Bịch Bịch Bịch! Tiếng bước chân chạy giẫm vũng nước dưới đất, bắn văng khắp nơi. Mưa trút ào ạt đâm vào chiếc áo mưa, thế nhưng đầu và vai vẫn hứng chịu cơn đau rát.

Nơi không người, chiếc nắp cống được mở, đậy lại một cách tỉ mỉ tựa như chưa từng động vào.

Đi nhẹ nhàng nhưng âm thanh dưới hầm cống vang dội vì tính cách người bước rất lạc quan.

Đường cống hiện giờ đã thay đổi không còn xú uế ẩm ướt như những năm trước. Nước cống không bốc mùi hôi thối, ngược lại dưới này như thể là thế giới dưới lòng đất có thể hít thở như trên mặt đất một cách thoải mái. Không ít người vô gia cư chọn nơi này làm nhà sinh sống. Một điều đặc biệt chính là không người bình thường nào muốn xuống đây. Vì hai tháng trở lại đây có tin đồn ở dưới này đã chất đầy xác của đám người ăn mà hóa thành ma quỷ. Kẻ nào dám tự tiện vào đây liền bị chúng xé xác.

Thực hư ra sao vẫn chưa ai xác định, nhưng chắc chắn rằng chẳng một ai dám bước xuống đây kể cả vô gia cư.

Đi qua khúc cua, phía trước có cái thang nhỏ dẫn xuống bên dưới. Trước mặt là vách ngăn dòng nước cống, bên kia có cầu nhỏ bắt ngang. Tiến thêm mấy bước nữa liền thấy một cánh cửa sắt.

Rầm!

"Đội trưởng! Lần này chúng ta sướng rồi nhá!". Một thanh niên xông cửa đi vào, cởi áo mưa treo lên xào.

Anh ta hào hứng nói: "Ngày mai chúng ta có thể kiếm được việc làm! Chúng ta không sợ đói nữa, ông chủ bên vận chuyển hàng hóa bến cảng nói em dẫn anh tới để nhận công việc".

"Vậy à?".

Dưới ngọn lửa lách tách trong thùng sắc, một người đàn ông tóc tai bù xù trong trang phục điển hình của dân lang thang bụi đời ngồi đưa lưng với người thanh niên vừa hân hoan bước vào thông báo.

"Nam Nam, lại đây xoa bóp cho tôi, kể xem ở chỗ nhận việc có gặp người quen nào không?". Giọng nói trầm thấp không lạnh không nóng.

"Vâng ạ". Cậu thanh niên vâng lời vui vẻ mà đi đến mát xa cho gã.

Tháo đôi dép tổ ông ra, bàn chân gã đã hằn lên nhiều tĩnh mạch nhức mỏi vô cùng. Chiếc áo khoác xanh rêu bạc màu dính bẩn được cởi ra, một hình xăm ở bắp tay hiện lên. Xương gai quấn quanh như con rắn. Bên trong áo thun ba lỗ trắng nhấp nhô cơ ngực hoa mẫu đơn.

Không điều gì quen thuộc hơn.

Gã chính là Lý Văn Sâm.

Không ngờ rằng gã có thể thoát chết khỏi 'Du Thành Nghĩa' hay nói cách khác là gã không biết 'Du Thành Nghĩa' này chính là Phong Tình cải trang.

Khi ấy súng nổ đã được xác định là bắn vào tim gã, bọn đàn em của hắn mới nhận lệnh dùng vải quấn thi thể gã lại sau đó đem buộc trong bao tải rồi ném xuống biển.

Gã mạng lớn, được tổ tiên phù hộ độ trì may sao trong cơn nguy kịch thì một đàn em trung thành với gã hơn cả cánh tay phải đắc lực Lang Huyền tên Nam Nam tìm kiếm và kịp thời cho tàu đánh cá vớt gã lên. Để rồi gã phải chịu cảnh lên voi xuống chó, trên đỉnh vinh quang ngã bẹp xuống bãi bùn một cách đau đớn, một xã hội đen vung tiền như nước bây giờ trở thành một tên ăn mày lang thang.

Về phần đội phó Lang Huyền mà nói hắn ta liền quay xe phản bội gã. Không có lý do gì mà phải đi theo một tên chuột nhắt đã bị đá văng khỏi hội một cách sống chết thế này.

Việc gã còn sống tất nhiên là hắn ta chẳng biết.

Nam Nam chỉ là một thành viên chẳng có tiếng nói gì trong Ngũ Bang, nhưng anh ta cực kỳ ngưỡng mộ Lý Văn Sâm. Từ thần thái đến phong cách nói chuyện một cách dứt khoát và bá đạo của gã đã thu vào hết vào đáy mắt vốn trong sạch của anh ta. Cho nên dù có gian nan vất vả cùng cực cỡ nào cũng vẫn nguyện đi theo thủ lĩnh trong lòng.

Nam Nam: "Ở chỗ đó em thấy toàn người lạ không à, không ai biết mặt chúng ta đâu nên không sợ phiền phức".

"Ừ, tốt".

Anh ta bỗng hỏi: "Đội trưởng à, anh còn nhớ vụ chúng ta cho hàng trắng vào xe chở hàng của tập đoàn Độ Lượng không?".

Lý Văn Sâm nằm trên chõng sắt chỉ có chiếc chiếu nát mà hưởng thức tay nghề mát xa của Nam Nam, giọng có chút buồn ngủ: "Rồi làm sao? Tôi tưởng bọn chúng đã bắt sạch gián rồi chứ? Lại có vấn đề gì xảy ra nữa sao?".

Nam Nam đáp: "Vẫn chưa bắt được gián nhưng có vẻ chúng đang nghi ngờ tổ chức Cửa Trắng cài gián vào nên đang điều tra".

Gã nhếch mép khinh thường: "Tên chó điên Du Thành Nghĩa đúng là ngu xuẩn, lại không biết bọn Vô Diện giở trò, đúng là quá ngu đi mà".

"Haha, để em kể cho đội trưởng nghe, em còn giữ liên lạc với một thằng ở Ngũ Bang chúng ta, giờ nó đã chuyển sang nhập quân cho Nhất Bang. Hồi sáng có gặp, nó kể lại Du Thành Nghĩa bắt đầu cho phân bố nhân lực sang Kim Lữ, hình như đầu tư kinh doanh gì đó bên đó, gần ngay khu vực trụ sở của tổ chức Cửa Trắng nhằm mục đích theo dõi chủ tịch Kim Khang. Nghe đâu phát hiện một đội trưởng bên đó nhận lệnh của Kim Khang mà thả gián qua hội chúng ta nên hắn mới cố tình cho nhân sự chúng ta qua đó thám thính".

Lý Văn Sâm nghe liền mỉa may: "Ai đã quăng tin nhảm đội trưởng bên Kim Khang thả gián đấy? Haha vậy mà cũng tin sao? Tôi tưởng ngày đó thằng Du Thành Nghĩa cho người bắt tôi giết tôi rồi moi móc lũ gián của tôi, không ngờ chẳng làm việc ra hồn, không một chút tư duy logic nào. Nó chỉ nghi ngờ tôi phản bội vì mảnh đất vàng và cuốn sổ đỏ chứ không nghi ngờ tôi hợp tác với Vu Hiện thả gián, haha!".

Nam Nam nói: "Nhưng mà Vu Hiện đã mất người trung gian là chúng ta vậy tại sao cục nội bộ đã nói rằng có thêm mấy thùng hàng trắng tráo trộn trong xe hàng của công ty con tập đoàn Độ Lượng?".

Lý Văn Sâm ra dấu cho anh ta dừng mát xa, gã ngồi dậy. Gương mặt bỗng chốc trở nên nghi hoặc: "Cậu nói Vu Hiện đã có người trung gian, thế kẻ đó là ai?"

"Là tôi".

"?!".

Lê Hòa Lỗ đang ngồi trên xe, mưa bắn lên kính xe màu đen phản chiếu ánh mắt nguy hiểm của gã đang nhìn Lang Huyền lái xe thông qua kính chiếu hậu.

Đổ mồ hôi lạnh, hắn ta cố giữ bình tĩnh tập trung nhìn đường lái xe. Đèn đỏ phía trước bật hắn ta cho xe từ từ chậm lại.

"Là thật sao?".

"Tôi đùa cậu làm gì?".

Lang Huyền chuyển sang Tứ Bang của Lê Hòa Lỗ sau khi Lý Văn Sâm 'chết'. Không phải lúc nào Lê Hòa Lỗ làm việc gì, hành động gì cũng phải nói cho hắn ta biết. Lén lút Lý Văn Sâm mà đi theo Lê Hòa Lỗ cũng nhiều năm ít ra gì gã cũng xem hắn ta như một người em trai có thể sẻ chia tâm sự. Nhưng có những chuyện hắn ta hoàn toàn không biết gì về gã.

Kể cả việc gã hợp tác với Vu Hiện.

"Thế tại sao ngay từ đầu anh không nói với em? Vậy mấy kẻ đang lái xe bám đuôi phía sau là bọn Vô Diện?".

Lê Hòa Lỗ dời ánh mắt nhếch mép cười: "Bọn họ sợ chúng ta sẽ phản bội đấy, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Không làm gì sai phạm với Vu Hiện sẽ không có kết cục như Lý Văn Sâm".

Hai chiếc ô tô đen bám sát đích xe hai người bọn họ, mấy kẻ vest đen kính răm không chút cảm xúc cứ dán ánh mắt đăm đăm vào xe bọn họ.

Lang Huyền không phải kẻ hèn nhát gan bé mà sợ bọn chúng, nhưng có cảm giác đi đâu cùng kề dao vào cổ thế này thì chẳng lấy được một chút thoải mái.

"Chúng làm lộ liễu thế sao? Có cần phải thái quá cho chúng ta biết rằng nếu một hành động nhỏ thôi có thể ăn đạn không? Buồn cười". Lang Huyền cười lạnh.

"Đó mới là phong cách của Vu Hiện, nhưng mà...".

Lê Hòa Lỗ vân vê chiếc huy hiệu Ngũ Hoa Xà một cách thâm sâu, ánh mắt sắc bèn khó lường trước được cử chỉ tiếp theo của gã là gì, chỉ nghe gã hừ khinh thường: "Sớm muộn gì Liên Minh Bang Hội cũng thuộc về chúng ta thôi Lang Huyền à".

Là tham vọng của gã.

Đã là con người thì ai mà chẳng có mục tiêu chứ? Chỉ là đường dẫn đến đích thắng bãi vàng hoặc là đường đưa đến địa ngục biển lửa.

"Vậy là Lý Văn Sâm vẫn còn sống sao?".

"Đúng vậy".

Đèn xanh bật lên, bánh xe di chuyển.

Trông hội Ngũ Hoa Xà hay Liên Minh Bang Hội, giao diện của Lê Hòa Lỗ là một người đàn ông tử tế. Bất cứ kẻ nào nhìn vào gã cũng đánh giá hai chữ 'trung thực', luôn nói thật, làm lẽ phải cho hội. Nhưng mà, sống trên đời này đừng nên trông mặt mà bắt hình dong. Đâu ai biết sau lớp áo của đối phương sẽ là tấm lưng sạch sẽ hay tấm lưng bẩn đâu.

Nụ cười trên môi một người lúc nào cũng nhã nhặn thân thiện chính là loại vũ khí vô hình gây nguy hiểm cho kẻ khác.

Chiếc xe dừng trước công viên, hai người che ô bước xuống. Hai chiếc ô tô theo dõi bọn họ cũng dừng lại, bọn chúng không hề xuống xe. Khẽ kéo kính xe nhìn theo hai con người đang bước đến chiếc băng ghế khô ráo dưới mái hiên.

Xõa ô đặt một bên, Lang Huyền ngồi xuống ghế: "Nơi Lý Văn Sâm đang sinh sống là ở chỗ này sao?".

Nơi này chính là công viên ngoài ra chẳng có bất kỳ ai.

"Không phải". Lê Hòa Lỗ châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa bao thuốc cho hắn ta.

Lang Huyền chỉ nhận lấy chứ không hút: "Vậy hắn đang ở đâu?".

"Một lát cậu sẽ biết".

Mấy kẻ trong xe đang nhìn bọn họ bằng những con mắt khó hiểu.

Tự dưng hai thằng cha này rảnh hơi quá giữa màn mưa lạnh tê người thế này mà ra công viên ngồi nhìn nhau.

Sở thích quái lạ.

Nhưng bọn chúng sớm nhận ra có gì đó không đúng liền mở toang cửa xe, như vậy ngồi trong đây mới trông rõ nhất cử nhất động của bọn họ.

"Lang Huyền à, cậu có tin vào giác quan thứ sau của mấy con gián không?". Lê Hòa Lỗ thả điếu thuốc xuống đất, giẫm lên rồi cho nó cuốn theo dòng nước mưa.

Hiểu ý gã chính là đang nói đến bọn Vô Diện đằng xa, hắn ta cảm thấy mắc cười: "Có chứ anh, bởi vậy mới nói chúng là gián".

Bỗng Lê Hòa Lỗ nhích sát vào hắn ta, nói khẽ bên tai: "Cậu chỉ cần làm theo những gì tôi làm, sau đó chúng ta đến 'nhà' của họ Lý là được".

Lang Huyền chưa kịp "vâng". Thì cánh môi mỏng đậm vị thuốc lá áp lên đầu môi hắn ta.

"?!".

Lê Hòa Lỗ nhẹ nhàng xoa đầu hắn ta, khẽ nhíu mày vì Lang Huyền không chịu hợp tác. Môi hắn ta không chịu mở để gã tiến lưỡi vào.

Vì quá sốc, Lang Huyền đơ người một thoáng chẳng thể nhúc nhích.

Bọn Vô Diện cũng không kém gì hắn ta, cả bọn đồng loạt sững sốt.

Lê Hòa Lỗ: "Mau mở miệng ra".

Mệnh lệnh thực hiện.

"Tốt".

Lê Hòa Lỗ thả lỏng lông mày bắt đầu thực hiện giai đoạn tiếp theo.

"Ư, đội trưởng...".

"Đi".

Lê Hòa Lỗ kéo hắn ta đứng dậy, vì chiều cao Lang Huyền chênh lệch bắt buộc gã phải nhón chân ôm cổ hắn ta: "Nào, bây giờ cậu ôm eo tôi lại rồi làm giống y như nãy, sau đó mạnh bạo kéo tôi đi vào toilet bên cạnh như cái cách cậu từng làm với mấy em gái xinh tươi trong club ấy.".

Hắn ta vẫn không thể tin được chuyện đang diễn ra với mình!

Đây là lần đầu tiên hắn ta hôn đàn ông!

Thấy Lang Huyền vẫn còn chần chừ, Lê Hòa Lỗ lạnh giọng: "Nhanh".

Mùi vị nam nhân khác xa hoàn toàn nữ nhân, mọi cảm xúc đều là không có.

Lang Huyền nuốt cơn khó chịu xuống, ôm lại gã, nhắm mắt đặt môi xuống môi gã. Khi đầu lưỡi đưa vào, tứ hắn cảm nhận đầu tiên chính là vị thuốc lá đậm đặc sau cùng mùi khói bụi trên cơ thể người đàn ông này.

Đẩy Lê Hòa Lỗ vào nhà vệ sinh công cộng, rồi khóa trái cửa lại.

Bọn Vô Diện vẫn đang trố mắt với bộ mặt kinh tởm, bọn chúng không lường trước được đây là hai gã đồng tính. Hành sự trong mưa để người ngoài không thể nhìn thấy.

"Chúng ta giống như ở trong đây làm chuyện người lớn nhỉ?". Lê Hòa Lỗ mỉm cười thản nhiên hỏi.

Lang Huyền: "...........".

Ở trong buồng cuối cùng, Lang Huyền đen mặt lau khóe miệng, hắn ta hít sâu rồi thở ra nhìn mấy ô gạch dưới chân mình.

"Ở đây có nắp hầm bí mật? Nhưng chúng ta mở bằng cách nào?".

Gã móc trong bồn chứa nước của toilet ra một vật lóe sáng ánh kim loại, nhìn thoáng qua chỉ là thanh sắt nhỏ. Đưa qua cho Lang Huyền: "Cậu cạy nhẹ thôi là ra".

Tưởng khó, nhưng lại dễ dàng vô cùng.

Phía dưới chính là đường dẫn xuống cống ngầm.

Lang Huyền rọi đèn điện thoại leo thang xuống trước, sau đó đến Lê Hòa Lỗ.

Âm thanh của cả hai dường như rất khẽ, khi chạm chân xuống đất cũng ít phát ra tiếng.

Rọi đèn quanh nơi này, hắn ta hỏi: "Chúng ta đi thế nào?".

Lê Hòa Lỗ bước lên phía trước giật lấy điện thoại hắn ta: "Đằng trước".

Cốc cốc.

Lý Văn Sâm đang nằm chéo chân đọc báo liền nhíu mày nhìn ra cửa, hướng ánh mắt ra hiệu cho Nam Nam đang nấu nước uống.

Anh ta gật đầu sẵn tay lấy con dao gọt trái cây trên bàn nhẹ nhàng bước đến trước cửa, tay vịn chốt cửa.

Rầm!

Nam Nam liền chỉa dao vào cổ kẻ đó khiến hắn ta ngã khụy xuống đất va mạnh vào cửa.

"Là tôi mà Nam Nam!".

"Khổng Cư?!".

Anh ta thu hồi dao liền đỡ người nọ đứng dậy: "Tôi xin lỗi".

Người thanh niên trẻ tuổi trong trang phục đường phố, trông rất bụi qua quần jean rách gối áo phông, đi giầy canvas dính chút bùn đất, đội nón lưỡi trai. Hắn ta là người bạn mà Nam Nam còn giữ liên lạc, cũng chính là người đã cung cấp nhiều thông tin cho anh ta.

"Ai ngoài đó vậy?". Lý Văn Sâm dẹp tờ báo nói vọng ra.

Nam Nam dắt Khổng Cư vào trong rồi khóa chốt cửa lại

"Anh còn nhớ Khổng Cư chứ?".

Khổng Cư nhìn thấy Lý Văn Sâm trong bộ dạng thê thảm chẳng khác nào miếng nùi giẻ, không khỏi thở dài cảm thông: "Chào anh, dạo này anh khỏe chứ?".

"Khỏe, mà cậu đến đây làm gì? Định thăm dò hang ổ của tôi rồi gọi người đến thủ tiêu à?". Lý Văn Sâm nhếch mép hừ lạnh.

"Dạ không phải, anh đừng hiểu lầm, em đến đây muốn cho anh biết một chuyện...".

Rầm!

"Mày định cho nó biết chuyện gì?".

"?!!".

Lê Hòa Lỗ đạp cửa đi vào trừng mắt lườm tên oắt Khổng Cư.

Lý Văn Sâm cùng Nam Nam sững sốt.

"Mịa nó, ra là mày đã dẫn người theo sẵn haha. Cả này nữa Nam Nam à, chúng mày giỏi lắm dám lừa tao!".

Lý Văn Sâm vốn dĩ đã phòng thủ món vũ khí báo vật của gã, thứ mà khi ra trận đã nhuốm đầy máu tanh của vinh quang cùng nhục nhã.

Cây kéo tử thần, Hoa Đao tên gọi đặc biệt. Hai đầu tách ra liền trở thành hai lưỡi dao sắc bén.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện