“Alo? Xin hỏi có phải chị Đồ Thu Phong đó không?”.

“Là tôi đây”.

“Chào chị, tôi là người giao hàng, xin hỏi hiện tại đưa hàng đến nhà chị có tiện không?”.

“À? Được, được, không sao”.

“Cảm ơn, một lúc nữa tôi sẽ đưa tới ngay”.

Gác điện thoại, Đồ Thu Phong mờ mịt gãi đầu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ánh mắt cô nhìn từ bàn trà qua cửa trước, lại chuyển qua bàn ăn, mọi nơi từ lúc mười giờ sáng tới giờ, liên tục chất đống thùng lớn thùng nhỏ. Một thùng là sách, một thùng là mỹ phẩm, kem dưỡng da, quần áo, váy áo linh tinh, còn có hoa hồng chuyển phát nhanh tới.

Cô lúc đầu không còn băn khoăn không biết ai giở trò đùa dai, nhưng khi nhân viên giao hàng nói toàn bộ đã được thanh toán trước, cô bắt đầu nghi ngờ không biết có phải khán giả ái mộ nào xuất hiện rồi không? Bó hoa hồng vừa được giao đã cho cô đáp án, vì trên bưu thiếp có ghi : Your Sun.

Mặt trời của em?

Thật là sến quá đi, nhưng cô lại nở nụ cười, cảm thấy thật vui vẻ.

Nhớ lại thì thật đúng là không hiểu nổi, vài ngày trước cô còn đang nguyền rủa sự xuất hiện của anh, hoài nghi anh bụng dạ khó lường, hận anh vì sao đến quấy rầy cuộc sống êm đẹp của hai mẹ con cô, thậm chí vắt hết óc ác nghĩ ra khế ước trước hôn nhân, không nghĩ tới mới ngắn ngủi vài ngày, suy nghĩ của cô đã lật ngược 180 độ.

Cô đã không còn nghi ngờ anh có tâm địa gì nữa, tin tưởng anh thật sự yêu cô, quan tâm đến cô, lo lắng cho cô.

Hiện tại cô cũng muốn sớm một chút kết hôn với anh, cho Hạo Lôi một gia đình đầy đủ, rồi cùng ở bên nhau yêu nhau mỗi ngày từ đây tới cuối đời. Nhưng vấn đề bây giờ không còn nằm ở ý cô có muốn hay không nữa, mà là mẹ anh có muốn nhận cô hay không.

Cô suy nghĩ tính tình thất thường của Ngạo Dương không biết có phải di truyền tự mẹ anh không đây?

Vì cô hy vọng anh có thể chăm sóc bà nhiều hơn, nên từ lúc chạng vạng hôm nọ anh đưa cô về tới giờ, bọn họ chưa gặp lại nhau. Tuy rằng có nói chuyện điện thoại với nhau, nhưng mỗi lần cô nhắc tới mẹ anh, là anh lảng qua chuyện khác, hoặc tìm lý do ngắt điện thoại.

Nhìn phòng khách chất đống này nọ, Đồ Thu Phong không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy mình không thể để tình trạng này tiếp diễn, cô nên tìm anh nói chuyện rõ ràng.

Thế là, cô lập tức gọi điện cho anh. “Alo, là em. Anh có bận không?”.

Không nghĩ tới cô đột nhiên gọi điện cho mình, đầu bên kia anh chần chờ vài giây mới có phản ứng. “Hello, bảo bối, anh đang muốn gọi điện thoại cho em nè, em có nhận được quà anh gởi cho em không?”.

(*bảo bối = baby trong tiếng Anh zì phiên âm của “Bảo bối” là bǎobèi, gần giống từ baby ^^ chắc ai cũng biết mà bạn vẫn thích chú thích *hê hê*)

Bảo bối? Đồ Thu Phong ngạc nhiên ngây ngốc, nghe thấy anh xưng hô như vậy càng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Có. Thật ra vì chuyện này em mới gọi cho anh”.

“Cái gì? Em gọi cho anh không phải vì nhớ anh hả? Anh thật sự thất vọng nha, bảo bối?”.

Tuyệt đối… có vấn đề. Cô nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác toàn thân đang nổi da gà.

“Ngạo Dương, hôm nay mấy giờ anh tan tầm? Em đến gặp anh được không?”. Cô muốn nói rõ ràng với anh.

“Em muốn tới tìm anh? Thật vậy à, bảo bối? Vậy thì anh có thể tan tầm liền”.

Cô nhíu mày. “Đừng náo loạn, em đang hỏi nghiêm túc đó”.

“Anh cũng đang trả lời em nghiêm túc mà, bảo bối”.

Cô run lên một chút, ra lệnh. “Không được gọi em là bảo bối, hai chữ đó làm em nổi da gà”.

Anh tạm dừng vài giây. “Vậy bé bỏng thì sao?”.

“Không được”.

“Honey?”.

“Anh dám gọi em như vậy, sau này đừng hòng em để ý tới anh”. Cô nghiến răng cảnh cáo.

“Vậy thì ’em yêu’ có được không? Không được phản đối nữa, đây là thỏa hiệp cuối cùng”. Anh lấy ngữ khí kiên định nói.

“Được rồi”. Cô nấn ná trong chốc lát, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận.

“Thật tốt quá, em yêu”. Anh hôn gió cô chùn chụt trong điện thoại. “Em sửa soạn một chút đi, giờ anh rời công ty qua đón em, chắc hai mươi phút nữa sẽ tới”.

“Đợi chút, bây giờ hả?”. Cô ngẩn ngơ đột ngột la lên.

“Đúng, bây giờ. Chúng ta gặp nhau”.

“Oái, chờ một chút, Ngạo – ”. Cô còn chưa dứt lời, đầu bên kia đã truyền tới tiếng ‘tút tút’.

Đồ Thu Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buông di động xuống nhăn mày. Cô thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ ai làm tổng tài cũng nhàn nhã như anh vậy hả, muốn tan sở lúc nào thì tan?

Quên đi, hiện tại anh khác xưa nhiều rồi, anh hẳn là biết chính mình đang làm gì mới đúng, cô không cần lo lắng quá mức, chỉ là rất ngạc nhiên, hai ngày vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Hi”.

“Em yêu, anh rất nhớ em”.

Mới đóng cửa xe, Đồ Thu Phong đã bị Dịch Ngạo Dương ôm vào lòng, hôn cô nhiệt tình mãnh liệt. Cô nhất thời kinh ngạc quên mất giãy giụa, bị hôn tới chân tay nhũn ra, váng hết đầu óc, hoàn toàn quên xe bọn họ đang đậu giữa đường cái, cho tới khi tiếng còi bén nhọn vang lên sau lưng, mới làm hai kẻ yêu nhau bừng tỉnh.

Cô đỏ mặt dời khỏi mặt anh, liếc mắt thấy có người đang đứng ngoài cửa sổ xe chỉ trỏ vào mình : bà Trần và bà Tôn, được xưng tụng là Hoàng thái hậu tám chuyện của hẻm 48.

“Tiêu rồi”. Cô rên lên, cúi đầu bưng mặt. “Chết mình rồi”.

“Sao lại nói vậy?”. Dịch Ngạo Dương dời xe ra chỗ khác, tò mò hỏi.

“Anh hỏi hay lắm!”. Cô lập tức quay đầu trừng anh. “Anh có biết hai bà vừa rồi là ai không?”.

“Là ai? Tuy rằng anh chưa từng gặp mấy chị em của em, nhưng anh nghĩ chắc không phải các cô ấy chứ? Dù sao tuổi của hai bà ấy đủ để làm mẹ em”.

“Hai bà đó đương nhiên không phải Đông Nhan và Hạ Mĩ, hai bả là Hoàng thái hậu tám chuyện của hẻm 48 tụi em!”. Đồ Thu Phong nhịn không được cao giọng. “Anh có biết vì sao lại gọi là Hoàng thái hậu mà không kêu Nữ hoàng không? Vì công lực bà tám của hai bà đó không ai địch nổi, ngay cả Nữ hoàng cũng phải cam chịu bái lạy hai bả, anh hiểu chưa?”.

“À”. Dịch Ngạo Dương hiểu biết gật đầu, lập tức khó hiểu hỏi. “Nhưng em nói với anh mấy cái đó làm gì? Chẳng lẽ phải đi bái lạy thật hả?”. Đáy mắt nheo nheo cười cợt.

“Dịch Ngạo Dương, anh dám giỡn với em, không thèm để ý tới anh nữa!”. Đồ Thu Phong tức giận trừng anh. Cô ảo não muốn chết, vậy mà anh còn nhàn hạ thoải mái nói giỡn với cô!

“Sao tức giận vậy hả?”. Anh vươn tay vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi.

“Em không giận”.

“Đỉnh đầu bốc khói lên rồi, còn nói không giận?”.

Cô bỗng nhiên quay ngoắt lại liếc anh một cái, hít sâu để giữ bình tĩnh.

“Bà Tôn và bà Trần ở phố này rất lâu rồi, bảy năm trước khi tụi em dọn tới, hai bà ấy ngoài mặt thì thân thiết đối đãi với tụi em, sau lưng lại dè bĩu chuyện tụi em chưa có chồng đã mang thai, khiến cho tụi em vừa mới chuyển tới một tuần đã thành nhà bị hẻm 48 cự tuyệt không thèm tới”. Cô kể cho anh chuyện đã xảy ra.

“Nhờ phúc của hai bả, tụi em sống khổ sống sở suốt một năm bị người ta xem thường. Sau này vì mấy đứa nhóc sinh ra đều rất đáng yêu, một số người không chịu nổi sức hấp dẫn của chúng mà tiếp cận tụi em, dần dần hiểu tụi em không như lời đồn đãi sống phóng túng, yêu đương nhăng nhít mới có con ngoài giá thú, thậm chí còn là gái bán thân, tụi em mới dần dần được hàng xóm chấp nhận”. Nói, cô đột nhiên thở dài một hơi. “Em thật không dám nghĩ bị hai bả nhìn thấy xong, tối về nhà sẽ bị nói thành cái bộ dạng gì nữa”.

Dịch Ngạo Dương cầm lấy tay cô đưa lên môi ôn nhu hôn. “Mặc kệ bị nói thành bộ dạng gì, chẳng qua là lời đồn, đừng để ý tới nó là được”.

“Anh nói đơn giản lắm, người bị xem thường là em chứ bộ”. Cô vô lực nhìn anh một cái.

“Em chuyển chỗ ở đi, không cần ở lại đó nữa”.

“Không ở đó, thì ở đâu? Nơi đó là nhà của tụi em”.

“Tụi em chuyển tới nhà anh ở. Toàn bộ”. Anh nghiêm túc.

Đồ Thu Phong đột nhiên im lặng, vẻ mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào anh.

“Sao vậy?”. Dịch Ngạo Dương nhìn cô, hỏi. “Anh không nói giỡn đâu, anh nói thật mà. Em xem nhà anh có rất nhiều phòng, cho dù mấy đứa nhỏ muốn mỗi đứa một phòng, đều dư dả”.

Đồ Thu Phong khẽ thở dài một hơi. “Ngạo Dương, anh quên mất một chuyện?”.

“Chuyện gì?”.

“Mẹ anh và bạn của bà vẫn đang ở nhà anh”.

Dịch Ngạo Dương đơ người. Anh quên mất, đáng giận!

“Anh với mẹ có ngồi nói chuyện với nhau đúng không? Kết quả sao?”. Cô quan tâm hỏi, đây cũng là mục đích đầu tiên cô hẹn anh ra đây.

Dịch Ngạo Dương nhún vai, tỏ vẻ không có gì hay để nói, anh căn bản không muốn nói về chuyện này.

“Em muốn đi đâu, em yêu? Muốn đến ngoại thành chơi, hay đi tìm một khách sạn lãng mạn để cùng anh nói chuyện yêu đương?”. Anh thoải mái nói.

“Em muốn tìm một nơi ngồi xuống nghe anh nói cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Đồ Thu Phong nhìn anh chăm chú không chớp mắt. “Anh có thể dẫn em tới đó được không?”.

Dịch Ngạo Dương im lặng không nói.

“Ngạo Dương, có được không?”. Cô lại hỏi.

Anh lại im lặng lúc nữa, sau đó mới thong thả thở dài một hơi. “Sao em biết có chuyện xảy ra?”.

“Hành vi của anh có điểm dị thường”.

“Hành vi dị thường?”.

“Mua sắm loạn lên, cảm xúc cao vút”.

Dịch Ngạo Dương cười khổi. “Cái này mà em cũng nhìn ra? Chẳng lẽ bình thường anh không thể mua chút quà cho em được sao?”.

“Chút? Anh xác định anh chỉ mua có một chút thôi hả?”.

Như chứng minh cho lời cô nói, điện thoại cô bỗng reng lên, lại là hàng chuyển phát nhanh. Cô đã gửi hết đống quà anh mua cho chị Trần trọ ở tầng một, trước kia cô chịu ơn chị ấy, nhưng chưa nói chuyện điện thoại xong, một cuộc gọi chuyển hàng lại tới, là quà cho cô, thế là cô nhíu mày nhìn anh, lại nói với họ làm ơn chuyển hàng tới chị Trần trên tầng một.

“Anh có muốn coi nhật kí cuộc gọi sáng nay của em không, tính toán xem hôm nay em nhận được mấy cuộc?”. Cô ngắt máy xong, liền đưa điện thoại cho anh.

Dịch Ngạo Dương nhìn cô một cái, chua xót lắc đầu. “Không cần”.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Đồ Thu Phong thu hồi di động, hỏi nghiêm túc.

“Không phải vừa rồi em nói muốn tìm nơi nói chuyện sao?”. Anh nhìn thẳng phía trước mà nói.

“Anh muốn câu giờ hả?”.

“Trừ phi anh chạy thẳng từ đây tới Cao Hùng, nếu không em nghĩ câu được bao nhiêu giờ?”. Giọng anh rõ ràng trầm xuống, không phải nhằm vào cô, mà đang miễn cưỡng cười vui nên thế.

Đồ Thu Phong gật đầu. “Vậy ý anh là, anh biết cần đi đâu nhỉ?”.

“Đến khách sạn”.

“Khách sạn?”. Cô ngẩn ngơ, hoài nghi trợn mắt, hai gò má đỏ lên vì những hình ảnh kích tình đột nhiên hiện lên trong đầu. “Vì, vì sao muốn tới khách sạn?”.

Ngữ khí khẩn trương của cô làm anh nhịn không được quay đầu nhìn cô. “Em nghĩ gì đó?”.

“Em? Không có, không nghĩ gì hết nha”. Cô dùng sức lắc đầu phủ nhận.

Bộ dáng của cô thật đáng yêu, mặt đỏ hồng, vẻ mặt thẹn thùng hồi hộp, giống như tiểu bạch thỏ ngây thơ vậy, chỉ tiếc anh hoàn toàn không có tâm tình trêu chọc cô.

“Em nghĩ nhiều quá, đến khách sạn là vì anh đang ở khách sạn”. Anh bình tĩnh nói.

Hình ảnh kiều diễm trong đầu Đồ Thu Phong nháy mắt biến mất, cô kinh ngạc trợn to hai mắt. “Anh… Ở khách sạn?”.

“Ừ”.

“Vì sao?”.

Anh không trả lời.

Nhìn anh, Đồ Thu Phong cũng trầm mặc theo. Tuy rằng cô sớm biết có chuyện không hay xảy ra, nhưng không nghĩ tới tình huống so với cô tưởng tượng còn tồi tệ hơn.

Ở khách sạn? Nhà anh lớn lại nhiều phòng như vậy, vì sao phải đến ở khách sạn? Chẳng lẽ quan hệ giữa anh và mẹ đã chuyển biến tới điểm tồi tệ nhất?

Thật là hao tổn tâm trí, ngày đó sau khi anh về nhà đã xảy ra chuyện gì, không phải anh đã đồng ý với cô sẽ chiêu đãi khách trong nhà cho tốt rồi sao? Sao lại bỏ lại khách khứa trong nhà, một mình ra ngoài ở khách sạn?

Cô khẩn cấp muốn biết đáp án.



Đóng cửa phòng, quăng áo khoác và cặp tài liệu lên sofa, Dịch Ngạo Dương đi đến tủ lạnh quay đầu hỏi cô. “Em muốn uống gì?”.

“Em không biết ở đây có gì để uống”. Lần đầu tiên vào gian phòng hạng Tổng thống, Đồ Thu Phong tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Lại đây nhìn đi, nếu trong tủ lạnh không có cái em muốn, mình có thể kêu phục vụ phòng”.

Đồ Thu Phong dừng bước, quay đầu liếc. “Em nào có kiêu căng khó hầu hạ như vậy?”. Cô chu miệng đi về phía anh, lấy một lon cafe trong tủ lạnh. “Em uống cái này là được”.

Dịch Ngạo Dương gật đầu, lấy ra hai chai bia.

Đồ Thu Phong thôi nhăn mày, chưa nói gì cả, hai người cùng nhau đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa.

“Ngày đó sau khi chúng ta chia tay, xảy ra chuyện gì?”. Đồ Thu Phong không muốn lãng phí chút thời gian nào, đi hỏi thẳng anh vào vấn đề chính ngay.

Dịch Ngạo Dương mở bia ra uống vài ngụm, mới chậm rãi kể cho cô nghe.

Đồ Thu Phong nghe xong, mặt mày nhăn nhúm đến độ sắp thắt lại.

“Thực xin lỗi, anh đã không làm đúng lời hứa”. Anh nói, giọng khàn khàn.

“Đây không phải là lúc nói chuyện này”. Đồ Thu Phong vẻ mặt kiên định đứng dậy. “Đi”.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cô. “Đi?”.

Chịu không nổi anh vẫn đang ngồi trên sofa không thèm nhúc nhích, cô bước lên một bước, nắm tay kéo anh đứng dậy. “Đúng, đi”.

“Đi đâu?”. Anh hỏi.

“Nhà anh”.

Dịch Ngạo Dương đột ngột dừng bước.

“Sao vậy?”. Cô quay đầu hỏi.

“Vì sao muốn tới nhà anh?”. Anh hỏi cô, tiếp theo nghiêm nghị lắc đầu với cô, nắm lấy tay cô, kiên định ấn cô ngồi xuống sofa.

“Ngạo Dương, anh làm gì đó?”. Cô kinh ngạc nhìn anh hành động kì quái.

Dịch Ngạo Dương ngồi lên bàn trà, dùng hai tay hai chân thành công vây chặt cô trên sofa. “Anh tuyệt đối sẽ không để em tới nhà anh”.

“Có ý gì?”.

“Mẹ anh căn bản không chịu công nhận sự tồn tại của em, em tới đó chỉ rước lấy nhục mà thôi, không được đối đãi tốt và tôn trọng”. Anh cố nén tức giận nói, ánh mắt thâm trầm phẫn nộ.

“Cho nên?”. Đồ Thu Phong nhìn anh hỏi. “Chẳng lẽ như vậy thì anh sẽ không cưới em, chúng ta không kết hôn nữa sao?”.

“Anh đương nhiên sẽ cưới em, chúng ta đương nhiên sẽ kết hôn!”. Anh kiên định nói.

“Nếu mẹ anh không đồng ý?”. Cô lại hỏi.

“Anh không cần”. Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một chút đau lòng, anh lạnh lùng nói.

“Nhưng em cần”. Cô không muốn cuộc hôn nhân của mình không được bề trên chúc phúc.

“Em không cần…..”.

Cô đưa tay ngăn miệng anh lại, ngăn anh nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Ngạo Dương”. Cô nhẹ giọng nói. “Anh hẳn biết em là cô nhi, cho tới giờ không biết được cảm giác có ba mẹ là gì, hiện tại vất vả lắm mới kết hôn, có được ba mẹ chồng, em không muốn mất đi cơ hội này”.

Vẻ mặt anh bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng, cầm tay cô, tính kéo tay cô xuống, muốn nói gì đó, lại bị cô ngắt lời.

“Ngạo Dương, em hy vọng chúng ta kết hôn được ba mẹ anh đồng ý và chúc phúc, em không muốn vì em mà quan hệ của anh với họ trở nên khắc nghiệt, nếu không cả đời này em không thể thoát khỏi áy náy và ân hận đối với ba mẹ anh. Cho nên, anh và em cùng nhau tới gặp mẹ đi, cùng nhau giải quyết có được không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt”. Cô ôn nhu nói.

“Hơn nữa em cảm thấy anh cần giải thích với mẹ”. Cô nhíu mày với anh. “Anh không nên nói lời làm đau lòng mẹ như thế, suy bụng ta ra bụng người, nếu ngày nào đó Hạo Lôi nói với em rằng nó không cảm thụ được sự quan tâm của em, nhất định em sẽ đau lòng mà chết”.

“Hạo Lôi”. Dịch Ngạo Dương đột nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ đứng dậy.

“Làm sao vậy?”. Đồ Thu Phong bị bộ dạng kích động của anh dọa sợ.

“Chỉ cần mang Hạo Lôi về gặp mẹ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, sao anh không nghĩ tới điểm này sớm hơn chứ? Không thành vấn đề, Thu Phong, mẹ anh tuyệt đối sẽ không còn ý kiến gì với em nữa”. Anh tìm được phương pháp giải quyết mình rỡ như điên, ôm cổ cô, hôn thật mạnh lên môi.

“Anh lợi dụng Hạo Lôi hả?”. Đồ Thu Phong miễn cưỡng ngăn cản anh hôn lên môi, ngẩng đầu hỏi.

“Không phải lợi dụng, chỉ là dẫn con đi gặp bà nội thôi”. Thực dễ dàng làm sao. “Mấy năm qua mẹ anh muốn làm bà nội chết đi được, cho nên mới nghĩ mọi biện pháp ghép đôi cho anh. Nhưng vấn đề hiện tại đã biến mất, vì em đã sớm sinh cho bà một đứa cháu trai bà tha thiết mơ ước nhiều năm, nhất định mẹ mơ cũng không thấy”.

Nghĩ tới biểu tình của mẹ khi nhìn thấy Hạo Lôi, Dịch Ngạo Dương nhịn không được cười ha ha.

Bà nhất định sẽ trợn tròn hai mắt, miệng khẽ nhếch, hai tay muốn vuốt ve Hạo Lôi treo ở không trung run rẩy không ngừng, hai chân vì khiếp sợ quá độ mà không thể nhúc nhích.

Bà sẽ khóc, nhưng nước mắt chảy xuống là nước mắt của vui sướng hân hoan.

Bà sẽ cảm thấy có lỗi với mẹ đứa nhỏ, nhưng không thể không công nhận địa vị và sự tồn tại của Thu Phong.

Bà sẽ thân mật nắm tay Thu Phong mà giải thích, hiểu vất vả của cô ấy khi mang thai nuôi con một mình, còn quở trách anh một chút, cuối cùng thúc giục hai người nhanh chóng kết hôn.

Nghĩ tới việc có thể kết hôn với cô, Dịch Ngạo Dương lập tức trở nên sốt ruột. “Đi thôi, chúng ta đi đón con rồi quay về nhà”.

“Bây giờ hả? Nhưng làm vậy có quá đột ngột với mẹ anh không?”. Đồ Thu Phong có điểm lo lắng.

“Anh cảm thấy hiện tại mẹ đang cần loại cảnh tỉnh này”.

“Nhưng mà…”.

“Đừng lo lắng, mẹ anh thân thể tốt lắm, nhất là tim đặc biệt khỏe mạnh, cho nên không bị dọa lên cơn đau tim mà chết đâu, chưa nói đến chuyện đây việc tốt, việc vui bất ngờ”. Dịch Ngạo Dương mỉm cười, trấn an hôn môi cô.

“Anh xác định?”. Cô vẫn nghi ngờ.

“Anh xác định”. Anh kiên định gật đầu.

Đồ Thu Phong do dự nhìn anh trong chốc lát xong, cuối cùng hạ quyết định. “Được, chúng ta đi đón Hạo Lôi về gặp mẹ anh, ba người cùng đi”.

“Một nhà cùng đi”. Dịch Ngạo Dương mỉm cười gật đầu.

Hết chương 8
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện