Thấy nữ quỷ có ý định tấn công mình, Chung Liên cũng không hoảng sợ tránh né, cô đứng yên tại chỗ, giơ tay lên bắt được khuôn mặt nhầy nhụa máu me của cô ta.

Nữ quỷ kinh ngạc trừng to mắt, tại sao một người sống lại có thể bắt được cô ta? Lẽ nào đây cũng là đồng loại? "Nhìn nhìn cái gì, tôi đây chỉ ăn ác quỷ, cô động vào tôi đi tôi liền có cớ ăn cô."

Nữ quỷ dù là thần trí mơ hồ, nhưng cũng hiểu được nguyên tắc mền nắn rắn buông, lập tức rụt người lại tránh khỏi Chung Liên, huống hồ cô ta dù là lệ quỷ, nhưng cũng chưa từng hại người.

Thấy nữ quỷ đã an tỉnh lại, Chung Liên hỏi: "Cô là ai, lúc rảnh rỗi cô thường hay nhảy lầu lắm hả?"

Nghe nhắc đến hai từ "nhảy lầu" nữ quỷ như được bật công tắc, cô quay đầu trở lại lan can và có ý định chơi thêm một vòng nữa.

Chung Liên thấy thế, dán một lá bùa thanh minh lên đỉnh đầu cô ta, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ trong giây lát lá bùa bốc cháy. Vẻ ngoài nữ quỷ lập tức thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vết thương trên đầu dần biến mất, tóc tai vén gọn ghẽ ra sau đầu, gương mặt ngây dại mơ hồ cũng dần lấy lại thần trí, hé ra ngũ quan thanh tú dễ nhìn.

"Cám ơn ân nhân đã giúp đỡ." Tú Tú cúi người bày tỏ sự biết ơn cô gái trẻ trước mặt mình.

Nữ quỷ sau khi tỉnh táo, rốt cuộc cũng nhớ được thân thế của mình. Hai mươi năm trước, cô chính là nữ sinh của ngôi trường đại học này. Khi đó, cô là một cô gái trẻ mười chín tuổi đang trong tình yêu cuồng nhiệt với chàng lãng tử cùng lớp. Thế nhưng vì thân phận chênh lệch, không môn đăng hộ đối, mẹ chàng trai đã ra sức ngăn cản và cấm đoán tình yêu của hai người.

"Ngày hôm đó, tôi viết một lá thư tay đặt trong ngăn bàn của anh ấy, hẹn gặp nhau lúc mười giờ đêm trên tầng thượng này để nói rõ ràng về chuyện tương lai hai đứa." Nữ quỷ nói đến đây, hai mắt đã ngấn lệ sụt sùi.

"Đêm ấy gió rất lạnh, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Rốt cuộc tôi cũng chờ được, anh ấy xuất hiện từ phía sau hàng cây kia, từ từ tiến lại tòa nhà này. Nhưng không biết vì điều gì mà anh ấy chỉ bần thần đứng bên dưới một lúc, sau đó xoay người rời đi. Ngay từ đầu tôi đã không dám hy vọng nhiều về tình yêu này, nhưng tôi thật sự không cam tâm! Rõ ràng anh ấy đã đến nơi rồi, chỉ cần bước lên để gặp tôi thôi, nhưng rốt cuộc anh ấy lại lựa chọn từ bỏ! Tại sao chứ? Tại sao?" Nữ quỷ gào lên, sau đó nghẹn ngào khóc.

Chung Liên nhìn cô ta nức nở, hai mắt tràn đầy phức tạp. Một hồi lâu sau, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Cô không biết tại sao anh ta không lên đây gặp cô à?"

"Nếu tôi biết thì tôi đã sớm được đầu thai rồi chứ còn ở đây làm gì?" Tú Tú sau khi chết, vì luồng chấp niệm này mà hóa thành lệ quỷ, bị giam cầm ở tầng thượng hai mươi năm, thần trí ngày càng mơ hồ, linh hồn ngày một yếu ớt. Nếu Chung Liên xuất hiện muộn vài năm thôi, hẳn là Tú Tú đã hồn phi phách tán biến mất khỏi thế gian này.

Hai mắt Chung Liên càng phức tạp hơn, thực sự khó có thể diễn tả bằng lời: "Đây là ký túc xá nữ, ban quản lý ký túc xá đâu cho phép anh ta vào."

Tú Tú ngẩn người, hai hàng nước mắt nước mũi cứ thế treo trên mặt, không biết có nên khóc tiếp tục hay không.

"Nam nữ vụng trộm gặp nhau, người ta thường hẹn ở rừng cây hồ nước, cô hẹn ở tầng thượng ký túc xá nữ làm sao anh ta lên được."

Tú Tú đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt: "Tôi...tôi quên mất."

Cô ngập ngừng giây lát, sau đó lại hùng hồn: "Tại sao không thể là tầng thượng? Cô không thấy trong phim HongKong người ta toàn chia tay nhau trên sân thượng sao, sân thượng chính là chỗ thích hợp nhất để chia tay, hiểu chưa!"

Chung Liên gãi đầu ngượng ngùng, thứ lỗi cho một thiếu nữ quê mùa từ nhỏ không được xem ti vi cho nên không biết trào lưu chia tay trên sân thượng: "Cái này... Nhưng mà cuối cùng hai người có gặp được nhau đâu. Cô cũng ngốc thật, tự dưng lại vì một người đàn ông mà tự tử, hoang phí cả một đời. Cô có biết người tự tử tội nghiệt rất nặng không, trốn tránh nhân quả, bất hiếu, chỉ hai tội này thôi kiếp sau cô đừng mong được đầu thai vào chỗ tốt."

Tú Tú bị mắng, chột dạ cúi đầu, lúc đó chỉ thấy đau lòng thôi, ai nghĩ nhiều như vậy chứ. Nhưng một tia linh quang chợt lóe, cô liền bật người hớn hở: "Tôi nhớ ra rồi, tôi không có tự tử, tôi không có trốn tránh nhân quả, cũng không bất hiếu."

Chung Liên nhướng mày, có vẻ không tin tưởng, tự tử vì tình, sau đó luẩn quẩn không siêu thoát, lệ quỷ loại này chút Út kể cho cô nghe nhiều lắm: "Không tự tử, vậy sao cô rơi xuống lầu?"

Tú Tú có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời: "Tôi... trượt chân. Tôi nhìn anh ta rời đi mất hút không thèm quay lại, tức giận quá xoay người muốn trở về phòng, nào ngờ đạp phải vũng nước, trượt chân, chết."

Cho nên không phải chết vì tình, mà chết vì xui xẻo. Chung Liên không còn lời nào để nói. Trượt chân chết, sau đó vì một chấp niệm không đâu vào đâu trói buộc lại tầng thượng hai mươi năm. Đột nhiên có chút thông cảm!

"Thôi được rồi, nếu đã cởi bỏ chấp niệm, tôi giúp cô siêu độ để sớm đầu thai." Chung Liên nói.

Không hiểu sao khi nghe đến đầu thai, Tú Tú lại có chút kháng cự: "Tôi... tôi chưa muốn đầu thai."

"Tại sao? Nếu không xuống địa phủ chờ đầu thai, cô sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lang thang, linh hồn sẽ ngày một yếu ớt, theo tình trạng hiện tại của cô, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm nữa là hồn phi phách tán."

"Tại cô còn sống nên không biết đó thôi, bây giờ muốn đầu thai phải xếp hàng chờ tận sáu mươi bảy mươi năm, dương gian đốt tiền xuống dưới quá nhiều dẫn đến lạm phát phi mã, giá hàng hóa tăng cao, đời sống khó khăn, dưới đó địa điểm vui chơi giải trí cũng không nhiều. Phải sống như thế vài chục năm tôi thà ở dương gian hưởng thụ còn hơn."

Chung Liên nhíu mày thắc mắc: "Không đâu, tôi nghe ông và chú nói chỉ cần lúc còn sống không làm điều thương thiên hại lý, sau khi bị quỷ sai đưa xuống địa phủ thì chừng năm bảy năm sẽ được đầu thai."

"Ôi chao, đó là chuyện của mấy chục năm về trước rồi. Muốn đầu thai cũng phải có bụng để gửi vào chứ, bây giờ kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ được sinh từ một đến hai con, còn có nhiều nhà sợ mệt không chịu sinh con nữa. Dân số ngày càng đông, người chết cũng càng nhiều, mà trẻ em sinh ra lại quá ít, phải xếp hàng chờ thôi."

"Chuyện này làm sao cô biết?"

"Cái này ai mà chẳng biết. Rằm tháng bảy địa phủ mở cửa cho quỷ về thăm nhà, họ kể cho tôi nghe. Dù tôi có lúc thần trí không tỉnh táo, nhưng cũng làm quỷ hai mươi năm rồi, cũng xem như là tay già đời chứ bộ."

Chung Liên gật đầu thụ giáo, hóa ra bây giờ làm quỷ dưới địa phủ cũng không dễ dàng. Nhưng cô vẫn không đồng tình với việc Tú Tú muốn ở lại dương gian.

"Không xuống địa phủ chẳng lẽ cô muốn hồn phi phách tán? Hay là cô còn tâm nguyện chưa hoàn thành? Muốn gặp ba mẹ, gặp người yêu cũ?"

Tú Tú lắc đầu: "Bố mẹ tôi sớm mất hồi tôi 15 tuổi rồi, còn Anh Tuấn hẳn là đã kết hôn. Thực ra hôm đó tôi hẹn gặp chủ yếu là để chia tay. Cô không biết đâu, sau khi gặp mặt mẹ anh ấy tôi mới biết anh ấy xuất thân giàu có, nhưng gia đình nổi tiếng trọng nam khinh nữ, mẹ chồng khắc bạc với con dâu. Thân phận bọn tôi chênh lệch như thế, có gả vào cũng chỉ chịu khổ mà thôi. Hừ, đừng tưởng tôi không biết anh ta hẹn hò cùng một lúc ba người.

Cô biết bộ phim Hongkong "Người ở lại" không? Nữ chính phát hiện người đàn ông mà mình yêu hết lòng phản bội, cô hẹn anh ta lên sân thượng một tòa nhà để nói rõ mọi việc. Sau khi anh ta thừa nhận là đã yêu người khác, nữ chính tát anh ta một cái, xoay người dứt khoát rời đi. Nhìn bóng lưng của cô ta rất kiên cường, nhưng thực chất hai mắt lại đẫm lệ, thật đáng thương."

Chung Liên chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Rồi sao nữa, hai người sau đó có quay lại với nhau không?"

Tú Tú siết chặt nắm tay, căm ghét nói: "Đương nhiên là không! Tình mới của anh ta là con gái của đổng sự trưởng một tập đoàn lớn..."

"Đổng sự trưởng là cái gì?" Chung Liên ngắt lời, thắc mắc.

Tú Tú không hài lòng híp mắt, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tóm lại là chức rất cao trong công ty, có rất nhiều tiền. Anh ta muốn leo lên vị trí cao nên bỏ rơi nữ chính. Sau này nữ chính gặp được nam chính, anh ta cũng là đổng sự trưởng của một tập đoàn còn lớn hơn. Nam chính dùng sự chân thành của mình chữa lành vết thương lòng của nữ chính, hai người hạnh phúc bên nhau."

"Vậy còn anh người yêu cũ thế nào?"

"Hừ, anh ta là kẻ xấu, hại rất nhiều người nên cuối phim bị bỏ tù, đáng đời."

Chung Liên gật gù tán thưởng: "Thật là một kết thúc có hậu." Sau đó chợt nhận ra hai người đã đi quá xa, cần phải trở về đề tài ban đầu: "Cô không muốn đầu thai, ở lại dương gian làm gì?"

Tú Tú ngẫm nghĩ chốc lát, có chút tiếc nuối nói: "Nghe nói bây giờ phim Hàn Quốc hay lắm, tôi còn chưa được xem đâu. Hơn nữa ngoài hiệu sách đầy rẫy tiểu thuyết tình yêu, tha hồ mà đọc. Xuống địa phủ chờ đầu thai, sáu bảy mươi năm không xem phim, không đọc tiểu thuyết làm sao mà tôi chịu nổi. Thôi, tới đâu tính tới đó, tóm lại tôi muốn đọc hết tiểu thuyết ngoài hiệu sách và xem hết những bộ phim hay. Chuyện đầu thai để sau đi."

Chung Liên chậc lưỡi: "Cô cũng liều mạng thật. Nhưng tôi nói trước, làm cô hồn dã quỷ không dễ dàng đâu nha, đến lúc cô làm chuyện xấu đừng trách sao tôi ăn cô."

Một người một quỷ chia tay nhau, Chung Liên trở về phòng ngủ, Tú Tú thì hớn hở rời khỏi nơi đã trói buộc mình hai mươi năm, chạy ra hiệu sách bên ngoài trường học để đọc cọp tiểu thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện