Lúc này nhìn thấy Đại Bảo tới, mấy đứa nhỏ kia đều chắn ở phía trước trừng mắt nhìn Đại Bảo, nói: “Mày không được chơi với bọn tao!”

Đại Bảo bĩu môi, không để ý tới bọn họ.

Cậu bé tìm được một mảnh bê tông phẳng, sau đó ngồi xổm xuống đặt chiếc xe sắt của mình trên mặt đất.

Đầu tiên anh dùng bàn tay nhỏ ấn xe trên mặt đất vài cái, sau đó mới hài lòng ấn công tắc.

Chiếc xe “vèo” một cái liền chạy ra ngoài, Đại Bảo vui sướng đuổi theo, chờ nó dừng lại, lại đổi phương hướng để chiếc xe tiếp tục chạy.

Những đứa trẻ ở cách đó không xa nhìn thấy chiếc xe trong tay của Đại Bảo, ai nấy đều nhìn chằm chằm.

Mấy người qua lại, cuối cùng có đứa nhỏ nhịn không được, mặc kệ mấy đứa nhỏ kia đang trừng mắt nhìn, liền chạy đến bên cạnh Đại Bảo.

“Cố Liên Sâm, đây là cái gì vậy?” Có một đứa trẻ hỏi.

Đại Bảo cầm chiếc xe trong tay, cố ý để cho họ nhìn thấy rõ ràng, nâng cằm nhỏ tự hào nói: “Đây là xe ô tô, ba tớ mua cho!”

Nhóc con cố ý cắn nặng hai chữ “Ba”.



“Tớ thấy xe hơi của cậu còn có thể tự chạy!” Lại có đứa nhỏ hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Đại Bảo đắc ý nói, lại phất tay chỉ huy bọn họ, “Các cậu đứng xa một chút, đừng giẫm lên xe của tớ.”

Đợi đến khi bọn nhỏ vây xem đều đứng xa, Đại Bảo mới ngồi xổm xuống, biểu diễn cho bọn họ xem chiếc xe biết tự chạy.

Chiếc xe vừa chạy, Đại Bảo vừa đuổi theo, vừa thấy chiếc xe dừng lại,cậu bé liền nhanh chóng nhặt nó trở lại.

Những đứa trẻ vây quanh phát ra một tiếng thán phục: “Thực sự chạy được kìa!”

Mấy đứa nhỏ lúc trước đánh nhau với Đại Bảo cũng thừa dịp người không chú ý lặng lẽ lẻn vào xem xe của Đại Bảo.

Những đứa trẻ đều thèm thuồng chiếc xe trong tay Đại Bảo.

Có đứa bé thăm dò hỏi: “Cố Liên Sâm, xe của cậu có thể để chúng tớ chơi không?”

“ Đương nhiên không thể!” Đại Bảo hai tay bảo vệ chiếc xe nhỏ của mình, “Lúc trước các cậu mắng ba tớ, còn không chơi với tôi, tớ cũng không cần chơi với các cậu nữa!”

Đại Bảo kỳ thật cũng không phải là một đứa nhỏ keo kiệt.

Trước đây có đồ chơi gì, nhóc con cũng sẽ chia sẻ cho các bạn nhỏ của mình chơi với nhau.



Nhưng lần này bọn họ quá đáng, cứ mãi nói xấu ba nhóc, còn muốn ăn hiếp nhóc, nhóc không thèm chia sẻ với bọn họ đâu! Đại Bảo đi ra lần này, chính là vì khoe khoang, hiện tại khoe khoang đến, liền ôm xe của mình rời đi.

Một đám trẻ em đứng lại trên mặt đất nhìn nhau.

Mày nhìn tao, tao nhìn mày mấy lượt, cuối cùng cũng có người nhỏ giọng oán giận một câu: “Đều do Vương Tiểu Minh, lúc trước không cho phép chúng ta chơi với Cố Liên Sâm, hiện tại tốt rồi, đổi lại thành cậu ta không cho chúng ta chơi hơi kia!”

“Mày nói cái gì? Rõ ràng mày cũng nói xấu ba Cố Liên Sâm!”

“Nhưng tao không nói trước mặt cậu ta.”

“Đều tại mày, do mày cả đấy!”

“Cẩn thận tao đánh bây giờ!”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?”

Hai nhóm trẻ em càng cãi nhau càng hăng, vậy mà bắt đầu xô đẩy lẫn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện