Bà ta vừa kêu to vừa chỉ vào Lý Ngọc Lan ầm ĩ mắng to: “Sao số tao khổ thế này! Sao lại sinh ra một thứ vô lương tâm như vậy! Sớm biết mày như vậy, lúc trước mới sinh nên ấn ày vào trong thùng nước tiểu cho chết đuối, miễn cho còn phải chịu tức!”
Trước gì bị bà ta là kẻ không có lương tâm cũng không phải một hai lần, Lý Ngọc Lan đưa tay che lỗ tai Đại Bảo, mặt không chút thay đổi nghe xong, nói: “Mẹ, bà đừng giả vờ. Dù sao công việc cũng không còn, bà đừng nghĩ lại gả tôi cho người khác.”
“Mày mày, cái đồ bất hiếu!” Vương Ngân Liên vô năng cuồng nộ.
Lý Ngọc Lan tiếp tục nói: “Nếu bà đã mắng như vậy, thì loại ăn cháo đá bát và đồ bất hiếu là tôi đây sao có thể ngồi im nhỉ?”
Lý Ngọc Lan nói xong trực tiếp đứng lên.
Vương Ngân Liên nhìn động tác của cô, trong lòng hiện ra một cỗ dự cảm không tốt, hỏi: “Mày, mày muốn làm cái gì?”
“Đến nhà bà đó.” Lý Ngọc Lan đương nhiên nói: “Tôi nhớ Cố Thâm đưa đến nhà bà không ít đồ phải không? Vừa khéo làm sao, nếu tôi đã là kẻ ăn cháo đá bát thì nên đòi lại hết những thứ này chứ nhỉ?”
Nói xong, cô lại hỏi con trai: “Đại Bảo, còn nhớ trước kia cha con tặng gì đến nhà bà ngoại không!”
Lý Ngọc Lan cảm thấy trước kia mình tính tình quá tốt, hơn nữa còn nhớ tới chút tình thân kia.
Hiện tại răng nanh của mẹ đẻ đều lộ ra, cô không có lý do gì để bọn họ cắn.
Đại Bảo nhanh nhảu đáp một tiếng, nói: “Con nhớ! Ừm, lần trước ba trở về, cầm ba đài phát thanh, tặng cho nhà bà ngoại một cái, kèm theo đài phát thanh còn có ——”
Đại Bảo bám ngón tay nhớ lại.
Vương Ngân Liên nghe vậy hoảng hốt.
Trương Hiểu Lệ ôm đứa nhỏ cũng trắng bệch, Cố Thâm đưa không ít thứ tốt của Lý gia, Trương Hiểu Lệ lén lút giấu một ít đưa đến nhà mẹ đẻ cô. Hiện tại nếu Lý Ngọc Lan nhất quyết đòi về, vậy mấy lần lấy đồ của cô ta không chừng đã bị phát hiện...
Nghĩ đến khả năng này, Trương Hiểu Lệ nhanh chóng gọi Vương Ngân Liên một tiếng: “Mẹ, bé cưng hình như tiểu rồi!”
Những lời này khiến Vương Ngân Liên tỉnh táo lại.
Vương Ngân Liên lúc này cũng không kêu đau nữa, hai ba cái từ trên mặt đất đứng lên, thuận tiện vỗ vỗ quần áo của mình, tức giận nói: “Nói cái gì vậy? Đã đưa đến nhà thì đó là của nhà tao!”
Lý Ngọc Lan từ chối cho ý kiến.
Vương Ngân Liên thật sợ Lý Ngọc Lan tới cửa lấy, bà ta lại lôi kéo Trương Hiểu Lệ nhanh chóng rời đi: “Chuyện hôm nay coi như xong. Đi đi, Tiểu Lệ, chúng ta sẽ còn quay lại.”
Bà ta thầm nghĩ phải mau về nhà giấu đồ đi.
Nhìn bóng lưng Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Lệ hốt hoảng rời đi, Lý Ngọc Lan giật giật môi cười cười.
Đại Bảo giãy dụa trong lòng cô một chút, quay đầu có chút lo lắng: “Mẹ——”
“Ừm, đừng sợ, không sao cả.” Lý Ngọc Lan an ủi nhóc con.
Lý Ngọc Lan vừa rồi cũng chỉ dọa Vương Ngân Liên, tình huống thân thể hiện tại của cô cũng không dám đi theo.
Cũng may Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Nguyệt biết đường sợ hãi.
Trước gì bị bà ta là kẻ không có lương tâm cũng không phải một hai lần, Lý Ngọc Lan đưa tay che lỗ tai Đại Bảo, mặt không chút thay đổi nghe xong, nói: “Mẹ, bà đừng giả vờ. Dù sao công việc cũng không còn, bà đừng nghĩ lại gả tôi cho người khác.”
“Mày mày, cái đồ bất hiếu!” Vương Ngân Liên vô năng cuồng nộ.
Lý Ngọc Lan tiếp tục nói: “Nếu bà đã mắng như vậy, thì loại ăn cháo đá bát và đồ bất hiếu là tôi đây sao có thể ngồi im nhỉ?”
Lý Ngọc Lan nói xong trực tiếp đứng lên.
Vương Ngân Liên nhìn động tác của cô, trong lòng hiện ra một cỗ dự cảm không tốt, hỏi: “Mày, mày muốn làm cái gì?”
“Đến nhà bà đó.” Lý Ngọc Lan đương nhiên nói: “Tôi nhớ Cố Thâm đưa đến nhà bà không ít đồ phải không? Vừa khéo làm sao, nếu tôi đã là kẻ ăn cháo đá bát thì nên đòi lại hết những thứ này chứ nhỉ?”
Nói xong, cô lại hỏi con trai: “Đại Bảo, còn nhớ trước kia cha con tặng gì đến nhà bà ngoại không!”
Lý Ngọc Lan cảm thấy trước kia mình tính tình quá tốt, hơn nữa còn nhớ tới chút tình thân kia.
Hiện tại răng nanh của mẹ đẻ đều lộ ra, cô không có lý do gì để bọn họ cắn.
Đại Bảo nhanh nhảu đáp một tiếng, nói: “Con nhớ! Ừm, lần trước ba trở về, cầm ba đài phát thanh, tặng cho nhà bà ngoại một cái, kèm theo đài phát thanh còn có ——”
Đại Bảo bám ngón tay nhớ lại.
Vương Ngân Liên nghe vậy hoảng hốt.
Trương Hiểu Lệ ôm đứa nhỏ cũng trắng bệch, Cố Thâm đưa không ít thứ tốt của Lý gia, Trương Hiểu Lệ lén lút giấu một ít đưa đến nhà mẹ đẻ cô. Hiện tại nếu Lý Ngọc Lan nhất quyết đòi về, vậy mấy lần lấy đồ của cô ta không chừng đã bị phát hiện...
Nghĩ đến khả năng này, Trương Hiểu Lệ nhanh chóng gọi Vương Ngân Liên một tiếng: “Mẹ, bé cưng hình như tiểu rồi!”
Những lời này khiến Vương Ngân Liên tỉnh táo lại.
Vương Ngân Liên lúc này cũng không kêu đau nữa, hai ba cái từ trên mặt đất đứng lên, thuận tiện vỗ vỗ quần áo của mình, tức giận nói: “Nói cái gì vậy? Đã đưa đến nhà thì đó là của nhà tao!”
Lý Ngọc Lan từ chối cho ý kiến.
Vương Ngân Liên thật sợ Lý Ngọc Lan tới cửa lấy, bà ta lại lôi kéo Trương Hiểu Lệ nhanh chóng rời đi: “Chuyện hôm nay coi như xong. Đi đi, Tiểu Lệ, chúng ta sẽ còn quay lại.”
Bà ta thầm nghĩ phải mau về nhà giấu đồ đi.
Nhìn bóng lưng Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Lệ hốt hoảng rời đi, Lý Ngọc Lan giật giật môi cười cười.
Đại Bảo giãy dụa trong lòng cô một chút, quay đầu có chút lo lắng: “Mẹ——”
“Ừm, đừng sợ, không sao cả.” Lý Ngọc Lan an ủi nhóc con.
Lý Ngọc Lan vừa rồi cũng chỉ dọa Vương Ngân Liên, tình huống thân thể hiện tại của cô cũng không dám đi theo.
Cũng may Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Nguyệt biết đường sợ hãi.
Danh sách chương