Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để người ngoài tiểu viện nghe được.
Lý Kiều Kiều không đề phòng Lý Ngọc Lan lại thẳng thắn nói như thế, cả người sững sờ tại chỗ, nói không nên lời.
Hơn nửa ngày, cô ta mới có chút chột dạ nói: “Chị, chị họ, chị nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì chẳng nhẽ cô không hiểu sao?” Lý Ngọc Lan cười nhạo, “Lý Kiều Kiều, tâm tư của cô đều viết hết trên mặt, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi, tôi...”Lý Kiều Kiều lúc này đầu óc cũng là một mảnh bối cảnh, không biết nên phản bác như thế nào.
Lý Ngọc Lan làm sao biết được tâm tư của mình? Rõ ràng cô ta che giấu rất tốt!
Nhìn sự trào phóng trên gương mặt Lý Ngọc Lan, Lý Kiều Kiều bị kích thích rồi.
Kiếp trước cô ta từng thấy biểu cảm này trên mặt Lý Ngọc Lan, dựa vào đâu khi cô ta sống lại rồi mà vẫn còn phải chịu cơn tức này, tất cả mọi thứ của Lý Ngọc Lan đều phải là của cô ta.
Nghĩ tới đây, Lý Kiều Kiều rầm một tiếng đứng lên, chỉ vào Lý Ngọc Lan nói: “Lý Ngọc Lan, tôi chính xác——”
Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu, cửa viện đã bị người đẩy mạnh ra, kèm theo đó là tiếng rống giận giữ của Tiền Phượng Anh: “Lý Kiều Kiều!”
Tiền Phượng Anh kỳ thật đã sớm đến ngoài cửa Lý gia viện.
Hơn nửa giờ trước, bà ta nhận được điện thoại của chồng, ông ta mắng bà ta một trận, yêu cầu bà ta quản lý tốt cô con gái Lý Kiều Kiều này.
Tiền Phượng Anh cố gắng hết sức ứng phó tinh thần, mới từ trong tiếng chỉ trích của chồng biết được, thì ra là Lý Kiều Kiều đến nhà Lý Ngọc Lan gây chuyện gì.
Khi đó bà ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới.
Chạy đến cửa nhà Lý Ngọc Lan, Tiền Phượng Anh nghe một hồi, không thấy bên trong có tiếng ồn ào gì, đang cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên nghe được Lý Ngọc Lan nói chuyện.
Tiền Phượng Anh nghe được lời kia, cước bộ dừng lại, trong lòng dâng lên một trận tức giận.
Cái con ranh Lý Ngọc Lan dám nói linh tinh.
Lại nói Kiều Kiều coi trọng người đàn ông của cô ta? Nói thế chẳng phải là cố ý làm hỏng thanh danh Kiều Kiều sao?
Tiễn Phượng Anh tức giận vô cùng, lập tức muốn vọt vào mắng to Lý Ngọc Lan một trận.
Nhưng tay bà ta vừa đặt ở trên cửa, trong lòng lại là một trận kỳ quái —— sao lại không nghe thấy Lý Kiều Kiều phản bác đây?
Tiền Phượng Anh biết rõ tính cách cô con gái nhà mình, Lý Kiều Kiều không phải là người biết nén giận.
Nếu ai bôi nhọ cô ta, không đáp trả tý gì hoàn toàn không phải tính cách của cô ta.
Trong lúc giằng co giữa hai bên, Tiền Phượng Anh lại nhớ tới khoảng thời gian này Lý Kiều Kiều khác thường ——
Đầu tiên là vừa khóc vừa cười như một tên điên, nói cái gì ông trời đối xử với mình. Sau đó lại không chịu gặp mặt đối tượng xem mắt. Đi làm cũng vô cùng không tích cực, thường xuyên vắng mặt vô cớ, giám đốc nhà máy gọi điện thoại đến nhà nữa...
Quan trọng nhất là, Lý Kiều Kiều còn hết sức quan tâm đến chuyện nhà Lý Ngọc Lan, nhất định phải đi theo mình đến Lý gia, đuổi thế nào cũng không đuổi được...
Lý Kiều Kiều không đề phòng Lý Ngọc Lan lại thẳng thắn nói như thế, cả người sững sờ tại chỗ, nói không nên lời.
Hơn nửa ngày, cô ta mới có chút chột dạ nói: “Chị, chị họ, chị nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì chẳng nhẽ cô không hiểu sao?” Lý Ngọc Lan cười nhạo, “Lý Kiều Kiều, tâm tư của cô đều viết hết trên mặt, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi, tôi...”Lý Kiều Kiều lúc này đầu óc cũng là một mảnh bối cảnh, không biết nên phản bác như thế nào.
Lý Ngọc Lan làm sao biết được tâm tư của mình? Rõ ràng cô ta che giấu rất tốt!
Nhìn sự trào phóng trên gương mặt Lý Ngọc Lan, Lý Kiều Kiều bị kích thích rồi.
Kiếp trước cô ta từng thấy biểu cảm này trên mặt Lý Ngọc Lan, dựa vào đâu khi cô ta sống lại rồi mà vẫn còn phải chịu cơn tức này, tất cả mọi thứ của Lý Ngọc Lan đều phải là của cô ta.
Nghĩ tới đây, Lý Kiều Kiều rầm một tiếng đứng lên, chỉ vào Lý Ngọc Lan nói: “Lý Ngọc Lan, tôi chính xác——”
Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu, cửa viện đã bị người đẩy mạnh ra, kèm theo đó là tiếng rống giận giữ của Tiền Phượng Anh: “Lý Kiều Kiều!”
Tiền Phượng Anh kỳ thật đã sớm đến ngoài cửa Lý gia viện.
Hơn nửa giờ trước, bà ta nhận được điện thoại của chồng, ông ta mắng bà ta một trận, yêu cầu bà ta quản lý tốt cô con gái Lý Kiều Kiều này.
Tiền Phượng Anh cố gắng hết sức ứng phó tinh thần, mới từ trong tiếng chỉ trích của chồng biết được, thì ra là Lý Kiều Kiều đến nhà Lý Ngọc Lan gây chuyện gì.
Khi đó bà ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới.
Chạy đến cửa nhà Lý Ngọc Lan, Tiền Phượng Anh nghe một hồi, không thấy bên trong có tiếng ồn ào gì, đang cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên nghe được Lý Ngọc Lan nói chuyện.
Tiền Phượng Anh nghe được lời kia, cước bộ dừng lại, trong lòng dâng lên một trận tức giận.
Cái con ranh Lý Ngọc Lan dám nói linh tinh.
Lại nói Kiều Kiều coi trọng người đàn ông của cô ta? Nói thế chẳng phải là cố ý làm hỏng thanh danh Kiều Kiều sao?
Tiễn Phượng Anh tức giận vô cùng, lập tức muốn vọt vào mắng to Lý Ngọc Lan một trận.
Nhưng tay bà ta vừa đặt ở trên cửa, trong lòng lại là một trận kỳ quái —— sao lại không nghe thấy Lý Kiều Kiều phản bác đây?
Tiền Phượng Anh biết rõ tính cách cô con gái nhà mình, Lý Kiều Kiều không phải là người biết nén giận.
Nếu ai bôi nhọ cô ta, không đáp trả tý gì hoàn toàn không phải tính cách của cô ta.
Trong lúc giằng co giữa hai bên, Tiền Phượng Anh lại nhớ tới khoảng thời gian này Lý Kiều Kiều khác thường ——
Đầu tiên là vừa khóc vừa cười như một tên điên, nói cái gì ông trời đối xử với mình. Sau đó lại không chịu gặp mặt đối tượng xem mắt. Đi làm cũng vô cùng không tích cực, thường xuyên vắng mặt vô cớ, giám đốc nhà máy gọi điện thoại đến nhà nữa...
Quan trọng nhất là, Lý Kiều Kiều còn hết sức quan tâm đến chuyện nhà Lý Ngọc Lan, nhất định phải đi theo mình đến Lý gia, đuổi thế nào cũng không đuổi được...
Danh sách chương