Châu Tuệ đưa tay che lấy ánh nắng đang xuyên qua khung cửa phòng lúc này.

Khi cô tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao và đang thấy mình nằm trên giường của Phong Lâm Vũ.Cảm giác choáng váng vì men rượu đêm qua vẫn còn vương vất đến giờ này.

Châu Tuệ đưa tay sờ lên khoảng trống bên cạnh cảm thấy hơi ấm vẫn còn chứng tỏ Phong Lâm Vũ đã rời khỏi giường trước đó không lâu.

Châu Tuệ rời khỏi giường vào phòng Toilet vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo mới make up lại nhẹ nhàng sau đó bước xuống lầu bên dưới.

Trông thấy thím Trương đang chuẩn bị bữa điểm tâm sáng thì cô liền hỏi:

- Thím Trương!Chồng con đã đi làm rồi sao? Thím Trương gật đầu trả lời:

- Phong thiếu gia sau khi ăn điểm tâm sáng thì vừa mới rời khỏi nhà đi làm cách đây ít phút ạ!

Châu Tuệ ngồi vào bàn ăn dùng bữa điểm tâm,không quên hình dung lại những gì đã diễn ra đêm qua.

Nhớ lại khi sáng trên người mình đang mặc áo choàng ngủ và cơ thể lại thơm tho sạch sẽ,chứng tỏ đêm qua đã có người thay đồ tắm rửa cho cô.

Thím Trương tối qua đã rời khỏi nhà vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ thì người tắm táp cho cô đêm qua không ai khác là Phong Lâm Vũ.

Nghĩ đến việc Phong Lâm Vũ tắm cho mình và cùng hắn ngủ chung giường suốt đêm qua khiến Châu Tuệ ngượng đỏ mặt vì có chút xấu hổ xen lẫn sự hạnh phúc.

Cô tủm tỉm cười hài lòng vì ngoài mặc Phong Lâm Vũ vẫn thường nói những câu từ chói tai lại luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách nhưng mặt khác hắn cũng quan tâm cô theo cách riêng của hắn.

Tâm trạng vui vẻ làm cho Châu Tuệ cảm thấy buổi sáng hôm nay thật tràn đầy năng lượng khác hẳn với sự u uất trĩu nặng của ngày hôm qua.Cô dùng hết bữa điểm tâm ngon lành không quên thím Trương chuẩn bị đồ ăn trưa mang vào công ty cho Phong Lâm Vũ.



Châu Tuệ đánh đều tay lái trên vô lăng đến tòa nhà Thời Đại.Ngày hôm qua cô chỉ dành ít thời gian đến công ty nên hôm nay khối lượng công việc ứ động cần giải quyết sẽ nhiều hơn.

Trên đường đến công ty thì cô không quên ghé vào cửa hiệu thời trang cao cấp dành cho các quý ông mua thêm ít trang phục mùa hè cho Phong Lâm Vũ.

Khi tiến vào bên trong cửa hiệu trong lúc đẩy cửa bước vào thì ánh mắt Châu Tuệ chợt sững lại khi nhìn thấy đôi nam nữ cũng vừa mới bước trở ra.

Nhận ra có gì đó khác thường khiến Châu Tuệ phải ngoái nhìn rồi dõi ánh mắt quan sát theo đôi nam nữ đang bá cổ quàng vai nói nói cười cười đó.

Châu Tuệ nhanh chóng đuổi theo hướng đôi nam nữ đang đi đến gara đậu xe.

Lúc này thì Châu Tuệ khá bất ngờ khi phát hiện ra người phụ nữ kia không ai xa lạ chính là Tiệp Trân- Tiểu tình nhân của Phong Lâm Vũ đã để lại ấn tượng trong cô khó phai nhạt dù chỉ chạm mặt nhau một lần ở nhà hàng Âu hôm ấy.

Tiệp Trân đang quàng vai ôm hôn thắm thiết người đàn ông không nhận rõ khuôn mặt do hướng đứng của hắn xoay lưng về phía Châu Tuệ.

Trong lúc Châu Tuệ chưa kịp phản ứng gì thì đôi nam nữ nhanh chóng bước lên xe và điều khiển ôtô chạy vụt đi khiến cô sững sờ khi tận mắt chứng kiến được sự thật về nhân cách giả dối của tiểu tình nhân mà ngày đêm Phong Lâm Vũ si mê không tiếc lời ca ngợi này.



Sau hôm phát hiện Tiệp Trân cặp kè cùng người đàn ông lạ mặt thì Châu Tuệ đã hạ lệnh cho Kỳ An và một số thuộc hạ trong vòng 24 tiếng phải cung cấp cho cô đầy đủ các thông tin liên quan đến người phụ nữ này.

Châu Tuệ giở từng trang lý lịch của Tiệp Trân do thuộc hạ báo cáo lại rồi nghiền ngẫm:

- Tiệp Trân,22 tuổi,sinh viên năm thứ 4 Đại học Mỹ Thuật Bắc Kinh,quê ở Chiết Giang.Mẹ đã mất,hiện tại chỉ còn cha và em trai đang sống tại quê nhà…

Châu Tuệ chậc lưỡi quay sang Kỳ An dọ hỏi:

- Đây là tất cả thông tin về cô ta sao?

Kỳ An vội đáp:

- Thưa Tiểu thư!Ngoài những thông tin cơ bản ấy thì chúng tôi còn điều tra thêm được hiện tại Tiệp Trân đang sống ở biệt thự phía Đông của Phong thiếu gia!Thỉnh thoảng vào mỗi cuối tuần Phong thiếu đều ghé thăm cô ta từ một đến hai lần.

Châu Tuệ nghe thế liền hạ lệnh:

- Sai thuộc hạ giám sát về mọi hành vi của cô ta tại biệt thự!Theo sát quá trình di chuyển và các mối quan hệ xung quanh cô ta sau đó báo cáo lại cho tôi!

Kỳ An cúi người đáp:

- Tôi nghe rõ thưa Tiểu thư!

Chợt nhận ra có điều gì chưa ổn Châu Tuệ ra hiệu cho Kỳ An dừng lại:

- Khoan đã!Đám thuộc hạ hành sự dễ đem lại sơ hở!Tôi thiết nghĩ về việc theo dõi đối tượng thì nên liên hệ đến thám tử tư vì dù sao họ vẫn có kinh nghiệm hơn!Lần này tôi quyết tâm vạch trần bộ mặt giả dối của Tiệp Trân trước mặt Phong Lâm Vũ không cho cô ta có cơ hội trở mình!Kỳ An!Anh thấy sao?

Kỳ An liền đồng thuận:

- Mọi việc cứ tiến hành theo sự sắp xếp của Tiểu thư!Tôi lập tức liên hệ văn phòng thám tử uy tín ngay ạ!

Châu Tuệ bất chợt nhìn về Kỳ An thể hiện tâm trạng chua xót:

- Mọi việc cứ làm theo kế hoạch sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ nắm được chứng cứ tố cáo con người một dạ hai lòng của Tiệp Trân!Nhưng vấn đề tôi đang day dứt hiện tại chính là tâm trạng của Phong Lâm Vũ khi anh ấy biết được sự thật.Cảm giác của anh ấy chắc chắn sẽ tệ lắm!Anh ấy đã yêu thương và tin tưởng cô ta thế kia mà!

Kỳ An liền động viên Châu Tuệ:

- Dù sao biết sớm sự thật về cô ta không thực lòng như những gì Phong thiếu gia kỳ vọng vẫn sẽ tốt hơn!Đau ngắn vẫn tốt hơn đau dài!

Nghe những điều Kỳ An vừa nói thì Châu Tuệ cũng bớt đi sự băn khoăn trong lòng hiện tại.Cô chỉ mong sao Phong Lâm Vũ không vì đắm chìm vào đoạn tình cảm với Tiệp Trân mà quá thất vọng đau lòng khi biết rõ tất cả mọi sự thật.



Sáng hôm sau tại trang viên Châu gia.

Châu Tuệ mang đến đĩa thức ăn cho Phong Lâm Vũ vui vẻ nói:

- Chồng yêu ăn điểm tâm ngon miệng nhé!

Phong Lâm Vũ đưa nĩa xắn lấy phần trứng ốp la rồi đáp giọng nhàn nhạt:

- Có vấn đề gì mà sáng ra trông cô tíu tít vậy?

Châu Tuệ khẽ cười:

- Không vấn đề gì cả!Em cảm thấy hạnh phúc khi đích thân chuẩn bị điểm tâm sáng cho chồng thôi!

Phong Lâm Vũ nhìn về phía Châu Tuệ rồi nghiêm túc nói:

- Châu Tuệ!Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô!

Ánh mắt Châu Tuệ lúc này tỏ rõ sự thắc mắc pha lẫn dự cảm không tốt khi nhìn vẻ mặt đanh lạnh của Phong Lâm Vũ hiện tại.

Châu Tuệ gượng cười hỏi:

- Anh muốn nói với em về việc gì?

Phong Lâm Vũ nhạt giọng đáp:

- Hết tuần này tôi muốn dọn về biệt thự riêng ở phía Đông chung sống cùng Tiệp Trân!Gần đây cô ấy bày tỏ thái độ không vui khi tôi chỉ ghé thăm cô ấy vào mỗi cuối tuần!Hợp đồng của chúng ta sắp kết thúc rồi!Tôi nghĩ đây là thời gian hợp lý để tôi dọn khỏi đây!

Nghe qua những câu nói lạnh lùng từ Phong Lâm Vũ lúc này khiến trái tim Châu Tuệ đau thắt.Cô không cam tâm lập tức phản đối:

- Thời hạn hợp đồng vẫn còn hiệu lực nên anh không được dọn đi đâu cả!Anh lại còn muốn chung sống với tiểu tình nhân ấy ư?

Phong Lâm Vũ không ngần ngại mà thừa nhận:

- So với không gian sống luôn cảm thấy ngột ngạt vì bị áp bức khi ở cạnh cô thì tất nhiên tôi phải lựa chọn không gian đem lại cho tôi cảm giác thư giãn thoải mái như khi ở bên Tiệp Trân rồi!

Châu Tuệ hướng ánh nhìn chua xót xen lẫn nghẹn ngào nhìn về phía Phong Lâm Vũ:

- Anh chỉ vì muốn có nơi đem lại cho mình sự thư giãn mà lựa chọn chung sống với cô ta?Kể cả khi anh chưa hiểu được sự thật trơ trẽn mà cô ta đang cố che đậy sao?

Phong Lâm Vũ chợt sững sờ khi nghe Châu Tuệ nói về Tiệp Trân như thế.Hắn liền đổi sắc mặt rồi gằn giọng:

- Châu Tuệ!Tôi vốn dĩ hiểu rõ Tiệp Trân là người như thế nào!Cô đừng tự ý nói năng lung tung!

Châu Tuệ vẫn nhất mực khẳng định:

- Em không nói năng lung tung!Cô ta chính là kẻ lăng nhăng chân đạp hai thuyền!Cách đây vài ngày em đã tận mắt chứng kiến cô ta có những cử chỉ thân mật với người đàn ông khác…

Khi Châu Tuệ chưa nói dứt câu thì Phong Lâm Vũ đã đứng phắt lên đập mạnh tay lên bàn ăn rồi quát lớn:

- Đủ rồi!Cô im ngay cho tôi!Châu Tuệ!Tôi không ngờ cô lại là hạng người như vậy!Chỉ vì ghen tuông với Tiệp Trân mà cô sẵn lòng dựng chuyện nhục mạ cô ấy hay sao?

Châu Tuệ nhìn thấy thái độ phẫn nộ của Phong Lâm Vũ hiện tại chỉ vì bảo vệ cho Tiệp Trân mà quát mắng mình thì cô lại càng đau lòng hơn:

- Em không hề dựng chuyện!Tận mắt em đã nhìn thấy cô ta đã có những hành động phản bội sau lưng anh!

Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:

- Cô luôn miệng cho rằng Tiệp Trân lăng nhăng phản bội tôi?Vậy thì bằng chứng nào cho thấy những điều đó?Cô chỉ có thể đứng đây vu khống người khác một cách vô căn cứ như vậy thôi sao?

Châu Tuệ gằn giọng:

- Em đang cho người thu thập bằng chứng!Sẽ sớm thôi anh sẽ hiểu rõ tất cả sự thật về con người cô ta!

Phong Lâm Vũ thở ra một hơi dài rồi lắc đầu:

- Cô đúng là càng ngày càng khiến tôi cảm thấy thất vọng!Sự ghen tuông nhỏ nhoi của đàn bà đã khiến cô trở thành người phụ nữ không từ mọi thủ đoạn hạ bệ Tiệp Trân như thế sao?Châu Tuệ!Tôi cảnh cáo cô!Đây là lần cuối cùng tôi phải nghe những điều vu khống bịa đặt của cô về Tiệp Trân!Tôi không muốn cô lập lại những phát ngôn ngớ ngẩn này thêm một lần nào nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện