Đồng hồ điện tử phản quan màu xanh biển cả rực sáng đang ri rít từng tia giây phút. Đã một giờ sáng, văn phòng làm việc riêng tư của chủ tịch tối om. Tiếng điện thoại thuê bao phát ra mỗi khi không nhận được cuộc gọi, vang lên đã mấy chục lần.

Thanh Nhân siết chặt điện thoại trên tay, mồ hôi lạnh khẽ lướt xuống lông mày đang cau lại căng thẳng. Anh gọi điện cho Phong Tình suốt cả buổi tối, nhưng không nhận lại hồi đáp. Gần một tuần từ cái ngày biết được sự thật đến giờ, không có lúc nào mà anh được yên ổn cả. Đầu óc chỉ nghĩ đến mỗi hắn, lại còn ân hận đã đối xử không đúng với hắn. Chỉ mong nhanh chống gặp lại hắn và nói lời xin lỗi.

Cửa mở, Tiêu Trúc đi vào: “Anh Nhân, đã tìm ra vị trí hiện tại của anh Tình rồi ạ!”.

Nghe vậy mắt anh bỗng phực lên tia sáng, vội đứng dậy: “Ở đâu?”.

Tiêu Trúc đưa ipad qua cho anh, trên màn hình hiển thị bản đồ địa hình. Chấm đỏ rực ở trên là vị trí của Phong Tình, nó nhấp nháy liên hồi, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng, cứ như đã xảy ra trục trặc. Thanh Nhân hoảng hốt túm lấy Tiêu Trúc, hỏi vấn đề đang xảy ra. Đến khi cậu nói đó là do tín hiệu ngoài vùng phủ sóng không được ổn định, ngoài ra không có vấn đề gì thì anh mới bình tĩnh.

Thật ra Thanh Nhân không hề biết Tiêu Trúc đã nói dối để trấn an anh, chấm đỏ chớp nháy là dấu hiệu của nguy hiểm. Khu vực Phong Tình đang di chuyển hiện tại là trên một chiếc du thuyền lớn, nơi đó không chừng đang xảy ra ẩu đả. Đã vậy còn thêm thời tiết xấu, sóng to gió lớn xô đẩy con thuyền. Nhưng cậu tin chắc rằng một tên trùm xã hội đen số mệnh may mắn như Phong Tình sẽ không bỏ mạng giữa chốn hải tử.

Bây giờ Liên Minh Bang Hội do Thanh Nhân điều khiển, muốn giúp Phong Tình người đứng đầu Ngũ Hoa Xà thì cần phải có nhân lực thích đáng. Anh vội vàng mặc áo khoác vest ngoài, ra lệnh: “Chúng ta đi thôi, gọi bên đó bảo cho chúng ta hai con thuyền lớn, gọi lực lượng của Liên Hoa Hội tập hợp lại”.

“Anh đích thân đi sao?”.

Anh nghiêm túc gật đầu, Tiêu Trúc thì hoảng hốt. Cậu ngăn anh lại: “Cứ cho quân tiếp viện đi được rồi, anh không cần tự mình phải đi như vậy đâu ạ!”.

Chỉ thấy anh lườm mình, Thanh Nhân phất tay đi ra ngoài.

Tiêu Trúc lại quên mất rằng đó là người yêu của anh mà, làm sao anh lại không lo lắng được chứ. Xem ra cậu ngăn cản anh vô ích rồi, cứ như mình đang chia cách trái tim nguyên vẹn đang đập thành hai nửa của anh. Chẳng khác nào cậu là tên xấu xa trong mắt anh.

Đành chấp nhận, Tiêu Trúc chạy theo anh. Ban đầu khi biết sự thật từ anh rằng vị “Du tổng” khó ưa kia chính là Phong Tình, cậu đã sốc đến xém vấp chân mà ngã. Bởi vì từng có một khoảng thời gian hắn đánh ghen cậu. Khi đó cậu rất mạnh miệng mà mắng hắn, lại còn thách thức giới hạn của hắn nữa chứ. Hóa ra chính mình là kẻ thứ ba ngu ngốc đối đầu với chính thất nhà người ta.

Nhớ lại không khỏi thẹn trong lòng, cái này cứ như con ngỗng ngang ngược thách con cún điên cắn mình để giành lấy đại miêu. Tuy đau lòng nhưng biết làm gì khi người mình thích không thích mình chứ. Ở cạnh làm tay chân cho anh khá lâu, Tiêu Trúc biết rõ anh không hề có bất kỳ cảm xúc gì với mình, luôn thờ ơ và lãnh đạm.

Như vậy không có nghĩa là anh không quan tâm đến cậu, dù chỉ là tình bạn hay là tình anh em, cậu vẫn sẽ giữ nguyên trong lòng. Không buông rời cũng không níu chặt, giữ nó giữa lưng chừng để mỗi khi cảm thấy cô độc thì nó sẽ là liều thuốc an ủi.



Bầu trời đen kịt, mưa cứ thế trút xuống đánh ầm ầm trên mặt biển không có dấu hiệu ngừng tạnh. Con thuyền nhấp nhô, nghiêng ngả mỗi khi sóng vỗ. Máu đỏ trên thuyền hòa cùng nước mưa thành một chất lỏng nhạt nhòa chảy xuống biển.

Những ngón tay, bàn tay, các bộ phận cơ thể rải rác trên mặt sàn. Vài miếng da lủng lẳng trên lưới và lan can, rào sắt. Xác người la liệt bên cạnh vũ khí chết chóc. Cảnh tượng mơ hồ như màn địa ngục trần gian, chỉ có sát khí u ám bủa vây, âm hồn tức giận căm phẫn ám lấy con thuyền.

Nửa gương mặt dính huyết đỏ, vài sợi tóc bạch kim rũ trước trán, Phong Tình khẽ nghiêng đầu lạnh lùng lườm đám địch. Bọn chúng sợ hãi đôi mắt sâu thẳm mơ hồ phát ra hai tia sáng khác màu sau đồng tử đen láy đang muốn xé xác bọn chúng. Nhìn xác chết của đồng đội la liệt, cả đám không kiềm nỗi đôi chân bủn rủn mà quỳ rạp xuống cầu xin tha mạng.

Bước đến, thanh kiếm nhuộm đỏ máu trên tay Phong Tình khẽ run. Hắn vung kiếm lên, bọn địch mắt thấy sắp tàn đời liền nhắm mắt chờ bay đầu xuống địa ngục.

Phập! Thanh kiếm cấm thẳng trước mặt chúng, xuyên qua sàn nhà. Cả đám hốt hoảng mới mở mắt ra, thấy đầu vẫn chưa bay thì vui mừng khôn siết. Cả đám dập đầu cảm tạ hắn như một vị thần.

“Cút”.

Lệnh tha của thần làm sao không nghe, cả đám lếch cái thân tàn ma dại bỏ chạy. Không biết trên con thuyền này có chỗ nào trốn, sợ sẽ bị giết nên cả bọn liền chạy ra ngoài nhảy ùn xuống biển. Thà bị cá mập ăn thịt chứ không muốn biến thành cái rổ hoặc là bay đầu. Nói chứ gần đến đất liền rồi, chỉ cần bơi đến sẽ an toàn.

Nhưng kẻ làm chuyện xấu bao giờ cũng không được nguyện ý trời, năm tên vừa nhảy thì đã bị đạn xuyên. Máu nhuộm đỏ mặt biển, biến thành mấy miếng mồi thơm ngon nhất cho cá mập.

Xử lý xong, Kim Khang bước vào khoang chính: “Chủ tịch Du sao lại tha cho chúng vậy? Cậu không sợ khi chúng thoát được sẽ gọi quân tiếp viện sao?”.

Hắn nhún vai, lắc đầu, mở cửa phòng nối ra hành lang: “Muốn đến bao nhiêu thì chiến bấy nhiêu”.

Kim Khang nhặt mấy viên đạn lưu trữ, nhớ ra gì đó bỗng mỉm cười: “Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn giữ được khí chất thời niên thiếu, Phong Tình nhỉ?”.

Những người biết bí mật của Phong Tình và Du Thành Nghĩa hiển nhiên có cả Kim Khang, xác định hắn là phe đồng mình, lại còn là người bạn thuở xưa, không ngại gì chia sẻ bí mật cho hắn. Kim Đại Đế mặc dù trong miệng người đời là một tên xảo quyệt dùng mưu kế để đoạt ngai vàng trong Cửa Trắng, nhưng thực chất hắn là một người trung thực và trọng nghĩa.

Phong Tình cười nhạt: “Tính ra hơn phân nửa đóng xác chết tàn tạ này do một tay anh mà nên, tôi chưa tính chỉ mấy tên chứ”.

Đó là sự thật, Phong Tình chỉ đả thương bọn chúng, tuyệt đối không lấy mạng. Toàn bộ do một tay Kim Đại Đế quyết định.

Vì sao bọn hắn có mặt trên con thuyền này thì nên nói là cái bẫy mà Lê Hòa Lỗ bày ra. Lang Huyền, kẻ từng là thành viên của Ngũ Hoa Xà đã lùa bọn họ lên đây, lùa gà vào hang hổ xong rồi biến tăm mất dạng. Phong Tình và Kim Khang là kẻ ngốc sao? Đương nhiên là hai người bọn hắn cố tình trúng bẫy để bước lên đây mà.

Con thuyền sẽ đưa bọn họ đến Hỏa Phong, ngôi nhà của Vô Diện. Cơ mà Vô Diện bây giờ đã tan thành mây khói, chủ tịch Vu Hiện lại bị hắn bắt nhốt lại. Bây giờ trở thành lãnh địa vô chủ, nhưng không phải không có chủ thì sẽ yên phận đi qua. Hiện tại nơi này trở thành một trong các lãnh thổ mới của Sát Hoa, kẻ nào dám qua ải mà không cần mạng? Đóng cửa lại, mùi máu tanh tưởi của chết chóc được chặn lại sau cánh cửa gỗ. Ở trong phòng riêng, Phong Tình nhìn ra ngoài trời mưa bão. Thật may sóng nhẹ, nếu là cơn sóng lớn e rằng chiếc du thuyền này sẽ bị nhấn chìm xuống đáy đại dương.

Kim Khang xem bảng đồ điện tử, hắn lấy mã thông tin từ Lão Qui nên xác định rất rõ vị trí mà Sát Hoa phục kích. Khi con thuyền cập bến, chắc chắn sẽ bị một lũ chơi bẩn tấn công đột ngột. Tất cả bọn chúng đã vào vị trí khuất tầm nhìn. Hiện tại trời gần tối, khả năng nhìn trong tối không được rõ ràng. Đó lại là cơ hội tuyệt vời cho bọn chúng phục kích quân ta.

Thuyền cập bến, cùng lúc đó cửa buồng lái bỗng chảy ra chất lỏng đặc sệt màu đỏ thành vũng, là máu. Các thuyền trưởng được ăn trên đầu mỗi người một viên đạn, ra đi ngay trên ghế lái.



Thanh Nhân và Tiêu Trúc rất nhanh đã đến bến cảng, một chiếc thuyền tư được đặt sẵn trước đó chờ bọn họ đến. Anh đã gửi quân tiếp viện Liên Hoa Hội đến chỗ của Phong Tình trước một bước rồi. Hi vọng mọi chuyện diễn ra thật chậm rãi để tính bước tiếp theo đi đến kết quả tốt.

Mưa dần tạnh khi hai người bước xuống xe, Tiêu Trúc bung dù che cho đại ca Thanh Nhân. Mặt đường ẩm ướt tích thành vũng in lại bóng dáng hai người mỗi khi lướt qua, chợt xuất hiện một gương mặt lạ, cả hai dừng bước.

Ánh sáng trên tàu hất nửa gương mặt gã, một nụ cười thân thiện như thể gặp lại người quen. Lê Vĩ Hòa bước đến chìa tay ra chào hỏi: “Xin chào Thanh thiếu gia”.

Nhìn người trước mặt tuy trưng ra bộ dạng đầy thiện cảm, nhưng trực giác Thanh Nhân lại cho anh biết rằng có nhiều điều không lành như thể được tiên tri phát ra từ người gã đàn ông này. Nhìn xuống bàn tay đang đưa ra rồi liếc lên gã, anh lạnh lùng: “Anh là ai?”.

Không nhận được câu chào hỏi lịch sự, Lê Vĩ Hòa cũng không giận, gã thu hồi tay: “Xin lỗi, có vẻ tôi xuất hiện đường ngột nhỉ? Tôi là Lê Vĩ Hòa, fan hâm mộ của ba cậu, ngài Ngọc Vương Đại”.

Rốt cuộc kẻ này lai lịch ra sao mà biết chuyện anh là con trai của Thanh Từ. Gã xuất hiện vào thời điểm này đúng là càng đáng nghi. Thanh Nhân nhìn sơ lượt đánh giá người trước mặt. Từ trên xuống dưới rất sạch sẽ và thanh lịch, cùng cặp kính và đôi mắt cún rõ ràng là một người dễ gần. Thoạt nhìn cứ ngỡ gã là một giáo viên yêu thích trẻ con.

Nhưng vừa nãy khi gã đưa tay ra anh để ý rằng bàn tay có khá nhiều vết sẹo đã ẩn theo năm tháng, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy chai sạn. Có vẻ như đôi tay này đã từng cầm qua nhiều loại vũ khí và nắm đấm cho những trận chiến sinh tử, giành dựt sự sống còn trên hồng trần này.

Anh để ý rằng nụ cười của gã này không hề chân thật chút nào, rất giống với ai đó. Anh không nghĩ sai, rất giống với Lê Hòa Lỗ.

Thanh Nhân cảnh giác, anh lãnh đạm nói: “Anh nhầm người rồi”.

Dứt lời anh không quan tâm đến cảm xúc của gã mà lướt đi qua, chưa đi được vài bước bỗng bị gã nắm tay, anh khựng lại. Tiêu Trúc bên cạnh phản xạ nhanh liền cho gã ăn một cước.

“Đừng đụng vào anh ấy!”.

Lê Vĩ Hòa nhẹ nhàng lách người né được cú đá tử thần của cậu, gã đẩy mắt kính liếc cậu. Sau đó gã lại mỉm cười: “Thanh thiếu gia đừng đi vội, tôi làm sao có thể nhầm lẫn cậu được chứ. Hoàng tử của Liên Bang, Đại Thần kế nhiệm chỉ có một người là cậu. Cậu và chú Từ lúc trẻ rất giống nhau, cậu như phiên bản hồi xuân của chú ấy vậy”.

Gã biết Ngọc Vương Đại Thần tên thật là Thanh Từ? Gã này đã từng gặp qua dung mạo Thanh Từ lúc trẻ sao? Thanh Nhân quay người lại, đanh mặt hoài nghi: “Anh muốn gì ở tôi?”.

Lê Vĩ Hòa bình thản nói: “Cậu đừng nói như thể tôi là một kẻ xấu xa muốn lấy chuyện gì đó uy hiếp cậu chứ, tôi chỉ muốn chúng ta kết bạn thôi”.

Câu đầu nói đúng rồi đó, hết kẻ này đến kẻ khác tìm đến anh đều có mục đích riêng. Chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả.

Anh hỏi cơ ngược lại gã: “Tôi sẽ được lợi ích gì khi trở thành bạn của anh?”.

Lê Vĩ Hòa nheo mắt đăm chiêu, sau đó mỉm cười nói: “Chẳng phải cậu đang trên đường đến hỗ trợ chủ tịch ‘Du’ sao? Tôi có thể giúp cậu dọn sạch kẻ địch”.

Tiêu Trúc không ngờ gã này còn biết đến nội bộ của bọn họ, liền thì thầm với Thanh Nhân: “Anh à, em thấy hắn ta không đơn giản đâu. Đừng tin lời hắn ta, em không dám chắc hắn sẽ giúp đỡ chúng ta theo cái miệng xảo quyệt đó đâu. Không chừng lùa gà chúng ta vào bẫy để dâng lên bầy sói hoang đói khác”.

Thanh Nhân im lặng giây lát, người ngoài sẽ không biết được anh đang có suy tính gì. Chỉ thấy anh cười nhạt: “Được thôi, hợp tác vui vẻ”.

Tiêu Trúc kinh ngạc, vội nói: “Anh?!”.

Thanh Nhân gật đầu với cậu như ra hiệu, Tiêu Trúc ngầm hiểu ra ý anh muốn gì, liền im miệng. Anh mời Lê Vĩ Hòa lên thuyền tư nhân của mình.

Trên thuyền bố trí rất nhiều bảo an, các thuộc hạ của anh nâng cao cảnh giác khi xuất hiện người lạ trên thuyền. Ở trong khoang thượng hạng, chỉ có mình anh và Lê Vĩ Hòa. Anh mời gã dùng trà và trò chuyện để biết thêm một chút thông tin về gã.

Anh nhận ra Lê Vĩ Hòa rất khéo léo trong việc che giấu thân phận, gã chỉ nói những thông tin anh không cần thiết. Có một chuyện làm anh phải tăng cường cảnh giác, là mọi chuyện của anh dường như được gã nắm gọn trong tay.

Không biết vì sao gã lại có được những thông tin của anh, điều anh cần làm hiện tại đó là cứ giả vờ dễ dãi để nắm thóp của gã.

Thuyền khởi hành đã được ba tiếng, dự kiến một ngày nữa sẽ đến Hỏa Phong. Trong thời gian này anh cùng Tiêu Trúc bàn kế hoạch tác chiến. Dạo này anh không nghe thấy động tĩnh của Lê Hòa Lỗ ngoài việc gã lùa Phong Tình và Kim Khang đến Hỏa Phong, anh không biết lần này gã sẽ làm gì.

Chỉ là suy đoán, anh đoán gã sẽ gom những nhân vật chủ chốt lại một chỗ sau đó xử lý hết một thể cho dễ dàng. Có điều, hình như gã không thể lùa Tạ Hào Hoa vào chung một chuồng với hai vị chủ tịch Kim và chủ tịch ‘Du’.

Nếu như ba người Phong Tình, Kim Khang và Tạ Hào Hoa đã lên kế hoạch, chấp nhận hai người trẻ tuổi xông pha mở đường để lão già phía sau yểm trợ thì trận chiến lần này nghiêng phần thắng về bên bọn họ nhiều hơn.

Chắc chắn là vậy rồi, Tạ Hào Hoa dù gì cũng là bậc tiền bối của Phong Tình và Kim Khang. Có nhiều kinh nghiệm và đầu óc chai sạn trên chiến trường mấy chục năm, đương nhiên phải có kế hoạch tác chiến chi tiết và kỹ lưỡng. Một khi trở thành đồng minh với ông ta thì hãy yên tâm, Tạ Hào Hoa nói là làm, kẻ địch không thể đoán được đường đi nước bước của ông ta.

Những tia sét xuyên qua mảng mây đen kịt, đánh xuống đường chân trời mấy đường quang rầm rầm. Đứng trên hành lang trống vắng, Thanh Nhân rũ mi nhìn ra mặt biển gợn sóng ngoài cửa sổ, không hiểu vì sao bụng anh cứ quặn lên bồn chồn một cách kỳ lạ. Cảm giác rất khó chịu và bức bối, nguyên nhân là gì anh cũng không rõ. Cứ như nó đang cảnh báo cho anh biết rằng sắp tới sẽ có chuyện chẳng may xảy ra.

Hít sâu một hơi rồi thở dài, anh mở điện thoại lên, dừng lại ở màn hình khóa. Anh chăm chú nhìn bức ảnh nền hình Phong Tình, trong lòng chợt nhói lên. Anh khẽ hôn lên má hắn qua điện thoại.

“Anh nhớ em”.

Hi vọng hắn vẫn bình an vô sự, anh muốn nhanh chống gặp lại hắn và nói lời xin lỗi. Muốn cùng hắn trải qua trận chiến lần này, sau khi kết thúc anh muốn cùng hắn nối lại tình xưa, tay trong tay và bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Kết thúc nửa đời sóng gió mưa máu, xây dựng lại cuộc sống muôn sắc màu tươi đẹp và ấm áp. Hạnh phúc sống dưới mái nhà nhỏ.

Anh chỉ muốn chúng ta như vậy thôi Tình à…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện