Đời này Úc Nam Diễn sống đến 97 tuổi, không bệnh không tai, sống thọ và chết tại nhà, chỉ là thấy có lỗi vì phải lưu lại một mình Khương Tri Ngôn.

Chẳng qua đứng trước sinh lão bệnh tử, dù có là Úc Nam Diễn cũng không có cách nào.

Nếu thế gian thật sự có địa ngục, vậy để anh đi trước một bước —— Liễu Liễu, anh sẽ chờ em.

Một ý niệm cuối cùng chợt lóe qua, trong ánh mắt ôn nhu lại bi thương của Khương Tri Ngôn, ý thức Úc Nam Diễn rơi vào hắc ám.

Nhưng mà, chờ khi lại lần nữa có ý thức, chẳng sợ có là người kiến thức rộng rãi như Úc Nam Diễn thì lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Trước mắt anh hiện tại là một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ chung quanh là tình huống gì, nhưng theo phán đoán bước đầu là ở trong một căn phòng.

“Ông xã, thật sự muốn đặt tên cho bảo bảo là Nam Diễn sao? Vì sao không đặt Bắc Diễn, hoặc là Tây Diễn, em cảm thấy Đông Diễn cũng không tệ á.”

Một giọng nữ chợt vang lên bên tai Úc Nam Diễn, chỉ là nội dung lời nói làm anh đã thấy cạn lời lại có dự cảm bất hảo.

“Vẫn là Nam Diễn đi, rốt cuộc chúng ta ở phía nam, càng thích hợp hơn chút.”

“Oa, ông xã anh nói rất có đạo lý.”

Úc Nam Diễn:……

Tốn mất một tháng, Úc Nam Diễn mới hoàn toàn làm rõ tình huống trước mắt là như thế nào. Nếu không phải thân thể trẻ con mới sinh quá phiền toái, phỏng chừng cũng không cần lâu đến thế.

Anh trọng sinh… Hoặc có lẽ nên gọi là xuyên việt? Hai cái từ này vẫn là khi trước Khương Tri Ngôn nhắc mãi, cộng thêm anh có bồi cô xem một vài phim điện ảnh cùng truyền hình cùng loại, nên Úc Nam Diễn cũng hơi hiểu được chút chút.

Mà mặc kệ loại tình huống này là trọng sinh hay là xuyên việt, dù sao chính là hiện tại bản thân anh đã biến thành một em bé mới sinh.

Vẫn là tên Úc Nam Diễn, nhưng lại không phải Úc gia banđầu kia.

Đời này, anh có một, ờm, một cặp cha mẹ tương đối “hoạt bát”.

Từ trong những cuộc nói chuyện ngẫu nhiên của hai người họ, anh có thể phát hiện họ là bạn cùng trường đại học giờ là vợ chồng cùng nhau đi gây dựng sự nghiệp, trước mắt có một công ty nhỏ, hình như kinh doanh cũng không tệ.

Tuy chắc chắn không so được với Úc gia, nhưng cũng là cơm áo vô ưu, hy vọng trước khi anh có năng lực tự sinh hoạt lần nữa đừng nên có biến hóa.

Thiệt ra thì những tin tức đó đều chẳng sao cả, điều Úc Nam Diễn quan tâm nhất vẫn là Khương Tri Ngôn ở đâu?

Anh có thể có cơ hội bắt đầu lần nữa, liệu Liễu Liễu vẫn luôn có vận khí tốt cũng vậy chứ?

Chỉ là thân thể hiện tại này thật sự quá vô dụng, Úc Nam Diễn căn bản không thể làm được cái gì, những gì anh có thể làm được chỉ có thể là nhẫn nại chờ đợi.

Nhưng mà, cỡ chừng hai tháng sau ấy, Úc Nam Diễn lại phát hiện một việc đáng sợ, ký ức đời trước của anh đang dần dần biến mất.

Úc Nam Diễn hiện tại đã dần không nhớ rõ những sự kiện của mình trước lúc 10 tuổi, lấy tốc độ như thế, liệu có phải rất nhanh thôi anh sẽ liền quên mất Khương Tri Ngôn, quên Duyệt Duyệt cùng An An hay không?

Không được! Tuyệt đối không được!

Nhưng mà chuyện này cũng như sinh lão bệnh tử vậy, nào có thể quyết định bằng ý chí của Úc Nam Diễn, anh thậm chí không cách nào cầm lấy bút để ghi chép lại ký ức của mình.

Rất mau, ba mẹ Úc liền phát hiện con trai bé bỏng ngoan ngoãn nhà họ sinh bệnh rồi!

Cả người sốt cao không uống vào bất kỳ loại sữa nào, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở bé nhỏ, ôi làm ba mẹ Úc đau lòng hỏng rồi.

Đưa con đến bệnh viện, ngay cả bác sĩ cũng có chút bó tay không có cách nào. Bởi vì nói như này này, thật sự là em bé phát sốt rất là thường gặp, tìm được nguyên nhân rồi dùng chút thuốc và thủ đoạn can thiệp là có thể hạ sốt, chỉ là tình huống của Úc Nam Diễn đây là mười phần nghiêm trọng lại không tìm thấy nguyên nhân bệnh, nhiệt độ dù cho nhất thời hạ xuống nhưng rất mau lại sẽ tăng lên, anh lại là một đứa bé con nên không thể dùng thuốc mạnh, vì nếu làm thế thì dù có thể trị lành bệnh, đứa bé nhỏ này chỉ sợ cũng sẽ phế đi.

Ba mẹ Úc thật là dùng đủ các loại biện pháp, bao gồm cả bác sĩ trung y già, kết quả người ta bắt mạch lại nghi hoặc mà quất một câu: “Là tích tụ trong lòng?”

Đứa bé con ngay cả nói còn chưa biết này, tích tụ cái kiểu gì được, lại thêm mạch của trẻ con yếu, bác sĩ trung y già cũng chỉ đành xem như mình nghĩ sai rồi.

Mà cũng mặc kệ có nghĩ sai hay không, giờ nhìn kiểu này thiệt là không dễ làm!

“Ông trời ơi ông trời, cầu xin ông, tôi nguyện ý dùng toàn bộ thọ mệnh của tôi để đổi, cầu xin ông hãy cứu Diễn Nhi.”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, giọng nữ ấy truyền vào trong óc Úc Nam Diễn đang đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc với Khương Tri Ngôn còn có hai cô con gái.

Đây là…… Người mẹ đời này của anh?

Một ngày sau, cơn sốt cao của Úc Nam Diễn thối lui, thân thể tuy thiếu hụt chút nhưng điều dưỡng cho kỹ một phen thì cũng không có gì.

Ba mẹ Úc còn tưởng rằng là sự chân thành của mình cảm động ông trời, lập tức đi đến chùa miếu nổi tiếng nhất phụ cận cống lễ tạ thần, còn quyên ra một tuyệt bút tiền cho những đứa trẻ nghèo khó ở vùng sâu vùng xa, chỉ xem như vì tích phúc cho con.

Không biết có phải bởi vì thế không nữa, cuộc đời Úc Nam Diễn quả nhiên mười phần thuận lợi, chỉ là, hình như có chút thuận lợi quá đà?

Ba mẹ Úc đều là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, chỉ số thông minh hay gì đều không thấp, nhưng bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rằng con mình sinh có lẽ sẽ không đạt đến độ cao của mình, còn sớm tự mình an ủi rằng con có là học tra cũng không sao cả, chỉ cần con khỏe mạnh là được rồi, nhưng sự thật chính là, từ nhỏ Úc Nam Diễn đã biểu hiện ra tư thế thiếu niên thiên tài.

4 tuổi đã bắt đầu lên tiểu học, 9 tuổi tốt nghiệp sơ trung cũng được đặc chiêu vào lớp thiếu niên chính quy, một nơi chuyên môn bồi dưỡng thiên tài, người thường ngay cả ngạch cửa cũng với không tới.

12 tuổi lên đại học, 18 tuổi đã là phó giáo sư ngành vật lý, tin tưởng rằng lại phấn đấu mấy năm nữa là có thể trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, nhưng mà đang khi tất cả mọi người đều xem trọng Úc Nam Diễn, anh đột nhiên từ chức, nói muốn đi thể nghiệm cuộc sống mới!

Các giáo sư mười phần thích người thiếu niên trầm ổn này lập tức ngu người, liền thay phiên nhau ra trận khuyên bảo, nhưng các thiên tài bình thường đều có một cái tật xấu —— cố chấp.

Thật bất hạnh, Úc Nam Diễn cũng có, thậm chí cái tật xấu này còn nghiêm trọng hơn người bình thường.

“Thầy, em thật sự xin lỗi.”

Úc Nam Diễn nghiêm túc mà khom lưng với vị giáo sư Lý này, “Mấy năm nay em vẫn luôn cảm thấy trong sinh mệnh mình thiếu một thứ gì đó, ngay từ đầu thực nghiệm cùng bận rộn đích xác có thể làm em tạm thời quên đi cảm giác đó.”

“Nhưng hiện tại, em phát hiện vẫn là không được.”

Úc Nam Diễn bất giác sờ lên vị trí trái tim mình, “Lòng em mách bảo rằng, em đang tìm một người, nếu không tìm thấy người đó, cuộc đời của em sẽ vẫn luôn có tiếc nuối.”

“Khó chịu, tiếc nuối rất khó chịu.”

Nhưng ở trong phòng thí nghiệm thường chính là vừa vào chính là mấy tháng liền, căn bản không có khả năng tìm được người kia.

Các loại lời khuyên nhủ của Lý lão đều bị đánh về lại trong bụng, nếu Úc Nam Diễn muốn tiền hay những thứ khác, lấy tư chất của anh Lý lão đều có thể tận lựa thỏa mãn anh, nhưng chuyện như này……

Lý lão có thể nhìn ra được, Úc Nam Diễn không nói dối, ông cũng hiểu người học sinh này của mình, anh căn bản là khinh thường đi nói dối.

“Trò, phải sống thật tốt đó.”

Cuối cùng, Lý lão chỉ có thể lưu lại những lời này.

Chung quy là đứa nhỏ đã theo mình mấy năm rồi, ông sao lại nhẫn tâm cưỡng cầu chứ, hơn nữa chuyện như thế này cũng căn bản là không cưỡng cầu được.

Úc Nam Diễn lại lần nữa khom lưng, lần này là thật sự cáo biệt.

Một lần nữa trở lại căn nhà ở phương nam này, Úc Nam Diễn còn chưa thả hành lý trong tay xuống, liền nhìn thấy mẹ mình đầy mặt kích động mà nhào về phía mình, sau lưng bà còn đi theo một cái đuôi nhỏ.

“Con trai, cậu cả của mẹ ơi!”

Úc Nam Diễn trốn cái bổ nhào này, cái tật xấu không thích tiếp xúc với người khác này của anh mẹ Úc cũng biết, bà không có chút thương cảm nào, vẫn cứ nhiệt tình như cũ mà đi theo Úc Nam Diễn.

Mà Úc Nam Diễn lại nhìn về phía nhóc con đằng sau mẹ Úc, khó được ôn nhu mà ngồi xổm người xuống, “Tri Tri, đã lâu không gặp.”

“Anh, Tri Tri rất nhớ anh á!”

Cô bé con năm nay mới 12 tuổi, là hồi Úc Nam Diễn 6 tuổi nghiêm túc mà thương lượng với ba mẹ Úc, tỏ vẻ rằng mình có lẽ sẽ không có thời gian ở bên họ nhiều, cũng sẽ không làm một đứa con trai tốt theo truyền thống cũ, kiến nghị bọn họ sinh thêm đứa nữa, mặc kệ là em trai hay em gái đều được, anh cũng không cần bất kỳ tài sản gì của Úc gia, đều để lại cho đứa nhỏ này là được.

Ngay lúc đó, ba mẹ Úc: …… Con cái trưởng thành quá sớm phải làm sao đây?

Nhưng cùng năm, bọn họ vẫn là sinh cô bé con này, không phải bởi vì lời Úc Nam Diễn nói, mà là bọn họ ẩn ẩn có thể nhìn ra tương lai cô độc của Úc Nam Diễn, hy vọng sau khi bọn họ chết còn có thể có một người có quan hệ huyết thống có thể làm bạn với Úc Nam Diễn.

Làm anh một đời này ít nhất còn có một chút lưu luyến.

Em gái rất đáng yêu, khi cô bé mới sinh được 2 tháng, Úc Nam Diễn mới tham gia tập huấn xong về nhà liếc mắt nhìn thấy cặp mắt tròn xoe lanh lợi ấy, anh không khỏi xúc động buột miệng thốt lên một chữ: Tri.

Một giây sau đó, anh lại ngậm miệng.

Không phải, không giống nhau.

Đến tột cùng mình đang đợi ai?

Úc Nam Diễn mới 6 tuổi không có đáp án.

Nhưng thật ra là mẹ Úc ở kế bên lại vẻ mặt cao hứng mở miệng, “Trực tiếp gọi em gái hoặc là nhũ danh Tri Tri của em nó là được.”

Tri Tri?

Bởi vì bận, căn bản không có đọc tin nhắn của mẹ Úc, nên lúc này Úc Nam Diễn mới được báo cho, em gái mình có tên.

Tri Yên, Úc Tri Yên.

Cách phát âm không hiểu sao thấy quen thuộc* làm Úc Nam Diễn sững sờ ngay tại chỗ, nhưng khi tinh tế tìm tòi nghiên cứu thì tựa hồ lại cái gì cũng không dư thừa lại.

*: Tri Ngôn với Tri Yên có âm đọc gần giống /zhi yan/

“Tên này, hay lắm.”

Cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra một câu này.

Một cậu nhóc 6 tuổi lại lộ ra thần sắc thành thục này, chọc mẹ Úc cười lên ngay tại chỗ, còn nhất định muốn Úc Nam Diễn bế đứa bé này một cái.

Khi nhìn thấy Úc Nam Diễn lấy một loại tư thế thuần thục bế em bé lên, mẹ Úc nhịn không được mà nghĩ, thiên tài ngay cả bế em thế mà cũng có thể không thầy dạy cũng hiểu?

Nhưng khi nhìn thấy một tia nhu hòa trên mặt Úc Nam Diễn, bà vẫn là lộ ra nụ cười vui vẻ, hai đứa nhỏ này, là tài phú quý giá nhất cả đời bà!

Theo đó không được mấy năm, Úc Nam Diễn liền đi thủ đô, bắt đầu việc học nặng nề, trong một năm thời gian gặp mặt người nhà cũng có hạn, may mắn chính là dù như thế cũng không ảnh hưởng cảm tình của cả nhà.

Tựa như bây giờ, nghe được tin Úc Nam Diễn từ chức, phỏng chừng sẽ ở trong nhà một đoạn thời gian, mẹ Úc phải nói là cao hứng lắm, hoàn toàn sẽ không cảm thấy anh như vậy là tùy hứng, là từ bỏ tiền đồ tốt đẹp.

“Ba con sắp sửa trở về rồi, Nam Diễn con ngồi xuống trước uống miếng nước, để mẹ vào phòng bếp lấy chút trái cây.”

Biết dù có khuyên bảo mẹ Úc không cần bận bịu cũng vô dụng, Úc Nam Diễn dứt khoát theo ý bà ngồi xuống, thuận tiện bắt đầu trò chuyện với Úc Tri Yên.

Cô em gái này tướng mạo ngoan ngoãn đáng yêu, tính cách cũng vậy.

Ba Úc còn một lòng lo lắng liệu ở trường cô bé có thể bị bắt nạt hay không, nhưng tới bây giờ cũng phát hiện, con gái tuy ngoan ngoãn lại không phải yếu đuối.

Gặp phải chuyện không hợp lý lá gan cô bé thậm chí còn lớn hơn người trưởng thành, hồi tiểu học lớp hai còn từng chủ động đưa ý kiến muốn học nhu đạo, những năm gần đây học tập, đánh ngã một người trưởng thành là không thành vấn đề.

Tuy rằng không thật sự đánh lộn, nhưng nghe giáo viên nói Úc Tri Yên ở trường vẫn là rất được hoan nghênh, nam sinh thì không nói, các bạn gái cũng thích chơi với cô bé.

Không lâu sau, nơi cửa truyền đến tiếng xe dừng, là ba Úc đã trở lại, ông liếc mắt một cái là đã nhìn thấy hai đứa con trai con gái của mình trên sofa trước, lập tức lộ ra nụ cười tươi sáng lạn, cái loại lộ 8 cái răng kia.

“Nam Diễn, ba nhớ con muốn chết!”

Nếu bị người trong công ty hoặc là bạn làm ăn kết phường nhìn thấy cái vị ngày thường là tiếu diện hồ ly kia cũng sẽ cười đến ngốc nghếch như này, phỏng chừng sẽ còn tưởng là mình gặp ảo giác.

Mấy năm nay việc làm ăn của Úc gia càng làm càng lớn, chính bản thân ba Úc đã rất tinh mắt lại có kỳ ngộ, lại thêm vài lần Úc Nam Diễn đưa kiến nghị ngẫu nhiên nhìn như lơ đãng nhưng thật sự ra là nhất châm kiến huyết, làm tập đoàn Úc thị chỉ mấy năm ngắn ngủi đã liền lên sàn trở thành xí nghiệp danh tiếng.

Còn là một xí nghiệp gia ham thích làm từ thiện.

Ở toàn bộ phía nam đây đều là số một số hai, giờ ai nhìn thấy không tôn xưng một câu Úc tổng.

Chỉ là Úc tổng có lợi hại đi nữa, tới trước mặt con cái rồi cũng chỉ là một vị cha già yêu nhọc lòng.

“Dạ, con biết rồi.”

Úc Nam Diễn nhàn nhạt gật đầu, “Cái hạng mục Nam Loan kia con không xem trọng, kiến nghị đừng nhúng tay.”

Ba Úc: “…… Nhi tử à, vi phụ không muốn về tới nhà rồi phải bàn công chuyện a.”

Úc Nam Diễn nghiêm túc: “Ba, lười biếng là không tốt.”

Ba Úc thiệt sự muốn lắc lắc bả vai Úc Nam Diễn, ông còn lười biếng hả? Ba của con đây chỉ kém trọ lại công ty luôn rồi được chứ?

Có trời mới biết ông đã bao lâu rồi không ở bên với bà xã thân ái.

Chỉ là nhìn đôi ngươi đã bình tĩnh lại không hiểu sao mang theo một cổ khí thế của Úc Nam Diễn, ba Úc đáng thương nhỏ yếu lại bất lực chỉ có thể nhỏ giọng tỏ vẻ: “Ba biết rồi.”

Anh anh anh, trái tim ông bị tổn thương, muốn bà xã ôm ôm ấm áp an ủi!

Vừa lúc mẹ Úc đi ra liền thấy được biểu cảm tổn thương của ông xã nhà mình, bà cười đi đến bên chồngkiễng chân hôn lên mặt ba Úc một cái: “Ông xã, hoan nghênh về nhà.”

Đối mặt với cảnh tượng như thế, Úc Nam Diễn với Úc Tri Yên đều đã quen lắm rồi, mặt không hề lộ ra nửa phần ngượng ngùng, nên làm cái gì liền tiếp tục làm cái đó.

Lúc gần đến giờ cơm chiều, Úc gia tuy đã thay đổi sang nhà lớn nhưng cũng không có thuê quá nhiều người hầu, trừ bỏ ba người thường hay quét tước giặt tẩy ra, cũng chỉ có thêm một thợ trồng hoa phụ trách hoa viên.

Mẹ Úc thích tự tay nấu cơm cho người nhà ăn, vì như này sẽ làm bà có cảm giác thỏa mãn, giống như bữa cơm hôm nay đây, chính là bà đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm.

“Nam Diễn, nào, tôm hùm con thích nè, còn có cua.”

Mẹ Úc gắp lên một cái càng cua thô tráng cho vào chén Úc Nam Diễn, đứa con trai này từ nhỏ đã không có thứ gì đặc biệt thích ăn, y như đã thành tiên ấy, trừ bỏ hải sản ra.

Cho nên mỗi lần anh trở về, mẹ Úc đều sẽ chuẩn bị một bàn hải sản lớn cho anh.

“Cảm ơn mẹ.”

Úc Nam Diễn cũng không cự tuyệt, trực tiếp gắp thịt cua cho vào miệng, động tác ưu nhã lại quý khí, làm ba Úc ở một bên cảm thấy trong lòng tự hào.

Ông có tài đức gì cưới được kiều thê, sinh được đứa con trai ưu tú cùng với cô con gái đáng yêu này, nhất định là đời trước ông đã tích được rất nhiều phúc khí!

Trên bàn ăn nhà họ Úc không có thói quen ăn không nói, nhưng đại bộ phận cũng đều là ba Úc mẹ Ú đang nói, ngẫu nhiên có Úc Yên chêm thêm vài câu, Úc Nam Diễn chỉ là một thính giả an tĩnh.

“Hôm nay anh gặp được người nhà họ Khương, em nói coi da mặt cái đám kia cũng thật là dày, cái gì cũng không có cũng dám tới đàm phán.”

“Ài, từ khi vợ chồng Khương Duy Dân nhảy lầu, Khương gia này cũng hoàn toàn là xong rồi.”

“Đó cũng là bọn hắn đáng đời, Khương Duy Dân tuy là gã tra nam, nhưng mà hắn đối với đám thân thích kia là thật sự chưa bao giờ bạc đãi, kết quả! Anh nhìn xem cái đi!”

“Bà xã……”

Khương Duy Dân, Úc Nam Diễn tìm tòi ký ức trong đầu, đây là chủ tịch tập đoàn Khương thị, chẳng qua Khương thị 4 năm trước đã phá sản rồi.

Khi đó vừa khéo Úc Nam Diễn đang ở phòng thí nghiệm tiến hành một hạng mục rất quan trọng, nên cũng không hiểu rõ chuyện này cho lắm.

Chỉ nghe nói là Khương Duy Dân chịu đựng không nổi mà nhảy lầu trước, rồi sau đó vợ ông ta thế mà cũng theo sát nhảy theo, một cái tập đoàn to như thế cứ vậy mà biến mất trong dòng chảy thời gian.

Chẳng qua, họ Khương……

Thần sắc Úc Nam Diễn có trong nháy mắt ngẩn ngơ.

“Chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ, khi đó em ở yến hội còn từng gặp cô bé kia một lần, đã xinh đẹp lại hiểu chuyện, ngẫm lại hiện tại cũng mới 16 tuổi nhỉ?”

Lời mẹ Úc nói làm động tác trong tay Úc Nam Diễn chợt khựng, anh cũng không nói rõ được mình bị làm sao nữa, nhưng giác quan thứ sáu mãnh liệt khiến anh mở miệng hỏi.

“Cô bé, đó, tên là gì?”

“Hả?”

Mẹ Úc sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên Úc Nam Diễn chủ động hỏi tên họ một người, hơn nữa sao thần sắc thằng bé ngưng trọng vậy?

Theo đạo lý, mẹ Úc sao có thể nhớ rõ tên của một cô bé vị thành niên chứ, nhưng chuyện gì cũng đều có ngoại lệ.

“Khương Tri Ngôn, mẹ nhớ rõ nè, tên cô bé đó phát âm gần giống với tên bé Tri Tri nhà ta!” Mẹ Úc lộ ra một nụ cười tươi.

Khương Tri Ngôn!

Khương, Tri, Ngôn!

Cảm nhận được trái tim mình đập loạn cào cào, Úc Nam Diễn cố nén thân thể mình phát run: “Ba, mẹ, con muốn gặp cô bé đó!”

Là cô ấy, nhất định là cô ấy!

Chẳng sợ ngay cả mặt vẫn chưa gặp, nhưng Úc Nam Diễn chính là có dự cảm mãnh liệt như vậy, Khương Tri Ngôn, chính là tiếc nuối kia của mình.

Là người mà anh vẫn luôn đang tìm kia!

*

Khương Tri Ngôn 16 tuổi đang học lớp 11 hiện tại cũng ngu người.

Mọi chuyện sao lại phát triển thành như vậy ta?

Chủ tịch cùng chủ tịch phu nhân tập đoàn Úc thị tìm đến mình, nói năm đó cha mẹ mình từng trợ giúp bọn họ, không đành lòng nhìn cô hiện tại sống vất vả như vậy, muốn đón cô về cùng nhau chung sống.

“Con yên tâm, bọn bác sẽ không cưỡng cầu con cái gì, con vẫn cứ là Khương Tri Ngôn, nhà bọn bác còn có một đứa con gái, chỉ nhỏ hơn con mấy tuổi, hai đứa nhất định có thể chơi rất hợp.”

Nhìn vị quý phu nhân trước mắt này tươi cười ôn nhu, nếu không phải Khương Tri Ngôn từng xem ảnh chụp của chủ tịch Úc thị thấy giống y chang với người đàn ông đang đứng cạnh bà ấy, cô nhất định sẽ nghĩ đây là âm mưu.

“Con sắp sửa phải lên cao tam rồi, sẽ rất vất vả.”

Úc phu nhân nhìn cô bé gầy yếu trước mặt, vốn dĩ chỉ là vì con trai nhờ vả, hiện tại bà cũng không khỏi sinh ra một ít thương tiếc: “Để bọn bác chăm sóc con một năm đi, chờ con có được năng lực tự mình gánh vác cuộc sống của mình rồi, đến lúc đó mặc kệ con quyết định như thế nào, bọn bác đều sẽ không cản trở.”

Có lẽ là ngữ khí cùng biểu cảm của Úc phu nhân quá ôn nhu, làm Khương Tri Ngôn bừng tỉnh nhớ lại mẹ mình lúc còn bình thường hồi cô còn bé, mơ màng hồ đồ, cô cứ thế mà theo bọn họ về nhà rồi?

Mà cô cũng đã gặp được cô con gái nhỏ hơn cô vài tuổi trong miệng Úc phu nhân, quả nhiên rất đáng yêu, hai người các cô cơ hồ là nhất kiến chung tình, không phải, là nhất kiến khuynh tâm, ủa cũng không, dù sao chính là hai cô gái nhỏ mười phần hợp ý nhau, cơ hồ chưa được đến nửa ngày, Úc Yên đã chị dài chị ngắn mà kêu, nhìn nụ cười sáng lạn kia kìa, ai không biết còn tưởng rằng Khương Tri Ngôn là chị ruột cô bé đó.

Đối với cái này, ba mẹ Úc hoàn toàn không có gì không vui, ngược lại còn chủ động dẫn Khương Tri Ngôn đi tham quan phòng cô, cách bố trí ấm áp bên trong cũng làm đáy lòng Khương Tri Ngôn thầm vơi đi một tia đề phòng.

Úc gia rất tốt, Úc phu nhân với Úc tiên sinh dí dỏm hài hước, không có chút cái giá nào, Úc Tri Yên càng là đáng yêu đến không ai có thể không thích cô bé.

Trên thế giới này sao lại có cô bé đáng yêu đến như vậy!

Nếu em ấy thật sự là em gái mình thì tốt rồi! Vậy thì Khương Tri Ngôn nhất định sẽ đem hết những thứ tốt nhất trên thế giới cho cô bé!

Mà đương nhiên, trong Úc gia hoàn mỹ như vậy cũng có một tia không hài hòa, đó chính là anh trai Úc Tri Yên, là người anh trai thiên tài không gì không làm được trong miệng cô bé.

Nói thiệt ra, vị thiếu niên tên Úc Nam Diễn này dù là tướng mạo, chiều cao hay là học thức khí chất gì đó đều là nhất đẳng.

Nếu là ở trong trường, anh tuyệt đối là giáo thảo đại thần có thể làm rất nhiều nữ sinh thét chói tai!

Mà anh cũng đối xử với Khương Tri Ngôn rất lễ phép, đã không quá xa lạ mà cũng sẽ không quá quen thân, nhưng Khương Tri Ngôn chính là cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.

Có phải ánh mắt vị thiếu niên thiên tài này ngẫu nhiên nhìn mình hơi bị nóng rực quá mức không ta, trước kia bọn họ đã từng gặp sao?

Hẳn là đã nhận ra Khương Tri Ngôn không được tự nhiên cho lắm, rất mau Úc Nam Diễn liền tự điều chỉnh mình, anh cũng đã phát hiện ra rằng, khác với anh đã nhận định mình và Khương Tri Ngôn phảng phất có liên hệ từ kiếp trước đến kiếp này, Khương Tri Ngôn nhìn anh chỉ như là một người xa lạ.

Cô không có loại tình cảm mãnh liệt như mình vậy.

Cho nên, không thể dọa đến cô.

Úc Nam Diễn, mày đã tìm được cô ấy rồi, hai người bọn mày còn có rất nhiều thời gian, hiện tại cô ấy đang ôm lòng đề phòng rất nặng với thế giới bên ngoài, ngàn vạn không thể đẩy cô ấy ra xa.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé 16 tuổi, sau khi Úc Nam Diễn khôi phục lại bộ dáng ôn tồn lễ độ ngày thường, rất mau, Khương Tri Ngôn liền vứt nghi hoặc lúc vừa mới gặp mặt ra sau đầu.

Đương nhiên, cũng có khả năng là vì việc học càng ngày càng nặng nề, làm cô không rảnh đi suy nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn khác.

Khương Tri Ngôn chính là đã sớm đặt ra mục tiêu cho mình rồi, thi lên đại học tốt, tìm một phần công việc tốt lương cao, sau đó nỗ lực kiếm được tiền mua nhà cùng tiền dưỡng lão!

Về phần cái gì mà tình yêu cùng con cái, chúng chưa bao giờ có trong quy hoạch của Khương Tri Ngôn, cô muốn tiền!

Chỉ có tiền mới là thứ đáng tin nhất trên thế giới, cũng là thứ vĩnh viễn sẽ không phản bội mình.

Tình yêu à? Cút sang một bên đi! Đừng ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền của bà đây!

Chẳng qua hiện tại ở bước đầu tiên, thi lên đại học tốt này, Khương Tri Ngôn đã đụng phải chướng ngại vật.

Rốt cuộc là ai đã phát minh ra cái thứ đồ gọi là toán học này vậy?

Móa nó đường kẻ phụ này rốt cuộc vẽ thêm chỗ nào đây? Cô thật sự không biết được điểm cực đại với điểm cực tiểu là giá trị mấy á!

Hẳn là vì oán niệm của Khương Tri Ngôn quá sâu sắc, bé Úc Tri Yên thông minh rất mau liền nhận ra được, sau khi hỏi ra được nguyên nhân, cô bé này cao hứng mà vỗ tay một cái.

“Không sao hết, em bảo anh trai tới dạy chị! Ảnh năm đó đoạt được rất nhiều giải Olympic toán học lắm đó.”

“Không cần đâu, quá phiền toái anh ấy……”

Khương Tri Ngôn còn chưa nói dứt lời, Úc Tri Yên đã chạy đi rồi, chỉ chốc lát sau đã dẫn tới một vị đại thần.

Khương Tri Ngôn có chút ngượng ngùng, nhưng Úc Nam Diễn thì thật lại rất tự nhiên, “Không hiểu chỗ nào?”

Hẳn là Úc Tri Yên đã nói rõ tình huống với anh.

Nếu đều đã như vậy rồi, Khương Tri Ngôn cũng không khách khí, chỉ vào đề thứ 2 đếm ngược trên đề thi, lộ ra biểu cảm buồn rầu.

Thấy Khương Tri Ngôn đáng yêu như vậy, khóe môi Úc Nam Diễn hơi hơi cong lên, “Câu này à, thật ra trong này kiểm tra ba công thức sau……”

Năm phút sau, ánh mắt Khương Tri Ngôn nhìn Úc Nam Diễn như là có thể sáng lên, trong đó tràn ngập hai chữ sùng bái.

Biết làm có lẽ không khó, nhưng dạy cho người khác biết mới là không đơn giản!

Úc Nam Diễn chỉ dùng số câu từ ít ỏi lại chỉ thẳng vào vấn đề, lại còn có thể làm cho Khương Tri Ngôn hoàn toàn nghe hiểu, dựa vào tự chính cô thành công làm ra đáp án.

Học thần! Học thần sống!

Xin hãy nhận một lạy của tiểu nhân.

“Nếu em còn có gì không hiểu, đều có thể hỏi anh, trong khoảng thời gian này anh nghỉ ngơi ở nhà, có rảnh.”

Thế là Úc Nam Diễn lại triển lãm sự ưu tú của mình ở rất nhiều môn học ví dụ như vật lý, làm cho thứ hạng thi tháng của Khương Tri Ngôn vốn đang ở top 50 toàn khối tăng lên thành top 5!

Thành tích trước đó của cô đại khái có thể thi lên mấy nhà đại học bình thường nhất trong hạng đại học 211*, nhưng hiện tại Khương Tri Ngôn tràn đầy tự tin, cảm thấy mình cũng có thể lên hai nhà đại học nổi danh lợi hại nhất kia.

*: mấy trường như Thanh Hoa Bắc Đại cũng thuộc nhóm hạng đại học đó, nhưng nó là đỉnh chóp, còn chị Ngôn mới đầu là kỳ vọng vào mấy trường tuy trong hạng đó nhưng mà tầm trung.

Đương nhiên, hết thảy những cái này đều không thể rời được nguyên nhân Úc Nam Diễn dạy dỗ có cách.

Cứ sinh hoạt chung như vậy, hiểu biết của Khương Tri Ngôn về Úc Nam Diễn cũng dần dần gia tăng.

Anh là một người làm việc có trật tự, đã định mục tiêu sẽ liền đi làm, sẽ không dễ bị dao động.

Khi đối mặt với người xa lạ không quen biết chính là một kiểu lạnh nhạt người sống chớ tới gần, nhưng khi đối mặt với người nhà cùng bạn bè thì lại dễ nói chuyện.

Bọn họ, hẳn xem như là bạn bè nhỉ?

Ngày thường anh thích tập thể hình rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên còn thích chơi lego, sưu tập rất nhiều lego tràn đầy ở trong một phòng.

Khương Tri Ngôn đã từng may mắn được tham quan, Úc Nam Diễn như thế này lại làm Khương Tri Ngôn có một loại ảo giác như bọn họ là bạn cùng trang lứa ấy, nhiều lắm là người ta chỉ lợi hại hơn chút…… mà thôi, nhể?

Nói tóm lại là, cuộc sống ở Úc gia trong hơn một năm này đã làm Khương Tri Ngôn cảm nhận được thế nào là gia đình hạnh phúc chân chính, cô cũng thế mới biết được thì ra thật sự sẽ có cặp vợ chồng có thể qua biết bao nhiêu năm vẫn cứ ân ái bất biến.

Thì ra tình yêu không phải chỉ có phẫn nộ cùng thương tổn, nó cũng có ấm áp cùng ngọt ngào đến vậy.

Cô thật sự rất thích mỗi một thành viên của Úc gia a!

Hôm thành tích thi đại học ra tới kia, cả nhà họ Úc với Khương Tri Ngôn đều ngồi vây quanh trước máy tính, nhìn cái hình tròn vẫn cứ xoay mòng mòng trước mắt này, rất mau một tổ hợp các con số xuất hiện.

“Liễu Liễu, là bao nhiêu vậy? Bác không dám nhìn.”

Giọng điệu mẹ Úc chọc cười Khương Tri Ngôn, “Bác Lan, con hẳn là, có lẽ, có thể vào hai đại học lớn đó.”

“Á á á! Chị Tri Ngôn chị thật giỏi!”

“Chúc mừng em, Liễu Liễu.”

Đối mặt với lời chúc mừng của hai anh em Úc gia, Khương Tri Ngôn kiệt lực muốn ức chế khóe môi đang không ngừng cong lên để tránh có vẻ không đủ ổn trọng.

Chẳng qua đến cùng vẫn là quá trẻ tuổi, sao có thể thật sự làm được chuyện Thái Sơn sập trước mặt mà không mặt vẫn không biến sắc.

“Cảm ơn.”

Chiếc răng khểnh đáng yêu của cô như ẩn như hiện, bộ dáng vui vẻ kia làm ý cười của Úc Nam Diễn cũng không khỏi ấm thêm mấy phần.

Cái bộ dáng này bị ba mẹ Úc nhìn thấy, hai người ăn ý mà liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đồng thời lóe lên một ý niệm.

—— Không hổ là con trai mình, mới đó đã sớm tìm được vợ rồi!

Qua hơn một năm chung sống này, hai người họ là càng ngày càng thích Khương Tri Ngôn, cô bé này chẳng sợ đã tao ngộ suy sụp lớn như vậy cũng không hận đời, để mình đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, ngược lại người lại lạc quan rộng rãi, nỗ lực để cuộc sống của mình tốt lên, đứa bé nỗ lực như vậy ai thấy mà không thích?

Bản thân ba mẹ Úc cũng xuất thân từ nhà người thường, một đường gây dựng sự nghiệp mới tích cóp được phần gia nghiệp to như này đây, nhà họ căn bản không có cái yêu cầu môn đăng hộ đối gì, yêu cầu duy nhất chính là con trai thích là được.

Rốt cuộc thì, vốn dĩ bọn họ cho rằng Úc Nam Diễn sẽ cô độc mà sống hết quãng đời còn lại, giờ nhìn con càng ngày càng có “hơi người”, thật hận không thể hô to lên: “Chúng ta đồng ý! Hai đứa mau mau ở bên nhau đi!”

Chẳng qua nghĩ đến cô bé còn có 5 tháng nữa mới thành niên, cặp cha mẹ này lại nghỉ ngơi tâm tư đó, ngược lại còn âm thầm tính toán, để lúc nào đó tìm thời điểm đi nói với Úc Nam Diễn bảo anh chú ý một chút.

Anh không thể làm chuyện trái pháp luật được!

Không chống cự lại được ba mẹ Úc nhiệt tình, Khương Tri Ngôn nhìn đoàn người cả nhà xuất động ngàn dặm xa xôi đưa cô đến thủ đô đi học, đây là tư vị gì đại khái chỉ có một mình cô biết.

“Liễu Liễu à, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thiếu cái gì liền mua cái đó!” Mẹ Úc sờ sờ dầu cô gái nhỏ, “Đều là tiền của con hết, con không cần cảm thấy có gánh nặng!”

Khương Tri Ngôn dùng sức gật gật đầu.

Tập đoàn Khương thị tuy bị phá sản, nhưng cả đống tài sản kia của ba mẹ Khương để lại nếu nói chẳng thừa lại tí nào là không có khả năng đâu à.

Chỉ là trước kia không có ai nguyện ý giúp bé gái mồ côi như cô ra mặt, cô cũng không có phần lực lượng để đi đối đầu với đám thân thích hung ác kia, nhưng mà nếu chủ tịch Úc thị ra thì lại khác.

Ba Úc ra tay, Khương gia hiện tại không chịu đựng nổi mưa gió phiêu diêu sao có thể chịu nổi, giờ phút này trong túi của cô đang cất một tấm thẻ, bên trong có hơn 2 triệu tệ, lại còn có một căn hộ đã đoạt lại cho cô, đã sang tên cô rồi.

Có thể nói là, nguyện vọng mua nhà tích cóp tiền của Khương Tri Ngôn đã được thực hiện cùng lúc, cô vốn đang cho rằng kiếp sống đại học của mình sẽ trôi qua trong tháng ngày làm thêm cùng tập trung học tập, không nghĩ tới……

“Dì Lan, con, con….”

“Ui ui ui, không được khóc, không được khóc, hôm nay là ngày tốt, Liễu Liễu của chúng ta xinh đẹp như vậy, khóc rồi liền không đáng yêu nữa!”

Rốt cuộc chỉ là một bé mười mấy tuổi đầu, sau khi đã trải qua nhiều chuyện lao đao dù cho nỗ lực muốn sống tốt cũng cứ chịu không ít ấm ức tủi thân, nhưng gặp được người Úc gia, đã làm cái tủi cái ấm ức dưới đáy lòng Khương Tri Ngôn  vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

Ông trời đối với cô, thật sự rất tốt.

Chẳng qua, sau khi kết thúc thời gian quân huấn không phải dành cho người rồi bắt đầu cuộc sống đại học, Khương Tri Ngôn không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy Úc Nam Diễn trong một tiết học của mình.

“Liễu Liễu.”

Úc Nam Diễn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vừa lúc đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ vẫy tay với cô, dung mạo tuấn tú cùng khí chất xuất chúng lập tức hấp dẫn ánh mắt của cả lớp.

“Anh Nam Diễn, sao anh lại ở đây?”

Khương Tri Ngôn sửng sốt, lập tức vứt bỏ bạn cùng phòng mới vừa quen biết không lâu lại, chạy chậm đến cạnh anh ngồi xuống, cả khuôn mặt đều là tò mò.

“Anh chưa bao giờ thử cuộc sống đại học bình thường, nên có chút tò mò.”

Úc Nam Diễn cười nhạt, thuận tay lấy một ly trà sữa tới đưa cho Khương Tri Ngôn, “Hỏi thầy cô trong trường một chút, bọn họ đã đồng ý để anh tới bàng thính nên anh liền tới đây.”

“Liễu Liễu không muốn gặp anh sao?”

“Nào có chứ!”

Khương Tri Ngôn giơ ly trà sữa lên, “Em mừng còn không kịp đâu!”

Ý cười nơi đáy mắt Úc Nam Diễn càng rõ ràng hơn, đồng thời yên lặng quét mắt nhìn quanh lớp một vòng, tựa hồ đang tuyên thệ chủ quyền của mình.

Liễu Liễu còn nhỏ, anh có đủ nhẫn nại.

Tin chắc rằng qua một chuyến này, sẽ không có kẻ nào không có mắt tới “quấy rầy” bảo bối của anh.

Cách đó không xa, ba cô bạn cùng phòng mới quen của Khương Tri Ngôn đang yên lặng kề sát bên nhau nhỏ giọng nói chuyện.

“Các cậu có nghe thấy hông?”

“Nghe thấy rồi.”

“Chậc, cái mùi yêu đương chua thúi này!”

“Hu, mình cũng thật muốn yêu đương ngọt ngào á!”

……

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xán lạn.

— Hoàn toàn văn —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện