Thình thịch, thình thịch.

Thanh Nhân nhắm mắt với ý định trao nụ hôn ngọt ngào. Du Thành Nghĩa đổ mồ hôi lạnh, hắn đang hoang mang không biết nên đón nhận hay là né tránh.

Bỗng… Reng_ reng_

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan bầu không khí ngượng ngập, cả hai người giật mình. Du Thành Nghĩa mừng muốn nhảy cẫng lên vì có vị cứu tinh đến kịp thời kéo hắn ra khỏi vụ này.

“Anh à, để em nghe điện thoại đã. Không chừng là ‘Du Thành Nghĩa’ gọi đến”.

Ban đầu anh định mặc kệ kẻ gọi đến là ai mà tiếp tục dẫn đến màn dạo đầu. Nhưng khi nghe đến cái tên của người nọ thì chợt khựng lại. Anh đứng dậy, khẽ nhíu mày nói: “Vậy em nghe đi, anh dọn dẹp chỗ này”.

Du Thành Nghĩa chỉ đoán bừa để khéo đuổi anh tránh ra, ai ngờ anh lại tin như thật.

Đi ra ngoài sân trước, cửa vừa đóng thì mới thở phào. Nhìn vào điện thoại, cuộc gọi nhỡ đến đúng thật là Phong Tình.

“A lô? Cậu gọi đến đúng lúc lắm”.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Du Thành tính nói ra nhưng khựng lại, nhỡ đâu cái tên này ghen tuông linh tinh nên đã nói chuyện khác: “À, không có gì đâu, mà cậu ở bên kia sao rồi?”.

Phong Tình lặng thinh: “…”.

“Cậu có đang nghe không vậy?”.

“Tôi ổn, mà… Anh ấy có đòi anh làm gì không?”.

Du Thành Nghĩa kinh ngạc, Phong Tình đang ở trận cứ như đặt một cặp mắt nữa ở nhà vậy. Mọi chuyện vừa diễn ra xong thì hắn đã gọi đến. Ngôi nhà này ngay từ đầu làm gì có lắp camera chứ, sao mà hắn biết được. Linh cảm sao? Thấy đối phương chần chừ, Phong Tình nói: “Anh nói thật đi, tôi không trách đâu”.

Trách gì mà trách chứ, sao giọng đột nhiên nghe ra ủ rũ vậy?

Du Thành Nghĩa day huyệt giữa ấn đường: “Có đấy, từ khi đến ngôi nhà này anh ta luôn đòi hỏi nhu cầu tình dục. Lúc đầu chỉ hành động mập mờ, nhưng mới đây thôi anh ta đã thẳng thừng công khai muốn làm tình. Cậu nói xem tôi nên làm gì đây?”.

“…”.

Bên kia, Phong Tình đang đứng dựa vách tường vô thần nhìn bức tường gỗ trống trải trước mặt. Hắn có chút buồn bã, mong ước có một đôi tay dang ra để hắn vui vẻ lao đến ôm lấy, nạp một năng lượng tràn trề, vực dậy tinh thần để chiến đấu.

Hắn muốn nhìn thấy gương mặt của Thanh Nhân, không biết hiện tại anh đang làm gì nên gọi điện hỏi thăm từ phía Du Thành Nghĩa. Tự dưng bị xuôi khiến suy nghĩ đến một số cảnh tượng không nên nghĩ, đăm ra buồn trong lòng.

Hắn biết tính cách của anh thế nào, anh là người có nhu cầu ham muốn cao trong tình yêu. Ngoài người mình yêu ra thì anh sẽ không bao giờ ân ái với ai. Khi trước thỉnh thoảng anh nói đùa đã từng giao hoan với vài người giải tỏa nhu cầu để thử lòng hắn, biết là chỉ đùa nhưng cả một ngày trời hắn mất ăn mất ngủ.

Phong Tình thở dài: “Giữ chừng mực với anh ấy được rồi, hãy từ chối anh ấy vì một số lý do đi”.

Du Thành Nghĩa đau đầu: “Ừm”.

Phong Tình hỏi: “Anh ấy đang làm gì vậy?”.

“Đang làm bánh, anh ta rất vui vẻ hưởng thức khoảng thời gian bình yên này. Một chút nghi ngờ về tôi cũng không có”.

“Vậy mọi chuyện nhờ vào anh”.

Sau đó trao đổi tán gẫu với nhau đôi chút rồi tắt máy.

Phong Tình đi vào căn phòng bên cạnh. Cửa sổ bị đóng ván chặt kít, một chút ánh sáng không thể lọt vào. Ánh đèn dầu hiu hắt, Hương Vi Đàng bị trói chặt tay chân quỳ dưới đất với tư thế khó coi. Mặt mũi đen sầm, miệng ngậm nùi giẻ nên không thể bung lời chửi rủa.

Phong Tình ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện với gã, kiêu ngạo nhìn xuống kẻ bên dưới: “Chủ tịch Hương à, thời của ông đã hết rồi”.

Hương Vi Đàng gằng cổ đến nổi gân mạch, ư ử không thể phát thành lời.

Phong Tình cười khẩy: “Không đúng, phải nói là Liên Minh Bang Hội chúng ta hết thời mới phải. Ngọc Vương Đại Thần cũng không lên tiếng khi chúng ta nội chiến thế này”. Bỗng hắn nghiêm mặt: “Rất nhanh thôi chúng ta sẽ phải giải tán trước khi Liên Bang vào tay kẻ khác”.

Câu cuối cùng nhấn mạnh của Phong Tình, Hương Vi Đàng chợt im bặt. Gã đang suy ngẫm điều gì đó mà người bình thường không thể đoán. Riêng Phong Tình vừa nhìn đã hiểu gã đang nghĩ gì. Những gì hắn nói gã không tin và gạt bỏ, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt chân thật gã nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.

Hương Vi Đàng trở nên dịu tính, gã hướng ánh mắt nhìn Phong Tình muốn nói chuyện. Hắn liền giựt nùi giẻ ra, gã thở hỗn hển.

“Ngươi nói Liên Minh Bang Hội sẽ vào tay kẻ khác là có ý gì?”.

“Tôi tưởng ông thấy thất thường thì ông sẽ cho người điều tra chứ, vẫn không biết chuyện gì sao?”.

Gã sầm mặt trừng Phong Tình, trong lòng cực kỳ nôn nao: “Rốt cuộc là kẻ nào?!”.

“Nếu ông muốn nghe thì tôi chẳng buồn giấu giếm gì”.

Nói cho Hương Vi Đàng nghe không phải vấn đề lớn lao, bởi vì từ đây đến khi trận chiến kết thúc, gã và Vu Hiện sẽ bị nhốt ở đây như một tù nhân. Không thể hành động làm được gì, điều này càng làm tên phản quân Lê Hòa Lỗ vui mừng khôn siết biết bao nhiêu.

Như vậy phản quân vốn đã làm loạn càng thêm tự tin để cắn câu.

“Là người mà Vu Hiện tín nhiệm, ông ở bên cạnh ông ta lâu như vậy chắc ít nhiều gì cũng biết mặt kẻ đó. Hắn ta phản bội Liên Bang, sau khi tiêu diệt Ngũ Hoa Xà và Cửa Trắng xong, mục tiêu tiếp theo sẽ là các ông. Nhưng tôi đã cắt bước đầu của hắn ta, cho hắn ta một bước nhảy lên mây không cần phải vất vả suy tính”.

Là ai thì Hương Vi Đàng không rõ, nhưng kẻ này chắc chắn phải là một tên phản bội trước của một tổ chức trong Liên Bang, sau đó mới đi qua tổ chức Vô Diện. Lập mưu để cắn chủ nhân sao?

Ánh mắt gã chợt lóe sáng, sau đó sầm mặt tức giận: “Lê Hòa Lỗ?!”.

Phong Tình vỗ tay: “Đúng rồi, đoán hay lắm”.

“Mẹ nó, sao nó lại dễ dàng lấy lòng tin của Vu Hiện vậy chứ?! Đã vậy còn quay lưng với chủ nhân! Khốn kiếp! Ta phải đi túm cổ nó!”.

“Chủ tịch Hương bình tĩnh đi, ông nghĩ với tình trạng bây giờ của mình có thể đi đâu được? Ông muốn mình chết nhanh đến vậy sao?”.

Hương Vi Đàng nóng như lửa: “Mẹ nó! Thế ngươi nói với ta làm quái gì?!”.

Phong Tình dửng dưng nói: “Thấy Liên Bang sớm muộn cũng sẽ giải tán thì tôi nên nói với người đồng minh của mình chứ”.

“Gì…?!”.

“Là thật, nếu Ngọc Vương Đại Thần không phát động ngăn cản thì chính tay tôi sẽ khiến Liên Bang giải tán, sẽ không còn một tổ chức xã hội đen vĩ đại ở thế giới ngầm nữa”.

“Mẹ thằng điên!”.

Phong Tình rất bình thản: “Ông không thấy cuộc đời lăn lộn sóng gió này quá nhiều tội lỗi và đau thương sao? Ông đã đạt được những gì? Và mất mát những thứ quan trọng gì? Tất cả vì lợi danh tiền tài không phải sao? Cũng đến lúc chúng ta nên sống nửa đời bình yên còn lại”.

Sôi máu, Hương Vi Đàng không lọt tai chút nào: “Ngươi đang dạy đời ta đấy à thằng oắt con kia?!”.

Hắn lắc đầu, đứng dậy chắp tay ra sau lưng bước đến cửa: “Ông hãy suy nghĩ những gì tôi nói, ông chọn giữa sống trong vũng bùn tội lỗi và mất tất cả như một tên ăn mày lăn lộn ngoài đường bị trà đạp, hay là quay đầu là bờ vào nhà giam ăn năn hối lỗi được ăn no, ngủ đủ qua ngày, đến khi hết tội sẽ được thả ra khỏe mạnh, thì đó là quyền lựa chọn của ông”.

Cánh cửa đóng lại, Phong Tình ở bên ngoài nghe những lời mắng chửi của gã trong phòng thì nhếch mép.

Hắn chẳng muốn hại ai cả, chỉ là muốn thế giới này bình yên và tươi sáng. Không có sóng to gió lớn, con người an nhiên, cuộc sống lương thiện.

Hắn muốn… Người mình yêu được sống trong một thế giới an lành.



Gió đêm ở ngôi nhà nằm giữa rừng hoa tươi đẹp vô cùng mát mẻ, vương lên hương cỏ đất bình dị. Chẳng nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào cùng tiếng người náo nhiệt, không đèn màu chớp tắt. Ở đây thanh tịnh chỉ có mỗi tiếng côn trùng kêu cùng ánh sáng đạm bạc nơi ánh trăng.

Thanh Nhân ngồi ở trên chỏng tre sau nhà ngắm bầu trời sao. Chỉ một mình anh và ánh đèn dầu bên cạnh. Du Thành Nghĩa đã đi ngủ từ sớm, hiện tại đã hơn nửa đêm rồi.

Anh cảm thấy “người yêu” của mình từ khi gặp lại đến giờ dường như đều lảng tránh mỗi khi anh muốn ân ái với hắn. Điều này làm anh rất phiền lòng, tự hỏi lẽ nào anh lớn tuổi rồi thịt không ngon nên đối phương mới chán nản không muốn làm cùng anh.

Thanh Nhân lắc đầu phủi đi suy nghĩ linh tinh đó, hắn không xấu xa đến mức đó đâu. Chắc tại cơ thể hắn không được ổn nên tránh làm chuyện đó với anh. Thanh Nhân nghĩ vậy.

Giờ chuyện này đặt sang một bên đi, khi nào hắn cho phép thì anh mới được nói đến chuyện giường chiếu ấm nồng. Tốt hơn hết không nên làm hắn tức giận, cứ chiều theo ý hắn như ngày xưa. Nếu không hắn sẽ bỏ đi không bao giờ trở lại mất.

Hiện tại mọi chuyện xảy ra rất hổn loạn, nên tập trung vào chính sự hơn là tình yêu.

Anh mở điện thoại xem tin tức, đúng như dự đoán. Tin tức của Liên Bang đã được lên báo chí, trụ sở Đạo Hương Hội và Vô Diện đã cháy rụi, không còn gì nguyên vẹn nữa. Cơ quan cảnh sát đang phát động vào cuộc điều tra, kẻ gây ra chuyện thì không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Thanh Nhân vừa đọc thì đã đoán được kẻ phóng hỏa là ai, ngoài “Du tổng kính mến” của anh ra thì còn ai vào đây.

Bây giờ Hương Vi Đàng và Vu Hiện đang bị chính phủ truy nã. Tổng bộ cháy thì phải tìm ra hai tên thủ lĩnh, có vẻ như “thợ săn tiền thưởng” đã tụ tập rất đông đủ cho vụ án lần này.

Tắt tin tức, Thanh Nhân gọi điện thoại. Anh vừa điện thì người đầu dây bên kia liền bắt máy ngay tức khắc.

“Anh Nhân?! Là anh Nhân đúng không?!”.

Tiêu Trúc hét lớn đến mức tai anh muốn thủng màng nhĩ.

“Ừm, là tôi đây”.

Tiêu Trúc nghe được giọng anh thì mừng muốn rơi nước mắt: “Anh vẫn ổn chứ?”.

“Tôi ổn, các cậu ở bên đó sao rồi?”.

“Bọn em vẫn ổn ạ, em cũng không ngờ tên điên Du Thành Nghĩa lại tha cho băng chúng ta. Mặc dù đang bị lính của hắn giám sát chặt chẽ nhưng bọn chúng không làm hại đến bọn em”.

Anh nghe giống như hắn cho lính đến bảo vệ chứ không phải lính tới giám sát vậy.

Tiêu Trúc nói: “Em nghe nói anh đã được đưa ra khỏi Vĩnh Thành, hiện tại anh đang ở đâu vậy?”.

Thanh Nhân cũng không rõ nơi này là chỗ nào, khi đến đây anh đã ngủ gục suốt quãng đường dài nên cũng chẳng rõ đường đến như thế nào: “Ừm để xem… Nơi này xung quanh chỉ có rừng hoa, xa xa là đồi thảo nguyên xanh ngát. Ngoài ra không có căn nhà nào ngoại trừ ngôi nhà này tôi đang ở”.

Bỗng bên Tiêu Trúc im bặt, lát sau mới lên tiếng: “Vậy nơi đó có con sông lớn nào không?”.

Thanh Nhân nói: “Tôi không biết, hai ngày ở đây tôi chỉ lẩn quẩn gần nhà chứ không đi xa nên không rõ”.

“Nếu anh thật sự ở đó thì… Mà nghĩ lại tên điên đó dám để người lạ đến gần nơi bạc vàng của hắn sao?”.

Anh không hiểu cậu nói gì: “Là sao?”.

“À ha ha, không có gì đâu ạ. Em cứ ngỡ anh đang ở nơi ‘mảnh đất vàng’ ấy ạ”.

“Mảnh đất vàng? Là nơi đó sao?”.

“Em chỉ phỏng đoán thôi, mà anh này, anh cẩn thận nhé. Anh hiện tại được tính là người của Du Thành Nghĩa, kẻ địch của hắn ít nhiều gì nhắm đến anh, có chuyện gì bất trắc xảy ra anh nhớ gọi cho em nhé. Chúng em sẵn sàng đối đầu với bọn chúng”.

“Ừm, tôi không cần các cậu phải nguy hiểm vì tôi, lo mà giữ gìn sức khỏe đi. Bây giờ tôi vắng mặt thì cậu là phó thủ lĩnh tạm thời trông coi băng Chợ Đời. Có chuyện gì xảy ra thì cậu cùng Phi Bông và Trương Như Phá phải bình tĩnh giải quyết đó nghe chưa”.

“… Sao nghe giống như anh sắp từ biệt bọn em vậy?”.

Thanh Nhân: “?..”.

“Anh có chắc là anh không sao đấy chứ?”.

“Cậu nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi dễ dàng đi gặp tử thần vậy sao?”.

“À, ha ha. Chuyện anh Nhân giao cho em, em nhất định sẽ hoàn thành tốt. Anh yên tâm nhé”.

Kết thúc cuộc gọi, anh thở dài.

Kẻ anh cần phải cẩn thận nhất ở thời điểm hiện tại chính là Lê Hòa Lỗ. Con mãng xà núp lùng trong bóng tối khó mà biết hết mọi động cơ.

Soạt.

Tai anh rất nhạy, bỗng nghe thấy sau lưng mình có tiếng chân. Nhưng anh không cảnh giác, ngược lại còn thấy rất bình yên. Tiếng động quen thuộc, chắc chắn ‘Phong Tình’ sẽ tạo bất ngờ cho anh.

Mái tóc dài bạch kim lay động, bóng người phủ xuống người anh. Thanh Nhân bất ngờ bị đè xuống chỏng.

Ánh trăng sáng chiếu nửa gương mặt anh tuấn, cùng ánh đèn dầu hất nửa mặt còn lại. Anh kinh ngạc nhìn người nọ.

“Du Thành…”.

“Đừng gọi tên, gọi ‘Du tổng’ là được rồi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện