằng Các chủ Âm Linh Các là nửa người nửa quỷ, nhưng sự thật chỉ một vài gia tộc cổ xưa trong giới huyền học mới biết được, trong đó có Phương gia. Các chủ Âm Linh Các sở dĩ có thể thôn phệ và hấp thu âm vật là do thể chất đặc thù, sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, tại nơi hội tụ âm khí nặng nề, thể chất ngàn năm có một Thiên âm chi thể. Người mang thiên âm chi thể trời sinh khai thiên nhãn, có thể nhìn thấu và sờ chạm vào âm vật, cắn nuốt âm khí và biến nó thành chất dinh dưỡng cho bản thân. Ngược lại, thiên âm chi thể cũng là dạng thể chất mà âm vật thèm muốn chiếm được nhất, đối với yêu ma quỷ quái, máu thịt của người thiên âm chi thể không khác gì thịt Đường tăng.
Chỉ bấy nhiêu đó, Phương Ninh Tiệp đã có thể đoán được bí mật của cô gái này, chẳng qua cô ấy đã dùng phương pháp đặc thù nào đó để che giấu thể chất mà thôi.
"Chị biết chuyện gì chưa, đoạn đèo phía trước hôm qua lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng, mười lăm hành khách trên xe nghe đâu là..." Cô không nói tiếp mà làm hành động đưa tay cắt ngang cổ.
Người phụ nữ bên cạnh hoảng hốt: "Thật à, em đừng dọa chị."
"Em nói dối chị làm gì, đêm qua trên mạng đưa tin ầm lên kia kìa. Nếu không phải con gái em dưới thành phố đi công tác đột xuất không có ai giữ cháu thì em cũng không dám đi xe lúc này."
"Nam mô a di đà phật, đoạn đèo đó thực sự có huông em ạ, tính luôn cái em nói thì tháng này đã là ba vụ rồi đó."
"Lúc sáng trước khi ra khỏi nhà em đã khấn rất kỹ rồi, hy vọng là một đường bình an. Nghe đâu xã mình định quyên góp tiền xây cái am nhỏ ngay đoạn đèo để thờ cúng."
"Ôi chao, có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Xong công việc chị trở về cũng góp ít tiền vào để xây am, chứ để đi xe mà hồi hộp thế này chịu sao nổi."
Chung Liên hoàn toàn không để tâm đến lời nói của mọi người xung quanh, cô mãi mê ngắm nghía khung cảnh bên đường, tràn đầy hứng thú. Cô từng suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống của những người ở thành phố hiện đại, nơi có nhiều nhà lầu, xe hơi, có ti vi, có máy vi tính. Do thể chất đặc thù, từ nhỏ cô phải sống ẩn dật dưới sự bảo hộ của chú và ông nội, cho nên đây chính là lần đầu tiên cô rời đi một mình mà không có sự quản thúc của bất kỳ ai, nói không phấn khích chính là dối lòng. Nhìn hàng cây bên đường lần lượt chạy lùi về sau, trong lòng cô tràn đầy hồi hộp và mong đợi.
Chiếc xe đang băng băng trên đường bỗng dưng có một tiếng nổ lớn, xe loạng choạng rồi dừng lại. Cũng may đây là đoạn đèo nguy hiểm nên bác tài lái với tốc độ rất chậm, không gây ra tai nạn đáng tiếc nào.
Sau khi kiểm tra, bác tài ra hiệu mọi người xuống xe để cho họ thay lốp. Hành khách trên xe một phen hú vía, bàn tán không ngừng về vụ tai nạn ngày hôm qua ở đoạn đèo phía trước.
Chung Liên nhảy xuống xe, khẽ khịt mũi, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía trước. Cô cẩn thận hỏi bác tài sửa xe tốn bao lâu, sau đó lặng lẽ rời đi. Một người phụ nữ trung niên phát hiện gọi với lại: "Con gái có đi giải quyết thì tranh thủ về sớm, kẻo xe chạy mất."
Chung Liên chạy đi hơn một trăm mét, biến mất sau khúc quanh.
Mọi người nhìn nhau cười, ánh mắt đầy thiện ý, một người khác nói: "Con bé này chạy chi cho xa, tới bụi cây đằng kia là được rồi. Xe bỏ lại thì chỉ biết đứng khóc giữa đường."
"Ôi chao, cái bà này, người ta là con gái mới lớn, còn ngượng ngùng, ai như bà sinh đẻ mấy lứa rồi."
"Tôi đẻ mấy lứa thì sao?"
"Thì có người ta ngượng dùm bà chứ bà đâu biết ngượng nữa, ha ha ha."
Khi đã tránh được ánh mắt của người khác, cô chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đoạn đèo cách nơi đỗ xe 700 mét. Nơi này lan can an toàn phân cách giữa đường giao thông và vực sâu đã bị cong vẹo đứt gãy do va chạm mạnh, bên đường còn có hai người đang đứng trò chuyện với nhau, hay nói đúng hơn là hai linh hồn.
Một nam quỷ đầu be bét máu, mặc quần rách rưới hầm hố, tai đeo đầy khuyên cúi đầu khép nép thưa: "Chủ nhân, xe đằng kia có mười mấy người, nhưng đang bị hỏng nên phải dừng lại sửa."
Nữ quỷ hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, cả người tản mát ra hắc khí sâm sâm, rõ ràng là một ác quỷ trên tay có không ít mạng người.
"Mười mấy người, rất tốt! Đi lại đó canh chừng, khi nào đến thì báo cho tôi." Nữ quỷ cười, nụ cười méo mó khiến gương mặt ả càng đáng sợ.
Nam quỷ chần chừ một hồi mới ngập ngừng hỏi: "Chủ... chủ nhân, chúng ta hại nhiều người như thế, lỡ bị quỷ sai bắt thì sao?"
Nữ quỷ nhìn cậu ta, quát: "Tôi cho cậu làm gì thì làm đó đi."
Sau đó ả nhẹ vuốt mái tóc lòa xòa của mình, nhếch miệng ngạo mạn nói: "Chỉ cần một trăm sinh mạng người sống nữa thôi công lực của tôi tăng mạnh, lúc đó vài tên quỷ sai cũng chẳng là gì."
Nam quỷ trừng mắt nhìn cô, hoảng sợ: "Một...một trăm người nữa."
"Còn lề mề làm gì, mau lăn đi làm việc."
Nam quỷ rụt cổ, sợ sệt chạy về phía đoàn xe của Chung Liên, nào ngờ mới đi vài bước đã bị cô chặn lại.
Cùng lúc đó, Phương Ninh Tiệp theo chỉ dẫn của la bàn lập tức rời khỏi thành phố, hơn 10 tiếng lái xe, anh đã leo lên một đoạn đèo cách thành phố hàng trăm cây số. Bỗng nhiên cảm ứng được phía trước dày đặc âm khí, đây rõ ràng không phải là dấu hiệu bình thường.
Anh đỗ xe trên lối thoát hiểm, lặng lẽ đi bộ về hướng âm khí ngùn ngụt toát ra, đồng thời đó cũng là hướng mà kim la bàn chỉ tới.
Anh nhìn thấy hai linh hồn, một nam quỷ đầu bê bết máu, linh hồn còn trắng tinh khiết, một nữ ác quỷ cả người tản mác âm khí dầy đặc, có vẻ lợi hại, hẳn là đã hại không ít mạng người. Lẽ nào nữ quỷ này chính là cực ác chi nguyên mà ông nội lo lắng? Rất tốt, anh sẽ diệt trừ ác quỷ này trước khi ả ta trở nên mạnh mẽ và khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Có vẻ nhiệm vụ lần này không khó như anh nghĩ.
Khi Phương Ninh Tiệp vừa định bước ra khỏi chỗ trú ẩn của mình thì bất chợt xuất hiện một người thứ ba, đó là một cô gái rất trẻ tuổi xinh đẹp. Anh nhíu mày, lo lắng nữ quỷ sẽ ra tay với cô gái.
"Đứng yên ở đó, để tôi xử lý nữ quỷ này rồi tới cậu." Cô gái chặn đường nam quỷ, cũng không chào hỏi mà bá đạo ra lệnh.
Phương Ninh Tiệp nhướng mày, hóa ra đây là một đồng đạo. Chỉ là tuổi cô ta còn quá trẻ, không biết có đủ năng lực để trấn áp nữ quỷ này không.
Nữ quỷ nhướng mắt nhìn Chung Liên, sau đó nhếch miệng khinh thường. Một đứa oắt con hỉ mũi chưa sạch, đến đây cũng chỉ để nạp mạng cho ả mà thôi.
Chung Liên nhìn nữ quỷ chằm chằm, không khí căng thẳng nên chẳng ai để ý yết hầu cô đang ừng ực nuốt nước miếng.
"Cô là ác quỷ, tôi sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt cô!" Chung Liên nhìn nữ quỷ, lẫm liệt nói.
Nữ quỷ bật cười, khoe ra cái miệng đỏ ngầu ghê rợn: "Được thôi, đến đây đi cô đạo sĩ trẻ." Ả vừa nói vừa vươn tay chìa về phía Chung Liên.
Chung Liên sựng người lại, đột nhiên thấy hơi phân vân. Đây không phải lần đầu tiên cô đi bắt quỷ, nhưng quỷ hợp tác thế này thực sự là mới gặp lần đầu. Nữ quỷ liệu có phải là ác quỷ không? Nếu chú Út biết cô giết nhầm quỷ lương thiện, chắc chắn sẽ bị mắng chết.
"Cô hại rất nhiều mạng người rồi đúng không?" Chung Liên nhỏ giọng hỏi, muốn xác nhận thêm lần nữa.
"Đương nhiên rồi!" Nữ quỷ bình thản thừa nhận. Vẫn tiếp tục chìa tay về phía Chung Liên. Mặc dù chỉ có một mạng, nhưng muỗi nhỏ thịt ít thì vẫn là thịt, ả không chê.
Chung Liên lúc này mới thở phào, cười nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không làm cô đau đâu."
Nữ quỷ nhíu mày không hiểu ý Chung Liên. Nhưng không đợi ả nghĩ ngợi lâu, Chung Liên đã nắm lấy tay ả.
Phương Ninh Tiệp hoảng hốt, lo sợ Chung Liên bị nữ quỷ giết hại, khi anh vừa định ra tay thì hành động tiếp theo của Chung Liên làm anh phải rụt trở về.
Chung Liên cầm tay nữ quỷ đưa lên miệng, cắn một cái. Không sai, chính là cắn một cái.
Theo lý thuyết, nữ quỷ chỉ là một linh hồn nên sẽ không bị tổn hại hoặc đau đớn trước những công kích vật lý thông thường. Nhưng nhát cắn của Chung Liên lại làm ả ta đau thấu, ả hét lớn giật tay lại, lùi về phía sau, khi nhìn xuống thì thấy một bàn tay của mình đã biến mất, chính là bàn tay bị Chung Liên cắn.
"Mày...mày là cái gì?" Nữ quỷ thực sự hoảng sợ.
Chung Liên táp miệng, vẻ mặt vẫn còn thèm thuồng, ngại ngùng cười nói: "Làm cô đau hả, xin lỗi nha. Lâu quá không được ăn nên tôi muốn nhâm nhi một chút. Đừng sợ, lần này tôi sẽ nuốt cả người cô cùng một lúc, không đau nữa đâu." Lần đầu gặp một ác quỷ lịch thiệp như vậy, Chung Liên cũng áy náy khi làm người ta ta đau.
"Tránh, tránh ra!" Nữ quỷ hô to, phất tay xua một luồng âm khí về phía Chung Liên. Ả ta là một ác quỷ lâu năm, pháp lực chắc chắn không tầm thường, vừa rồi thất thủ chẳng qua là do khinh địch mà thôi, bị luồng âm khí dày đặc thế này đánh vào, nếu là người bình thường chắc chắn nằm liệt giường cả tháng, thậm chí là mất mạng. Nhưng Chung Liên không hề né tránh, cô bình chân như vại, hé miệng hút hết âm khí vào cơ thể.
Hai con quỷ hoảng hốt trố mắt nhìn cô, ngay cả Phương Ninh Tiệp cũng ngạc nhiên không kém.
Chung Liên tiến lại gần nữ quỷ, vẫn kiên trì an ủi ả ta: "Cô đừng sợ, lần này chắc chắn không đau, tôi sẽ không cắn nữa."
Cảm giác nguy cơ thôi thúc, nữ quỷ đứng dậy xoay người bỏ chạy, nhưng Chung Liên nào để ả ta như ý. Cô giơ tay lên, nữ quỷ lập tức bị hút về, sau đó cô không do dự hé miệng, nuốt trọn linh hồn nữ quỷ. Tất cả diễn ra không đến một phút, nữ quỷ chưa kịp la hét vì hoảng sợ thì đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
Phương Ninh Tiệp theo dõi cả quá trình, trong lòng cũng trầm xuống. Người có thể hấp thu âm khí, như vậy có còn là người sao? Trong đầu anh đột nhiên xẹt qua một đoạn tư liệu ghi trong sách cổ: "Các chủ Âm Linh Các, một nữ nhân ác độc lợi dụng tín ngưỡng của hoàng tộc lúc đương thời để làm ra những chuyện thiên lý khó dung, sinh linh đồ thán. Tương truyền rằng bà là người, nhưng cũng là quỷ, có thể thôn phệ tất cả các âm vật và biến nó trở thành năng lượng để bản thân sử dụng."
Phương Ninh Tiệp nhìn xuống la bàn, nữ ác quỷ đã biến mất, nhưng la bàn vẫn sáng, kim vẫn một mực chỉ về hướng đó, lẽ nào cô gái trẻ này mới là cực ác chi nguyên? Phương Ninh Tiệp thực sự không dám tin vào mắt mình, đây rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ, đôi mắt to tròn linh động, trong suốt như sơn khê.
Người ta đồn đãi rằng Các chủ Âm Linh Các là nửa người nửa quỷ, nhưng sự thật chỉ một vài gia tộc cổ xưa trong giới huyền học mới biết được, trong đó có Phương gia. Các chủ Âm Linh Các sở dĩ có thể thôn phệ và hấp thu âm vật là do thể chất đặc thù, sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, tại nơi hội tụ âm khí nặng nề, thể chất ngàn năm có một Thiên âm chi thể. Người mang thiên âm chi thể trời sinh khai thiên nhãn, có thể nhìn thấu và sờ chạm vào âm vật, cắn nuốt âm khí và biến nó thành chất dinh dưỡng cho bản thân. Ngược lại, thiên âm chi thể cũng là dạng thể chất mà âm vật thèm muốn chiếm được nhất, đối với yêu ma quỷ quái, máu thịt của người thiên âm chi thể không khác gì thịt Đường tăng.
Chỉ bấy nhiêu đó, Phương Ninh Tiệp đã có thể đoán được bí mật của cô gái này, chẳng qua cô ấy đã dùng phương pháp đặc thù nào đó để che giấu thể chất mà thôi.
Danh sách chương