Chiếc lá dưới đất bay lên vì tốc độ của xe chạy ngang khiến gió lùa đến cuốn nó đi. Thanh Nhân lặng thinh dõi theo chuyển động của chiếc lá vừa bay lên xong giờ lại đáp xuống mặt đất. Cảm thấy chính bản thân mình giống hệt chiếc lá này. Cuộc đời lên xuống theo gió theo bão. Không nơi dừng chân.

Thanh Nhân từng ngây thơ nghĩ rằng Phong Tình là điểm dừng cuối cùng của anh, để anh an yên một đời bên cạnh hắn. Nhưng nhân sinh trớ trêu, Phong Tình biến mất khỏi thế gian. Bây giờ đến cả ngôi nhà chất chứa biết bao kỷ niệm của anh và hắn để thả mình mỗi tối mệt mỏi cũng không còn, nơi làm công ăn việc làm cũng toi luôn.

Anh tự hỏi, không biết kiếp trước mình đã gây ra nghiệp chướng gì khiến kiếp này phải gánh chịu khổ hạnh, khổ nhục từ nhỏ đến lớn không được bình yên dù chỉ một lần.

Tất cả đều tại Du Thành Nghĩa! Nắm tay siết chặt thành quyền, Thanh Nhân cắn răng. Cảm thấy đôi mắt hơi cay, anh hít sâu rồi thở ra cố gắng bình tĩnh.

"Haha...".

"Tao nhất định sẽ từ từ lấy lại những gì mày đã cướp của tao!".

Thanh Nhân đã là một người đàn ông ngoài ba mươi, độ tuổi chững chạc và trưởng thành, độ tuổi trở thành trụ cột gia đình. Nhưng anh không kết hôn bởi vì anh đang yêu một người cùng giới sâu đậm như máu thịt chính mình. Anh dùng tấm thân sắt bền như tấm khiêng để che chắn, bảo vệ cho Phong Tình. Không để bông hoa của mình chịu tổn thương. Dù nhiều lần bị hắn đâm thủng trái tim, nhưng anh vẫn sẽ gượng dậy tự khâu vá lại. Vẽ trên môi nụ cười, tiếp tục ở bên cạnh hắn.

Sự chân thành của anh cũng đổi lại một chút tình cảm của Phong Tình. Anh đã cố gắng giữ gìn yêu thương mỏng manh của hắn dành cho anh. Gieo trồng và giấu chôn bông hoa xinh đẹp quý trọng này vào tận sâu trái tim. Nhưng cuối cùng bông hoa của anh đã bị kẻ khác móc ra khỏi tim anh xé nát, dập bẹp nhuốm máu hôi tanh.

Một bông hoa anh dùng cả tính mạng đặc cược cuối cùng lại bị Du Thành Nghĩa bức ra vò nát bấy nhậy, chảy mủ thịt rồi quăng vào đống lửa đang bùng cháy. Thiêu lụi bông hoa của anh thành tro tàn, cuốn theo cơn gió bay về phương xa.

Mỗi khi nhớ đến Phong Tình lòng anh xáo động không đứng yên, nơi lòng ngực nhói quặn dâng cơn máu nóng lên tận não, tựa hồ muốn nổ tung.

Một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ, hàn lãnh như anh cũng không thể che giấu nỗi nhu nhược bên trong.

Thanh Nhân quệt đi dòng lệ tựa biển mặn sắp sửa tuôn trào của mình trong khóe mi. Nuốt ngược nước mặt vào trong.

Anh tuyệt đối không được khóc!

Anh đã trãi qua biết bao nhiêu cơn phong cuồng trong cuộc đời này, chẳng lấy nổi một giọt nước mắt. Là một người đàn ông thì không được rơi nước mắt giữa chốn thiên hạ.

Nước mắt này, một chỉ dành cho người anh trân quý nhất cõi đời này, hai chính là dành cho sự hạnh phúc sau cùng.

Anh chỉ được phép khóc vì Phong Tình và chỉ được tuôn lệ như mưa khi trả thù cho Phong Tình thành công.

Bíp Bíp___

Thanh Nhân giật mình: "?!".

Du Thành Nghĩa bước ra khỏi xe đi đến trước mặt anh, hắn bực bội: "Này! Tôi đã nói là ở bên trong đợi tôi mà, sao lại ra đây?!".

Hắn bóp cằm anh: "Còn nữa, làm gì mà bán có căn nhà tàn đó với cái ngân hàng rách này mà mặt như đưa đám vậy hả?! Đâu phải là cho đâu, là bán đấy!".

Tên chó điên!

Thanh Nhân rất muốn chém nát cái bản mặt hắn, bên ngoài anh lại rủ mắt không đáp trả: "........".

Du Thành Nghĩa nhướng mày đăm chiêu nhìn anh, giây sau hắn buông anh ra, nói: "Được rồi, đi ăn cùng tôi đi".

Thanh Nhân thế mà gật đầu đồng ý: "Vâng ông chủ".

Du Thành Nghĩa bất ngờ tròn mắt: "Ông chủ? Haha, tốt lắm, anh cũng biết vị trí của mình rồi hử?".

Phòng vip, nhà hàng đồ hoa.

Thanh Nhân ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào bình hoa giữa bàn. Tự hỏi Du Thành Nghĩa vì sao lại dẫn một kẻ 'thấp hèn' như anh lại còn là người yêu của kẻ thù vào một nhà hàng sang trọng ngồi ở phòng đặc biệt thế này.

Anh dùng từ 'thấp hèn' chỉ chính mình là bởi hiện tại anh đang đứng giữa khoảng không trung bình đột nhiên bị tên chó điên giẫm cho một phát liền rớt lăn xuống đáy xã hội. Không nơi ở, thất nghiệp. Dù cho Du Thành Nghĩa có trả tiền cho anh thì cuộc đời anh vốn đã nằm trong lồng kính do hắn sắp đặt sẵn.

Nhưng mà, đó là cái cớ cho mục đích của anh. Ai nói dưới đáy không có chỗ trèo lên?

Hừ! Anh tuyệt đối sẽ không tuyệt vọng tự chôn thân trong lồng kính máu me của hắn đâu!

Anh sẽ chấp nhận đối mặt với đại cẩu cuồng điên này. Để xem tiếp theo hắn sẽ làm gì anh.

Du Thành Nghĩa cởi áo khoác ra cũng là lúc đồ ăn được bưng đến. Hắn cầm đũa lên chuẩn bị hưởng thức thì nhìn qua Thanh Nhân. Thấy anh đang thẫn thờ, hắn nhướng một bên mày sau đó nhếch mép 'hừ' một tiếng. Hắn đập đũa xuống bàn thật mạnh, làm lay động bình hoa.

Thanh Nhân giật nảy mình, lườm hắn.

Du Thành Nghĩa cau mày: "Đi ăn cơm với tôi đừng có chưng cái bộ mặt ai chết đó, làm mất cả hứng ăn".

Bên thái dương anh giật nảy gân xanh, trong lòng sôi máu muốn lật bàn rồi bỏ đi cho rồi. Anh thầm mắng: Mịa mày, ai mượn dẫn tao theo mà bây giờ thái độ?!

Thanh Nhân cố kiềm nén, anh tránh ánh mắt để không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi ông chủ".

Du Thành Nghĩa vừa trêu mèo hoang xong trong lòng vô cùng đắc ý. Mèo hoang cố chấp nay đã cúi đầu chịu làm 'nô' cho hắn, tự nhận hắn là ông chủ. Du Thành Nghĩa cảm thấy việc bắt nạt Thanh Nhân sẽ là một trò giải trí để hắn giết thời gian.

Bên ngoài hắn với bộ dạng khó chịu mà ra vẻ: "Giờ ăn đi, xong rồi theo tôi về tổng bộ, tôi sắp xếp công việc cho anh, dù việc nhẹ hay nặng tuyệt đối không được chống cự. Nếu không, đừng trách Ngũ Hoa Xà độc ác".

Thanh Nhân do dự: "Tối nay tôi có công việc...".

Không cho anh nói xong hắn đập bàn, quát: "Cấm anh cãi!".

Thanh Nhân: "........".

Du Thành Nghĩa vẫn chưa biết hiện tại Thanh Nhân đang nắm quyền băng Chợ Đời. Anh cũng không muốn bại lộ, nên anh nhịn. Vở kịch đến phút cuối kéo màn mở ra một câu chuyện, mới trở nên đặc sắc.

Rồi một ngày nào đó tên chó điên Du Thành Nghĩa sẽ phải quỳ dưới đất bị anh chà đạp, tra tấn đến chết!

Thanh Nhân âm thầm thở dài: "Vâng".

Có lẽ buổi tối anh không thể gặp mặt Tiêu Trúc và Phi Bông được. Thanh Nhân liền lấy điện thoại ra nhắn tin trong nhóm chat mới thành lập. Chỉ đúng ba thành viên cốt cán.

Thanh Nhân: "Só ry nha, tối nay tôi có việc bận, hẹn mấy cậu ngày mai".

Tiêu Trúc: /Sticker mặt lo lắng/ "Có chuyện gì sao anh?".

Phi Bông: /Sticker mặt đổ mồ hôi lạnh/ "Vâng đại ca, vậy hẹn ngày mai ạ".

Thanh Nhân: /Sticker cười khổ/

Tiêu Trúc: /Sticker lo lắng/ /Sticker khóc nhè/ "...".

Phi Bông: "Bái bai đại ca".

Rầm!

Du Thành Nghĩa lại đập đũa xuống bàn: "Anh là trẻ con hay sao mà đến cả ăn cơm cũng nghịch điện thoại?! Có tin tôi đập vỡ điện thoại anh không?!".

Thanh Nhân kéo cà vạt ra một chút cho bớt nực, anh dằn nén cơn hỏa dâng tới cổ họng sắp trào: "Xin lỗi ông chủ".

Hắn bắt bẻ: "Đừng có một câu xin lỗi, hai câu lại xin lỗi, bộ anh không còn câu khác để nói nữa à?! Tôi cũng có tên có họ, gọi tôi là Du tổng, anh cứ nói ông chủ?! Ông chủ là ai?! Hiểu chưa hả?!".

Mịa nó thằng oắt con sất sượt!

Đôi tay anh run lên vì cơn thịnh nộ trong lòng, khẽ cất điện thoại vào túi quần. Nhấc đũa nuốt cục tức xuống bụng, gáng ăn cho rồi bữa cơm tàn này.

Du Thành Nghĩa âm thầm gật đầu, anh như thế chẳng phải ngoan ngoãn hay sao?

Qua một lúc, Thanh Nhân lén liếc nhìn hắn, bỗng nhíu mày. Áo phông tay ngắn nên hắn để lộ khối bắp tay rắn chắc. Không như Phong Tình, cơ thể hắn dường như không có bất kỳ mực xăm nào. Vô cùng hoàn hảo và sắc xảo. Làn da trắng trẻo đúng kiểu quý công tử.

Dáng vẻ ăn uống của hắn rất từ tốn, nhã nhặn, có lẽ ngay từ nhỏ đã được dạy bảo rất tốt. Nếu như hắn bỏ đi bản tính điên khùng, kiêu ngạo có lẽ sẽ là một người đàn ông tử tế. Bởi vẻ bề ngoài của hắn rất sạch sẽ, cứ như không hề dính một chút khói bụi trần gian nào.

Thanh Nhân: "..?".

Nhìn kỹ mới phát hiện, Du Thành Nghĩa lúc khẽ cúi đầu ăn và góc nghiêng mặt khi gấp đồ ăn, y hệt Phong Tình. Mũi cao, môi mỏng, giống như anh đang nhìn thấy Phong Tình chứ không phải là hắn.

Đẹp quá.

Thanh Nhân nhìn hắn không chớp mắt.

Bỗng tự chính mình giật mình hoàn hồn lại.

Anh bị điên mất rồi! Tại sao lại nhìn tên khốn nạn này ra Phong Tình được chứ?!

Thật là bẩn mắt!

Cạch.

Đồ ăn lại được đem ra tiếp, hết món này đến món khác lần lượt được các phục vụ nữ mặc sườn xám hoa đỏ tệp màu chủ đạo của nhà hàng uyển chuyển bưng ra. Đồ ăn trải đầy bàn.

Thanh Nhân từ tốn dùng khăn lau miệng, nói: "Tôi no rồi, không ăn nữa".

Du Thành Nghĩa: "Anh dám không ăn?! Mau ăn dô hết cho tôi! Không ăn nổi cũng phải ăn!".

Rầm!

Thanh Nhân: "Đủ rồi!!!".

Lửa lòng không thể nào dập nổi, Thanh Nhân bùng nổ đập bàn, mắng: "Con mịa nó! Cậu là ông cố nội tôi hay gì mà muốn tôi làm theo ý cậu hết?!".

Anh trợn mắt, bặm môi trừng hắn, sau đó đá văng ghế hầm hực đi ra ngoài.

Đứng ngoài cửa, anh thở hồng hộc. Tim đập thình thịch nóng như nhung nhang.

Chưa bao giờ mà anh tức đến như vậy!

Đáng lẽ khi nãy thay vì anh bỏ đi như trốn tránh, thì nên lật bàn ném đĩa vào bản mặt hắn thì có lý hơn. Đúng là giận quá hóa ngu.

Anh hít sâu rồi thở mạnh, cố chấn tĩnh lại. Một phục vụ đi ngang, bỗng anh níu lại: "Cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?".

"Thưa ngài, đi hết dãy hành lang, rẽ phải, cuối đường sẽ thấy nhà vệ sinh ạ".

Thanh Nhân: "Cảm ơn".

Trong nhà vệ sinh.

Thanh Nhân rửa mặt. Dòng nước mát lạnh tát vào mặt liền giúp anh hạ nhiệt độ tức khắc.

Tóc mai dính nước, từng giọt nhiễu xuống. Chống tay lên thành bồn, anh u ám nhìn chính mình trong gương.

"Mịa thằng Du Thành Nghĩa, thấy tao hiền lắm sao mà nó dám hỗn láo đến vậy?".

Ánh mắt anh trừng lên phản ra tia sát khí hắc ám đi cùng mày kiếm sắt bén như thanh đao rướm máu. Chẳng khác gì một hung thần chuẩn bị chém giết chúng sinh.

Tay miết chặt thành bồn, anh nghiến răng nghiến lợi: "Đợi đó đi con! Một ngày không xa xác mày cũng sẽ bị tao phanh thây!".

Trải qua biết bao nhiêu nhục nhã trên trần đời này, nhưng không phải anh cứ bị sỉ nhục là sẽ nhu nhược câm nín mặc người ta xài xuể mình. Đã có nhiều tên khốn nạn dám bố láo với anh bị anh đánh cho bầm dập không ra hình người. Nhưng Du Thành Nghĩa này là ông nội của khốn nạn, không thể chỉ đánh thôi đâu. Phải giết chết hắn, xẻ thịt hắn treo giữa công chúng. Nói rằng: Những ác ma cuối cùng cũng phải chịu kết cục như thế này.

"Haha!".

Thanh Nhân cười lên như gã thần kinh.

Rầm! Cạch!

Thanh Nhân: "?!".

Du Thành Nghĩa khóa trái cửa nhà vệ sinh, đen mặt bước nhanh đến Thanh Nhân túm cổ áo anh, gằn giọng: "Anh thật không biết điều gì hết, ông chủ mời anh ăn cơm, cho anh ăn ngon sướng mồm thế mà dám thái độ đó với tôi là sao hả?!".

Thanh Nhân siết chặt tay thành quyền, chân liền sút vào bụng hắn, xém thì vào hạ thân. Du Thành Nghĩa vậy mà lơ là cảnh giác liền ăn trọn quả cước. Cứ tưởng hăm dọa, con mèo hoang sẽ sợ mà không làm gì được hắn.

Buông tay ra, hắn ôm bụng.

Hắn không ngờ sức lực sau khi bồi dưỡng đồ ăn bổ của Thanh Nhân lại mạnh đến vậy. Bụng dưới của hắn bị anh đá đến thốn!

Ầm!

Du Thành Nghĩa đẩy Thanh Nhân va vào cửa ra vào, ép sát anh.

Cẩu điên cuồng trong hắn trồi dậy, hắn hung hăng giáng xuống môi anh nụ hôn thô bạo.

Thanh Nhân: "?!!".

Thanh Nhân cựa quậy né tránh. Hắn liền kiềm hai tay anh, đầu lưỡi nhanh chống cậy hàm tiến sâu vào trong.

Thanh Nhân sầm mặt, lúc này anh cảm thấy vô cùng...

Ghê tởm!

Du Thành Nghĩa không cho anh cơ hội cắn lưỡi hắn, liền nhanh nhẹn quấn lấy lưỡi anh. Thanh Nhân bị nụ hôn áp đặt sắp ngạt thở, anh trợn mắt trắng, cơ thể phút chốc trở nên mềm nhũng. Đến cả câu mắng chửi trong đầu cũng chẳng thể suy nghĩ được.

Khó chịu quá!

Sau một lúc mãnh liệt, Du Thành Nghĩa mới chịu tách đôi môi ra. Đường chỉ kim tuyến ám muội kéo ra từ môi cả hai, chảy bên mép Thanh Nhân. Hai chân đứng hết nổi, anh liền ngã trượt. Bờ môi sưng đỏ, vô cùng đau rát. Hai mắt anh mông lung nhìn người đàn ông vừa bạo trợn với mình. Bỗng trong tim nhói lên một nhịp, cảm thấy mình thật yếu đuối, chỉ bị hôn liền ngã vật ra như con mèo bị người ta đánh đập.

Anh kinh tởm cái hôn này!

Du Thành Nghĩa liếm môi, nhếch mép: "Ngọt thật đấy, trước khi rời khỏi Thỏa Bình một chuyến tôi muốn nếm anh từ đầu vị đến cuối vị".

__________

[Lời tác giả]

Bức hình trên là Du Thành Nghĩa:

Thanh Nhân nhìn chăm chú: "Đây là Phong Tình mà...".

Thanh Nhân tự vả mặt mình: "Không! Đây là tên khốn Du Thành Nghĩa!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện