Dịch giả: Hương Ly
◄○►◄○►◄○►
Chương 7
Nhiệt độ nắng nóng vẫn đang hoành hành, hôm nay là buổi học đầu tiên của học kì mới trong trường Đại học Triết Giang, thầy giáo Nghiêm Lương của khoa Toán đang đứng ở cầu thang máy phía dưới tòa lầu của giảng đường, ấn thang máy.
Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào hành lang, làm đổ bóng của ông vào bức tường, Nghiêm Lương nóng đến nổi mẩn, chỉ muốn nhanh chóng được vào lớp học để hưởng bầu không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa.
“Kính coong”, cửa thang máy bên trái mở ra, Nghiêm Lương vội vã bước vào.
“Ơ.” - Chính trong khoảnh khắc chân ông vừa chạm đất, theo bản năng, Nghiêm Lương đưa chân về chỗ khác, bởi vì khóe mắt ông đã phát hiện ra ở dưới chân ông có một đống lù lù.
Đợi đến khi ông đứng vững rồi mới nhìn rõ, bỗng chốc chợt rùng mình, thật không ngờ giữa hai chân ông là một đống phân!
Ông lập tức nhảy dựng lên, lao ra khỏi thang máy, nhấc hai chân lên để xem xét tình hình, phù, không giẫm phải. Ông cảm thấy vô cùng may mắn như vừa được tái sinh bởi vì ông đi sandal, nếu mà giẫm phải thì không những dép sandal bị vứt đi luôn, ngay cả bàn chân này cũng có thể cưa đi được ấy chứ.
Chuyện gì vậy chứ? Thật không ngờ có kẻ dám đại tiện ở trong cầu thang máy.
Giữa ban ngày ban mặt, ở trong thang máy lại xuất hiện đống phân? Không chỉ là kinh ngạc, trong đầu ông còn xuất hiện một dấu cảm thán.
Ông lắc đầu thở dài, ngao ngán về tâm lí của con người hiện đại, vừa tiếp tục ấn cầu thang, muốn vào trong thang máy phía bên phải. Nhưng con số trên màn hình hiển thị ở thang máy bên phải vẫn dừng ở tầng số 6, mỗi lần ông ấn thì thang máy đang có bãi phân ở bên trái tự động mở ra. Nếu như phía tầng trên không có ai đi xuống, theo như trình tự thiết kế của thang máy, thang máy ở bên phải sẽ nhất định không mở ra.
Ánh nắng chói chang khiến cho ông toàn thân đầm đìa mồ hôi, phòng học ở tầng 6, thời tiết thế này ông không muốn đi cầu thang bộ chút nào, dù sao chịu đựng một chút thì cũng sẽ đến ngay thôi. Ông đành phải bịt mũi bước vào trong thang máy bên trái, ấn số 6.
Rất nhanh chóng, cầu thang máy lên đến tầng 6, tiếp đó là một tiếng “Kính coong”, nhưng đã xảy ra sự cố, cửa thang máy không hề mở ra.
Ông lại một lần nữa ấn nút mở, cánh cửa rung lắc nhưng vẫn không mở ra. Ông lại ấn tiếp nút mở, kết quả là tất cả các con số đều bừng sáng, thang máy không hề nhúc nhích chút nào nữa.
Đúng là khốn khổ, Nghiêm Lương vô cùng bực bội, buổi đầu tiên của học kì mới mà đã bị nhốt ở trong thang máy, lại là ngày trời nắng nóng oi bức, bên trong còn có một bãi phân bốc mùi hôi thối, đúng là sắp ngộp thở rồi.
Ông ấn nút báo động trong thang máy, nói vào bộ đàm rất lâu nhưng không có ai nghe.
Khốn khiếp, bọn quản lí hậu cần của trường học đang làm cái khỉ gì thế!
Đợi suốt mấy phút liền, tình hình không có gì tiến triển cả, ông nóng nực không tài nào chịu nổi nữa, bèn kéo áo sơ mi lên để làm quạt.
Bắt buộc phải nghĩ ra cách khác thôi, ông lôi di động ra, ấn nút điện thoại của sinh viên, bảo các em đến trước cửa thang máy để mở, kết quả là vẫn không mở ra được.
Sinh viên bèn đi gọi bảo vệ, đến tận khi chuông vào học vang lên, bảo vệ cuối cùng cũng đã đến, mở nút cấp cứu, như vậy ông mới lại được nhìn thấy mặt trời.
Nghiêm Lương vung tay, bước nhanh ra khỏi thang máy, hít hà thật sâu bầu không khí tươi mới ở bên ngoài. Ông nhìn thấy bảo vệ và bảy, tám em sinh viên bèn tỏ rõ lời cảm ơn, rồi than thở: “Đây đúng là trải nghiệm đau khổ, may mà đã ra được rồi, ôi, chịu hết nổi rồi, tiếng chuông vào lớp vang lên rồi phải không? Chúng ta vào lớp thôi.”
Ông gọi các sinh viên vào học, nhưng khi ông bước lên mấy bước thì lại phát hiện ra các sinh viên ở phía sau mình vẫn đứng nguyên không hề nhúc nhích. Ông dừng bước, lấy làm lạ quay lại xem, nét mặt của các sinh viên đều vô cùng sửng sốt, miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào bãi phân trong thang máy.
Nghiêm Lương ngẩn người, lập tức phản ứng lại ngay, lớn tiếng nói: “Đợi một lát, việc này… tôi có thể giải thích được không?”
Một giây sau, bầu không khí cô đọng xung quanh cuối cùng cũng được chuyển động trở lại, bảo vệ rõ ràng rất nhanh nhẹn tốt bụng giải vây cho ông, “Không sao, không sao, thầy giáo cứ lên lớp trước đi, đợi lát nữa tôi dọn dẹp một chút là được thôi mà.”
Các em sinh viên cũng tỏ ra rất thấu hiểu: “Thầy giáo yên tâm, chúng em sẽ không nói lộ ra ngoài đâu.”
“Phải rồi, đấy là lẽ thường tình của con người mà. Lại bị nhốt lâu như vậy…”
“Ừm, thầy giáo cũng là người mà.”
“Đây vốn không phải là việc không thể nói ra ngoài được, câu “chịu hết nổi rồi” mà tôi vừa nói không phải là ý chỉ điều này…”
Các em sinh viên lại lần lượt an ủi ông: “Không sao đâu ạ, ai cũng gặp phải sự cố mà, bọn em đều có thể hiểu được nhất định sẽ giữ bí mật!” Nói rồi, tất cả sinh viên thật không ngờ đều coi như không có gì xảy ra, tất cả cùng bước vào lớp học.
Nghiêm Lương trợn tròn mắt vẻ khoa trương, ngẩn người đứng nguyên vị trí cũ, nhìn vạt áo sơ mi nhăn nhúm buông ra ngoài và chiếc thắt lưng bị nới rộng của mình, bây giờ cho dù ông có trăm cái miệng cũng không thể nào giải thích nổi.
Ngày đầu tiên của học kì đã gặp phải sự việc như thế này, tâm trạng của Nghiêm Lương thực sự vô cùng tồi tệ.
Vốn dĩ tiết đầu tiên của năm học mới, theo thường lệ ông chuẩn bị một loạt những lời mở đầu, thông qua phong cách hài hước thú vị của ông, để có thể nói lên chủ đề “Toán học là cha đẻ của tất cả các môn khoa học”.
Còn bây giờ thì sao, không cần lời mở đầu nữa, học sinh đã đủ cảm thấy ông vô cùng hài hước rồi.
Ông không còn chút hứng thú nào, chỉ có thể sống sượng giảng hai tiết về toán logic. Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc hết giờ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.
Một nam sinh viên vừa sắp xếp cặp sách chuẩn bị ra về, vừa nhìn vào di động và đọc lớn tiếng: “Bản tin của thành phố Hàng hôm nay thông báo, trong khu vực phía Tây thành phố gần đây xuất hiện một người nam giới biến thái, đã nhiều lần nửa đêm uy hiếp những cô gái trẻ trở về nhà một mình, kéo họ vào trong khu vực cây xanh để tiến hành quấy rối. Theo như lời miêu tả của nạn nhân, người này khoảng ngoài 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ bên ngoài trông rất nho nhã. Qua tìm hiểu ở Chi cục Công an khu vực Tây Hồ, phóng viên cho biết cảnh sát đã nắm được nhiều đặc trưng của người này, thông qua điều tra những máy quay camera xung quanh, người này nhiều lần nửa đêm vào trong thang máy của khu dân cư gần đây để đại tiện, hành vi vô cùng quái dị. Cảnh sát đang gấp rút tiến hành công tác vây bắt, đồng thời cũng sẽ tăng cường tuần tra ban đêm ở khu vực lân cận…”
Cậu sinh viên cứ đọc, còn tất cả ánh mắt của những sinh viên khác đều hướng về phía Nghiêm Lương.
Hơn 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ nho nhã, điều quan trọng nhất là… đại tiện trong thang máy… không phải chứ, hoàn toàn nhất quán kìa? Nghiêm Lương đang thu dọn trên bục giảng, cảm thấy bầu không khí khác lạ, khóe mắt ông liếc nhìn thấy sự khác thường của các sinh viên, khuôn mặt chợt nóng bừng, càng luống cuống. Trời ơi, hôm nay thực sự có thể xui xẻo được như vậy sao?
Nhưng chưa phải là rất xui xẻo, mà còn là xui xẻo hơn nữa. Đúng lúc này, một sinh viên nữ vốn đã chạy khỏi phòng học, liền chạy trở lại, hét lớn: “Thầy giáo Nghiêm, phía bên ngoài… phía bên ngoài có cảnh sát tìm thầy.”
Tất cả các sinh viên đều hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa lớp học, ở đó có hai người cảnh sát đang đứng, Triệu Thiết Dân hất cằm trợn mắt, nhìn Nghiêm Lương với nét mặt vô cùng nghiêm nghị, kêu lên một câu với vẻ sốt ruột: “Nhanh lên đi, tìm anh lâu lắm rồi.”
Ánh mắt của các sinh viên lại quay trở về trên gương mặt Nghiêm Lương, trên nét mặt của các bạn trẻ tràn ngập sự chấn động, như thể “chân tướng sự việc đã rõ ràng”. Trong suy nghĩ của mọi người đều hiện lên hình ảnh Nghiêm Lương bị đeo còng số 8 và dẫn đi.
Nghiêm Lương bỗng chốc như thể bị tảng băng làm cho đông cứng lại, ông nhìn Triệu Thiết Dân, cuối cùng nhét dụng cụ giảng dạy vào trong cặp da, sau đó mím chặt môi, cúi đầu bước ra ngoài cửa như thể là người có tật giật mình.
◄○►◄○►◄○►
Chương 7
Nhiệt độ nắng nóng vẫn đang hoành hành, hôm nay là buổi học đầu tiên của học kì mới trong trường Đại học Triết Giang, thầy giáo Nghiêm Lương của khoa Toán đang đứng ở cầu thang máy phía dưới tòa lầu của giảng đường, ấn thang máy.
Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào hành lang, làm đổ bóng của ông vào bức tường, Nghiêm Lương nóng đến nổi mẩn, chỉ muốn nhanh chóng được vào lớp học để hưởng bầu không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa.
“Kính coong”, cửa thang máy bên trái mở ra, Nghiêm Lương vội vã bước vào.
“Ơ.” - Chính trong khoảnh khắc chân ông vừa chạm đất, theo bản năng, Nghiêm Lương đưa chân về chỗ khác, bởi vì khóe mắt ông đã phát hiện ra ở dưới chân ông có một đống lù lù.
Đợi đến khi ông đứng vững rồi mới nhìn rõ, bỗng chốc chợt rùng mình, thật không ngờ giữa hai chân ông là một đống phân!
Ông lập tức nhảy dựng lên, lao ra khỏi thang máy, nhấc hai chân lên để xem xét tình hình, phù, không giẫm phải. Ông cảm thấy vô cùng may mắn như vừa được tái sinh bởi vì ông đi sandal, nếu mà giẫm phải thì không những dép sandal bị vứt đi luôn, ngay cả bàn chân này cũng có thể cưa đi được ấy chứ.
Chuyện gì vậy chứ? Thật không ngờ có kẻ dám đại tiện ở trong cầu thang máy.
Giữa ban ngày ban mặt, ở trong thang máy lại xuất hiện đống phân? Không chỉ là kinh ngạc, trong đầu ông còn xuất hiện một dấu cảm thán.
Ông lắc đầu thở dài, ngao ngán về tâm lí của con người hiện đại, vừa tiếp tục ấn cầu thang, muốn vào trong thang máy phía bên phải. Nhưng con số trên màn hình hiển thị ở thang máy bên phải vẫn dừng ở tầng số 6, mỗi lần ông ấn thì thang máy đang có bãi phân ở bên trái tự động mở ra. Nếu như phía tầng trên không có ai đi xuống, theo như trình tự thiết kế của thang máy, thang máy ở bên phải sẽ nhất định không mở ra.
Ánh nắng chói chang khiến cho ông toàn thân đầm đìa mồ hôi, phòng học ở tầng 6, thời tiết thế này ông không muốn đi cầu thang bộ chút nào, dù sao chịu đựng một chút thì cũng sẽ đến ngay thôi. Ông đành phải bịt mũi bước vào trong thang máy bên trái, ấn số 6.
Rất nhanh chóng, cầu thang máy lên đến tầng 6, tiếp đó là một tiếng “Kính coong”, nhưng đã xảy ra sự cố, cửa thang máy không hề mở ra.
Ông lại một lần nữa ấn nút mở, cánh cửa rung lắc nhưng vẫn không mở ra. Ông lại ấn tiếp nút mở, kết quả là tất cả các con số đều bừng sáng, thang máy không hề nhúc nhích chút nào nữa.
Đúng là khốn khổ, Nghiêm Lương vô cùng bực bội, buổi đầu tiên của học kì mới mà đã bị nhốt ở trong thang máy, lại là ngày trời nắng nóng oi bức, bên trong còn có một bãi phân bốc mùi hôi thối, đúng là sắp ngộp thở rồi.
Ông ấn nút báo động trong thang máy, nói vào bộ đàm rất lâu nhưng không có ai nghe.
Khốn khiếp, bọn quản lí hậu cần của trường học đang làm cái khỉ gì thế!
Đợi suốt mấy phút liền, tình hình không có gì tiến triển cả, ông nóng nực không tài nào chịu nổi nữa, bèn kéo áo sơ mi lên để làm quạt.
Bắt buộc phải nghĩ ra cách khác thôi, ông lôi di động ra, ấn nút điện thoại của sinh viên, bảo các em đến trước cửa thang máy để mở, kết quả là vẫn không mở ra được.
Sinh viên bèn đi gọi bảo vệ, đến tận khi chuông vào học vang lên, bảo vệ cuối cùng cũng đã đến, mở nút cấp cứu, như vậy ông mới lại được nhìn thấy mặt trời.
Nghiêm Lương vung tay, bước nhanh ra khỏi thang máy, hít hà thật sâu bầu không khí tươi mới ở bên ngoài. Ông nhìn thấy bảo vệ và bảy, tám em sinh viên bèn tỏ rõ lời cảm ơn, rồi than thở: “Đây đúng là trải nghiệm đau khổ, may mà đã ra được rồi, ôi, chịu hết nổi rồi, tiếng chuông vào lớp vang lên rồi phải không? Chúng ta vào lớp thôi.”
Ông gọi các sinh viên vào học, nhưng khi ông bước lên mấy bước thì lại phát hiện ra các sinh viên ở phía sau mình vẫn đứng nguyên không hề nhúc nhích. Ông dừng bước, lấy làm lạ quay lại xem, nét mặt của các sinh viên đều vô cùng sửng sốt, miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào bãi phân trong thang máy.
Nghiêm Lương ngẩn người, lập tức phản ứng lại ngay, lớn tiếng nói: “Đợi một lát, việc này… tôi có thể giải thích được không?”
Một giây sau, bầu không khí cô đọng xung quanh cuối cùng cũng được chuyển động trở lại, bảo vệ rõ ràng rất nhanh nhẹn tốt bụng giải vây cho ông, “Không sao, không sao, thầy giáo cứ lên lớp trước đi, đợi lát nữa tôi dọn dẹp một chút là được thôi mà.”
Các em sinh viên cũng tỏ ra rất thấu hiểu: “Thầy giáo yên tâm, chúng em sẽ không nói lộ ra ngoài đâu.”
“Phải rồi, đấy là lẽ thường tình của con người mà. Lại bị nhốt lâu như vậy…”
“Ừm, thầy giáo cũng là người mà.”
“Đây vốn không phải là việc không thể nói ra ngoài được, câu “chịu hết nổi rồi” mà tôi vừa nói không phải là ý chỉ điều này…”
Các em sinh viên lại lần lượt an ủi ông: “Không sao đâu ạ, ai cũng gặp phải sự cố mà, bọn em đều có thể hiểu được nhất định sẽ giữ bí mật!” Nói rồi, tất cả sinh viên thật không ngờ đều coi như không có gì xảy ra, tất cả cùng bước vào lớp học.
Nghiêm Lương trợn tròn mắt vẻ khoa trương, ngẩn người đứng nguyên vị trí cũ, nhìn vạt áo sơ mi nhăn nhúm buông ra ngoài và chiếc thắt lưng bị nới rộng của mình, bây giờ cho dù ông có trăm cái miệng cũng không thể nào giải thích nổi.
Ngày đầu tiên của học kì đã gặp phải sự việc như thế này, tâm trạng của Nghiêm Lương thực sự vô cùng tồi tệ.
Vốn dĩ tiết đầu tiên của năm học mới, theo thường lệ ông chuẩn bị một loạt những lời mở đầu, thông qua phong cách hài hước thú vị của ông, để có thể nói lên chủ đề “Toán học là cha đẻ của tất cả các môn khoa học”.
Còn bây giờ thì sao, không cần lời mở đầu nữa, học sinh đã đủ cảm thấy ông vô cùng hài hước rồi.
Ông không còn chút hứng thú nào, chỉ có thể sống sượng giảng hai tiết về toán logic. Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc hết giờ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.
Một nam sinh viên vừa sắp xếp cặp sách chuẩn bị ra về, vừa nhìn vào di động và đọc lớn tiếng: “Bản tin của thành phố Hàng hôm nay thông báo, trong khu vực phía Tây thành phố gần đây xuất hiện một người nam giới biến thái, đã nhiều lần nửa đêm uy hiếp những cô gái trẻ trở về nhà một mình, kéo họ vào trong khu vực cây xanh để tiến hành quấy rối. Theo như lời miêu tả của nạn nhân, người này khoảng ngoài 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ bên ngoài trông rất nho nhã. Qua tìm hiểu ở Chi cục Công an khu vực Tây Hồ, phóng viên cho biết cảnh sát đã nắm được nhiều đặc trưng của người này, thông qua điều tra những máy quay camera xung quanh, người này nhiều lần nửa đêm vào trong thang máy của khu dân cư gần đây để đại tiện, hành vi vô cùng quái dị. Cảnh sát đang gấp rút tiến hành công tác vây bắt, đồng thời cũng sẽ tăng cường tuần tra ban đêm ở khu vực lân cận…”
Cậu sinh viên cứ đọc, còn tất cả ánh mắt của những sinh viên khác đều hướng về phía Nghiêm Lương.
Hơn 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ nho nhã, điều quan trọng nhất là… đại tiện trong thang máy… không phải chứ, hoàn toàn nhất quán kìa? Nghiêm Lương đang thu dọn trên bục giảng, cảm thấy bầu không khí khác lạ, khóe mắt ông liếc nhìn thấy sự khác thường của các sinh viên, khuôn mặt chợt nóng bừng, càng luống cuống. Trời ơi, hôm nay thực sự có thể xui xẻo được như vậy sao?
Nhưng chưa phải là rất xui xẻo, mà còn là xui xẻo hơn nữa. Đúng lúc này, một sinh viên nữ vốn đã chạy khỏi phòng học, liền chạy trở lại, hét lớn: “Thầy giáo Nghiêm, phía bên ngoài… phía bên ngoài có cảnh sát tìm thầy.”
Tất cả các sinh viên đều hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa lớp học, ở đó có hai người cảnh sát đang đứng, Triệu Thiết Dân hất cằm trợn mắt, nhìn Nghiêm Lương với nét mặt vô cùng nghiêm nghị, kêu lên một câu với vẻ sốt ruột: “Nhanh lên đi, tìm anh lâu lắm rồi.”
Ánh mắt của các sinh viên lại quay trở về trên gương mặt Nghiêm Lương, trên nét mặt của các bạn trẻ tràn ngập sự chấn động, như thể “chân tướng sự việc đã rõ ràng”. Trong suy nghĩ của mọi người đều hiện lên hình ảnh Nghiêm Lương bị đeo còng số 8 và dẫn đi.
Nghiêm Lương bỗng chốc như thể bị tảng băng làm cho đông cứng lại, ông nhìn Triệu Thiết Dân, cuối cùng nhét dụng cụ giảng dạy vào trong cặp da, sau đó mím chặt môi, cúi đầu bước ra ngoài cửa như thể là người có tật giật mình.
Danh sách chương