Sau khi ăn xong tráng miệng Tùng Vũ gọi nhân viên phục vụ thanh toán. Cô đã có chút nóng lòng muốn rời khỏi nhà hàng.
"Để tôi." Nam Liệt khó khăn đưa tay vào trong túi áo, khoé miệng vẫn còn dính chút thức ăn.
Tùng Vũ thấy thế vội nói: "Đừng khách khí với tôi, tôi trả hay cậu trả đều giống nhau." Cô không muốn lãng phí thời gian vào việc khách sáo, dù sao cũng đều là tiền của Nam gia.
Nam Liệt không kiên trì nữa.
Người phục vụ giúp bọn họ điều chỉnh khoảng cách giữa ghế và xe lăn, Tùng Vũ đợi cậu ngồi lên xe lăn, khi cậu đi ngang qua thì ngăn cậu lại, kiên nhẫn dùng khăn lau khô khoé miệng cậu, lực trên tay lại mạnh gấp đôi bình thường.
Thang máy của khách sạn tuy không nhỏ nhưng lúc hai xe lăn cùng đi vào, lại có thêm những vị khách khác nên không gian có vẻ chật chội.
"Lát nữa đến phòng tôi nói chuyện đi." Tùng Vũ nói, "Hộ lý của tôi không hiểu tiếng Trung, không cần lo cách âm không tốt, muốn khóc muốn mắng tuỳ cậu, cũng không cần lo truyền đến trong nhà làm ba cậu lo lắng."
"Không nói cũng được, tôi không muốn nghe." Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không ra chút phẫn nộ hay ngờ vực nào, như thể cậu thật sự hoàn toàn thờ ơ đối với những lời Vu Huỷ Tâm nói.
"Nhưng tôi muốn nói." Tùng Vũ không cho rằng việc mơ màng lừa dối cho qua là một lựa chọn tốt, cho dù là nói dối thì cũng phải có đầu đuôi hợp tình hợp lý. Cô quá hiểu cậu, nếu cô không chủ động nhắc tới có lẽ đêm nay cậu sẽ vĩnh viễn nuốt xuống cái gai này. Dù có âm thầm bị đâm vô số lần cậu cũng sẽ cố nuốt vào. Cô không nhẫn tâm như vậy, biết cậu sẽ bị đâm đến máu me đầm đìa cũng không quan tâm, hơn nữa chuyện này không nói ra sẽ là tai hoạ ngầm đối với kế hoạch của cô. Cho nên dù có giả dối thì hôm nay cô cũng phải rút cái gai kia ra cho cậu.
Từ trước đến nay cậu không thể từ chối cô. Thang máy mở ra, xe lăn của cô đi đằng trước, cậu theo phát phía sau đến tận khi đến cửa phòng cô mới dừng lại. Cô ấn chuông, Liễu Điền mở cửa cho bọn họ. Sau khi vào trong cô thậm chí còn không quay đầu lại, bởi vì cô tin chắc Nam Liệt sẽ đi theo vào.
Sau khi Tùng Vũ bảo Liễu Điền ra ngoài, cô nằm lên ghế dài cạnh cửa sổ: "Cậu lại gần đây một chút, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn."
Nam Liệt nghe lời di chuyển xe lăn đến trước mặt cô.
"A Liệt, việc tôi quen mười người bạn trai là giả, nhưng tôi thực sự từng có một người bạn trai, chính là người vừa nãy gặp ở nhà hàng." Cô nhìn cậu, cân nhắc dùng từ chậm rãi nói.
"Này không có gì."
"Năm đầu tiên đến nước J tôi đã quen anh ta. Cậu cũng biết chuyện gì đã xảy ra với tôi năm đó... Xuất ngoại trừ việc đi học càng giống như bỏ trốn! Không có ai để chia sẻ, mà cậu cũng cách tôi quá xa..."
"Cho dù cách xa chị cũng có thể nói với tôi..." Cậu dừng một chút, "Không phải tôi trách chị, tôi chỉ đang tự trách... nếu cơ thể của tôi không như thế này tôi thậm chí còn nghĩ đến việc cùng chị ra nước ngoài..."
Tùng Vũ không biết cậu từng có ý định cùng cô ra nước ngoài, trầm mặc một lát rồi nói: "Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi? Nói cậu đừng giận, lúc đó trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là trẻ con thôi. Tôi không thể kể hết những phiền não của tôi cho cậu được... Nhưng sự thật là khoảng thời gian vừa ra nước ngoài kia rất nhiều lúc tôi cảm thấy tinh thần mình hoảng hốt. Đêm nào cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng, nếu không thì cũng hoàn toàn mất ngủ... Dưới tình huống như vậy tôi rất khó có thể cưỡng lại được sự quan tâm của một người gần trong gang tấc, cho dù tôi không kể với anh ta về sự bất hạnh của gia đình mình nhưng ít nhất có một người như vậy bên cạnh, cùng cậu đi học, tan học, mua thức ăn, nấu cơm, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau trò chuyện... ngày tháng sẽ trôi nhanh hơn một chút." Cô nghiến răng hạ một liều thuốc mạnh, "Nói thật, có một người đàn ông bên cạnh tôi sẽ ngủ yên ổn hơn."
Sắc mặt cậu khẽ biến: "Bầu bạn thật sự rất quan trọng," trong giọng nói của cậu có chút uể oải, "Tôi không làm được."
"Cậu không hỏi tại sao tôi lại chia tay sao?" Cô kể chuyện không phải vì muốn khoe ân ái với Nam Liệt, thấy cậu dần mất bình tĩnh, biết cậu rất khó giả vờ, cô đi thẳng vào vấn đề, "Bởi vì rất nhanh tôi đã phát hiện ra tôi không yêu anh ta. Anh ta chỉ là một người xuất hiện đúng thời điểm, ai cũng có thể."
"Ai so với..." Cậu nhắm mắt lại, nuốt nửa câu còn lại xuống.
Tùng Vũ vươn tay phải nhéo nhéo vành tai cậu, nơi đó nhanh chóng đỏ lên: "Tôi chưa từng so sánh cậu với anh ta."
"Còn so cái gì? Tôi chẳng thể so được với ai." Cậu dùng sức lắc đầu, hất tay cô ra rồi lùi xe lăn về sau.
"Giận à?" Cô nhìn cậu chăm chú rồi lại mỉm cười, "Bỏi vì biết tôi ngủ với anh ta nên ghét bỏ tôi?"
"Tôi có tư cách gì để giận?" Cậu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, "Tùng Vũ, chị có quyền quen bạn trai, cho dù chị có một trăm người bạn trai tôi cũng sẽ không tức giận."
"Thật ra lúc đầu tôi thật sự không cân nhắc đến cậu." Đôi mắt đẫm lệ của cậu làm cô dâng lên một loại cảm giác phức tạp, đau lòng xen lẫn đắc ý, hơi vui lại có chút chua xót, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Cậu quá nhỏ, gia cảnh lại quá tốt, tôi không dám trèo cao."
Ngón tay của Nam Liệt siết chặt hơn bình thường, lạnh lùng nói: "Vậy nhất định chị cũng nghĩ tới ở cùng một người tàn phế lại bệnh nặng sẽ không có tương lai."
"Tôi đã nghĩ đến chuyện đó, cũng nghĩ kỹ rồi." Cô cười nói, "Coi như tôi thiển cận, chỉ để ý đến trước mắt."
"Cho nên trước kia cũng chỉ lo trước mắt nên mới cùng người đó..." Ý thức được mình thất thố, cậu trầm mặc mấy giây rồi nói, "Xin lỗi, tôi không quen anh ta, không nên phán xét tình cảm của hai người."
"Cậu không cần hiểu anh ta..." Cô giơ tay, ý bảo cậu lại đây một chút, cậu có hơi chần chờ, cô liền vịn vào ghế dài đứng dậy nhảy một chân tới gần cậu, cậu quýnh lên vội vàng lại gần. Cô chạm vào cổ áo cậu, một đường trượt đến tận cúc áo trên ngực cậu, chậm rãi nói: "Anh ta không quan trọng."
Bàn tay cuộn tròn của cậu ấn tay cô xuống: "Tùng Vũ, đừng lộn xộn."
Cô không chống cự lại lực đạo của cậu mà đột ngột cong đầu ngón tay di chuyển đến các khớp trên mu bàn tay.
"Chị không thấy tay chị và tay tôi khác nhau như thế nào sao?" Cậu cúi mặt xuống, nước mắt rơi giữa những ngón tay cô và ngón tay cậu. "Chị quen bạn trai tôi cũng không bất ngờ, cũng không khổ sở, nhưng chị không thể chà đạp chính mình, lãng phí thời gian vào những chuyện không có hy vọng!"
"Ai nói không có hy vọng?" Cô cầm lấy tay cậu, "Tôi không tin. Hơn nữa rõ ràng trong lòng cậu đang ghen tị với người kia đúng không? Cậu hận bản thân không thể trở thành người đàn ông đầu tiên của tôi!" Cô từng bước ép sát, đáy mắt đột nhiên hiện lên nhu tình, "Bây giờ cậu chỉ còn một cơ hội - làm người đàn ông cuối cùng của tôi."
"Tôi không nghĩ tới cái gì mà đầu tiên, càng không nghĩ tới cuối cùng!" Lồng ngực Nam Liệt phập phồng kịch liệt, thanh âm nghẹn ngào nói, "Cuộc đời tôi quá ngắn, nhưng chị vẫn còn vô số ngày lành, tôi hy vọng đến năm tám mươi tuổi chị vẫn còn có đàn ông theo đuổi."
Cô dù sao cũng không phải là đá, lời này của cậu khiến cho trái tim cô run rẩy.
"A Liệt, cậu luôn đối xử tốt với tôi, mặt khác lại trốn tránh tôi... Lúc tôi mười tám tuổi không phải là cậu, tám mươi tuổi khả năng cũng không phải cậu, nhưng ít nhất khi tôi hai mươi tám tuổi, tôi hy vọng..."
"Hai mươi tám tuổi cũng không nhất định..." Cậu lắc đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, "Còn mấy năm nữa đối với tôi mà nói đã là quá dài rồi, không ai có thể đảm bảo đến lúc đó tôi vẫn còn sống."
"Sẽ có cách." Lời bản phác của cô cũng không có bao nhiêu tự tin.
"Biện pháp cũng chỉ có mấy cái đó, tôi biết rõ hơn chị. Nhưng để thực hiện được những biện pháp đó không phải cứ có tiền là được, huống chi... cho dù ca phẫu thuật thành công thì tuổi thọ của tim được cấy ghép cũng có hạn, chưa kể tôi vĩnh viễn là một người tàn phế."
"Vậy không cần chờ đến năm tôi hai mươi tám tuổi," Tùng Vũ ngồi thẳng, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ cậu đưa thẳng đến thắt lưng, "Sau khi cậu tốt nghiệp đại học chúng ta lập tức kết hôn."
"Kết hôn?! Tôi thậm chí còn không phải là bạn trai của chị." Hô hấp của cậu dồn dập, ánh mắt trốn tránh.
"Có thể."
"Chị có nhớ vừa rồi cô gái ở nhà hàng hỏi tôi về quan hệ của chúng ta, tôi trả lời thế nào không?"
"Người thân."
"Chị ngầm thừa nhận rồi."
Cô có chút chột dạ, ngoài miệng vẫn ngoan cố nói: "Tôi không nói gì mà thôi."
"Đó chính là 'thừa nhận'."
"Cậu giận tôi vì chuyện này?"
"Không, tôi nghĩ đây mới là phản ứng thật của chị." Trong mắt cậu có chút đau đớn bị đè nén nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô, "Tùng Vũ, tôi không tức giận, tôi nghĩ có lẽ chính chị cũng không ý thức được điều này, thừa nhận một người tàn phế là người thân của mình dễ hơn thừa nhận người đó là bạn trai."
Cậu thế nhưng nhìn thấu điểm này, Tùng Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, vòng tay đang ôm lấy cậu không khỏi buông lỏng ra.
Nhưng cô vẫn không quên "chữa cháy."
"Nếu cậu để ý việc này, chờ tôi đến trường sẽ gặp mặt giải thích rõ ràng cho cô ấy. Chúng tôi học cùng một trường, rất dễ tìm người, nếu cậu có hứng thú có thể đi cùng." Cô cắn răng nói.
"Không cần làm vậy đâu." Nam Liệt ngược lại có chút sốt ruột, "Chị không cần làm những chuyện không cần thiết để tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Cô ấy vốn không có ý tốt với chị, sao phải đem điểm yếu của mình lộ ra cho người khác xem?"
Tùng Vũ nảy ra chủ ý, nhẹn giọng nói: "A Liệt, cậu nói không sai, không lừa cậu, lúc ấy tôi có chút ích kỷ, tôi sợ cô ấy đế trường học thêm mắm dặm muối..."
"Tôi hiểu, là tôi làm cho chị mất mặt..."
"Không phải vấn đề của cậu, cậu cũng biết tôi vẫn luôn hư vinh." Cô chuyển chủ đề, "Một trong những yếu tố tôi quen bạn trai trước kia chính là vì anh ta cao ráo đẹp trai, mang ra ngoài đủ phong cách."
Cô cố tình khiêu khích cậu, quả nhiên cậu đã cắn câu.
"Ừ, đúng." Cậu chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ, ánh mắt lại ảm đạm hơn vài phần.
"Nhưng mà A Liệt, tôi thích cậu." Ngón tay cô nâng khoé mắt rũ xuống của cậu lên, "Mặc dù vẻ ngoài của cậu không thể thoả mãn hư vinh của tôi, nhưng tôi thích cậu là thật! Tôi không muốn để cho những người không liên quan biết đến quan hệ của chúng ta, nhưng tôi thật sự muốn giấu cậu đi bí mật thích cậu."
"Tôi coi chị như chị gái, là người thân..." Hầu kết cậu lăn lộn, bướng bỉnh nói.
"Nhảm nhí." Cô nâng mặt cậu lên, nhanh chóng ấn môi mình lên mí mắt trái của cậu, lông mi cậu dưới cánh môi cô run rẩy, "Từng sợi mi của cậu đều đang nói dối." Cô dời môi đi, dịu dàng mỉm cười với cậu.
"Để tôi." Nam Liệt khó khăn đưa tay vào trong túi áo, khoé miệng vẫn còn dính chút thức ăn.
Tùng Vũ thấy thế vội nói: "Đừng khách khí với tôi, tôi trả hay cậu trả đều giống nhau." Cô không muốn lãng phí thời gian vào việc khách sáo, dù sao cũng đều là tiền của Nam gia.
Nam Liệt không kiên trì nữa.
Người phục vụ giúp bọn họ điều chỉnh khoảng cách giữa ghế và xe lăn, Tùng Vũ đợi cậu ngồi lên xe lăn, khi cậu đi ngang qua thì ngăn cậu lại, kiên nhẫn dùng khăn lau khô khoé miệng cậu, lực trên tay lại mạnh gấp đôi bình thường.
Thang máy của khách sạn tuy không nhỏ nhưng lúc hai xe lăn cùng đi vào, lại có thêm những vị khách khác nên không gian có vẻ chật chội.
"Lát nữa đến phòng tôi nói chuyện đi." Tùng Vũ nói, "Hộ lý của tôi không hiểu tiếng Trung, không cần lo cách âm không tốt, muốn khóc muốn mắng tuỳ cậu, cũng không cần lo truyền đến trong nhà làm ba cậu lo lắng."
"Không nói cũng được, tôi không muốn nghe." Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không ra chút phẫn nộ hay ngờ vực nào, như thể cậu thật sự hoàn toàn thờ ơ đối với những lời Vu Huỷ Tâm nói.
"Nhưng tôi muốn nói." Tùng Vũ không cho rằng việc mơ màng lừa dối cho qua là một lựa chọn tốt, cho dù là nói dối thì cũng phải có đầu đuôi hợp tình hợp lý. Cô quá hiểu cậu, nếu cô không chủ động nhắc tới có lẽ đêm nay cậu sẽ vĩnh viễn nuốt xuống cái gai này. Dù có âm thầm bị đâm vô số lần cậu cũng sẽ cố nuốt vào. Cô không nhẫn tâm như vậy, biết cậu sẽ bị đâm đến máu me đầm đìa cũng không quan tâm, hơn nữa chuyện này không nói ra sẽ là tai hoạ ngầm đối với kế hoạch của cô. Cho nên dù có giả dối thì hôm nay cô cũng phải rút cái gai kia ra cho cậu.
Từ trước đến nay cậu không thể từ chối cô. Thang máy mở ra, xe lăn của cô đi đằng trước, cậu theo phát phía sau đến tận khi đến cửa phòng cô mới dừng lại. Cô ấn chuông, Liễu Điền mở cửa cho bọn họ. Sau khi vào trong cô thậm chí còn không quay đầu lại, bởi vì cô tin chắc Nam Liệt sẽ đi theo vào.
Sau khi Tùng Vũ bảo Liễu Điền ra ngoài, cô nằm lên ghế dài cạnh cửa sổ: "Cậu lại gần đây một chút, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn."
Nam Liệt nghe lời di chuyển xe lăn đến trước mặt cô.
"A Liệt, việc tôi quen mười người bạn trai là giả, nhưng tôi thực sự từng có một người bạn trai, chính là người vừa nãy gặp ở nhà hàng." Cô nhìn cậu, cân nhắc dùng từ chậm rãi nói.
"Này không có gì."
"Năm đầu tiên đến nước J tôi đã quen anh ta. Cậu cũng biết chuyện gì đã xảy ra với tôi năm đó... Xuất ngoại trừ việc đi học càng giống như bỏ trốn! Không có ai để chia sẻ, mà cậu cũng cách tôi quá xa..."
"Cho dù cách xa chị cũng có thể nói với tôi..." Cậu dừng một chút, "Không phải tôi trách chị, tôi chỉ đang tự trách... nếu cơ thể của tôi không như thế này tôi thậm chí còn nghĩ đến việc cùng chị ra nước ngoài..."
Tùng Vũ không biết cậu từng có ý định cùng cô ra nước ngoài, trầm mặc một lát rồi nói: "Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi? Nói cậu đừng giận, lúc đó trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là trẻ con thôi. Tôi không thể kể hết những phiền não của tôi cho cậu được... Nhưng sự thật là khoảng thời gian vừa ra nước ngoài kia rất nhiều lúc tôi cảm thấy tinh thần mình hoảng hốt. Đêm nào cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng, nếu không thì cũng hoàn toàn mất ngủ... Dưới tình huống như vậy tôi rất khó có thể cưỡng lại được sự quan tâm của một người gần trong gang tấc, cho dù tôi không kể với anh ta về sự bất hạnh của gia đình mình nhưng ít nhất có một người như vậy bên cạnh, cùng cậu đi học, tan học, mua thức ăn, nấu cơm, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau trò chuyện... ngày tháng sẽ trôi nhanh hơn một chút." Cô nghiến răng hạ một liều thuốc mạnh, "Nói thật, có một người đàn ông bên cạnh tôi sẽ ngủ yên ổn hơn."
Sắc mặt cậu khẽ biến: "Bầu bạn thật sự rất quan trọng," trong giọng nói của cậu có chút uể oải, "Tôi không làm được."
"Cậu không hỏi tại sao tôi lại chia tay sao?" Cô kể chuyện không phải vì muốn khoe ân ái với Nam Liệt, thấy cậu dần mất bình tĩnh, biết cậu rất khó giả vờ, cô đi thẳng vào vấn đề, "Bởi vì rất nhanh tôi đã phát hiện ra tôi không yêu anh ta. Anh ta chỉ là một người xuất hiện đúng thời điểm, ai cũng có thể."
"Ai so với..." Cậu nhắm mắt lại, nuốt nửa câu còn lại xuống.
Tùng Vũ vươn tay phải nhéo nhéo vành tai cậu, nơi đó nhanh chóng đỏ lên: "Tôi chưa từng so sánh cậu với anh ta."
"Còn so cái gì? Tôi chẳng thể so được với ai." Cậu dùng sức lắc đầu, hất tay cô ra rồi lùi xe lăn về sau.
"Giận à?" Cô nhìn cậu chăm chú rồi lại mỉm cười, "Bỏi vì biết tôi ngủ với anh ta nên ghét bỏ tôi?"
"Tôi có tư cách gì để giận?" Cậu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, "Tùng Vũ, chị có quyền quen bạn trai, cho dù chị có một trăm người bạn trai tôi cũng sẽ không tức giận."
"Thật ra lúc đầu tôi thật sự không cân nhắc đến cậu." Đôi mắt đẫm lệ của cậu làm cô dâng lên một loại cảm giác phức tạp, đau lòng xen lẫn đắc ý, hơi vui lại có chút chua xót, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Cậu quá nhỏ, gia cảnh lại quá tốt, tôi không dám trèo cao."
Ngón tay của Nam Liệt siết chặt hơn bình thường, lạnh lùng nói: "Vậy nhất định chị cũng nghĩ tới ở cùng một người tàn phế lại bệnh nặng sẽ không có tương lai."
"Tôi đã nghĩ đến chuyện đó, cũng nghĩ kỹ rồi." Cô cười nói, "Coi như tôi thiển cận, chỉ để ý đến trước mắt."
"Cho nên trước kia cũng chỉ lo trước mắt nên mới cùng người đó..." Ý thức được mình thất thố, cậu trầm mặc mấy giây rồi nói, "Xin lỗi, tôi không quen anh ta, không nên phán xét tình cảm của hai người."
"Cậu không cần hiểu anh ta..." Cô giơ tay, ý bảo cậu lại đây một chút, cậu có hơi chần chờ, cô liền vịn vào ghế dài đứng dậy nhảy một chân tới gần cậu, cậu quýnh lên vội vàng lại gần. Cô chạm vào cổ áo cậu, một đường trượt đến tận cúc áo trên ngực cậu, chậm rãi nói: "Anh ta không quan trọng."
Bàn tay cuộn tròn của cậu ấn tay cô xuống: "Tùng Vũ, đừng lộn xộn."
Cô không chống cự lại lực đạo của cậu mà đột ngột cong đầu ngón tay di chuyển đến các khớp trên mu bàn tay.
"Chị không thấy tay chị và tay tôi khác nhau như thế nào sao?" Cậu cúi mặt xuống, nước mắt rơi giữa những ngón tay cô và ngón tay cậu. "Chị quen bạn trai tôi cũng không bất ngờ, cũng không khổ sở, nhưng chị không thể chà đạp chính mình, lãng phí thời gian vào những chuyện không có hy vọng!"
"Ai nói không có hy vọng?" Cô cầm lấy tay cậu, "Tôi không tin. Hơn nữa rõ ràng trong lòng cậu đang ghen tị với người kia đúng không? Cậu hận bản thân không thể trở thành người đàn ông đầu tiên của tôi!" Cô từng bước ép sát, đáy mắt đột nhiên hiện lên nhu tình, "Bây giờ cậu chỉ còn một cơ hội - làm người đàn ông cuối cùng của tôi."
"Tôi không nghĩ tới cái gì mà đầu tiên, càng không nghĩ tới cuối cùng!" Lồng ngực Nam Liệt phập phồng kịch liệt, thanh âm nghẹn ngào nói, "Cuộc đời tôi quá ngắn, nhưng chị vẫn còn vô số ngày lành, tôi hy vọng đến năm tám mươi tuổi chị vẫn còn có đàn ông theo đuổi."
Cô dù sao cũng không phải là đá, lời này của cậu khiến cho trái tim cô run rẩy.
"A Liệt, cậu luôn đối xử tốt với tôi, mặt khác lại trốn tránh tôi... Lúc tôi mười tám tuổi không phải là cậu, tám mươi tuổi khả năng cũng không phải cậu, nhưng ít nhất khi tôi hai mươi tám tuổi, tôi hy vọng..."
"Hai mươi tám tuổi cũng không nhất định..." Cậu lắc đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, "Còn mấy năm nữa đối với tôi mà nói đã là quá dài rồi, không ai có thể đảm bảo đến lúc đó tôi vẫn còn sống."
"Sẽ có cách." Lời bản phác của cô cũng không có bao nhiêu tự tin.
"Biện pháp cũng chỉ có mấy cái đó, tôi biết rõ hơn chị. Nhưng để thực hiện được những biện pháp đó không phải cứ có tiền là được, huống chi... cho dù ca phẫu thuật thành công thì tuổi thọ của tim được cấy ghép cũng có hạn, chưa kể tôi vĩnh viễn là một người tàn phế."
"Vậy không cần chờ đến năm tôi hai mươi tám tuổi," Tùng Vũ ngồi thẳng, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ cậu đưa thẳng đến thắt lưng, "Sau khi cậu tốt nghiệp đại học chúng ta lập tức kết hôn."
"Kết hôn?! Tôi thậm chí còn không phải là bạn trai của chị." Hô hấp của cậu dồn dập, ánh mắt trốn tránh.
"Có thể."
"Chị có nhớ vừa rồi cô gái ở nhà hàng hỏi tôi về quan hệ của chúng ta, tôi trả lời thế nào không?"
"Người thân."
"Chị ngầm thừa nhận rồi."
Cô có chút chột dạ, ngoài miệng vẫn ngoan cố nói: "Tôi không nói gì mà thôi."
"Đó chính là 'thừa nhận'."
"Cậu giận tôi vì chuyện này?"
"Không, tôi nghĩ đây mới là phản ứng thật của chị." Trong mắt cậu có chút đau đớn bị đè nén nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô, "Tùng Vũ, tôi không tức giận, tôi nghĩ có lẽ chính chị cũng không ý thức được điều này, thừa nhận một người tàn phế là người thân của mình dễ hơn thừa nhận người đó là bạn trai."
Cậu thế nhưng nhìn thấu điểm này, Tùng Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, vòng tay đang ôm lấy cậu không khỏi buông lỏng ra.
Nhưng cô vẫn không quên "chữa cháy."
"Nếu cậu để ý việc này, chờ tôi đến trường sẽ gặp mặt giải thích rõ ràng cho cô ấy. Chúng tôi học cùng một trường, rất dễ tìm người, nếu cậu có hứng thú có thể đi cùng." Cô cắn răng nói.
"Không cần làm vậy đâu." Nam Liệt ngược lại có chút sốt ruột, "Chị không cần làm những chuyện không cần thiết để tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Cô ấy vốn không có ý tốt với chị, sao phải đem điểm yếu của mình lộ ra cho người khác xem?"
Tùng Vũ nảy ra chủ ý, nhẹn giọng nói: "A Liệt, cậu nói không sai, không lừa cậu, lúc ấy tôi có chút ích kỷ, tôi sợ cô ấy đế trường học thêm mắm dặm muối..."
"Tôi hiểu, là tôi làm cho chị mất mặt..."
"Không phải vấn đề của cậu, cậu cũng biết tôi vẫn luôn hư vinh." Cô chuyển chủ đề, "Một trong những yếu tố tôi quen bạn trai trước kia chính là vì anh ta cao ráo đẹp trai, mang ra ngoài đủ phong cách."
Cô cố tình khiêu khích cậu, quả nhiên cậu đã cắn câu.
"Ừ, đúng." Cậu chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ, ánh mắt lại ảm đạm hơn vài phần.
"Nhưng mà A Liệt, tôi thích cậu." Ngón tay cô nâng khoé mắt rũ xuống của cậu lên, "Mặc dù vẻ ngoài của cậu không thể thoả mãn hư vinh của tôi, nhưng tôi thích cậu là thật! Tôi không muốn để cho những người không liên quan biết đến quan hệ của chúng ta, nhưng tôi thật sự muốn giấu cậu đi bí mật thích cậu."
"Tôi coi chị như chị gái, là người thân..." Hầu kết cậu lăn lộn, bướng bỉnh nói.
"Nhảm nhí." Cô nâng mặt cậu lên, nhanh chóng ấn môi mình lên mí mắt trái của cậu, lông mi cậu dưới cánh môi cô run rẩy, "Từng sợi mi của cậu đều đang nói dối." Cô dời môi đi, dịu dàng mỉm cười với cậu.
Danh sách chương