Dịch giả: Hương Ly

Trong một văn phòng làm việc của Sở Công an thành phố, các thành viên chủ chốt của tổ chuyên án lần này đều có mặt ở đó.

Trinh sát viên Dương Học Quân đang nói cho mọi người biết kết quả điều tra mới nhất: “Thời gian xảy ra vụ án, qua sự xác nhận của bác sĩ pháp y Trần, thời gian xảy ra vụ án chính là vào khoảng thời gian giữa 11 giờ đến 12 giờ đêm hôm qua. Nạn nhân là Tôn Hồng Vận, người Sơn Đông, từng có tiền án phạm tội nhiều lần, có ghi chép ba lần bị bắt giam. Năm 19 tuổi, do mắc tội trộm cướp đã bị xử bốn năm tù ở quê hắn, năm 25 tuổi, vì tội cố ý làm bị thương người khác ở quê hắn cũng bị xử bảy năm tù. Một năm sau khi ra khỏi tù bèn đến Hàng Châu, ở liền một mạch hơn mười năm, nghe nói ban đầu buôn bán đồ ăn cắp, mấy năm nay đã tập hợp được một nhóm người, ở khu vực phía tây thành phố kinh doanh vận chuyển hàng, thông qua rất nhiều thủ đoạn phi pháp như uy hiếp để lủng đoạn thị trường thép, năm kia do mâu thuẫn cho nên đã đánh một người tài xế chở hàng bị thương nặng, năm nay vừa mới ra khỏi tù. Nghe nói con người hắn rất hung dữ. Ở đây hắn có hai người anh, bọn họ đều đã qua được bước điều tra ban đầu, cả hai người đều không hề hay biết về tình hình tối hôm qua của hắn. Điều tra nhiều tên thuộc hạ của hắn, đều nói thời gian làm việc nghỉ ngơi của hắn không cố định. Tối qua sau khi cùng với bạn bè ăn đêm ở một con đường nằm ở khu vực phía tây thành phố trở về, khi đi đến đường Văn Nhất Tây bèn chia tay với mới người, một mình đi về nhà. Khi đi đến khu vực cây xanh đó, hắn bắt đầu đi tiểu, và cũng chính lúc đó bị hung thủ tấn công từ phía sau, kéo suốt cả chặng đường từ vùng cây xanh đến giữa bãi xi măng, thắt cổ cho đến chết. Vũng nước tiểu ở khu vực cây xanh đã được giám định, chính là của hắn. Thế nhưng tối hôm qua, những người đi cùng hắn đều không phát hiện ra điều gì bất thường, tiếp theo chúng ta vẫn còn phải điều tra từng người, xác định chắc chắn xem có điều gì khả nghi hay không?”

Triệu Thiết Dân hít thở một hơi thật sâu, nói: “Việc anh ta đi về nhà một mình ở trên đường Văn Nhất Tây có ai biết trước hay không?”

Dương Học Quân lắc đầu: “Chúng tôi đã hỏi những người bạn đi ăn đêm với anh ta đêm qua, nói rằng buổi ăn đêm là vừa mới được quyết định, lúc trước không hề bố trí, mấy giờ ăn xong, anh ta liệu có về nhà một mình đồng thời đi đường Văn Nhất Tây hay không, tất cả những điều này đều không thể dự liệu trước được.”

Triệu Thiết Dân gật đầu: “Vậy thì có nghĩa là hung thủ đi theo anh ta suốt cả dọc đường, chứ không phải là chờ đợi sẵn ở khu vực cây xanh.”

Dương Học Hữu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng theo như những người khác kể lại, lúc đó họ đều không hề cảm thấy có người đang bám theo, xem ra khi bám theo, hung thủ vô cùng cẩn thận. Trên đoạn đường này lại không có nhiều máy camera giám sát, tôi đã lấy được máy camera giám sát từ chỗ cảnh sát giao thông, hiện đang điều tra xem có phát hiện ra nhân vật khả nghi nào không?”

Triệu Thiết Dân nói: “Trong bốn vụ án lần trước, trong đoạn video đều không hề phát hiện ra đối tượng khả nghi nào cả, mấy chiếc máy quay đoạn đường này đều chỉ quay về hướng đường cái, đường dành cho người đi bộ và những khu vực cây xanh hầu như đều ở trong vị trí góc chết, tôi không mấy lạc quan đối với kết quả của việc kiểm tra máy quay camera giám sát. Nhưng vẫn cứ phải điều tra máy quay.”

Triệu Thiết Dân quay sang bác sĩ pháp y Trần, nói: “Anh Trần, đã điều tra hiện trường rồi, không tìm thấy vết chân của hung thủ à?”

“Nền đất xi măng vốn dĩ rất khó để lưu giữ được dấu chân, hơn nữa còn xuất hiện cả tình huống hung thủ cố tình phá hủy hiện trường. Dấu chân ở khu vực cây xanh thì lại được lưu giữ rất hoàn chỉnh, nhưng thật không ngờ lại không hề có dấu chân của hung thủ.”

Triệu Thiết Dân mím môi, nhìn về phía những người khác: “Hung thủ đã kéo nạn nhân hàng chục mét, nhưng lại không để lại dấu chân, mọi người nhìn nhận như thế nào?”

Mọi người đều lần lượt nhìn nhau, bởi vì theo như lẽ thường, đây là việc vốn không thể nào xảy ra được, trừ khi hung thủ biết bay.

Triệu Thiết Dân xoa xoa cằm, mọi người đều im lặng trước câu hỏi này cũng là điều ông có thể đoán biết được, ông cũng không thể hiểu sao hung thủ có thể làm được như vậy.

Trầm ngâm hồi lâu, ông nói với mọi người: “Về chi tiết này, mọi người nhất thiết phải giữ bí mật, mọi người về thông báo cho cấp dưới của mình. Trừ những thành viên của tổ chuyên án, những chi tiết này không được nhắc đến cho bất cứ ai, bao gồm cả những cảnh sát khác không thuộc tổ chuyên án.”

Ông nhìn nét mặt mọi người đều tỏ vẻ không hiểu, bèn giải thích: “Sự việc này nếu như bị truyền ra ngoài, hung thủ kéo nạn nhân hàng chục mét mà không để lại dấu chân, rồi lại thêm một loạt các vụ án chúng ta điều tra suốt ba năm nay mà không hề hay biết chút gì về hung thủ, e rằng trong xã hội sẽ xuất hiện những lời đồn thổi, đại loại như hung thủ không phải là người”, “hắn biết bay”. Đặc biệt là khi gặp phải sự truyền nhiễm của giới truyền thông, rất dễ gây nên tâm lí hoảng loạn, như vậy thì sẽ tạo nên áp lực dư luận rất lớn cho việc điều tra vụ án của chúng ta.”

Mọi người đều lần lượt gật đầu, những người có mặt trong cuộc họp này đều là những người cảnh sát già, họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật, biết rằng hung thủ chắc chắn không biết bay, chỉ là một kẻ bình thường, chắc chắn là dùng một cách thúc nào đó mà thôi. Nhưng bây giờ những người bình thường ở trong xã hội chưa chắc lí trí như vậy. Các kiểu đồn thổi sẽ được tung ra, gây thêm nhiều sự phiền toái cho công việc tiếp theo của cảnh sát. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vụ án càng bị truyền ra vẻ huyễn hoặc, lãnh đạo cấp trên càng yêu cầu gắt gao về thời gian phá án, như vậy thì áp lực điều tra phá án của họ sẽ càng lớn.

Triệu Thiết Dân giờ đã là đội trưởng chi đội, cấp dưới chịu sự quản hoạt trực tiếp của ông có tới mấy trăm người, vụ án này cho dù không phá được, ông chẳng qua cũng chỉ là mặt mày không được vẻ vang cho lắm, chứ không đến nỗi bị kỉ luật, nhưng ông từ trước đến nay vẫn luôn muốn vào vị trí lãnh đạo của Sở Công an tỉnh, nếu như vụ án nhanh chóng phá được, vậy thì sẽ cộng thêm cho ông khá nhiều điểm. Cho nên vụ án trước khi được làm rõ, ông không muốn có thêm áp lực trên phương diện dư luận.

Triệu Thiết Dân nói tiếp: “Sự việc này tạm gác sang một bên đã, mọi người hãy quay về nghĩ xem có cách nào để có thể làm được việc không lưu lại dấu chân, bây giờ chúng ta hãy tổng hợp phân tích một chút về điểm chung của năm vụ án. Trước tiên tính cả nạn nhân ngày hôm nay, năm nạn nhân đều là người được thả ra khỏi tù, hơn nữa tội lỗi mắc phải không hề nhẹ, có người cưỡng hiếp, có người trộm cắp, có người cố tình gây thương tích cho người khác.”

Một người cảnh sát hình sự nói: “Đội trưởng Triệu, ý của anh là… hung thủ là muốn trừng phạt phạm nhân ở ngoài chế độ pháp luật?”

Triệu Thiết Dân nói: “Thông thường động cơ phạm tội của những vụ án mạng thường chẳng qua là ngộ sát, cướp của, trả thù. Năm vụ án này rõ ràng không phải là ngộ sát. Hơn nữa tất cả tài sản trên người nạn nhân đều nguyên vẹn, đương nhiên cũng không phải là cướp của. Xem ra dường như cũng chỉ còn lại giết người trả thù. Nhưng theo như điều tra trước đây, những nạn nhân đó hoàn toàn không hề quen biết nhau, cũng không tìm ra được một nhân vật khả nghi nào có mối thù oán với tất cả bọn họ. Cho nên động cơ giết người trả thù cũng không ổn. Trừ phi loại bỏ ba kiểu động cơ phạm tội thường gặp này, rồi kết hợp thêm năm nạn nhân đều được thả ra tù, cho nên tôi cho rằng hung thủ muốn thay trời hành đạo, rất có khả năng trừng trị kẻ có tội bên ngoài pháp luật.”

Trương Học Quân nói: “Nhưng tôi đã xem hết tài liệu của năm nạn nhân này, lúc đó họ phạm tội và bị bắt, mức hình phạt về cơ bản là hợp lí, cũng không hề được xử nhẹ hơn mà.”

Triệu Thiết Dân nói: “Có thể trong suy nghĩ của hung thủ, tội lỗi mà họ mắc phải lẽ ra cần phải xử tội tử hình.”

Một vị chuyên gia tâm lí học tội phạm gật đầu đồng tình: “Xét trên phương diện tâm lí học tội phạm, tên hung thủ này tự cho rằng mình là hóa thân của chính nghĩa, muốn thay trời hành đạo. Hắn không cần biết đến sự phán quyết của pháp luật, mà dựa theo tiêu chuẩn mức hình phạt trong lòng mình.”

Một người cảnh sát già không đồng tình: “Nhưng trong đó có một nạn nhân chỉ mắc vào tội trộm cắp. Trộm cắp mà cũng bị xử tử hình, hung thủ có phải là bị điên rồi hay không?”

Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, cảm thấy ông ấy nói cũng hơi có lí, bèn nói: “Về vấn đề động cơ giết người, chúng ta tạm thời đặt sang một bên, chúng ta phân tích động cơ phạm tội đối với tình hình vụ án lần này cũng không mang lại lợi ích gì lớn, chỉ đưa vào động cơ thì chúng ta cũng không thể nào phác họa ra được đặc trưng cụ thể của hung thủ. Trước tiên hãy nói về điểm chung thứ hai của năm vụ án này, sau mỗi lần gây án, hung thủ đều vứt công cụ gây án ở nơi cách hiện trường không xa, hơn nữa lần nào cũng đều dùng sợi dây nhảy thể thao. Vì sao hung thủ lần nào cũng dùng dây mà không phải dùng dao hay các loại công cụ khác? Dùng dao giết người còn nhanh gọn hơn, hơn nữa dùng dây thít cổ đối phương, nếu như nạn nhân có sức phản kháng mạnh, hung thủ rất có thể bị thất bại.”

Mọi người đều lắc đầu thể hiện sự khó hiểu. Nếu như cố ý muốn mưu sát thì dùng dao là nhanh gọn nhất, là thủ đoạn có khả năng thành công cao nhất, sao lần nào cũng đều phải thít cổ cho đến chết? Triệu Thiết Dân tiếp tục nói: “Thứ ba, lần nào cũng đều là dùng sợi dây nhảy thể thao của học sinh trong giờ thể dục - loại có cán gỗ cầm, và ở trên cán gỗ đều tìm được dấu vân tay của hung thủ. Lẽ nào hung thủ không sợ dấu vân tay sẽ gây nguy hiểm cho mình sao?”

Trương Học Quân nói: “Hoặc là người này không hề nhận được ra việc để lại dấu vân tay sẽ gây nguy hiểm cho anh ta.”

“Không thể nào”, Triệu Thiết Dân kiên quyết lắc đầu, “Qua năm vụ án, đến giờ chúng ta vẫn không hề nắm bắt được hình dáng của hung thủ, có thể thấy rằng con người này chắc chắn có khả năng phản trinh sát khá tốt, sẽ không thể nào không nghĩ ra được dấu vân tay sẽ gây nguy hiểm cho anh ta.”

Một người khác nói: “Tôi nghĩ người này trong lần đầu tiên phạm tội do không có đủ kinh nghiệm, do hoảng loạn mà vứt công cụ gây án. Từ đó trong những lần phạm tội về sau, hắn biết rằng cảnh sát đã nắm được dấu vân tay của hắn, cũng không cần tiếp tục phải giấu giếm nữa, cho nên lần nào sau khi gây án cũng đều vứt công cụ đi, để cho chúng ta nhìn thấy dấu vân tay. Trên một phương diện nào đó, đây cũng là một kiểu thách thức, đồng nhất với hành vi để lại tờ giấy của hắn.”

Triệu Thiết Dân nói: “Điều này cũng rất có khả năng, chỉ là trong mấy vụ án trước đây, chúng ta đều đã tiến hành đối chiếu dấu vân tay một lượng cư dân lớn vùng lân cận nhưng vẫn không tìm ra được hung thủ.”

Người đó nói: “Việc đem ra so sánh không có cách nào thu thập được dấu vân tay của tất cả mọi người, chắc chắn là đã bị để lọt lưới rồi, hơn nữa hung thủ liệu có ở gần đây hay không cũng không thể chắc chắn được.”

Triệu Thiết Dân nói: “Tôi nghĩ hung thủ chắc là sống ở gần khu vực phía tây thành phố, bởi vì năm vụ án mạng đều xảy ra ở khu vực phía tây thành phố, cũng đều xảy ra vào buổi tối. Nếu như hung thủ sống ở khu vực khác, thì cứ phải buổi tối đến đây để thăm dò, chờ thời cơ tấn công sẽ mất quá nhiều công sức.”

Người cảnh sát đó tỏ ra bất lực: “Nhưng bây giờ số người lưu động quá lớn, nếu như hung thủ cố tình né tránh cảnh sát đến nhà để thu thập dấu vân tay cũng là điều rất dễ thực hiện.”

Triệu Thiết Dân gật đầu, tiếp tục nói: “Thứ tư, sau khi hung thủ hoàn thành việc phạm tội, đều để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, đủ để thấy được ý tứ khiêu khích cảnh sát chúng ta. Và trong năm lần hắn đều nhét một điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân, điều này càng không thể hiểu nổi.”

Trương Học Quân nói: “Có thể là hung thủ cố tình để lại một số manh mối kì quặc để khiến chúng ta điều tra sai lệch thì sao.”

Những người khác cũng đều gật đầu tán thành, nói: “Chỉ có thể giải thích như vậy được thôi, nếu không, để lại điếu thuốc đó không còn ý nghĩa gì cả.”

Trương Học Quân lại nói: “Anh cả, vậy bây giờ chúng ta phải điều tra tiếp như thế nào?”

Triệu Thiết Dân nói: “Phương hướng trinh sát điều tra tiếp theo đây sẽ được tiến hành theo mấy hướng sau. Thứ nhất, Học Quân, người của cậu phụ trách điều tra máy camera và hỏi thăm về mối quan hệ của nạn nhân. Thứ hai, Đội trưởng Tống, anh bố trí người cầm hung khí - dây nhảy thể thao đi điều tra ở các cửa hàng bán văn phòng phẩm trong khu vực phía tây thành phố, xem xem có thể tìm ra nơi bán hay không. Ngoài ra, sẽ yêu cầu chuyên gia giám định vật chứng của Sở công an tỉnh giám định vết mực và chất liệu giấy của tờ giấy “Hãy đến bắt ta”, xem xem có thể phát hiện được gì không. Thứ ba, điều thêm người đi phỏng vấn dò hỏi thật nhiều cư dân ở khu vực đường Văn Nhất Tây, hỏi xem tối qua liệu có ai nhìn thấy người nào hoặc sự việc nào khác thường hay không, bao gồm nhân vật khả nghi dạo này xuất hiện ở gần đây. Hi vọng ba hạng mục công việc này có thể đem lại tin tức tốt lành, nếu không, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng, thu thập một lượng lớn dấu vân tay của dân chúng để đối chiếu. Lần này, nạn nhân để lại ba chữ “người bản địa”, mọi người cần phải đặc biệt chú ý người dân địa phương.

Sau khi tan họp, Triệu Thiết Dân vừa quay trở lại văn phòng, một người cấp dưới chạy vào, nói: “Anh cả, vừa mới nhận được một manh mối quan trọng.”

Đêm hôm qua, ở đồn công an khu vực phía tây thành phố nhận được tin báo án của một người phụ nữ, nói khi cô ta tan làm từ quán bar về nhà, bị một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi uy hiếp, kéo vào trong khu vực cây xanh ở gần đó để tiến hành quấy rối tình dục. Thời gian quấy rối trùng khớp vời thời gian xảy ra vụ án mạng. Và địa điểm quấy rối chính ngay cạnh nơi xảy ra vụ án, cách bãi xi măng trống đó chỉ 50 - 60 mét, ở giữa cách một bãi cỏ và mấy hàng cây.

Mắt Triệu Thiết Dân chợt sáng bừng: “Lẽ nào, cái tên quấy rối nữ giới tối qua chính là hung thủ?”

Ông nheo mắt lại, xem ra nhất định phải điều tra cẩn thận vụ án quấy rối tình dục tối qua rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện