[Cảnh báo có cảnh 18+]
Phong Tình bấm vào số điện thoại của anh, gọi hai cuộc đầu tiên chỉ nhận lại câu thuê bao của tổng đài. Hắn cho mình thêm kiên nhẫn gọi lại cho anh lần nữa, đến cuộc thứ mười chiếc điện thoại bị bóp chặt đột ngột nứt màn hình.
Hắn khẽ mắng: “Mẹ nó chứ”.
Nhận ra chính mình sắp sửa phát tiết hắn liền hít sâu một hơi rồi thở dài, kiếm nén cơn tức giận. Đưa mắt nhìn về phía ô cửa sổ ở tầng cao nhất đã sáng đèn.
Hôm nay hắn về tổng bộ Ngũ Hoa Xà họp hội, buổi tối trên đường định mua quà mang đến làm anh bất ngờ nên đã không gọi hay nhắn tin báo trước. Nhưng mà ngờ đâu hắn tận mắt nhìn thấy anh ở trên đường đang ở cùng một nữ nhân, lại còn đến tận nhà người ta nữa chứ.
Hiện tại hắn ở đây chẳng khác nào đang đi bắt ghen, giống như cô vợ ngốc đi xem gã chồng đã phản bội mình và ả trà xanh kia ân ái đến tận đâu. Những cảnh tượng phản cảm bỗng hiện lên đầu, hắn tức đến đỏ cả mặt.
Thế là từ đêm cho đến lúc mặt trời mọc sáng chưng, suốt khoảng thời gian đó không thấy anh ra ngoài. Hắn vẫn luôn đợi anh sẽ xuất hiện trước cửa vào sảnh, nhưng chẳng có bóng dáng của ai.
Gần mười năm nay Phong Tình chưa từng bị người mình yêu phản bội dù chỉ một phút giây nào, Thanh Nhân chưa từng làm tổn thương hắn, chỉ có hắn mới là kẻ khiến anh nhiều lần đau lòng.
Rốt cuộc là vì sao chứ? Tại sao lại ở cùng người phụ nữ đó? Càng nghĩ từ đại cẩu hung hãng bỗng chốc biến thành cún con tủi thân, co người buồn bả luôn hướng ánh mắt chờ đợi anh nhìn về phía trước.
Giờ trong điện thoại nhảy lên đúng chín giờ sáng, hai mắt trao tráo mang một chút thâm quầng dưới đáy mắt liếc lên đằng trước. Người ra, người vào, cuối cùng bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Phong Tình ném điện thoại sang một bên, liền bước đi ra ngoài.
Đêm qua Thanh Nhân lỡ uống quá chén vì cùng Hà Minh Liên tán chuyện hăng hái, đến khi tỉnh lại mới biết mình đã say đến bí tỉ. Thức dậy vẫn còn chút đau đầu, cũng may trong nhà Hà Minh Liên dự trữ một phòng thuốc như cái tiệm thuốc tây, uống vài viên cũng đỡ rồi.
Lo vui vẻ bước đi mà không nhìn phía trước, bỗng mặt úp vào ngực một người đàn ông. Cảm giác quen thuộc làm sao, nhưng anh vẫn nhích ra: “Tôi xin lỗi”.
“Đêm qua sung sướng quá nhỉ? Đăm ra sáng sớm vẫn còn hưng phấn nên muốn vớ đại một người nữa để chơi sao?”.
Giọng nói này…?! Thanh Nhân có tật giật mình liền ngẩng mặt nhìn đối phương. Quả nhiên chính là hắn!
“Sao cậu lại ở đây?!”.
Phong Tình nheo mắt quan sát anh từ đầu đến cuối: “Câu đó là tôi hỏi anh mới đúng, đang yên đang lành nghỉ dưỡng cùng ‘người yêu’ mà anh lại chạy ra đây chơi gái. Anh thật tồi đấy đồ mèo hoang!”.
Nghe ra hắn đang mắng mình, Thanh Nhân phản bác: “Cậu ăn nói kiểu gì vậy?! Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, cậu cấm được chắc?!”.
“Thế đêm qua anh đã làm gì với người phụ nữ kia rồi hả?! Nam nữ ở chung một chỗ không làm điều mờ ám thì làm gì?!”.
“Gì…? Người phụ nữ? Làm điều mờ ám?”.
“Đừng có giả ngu! Tôi không bị mù nhé!”.
Giữa phố có hai tên nam nhân dung mạo điển trai cãi vả lớn tiếng, mọi người xung quanh đi ngang đều nhìn qua đây. Người thì nói đây là tình địch sắp đánh ghen, kẻ thì xiên rằng đây là chủ nợ đòi nợ mà con nợ phản kháng không chịu trả, rất nhiều người bàn tán mỗi câu chuyện khác nhau.
Thanh Nhân phát hiện mấy người qua đường đang nhìn về phía này thì hạ giọng: “Cậu bình tĩnh đã, mọi người đang nhìn chúng ta đấy”.
Tức giận đã làm hắn biến thành cún ngu: “Rồi sao? Anh cũng biết ngại nữa hả?! Vậy tại sao lại đi ngoại tình?! Bộ mỗi ngày không được đâm thì không chịu nổi hả?!”.
Tên điên này lại còn la làng lên nữa chứ! Thanh Nhân không thể khống chế được nữa rồi liền quát: “Câm miệng! Cậu bị điên à?! Làm cái gì mới sáng sớm đến đây gây sự?! Muốn chết không hả?! Chuyện của tôi thì liên quan cái quái gì đến cậu chứ?! Cậu là cái thá gì mà muốn quản tôi hả?!”.
“Anh…!”.
Cứng miệng, môi giật nảy vì không thể đáp trả được cái gì khi nghe đến câu cuối. Hắn là cái thá gì ư? Là người yêu của anh, nhưng lại không dám nói, bí mật vẫn chưa đến lúc được phơi bày.
Siết chặt nắm đấm, người hắn phát ra sát khí chết chóc mà trừng anh đăm đăm. Thanh Nhân rùng mình vô thức lùi lại sau hai bước.
“Ha ha… Cũng đúng, tôi là cái thá gì chứ. Mà tôi quên mất, anh là đàn ông mà nhỉ? Dù có nằm dưới đi chăng nữa thì anh cũng cần phải sử dụng thứ vũ khí của đàn ông mà. Vậy nên…”.
Hắn đột ngột kéo tay anh giật mạnh đi về phía trước, ném anh lên xe. Bấm nút, ghế xe dần hạ xuống như chiếc giường nhỏ. Tháo cà vạt, hắn trói tay anh lại.
“Nên chịu phạt cho việc anh đã chọc tức tôi đi, đồ mèo hoang”.
Thanh Nhân vùng vẫy: “Mẹ nó! Cậu bị khùng à?! Mau thả tôi ra! Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?!”.
Lột quần anh ra nhanh chống, hắn nắm lấy đại xà mà xoa bóp: “Chỗ này đêm qua chắc sung sức lắm nhỉ? Sao thế này? Hết tinh lực nên không dựng nổi nữa à?”.
Lực bóp đến phát đau thì làm sao mà có phản ứng nổi chứ, anh siết cổ tay hắn đến sắp khóc: “Đau… Ah! Bỏ ra đi”.
Càng nài nỉ hắn càng thóp chặt, không nắm trụ nữa, hắn di chuyển đến hai viên ngọc quý của anh vừa bóp vừa xoa. Cơn đau ập đến thì lại ngứa ngáy, đại xà dần ngẩng đầu do được kích thích.
Cắn lấy môi anh, chiếc lưỡi nóng giận quấn quýt lấy chiếc lưỡi đang sợ hãi của anh. Thanh Nhân sắp sửa ngột vì cái hôn ngấu nghiến như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không chịu nổi, liền cắn lưỡi hắn theo phản xạ của phản kháng. Tách môi ra ngay, máu cùng dịch miệng ám mụi quyện lấy nhau kéo sợi. Hắn nhếch mép nuốt giọt máu vào bụng, ngay lập tức dang đôi chân đang run rẩy của đối phương. Không nới lỏng liền một mạch đâm thọc vào trong.
Thanh Nhân giật thót, bên trong đau nhức nhói, cự long to lớn tiến vào động hoa khô ran đã làm hoa huy*t bị thương. Hắn bắt đầu thúc đẩy.
Cơn đau tê dại khiến người đàn ông mạnh mẽ phải rơi lệ, tiếng khóc thút thít cùng tiếng rên ái muội. Đôi môi mấp máy, Thanh Nhân rất muốn nói gì đó với hắn, nhưng không thốt thành lời.
“Hah, tôi cho anh biết, ngoài tôi ra anh đừng hòng làm tình với bất cứ kẻ nào. Tôi không biết có phải anh đến tuổi hay bị động dục không, hoặc là không thỏa mãn đủ nên đi tìm phụ nữ. Nhưng anh nghe cho rõ đây, nếu còn để tôi bắt gặp anh đi cùng ai đó đến nơi riêng mật thì không chỉ phạt anh như bây giờ đâu”.
“Hức! Không… Không phải, ah!”.
“Ưm… Vì cái gì mà anh lại phản bội tôi hả? Cự long của tôi không ngon bằng mấy con bướm kia sao?”.
“Dừng lại đi, ưm… Tôi không có lý do gì để phản bội cậu cả, với cả… Á á!”.
Mỗi lần anh nói chuyện là mỗi lần chọc vào chỗ ngứa của hắn, đại long tức giận như chủ nhân của nó mà ra sức mạnh bạo.
Hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, trong xe nóng bức lại còn trong tình cảnh bức bách, thật sự muốn dí cho người ta chết đây mà. Hai mắt trợn ngược thở ra gấp gáp. Cà vạt siết tay đang bị dần nới lỏng, anh nhân cơ hội dùng sức đẩy hắn ra, nhưng Phong Tình kịp phản ứng lật người anh lại, kiếm chế hai tay anh ở đằng sau.
“Một khi đã làm với tôi rồi thì anh đừng mơ đến làm với người khác, anh có biết đêm qua tôi ở đây sốt ruột chờ anh đi ra không hả? Anh nói cho tôi biết đi, anh và Hà Minh Liên đã quen nhau bao lâu rồi?!”.
Thanh Nhân mím môi, nghiêng đầu lườm hắn: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu chứ?!”.
“Vẫn còn cứng mồm nữa sao?”.
Chát!
“Á!”. Cặp đào bị quất, in nguyên dấu tay nóng hỏi bên trên. Thanh Nhân giật nảy, đại xà cùng lúc đó liền xuất trào ra.
“Ồ, bị phạt thích vậy sao?”.
Hắn vả xuống chỗ vừa nãy, lại in thêm dấu tay. Thanh Nhân đau đến tự cắn tay mình: “Mẹ nó…! Thằng c*ó!”.
Âm thanh chan chát vang lên lần nữa, thêm một dấu tay: “Anh dám mắng ai đấy? Có tin từ nay về sau anh nghỉ ngồi luôn không? Ngoan ngoãn mà trả lời đi”.
Nãy giờ uất ức bị hắn bắt nạt, Thanh Nhân trừng hắn: “Tôi và em ấy là anh em ruột! Anh em với nhau không được ở cùng nhau sao?!”.
Hắn bất chợt dừng lại, tưởng chừng đã nghe nhầm: “Anh nói gì?”.
Thanh Nhân thật sự đã nổi giận, không muốn nhiều lời với hắn nữa. Đúng lúc đôi bên buông lỏng, Thanh Nhân trở mình ngồi dậy cho hắn ăn một bạt tai đau điến.
Chát!
Phong Tình vẫn còn ngồi đơ người ra đó thì anh đã vội mặc lại quần áo đàng hoàng rồi tung cửa xe chạy ra ngoài. Lúc này hắn mới phản ứng lại, nhanh tay kéo khóa quần lên rồi đuổi theo anh.
“Thanh Nhân! Khoan đã! Là tôi hiểu lầm rồi!”.
Anh không biết vì sao mình lại bỏ chạy nữa, đáng lẽ phải ở lại đánh hắn một trận trả đũa đến khi hài lòng hả dạ mới thôi. Tự dưng thẹn quá hóa giận rồi chạy đi trong xấu hổ. Kẻ đáng ra xấu hổ phải là hắn chứ không phải anh, anh chẳng sai trái ở đâu cả mà bị hắn vô duyên vô cớ c**ng bức.
Phong Tình phía sau không thể đuổi kịp anh chỉ có thể gọi tên anh giữa đám đông. Thanh Nhân nhanh nhảu len lỏi qua dòng người nhanh chống, sau đó biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Đứng ngơ tại chỗ, người đi đường đều nhìn hắn, xe cộ bóp còi um tỏi vì hắn đứng giữa đường làm ùn tắc giao thông.
Phong Tình thở dài trở lại xe, tựa lưng ra ghế mà ngẩng đầu suy tư. Lấy trong túi điếu thuốc, khói lượn lờ bay ra cửa sổ.
Biết anh và Hà Minh Liên là anh em ruột thì chuyện này đã làm hắn sốc hơn cả việc anh lén trốn ra ngoài đi chơi với phụ nữ. Nghĩ lại có rất nhiều chuyện của anh mà hắn hoàn toàn không biết cái gì cả. Gia đình của anh như thế nào hắn cũng không rõ. Là do hắn thờ ơ không quan tâm anh, hay vì anh là một con người bí ẩn có quá nhiều bí mật?
Vậy gia đình thật sự của anh là những người như thế nào?
Phải đi túm Hà Minh Liên lại moi mọi thứ từ miệng cô ta mới được.
Vuốt mái tóc dài bạch kim lại gọn gàng, búng điếu thuốc đi. Phong Tình lái xe vào tầng hầm chung cư trước mặt.
Tối qua hắn đã chú ý tầng nào là nơi ở của Hà Minh Liên, không khó để tìm. Nhà cô ta ở cuối dãy hành lang tầng trên cùng.
Tiếng chuông nhà reo lên, Hà Minh Liên đang rửa bát trong bếp thì đi ra, nhìn màn hình nhỏ trên cửa xem người đứng trước cửa nhà mình là ai. Hai đầu lông mày cau lại khi trông thấy “Du tổng”. Tự hỏi không biết tên điên này sáng sớm đến tìm mình không biết có vấn đề gì. Chắc hôm nay sấm to gió lớn lắm đây.
Nghĩ, cô nhìn ra ngoài ban công. Nắng ấm áp, bầu trời trong xanh thanh bình. Thật khác so với Vĩnh Thành của thường ngày lúc nào cũng chuyển mưa, mây xám trời đen.
Nếu không phải phong ba bão tố, vậy sẽ là một ngày may mắn của cô chăng? Trúng số?
Phong Tình bên ngoài mất kiên nhẫn bấm chuông thêm mấy lần, định bấm thêm lần nữa thì cửa mới mở.
“Hôm nay Du tổng bỗng chủ động tìm đến, tôi đây thật lấy lòng vinh hạnh”.
Mời hắn vào nhà, Phong Tình cảnh giác quan sát mọi vật bên trong rồi mới bước vào.
Hà Minh Liên thấy vậy mới nói: “Anh đừng lo, không có bẫy hay sát thủ ám sát đâu”.
Cà phê máy, pha cho hắn một ly. Cô ngồi xuống ghế, bắt chéo chân với dáng vẻ thanh cao: “Anh đến tìm tôi có việc gì thế?”.
Không động đến một giọt cà phê, Phong Tình quan sát Hà Minh Liên từ trên xuống dưới. Hắn vẫn nghi hoặc Thanh Nhân và Hà Minh Liên có phải anh em ruột hay không. Hắn biết anh sẽ không bao giờ nói dối hắn, nhưng hắn thấy có chút khả nghi. Nhưng nhìn kỹ mới thấy giữa anh và cô có vài đặt điểm tương đồng.
Bị nhìn chằm chằm, Hà Minh Liên khó chịu: “Du tổng, tôi nói trước với anh là tôi đã có người yêu rồi đấy nhé”.
Phong Tình ngơ người, nghĩ ả này đang ảo tưởng sức mạnh: “Cô hiểu lầm rồi”.
“Thế mắc gì anh nhìn tôi dữ vậy?”.
“Tôi muốn hỏi, giữa cô và người tên Thanh Nhân có mối quan hệ gì?”.
Hà Minh Liên: “Chuyện này là chuyện cá nhân, dù Du tổng là đồng minh nhưng tôi vẫn không thể nói”.
“Có gì khó nói sao?”.
Hà Minh Liên đăm chiêu, cô cười khẩy: “Nếu tôi nói anh ấy là chồng chưa cưới của tôi thì sao?”.
Chưa kịp suy nghĩ có phải lời nói đùa hay không, Phong Tình đập bàn làm ly cà phê lay động chỉ đổ ra vài giọt, vẫn đứng yên. Đứng phất dậy chỉ thẳng tay vào mặt cô mà mấp máy môi: “Cô, cô…”.
Trông bộ dạng của ông trùm Ngũ Hoa Xà trước mặt cứ như một bà vợ phát hiện chồng mình ngoại tình mà tức đến đau họng, Hà Minh Liên không nhịn được mà mắc cười: “Du tổng bình tĩnh đã, thế anh nói xem anh và anh ấy có mối quan hệ gì?”.
Ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi thở dài lấy lại tỉnh táo: “Cô hỏi để làm gì, chuyện của tôi”.
Hà Minh Liên: “Du tổng biết gì không, anh Nhân kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về anh đấy. Mà chắc tôi không thể gọi anh với cái tên 'Du Thành Nghĩa ’ nữa Phong Tình nhỉ?”.
Hắn cau mày lườm cô: “Làm sao cô biết chuyện này”.
Cô nhún vai: “Đã là đồng minh rồi thì phải biết thân phận thật của anh chứ, mà anh yên tâm đi anh Nhân vẫn chưa biết gì đâu. Nếu hôm nào vui quá tôi buộc miệng nói thì cũng không biết chừng”.
Không đập bàn tức giận như vừa nãy nữa, hắn day huyệt thái dương, mới nói: “Nếu cô đã biết tôi là Phong Tình rồi, vậy cô hãy nói xem giữa cô và anh ấy có mối quan hệ gì?”.
“Anh ấy không nói với anh sao?”.
Nhớ lại ban nãy mình hiểu lầm rồi đè anh ra hành phạt, kết quả nhận lại là bạt tai tức giận của anh. Làm anh bỏ chạy không ngoảnh lại nhìn mình.
“Không nói”.
“Xem ra người yêu gần mười năm chung sống có quá nhiều chuyện giấu nhau nhỉ? Tôi nói vậy chứ không có nghĩa là tôi nói anh trai tôi không chung tình. Phong Tình, tại sao anh không nói thân phận thật của anh cho anh ấy biết, không chừng anh ấy có thể giúp anh đó”.
Cuối cùng cũng nghe từ miệng cô gọi anh là “anh trai” hắn mới nhẹ nhõm: “Tôi không muốn anh ấy dấn thân vào nguy hiểm đâu”.
“Cái đó là khi trước, nhưng tôi thấy tình hình hiện tại anh Nhân có thể sẽ giúp anh nhiều đấy. Anh biết không? Hoàng tử của Liên Minh Bang Hội, con trai của Ngọc Vương Đại Thần sắp sửa ra mắt để kết thúc cuộc chiến này đấy. Anh Nhân chính là Đại Thần kế tiếp của Ngọc Vương Đại Thần đứng ra dọn dẹp đống hỗn loạn của các anh”.
Không thể tin được còn có chuyện sững người xảy ra, người yêu mười năm chung sống hóa ra còn có thân phận cao quý đến như vậy. Không phải là con người tầm thường, bởi vậy ngay từ lần đầu tiên gặp Thanh Nhân, hắn đã thấy anh có luồng ánh sáng ngời ngời tỏa ra. Khí chất cao lãnh, người gặp người kính.
Bởi vậy vì sao những thông tin thật sự của anh không hề có trong tư liệu để tìm kiếm, đến cả vạn Nhãn Vô Khoảng của Lão Qui còn phải bảo mật cao nữa chứ.
“Còn có ai biết chuyện này nữa không?”.
“Anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng biết đấy, nhưng rất nhanh thôi cả thế giới ngầm đều sẽ biết đến anh ấy. Với tính cách của anh Nhân chắc chắn không chịu đeo chiếc mặt nạ gia truyền của Ngọc Vương Đại Thần trao cho rồi, quang minh chính đại lộ diện dung mạo thật”.
Phải đi tìm anh ngay, hỏi chuyện này cho rõ ràng. Phong Tình không muốn anh dính vào loại chuyện nguy hiểm này đâu. Ngay từ đầu dựng lên vở kịch này chỉ để bảo vệ anh, nhưng hắn không lường trước tương lai Thanh Nhân lại nhận lại gia đình và bắt đầu lâm vào con đường trải đầy máu của hắc xã hội.
Sẽ tự hắn kết thúc mà không cần anh phải động tay.
Hà Minh Liên nhìn cánh cửa đã đóng từ lâu, sau đó nhìn vị trí hắn vừa ngồi trống trải. Một mình cô trong phòng khách, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ly cà phê. Không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy sau đó cong môi.
Phong Tình bấm vào số điện thoại của anh, gọi hai cuộc đầu tiên chỉ nhận lại câu thuê bao của tổng đài. Hắn cho mình thêm kiên nhẫn gọi lại cho anh lần nữa, đến cuộc thứ mười chiếc điện thoại bị bóp chặt đột ngột nứt màn hình.
Hắn khẽ mắng: “Mẹ nó chứ”.
Nhận ra chính mình sắp sửa phát tiết hắn liền hít sâu một hơi rồi thở dài, kiếm nén cơn tức giận. Đưa mắt nhìn về phía ô cửa sổ ở tầng cao nhất đã sáng đèn.
Hôm nay hắn về tổng bộ Ngũ Hoa Xà họp hội, buổi tối trên đường định mua quà mang đến làm anh bất ngờ nên đã không gọi hay nhắn tin báo trước. Nhưng mà ngờ đâu hắn tận mắt nhìn thấy anh ở trên đường đang ở cùng một nữ nhân, lại còn đến tận nhà người ta nữa chứ.
Hiện tại hắn ở đây chẳng khác nào đang đi bắt ghen, giống như cô vợ ngốc đi xem gã chồng đã phản bội mình và ả trà xanh kia ân ái đến tận đâu. Những cảnh tượng phản cảm bỗng hiện lên đầu, hắn tức đến đỏ cả mặt.
Thế là từ đêm cho đến lúc mặt trời mọc sáng chưng, suốt khoảng thời gian đó không thấy anh ra ngoài. Hắn vẫn luôn đợi anh sẽ xuất hiện trước cửa vào sảnh, nhưng chẳng có bóng dáng của ai.
Gần mười năm nay Phong Tình chưa từng bị người mình yêu phản bội dù chỉ một phút giây nào, Thanh Nhân chưa từng làm tổn thương hắn, chỉ có hắn mới là kẻ khiến anh nhiều lần đau lòng.
Rốt cuộc là vì sao chứ? Tại sao lại ở cùng người phụ nữ đó? Càng nghĩ từ đại cẩu hung hãng bỗng chốc biến thành cún con tủi thân, co người buồn bả luôn hướng ánh mắt chờ đợi anh nhìn về phía trước.
Giờ trong điện thoại nhảy lên đúng chín giờ sáng, hai mắt trao tráo mang một chút thâm quầng dưới đáy mắt liếc lên đằng trước. Người ra, người vào, cuối cùng bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Phong Tình ném điện thoại sang một bên, liền bước đi ra ngoài.
Đêm qua Thanh Nhân lỡ uống quá chén vì cùng Hà Minh Liên tán chuyện hăng hái, đến khi tỉnh lại mới biết mình đã say đến bí tỉ. Thức dậy vẫn còn chút đau đầu, cũng may trong nhà Hà Minh Liên dự trữ một phòng thuốc như cái tiệm thuốc tây, uống vài viên cũng đỡ rồi.
Lo vui vẻ bước đi mà không nhìn phía trước, bỗng mặt úp vào ngực một người đàn ông. Cảm giác quen thuộc làm sao, nhưng anh vẫn nhích ra: “Tôi xin lỗi”.
“Đêm qua sung sướng quá nhỉ? Đăm ra sáng sớm vẫn còn hưng phấn nên muốn vớ đại một người nữa để chơi sao?”.
Giọng nói này…?! Thanh Nhân có tật giật mình liền ngẩng mặt nhìn đối phương. Quả nhiên chính là hắn!
“Sao cậu lại ở đây?!”.
Phong Tình nheo mắt quan sát anh từ đầu đến cuối: “Câu đó là tôi hỏi anh mới đúng, đang yên đang lành nghỉ dưỡng cùng ‘người yêu’ mà anh lại chạy ra đây chơi gái. Anh thật tồi đấy đồ mèo hoang!”.
Nghe ra hắn đang mắng mình, Thanh Nhân phản bác: “Cậu ăn nói kiểu gì vậy?! Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, cậu cấm được chắc?!”.
“Thế đêm qua anh đã làm gì với người phụ nữ kia rồi hả?! Nam nữ ở chung một chỗ không làm điều mờ ám thì làm gì?!”.
“Gì…? Người phụ nữ? Làm điều mờ ám?”.
“Đừng có giả ngu! Tôi không bị mù nhé!”.
Giữa phố có hai tên nam nhân dung mạo điển trai cãi vả lớn tiếng, mọi người xung quanh đi ngang đều nhìn qua đây. Người thì nói đây là tình địch sắp đánh ghen, kẻ thì xiên rằng đây là chủ nợ đòi nợ mà con nợ phản kháng không chịu trả, rất nhiều người bàn tán mỗi câu chuyện khác nhau.
Thanh Nhân phát hiện mấy người qua đường đang nhìn về phía này thì hạ giọng: “Cậu bình tĩnh đã, mọi người đang nhìn chúng ta đấy”.
Tức giận đã làm hắn biến thành cún ngu: “Rồi sao? Anh cũng biết ngại nữa hả?! Vậy tại sao lại đi ngoại tình?! Bộ mỗi ngày không được đâm thì không chịu nổi hả?!”.
Tên điên này lại còn la làng lên nữa chứ! Thanh Nhân không thể khống chế được nữa rồi liền quát: “Câm miệng! Cậu bị điên à?! Làm cái gì mới sáng sớm đến đây gây sự?! Muốn chết không hả?! Chuyện của tôi thì liên quan cái quái gì đến cậu chứ?! Cậu là cái thá gì mà muốn quản tôi hả?!”.
“Anh…!”.
Cứng miệng, môi giật nảy vì không thể đáp trả được cái gì khi nghe đến câu cuối. Hắn là cái thá gì ư? Là người yêu của anh, nhưng lại không dám nói, bí mật vẫn chưa đến lúc được phơi bày.
Siết chặt nắm đấm, người hắn phát ra sát khí chết chóc mà trừng anh đăm đăm. Thanh Nhân rùng mình vô thức lùi lại sau hai bước.
“Ha ha… Cũng đúng, tôi là cái thá gì chứ. Mà tôi quên mất, anh là đàn ông mà nhỉ? Dù có nằm dưới đi chăng nữa thì anh cũng cần phải sử dụng thứ vũ khí của đàn ông mà. Vậy nên…”.
Hắn đột ngột kéo tay anh giật mạnh đi về phía trước, ném anh lên xe. Bấm nút, ghế xe dần hạ xuống như chiếc giường nhỏ. Tháo cà vạt, hắn trói tay anh lại.
“Nên chịu phạt cho việc anh đã chọc tức tôi đi, đồ mèo hoang”.
Thanh Nhân vùng vẫy: “Mẹ nó! Cậu bị khùng à?! Mau thả tôi ra! Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?!”.
Lột quần anh ra nhanh chống, hắn nắm lấy đại xà mà xoa bóp: “Chỗ này đêm qua chắc sung sức lắm nhỉ? Sao thế này? Hết tinh lực nên không dựng nổi nữa à?”.
Lực bóp đến phát đau thì làm sao mà có phản ứng nổi chứ, anh siết cổ tay hắn đến sắp khóc: “Đau… Ah! Bỏ ra đi”.
Càng nài nỉ hắn càng thóp chặt, không nắm trụ nữa, hắn di chuyển đến hai viên ngọc quý của anh vừa bóp vừa xoa. Cơn đau ập đến thì lại ngứa ngáy, đại xà dần ngẩng đầu do được kích thích.
Cắn lấy môi anh, chiếc lưỡi nóng giận quấn quýt lấy chiếc lưỡi đang sợ hãi của anh. Thanh Nhân sắp sửa ngột vì cái hôn ngấu nghiến như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không chịu nổi, liền cắn lưỡi hắn theo phản xạ của phản kháng. Tách môi ra ngay, máu cùng dịch miệng ám mụi quyện lấy nhau kéo sợi. Hắn nhếch mép nuốt giọt máu vào bụng, ngay lập tức dang đôi chân đang run rẩy của đối phương. Không nới lỏng liền một mạch đâm thọc vào trong.
Thanh Nhân giật thót, bên trong đau nhức nhói, cự long to lớn tiến vào động hoa khô ran đã làm hoa huy*t bị thương. Hắn bắt đầu thúc đẩy.
Cơn đau tê dại khiến người đàn ông mạnh mẽ phải rơi lệ, tiếng khóc thút thít cùng tiếng rên ái muội. Đôi môi mấp máy, Thanh Nhân rất muốn nói gì đó với hắn, nhưng không thốt thành lời.
“Hah, tôi cho anh biết, ngoài tôi ra anh đừng hòng làm tình với bất cứ kẻ nào. Tôi không biết có phải anh đến tuổi hay bị động dục không, hoặc là không thỏa mãn đủ nên đi tìm phụ nữ. Nhưng anh nghe cho rõ đây, nếu còn để tôi bắt gặp anh đi cùng ai đó đến nơi riêng mật thì không chỉ phạt anh như bây giờ đâu”.
“Hức! Không… Không phải, ah!”.
“Ưm… Vì cái gì mà anh lại phản bội tôi hả? Cự long của tôi không ngon bằng mấy con bướm kia sao?”.
“Dừng lại đi, ưm… Tôi không có lý do gì để phản bội cậu cả, với cả… Á á!”.
Mỗi lần anh nói chuyện là mỗi lần chọc vào chỗ ngứa của hắn, đại long tức giận như chủ nhân của nó mà ra sức mạnh bạo.
Hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, trong xe nóng bức lại còn trong tình cảnh bức bách, thật sự muốn dí cho người ta chết đây mà. Hai mắt trợn ngược thở ra gấp gáp. Cà vạt siết tay đang bị dần nới lỏng, anh nhân cơ hội dùng sức đẩy hắn ra, nhưng Phong Tình kịp phản ứng lật người anh lại, kiếm chế hai tay anh ở đằng sau.
“Một khi đã làm với tôi rồi thì anh đừng mơ đến làm với người khác, anh có biết đêm qua tôi ở đây sốt ruột chờ anh đi ra không hả? Anh nói cho tôi biết đi, anh và Hà Minh Liên đã quen nhau bao lâu rồi?!”.
Thanh Nhân mím môi, nghiêng đầu lườm hắn: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu chứ?!”.
“Vẫn còn cứng mồm nữa sao?”.
Chát!
“Á!”. Cặp đào bị quất, in nguyên dấu tay nóng hỏi bên trên. Thanh Nhân giật nảy, đại xà cùng lúc đó liền xuất trào ra.
“Ồ, bị phạt thích vậy sao?”.
Hắn vả xuống chỗ vừa nãy, lại in thêm dấu tay. Thanh Nhân đau đến tự cắn tay mình: “Mẹ nó…! Thằng c*ó!”.
Âm thanh chan chát vang lên lần nữa, thêm một dấu tay: “Anh dám mắng ai đấy? Có tin từ nay về sau anh nghỉ ngồi luôn không? Ngoan ngoãn mà trả lời đi”.
Nãy giờ uất ức bị hắn bắt nạt, Thanh Nhân trừng hắn: “Tôi và em ấy là anh em ruột! Anh em với nhau không được ở cùng nhau sao?!”.
Hắn bất chợt dừng lại, tưởng chừng đã nghe nhầm: “Anh nói gì?”.
Thanh Nhân thật sự đã nổi giận, không muốn nhiều lời với hắn nữa. Đúng lúc đôi bên buông lỏng, Thanh Nhân trở mình ngồi dậy cho hắn ăn một bạt tai đau điến.
Chát!
Phong Tình vẫn còn ngồi đơ người ra đó thì anh đã vội mặc lại quần áo đàng hoàng rồi tung cửa xe chạy ra ngoài. Lúc này hắn mới phản ứng lại, nhanh tay kéo khóa quần lên rồi đuổi theo anh.
“Thanh Nhân! Khoan đã! Là tôi hiểu lầm rồi!”.
Anh không biết vì sao mình lại bỏ chạy nữa, đáng lẽ phải ở lại đánh hắn một trận trả đũa đến khi hài lòng hả dạ mới thôi. Tự dưng thẹn quá hóa giận rồi chạy đi trong xấu hổ. Kẻ đáng ra xấu hổ phải là hắn chứ không phải anh, anh chẳng sai trái ở đâu cả mà bị hắn vô duyên vô cớ c**ng bức.
Phong Tình phía sau không thể đuổi kịp anh chỉ có thể gọi tên anh giữa đám đông. Thanh Nhân nhanh nhảu len lỏi qua dòng người nhanh chống, sau đó biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Đứng ngơ tại chỗ, người đi đường đều nhìn hắn, xe cộ bóp còi um tỏi vì hắn đứng giữa đường làm ùn tắc giao thông.
Phong Tình thở dài trở lại xe, tựa lưng ra ghế mà ngẩng đầu suy tư. Lấy trong túi điếu thuốc, khói lượn lờ bay ra cửa sổ.
Biết anh và Hà Minh Liên là anh em ruột thì chuyện này đã làm hắn sốc hơn cả việc anh lén trốn ra ngoài đi chơi với phụ nữ. Nghĩ lại có rất nhiều chuyện của anh mà hắn hoàn toàn không biết cái gì cả. Gia đình của anh như thế nào hắn cũng không rõ. Là do hắn thờ ơ không quan tâm anh, hay vì anh là một con người bí ẩn có quá nhiều bí mật?
Vậy gia đình thật sự của anh là những người như thế nào?
Phải đi túm Hà Minh Liên lại moi mọi thứ từ miệng cô ta mới được.
Vuốt mái tóc dài bạch kim lại gọn gàng, búng điếu thuốc đi. Phong Tình lái xe vào tầng hầm chung cư trước mặt.
Tối qua hắn đã chú ý tầng nào là nơi ở của Hà Minh Liên, không khó để tìm. Nhà cô ta ở cuối dãy hành lang tầng trên cùng.
Tiếng chuông nhà reo lên, Hà Minh Liên đang rửa bát trong bếp thì đi ra, nhìn màn hình nhỏ trên cửa xem người đứng trước cửa nhà mình là ai. Hai đầu lông mày cau lại khi trông thấy “Du tổng”. Tự hỏi không biết tên điên này sáng sớm đến tìm mình không biết có vấn đề gì. Chắc hôm nay sấm to gió lớn lắm đây.
Nghĩ, cô nhìn ra ngoài ban công. Nắng ấm áp, bầu trời trong xanh thanh bình. Thật khác so với Vĩnh Thành của thường ngày lúc nào cũng chuyển mưa, mây xám trời đen.
Nếu không phải phong ba bão tố, vậy sẽ là một ngày may mắn của cô chăng? Trúng số?
Phong Tình bên ngoài mất kiên nhẫn bấm chuông thêm mấy lần, định bấm thêm lần nữa thì cửa mới mở.
“Hôm nay Du tổng bỗng chủ động tìm đến, tôi đây thật lấy lòng vinh hạnh”.
Mời hắn vào nhà, Phong Tình cảnh giác quan sát mọi vật bên trong rồi mới bước vào.
Hà Minh Liên thấy vậy mới nói: “Anh đừng lo, không có bẫy hay sát thủ ám sát đâu”.
Cà phê máy, pha cho hắn một ly. Cô ngồi xuống ghế, bắt chéo chân với dáng vẻ thanh cao: “Anh đến tìm tôi có việc gì thế?”.
Không động đến một giọt cà phê, Phong Tình quan sát Hà Minh Liên từ trên xuống dưới. Hắn vẫn nghi hoặc Thanh Nhân và Hà Minh Liên có phải anh em ruột hay không. Hắn biết anh sẽ không bao giờ nói dối hắn, nhưng hắn thấy có chút khả nghi. Nhưng nhìn kỹ mới thấy giữa anh và cô có vài đặt điểm tương đồng.
Bị nhìn chằm chằm, Hà Minh Liên khó chịu: “Du tổng, tôi nói trước với anh là tôi đã có người yêu rồi đấy nhé”.
Phong Tình ngơ người, nghĩ ả này đang ảo tưởng sức mạnh: “Cô hiểu lầm rồi”.
“Thế mắc gì anh nhìn tôi dữ vậy?”.
“Tôi muốn hỏi, giữa cô và người tên Thanh Nhân có mối quan hệ gì?”.
Hà Minh Liên: “Chuyện này là chuyện cá nhân, dù Du tổng là đồng minh nhưng tôi vẫn không thể nói”.
“Có gì khó nói sao?”.
Hà Minh Liên đăm chiêu, cô cười khẩy: “Nếu tôi nói anh ấy là chồng chưa cưới của tôi thì sao?”.
Chưa kịp suy nghĩ có phải lời nói đùa hay không, Phong Tình đập bàn làm ly cà phê lay động chỉ đổ ra vài giọt, vẫn đứng yên. Đứng phất dậy chỉ thẳng tay vào mặt cô mà mấp máy môi: “Cô, cô…”.
Trông bộ dạng của ông trùm Ngũ Hoa Xà trước mặt cứ như một bà vợ phát hiện chồng mình ngoại tình mà tức đến đau họng, Hà Minh Liên không nhịn được mà mắc cười: “Du tổng bình tĩnh đã, thế anh nói xem anh và anh ấy có mối quan hệ gì?”.
Ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi thở dài lấy lại tỉnh táo: “Cô hỏi để làm gì, chuyện của tôi”.
Hà Minh Liên: “Du tổng biết gì không, anh Nhân kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về anh đấy. Mà chắc tôi không thể gọi anh với cái tên 'Du Thành Nghĩa ’ nữa Phong Tình nhỉ?”.
Hắn cau mày lườm cô: “Làm sao cô biết chuyện này”.
Cô nhún vai: “Đã là đồng minh rồi thì phải biết thân phận thật của anh chứ, mà anh yên tâm đi anh Nhân vẫn chưa biết gì đâu. Nếu hôm nào vui quá tôi buộc miệng nói thì cũng không biết chừng”.
Không đập bàn tức giận như vừa nãy nữa, hắn day huyệt thái dương, mới nói: “Nếu cô đã biết tôi là Phong Tình rồi, vậy cô hãy nói xem giữa cô và anh ấy có mối quan hệ gì?”.
“Anh ấy không nói với anh sao?”.
Nhớ lại ban nãy mình hiểu lầm rồi đè anh ra hành phạt, kết quả nhận lại là bạt tai tức giận của anh. Làm anh bỏ chạy không ngoảnh lại nhìn mình.
“Không nói”.
“Xem ra người yêu gần mười năm chung sống có quá nhiều chuyện giấu nhau nhỉ? Tôi nói vậy chứ không có nghĩa là tôi nói anh trai tôi không chung tình. Phong Tình, tại sao anh không nói thân phận thật của anh cho anh ấy biết, không chừng anh ấy có thể giúp anh đó”.
Cuối cùng cũng nghe từ miệng cô gọi anh là “anh trai” hắn mới nhẹ nhõm: “Tôi không muốn anh ấy dấn thân vào nguy hiểm đâu”.
“Cái đó là khi trước, nhưng tôi thấy tình hình hiện tại anh Nhân có thể sẽ giúp anh nhiều đấy. Anh biết không? Hoàng tử của Liên Minh Bang Hội, con trai của Ngọc Vương Đại Thần sắp sửa ra mắt để kết thúc cuộc chiến này đấy. Anh Nhân chính là Đại Thần kế tiếp của Ngọc Vương Đại Thần đứng ra dọn dẹp đống hỗn loạn của các anh”.
Không thể tin được còn có chuyện sững người xảy ra, người yêu mười năm chung sống hóa ra còn có thân phận cao quý đến như vậy. Không phải là con người tầm thường, bởi vậy ngay từ lần đầu tiên gặp Thanh Nhân, hắn đã thấy anh có luồng ánh sáng ngời ngời tỏa ra. Khí chất cao lãnh, người gặp người kính.
Bởi vậy vì sao những thông tin thật sự của anh không hề có trong tư liệu để tìm kiếm, đến cả vạn Nhãn Vô Khoảng của Lão Qui còn phải bảo mật cao nữa chứ.
“Còn có ai biết chuyện này nữa không?”.
“Anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng biết đấy, nhưng rất nhanh thôi cả thế giới ngầm đều sẽ biết đến anh ấy. Với tính cách của anh Nhân chắc chắn không chịu đeo chiếc mặt nạ gia truyền của Ngọc Vương Đại Thần trao cho rồi, quang minh chính đại lộ diện dung mạo thật”.
Phải đi tìm anh ngay, hỏi chuyện này cho rõ ràng. Phong Tình không muốn anh dính vào loại chuyện nguy hiểm này đâu. Ngay từ đầu dựng lên vở kịch này chỉ để bảo vệ anh, nhưng hắn không lường trước tương lai Thanh Nhân lại nhận lại gia đình và bắt đầu lâm vào con đường trải đầy máu của hắc xã hội.
Sẽ tự hắn kết thúc mà không cần anh phải động tay.
Hà Minh Liên nhìn cánh cửa đã đóng từ lâu, sau đó nhìn vị trí hắn vừa ngồi trống trải. Một mình cô trong phòng khách, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ly cà phê. Không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy sau đó cong môi.
Danh sách chương