Xe đi vào biệt thự Nam gia.
Tùng Vũ xuống xe trước, tài xế nói: "Giang tiểu thư, tôi đỡ Nam tiên sinh xuống xe lăn trước, cô đừng động vào hành lý, một lát nữa tôi sẽ mang vào."
Nam tiên sinh? Cô có chút hoảng hốt. Sau khi lấy lại tinh thần mới nhận ra "Nam tiên sinh" trong miệng tài xế là chỉ A Liệt.
Cô cúi đầu nhìn về phía cậu, còn tốt, chân có thể động, chỉ là đại khái không đi được mấy bước. Thời điểm chuyển từ trong xe dịch ra đến xe lăn cũng có vẻ tốn sức.
Người nhà Nam gia ngoại trừ Nam Liệt, một năm trước đã dọn hết đến nhà mới ở phía Tây. Căn biệt thự "Lưu khúc danh đình" này cũng đã chuyển đến danh nghĩa của Nam Liệt.
Tùng Vũ biết chuyện này. Trước khi cô về nước, Nam Tích Dân đã nói với cô. Ông nói sự thật: Sự nghiệp của Nam gia Nam Liệt không thể kế thừa, ông cũng không thể đem toàn bộ gia nghiệp để lại cho cậu. Nhưng cho dù chỉ cần một biệt thự "Lưu khúc danh đình" này, giá thị trường cũng đã hơn trăm triệu, đây là ông để lại đảm bảo cho con trai. Tương lai nếu cậu muốn vào giới hội hoạ, ông cũng sẽ dùng hết khả năng về nhân mạch và tài nguyên để nâng đỡ cho cậu.
"Việc này có liên quan gì đến cháu đâu?" Lúc ấy Tùng Vũ hỏi.
"Đương nhiên là liên quan." Nam Tích Dân nói, "Vạn nhất tương lai A Liệt muốn kết hôn với cháu, mà cháu cũng đồng ý, đây là lễ vật ta tặng cho cháu, không quá nhiều, cũng không tính là ít."
Cô nghe hiểu. Ý của Nam Tích Dân là ông không ngại vì để cho con trai vui vẻ mà tổn thất một căn biệt thự hơn trăm triệu. Nhưng ông cũng nói rõ ràng cho cô biết, đừng vọng tưởng quá nhiều. Xí nghiệp Nam gia, mạch máu cùng tài sản của Nam gia không liên quan đến Nam Liệt, càng không có quan hệ với cô.
"Rất nhiều." Cô nói từ tận đáy lòng, "Nhưng cháu không biết A Liệt có muốn lấy cháu hay không."
"Việc này phải xem bản lĩnh của cháu. Tùng Vũ, mặc kệ cháu tin hay không, bản thân ta rất vui nếu cháu trở thành con dâu của ta. Ta không phải người không thấu tình đạt lý, nếu có một ngày A Liệt không còn nữa, ta sẽ chúc phúc cho cháu sớm tìm được lương duyên, căn biệt thự này coi như ta cho cháu làm của hồi môn." Ngữ khí Nam Tích Dân bình tĩnh lại chân thành.
Tùng Vũ nói: "Cháu thử xem."
Thời gian đã đến gần giữa trưa. Phòng bếp thấy Nam Liệt và Tùng Vũ đã trở lại, dò hỏi có thể mang đồ ăn lên được chưa.
Tùng Vũ đã ăn một ít trên máy bay, bụng không quá đói. Nhưng thấy Nam Liệt ngẩng đầu nhìn mình, đột nhiên không nhẫn tâm từ chối ý tốt của cậu, nói: "Hôm nay tôi muốn ăn ở dưới lầu."
Ý cô chính là phòng ăn nhỏ ở tầng hầm.
"Được." Nam Liệt nói, phân phó phòng bếp lát nữa đem đồ ăn xuống tầng hầm, còn mình và Tùng Vũ đi thang máy xuống lầu.
Đã từng có mấy năm như vậy, cô cứ chờ đợi có thể danh chính ngôn thuận ngồi ở phòng khách, ngủ trong phòng ngủ chính của biệt thự, có thể quang minh chính đại bơi lội trong bể bơi ở sân thượng... Lúc ấy cô thậm chí vì đi thang máy mà bị chỉ trích không hiểu quy củ. Nhưng hiện tại căn biệt thự này đã không còn chỗ cô phải tránh đi, cô nghiễm nhiên trở thành nửa nữ chủ nhân, người làm trong nhà cũng đã thay hết, tất cả đều gọi cô một tiếng "Giang tiểu thư". Cô và Nam Liệt không xác nhận bất cứ quan hệ chính thức nào, nhưng trong mắt mọi người xung quanh hai người đã là một đôi.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ những đầu bếp, người làm vườn, bảo mẫu, người dọn vệ sinh đó đến tột cùng đối đãi với cô như thế nào? Có lẽ ở trong mắt bọn họ, cô là một người thâm tình xui xẻo bầu bạn với một kẻ sắp chết, hoặc là một cô gái tâm cơ vì giàu sang mà tình nguyện ôm đùi người bạn trai tàn phế? Nhưng những suy nghĩ đó chỉ lướt qua một cái đã bị cô chớp mắt ném ra sau đầu, bởi vì cẩn thận ngẫm lại, những suy nghĩ râu ria đó không quan trọng. Cô biết bản thân mình muốn gì, mà người khác thấy thế nào không ảnh hưởng gì đến cô.
Khi ăn cơm, trong lúc lơ đãng cô nhìn về phía tay của Nam Liệt. So với chân, tình huống tái phát của khớp xương tay tốt hơn một chút. Mặc dù khó coi nhưng còn có thể dùng được.
"Có phải đã lâu không thấy ai cầm đũa như vậy, không quen đúng không?" Nam Liệt ngượng ngùng cười khổ nói.
"Cũng không bao lâu", cô nói, "Năm nào tôi cũng sẽ trở về hai lần mà? Còn có thể dùng đũa là tốt rồi."
"Ừ, xấu một chút cũng không sao, có thể vẽ tranh là được." Nam Liệt nói.
Tùng Vũ nói: "Việc học ở học viện của cậu bận lắm à? Cơ thể có chịu nổi không?" Mùa hè năm ngoái Nam Liệt đã thi đỗ vào học viện mỹ thuật. Thật ra với trình độ của cậu vốn dĩ có thể học ở trường tốt hơn, nhưng tình trạng cơ thể của cậu làm cậu lựa chọn học ở trong nước. Cũng may trường học này cũng là trường xếp hạng ba về mỹ thuật chuyên nghiệp trong nước.
"Tôi rất tốt, chị thì sao?"
"Tôi cũng vậy." Tùng Vũ nói theo, cô cũng không định nói chi tiết cuộc sống của mình ở nước J. Cậu sẽ không muốn biết, cũng không hiểu được. Cậu và cô vốn dĩ không phải người cùng một thế giới.
Nam Liệt không hỏi tiếp, nhưng thật ra Tùng Vũ cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá mức có lệ, quyết định biểu hiện quan tâm cậu hơn một chút: "Đúng rồi, chú Nam có thường trở về thăm cậu không?"
"Tuần nào cũng tới." Cậu nói, "Thật ra ông ấy không cần phải cảm thấy hổ thẹn, tôi một mình ở đây khá tốt."
"Ông ấy vẫn rất quan tâm cậu." Tùng Vũ an ủi nói, "Tôi không phải nói giúp cho cha cậu đâu, chỉ là có mấy lời chưa chắc ông ấy sẽ nói với cậu nhưng lại nói với tôi."
"Ông ấy nói cái gì?"
"Cha cậu nói ông ấy đưa Nam Tuyết đi là để cho cậu thoải mái hơn. Ông ấy biết sống cùng với mẹ con Nam Tuyết cậu cũng không vui vẻ. Hiện giờ cậu đã trưởng thành rồi, ông ấy muốn cho cậu không gian thuộc về chính mình."
Hốc mắt Nam Liệt ửng đỏ: "Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ đến tôi có thể sống đến lúc thành niên. Tùng Vũ, trước kia ông ấy cũng đã ngầm đồng ý để tôi sống trong một không gian riêng. Có lẽ ban đầu tôi trốn ông ấy, mà ông ấy cũng vui vẻ tránh mặt tôi, sau đó bọn tôi đều quen giữ khoảng cách. Không gian thuộc về tôi chính là toàn bộ tầng hầm, đối với một đứa con trai sinh ra đã tàn phế mà nói, nơi này đã đủ lớn, tôi không ra được..."
Tim Tùng Vũ giống như bị ai đó rút một sợi dây ra. Cô cho rằng chỉ là cảm giác đồng cảm còn sót lại khiến cô cảm thấy đau xót, không ngờ sợi dây kia lại rất sâu và rất dài làm cho cô vô cùng đau đớn, so với cô nghĩ còn tệ hơn rất nhiều.
Hiện tại Nam Liệt là chủ nhân của biệt thự, giống như cậu nói, bình thường phần lớn thời gian cậu vẫn ở dưới tầng hầm, ngay cả phòng ngủ cũng không chuyển lên phòng ngủ chính ở trên tầng.
Tùng Vũ không thể nói chính xác suy nghĩ của cậu, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự thống khổ trong nội tâm cậu. Có oán trách, có bất đắc dĩ, có cầu mà không được, lại có thất vọng rồi từ bỏ.
"A Liệt, cậu vẫn còn có tôi." Cô cầm lấy tay cậu.
Chiếc đũa trong tay vốn không cầm chắc lập tức rơi xuống. "Rất xin lỗi..." Trong mắt cậu hiện vẻ hoảng hốt.
Tùng Vũ buông tay cậu ra, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy vừa rồi bản thân xúc động đến khó hiểu.
"Cậu ăn bằng thìa đi." Cô khom lưng nhặt chiếc đũa trên mặt đất lên, nhàn nhạt nói.
"Có phải tôi rất vô dụng không..." Cậu chán nản nói.
Cô sợ cậu nghĩ nhiều, cười nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, trước mặt tôi còn ra vẻ cái gì? Từ nhỏ cậu dùng thìa, dùng đũa, dùng tay, thậm chí trực tiếp dùng răng cắn tôi đều đã nhìn thấy, còn ngại cái gì nữa! A Liệt, ở trước mặt tôi cậu không cần làm bộ, muốn tôi đút cho cậu cũng được!"
"Như vậy tôi càng giống phế vật hơn." Trong giọng nói của Nam Liệt vừa chua xót vừa cảm động, cậu nhìn Tùng Vũ, cảm giác như đang cười nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước.
Tùng Vũ biết lời của cô đã chạm đến trái tim cậu, suy nghĩ loé lên, nhanh chóng thừa thắng xông lên chớp mắt nhìn cậu: "Cậu giỏi thật đấy, phế vật nhỏ thân yêu của tôi! Cậu cho rằng ai tôi cũng bằng lòng đút cho hay sao?" Cô cầm chiếc đũa lên gắp miếng sườn xào chua ngọt chạm vào môi cậu, giọng điệu làm nũng nói "A" một tiếng.
Tiếng "phế vật nhỏ" dưới lúm đồng tiền như hoa của cô trong nháy mắt biến thành biệt danh thân mật giữa các đôi tình nhân, Nam Liệt như bị ma ám ngoan ngoãn mở miệng, cắn miếng sườn xào chua ngọt cô đút. Ngay sau đó Tùng Vũ mỉm cười lấy xương ra.
Sau khi nhè xương ra, Nam Liệt duỗi tay lấy hộp khăn giấy, lại bị Tùng Vũ đẩy ra xa.
"Để tôi." Cô nở nụ cười xấu xa rút một tờ khăn giấy.
Nam Liệt nhướng mày: "Giang Tùng Vũ, chị định làm gì? Thật sự coi tôi là phế vật để chăm sóc?"
Tùng Vũ nhìn khoé môi cậu dính nước sốt, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
Cô vòng đến chỗ xe lăn của cậu nói: "Ngẩng đầu, tôi lau cho cậu."
Chờ sau khi Nam Liệt ngẩng đầu lên, cô đặt khăn giấy trên môi cậu, sau đó nhanh chóng cúi xuống chạm môi mình vào.
Dưới lớp khăn giấy mỏng, đôi môi cậu nóng lên.
Dường như chỉ một giây, lại tựa như đã qua một thế kỷ, khăn giấy rơi xuống và môi cậu rời đi.
Tùng Vũ bình tĩnh nhìn Nam Liệt đang đỏ mặt, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay sờ lên môi cậu: "Để tôi kiểm tra xem vừa rồi lau có sạch không..."
"Sau này không được như thế nữa." Ngón tay Nam Liệt co thành một nắm, dùng sức gạt bàn tay đang đặt trên khoé môi mình, giọng điệu rất nghiêm túc.
Cô nhặt tờ giấy ăn bay xuống đất lên lắc lắc trước mặt cậu: "Không thích?" Cô biết trong lòng cậu nghĩ như thế nào nhưng vẫn nhịn không được trêu chọc cậu.
"Ừ, thật sự không thích."
"Ồ, tôi cũng không thích tờ khăn giấy vừa rồi, vậy lần sau không dùng nữa." Nói xong cô còn cố ý thả tờ khăn giấy lên đùi cậu.
"Chị cứ từ từ ăn, tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Hai phòng của chị tôi đều đã cho người thu dọn xong rồi, chị muốn ngủ ở đâu cũng được." Nam Liệt ấn công tắc trên bánh xe rời khỏi phòng ăn.
Tùng Vũ biết cậu muốn chạy trốn.
Cô không ngăn cản cậu.
Cô sờ lên môi mình, cũng mềm mại, ấm áp giống như Nam Liệt.
Cô đứng dậy đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước ra súc miệng.
Dòng nước mát lạnh làm nhiệt độ trên cánh môi giảm xuống.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hành vi súc miệng của mình thật dư thừa và buồn cười: chỉ là một nụ hôn đùa giỡn thôi, thậm chí còn cách một lớp giấy, có gì to tát đâu.
Đồ ngốc kia tưởng thật, nhưng chính cô còn không rõ chuyện gì đang xảy ra sao? Tắt nước đi, cô xoay người đi đến phòng bảo mẫu mình từng ở. Mỗi lần về nước cô đều quen ở đó vào đêm đầu tiên.
Mặc dù vợ chồng Nam tiên sinh và Nam Tuyết đều đã dọn đi, phòng chủ nhân của biệt thự đều trống không, Nam Liệt cũng tỏ ý cô có thể chọn bất cứ phòng nào, nhưng từ đáy lòng cô luôn cảm thấy những phòng đó cô không thể ngủ ngon. Nam Liệt cho người sửa chữa phòng dành cho khách, sau khi về nước phần lớn thời gian Tùng Vũ sẽ ngủ ở phòng dành cho khách. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ở phòng ban đầu, có lẽ bởi vì nơi đó còn dấu vết cô và mẹ từng sống.
Đối với cô nhớ lại quá khứ không chỉ là một kiểu hoài niệm mà càng giống như tự ngược đãi bản thân. Nhưng dường như trong quá trình này cô đã tìm được lý do tha thứ cho mọi hành vi ích kỷ và tàn nhẫn của mình.
Mà cô cần cái lý do này.
Chớp mắt mẹ cô đã qua đời được ba năm.
Cũng mất trong ngày hôm đó còn có cha của cô.
Ông ấy bị người ta cố tình lái xe đâm xuống sông.
Mà người tài xế kia chính là mẹ cô.
Cha cô đột nhiên xuất hiện lần nữa vào năm cuối cấp ba, vào tháng chín sau khi mới khai giảng không lâu.
Lúc tan học ông xuống khỏi xe của mẹ đứng ở cổng trường, nhìn thấy cô mỉm cười gọi tên cô.
Cô không trả lời, cũng không dám nhìn thẳng vào ông ấy.
Quần áo và khí chất của ông ấy không phù hợp với xung quanh, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ và suy đoán của các bạn cùng lớp.
Lúc ấy cô chỉ ngây thơ lo lắng hoàn cảnh thật sự của gia đình mình sẽ bị bại lộ, không thể tưởng tượng được còn có chuyện tồi tệ hơn cái này.
Lúc ấy cô hoảng sợ đến mức bất động. Mẹ cô nhắc nhở cô mau lên xe, thần sắc so với cô còn hoảng loạn hơn.
"A Liệt, dì xin con, đừng nhắc lại chuyện hôm nay nhìn thấy ba của Tùng Vũ có được không?" Cát Hạ khẩn cầu nói.
"Được." Nam Liệt sảng khoái đồng ý.
Tùng Vũ định thần lại hỏi: "Ông ấy tới đây làm gì?" Cô tuyệt đối không tin một người đã biến mất khỏi cuộc sống của cô nhiều năm chỉ đơn thuần đến thăm cô.
"Con không cần quan tâm, mẹ sẽ lo liệu." Giọng nói của Cát Hạ có chút run rẩy, hiển nhiên bà cũng có linh cảm chuyện mình sắp phải đối mặt rất khó giải quyết.
Sau đó cha cô còn xuất hiện thêm hai lần nữa nhưng cô không nói lời nào với ông. Lần nào mẹ cô cũng ngăn cản bọn họ giao tiếp. Cô cũng không có gì muốn nói với người đàn ông trong trí nhớ luôn mang rắc rối đến cho gia đình.
Tin đồn về lý lịch khả nghi của cô lan rộng trong trường, cô không bị bắt nạt, chỉ là cảm nhận được những lời thì thầm và ánh mắt trào phúng rõ ràng trong mắt người khác.
Cô đành phải tự an ủi bản thân dù sao cũng sắp thi đại học rồi, vào đại học lại là môi trường mới. Cô muốn thi vào một nơi khác, sẽ không có ai biết cô.
Hoàn cảnh của cô ở trường quá xấu hổ, cô cũng muốn tìm ai đó chia sẻ nỗi buồn của mình. Nhưng lúc cô tâm sự chuyện đã xảy ra sau khi cha cô xuất hiện lần nữa với bạn thân cấp hai Vu Tư Ý, đối phương lại nói với cô: "Xin lỗi nha, cha cậu tìm đến nhà tớ, tớ nói với ông ấy cậu chuyển trường đến Nam Viên."
Trong lúc cấp bách, cô nặng lời: "Vu Tư Ý, cậu không phải không biết ba tớ là dạng người gì. Tớ và mẹ trốn ông ấy còn không kịp, sao cậu lại nói tung tích của tớ cho ông ấy? Cậu muốn hại chết tớ sao!"
Những gì Vu Tư Ý nói tiếp theo làm cô ngàn vạn lần không bao giờ nghĩ tới: "Giang Tùng Vũ, nếu cậu sống tốt, cậu còn nhớ đến người bạn nghèo như tôi sao? Đã bao lâu rồi cậu không liên lạc với tôi? Lúc cậu đang thưởng ngoạn phong cảnh, ngoại trừ một con cá heo khách sạn tặng miễn phí, cậu còn cho tôi cái gì?"
Cô không ngờ Vu Tư Ý lại nghĩ cô như vậy, trong lòng vô cùng uỷ khuất, nhịn không được giải thích: "Con cá heo chỉ có duy nhất một cái thôi, tớ cũng rất thích, hơn nữa tớ nghĩ khách sạn cao cấp như vậy thì đồ chơi nhất định cũng rất cao cấp nên mới tặng cho cậu! Tớ học ở Nam Viên rất bận, tiến độ giảng dạy ở đó rất nhanh, nền tảng của tớ kém so với các bạn khác, chưa kể còn có rất nhiều hoạt động ngoại khoá. Tớ thật sự rất bận!"
"Đủ rồi!" Vu Tư Ý khinh thường ngắt lời cô, "Cậu đang khoe khoang với tôi trường cậu đang học ưu tú và ghê gớm như thế nào sao? Giang Tùng Vũ, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là cố ý nói cho ba cậu biết tung tích của cậu đấy! Không chỉ trường học của cậu, còn có biệt thự mà mẹ cậu làm việc, cậu đã dẫn tôi đến nhớ không?"
Lúc này Tùng Vũ mới nhận ra thì ra từ lâu Vu Tư Ý đã có khúc mắc với cô, cô ấy không có ý định cho cô sống tốt.
Cái gọi là bạn tốt cũng chỉ như vậy.
Cô xoay người bỏ đi, không dông dài thêm với cô ấy nữa.
Khoảng nửa năm sau, lúc cô cho rằng cha cô sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô nữa thì một chuyện khủng khiếp mà trong mơ cô cũng không thể tưởng tượng được đã xảy ra...
Cha cô thật sự sẽ không bao giờ đến nữa.
Biến mất cùng ông ấy còn có mẹ của cô.
Cảnh sát đã vớt một chiếc ô tô ở dưới sông lên, mà cô tìm thấy lá thư tuyệt mệnh của mẹ mình ở trong phòng.
Đã nhiều năm rồi Tùng Vũ không có dũng khí mở lá thư này ra xem.
Hôm nay cô đột nhiên muốn nhìn xem lời cuối cùng mẹ muốn nói với cô.
Lá thư kia giấu ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, bị mấy quyển sách đè lên. Những cuốn sách đó cô cũng chưa bao giờ đọc qua. Cái ngăn kéo kia cũng đã bị khoá mấy năm rồi.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ vị trí của chiếc chìa khoá, nó nằm trong hộp trang sức ở trong phòng để quần áo.
Cắm chìa khoá vào ổ, vặn một cái, kéo ngăn kéo ra. Cô không di chuyển hai cuốn sách bên trên mà trực tiếp thò bàn tay vào trong khe hở rút bức thư ra.
Chữ viết đã mờ hơn một chút nhưng vẫn rất rõ ràng.
Tùng Vũ:
Lúc con thức dậy và đọc được lá thư này có lẽ mẹ đã không còn nữa.
Mẹ mang theo cha của con đi, con có hận mẹ không?
Tiền trong thẻ của mẹ đã bị cha con lấy gần hết, còn lại một chút hãy đưa cho Nam tiên sinh đi. Mặc dù mẹ cố ý lái chiếc xe cũ dành cho công nhân tạp vụ trong nhà nhưng số tiền mà mẹ có vẫn không đủ bồi thường giá trị chiếc xe. Rất xin lỗi đã gây ra tổn thất tài sản cho Nam gia, đáng tiếc cuối cùng mẹ cũng chỉ có thể trả lại một chút này. Mật mã là sinh nhật con. Rất xin lỗi, Tùng Vũ, vốn dĩ mẹ muốn để dành một ít tiền cho con, nhưng giờ không thể làm được nữa.
Cha con đến tìm mẹ rất nhiều lần, ông ấy thậm chí còn đến trước cửa "Lưu khúc danh đình", nếu không phải bảo vệ ngăn lại có lẽ đã sớm xông vào rồi. Lúc đầu hắn ta chỉ đánh bạc, hiện giờ lại dính vào ma tuý, đã không thể cứu được nữa! Hắn ta thậm chí còn muốn mẹ nghĩ cách xuống tay với A Liệt để lấy tiền của Nam gia. Mẹ biết, người bị thứ đó khống chế ngay cả cốt nhục chi thân cũng dễ dàng bán đứng chứ đừng nói đến người khác. Chỉ cần hắn còn sống sẽ luôn giống như một bóng ma quấn lấy con, mà con là con gái của hắn, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi dây dưa của hắn ta.
Hôm nay mẹ đồng ý cho hắn một số tiền, đưa hắn đến một bờ sông hẻo lánh trên đường Phúc Vân, khi tỉnh dậy con có thể báo cảnh sát đến đó trục vớt, như vậy mọi người không cần tốn sức tìm kiếm tung tích của chúng ta.
Mẹ biết có cha mẹ như vậy rất thiệt thòi cho con. Nhưng cho dù con có trở thành cô nhi cũng còn hơn là dành cả đời để lấp đầy cái hố không đáy này.
Con vẫn chưa thật sự độc lập, mẹ biết con sẽ gặp khó khăn trong tương lai rất dài phía trước. Mẹ nhìn ra được A Liệt rất ỷ lại vào con, nếu thằng bé có thể thuyết phục Nam tiên sinh giữ con lại là tốt nhất. Thằng bé là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc vẫn còn quá nhỏ, lại khuyết tật bẩm sinh, chỉ sợ không bảo vệ được cho con cả đời. Hơn nữa dù sao mẹ cũng mang lại phiền phức cho Nam gia, nhà bọn họ hơn phân nửa không thể bao dung con. Ông bà nội của con không còn nữa, mẹ cũng không muốn con liên quan gì đến thân thích bên kia. Nếu ông bà ngoại chịu nhận con thì con trở về đi, có lẽ sẽ phải chịu chút tủi thân, nhưng hãy cố gắng nhẫn nhịn nhé!
Sau khi con có năng lực tự lập, con có thể cân nhắc rời xa thành phố này. Không cần nhắc đến cha mẹ với người khác nữa, thà bị ngộ nhận là cô nhi bị vứt bỏ từ bé cũng đừng để cho người khác biết được con có một người cha nghiện ngập và một người mẹ phạm tội giết người. Cuộc sống và tương lai của con phải hoàn toàn cắt đứt với chúng ta!
Tùng Vũ, đừng nhớ mẹ, đừng hận mẹ, hãy từ từ quên mẹ đi.
Mẹ.
Chữ viết trên giấy có mấy chỗ bị ướt, vệt nước mắt mới chồng lên vết cũ.
Cô gấp lá thư lại đặt nó vào chỗ cũ. Ngăn kéo cũng một lần nữa bị khoá lại.
Cô theo thói quen định vào trong bếp tìm rượu. Sau khi bước sang tuổi hai mươi, cô uống chai rượu đầu tiên ở nước J, cứ như vậy bị nghiện. Tử lạnh của chung cư luôn nhét đầy bia. Khi mất ngủ hoặc cảm thấy phiền lòng cô sẽ uống hai lon. Cảm giác mát lạnh làm giảm căng thẳng. Cô cũng không nát rượu, chỉ là thích cảm giác hơi say.
Mở tủ lạnh ra, trong ngăn mát chỉ có nước trái cây và sữa bò. Không biết vì sao, cô không bỏ cuộc mở tủ đông ra.
Cô ngơ ngẩn nhìn những cây kem ốc quế trong ngăn tủ, là nhãn hiệu cô thích đã lâu không ăn.
Tên ngốc Nam Liệt này, nhiều năm như vậy lại vẫn nhớ rõ lời cô nói. Lần đó sau khi bọn họ cùng nhau ăn một que kem ốc quế, cô nói cô thích nhất cái này, cậu thật sự làm trong nhà lúc nào cũng có loại kem này. Từ đó về sau chỉ cần về nhà mở tủ lạnh ra là có thể ăn được.
Trừ khi cậu biết cô đến tháng, vừa đau bụng vừa thèm ăn, cậu sẽ không chút lưu tình cho người dọn sạch kem trong tủ lạnh, một cái cũng không để lại cho cô.
Tùng Vũ lấy một cây kem ốc quế trong tủ lạnh ra, lột vỏ cắn một miếng to.
Rất ngọt, hoàn toàn khác với vị đắng của bia lúa mạch.
Kem không ngon như trong trí nhớ nhưng cô vẫn ăn hết.
Ma xui quỷ khiến, cô lại lấy một cái trong tủ lạnh ra, sau khi bóc vỏ lại không muốn ăn lắm.
Cô cầm cây kem đi đến phòng Nam Liệt.
"hhhhh Cùng ăn không?" Cửa không đóng, cô liền trực tiếp đi vào, quơ quơ que kem trong tay lên với cậu.
Nam Liệt nói: "Mua cho chị, tự ăn đi."
Cô ngồi xuống mép giường, vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Nam Liệt ngoan ngoãn lăn xe đến mép giường.
"Tôi đã ăn một cái rồi, lúc muốn ăn cái thứ hai lại thấy lạnh quá, nhưng trót bóc vỏ rồi. Nghĩ không nên lãng phí nên tìm cậu ăn hộ."
Nam Liệt nói: "Đừng ăn nhiều kem quá, vứt đi cũng được."
"Tôi không ăn, tôi đút cho cậu ăn." Cô cười hì hì cọ kem ốc quế lên môi cậu.
Tùng Vũ vẫn luôn cảm thấy môi của Nam Liệt rất đẹp, sau khi dính kem bơ lại thêm vài phần đáng yêu.
Cô không chút suy nghĩ vươn ngón cái lau đi vết kem trên môi cậu, đúng lúc này cậu cũng liếm một chút, không nghiêng không lệch liếm phải đầu ngón tay cô.
Cậu sửng sốt nửa giây, ngay sau đó hoảng loạn giơ tay ấn công tắc điều khiển xe lăn.
"Không được trốn." Tùng Vũ theo bản năng đè bàn tay cuộn lại của cậu.
"Tôi không muốn ăn." Biểu tình xin tha của cậu rất bất đắc dĩ.
Cô buông cậu ra, bực bội đứng lên, hung hăng nói: "Được thôi!"
Lúc cô vào phòng Nam Liệt lần nữa, trong tay ôm một đống kem ốc quế trong tủ lạnh. Cô giận dỗi ném thật mạnh toàn bộ kem xuống sàn nhà, sau đó chính mình cũng ngồi xuống đất, cầm lấy một que kem ốc quế bắt đầu bóc vỏ.
"Giang Tùng Vũ! Rốt cuộc chị muốn làm gì?!" Nam Liệt nóng nảy khẽ quát cô.
"Cậu không muốn ăn còn không cho tôi ăn à?" Cô nhanh chóng bóc xong một que kem, cắn một miếng thật to, khiêu khích giương mắt nhìn cậu.
"Đứng lên!" Ngực Nam Liệt phập phồng kịch liệt, "Giang Tùng Vũ, chị đừng làm khổ chính mình được không?"
"Kỳ lạ! Kem là cậu mua cho tôi, bây giờ lại không cho tôi ăn? Đạo lý gì đây? Sớm biết vậy thì đừng đối tốt với tôi như thế, giờ lại chỉ biết mắng tôi!" Cô vừa ăn vừa rơi lệ, càng nói càng thương tâm. Cô âm thầm cảm thấy bản thân diễn quá lố, chỉ là không biết tại sao lúc cô muốn khống chế cảm xúc lại không kiềm chế được, thậm chí khóc đến quên trời quên đất.
Nam Liệt từ xe lăn đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngả đi được hai bước đã ngã, cong chân bò đến trước mặt cô, dùng khuỷu tay đẩy đống kem kia ra xa.
Tùng Vũ hoàn toàn bị cậu đột nhiên ngã xuống đất doạ sợ, sau một lúc mới phản ứng lại:
"A Liệt! Cậu có bị thương ở đâu không?"
Cậu lắc đầu: "Hoặc là vứt đi, hoặc là trả về chỗ cũ, có nghe hay không?"
"Ừm." Cô đột nhiên cảm thấy mình vì mấy cây kem mà gây sự với Nam Liệt cũng không có ý nghĩa.
"Tôi nói... không chỉ là kem."
Cô lập tức hiểu được cậu có ý khác.
Nam Liệt quay người lại, dùng đầu gối bò về phía xe lăn. Chân cậu cũng không tê liệt, chỉ là khớp xương chịu giới hạn, không có ngoại lực tác động rất khó trực tiếp đứng dậy. Nhưng cậu làm lơ cánh tay của cô, tự mình chống vào xe lăn ngồi lên.
Không biết vì cái gì nghe thấy Nam Liệt nói như vậy Tùng Vũ có chút không cam lòng.
Cô nghĩ có lẽ là không cam lòng bỏ lỡ cái cây rụng tiền nghe lời như vậy đi.
Cũng không hẳn, có lúc cũng không nghe lời lắm đâu...
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên ngay cả nhìn thẳng cô cũng không dám của cậu, cô quyết định, hừ việc này cũng không phải do cậu làm chủ!
Sau khi cất toàn bộ chỗ kem còn lại vào trong tủ lạnh, cô lại quay về phòng Nam Liệt.
"Vừa xuống máy bay lại lăn lộn nửa ngày, chị không đi ngủ một lúc sao?" Cậu nhìn qua có chút sợ cô.
"Tôi đau đầu, không ngủ được." Cô nói.
"Vậy ra ngoài đi dạo một lát, trong ngăn kéo tủ đầu giường có một tấm thẻ, mật mã chị biết rồi..." Cậu nói, "Sáng nay đi đón máy bay quá sớm, tôi muốn ngủ trưa một lát."
Cô cũng không khách khí với cậu, đến gần tủ đầu giường trực tiếp mở ngăn kéo ra.
"Từ từ..." Cậu muốn ngăn cô nhưng đã muộn.
Cô thấy trong ngăn kéo có một tờ giấy ăn màu trắng được gấp thành hình thiên nga, một bên "cánh" còn bị dính một ít nước sốt.
"Tôi, không, thích!" Cô đắc ý dào dạt đem "con thiên nga" kia đặt trong lòng bàn tay, cố ý đưa đến trước mặt Nam Liệt.
Cậu lùi đến góc tường, lại không thể lui thêm được nữa.
Tùng Vũ xuống xe trước, tài xế nói: "Giang tiểu thư, tôi đỡ Nam tiên sinh xuống xe lăn trước, cô đừng động vào hành lý, một lát nữa tôi sẽ mang vào."
Nam tiên sinh? Cô có chút hoảng hốt. Sau khi lấy lại tinh thần mới nhận ra "Nam tiên sinh" trong miệng tài xế là chỉ A Liệt.
Cô cúi đầu nhìn về phía cậu, còn tốt, chân có thể động, chỉ là đại khái không đi được mấy bước. Thời điểm chuyển từ trong xe dịch ra đến xe lăn cũng có vẻ tốn sức.
Người nhà Nam gia ngoại trừ Nam Liệt, một năm trước đã dọn hết đến nhà mới ở phía Tây. Căn biệt thự "Lưu khúc danh đình" này cũng đã chuyển đến danh nghĩa của Nam Liệt.
Tùng Vũ biết chuyện này. Trước khi cô về nước, Nam Tích Dân đã nói với cô. Ông nói sự thật: Sự nghiệp của Nam gia Nam Liệt không thể kế thừa, ông cũng không thể đem toàn bộ gia nghiệp để lại cho cậu. Nhưng cho dù chỉ cần một biệt thự "Lưu khúc danh đình" này, giá thị trường cũng đã hơn trăm triệu, đây là ông để lại đảm bảo cho con trai. Tương lai nếu cậu muốn vào giới hội hoạ, ông cũng sẽ dùng hết khả năng về nhân mạch và tài nguyên để nâng đỡ cho cậu.
"Việc này có liên quan gì đến cháu đâu?" Lúc ấy Tùng Vũ hỏi.
"Đương nhiên là liên quan." Nam Tích Dân nói, "Vạn nhất tương lai A Liệt muốn kết hôn với cháu, mà cháu cũng đồng ý, đây là lễ vật ta tặng cho cháu, không quá nhiều, cũng không tính là ít."
Cô nghe hiểu. Ý của Nam Tích Dân là ông không ngại vì để cho con trai vui vẻ mà tổn thất một căn biệt thự hơn trăm triệu. Nhưng ông cũng nói rõ ràng cho cô biết, đừng vọng tưởng quá nhiều. Xí nghiệp Nam gia, mạch máu cùng tài sản của Nam gia không liên quan đến Nam Liệt, càng không có quan hệ với cô.
"Rất nhiều." Cô nói từ tận đáy lòng, "Nhưng cháu không biết A Liệt có muốn lấy cháu hay không."
"Việc này phải xem bản lĩnh của cháu. Tùng Vũ, mặc kệ cháu tin hay không, bản thân ta rất vui nếu cháu trở thành con dâu của ta. Ta không phải người không thấu tình đạt lý, nếu có một ngày A Liệt không còn nữa, ta sẽ chúc phúc cho cháu sớm tìm được lương duyên, căn biệt thự này coi như ta cho cháu làm của hồi môn." Ngữ khí Nam Tích Dân bình tĩnh lại chân thành.
Tùng Vũ nói: "Cháu thử xem."
Thời gian đã đến gần giữa trưa. Phòng bếp thấy Nam Liệt và Tùng Vũ đã trở lại, dò hỏi có thể mang đồ ăn lên được chưa.
Tùng Vũ đã ăn một ít trên máy bay, bụng không quá đói. Nhưng thấy Nam Liệt ngẩng đầu nhìn mình, đột nhiên không nhẫn tâm từ chối ý tốt của cậu, nói: "Hôm nay tôi muốn ăn ở dưới lầu."
Ý cô chính là phòng ăn nhỏ ở tầng hầm.
"Được." Nam Liệt nói, phân phó phòng bếp lát nữa đem đồ ăn xuống tầng hầm, còn mình và Tùng Vũ đi thang máy xuống lầu.
Đã từng có mấy năm như vậy, cô cứ chờ đợi có thể danh chính ngôn thuận ngồi ở phòng khách, ngủ trong phòng ngủ chính của biệt thự, có thể quang minh chính đại bơi lội trong bể bơi ở sân thượng... Lúc ấy cô thậm chí vì đi thang máy mà bị chỉ trích không hiểu quy củ. Nhưng hiện tại căn biệt thự này đã không còn chỗ cô phải tránh đi, cô nghiễm nhiên trở thành nửa nữ chủ nhân, người làm trong nhà cũng đã thay hết, tất cả đều gọi cô một tiếng "Giang tiểu thư". Cô và Nam Liệt không xác nhận bất cứ quan hệ chính thức nào, nhưng trong mắt mọi người xung quanh hai người đã là một đôi.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ những đầu bếp, người làm vườn, bảo mẫu, người dọn vệ sinh đó đến tột cùng đối đãi với cô như thế nào? Có lẽ ở trong mắt bọn họ, cô là một người thâm tình xui xẻo bầu bạn với một kẻ sắp chết, hoặc là một cô gái tâm cơ vì giàu sang mà tình nguyện ôm đùi người bạn trai tàn phế? Nhưng những suy nghĩ đó chỉ lướt qua một cái đã bị cô chớp mắt ném ra sau đầu, bởi vì cẩn thận ngẫm lại, những suy nghĩ râu ria đó không quan trọng. Cô biết bản thân mình muốn gì, mà người khác thấy thế nào không ảnh hưởng gì đến cô.
Khi ăn cơm, trong lúc lơ đãng cô nhìn về phía tay của Nam Liệt. So với chân, tình huống tái phát của khớp xương tay tốt hơn một chút. Mặc dù khó coi nhưng còn có thể dùng được.
"Có phải đã lâu không thấy ai cầm đũa như vậy, không quen đúng không?" Nam Liệt ngượng ngùng cười khổ nói.
"Cũng không bao lâu", cô nói, "Năm nào tôi cũng sẽ trở về hai lần mà? Còn có thể dùng đũa là tốt rồi."
"Ừ, xấu một chút cũng không sao, có thể vẽ tranh là được." Nam Liệt nói.
Tùng Vũ nói: "Việc học ở học viện của cậu bận lắm à? Cơ thể có chịu nổi không?" Mùa hè năm ngoái Nam Liệt đã thi đỗ vào học viện mỹ thuật. Thật ra với trình độ của cậu vốn dĩ có thể học ở trường tốt hơn, nhưng tình trạng cơ thể của cậu làm cậu lựa chọn học ở trong nước. Cũng may trường học này cũng là trường xếp hạng ba về mỹ thuật chuyên nghiệp trong nước.
"Tôi rất tốt, chị thì sao?"
"Tôi cũng vậy." Tùng Vũ nói theo, cô cũng không định nói chi tiết cuộc sống của mình ở nước J. Cậu sẽ không muốn biết, cũng không hiểu được. Cậu và cô vốn dĩ không phải người cùng một thế giới.
Nam Liệt không hỏi tiếp, nhưng thật ra Tùng Vũ cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá mức có lệ, quyết định biểu hiện quan tâm cậu hơn một chút: "Đúng rồi, chú Nam có thường trở về thăm cậu không?"
"Tuần nào cũng tới." Cậu nói, "Thật ra ông ấy không cần phải cảm thấy hổ thẹn, tôi một mình ở đây khá tốt."
"Ông ấy vẫn rất quan tâm cậu." Tùng Vũ an ủi nói, "Tôi không phải nói giúp cho cha cậu đâu, chỉ là có mấy lời chưa chắc ông ấy sẽ nói với cậu nhưng lại nói với tôi."
"Ông ấy nói cái gì?"
"Cha cậu nói ông ấy đưa Nam Tuyết đi là để cho cậu thoải mái hơn. Ông ấy biết sống cùng với mẹ con Nam Tuyết cậu cũng không vui vẻ. Hiện giờ cậu đã trưởng thành rồi, ông ấy muốn cho cậu không gian thuộc về chính mình."
Hốc mắt Nam Liệt ửng đỏ: "Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ đến tôi có thể sống đến lúc thành niên. Tùng Vũ, trước kia ông ấy cũng đã ngầm đồng ý để tôi sống trong một không gian riêng. Có lẽ ban đầu tôi trốn ông ấy, mà ông ấy cũng vui vẻ tránh mặt tôi, sau đó bọn tôi đều quen giữ khoảng cách. Không gian thuộc về tôi chính là toàn bộ tầng hầm, đối với một đứa con trai sinh ra đã tàn phế mà nói, nơi này đã đủ lớn, tôi không ra được..."
Tim Tùng Vũ giống như bị ai đó rút một sợi dây ra. Cô cho rằng chỉ là cảm giác đồng cảm còn sót lại khiến cô cảm thấy đau xót, không ngờ sợi dây kia lại rất sâu và rất dài làm cho cô vô cùng đau đớn, so với cô nghĩ còn tệ hơn rất nhiều.
Hiện tại Nam Liệt là chủ nhân của biệt thự, giống như cậu nói, bình thường phần lớn thời gian cậu vẫn ở dưới tầng hầm, ngay cả phòng ngủ cũng không chuyển lên phòng ngủ chính ở trên tầng.
Tùng Vũ không thể nói chính xác suy nghĩ của cậu, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự thống khổ trong nội tâm cậu. Có oán trách, có bất đắc dĩ, có cầu mà không được, lại có thất vọng rồi từ bỏ.
"A Liệt, cậu vẫn còn có tôi." Cô cầm lấy tay cậu.
Chiếc đũa trong tay vốn không cầm chắc lập tức rơi xuống. "Rất xin lỗi..." Trong mắt cậu hiện vẻ hoảng hốt.
Tùng Vũ buông tay cậu ra, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy vừa rồi bản thân xúc động đến khó hiểu.
"Cậu ăn bằng thìa đi." Cô khom lưng nhặt chiếc đũa trên mặt đất lên, nhàn nhạt nói.
"Có phải tôi rất vô dụng không..." Cậu chán nản nói.
Cô sợ cậu nghĩ nhiều, cười nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, trước mặt tôi còn ra vẻ cái gì? Từ nhỏ cậu dùng thìa, dùng đũa, dùng tay, thậm chí trực tiếp dùng răng cắn tôi đều đã nhìn thấy, còn ngại cái gì nữa! A Liệt, ở trước mặt tôi cậu không cần làm bộ, muốn tôi đút cho cậu cũng được!"
"Như vậy tôi càng giống phế vật hơn." Trong giọng nói của Nam Liệt vừa chua xót vừa cảm động, cậu nhìn Tùng Vũ, cảm giác như đang cười nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước.
Tùng Vũ biết lời của cô đã chạm đến trái tim cậu, suy nghĩ loé lên, nhanh chóng thừa thắng xông lên chớp mắt nhìn cậu: "Cậu giỏi thật đấy, phế vật nhỏ thân yêu của tôi! Cậu cho rằng ai tôi cũng bằng lòng đút cho hay sao?" Cô cầm chiếc đũa lên gắp miếng sườn xào chua ngọt chạm vào môi cậu, giọng điệu làm nũng nói "A" một tiếng.
Tiếng "phế vật nhỏ" dưới lúm đồng tiền như hoa của cô trong nháy mắt biến thành biệt danh thân mật giữa các đôi tình nhân, Nam Liệt như bị ma ám ngoan ngoãn mở miệng, cắn miếng sườn xào chua ngọt cô đút. Ngay sau đó Tùng Vũ mỉm cười lấy xương ra.
Sau khi nhè xương ra, Nam Liệt duỗi tay lấy hộp khăn giấy, lại bị Tùng Vũ đẩy ra xa.
"Để tôi." Cô nở nụ cười xấu xa rút một tờ khăn giấy.
Nam Liệt nhướng mày: "Giang Tùng Vũ, chị định làm gì? Thật sự coi tôi là phế vật để chăm sóc?"
Tùng Vũ nhìn khoé môi cậu dính nước sốt, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
Cô vòng đến chỗ xe lăn của cậu nói: "Ngẩng đầu, tôi lau cho cậu."
Chờ sau khi Nam Liệt ngẩng đầu lên, cô đặt khăn giấy trên môi cậu, sau đó nhanh chóng cúi xuống chạm môi mình vào.
Dưới lớp khăn giấy mỏng, đôi môi cậu nóng lên.
Dường như chỉ một giây, lại tựa như đã qua một thế kỷ, khăn giấy rơi xuống và môi cậu rời đi.
Tùng Vũ bình tĩnh nhìn Nam Liệt đang đỏ mặt, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay sờ lên môi cậu: "Để tôi kiểm tra xem vừa rồi lau có sạch không..."
"Sau này không được như thế nữa." Ngón tay Nam Liệt co thành một nắm, dùng sức gạt bàn tay đang đặt trên khoé môi mình, giọng điệu rất nghiêm túc.
Cô nhặt tờ giấy ăn bay xuống đất lên lắc lắc trước mặt cậu: "Không thích?" Cô biết trong lòng cậu nghĩ như thế nào nhưng vẫn nhịn không được trêu chọc cậu.
"Ừ, thật sự không thích."
"Ồ, tôi cũng không thích tờ khăn giấy vừa rồi, vậy lần sau không dùng nữa." Nói xong cô còn cố ý thả tờ khăn giấy lên đùi cậu.
"Chị cứ từ từ ăn, tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Hai phòng của chị tôi đều đã cho người thu dọn xong rồi, chị muốn ngủ ở đâu cũng được." Nam Liệt ấn công tắc trên bánh xe rời khỏi phòng ăn.
Tùng Vũ biết cậu muốn chạy trốn.
Cô không ngăn cản cậu.
Cô sờ lên môi mình, cũng mềm mại, ấm áp giống như Nam Liệt.
Cô đứng dậy đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước ra súc miệng.
Dòng nước mát lạnh làm nhiệt độ trên cánh môi giảm xuống.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hành vi súc miệng của mình thật dư thừa và buồn cười: chỉ là một nụ hôn đùa giỡn thôi, thậm chí còn cách một lớp giấy, có gì to tát đâu.
Đồ ngốc kia tưởng thật, nhưng chính cô còn không rõ chuyện gì đang xảy ra sao? Tắt nước đi, cô xoay người đi đến phòng bảo mẫu mình từng ở. Mỗi lần về nước cô đều quen ở đó vào đêm đầu tiên.
Mặc dù vợ chồng Nam tiên sinh và Nam Tuyết đều đã dọn đi, phòng chủ nhân của biệt thự đều trống không, Nam Liệt cũng tỏ ý cô có thể chọn bất cứ phòng nào, nhưng từ đáy lòng cô luôn cảm thấy những phòng đó cô không thể ngủ ngon. Nam Liệt cho người sửa chữa phòng dành cho khách, sau khi về nước phần lớn thời gian Tùng Vũ sẽ ngủ ở phòng dành cho khách. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ở phòng ban đầu, có lẽ bởi vì nơi đó còn dấu vết cô và mẹ từng sống.
Đối với cô nhớ lại quá khứ không chỉ là một kiểu hoài niệm mà càng giống như tự ngược đãi bản thân. Nhưng dường như trong quá trình này cô đã tìm được lý do tha thứ cho mọi hành vi ích kỷ và tàn nhẫn của mình.
Mà cô cần cái lý do này.
Chớp mắt mẹ cô đã qua đời được ba năm.
Cũng mất trong ngày hôm đó còn có cha của cô.
Ông ấy bị người ta cố tình lái xe đâm xuống sông.
Mà người tài xế kia chính là mẹ cô.
Cha cô đột nhiên xuất hiện lần nữa vào năm cuối cấp ba, vào tháng chín sau khi mới khai giảng không lâu.
Lúc tan học ông xuống khỏi xe của mẹ đứng ở cổng trường, nhìn thấy cô mỉm cười gọi tên cô.
Cô không trả lời, cũng không dám nhìn thẳng vào ông ấy.
Quần áo và khí chất của ông ấy không phù hợp với xung quanh, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ và suy đoán của các bạn cùng lớp.
Lúc ấy cô chỉ ngây thơ lo lắng hoàn cảnh thật sự của gia đình mình sẽ bị bại lộ, không thể tưởng tượng được còn có chuyện tồi tệ hơn cái này.
Lúc ấy cô hoảng sợ đến mức bất động. Mẹ cô nhắc nhở cô mau lên xe, thần sắc so với cô còn hoảng loạn hơn.
"A Liệt, dì xin con, đừng nhắc lại chuyện hôm nay nhìn thấy ba của Tùng Vũ có được không?" Cát Hạ khẩn cầu nói.
"Được." Nam Liệt sảng khoái đồng ý.
Tùng Vũ định thần lại hỏi: "Ông ấy tới đây làm gì?" Cô tuyệt đối không tin một người đã biến mất khỏi cuộc sống của cô nhiều năm chỉ đơn thuần đến thăm cô.
"Con không cần quan tâm, mẹ sẽ lo liệu." Giọng nói của Cát Hạ có chút run rẩy, hiển nhiên bà cũng có linh cảm chuyện mình sắp phải đối mặt rất khó giải quyết.
Sau đó cha cô còn xuất hiện thêm hai lần nữa nhưng cô không nói lời nào với ông. Lần nào mẹ cô cũng ngăn cản bọn họ giao tiếp. Cô cũng không có gì muốn nói với người đàn ông trong trí nhớ luôn mang rắc rối đến cho gia đình.
Tin đồn về lý lịch khả nghi của cô lan rộng trong trường, cô không bị bắt nạt, chỉ là cảm nhận được những lời thì thầm và ánh mắt trào phúng rõ ràng trong mắt người khác.
Cô đành phải tự an ủi bản thân dù sao cũng sắp thi đại học rồi, vào đại học lại là môi trường mới. Cô muốn thi vào một nơi khác, sẽ không có ai biết cô.
Hoàn cảnh của cô ở trường quá xấu hổ, cô cũng muốn tìm ai đó chia sẻ nỗi buồn của mình. Nhưng lúc cô tâm sự chuyện đã xảy ra sau khi cha cô xuất hiện lần nữa với bạn thân cấp hai Vu Tư Ý, đối phương lại nói với cô: "Xin lỗi nha, cha cậu tìm đến nhà tớ, tớ nói với ông ấy cậu chuyển trường đến Nam Viên."
Trong lúc cấp bách, cô nặng lời: "Vu Tư Ý, cậu không phải không biết ba tớ là dạng người gì. Tớ và mẹ trốn ông ấy còn không kịp, sao cậu lại nói tung tích của tớ cho ông ấy? Cậu muốn hại chết tớ sao!"
Những gì Vu Tư Ý nói tiếp theo làm cô ngàn vạn lần không bao giờ nghĩ tới: "Giang Tùng Vũ, nếu cậu sống tốt, cậu còn nhớ đến người bạn nghèo như tôi sao? Đã bao lâu rồi cậu không liên lạc với tôi? Lúc cậu đang thưởng ngoạn phong cảnh, ngoại trừ một con cá heo khách sạn tặng miễn phí, cậu còn cho tôi cái gì?"
Cô không ngờ Vu Tư Ý lại nghĩ cô như vậy, trong lòng vô cùng uỷ khuất, nhịn không được giải thích: "Con cá heo chỉ có duy nhất một cái thôi, tớ cũng rất thích, hơn nữa tớ nghĩ khách sạn cao cấp như vậy thì đồ chơi nhất định cũng rất cao cấp nên mới tặng cho cậu! Tớ học ở Nam Viên rất bận, tiến độ giảng dạy ở đó rất nhanh, nền tảng của tớ kém so với các bạn khác, chưa kể còn có rất nhiều hoạt động ngoại khoá. Tớ thật sự rất bận!"
"Đủ rồi!" Vu Tư Ý khinh thường ngắt lời cô, "Cậu đang khoe khoang với tôi trường cậu đang học ưu tú và ghê gớm như thế nào sao? Giang Tùng Vũ, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là cố ý nói cho ba cậu biết tung tích của cậu đấy! Không chỉ trường học của cậu, còn có biệt thự mà mẹ cậu làm việc, cậu đã dẫn tôi đến nhớ không?"
Lúc này Tùng Vũ mới nhận ra thì ra từ lâu Vu Tư Ý đã có khúc mắc với cô, cô ấy không có ý định cho cô sống tốt.
Cái gọi là bạn tốt cũng chỉ như vậy.
Cô xoay người bỏ đi, không dông dài thêm với cô ấy nữa.
Khoảng nửa năm sau, lúc cô cho rằng cha cô sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô nữa thì một chuyện khủng khiếp mà trong mơ cô cũng không thể tưởng tượng được đã xảy ra...
Cha cô thật sự sẽ không bao giờ đến nữa.
Biến mất cùng ông ấy còn có mẹ của cô.
Cảnh sát đã vớt một chiếc ô tô ở dưới sông lên, mà cô tìm thấy lá thư tuyệt mệnh của mẹ mình ở trong phòng.
Đã nhiều năm rồi Tùng Vũ không có dũng khí mở lá thư này ra xem.
Hôm nay cô đột nhiên muốn nhìn xem lời cuối cùng mẹ muốn nói với cô.
Lá thư kia giấu ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, bị mấy quyển sách đè lên. Những cuốn sách đó cô cũng chưa bao giờ đọc qua. Cái ngăn kéo kia cũng đã bị khoá mấy năm rồi.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ vị trí của chiếc chìa khoá, nó nằm trong hộp trang sức ở trong phòng để quần áo.
Cắm chìa khoá vào ổ, vặn một cái, kéo ngăn kéo ra. Cô không di chuyển hai cuốn sách bên trên mà trực tiếp thò bàn tay vào trong khe hở rút bức thư ra.
Chữ viết đã mờ hơn một chút nhưng vẫn rất rõ ràng.
Tùng Vũ:
Lúc con thức dậy và đọc được lá thư này có lẽ mẹ đã không còn nữa.
Mẹ mang theo cha của con đi, con có hận mẹ không?
Tiền trong thẻ của mẹ đã bị cha con lấy gần hết, còn lại một chút hãy đưa cho Nam tiên sinh đi. Mặc dù mẹ cố ý lái chiếc xe cũ dành cho công nhân tạp vụ trong nhà nhưng số tiền mà mẹ có vẫn không đủ bồi thường giá trị chiếc xe. Rất xin lỗi đã gây ra tổn thất tài sản cho Nam gia, đáng tiếc cuối cùng mẹ cũng chỉ có thể trả lại một chút này. Mật mã là sinh nhật con. Rất xin lỗi, Tùng Vũ, vốn dĩ mẹ muốn để dành một ít tiền cho con, nhưng giờ không thể làm được nữa.
Cha con đến tìm mẹ rất nhiều lần, ông ấy thậm chí còn đến trước cửa "Lưu khúc danh đình", nếu không phải bảo vệ ngăn lại có lẽ đã sớm xông vào rồi. Lúc đầu hắn ta chỉ đánh bạc, hiện giờ lại dính vào ma tuý, đã không thể cứu được nữa! Hắn ta thậm chí còn muốn mẹ nghĩ cách xuống tay với A Liệt để lấy tiền của Nam gia. Mẹ biết, người bị thứ đó khống chế ngay cả cốt nhục chi thân cũng dễ dàng bán đứng chứ đừng nói đến người khác. Chỉ cần hắn còn sống sẽ luôn giống như một bóng ma quấn lấy con, mà con là con gái của hắn, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi dây dưa của hắn ta.
Hôm nay mẹ đồng ý cho hắn một số tiền, đưa hắn đến một bờ sông hẻo lánh trên đường Phúc Vân, khi tỉnh dậy con có thể báo cảnh sát đến đó trục vớt, như vậy mọi người không cần tốn sức tìm kiếm tung tích của chúng ta.
Mẹ biết có cha mẹ như vậy rất thiệt thòi cho con. Nhưng cho dù con có trở thành cô nhi cũng còn hơn là dành cả đời để lấp đầy cái hố không đáy này.
Con vẫn chưa thật sự độc lập, mẹ biết con sẽ gặp khó khăn trong tương lai rất dài phía trước. Mẹ nhìn ra được A Liệt rất ỷ lại vào con, nếu thằng bé có thể thuyết phục Nam tiên sinh giữ con lại là tốt nhất. Thằng bé là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc vẫn còn quá nhỏ, lại khuyết tật bẩm sinh, chỉ sợ không bảo vệ được cho con cả đời. Hơn nữa dù sao mẹ cũng mang lại phiền phức cho Nam gia, nhà bọn họ hơn phân nửa không thể bao dung con. Ông bà nội của con không còn nữa, mẹ cũng không muốn con liên quan gì đến thân thích bên kia. Nếu ông bà ngoại chịu nhận con thì con trở về đi, có lẽ sẽ phải chịu chút tủi thân, nhưng hãy cố gắng nhẫn nhịn nhé!
Sau khi con có năng lực tự lập, con có thể cân nhắc rời xa thành phố này. Không cần nhắc đến cha mẹ với người khác nữa, thà bị ngộ nhận là cô nhi bị vứt bỏ từ bé cũng đừng để cho người khác biết được con có một người cha nghiện ngập và một người mẹ phạm tội giết người. Cuộc sống và tương lai của con phải hoàn toàn cắt đứt với chúng ta!
Tùng Vũ, đừng nhớ mẹ, đừng hận mẹ, hãy từ từ quên mẹ đi.
Mẹ.
Chữ viết trên giấy có mấy chỗ bị ướt, vệt nước mắt mới chồng lên vết cũ.
Cô gấp lá thư lại đặt nó vào chỗ cũ. Ngăn kéo cũng một lần nữa bị khoá lại.
Cô theo thói quen định vào trong bếp tìm rượu. Sau khi bước sang tuổi hai mươi, cô uống chai rượu đầu tiên ở nước J, cứ như vậy bị nghiện. Tử lạnh của chung cư luôn nhét đầy bia. Khi mất ngủ hoặc cảm thấy phiền lòng cô sẽ uống hai lon. Cảm giác mát lạnh làm giảm căng thẳng. Cô cũng không nát rượu, chỉ là thích cảm giác hơi say.
Mở tủ lạnh ra, trong ngăn mát chỉ có nước trái cây và sữa bò. Không biết vì sao, cô không bỏ cuộc mở tủ đông ra.
Cô ngơ ngẩn nhìn những cây kem ốc quế trong ngăn tủ, là nhãn hiệu cô thích đã lâu không ăn.
Tên ngốc Nam Liệt này, nhiều năm như vậy lại vẫn nhớ rõ lời cô nói. Lần đó sau khi bọn họ cùng nhau ăn một que kem ốc quế, cô nói cô thích nhất cái này, cậu thật sự làm trong nhà lúc nào cũng có loại kem này. Từ đó về sau chỉ cần về nhà mở tủ lạnh ra là có thể ăn được.
Trừ khi cậu biết cô đến tháng, vừa đau bụng vừa thèm ăn, cậu sẽ không chút lưu tình cho người dọn sạch kem trong tủ lạnh, một cái cũng không để lại cho cô.
Tùng Vũ lấy một cây kem ốc quế trong tủ lạnh ra, lột vỏ cắn một miếng to.
Rất ngọt, hoàn toàn khác với vị đắng của bia lúa mạch.
Kem không ngon như trong trí nhớ nhưng cô vẫn ăn hết.
Ma xui quỷ khiến, cô lại lấy một cái trong tủ lạnh ra, sau khi bóc vỏ lại không muốn ăn lắm.
Cô cầm cây kem đi đến phòng Nam Liệt.
"hhhhh Cùng ăn không?" Cửa không đóng, cô liền trực tiếp đi vào, quơ quơ que kem trong tay lên với cậu.
Nam Liệt nói: "Mua cho chị, tự ăn đi."
Cô ngồi xuống mép giường, vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Nam Liệt ngoan ngoãn lăn xe đến mép giường.
"Tôi đã ăn một cái rồi, lúc muốn ăn cái thứ hai lại thấy lạnh quá, nhưng trót bóc vỏ rồi. Nghĩ không nên lãng phí nên tìm cậu ăn hộ."
Nam Liệt nói: "Đừng ăn nhiều kem quá, vứt đi cũng được."
"Tôi không ăn, tôi đút cho cậu ăn." Cô cười hì hì cọ kem ốc quế lên môi cậu.
Tùng Vũ vẫn luôn cảm thấy môi của Nam Liệt rất đẹp, sau khi dính kem bơ lại thêm vài phần đáng yêu.
Cô không chút suy nghĩ vươn ngón cái lau đi vết kem trên môi cậu, đúng lúc này cậu cũng liếm một chút, không nghiêng không lệch liếm phải đầu ngón tay cô.
Cậu sửng sốt nửa giây, ngay sau đó hoảng loạn giơ tay ấn công tắc điều khiển xe lăn.
"Không được trốn." Tùng Vũ theo bản năng đè bàn tay cuộn lại của cậu.
"Tôi không muốn ăn." Biểu tình xin tha của cậu rất bất đắc dĩ.
Cô buông cậu ra, bực bội đứng lên, hung hăng nói: "Được thôi!"
Lúc cô vào phòng Nam Liệt lần nữa, trong tay ôm một đống kem ốc quế trong tủ lạnh. Cô giận dỗi ném thật mạnh toàn bộ kem xuống sàn nhà, sau đó chính mình cũng ngồi xuống đất, cầm lấy một que kem ốc quế bắt đầu bóc vỏ.
"Giang Tùng Vũ! Rốt cuộc chị muốn làm gì?!" Nam Liệt nóng nảy khẽ quát cô.
"Cậu không muốn ăn còn không cho tôi ăn à?" Cô nhanh chóng bóc xong một que kem, cắn một miếng thật to, khiêu khích giương mắt nhìn cậu.
"Đứng lên!" Ngực Nam Liệt phập phồng kịch liệt, "Giang Tùng Vũ, chị đừng làm khổ chính mình được không?"
"Kỳ lạ! Kem là cậu mua cho tôi, bây giờ lại không cho tôi ăn? Đạo lý gì đây? Sớm biết vậy thì đừng đối tốt với tôi như thế, giờ lại chỉ biết mắng tôi!" Cô vừa ăn vừa rơi lệ, càng nói càng thương tâm. Cô âm thầm cảm thấy bản thân diễn quá lố, chỉ là không biết tại sao lúc cô muốn khống chế cảm xúc lại không kiềm chế được, thậm chí khóc đến quên trời quên đất.
Nam Liệt từ xe lăn đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngả đi được hai bước đã ngã, cong chân bò đến trước mặt cô, dùng khuỷu tay đẩy đống kem kia ra xa.
Tùng Vũ hoàn toàn bị cậu đột nhiên ngã xuống đất doạ sợ, sau một lúc mới phản ứng lại:
"A Liệt! Cậu có bị thương ở đâu không?"
Cậu lắc đầu: "Hoặc là vứt đi, hoặc là trả về chỗ cũ, có nghe hay không?"
"Ừm." Cô đột nhiên cảm thấy mình vì mấy cây kem mà gây sự với Nam Liệt cũng không có ý nghĩa.
"Tôi nói... không chỉ là kem."
Cô lập tức hiểu được cậu có ý khác.
Nam Liệt quay người lại, dùng đầu gối bò về phía xe lăn. Chân cậu cũng không tê liệt, chỉ là khớp xương chịu giới hạn, không có ngoại lực tác động rất khó trực tiếp đứng dậy. Nhưng cậu làm lơ cánh tay của cô, tự mình chống vào xe lăn ngồi lên.
Không biết vì cái gì nghe thấy Nam Liệt nói như vậy Tùng Vũ có chút không cam lòng.
Cô nghĩ có lẽ là không cam lòng bỏ lỡ cái cây rụng tiền nghe lời như vậy đi.
Cũng không hẳn, có lúc cũng không nghe lời lắm đâu...
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên ngay cả nhìn thẳng cô cũng không dám của cậu, cô quyết định, hừ việc này cũng không phải do cậu làm chủ!
Sau khi cất toàn bộ chỗ kem còn lại vào trong tủ lạnh, cô lại quay về phòng Nam Liệt.
"Vừa xuống máy bay lại lăn lộn nửa ngày, chị không đi ngủ một lúc sao?" Cậu nhìn qua có chút sợ cô.
"Tôi đau đầu, không ngủ được." Cô nói.
"Vậy ra ngoài đi dạo một lát, trong ngăn kéo tủ đầu giường có một tấm thẻ, mật mã chị biết rồi..." Cậu nói, "Sáng nay đi đón máy bay quá sớm, tôi muốn ngủ trưa một lát."
Cô cũng không khách khí với cậu, đến gần tủ đầu giường trực tiếp mở ngăn kéo ra.
"Từ từ..." Cậu muốn ngăn cô nhưng đã muộn.
Cô thấy trong ngăn kéo có một tờ giấy ăn màu trắng được gấp thành hình thiên nga, một bên "cánh" còn bị dính một ít nước sốt.
"Tôi, không, thích!" Cô đắc ý dào dạt đem "con thiên nga" kia đặt trong lòng bàn tay, cố ý đưa đến trước mặt Nam Liệt.
Cậu lùi đến góc tường, lại không thể lui thêm được nữa.
Danh sách chương