Đồng Song nhặt sáu tờ tiền mệnh giá cao nhất lên, dùng toàn bộ sự tức giận vò nát chúng, quăng lên ga giường trắng tinh, sau đó sải bước ra khỏi phòng. Anh chưa vội đi ngay, dừng xe tại góc phố vắng cách Bích Hà không quá xa, đặt tay lên cửa xe hút thuốc. Trong lúc anh đang lục lọi tìm bao thuốc lá mới thì bóng hình không quá quen thuộc rơi vào tầm nhìn.
Đồng Song ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người ngoài xa rất lâu. Cô ta đang bận nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, gương mặt xinh đẹp kia toát lên vẻ bất mãn. Anh ngả người về sau, ngón trỏ gõ lên vô lăng, quan sát nhất cử nhất động của cô gái kia như thể đang thưởng thức bộ phim truyền hình. Vào lúc cô ta kết thúc cuộc gọi, Đồng Song đạp chân ga chạy đến vị trí cô ta đang đứng. Khi đó, có thể vì mình chưa tỉnh rượu hoàn toàn, hoặc vì ý định trêu ghẹo nào đó nên đã chạy đến? Đồng Song có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? "Có muốn hóa giang một đoạn không người đẹp?" Anh thò đầu ra, nhìn thẳng vào cô gái ăn mặc sexy, kiêu ngạo nhìn mình như nhìn món đồ chơi tiêu khiển.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẫn là điệu cười khinh khỉnh đáng ghét chọc thẳng vào mắt đối phương. Mũi giày cao gót nhọn đá vào thân xe phát ra tiếng vang khá lớn.
"Sao? Chê tiền ít à? Hay muốn bắt mối làm khách quen của tôi? Xin lỗi nhé, trình của cưng còn yếu lắm. Chị chê!"
Nói ba câu thì hết hai câu là xem thường người khác. Đồng Song thừa nhận việc bản thân có kinh nghiệm sống phong phú, loại người nào, tầng lớp nào cũng từng gặp qua. Riêng kiểu phụ nữ xinh đẹp tựa hoa ăn nói tựa phân thế này, đây là lần đầu anh được diện kiến.
Thấy thần sắc đối phương không mấy tốt, cô gái kia mỉm cười đắc ý, xoay người sải bước rời đi. Âm thanh gót giày nện xuống mặt đường lộp cộp đánh mạnh vào màng nhĩ anh đau điếng, như hai bên có trăm ngàn tạp âm nhiễu loạn, thay phiên nhau tra tấn mình.
Trước mặt Bích Hà là đường Lê Thụ, sau lưng là đường Hằng Công. Hai tuyến đường lớn trải dài toàn khu vực thành phố trở thành huyết mạch giao thông đường bộ quan trọng, phân bố nhiều ngã đường, thúc đẩy mọi hoạt động giao thương trong thành phố và các tỉnh thành lân cận trở nên nhanh chóng, thuận tiện hơn.
Người dân vẫn thường truyền miệng nhau rằng: "Mua đất Lê Thụ chẳng khác nào tự vẫn trên đường Hằng Công". Câu này có nghĩa là: Mỗi tấc đất ở Lê Thụ đắt đến mức có thể so với chiếc Audi, Mercedes... chạy bon bon trên đường Hằng Công. Chỉ với mười ba từ đó đã có thể lột tả sự đắt đỏ của hai tuyến đường huyết mạch thành phố. Dĩ nhiên, người nắm trong tay bất động sản ở đây không phải quyền cao chức trọng, cũng là doanh nhân nắm vài chục tỷ trong tay.
Từ ban công tầng hai mươi lăm của khu chung cư VG, người đàn ông trung niên mặc trên người bộ đồ ngủ thoải mái ngồi xuống ghế mây, kìm nén cơn phận nộ trước những lời con gái nói qua điện thoại.
"Cha yêu dấu của con ơi! Con gái cha vừa tốt nghiệp xong là cha đã bắt con về nước liền. Huhu! Con không muốn đâu, cha cho con ở đây ba tháng đi mà. Con muốn chia tay bạn bè, đi du lịch vài nơi rồi về, không được sao cha?"
"Không được. Con không phải con nít nữa đâu Trinh, đừng có làm nũng với cha."
Cô gái tên Trinh bĩu môi, liếc mắt nhìn thành phố về đêm ngập tràn ánh sáng rực rỡ. Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên đáy ly rượu vang, dần lướt lên thân ly, miệng ly, theo từng lời cha mình nói.
"Ngày mai đặt vé máy bay về cho cha, con dám ở đó thêm một ngày nào thì biết tay cha."
Lời vừa ra khỏi miệng, ông ấy đã cộc cằn ngắt cuộc gọi, buồn bực ném điện thoại lên bàn trà. Sau đó mở quyển sách bản thân đọc dang dở đêm qua ra đọc tiếp.
Bên này, tại phòng khách sạn năm sao trong thành phố. Đứa con gái vốn vẫn ở nước ngoài hiện tại đang ngâm mình trong bồn tắm.
Cô là An Trinh, con gái út của ông An Trình, nắm trong tay 15% cổ phần LSC - doanh nghiệp xuất khẩu gạo đứng hai toàn quốc. Có thể nói sự nghiệp của cha lên như diều gặp gió, làm đâu thắng đó. Người đời cho rằng sự thành công của cha đều nhờ thế lực sau lưng ông giúp đỡ. Và thế lực đó không ai khác ngoài ông nội cô, người chuyển nhượng 15% cổ phần LSC cho cha. Với tư cách là người nhà, người có IQ đáng tự hào, An Trinh vẫn luôn khinh thường những kẻ đứng sau bày trò, đơm đặt.
Bởi, một khi bạn xuất sắc, nổi trội, dù bạn không làm gì, những kẻ xa lạ chưa một lần gặp mặt kia luôn sẵn sàng chĩa mũi dao về phía bạn. Thấu hiểu châm ngôn đó, An Trinh chưa bao giờ biến bản thân thành người nổi bật, tất cả hào quang cô đều dán lên người ông anh trai nhà mình. Xét về truyền thống gia đình, năng lực, địa vị, anh trai rất xứng nhận được hào quang em gái tặng, đồng thời trong tương lai ngồi vững vị trí người thừa kế. Ôm đồm mọi việc, kể cả công việc cô không yêu thích. Còn cô, sẽ sống đúng với thân phận con gái duy nhất nhà tài phiệt, tiêu tiền và tận hưởng cuộc sống xa hoa đến hết đời.
An Trinh đứng dậy bước ra bồn tắm, nước từ cơ thể nhỏ xuống sàn gạch ẩm ướt. Cô đi đến trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt, dọc xuống cổ, xương quai xanh mềm mại và vết tích sau cuộc hoan ái. An Trinh vô thức chạm tay lên ngực mình, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ trong miệng anh ta. Cô ngượng ngùng thu tay về, cầm lấy khăn lông treo trên giá lau khô người. Mỗi nơi khăn lông lướt qua giống như đang khiêu khích sức chịu đựng của cô, vị trí giữa hai chân lần nữa khát khao được lấp đầy.
Cô không biết anh ta tên gì? Nên tìm người ở đâu? Điều bản thân nhớ rõ nhất là cảm giác đêm hôm đó, người đàn ông trần truồng hừng hực nhục dục phóng đãng trên thân thể mình. An Trinh nghĩ đến số tiền mình đưa cho anh ta, bất thình lình cười thành tiếng.
"Ba triệu."
Đồng Song ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người ngoài xa rất lâu. Cô ta đang bận nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, gương mặt xinh đẹp kia toát lên vẻ bất mãn. Anh ngả người về sau, ngón trỏ gõ lên vô lăng, quan sát nhất cử nhất động của cô gái kia như thể đang thưởng thức bộ phim truyền hình. Vào lúc cô ta kết thúc cuộc gọi, Đồng Song đạp chân ga chạy đến vị trí cô ta đang đứng. Khi đó, có thể vì mình chưa tỉnh rượu hoàn toàn, hoặc vì ý định trêu ghẹo nào đó nên đã chạy đến? Đồng Song có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? "Có muốn hóa giang một đoạn không người đẹp?" Anh thò đầu ra, nhìn thẳng vào cô gái ăn mặc sexy, kiêu ngạo nhìn mình như nhìn món đồ chơi tiêu khiển.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẫn là điệu cười khinh khỉnh đáng ghét chọc thẳng vào mắt đối phương. Mũi giày cao gót nhọn đá vào thân xe phát ra tiếng vang khá lớn.
"Sao? Chê tiền ít à? Hay muốn bắt mối làm khách quen của tôi? Xin lỗi nhé, trình của cưng còn yếu lắm. Chị chê!"
Nói ba câu thì hết hai câu là xem thường người khác. Đồng Song thừa nhận việc bản thân có kinh nghiệm sống phong phú, loại người nào, tầng lớp nào cũng từng gặp qua. Riêng kiểu phụ nữ xinh đẹp tựa hoa ăn nói tựa phân thế này, đây là lần đầu anh được diện kiến.
Thấy thần sắc đối phương không mấy tốt, cô gái kia mỉm cười đắc ý, xoay người sải bước rời đi. Âm thanh gót giày nện xuống mặt đường lộp cộp đánh mạnh vào màng nhĩ anh đau điếng, như hai bên có trăm ngàn tạp âm nhiễu loạn, thay phiên nhau tra tấn mình.
Trước mặt Bích Hà là đường Lê Thụ, sau lưng là đường Hằng Công. Hai tuyến đường lớn trải dài toàn khu vực thành phố trở thành huyết mạch giao thông đường bộ quan trọng, phân bố nhiều ngã đường, thúc đẩy mọi hoạt động giao thương trong thành phố và các tỉnh thành lân cận trở nên nhanh chóng, thuận tiện hơn.
Người dân vẫn thường truyền miệng nhau rằng: "Mua đất Lê Thụ chẳng khác nào tự vẫn trên đường Hằng Công". Câu này có nghĩa là: Mỗi tấc đất ở Lê Thụ đắt đến mức có thể so với chiếc Audi, Mercedes... chạy bon bon trên đường Hằng Công. Chỉ với mười ba từ đó đã có thể lột tả sự đắt đỏ của hai tuyến đường huyết mạch thành phố. Dĩ nhiên, người nắm trong tay bất động sản ở đây không phải quyền cao chức trọng, cũng là doanh nhân nắm vài chục tỷ trong tay.
Từ ban công tầng hai mươi lăm của khu chung cư VG, người đàn ông trung niên mặc trên người bộ đồ ngủ thoải mái ngồi xuống ghế mây, kìm nén cơn phận nộ trước những lời con gái nói qua điện thoại.
"Cha yêu dấu của con ơi! Con gái cha vừa tốt nghiệp xong là cha đã bắt con về nước liền. Huhu! Con không muốn đâu, cha cho con ở đây ba tháng đi mà. Con muốn chia tay bạn bè, đi du lịch vài nơi rồi về, không được sao cha?"
"Không được. Con không phải con nít nữa đâu Trinh, đừng có làm nũng với cha."
Cô gái tên Trinh bĩu môi, liếc mắt nhìn thành phố về đêm ngập tràn ánh sáng rực rỡ. Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên đáy ly rượu vang, dần lướt lên thân ly, miệng ly, theo từng lời cha mình nói.
"Ngày mai đặt vé máy bay về cho cha, con dám ở đó thêm một ngày nào thì biết tay cha."
Lời vừa ra khỏi miệng, ông ấy đã cộc cằn ngắt cuộc gọi, buồn bực ném điện thoại lên bàn trà. Sau đó mở quyển sách bản thân đọc dang dở đêm qua ra đọc tiếp.
Bên này, tại phòng khách sạn năm sao trong thành phố. Đứa con gái vốn vẫn ở nước ngoài hiện tại đang ngâm mình trong bồn tắm.
Cô là An Trinh, con gái út của ông An Trình, nắm trong tay 15% cổ phần LSC - doanh nghiệp xuất khẩu gạo đứng hai toàn quốc. Có thể nói sự nghiệp của cha lên như diều gặp gió, làm đâu thắng đó. Người đời cho rằng sự thành công của cha đều nhờ thế lực sau lưng ông giúp đỡ. Và thế lực đó không ai khác ngoài ông nội cô, người chuyển nhượng 15% cổ phần LSC cho cha. Với tư cách là người nhà, người có IQ đáng tự hào, An Trinh vẫn luôn khinh thường những kẻ đứng sau bày trò, đơm đặt.
Bởi, một khi bạn xuất sắc, nổi trội, dù bạn không làm gì, những kẻ xa lạ chưa một lần gặp mặt kia luôn sẵn sàng chĩa mũi dao về phía bạn. Thấu hiểu châm ngôn đó, An Trinh chưa bao giờ biến bản thân thành người nổi bật, tất cả hào quang cô đều dán lên người ông anh trai nhà mình. Xét về truyền thống gia đình, năng lực, địa vị, anh trai rất xứng nhận được hào quang em gái tặng, đồng thời trong tương lai ngồi vững vị trí người thừa kế. Ôm đồm mọi việc, kể cả công việc cô không yêu thích. Còn cô, sẽ sống đúng với thân phận con gái duy nhất nhà tài phiệt, tiêu tiền và tận hưởng cuộc sống xa hoa đến hết đời.
An Trinh đứng dậy bước ra bồn tắm, nước từ cơ thể nhỏ xuống sàn gạch ẩm ướt. Cô đi đến trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt, dọc xuống cổ, xương quai xanh mềm mại và vết tích sau cuộc hoan ái. An Trinh vô thức chạm tay lên ngực mình, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ trong miệng anh ta. Cô ngượng ngùng thu tay về, cầm lấy khăn lông treo trên giá lau khô người. Mỗi nơi khăn lông lướt qua giống như đang khiêu khích sức chịu đựng của cô, vị trí giữa hai chân lần nữa khát khao được lấp đầy.
Cô không biết anh ta tên gì? Nên tìm người ở đâu? Điều bản thân nhớ rõ nhất là cảm giác đêm hôm đó, người đàn ông trần truồng hừng hực nhục dục phóng đãng trên thân thể mình. An Trinh nghĩ đến số tiền mình đưa cho anh ta, bất thình lình cười thành tiếng.
"Ba triệu."
Danh sách chương