Phong Tình diện cho mình một bộ suit trắng, kiểu cách hoàng gia. Nửa chiếc mặt nạ trắng viền vàng, đính bên trên là lông vũ vàng cháy rực rỡ. Mái tóc dài bạch kim chải chuốt gọn gàng, nửa đầu trên thắt bím. Nhìn hắn như một vị vua đến từ vùng đất mặt trời của sự thuần khiết.

Vừa bước vào cửa đã thu hút hàng loạt ánh nhìn từ các thiên kim và những nữ phú nhị đại. Cứ như hắn mới là chủ nhân của bữa tiệc đêm nay vậy.

“Chủ tịch Du, góp nhiều công sức để dọn dẹp dám phản quân trong Liên Bang nội bộ xem ra bây giờ cậu vẫn rất ‘khỏe mạnh’ đấy nhỉ?”.

Một người đàn ông to con như voi với mái tóc xoăn đi đến bắt chuyện, hắn ta rõ ràng không phải đến để chào hỏi, mà gây sự đây mà. Là kẻ thù của Ngũ Hoa Xà thì hắn ta đương nhiên rất muốn thủ lĩnh của nó gặp chuyện xúi quẩy. Đâu ai mong kẻ thù mãi khỏe mạnh, lấn thế mình đâu.

Phong Tình vào vai “Du tổng cẩu điên”, hắn cười mỉa: “Phải khỏe chứ, già yếu như chủ tịch Tào đây thì mới mấy phút đã ‘xuất’. Yếu đuối cho nên làm gì có cô gái nào dám muốn trải qua một đêm nồng cháy với ông anh chứ”.

Chọc tức người kết cục người bị tức lại là mình: “Thằng ranh! Mày muốn kiếm chuyện hả?!”.

Phong Tình nhún vai xem hắn ta như hòn đá mà lơ đi chỗ khác.

Người đàn ông được gọi là chủ tịch Tào kia như dẫm vào hố phân, tức tối định cho tên nhãi ngạo mạn này một bài học thì đột nhiên bị chặn lại. Kẻ vừa ra tay giải hòa bầu không khí đôi bên là một ông già, ông ta trấn tĩnh cơn nóng như lửa của người kia lại.

“Bây giờ đang ở trong hang sói của Liên Bang, hôm nay lại là một ngày lành giờ tốt. Tốt hơn hết không nên vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà xé ra to. Động vào người của Liên Bang chỉ có nước nằm xuống bãi đất cát”.

Chủ tịch Tào nóng nảy đẩy ông già ra mà lên mặt: “Liên Minh Bang Hội là cái quái gì, Liên Bang đã mất đi hai lĩnh tướng, tróc da gãy tay hết cả lũ. Người đứng đầu Liên Bang từ khi chiến tranh nội bộ xảy ra đến giờ có ló mặt mũi ra giải quyết đâu. Ngọc Vương Đại Thần lại là cái quái gì chứ, là một tên chết nhát thì có. Ông sợ bọn chúng thì cứ ở đó mà trốn, tôi đây đ*o nhịn được đâu”.

Một số người nghe hắn ta oai phong tỏ vẻ thì bọn họ thì thầm bàn tán, kẻ thì khinh thường, kẻ thì hứng thú muốn xem kịch.

Ông già thấy hắn ta điên rồi nên chẳng muốn lắm lời ở lại day dưa, kẻo rước họa vào thân:: “Không có Ngọc Vương Đại Thần thì còn có Hoàng Tử Liên Bang”.

Hắn ta vẫn cứng đầu, khinh bỉ: “Để tôi xem ‘hoàng tử’ là thằng quái nào, xem xem bố con nó làm được trò chống gì khi đang ở trước miệng đám con thú hoang dã”.

Phong Tình ở đằng này giao lưu trò chuyện cùng các bậc tiền bối ở những tổ chức khác, họ cũng coi như là bạn của Liên Bang. Nhưng còn bền bỉ hay không vẫn nên xem sau khi đại bang hội lớn nhất Á Châu giải thể thì có ai còn nắm giữ cột trèo này nữa hay không.

Tuy tuổi đời còn trẻ so với mấy lão già hồ ly lắm chiêu ở đây, nhưng Phong Tình rất biết rõ một điều. Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều có cùng tâm cơ. Khi bọn họ được diện kiến dung mạo thật của Ngọc Vương Đại Thần và người thừa kế bí ẩn, chắc chắn sẽ bùng nổ trận đại chiến với Liên Bang.

Vì khi Hoàng Tử Liên Bang kế nhiệm, bọn họ sẽ họp lại bè phái lên âm mưu xâm chiếm Liên Bang từ tay tên nhóc lơ ngơ chẳng biết từ đâu chui ra.

Kết thúc cuộc tán gẫu có lợi có hại xong, hắn bước đến bàn đồ ăn buffut lượn lờ vài vòng, giả vờ đang chọn món. Ở những góc độ này vừa hay quan sát được đám người đang qua lại, để dò xem có tên nào đang làm hành động kỳ quái.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng, Du Thành Nghĩa đang đứng dựa lan can nhâm nhi ly rượu vang nhìn xuống hắn mà gật đầu. Bọn hắn đang truy tìm Lê Vĩ Hòa và Lê Hòa Lỗ, suy luận đưa ra có khả năng hai gã nguy hiểm họ Lê đang hòa vào đám người đeo mặt nạ ở đây. Bọn chúng đợi đến khi thời điểm thích hợp sẽ ra tay. Nếu không tìm nhanh, bọn họ sẽ trở tay không kịp.

Trong một góc khuất ít người qua lại, có người đang đứng ôm tay quan sát từng cử chỉ và hành động của Phong Tình. Một người đàn ông trong bộ suit đen tuyền như hố đen vũ trụ, áo sơ mơ hồ phát ra sắc kim tuyến của những vì sao. Trên cổ áo đính ghim biểu tượng gia hoàng sắc vàng, đeo lên mặt một chiếc mặt nạ màu đen đính kim cương và hắc lông vũ.

Dáng vẻ vô cùng thần bí, toát ra lớp sương băng giá khiến người ta dè dặt mỗi khi chạm mắt thông qua mặt nạ.

Là Thanh Nhân, anh lặng lẽ dõi theo Phong Tình một cách âm thầm. Khẽ rũ mi nhìn mấy dòng tin nhắn trên điện thoại. Câu cuối cùng hắn nói “Khi nào anh đến cổng nhớ gọi em sẽ ra đón nhé”, anh vẫn chưa trả lời.

Cái này… Là do anh đã nói dối đi…? Sau khi trở về Thỏa Bình được một ngày anh có bảo với hắn rằng mình đang có công chuyện ở băng Chợ Đời cần giải quyết nên sẽ rời đi hai ngày. Thật ra anh đến gặp Thanh Từ và chuẩn bị cho ngày lễ kế nhiệm.

“Em đừng lo, không phải chuyện gì to tát đâu”.

Phong Tình lộ ra ánh mắt tiếc nuối, chỉ mới một tháng dùng thân phận thật ở bên anh, chưa chi đã phải tạm xa nhau. Hắn liền dính anh như sam, không cho anh bước xuống xe mà giữ chặt trong lòng: “Em vẫn còn bị thương đấy, anh đừng có mà bỏ đi rồi không chăm sóc”.

“Này…”.

Thanh Nhân ngại nhất có người thứ ba ở trên xe mà hắn lại cư xử như con cún ngốc mà bám lấy anh thế này. Anh hắng giọng, trừng tên tài xế đang hóng hớt chuyện của hai người để anh ta tập trung vào thân phận của mình.

Tài xế bị đôi mắt sắc như đao của anh dọa liền lấy cớ đi ra khỏi xe mà chuồn đi trước khi bị con báo đen này túm cổ xé lông gà.

Anh khẽ đẩy hắn ra: “Em nghĩ anh một đi không quay lại à? Với lại sao anh trốn khỏi tầm tay em được chứ. Cả thủ đô Vĩnh Thành này đều là địa bàng của em mà”.

Thì sao chứ, biết rất rõ tính cách anh mà. Khi gặp chuyện nguy hiểm anh đều tự động rời đi để người bên cạnh được an toàn. Lúc đó hắn còn nhỏ nên không nghĩ đến những lý do anh đột ngột mất tăm hơi rồi cũng thình lình xuất hiện trở lại bên hắn.

“Có chuyện gì xảy ra với anh thì anh nhất định phải nói với em đó biết chưa? Không được tự ý hành động, nếu anh đang giữ bí mật gì đó thì anh hãy nói ra đi. Em không thích việc người yêu của mình cái gì cũng giấu mình. Cảm giác bị lừa dối rất khó chịu”.

Thanh Nhân bỗng ngập ngừng, định nói lời trong lòng, nhưng cuối cùng lại nói: “Chẳng phải em cũng lừa dối anh giấu bí mật của em và Du Thành Nghĩa sao?”.

Nhắc đến chuyện Phong Tình trở nên lúng túng, hắn như con chó nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ đi mà vội giải thích: “Chuyện đó… Là vì em không muốn anh bị liên lụy, gặp nguy hiểm”.

Hắn áy náy: “Em xin lỗi vì hai năm qua đã đối xử lạnh nhạt với anh, đó không phải vì em đã chán ngấy mối quan hệ này của chúng ta. Mà là bởi em muốn sau khi em rời đi anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, sẽ hả hê vì đã trút được cơn hờn tức này. Không phải mang gánh nặng khi mất em”.

Nghe những lời này, Thanh Nhân sầm mặt mà túm lấy vai hắn hỏi cho rõ: “Em đã từng có ý định ‘rời đi’ đúng nghĩa đen của nó?”.

Phong Tình giật mình khi nhận ra tự dưng mình lại nói chuyện không đâu rồi: “Anh, không phải… Chỉ là nếu kế hoạch thất bại, Ngũ Hoa Xà sụp đổ, Liên Minh Bang Hội rơi vào tay kẻ địch thì em sẽ hi sinh…”.

“Em còn dám nói chuyện này với tôi nữa à?! Em là đồ ngốc sao?!”. Thanh Nhân tức giận nghe hắn nói hắn từng muốn chết.

Vội hạ hỏa cho anh, hắn cúi đầu né tránh ánh mắt mang tia lửa đau thương ấy: “Em xin lỗi… Đáng lẽ ra em nên nói trước kế hoạch của mìnhvới anh với tư cách là người yêu của anh. Em không nghĩ anh lại tức giận như vậy khi em nói ra chuyện này”.

Thanh Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra. Đôi tay buông lỏng rồi thả: “Xin lỗi, do tôi kích động”. Anh cười nhạt: “Dù gì hiện tại thấy em bình an, lòng tôi cũng yên ổn rồi. Em không cần cảm thấy có lỗi đâu, tôi hiểu rồi”.

Anh mở cửa xe: “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi đây”.

Phong Tình nắm lấy cổ tay anh: “Khoan đã, còn hai ngày nữa đến ngày diễn ra lễ ra mắt Hoàng Tử Liên Bang, anh có muốn đi cùng em không?”.

Nghe hắn nói đến buổi lễ của “mình”, Thanh Nhân mới giật mình quên bén chuyện thân phận của mình. Ban đầu khi hắn tỉnh dậy anh cũng định kể toàn bộ sự thật về anh cho hắn. Nhưng không muốn gây cho hắn phiền phức vì hắn mới phẫu thuật, định đến thời điểm thích hợp sẽ ngồi lại kể chuyện. Nhưng đã đến nay anh vẫn chưa hé nửa lời nào.

Thanh Nhân chột dạ rút tay lại, anh nói: “Ừm, tôi sẽ đến mà”.

Rồi cứ thế mà anh bỏ đi, đến sáng ngày hôm nay anh viện cớ nói có công chuyện nên sẽ đến muộn nên bảo hắn đi trước.

Anh tự hỏi… Không biết khi hắn biết anh đã nói dối hắn thì hắn sẽ như thế nào.

Hắn đã nói ghét bản thân bị người yêu lừa dối, hắn có giận anh khi biết sự thật không?

“Anh à…”.

Thanh Nhân phản xạ rất nhanh xém thì cho kẻ nọ một giáng thăng thiên. Anh nhìn Tiêu Trúc nấp sau cái cột đỡ cầu thang sau lưng mình, cậu đang thấp thỏm giống như vừa làm chuyện xấu xong rồi bỏ trốn. Có điều… Mái tóc xoăn bồng bềnh của cậu làm anh không nhịn được cười mà khẽ phát ra tiếng.

Tiêu Trúc biết mình quái dị rồi nên chỉ dám đứng ở chỗ này mà ló nửa mặt ra: “Anh à, tự dưng em thấy chán cuộc đời này ghê á!”.

Anh hắng giọng điềm tĩnh lại nhưng cổ họng cứ bị ngứa: “Sao đang yên đang lành mà cậu lại nói thế?”.

Cậu ấm ức chỉ cái đầu mình: “Anh nhìn đây này, đều tại cái tên he sì tai lít (hairstylist) đó! Tự dưng uốn cho cái đầu em quăn lên chẳng khác nào mấy bà già hàng xóm cả!”.

Thanh Nhân: “Chẳng phải do cậu đòi người ta uốn cho sao? Hừm… Nhưng nhìn cũng thấy hợp với cậu đó, rất dễ thương”.

Được tình đơn phương khen, Tiêu Trúc thoáng chốc đỏ mặt muốn nhuộm đỏ luôn chiếc mặt nạ trắng của mình. Cậu gãi gãi đầu cười khoái chí: “Hề hề, ừm em thấy kiểu này cũng được”.

Tự nhiên cậu thấy tay nghề của anh thợ tạo mẫu Tạ Thành rất đỉnh: “Anh à, tóc anh cũng rất đẹp nha, tóc mái nhuộm trắng phong cách này rất mới mẻ nha. Người quen nhìn vào diện mạo hiện tại chắc cũng không nhận ra anh đâu. Đó là thuốc nhuộm tạm thời sao? Biết vậy em cũng kêu anh ta nhuộm cho em một kiểu rồi”.

Không ai nhận ra sao? Anh cười nhạt, lẩm bẩm: “Cũng không giấu được bao lâu”.

Tiêu Trúc nghe không rõ: “Sao vậy ạ?”.

Cậu ríu rít bên cạnh anh: “Cơ mà diện tông đen như thế này rất hợp với anh nha, gọi là hắc hoàng tử thì quá chuẩn luôn”. Cậu liếc nhìn về hướng Phong Tình đằng xa: “Cơ mà… Sao em thấy nhân vật chính của sự kiện đêm nay không phải anh mà là anh ta. Trông anh ta còn giống hoàng tử hơn cả anh á”.

Anh lại tự lẩm bẩm một mình: “Vì đó là hoàng tử của tôi mà”.

Tiêu Trúc chớp chớp mắt: “Sao vậy ạ?”.

Anh lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu ra kia chơi đi để tôi ở một mình một chút”.

Biết anh đang lo lắng cho sự việc sắp diễn ra, đứng trước tập thể xã hội đen khét tiếng ở thế giới ngầm lộ diện với thân phận người kế nhiệm chiếc ghế đứng đầu của Liên Minh Bang Hội, Hoàng Tử Liên Bang, con trai của Ngọc Vương Đại Thần. Như treo cái mạng trước kẽ răng của những con dã thú khát máu.

Tiêu Trúc biết điều nên lui đi để anh lấy lại tinh thần: “Vậy em ra kia đi hóng tình hình, có gì em sẽ nhắn với anh nhé”.

Mặc dù ai cũng mong muốn mình là đứa con của một ông trùm và được thừa hưởng khối tài sản kếch xù, nhưng Thanh Nhân lại không thấy lạc quan cho mấy. Thứ anh cần không phải tiền tài danh vọng, không phải tắm mình trong biển tiền, cũng không phải đạp trên đầu tất cả mọi người.

Mà thứ anh mong mỏi từng ngày, từng tháng đó là sự bình yên của một con người bình thường. Từ lâu anh đã khao khát mình có cuộc sống bình dị, mỗi ngày trôi qua trong hạnh phúc ấm áp cùng người yêu.

Anh chán ngáy cái mùi máu tanh của sự chết chóc, những tháng ngày vừa ngủ dậy mở mắt ra liền thấy xác chết. Nếu mình không cầm vũ khí lên đối kháng thì kẻ chết lại là mình. Chịu đựng cô độc, bao nỗi bất an về an nguy của những người thân bạn bè xung quanh bao trùm. Khó thở lại bứt rứt, nhưng buông tay thì chính bản thân sẽ sống trong đau khổ.

Anh không biết mình gặp Thanh Từ và đoạn tụ gia đình là lựa chọn đúng đắn không nữa. Gần mười năm nay anh hoàn toàn rút lui khỏi thế giới ngầm và sống ẩn dật trong tình yêu của mình và Phong Tình. Dường như đã thân quen với cái giản dị của một người dân bình thường.

Một năm trở lại đây khi biến cố ập đến bất ngờ, buộc anh phải quay trở lại thế giới ngầm một lần nữa. Trải qua bao trận phong ba bão tố, đem người mình yêu quay trở về bên mình. Nào lường trước được sẽ phải nhận lại gia đình đâu, bây giờ bắt buộc phải đứng trong cái quảng trường rộng lớn đầy rẫy những tên tội phạm nguy hiểm này mà xưng là con trai của Ngọc Vương Đại Thần.

Lẩn quẩn đâu đó trong bầu không khí đêm nay có mùi vị đấu đá là anh thấy ngán đến tận cổ rồi.

Giai điệu bỗng nổi lên từ dàn nghệ sĩ kéo đàn ở đằng kia, những cặp nam nữ bắt đầu bắt cặp mời nhau hưởng thức một bài nhảy lãng mạng.

Thanh Nhân vừa rời mắt một chút xoay qua thì không thấy Phong Tình ở đâu nữa. Anh dáo dác xung quanh tìm kiếm bóng hình hắn, bỗng có một người con gái bước đến trước mặt anh.

Mái tóc đen uốn xoăn gợn sóng, đầm đen đuôi cá cùng chiếc mặt nạ đen hoa văn viền vàng, đính hoa hồng đen huyền bí. Trước mặt lại rũ xuống mạn che, cây quạt đen tinh xảo che đi nửa gương mặt nhưng vẫn lộ ra đôi môi đỏ căng mọng đầy mời gọi.

Người phụ nữ đưa bàn tay đeo bao tay màu đen ra, những chiếc nhẫn kim cương trên những ngón tay thon dài thật nổi bật. Ẩn sau lớp bao tay hẳng là một bàn tay trắng trẻo ngọc ngà: “Quý ông đẹp trai đằng đó ơi, nhảy với tôi một bài nhé”.

Cô ta không cho anh cơ hội từ chối đã kéo anh ra giữa quảng trường, hòa hợp cùng những cặp đôi đang khiêu vũ.

Thật tình mà nói kỹ năng khiêu vũ của anh rất tệ, mặc dù được đào tạo trở thành sát thủ phải học qua khiêu vũ để ẩn mình đi làm nhiệm vụ. Nhưng đó lại là điểm yếu của anh, đa số các nhiệm vụ liên quan đến những buổi dạ tiệc, lễ hội anh không chọn cách đóng vai một quý ông để khiêu vũ cùng các mỹ nữ. Cho nên đã không thạo khiêu vũ cho lắm.

Dường như người phụ nữ nhìn thấu Thanh Nhân, áp sát gần kề khẽ phà hơi thở ngọt ngào bên tai anh, thì thầm: “Hãy theo sát tôi, tôi sẽ dạy cho anh như thế nào là khiêu vũ. Chúng ta sẽ trở thành một đôi đẹp nhất đêm nay đấy”.

Cứ thế Thanh Nhân liền một màn động tác động chạm thân mật cùng người phụ nữ bí ẩn này. Ánh mắt của những vị khách xung quanh đều đổ dồn về phía họ, bọn họ đang khen anh và người phụ nữ này rất xứng đôi vừa lứa. Có mấy kẻ còn đoán rằng phía sau hai chiếc mặt nạ ấy là những nhan sắc tuyệt mỹ thế gian.

Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu, bên cạnh là Thanh Minh Liên, ba người trên tầng hai nhìn xuống quảng trường bên dưới. Thanh Từ đang quan sát đứa con trai bỗng có một ý tưởng: “Nó cũng ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Đến lúc phải lập gia đình cho riêng nó rồi, sau khi kết thúc công khai ra mắt và họp Liên Bang, mọi chuyện đâu vào đó ta sẽ sắp xếp cho nó đi gặp đối tượng phù hợp để kết hôn”.

Phương Tuấn Lưu thì đưa ra cái bảng cảnh báo to đùng trong đầu “không được là không được đâu!”. Thanh Từ không biết Thanh Nhân có khuynh hướng đó, vậy nên không thể để ông chia cách anh và Phong Tình chỉ để anh thành lập gia đình hạnh phúc của riêng mình: “Vẫn nên để cháu nó kết hôn với người nó yêu”.

Thanh Từ nghĩ cũng phải: “Ừm, cũng phải, tình yêu xuất phát từ hai người thật lòng mới mang đến một gia đình hạnh phúc”. Ông dịu dàng nhìn qua Thanh Minh Liên, mà hỏi: “Nghe nói con đã có người yêu, con định khi nào kết hôn?”.

Thanh Minh Liên ngượng nghịu khi nhắc đến vấn đề này, thực ra cô vẫn chưa có kế hoạch: “Chuyện này… Thật ra con…”.

Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói thân quen đến rung động trái tim âm vang: “Con chào ba vợ và chú ạ”.

Thanh Minh Liên: “?!”.

Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu: “?!!”.

Lâm Hoàng nháy mắt với cô, anh ta lịch sự chào hỏi Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu đang bất ngờ.

“Thưa ba vợ và chú, con là Lâm Hoàng, chồng sắp cưới của Liên ạ”.

Phương Tuấn Lưu không thu lại được dáng vẻ kinh ngạc: “Chồng sắp cưới? Minh Liên à, vậy mà cháu nói với ta là cháu chưa muốn kết hôn. Đây là đang tạo bất ngờ cho ba cháu và ta sao? Anh chàng này thật khôi ngô, tuấn tú. Xét về góc độ đầu tiên nhìn vào cho thấy đây là một người chồng tử tế và dịu dàng. Cháu thật biết chọn đó”.

Thanh Từ thầm đánh giá con rể tương lai, ông thử thăm dò: “Được tham gia buổi lễ ngày hôm nay chắc hẳn cậu cũng là nhân vật đáng gờm nhỉ? Nhưng mà ta lại không muốn con gái ta qua lại với đám giang hồ không biết khi nào trở thành kẻ địch như các cậu. Làm sao đây? Ta muốn con gái ta chia tay với cậu ngay bây giờ”.

Ban đầu ông không muốn để con gái mình kết hôn với mấy tên giang hồ tay bẩn, máu lạnh. Sợ tương lai Thanh Minh Liên sẽ sống trong đau khổ. Khi nghe cô nói mình có người yêu thì ông cũng mơ hồ nhận ra người yêu của cô hẳn là một tên không tầm thường.

Mặc dù mình cũng là kẻ tay nhuốm bao linh hồn đến oán khí ngút trời, nhưng người làm cha như ông chỉ muốn con gái yêu dấu của mình sống trong thế giới tươi sáng. Một nơi chỉ có sự sống và năng lượng tích cực. Chẳng có mưa máu, sóng gió. Chẳng có bi thương, sầu muộn.

Ông biết Thanh Minh Liên từ khi còn nhỏ đã phải trải qua bao đói khổ và sinh tử, cũng đến lúc cho cô một mái ấm gia đình. Tuy muộn, nhưng ông vẫn sẽ cố gắng bù đắp cho cô con gái, sẽ không để cô chịu thiệt. Và ông muốn trong tương lai cô cũng sẽ lập một gia đình hạnh phúc đầy ấm áp. Gặp được một người bạn đời tử tế, dốc cả chân tình để yêu cô.

Thanh Minh Liên hiếm khi lộ ra gương mặt rầu rĩ: “Ba à, chuyện này…”.

Lâm Hoàng ngược lại rất điềm tĩnh, anh ta ôm lấy eo cô mà nói: “Ba vợ à, biết làm sao đây khi con đã bị con gái yêu dấu của ba cướp lấy trái tim. Bây giờ khó mà lấy lại trái tim đã trao cho em ấy lắm”.

Đúng là tên dẻo mồm, hai ông già đây nghe mà rợn hết cả người. Thanh Từ đăm chiêu, ông nói: “Ồ, nhỡ như sau đêm nay gia đình bạn gái cậu biến mất, không còn địa vị và quyền lực, vậy cậu có sẵn lòng ở lại giúp đỡ không?”.

Thanh Minh Liên đã kể sự thật với anh ta rằng cô là con gái ruột của Ngọc Vương Đại Thần, với cái danh xưng Công Chúa Đại Thần. Anh ta đã rất hồi hộp khi sắp sửa gặp gỡ Ngọc Vương Đại Thần đầy bí ẩn, vì gặp ba vợ nên anh ta đã cố hết mình để điềm tĩnh. Nghe đến danh xưng của Thanh Từ, anh ta cũng khá bồi hồi rồi.

Người đàn ông bí ẩn khiến bao kẻ trong thế giới ngầm khiếp sợ ở thời kỳ hoàng kim cho đến thời điểm hiện nay, anh ta ngỡ ông rất đáng sợ như trong lời đồn. Nhưng hóa ra lại là một người đàn ông hiền từ, mang đến cho đối phương cảm giác dễ mến từ lần đầu gặp.

Mới gặp ông, anh ta không tưởng đó là vị Ngọc Vương Đại Thần khí thế áp bức người ta đến quỳ gối đâu: “Con rất sẵn lòng, vì người con yêu là Liên, con sẽ không để em ấy phải chịu khổ thêm một lần nào nữa”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện