Bầu trời đêm nay có trăng và sao, thành phố muôn màu trong sắc đèn in trên mặt sông trong veo như một tấm gương. Ở bên này, cây xanh được treo đèn tròn nhỏ sắc vàng ấm áp, bên dưới góc cây có một người đàn ông ngồi trên băng ghế đang hút thuốc nhìn ra con sông phủ màu trước mặt.

Tàn thuốc rơi, Lê Hòa Lỗ dập thuốc, vứt qua một bên kiêu ngạo. Không buồn nhìn nhân viên vệ sinh công viên quét rác, dọn mấy điếu thuốc mà gã vứt bừa bãi. Tự dưng cảm thấy mình ngồi trên đỉnh cao nhìn xuống con kiến nhỏ bé đang lao lực.

Đêm nay đối với gã mà nói thật là yên tĩnh, chỉ có những khi màn đêm buông xuống, một mình ở nơi vắng người qua lại. Một con người lúc nào cũng chưng ra cái nụ cười giả tạo nhưng tâm địa xấu xa khiến bao kẻ thù ghét bỏ, bây giờ mới có thể bỏ lớp mặt nạ xuống lộ ra gương mặt mang theo muộn phiền cùng sự cô đơn bủa vây.

Cộp cộp, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Lê Hòa Lỗ không cần nhìn xem cũng biết đó là ai. Lê Vĩ Hòa ngồi xuống cạnh gã, lon cà phê vừa mua từ máy bán nước gần đó áp lên má Lê Hòa Lỗ. Gã lạnh lùng liếc qua anh trai: “Tôi không uống cà phê”.

Lê Vĩ Hòa xoa đầu em trai: “Làm gì mỗi khi gặp anh là chú mày bí xị như cục băng vậy?”.

Gạt tay gã ra, Lê Hòa Lỗ lườm gã mà không nói câu nào. Lê Vĩ Hòa khui lon cà phê, uống một hớp rồi nhìn ra con sông yên ả. Những lúc như thế này mới thấy những kẻ làm chuyện xấu như gã chưa bao giờ thấy yên lòng.

“Cậu đã biết gì chưa?”. Lê Vĩ Hòa bỗng hỏi.

Không nghe thấy em trai đáp, gã nói tiếp: “Cơ hội cậu có được Liên Minh Bang Hội e rằng rất khó đấy, cho dù hiện tại hơn phân nữa thành viên của Vô Diện và Đạo Hương Hội sát nhập với Sát Hoa. Nhưng cậu nghĩ rằng sẽ đánh bại ba tổ chức còn lại sao?”.

Lê Hòa Lỗ liếc qua gã, cười lạnh: “Anh đang xem thường tôi đấy à?”.

Lê Vĩ Hòa nhâm nhi lon cà phê, nói: “Đó là sự thật, ừm, để xem nào… Tôi đã giúp cậu xây dựng tin đồn thất thiệt cho tập đoàn Độ Lượng nhằm nhắm vào Ngũ Hoa Xà nhưng lại bất thành. Nhưng không sao, đó chỉ là mới khởi động nhẹ nhàng. Nhưng nếu muốn có được Liên Minh Bang Hội thì cậu phải hợp tác với tôi”.

Lê Hòa Lỗ ngay từ đầu không có mượn gã nhúng tay vào việc của mình, càng không muốn dính líu gì đến người từng gọi là anh trai này. Lê Hòa Lỗ lặng thinh chìm vào im lặng, đầu lông mày nhíu lại trong bực mình: “Tại sao anh lại xuất hiện ở thời điểm này chứ? Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh? Tôi không biết anh tìm tôi là có mục đích gì nhưng anh hãy nhớ, đừng cản trở tôi, nếu không anh đừng có oán trách vì sao tôi lại ra tay tàn nhẫn với anh”.

Em trai tức giận buông lời trách móc cộng thêm cảnh cáo, nhưng Lê Vĩ Hòa không giận, ngược lại càng thấy Lê Hòa Lỗ thật đáng thương. Con người mà, khi rơi vào hố sâu và chìm trong vũng nước độc đen tối thì dần bị bóng tối biến hóa nhân cách, trở thành một kẻ tha hóa.

Lê Vĩ Hòa biết vì sao Lê Hòa Lỗ chọn đi vào con đường ngoài vòng pháp lực, trong mắt đứa em trai tất cả con người trên thế gian này đều biến thành những con thú vật xấu xí và tâm hồn nhơ nhuốc. Thù địch với thế giới loài người, chỉ xem chính mình là con người duy nhất giữa đám thú hoang trên trái đất.

Tất cả là vì sự kiện năm đó, người Lê Hòa Lỗ hận nhất chính là Tần Vi Khuân, nhưng người gã căm phẫn nhất, thề kiếp sau sẽ không tương phùng lại là Lê Vĩ Hòa.

Đêm mưa rất lớn, dường như màn mưa trắng xóa che phủ tầm nhìn của vạn vật. Lê Hòa Lỗ mặc áo mưa, trên tay xách một thùng nước suối bước vào trong nơi trú ẩn. Cả đội trinh thám đều đang lên kế hoạch trong nhà tạm trú ở vùng ngoại ô Giang Long, khác xa với Vĩnh Thành thì chỗ này chỉ có rừng cây và xa xa có vài ngôi nhà của dân làng.

Nhóm tội phạm có đường dây buôn lậu ở khu vực này, khó khăn lắm cảnh sát mới tìm ra, nếu mò theo xe chở hàng của bọn chúng có khi sẽ tìm ra lãnh thổ thật sự của băng Đầu Lâu. Lần trước ở trên đồi chỉ là nhánh chia nhỏ của bọn chúng, nhưng kết quả bọn chúng phát hiện có cảnh sát bám đuôi nên nhanh chống biến mất và không để lại bất kỳ chứng cứ nào.

Đội kết hợp do Tần Vi Khuân và các đội trưởng khác đảm nhận, lựa chọn nhân lực có kinh nghiệm trong lĩnh vực truy vết tội phạm. Toàn là những người mà Lê Hòa Lỗ gọi là tiền bối, hắn là hậu bối đáng lẽ không tham gia vào vụ án lần này, nhưng Tần Vi Khuân lại kéo hắn đi theo với cái cớ nâng cao kỹ năng của hắn.

Không phải tự dưng Tần Vi Khuân tốt lành lại chọn hắn, chính là vì muốn chỉnh đốn hắn. Gọi là hành hạ thì cũng đúng một phần.

Nhiệm vụ trên ngọn đồi lần trước thất bại, nên đội một của Tần Vi Khuân phải đổi người phối hợp. Đành cho các đội trưởng phối hợp với nhau thành một đơn vị, xung phong làm đội trưởng dẫn dắt là Tần Vi Khuân. Mặc dù không ít ý kiến phản đối, nhưng năm đội trưởng còn lại phải im mồm nghe theo bởi vì Tần Vi Khuân là một tên gian xảo, sẽ không biết gã hãm hại gì mình trong khi đang làm nhiệm vụ.

Gã rất tự tin nhất định sẽ bắt được tên đầu xỏ đứng đầu của băng Đầu Lâu. Gã đắc ý nghĩ một phen chắc như đinh, đó là bởi vì gã đã nắm được thông tin thật của Lê Vĩ Hòa mà từ khi băng Đầu Lâu thành lập đến nay sử dụng thông tin giả.

Nếu thành công tống Lê Vĩ Hòa vào tù và cả cái gai chướng mắt Lê Hòa Lỗ đi bốc lịch cùng anh trai hắn, không chừng gã sẽ được thăng chức. Mới nghĩ thôi trong lòng thấy vô cùng phấn khích.

“Nước của anh đây ạ đội trưởng Tần”. Lê Hòa Lỗ hai tay kính cẩn đưa chai nước suối vừa khui trong thùng đưa cho đội trưởng mình trước.

Tần Vi Khuân ăn hết đùi gà, vứt xương ra đầy sàn. Gã hất cằm ra lệnh: “Đi dọn dẹp chỗ này đi”.

Lê Hòa Lỗ đặt chai nước suối xuống bàn, liền làm theo lệnh đội trưởng nhanh chống cầm chổi đi quét.

Một đội trưởng lắc đầu, lên tiếng: “Đội trưởng Tần, cậu ấy vẫn chưa ăn cơm hay là để cậu ấy ăn cơm xong đi rồi dọn dẹp sau”.

Tần Vi Khuân vẫn thản nhiên ăn: “Là hậu bối thì không phải nên ăn sau các bậc tiền bối sao?”. Gã quay qua Lê Hòa Lỗ: “Này, trong đội có sáu người, cậu quét dọn xong rồi trải chỗ ngủ cho sáu người bọn tôi, đến khi bọn tôi đi ngủ cậu mới được quyền đi ăn”.

Ức hiếp người quá đáng mà, trong năm đội trưởng còn lại có một người là đội trưởng Trần thấy cảm thương hậu bối tội nghiệp dưới trướng Tần Vi Khuân. Nhưng chỉ có một mình Lê Hòa Lỗ là cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, vẫn vui vẻ làm việc mà không quan tâm đến bụng đói.

Đội trưởng Trần cảm thấy hắn như một tên ngốc, nhân lúc mấy đội trưởng khác cùng Tần Vi Khuân ăn xong rồi vứt xương và rác vác cái thân kiêu ngạo đi tắm rửa thì đội trưởng Trần ở lại, bước đến mở lời giúp đỡ.

“Để tôi phụ cậu”.

Thấy đội trưởng Trần sắp khom người dùng tay không hốt đống xương thì Lê Hòa Lỗ vội ngăn anh ta lại: “Không cần đâu ạ, một mình tôi làm được rồi”.

Đội trưởng Trần dứt khoát dọn đống xương bỏ vào thùng rác, nhìn lên tên ngốc đang lúng túng: “Cậu khờ thật đó, bị người ta bắt nạt cũng không dám lên tiếng. Chẳng lẽ cậu muốn cả đời này của cậu bị cái tên ‘Vi Khuẩn’ đó chà đạp sao?”.

Người đàn ông này thật mạnh miệng, vậy mà dám gọi Tần Vi Khuân là “Vi Khuẩn” cơ đấy. Hắn vội ngó ra ngoài cửa, thấy là không có ai thì mới thở phào: “Anh đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy nghe thấy mất”.

Đội trưởng Trần nhún vai: “Hắn chả là cái gì đối với tôi cả”. Rồi vỗ vai Lê Hòa Lỗ: “Để tôi dọn cho, cậu ra đằng kia ăn cơm đi”.

Đội trưởng Trần thân thiện tạo ra cảm giác gần gũi, thấy anh ta đang giúp mình Lê Hòa Lỗ cũng trông cậy vào anh ta mà vui vẻ đi ăn cơm.

Vừa mở nắp nồi cơm ra, khóe môi cong lên bỗng khựng lại. Trong nồi vậy mà hết cơm rồi, chỉ còn lại vài miếng cơm cháy nguội lạnh.

Đội trưởng Trần bỗng lên tiếng: “À đúng rồi, Tần Vi Khuân là tên xấu tính nhất định sẽ không cho cậu ăn cơm. Một lát trải xong đệm tôi dẫn cậu đi ăn”.

Lê Hòa Lỗ do dự: “Nhưng giờ này đã gần khuya rồi, không ai bán gì đâu, với lại ở đây là ngoại ô không có nhiều người sống”.

Buộc chặt miệng túi rác xong, đội trưởng Trần mới nói: “Các cậu có thể không để ý, nhưng từ khi bước chân đến nơi này tôi đã một mình đi khảo sát khu vực xung quanh, phát hiện có một quán ăn nhỏ dù ngày hay đêm vẫn mở cửa, có hơi cách xa chỗ này một chút”.

Gặp được người tốt bụng là đội trưởng Trần, người bị ức hiếp ai mà chẳng cảm kích chứ: “Vâng, vậy đợi em một chút nha”.

Trải chăn đệm cho các đội trưởng xong, định quay gót đi ăn thì Tần Vi Khuân đi vào. Gã quét mắt qua mấy tấm đệm được trải ngay ngắn và sạch sẽ trên sàn, trong bụng đang tìm cớ để sai đày hắn cả đêm nay, vừa không cho ăn cũng không cho ngủ.

“Khoan đã, sao phòng lạnh thế này? Cậu định để các anh đây bị cảm sao?”.

Một tên đội trưởng hùa theo: “Lạnh thật, không bật máy sưởi à?”.

Ở vùng ngoại ô này làm gì có máy sưởi chứ, với cả đã là cảnh sát lại còn là cảnh sát hình sự vốn đã quen ngủ đất phơi sương ở mọi nhiệm vụ khác nhau thì còn có chuyện dễ bị cảm sao? Lê Hòa Lỗ gãi đầu cười gượng mấy cái: “À, chỗ chúng ta ngủ lại không có máy sưởi ạ, các anh chỉ cần đắp chăn thôi là được, với lại thời tiết này ban đêm không mấy gì lạnh”.

Tần Vi Khuân lấn đến đẩy vai hắn: “Ai cho cậu biện minh hả? Không có máy sưởi thì tìm cách đi chứ”.

Đội trưởng Trần mãi không thấy Lê Hòa Lỗ đi ra, anh ta đi vào trong xem tình hình thì thấy cảnh này: “Các người đừng có quá đáng, cậu ấy đã làm xong chuyện của cậu ấy rồi, cũng nên để cậu ấy đi ăn đi chứ”.

Tần Vi Khuân quay qua, lại là một con sâu xanh tọc mạch đáng ghét. Tuy không ưa đội trưởng Trần, nhưng vì một số lý do cá nhân nên gã không tiện gây hấn với anh ta. Với tính cách của gã sau này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Tần Vi Khuân hừ lạnh bất mãn: “Trần Nhiên Văn, cậu đừng có trỏ mũi vào chuyện của tôi và thằng nhóc này”.

Dứt câu, gã lườm quýt Lê Hòa Lỗ rồi bực mình vào chỗ ngủ của mình, không tranh chấp với hai tên này nữa.

“Tắt đèn đi”.

Lê Hòa Lỗ vội tắt đèn, hắn thở phào đi ra ngoài cùng đội trưởng Trần Nhiên Văn: “Cảm ơn đội trưởng Trần, nếu không có anh chắc em chết đói mất”.

Anh ta búng đầu hắn: “Này, cậu bị khờ hay bị khùng vậy? Bị Tần Vi Khuân bắt nạt ngày này qua tháng nọ mà không thấy bất mãn gì sao?”.

Người thì nhỏ con mà sức búng lại đau rát đến vậy, bởi mới nói tại sao đám người to tướng như Tần Vi Khuân lại có chút e ngại mỗi khi đụng mặt Trần Nhiên Văn.

Trần Nhiên Văn cười nhạt: “Chịu đựng giỏi nhỉ? Bị búng đau cũng không phát ra tiếng nào, coi bộ cậu đúng là bị khùng thật rồi”.

“Không, không phải đâu ạ”.

“Ha ha, vậy đi ăn thôi”.

Đúng như lời Trần Nhiên Văn nói, có một quán ăn nằm xa khu vực nhà trọ của bọn họ. Chỗ này chỉ bán mì khô và bánh mì thịt, cùng một ít rượu gạo tuy đạm bạc nhưng lại no lâu.

Lê Hòa Lỗ không biết vì sao Trần Nhiên Văn lại tốt với mình như vậy, ngỡ là một người thân thiện không tính toán, một quân tử chỉn chắn, hóa ra người ta tiếp xúc với mình đều có lý do cả.

Ăn uống no nê, tửu lượng không được cao, đầu óc Lê Hòa Lỗ choáng váng do uống vài chai rượu gạo. Vừa hay quán ăn lại là là một cái trọ nhỏ, Trần Nhiên Văn đỡ hắn vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường.

Lê Hòa Lỗ mơ màng đỡ đầu gượng ngồi dậy: “Đây là đâu vậy ạ? A… Em nhức đầu quá”.

Trần Nhiên Văn cởi áo khoác ngoài ném sang một bên, trèo lên giường đẩy Lê Hòa Lỗ nằm xuống, anh ta leo lên người hắn: “Hòa à, em rất giống một con cừu non, tôi muốn con cừu non là em. Cho tôi được không?”.

Lời ẩn ý thật mơ hồ làm sao, nhưng giọng nói ngọt ngào lại làm rung động lòng người.

“Cho…? Anh muốn em cho anh thứ gì…?”.

Cởi cúc áo đối phương, Trần Nhiên Văn nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Tôi không biết em ngốc thật hay giả ngốc, không lẽ thịt dâng tận miệng em không ăn sao?”.

Những chuyện xảy ra sau đó hắn vẫn không thể ngờ được, vị tiền bối đáng kính lại là một gã đồng tính biến thái. Đem một người ngay cả có đơn phương ai đó trong lòng cũng không có mà ân ái một đêm nồng cháy. Lê Hòa Lỗ không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng rằng đây là giấc mộng xuân đẹp đẽ, cứ việc hưởng thụ.

Như thế hắn bắt đầu sa vào lưới bẫy tình yêu mà mình không lường trước, có lẽ hắn không hề biết Trần Nhiên Văn vốn dĩ chỉ lợi dụng hắn để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

Anh ta cũng giúp đỡ hắn khá nhiều, nhiệm vụ truy bắt tên trùm đầu xỏ của băng Đầu Lâu lần này vẫn không thành. Kết quả thất bại, nhưng đội trưởng Trần cùng hậu bối Lê lại góp công rất lớn cho lần này, bắt được vài tên thuộc hạ của Đầu Lâu về sở thẩm vấn.

Lê Hòa Lỗ ghi điểm trong mắt mọi người, Tần Vi Khuân bực tức trong lòng không thôi. Kế hoạch lật tẩy đá hắn vào tù cùng tên anh trai xã hội đen không được như ý, cấp dưới trong đội của gã bàn ra tiếng vào về sự bất tài của gã. Tần Vi Khuân không thể chịu đựng mấy lời nói xấu về mình liền tìm cớ trút giận lên Lê Hòa Lỗ.

Trưa hôm đó là giờ ăn trưa, Tần Vi Khuân bước ra từ cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá chuẩn bị về sở cảnh sát. Dường như gã đã bị ám ảnh bởi Lê Hòa Lỗ, rất muốn bẻ cái gai này đi. Trong lúc loay hoay giữa đống lửa giận trong bụng thì gã vô tình nhìn thấy Lê Hòa Lỗ đi cùng người nào đó vào khách sạn trước mặt.

Rõ ràng hôm nay Tần Vi Khuân nhận được đơn xin nghỉ phép của hắn với lý do bị bệnh, nhưng hóa ra là nói dối trốn tránh công việc đi hẹn hò, ban ngày ban mặt trăng chưa lên đã đi nhà nghỉ với người ta.

Đây là trời giúp gã đây mà, Tần Vi Khuân vì muốn dạy dỗ hậu bối liền bám theo sau hắn. Từ xa gã trông thấy người bên cạnh Lê Hòa Lỗ vóc người nhỏ, thoạt nhìn sẽ lầm tưởng là một cô gái tóc ngắn cá tính nào đó. Nhưng khi nhìn trang phục cùng tướng đi thì đoán đây là một người đàn ông.

Cơ mà, không hiểu sao gã thấy người đàn ông này có gì đó khá quen mắt.

Tần Vi Khuân bám theo quay video cảnh cả hai âu yếm nhau từ ngoài cửa phòng đến khi vào trong khóa cửa và chụp lại bằng chứng. Thấy vô cùng phát tởm, đều là đàn ông con trai với nhau mà lại hôn nhau đắm đuối và làm ra những hành động phát ớn. Gã không ngừng rùng mình lắc đầu bị lẹo con mắt.

Chừng này chắc là đủ rồi, Tần Vi Khuân đắc ý cất điện thoại vui vẻ rời đi.

Quả nhiên, ngày hôm sau Lê Hòa Lỗ liền bị cấp trên gọi vào văn phòng khiển trách. Tần Vi Khuân có mặt ở đó và được sếp tán thưởng vì đã chỉ ra lỗi sai của thành viên trong đội. Còn hắn chỉ biết cúi đầu xin lỗi và viết bản kiểm điểm để lần sau không tái phạm nữa.

Tưởng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở việc Lê Hòa Lỗ nghỉ phép đi hẹn hò cá nhân, không chuyên tâm công việc. Nhưng tin đồn hắn là đồng tính dần lan rộng khắp trụ sở cảnh sát, tất cả mọi người dần nhìn hắn bằng con mắt khác thường, mỗi khi hắn đến gần bọn họ còn đặc biệt tìm cách xa lánh.

Tin đồn này hiển nhiên chỉ có một mình hắn là không biết, thấy mọi người xì xầm bàn tán cũng không biết người ta đang nói xấu mình. Hắn vẫn cứ làm việc như bình thường, hòa đồng và nhiệt tình.

Nhưng lông chó lâu ngày cũng rụng, những ngày tiếp theo hắn mới phát hiện có kẻ bêu riếu hắn khắp nơi. Gì mà tên đồng tính mặt dày, gì mà cảnh sát ẻo lả ngày làm việc tối bán thân.

Vẫn giữ được bình tĩnh đến khi kết thúc ca làm là đã quá sức với hắn rồi, mặc dù không phải lần đầu tiên bị người khác nói xấu hay là sỉ nhục. Nhưng những ánh mắt phán xét cùng thái độ tránh xa hắn vô cớ như kinh tởm một con quái vật thì làm hắn cảm thấy thật bất an.

Điềm lành hay điềm dữ sớm muộn gì cũng đến, vào cái đêm mưa gió giật lay cây cối. Trần Nhiên Văn hẹn Lê Hòa Lỗ đến khách sạn quen thuộc như thường lệ. Sau một trận mặn nồng, Trần Nhiên Văn hút thuốc đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, không ai biết suy nghĩ của anh ta như thế nào.

Anh ta bỗng nói: “Hòa à, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi”.

Lê Hòa Lỗ còn đang chìm vào màu hồng của trái tim mà thỏa mãn trận kịch liệt vừa rồi thì chợt khựng lại, nụ cười trên môi cứng đờ: “Anh nói sao cơ?”.

Trần Nhiên Văn mặc quần áo vào, chỉn chu ngay ngắn, anh ta mới nói: “Suốt cả tháng nay em không hay biết chuyện gì sao? Hay em lại giả vờ không biết cho qua chuyện hử?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện