Tùng Vũ lại lần nữa dọn về tầng hầm của biệt thự.

Sáng sớm hôm đó cô tỉnh dậy từ trong ổ chăn của Nam Liệt, hôn lên chân mày cậu. Cậu hơi nhíu mày một chút nhưng không mở mắt. Cô biết cậu giả vờ ngủ nên cũng không vạch trần, đi đến nhà vệ sinh bóp kem đánh răng cho cậu.

Cô cài nút áo ngủ, đi ra ngoài gọi chú Quý đến, nói Nam Liệt đã tỉnh rồi nhờ ông đi giúp cậu rửa mặt mặc quần áo.

Cô tự mình đến phòng bếp bưng bữa sáng tới, mỗi người một phần, đây là bài kiểm tra của cô.

Cậu không mời cô ngồi, cũng không đuổi cô đi. Cô cứ như vậy đứng ở một bên nhìn cậu ăn hết nửa bát cháo.

"Bộ dạng của tôi ảnh hưởng đến khẩu vị của chị à?" Cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm hỏi.

"Làm sao vậy?" Cô lập tức ngồi xuống, bắt đầu ăn phần của mình.

Đến tối, cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ôm gối xuất hiện trước cửa phòng ngủ của cậu.

"Giang Tùng Vũ, chị một vừa hai phải thôi." Cậu nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô.

"Được," cô lùi lại một bước, "Tôi có thể quay lại phòng bảo mẫu mẹ tôi từng ở không?"

"Tuỳ chị, đừng tới làm phiền tôi là được."

"Ồ."

Cô vốn cũng không định ngủ cùng cậu mỗi đêm, cơ thể của cậu không chịu nổi sự hao tổn như vậy, cô chỉ muốn được gần cậu hơn một chút để tạo cơ hội xoa dịu mối quan hệ.

Trở về phòng bảo mẫu không lâu, người giúp việc lại tới gõ cửa, ôm một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ đến nói muốn thay cho cô.

"Cảm ơn, tôi tự làm được."

"Loại chuyện này không cần hỏi cũng biết là ai cử cô ấy tới, ngoại trừ Nam Liệt người khác làm sao nghĩ đến những chi tiết này. Có lẽ cậu nghĩ là cô dọn đi đã lâu, đồ dùng trong phòng khó tránh khỏi bám bụi. Làm khó cậu vừa oán giận cô như thế, lại vẫn nhịn không được đối tốt với cô.

"Không sao, để tôi thay cho, tiện thể đem những cái này đi giặt luôn, bụi lắm, cô đừng chạm vào."

Người giúp việc cung kính trả lời. Tùng Vũ nghĩ cách đây không lâu mình còn bị người làm trong nhà khịt mũi coi thường, không khỏi cảm thán đời người ấm lạnh.

Tùng Vũ và Nam Liệt đều không nhắc đến đoạn video kia.Nam Liệt thậm chí cũng không châm chọc mỉa mai cô nữa, phần lớn thời gian bọn họ chỉ bình tĩnh cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn có thể cùng nhau ngồi dưới giá sách đọc sách. Không nói chuyện quá khứ, cũng không nhắc chuyện tương lai.

Tùng Vũ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa. Cô biết sự bình tĩnh của cậu trước mắt không bình thường, cũng biết Nam Liệt vẫn chưa thật sự tha thứ cho mình. Cậu chỉ là không đề cập tới, cũng không muốn nghe cô nhắc đến bất cứ định nghĩa nào về quan hệ của hai người. Vậy nên cô không dám dễ dàng động đến chủ đề đó.

Cậu yêu cô là một chuyện, nhưng không thể nghi ngờ cậu cũng hận cô! Cô không có tư cách để cậu nhẹ nhàng buông bỏ hận ý đối với mình. Cô không có tư cách trở thành cô dâu của Nam Liệt, cô không nên cưỡng cầu nữa.

Cậu có thể cho phép mình ở bên cạnh đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.

Ngay lúc cô gần như đã từ bỏ ý định làm Nam Liệt cưới mình, Nam Liệt đột nhiên nói: "Chị thật sự muốn gả cho tôi sao?"

Lúc đó cô đang đứng trong phòng bếp trang trí bánh sinh nhật cho cậu. Lời cậu nói khiến cho cô cả kinh, túi kem trong tay lập tức bị bóp méo.

Cô không để ý đến chiếc bánh kem nữa, lao tới trước xe lăn của cậu ngồi xổm xuống liều mạng gật đầu, túi kem trong tay vô tình dính vào ống quần cậu.

"A, xin lỗi xin lỗi!" Cô luống cuống tay chân vội lấy khăn ướt lau nhưng miệng lại không ngừng nở nụ cười.

"Chị vui vẻ cái gì?" Ánh mắt cậu phức tạp, như là tìm kiếm đáp án, lại như đang hoang mang trong sương mù.

"Đương nhiên là vui rồi." Cô nói, "A Liệt, khi nào đi đăng ký?"

"Ngày mai, tôi hẹn trước rồi."

Cô giật mình nhìn cậu.

"Nhanh quá à?" Cậu hỏi.

"Không, vừa đẹp." Cô cười nói.

"Đừng làm chuyện dư thừa này nữa, ý tôi là bánh kem ấy." Cậu nói, "Tôi vốn dĩ không thích ăn sinh nhật, mà chị... trước kia là để dỗ tôi vui vẻ, bây giờ không cần thiết nữa, chúng ta đừng miễn cưỡng bản thân nữa được không?"

Tùng Vũ ngẩn ra, cô cũng đoán được khúc mắc của cậu chưa được giải quyết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tối nay không phải sinh nhật."

Lúc Tùng Vũ đẩy chiếc bánh kem được viết bốn chữ "Đính hôn vui vẻ" đến trước mặt Nam Liệt, trên mặt cậu hiện lên chút ửng hồng.

"Cậu không thích ăn sinh nhật, vậy sau này chúng ta có thể lấy ngày này làm ngày kỷ niệm đính hôn." Tùng Vũ chỉ vào bông hồng bị hỏng cười nói, "Này, lúc cậu vừa nói muốn cưới tôi, tôi kích động đến mức làm hỏng một bông, nhưng cũng không sao, nó đã chứng kiến hạnh phúc của chúng ta."

Cô nhìn về phía Nam Liệt, xuyên qua ánh nến, đáy mắt cậu sâu thẳm dường như tràn ngập sương mù. Thần sắc của cậu cũng không vui sướng hay ghét bỏ, chỉ có tâm sự nặng nề.

Bộ dáng của cậu làm cô vừa đau lòng vừa áy náy. Cô đã hoàn toàn đập nát đi sự tự tin vốn không nhiều lắm của cậu, cho dù phải dùng cả đời để hàn gắn những mảnh vỡ đó lại với nhau cô cũng cam lòng! May là cậu còn sẵn lòng cho cô một cơ hội như vậy.

Cô cố ý cắt miếng bánh có hai chữ "vui vẻ" đưa cho cậu, ngồi xổm xuống ngẩng đầu mỉm cười nói: "A Liệt, chúc cậu mãi luôn hạnh phúc."

"Tôi không nhìn thấu được chị." Cậu rơi lệ, run rẩy cầm chiếc thìa nhỏ lên xúc một miếng bánh đưa vào trong miệng, "Lại là ánh mắt đó... động lòng người như vậy! Từ nhỏ đến lớn chị đều nhìn tôi thế này, làm tôi ảo giác có lẽ bộ dáng của mình cũng không chật vật đến thế. Có phải mỗi một hành động của tôi thật ra ở trong mắt chị đều rất xấu mặt không?" Cậu đặt thìa tráng miệng xuống, đột nhiên cúi đầu liếm sạch hai chữ "vui vẻ" trên miếng bánh. "Có lẽ tư thế chó gặm này hợp với tôi hơn. Dù sao chị đã nói nhìn thấy tay của tôi sẽ cảm thấy buồn nôn." Trên chóp mũi của cậu còn dính chút kem, phối hợp với nụ cười buồn bã của cậu trông vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

"Chết tiệt, tôi thật sự đã nói quá nhiều lời khốn nạn!" Tùng Vũ dùng đầu ngón tay lau kem trên mũi cậu. "A Liệt, tôi chỉ đang liều mạng lừa dối chính mình, tự dối lòng mình không có khả năng yêu cậu."

"Đúng, chị không có khả năng yêu tôi. Ai sẽ yêu một con quái vật chứ?" Nam Liệt duỗi tay muốn đẩy cô ra, nhưng nháy mắt lại lập tức thu tay lại, chỉ điều khiển xe lăn lùi lại hai bước. "Giang Tùng Vũ, tại sao chị lại đồng ý gả cho tôi? Nếu chỉ vì tài sản, ngày mai tôi sẽ tặng căn biệt thự này cho chị, chị thậm chí không cần chờ đến mấy năm nữa tôi..."

"Đây là cái gì? Khảo nghiệm cuối cùng?" Mặc dù Tùng Vũ hiểu Nam Liệt không tin mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy uỷ khuất, "Tôi nói rồi, tôi sẵn sàng công chứng tài sản, tôi không cần gì hết, tôi chỉ muốn ở bên cậu. Ba năm, năm năm, tám năm, mười năm, cậu còn sống ngày nào tôi ở bên cạnh cậu ngày đấy.

"Chị không hiểu gì cả..." Nam Liệt nghẹn ngào, "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc công chứng tài sản, nếu tôi chết rồi còn quan tâm căn nhà này thuộc về ai làm gì? Tôi không thể mang theo bất cứ thứ gì, cần gì phải quản người sống tranh đoạt chứ?"

Tùng Vũ nói: "Nếu ngày đó thật sự đến, tôi sẽ không tranh với người nhà họ Nam. Nơi này vốn là nhà của Nam gia, cũng không phải nhà của tôi, chỉ là nơi có cậu thôi. Nếu cậu đi rồi tôi sẽ an táng cậu ở chỗ cậu đã chọn, cậu làm 'hàng xóm' với mẹ tôi cũng khá tốt... Nếu tôi nhớ hai người sẽ đến uống rượu với hai người. Cậu chưa từng đến quán bar uống rượu đúng không? Hmm, đến lúc đó cậu có thể uống rồi. Cậu thật sự nên nếm thử hương vị đó..." Cô dùng thìa tráng miệng ăn nốt hai chữ "đính hôn" rồi quay đầu mỉm cười với cậu.

"Tùng Vũ..." Cậu khẽ gọi cô một tiếng gần như không thể nghe thấy.

"Hả?"

"Ngày mai phải dậy sớm, đi ngủ đi."

"Được." Cô ngoan ngoãn đáp lại.

Chín giờ sáng hôm sau, Tùng Vũ và Nam Liệt đến phòng đăng ký kết hôn của Cục dân chính.

Lúc xuống xe, Nam Liệt đột nhiên cự tuyệt ngồi xe lăn, khiến cho chú Quý và Tùng Vũ sửng sốt.

Đã rất lâu rồi cậu không đi bộ, trước đây ở nhà còn có thể thỉnh thoảng đứng dậy đi được mấy bước, nhưng giờ có trái tim nhân tạo, sợ té ngã làm đứt dây điện nên không dám để cậu tự đi.

"A Liệt, ở đây nhiều người qua lại, sàn đại sảnh lại trơn trượt, rất dễ té ngã hoặc bị người khác đụng phải." Tùng Vũ khuyên nhủ.

"Tôi biết," Nam Liệt nói, "Cho nên tôi không định đi vào."

Vậy..." Cô bắt đầu có một loại dự cảm xấu.

"Chú Quý, phiền chú đặt tôi xuống mặt đất."

Chú Quý nhìn Tùng Vũ, vẻ mặt có chút không biết làm sao.

Cô phần nào hiểu được Nam Liệt đang cố tình muốn làm bản thân xấu mặt.

"Chị có chắc muốn cùng một phế nhân như vậy đi vào sảnh kết hôn không?" Nam Liệt ngẩng đầu nhìn cô.

"Sẵn lòng." Tùng Vũ kìm nén cơn đau lòng, xoay người nói với chú Quý, "Nghe theo cậu ấy đi, đặt xuống sàn cẩn thận một chút đừng kéo căng dây nối.

Trong đại sảnh đã có không ít người, mà Nam Liệt trước sự chứng kiến của bao nhiêu người quỳ trên mặt đất. Hai cẳng chân xiêu xiêu vẹo vẹo bị kéo ở phía sau, hai bàn tay với khớp xương biến dạng thỉnh thoảng phải dùng để giữ thăng bằng. Mà Tùng Vũ đi bên trái cậu, chú ý những người đi ngang qua, đề phòng có người không cẩn thận đụng vào sợi dây nối với trái tim nhân tạo trên người cậu.

Sau khi nhận tờ khai đăng ký kết hôn, Nam Liệt dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu điền, cậu viết rất chậm nhưng chữ rất đẹp, chỉ là tư thế cầm bút thật sự rất quái dị, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Lúc chụp ảnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, ngay cả nhiếp ảnh gia trong mắt cũng loé lên một tia kinh ngạc. Tùng Vũ không do dự phối hợp với Nam Liệt ngồi xổm xuống hoàn thành quá trình quay chụp.

"Giang Tùng Vũ." Khi đi ra đến cửa studio ảnh, cậu ngẩng đầu gọi cô lại, "Chị xác định còn muốn tiếp tục sao?"

"Đương nhiên." Cô trả lời vô cùng dứt khoát.

"Bình thường tôi ngồi xe lăn đã là giữ thể diện nhất rồi, nhưng thật ra rời khỏi xe lăn mới thật sự là tôi. Chị không nhìn thấy sao? Từ lúc chúng ta bước vào cửa mọi người đều cố gắng không nhìn chúng ta, nhưng lại nhịn không được muốn xem... Dù sao người khuyết tật nghiêm trọng giống như tôi sẽ rất ít khi đến những nơi như thế này. Nếu bọn họ biết tôi còn có một trái tim nhân tạo, chỉ sợ họ sẽ càng cảm thấy hiếm lạ!" Giọng nói cậu khô khốc, cổ tay chống đỡ cơ thể đang run rẩy, "Giang Tùng Vũ, dạng đàn ông nào chị cũng dám gả, chị đúng là không có tiền đồ..."

"Tôi dám." Cô nói, "Nhưng tôi cảm thấy mình có tiền đồ, bởi vì cậu là tốt nhất."

"Không, dừng ở đây đi..." Hai mắt Nam Liệt đỏ hoe bò ra khỏi văn phòng đăng ký kết hôn, hai bên đùi bò còn nhanh hơn lúc bước vào, chiếc giày bên chân phải gần như đã rớt hơn phân nửa, lộ ra gót chân biến dạng.

"Sao lại thế này?" Chú Quý thấy cậu đi ra, thần sắc hoảng hốt vội vàng ôm cậu vào trong xe, nhẹ giọng hỏi Tùng Vũ.

"Không có gì, về nhà trước đã." Ánh mắt Tùng Vũ ý bảo chú Quý đừng hỏi nữa, cô cảm thấy có lẽ Nam Liệt còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô cũng không vội kết hôn. Thể chất của cậu không thể so được với người thường, cảm xúc của cậu đã bị dao động, cô không muốn kích thích cậu thêm nữa.

"A Liệt, cậu không muốn kết hôn thì thôi, không sao cả, tôi không cần tờ giấy kia." Cô ôm eo cậu nói, "Sau này không được chà đạp bản thân nữa, không phải vì tôi cảm thấy bộ dạng cậu khó coi, mà cậu như vậy rất dễ bị thương, trái tim cũng dễ quá tải..."

"Tôi thế nhưng thật sự cảm thấy chị để ý đến sống chết của tôi..." Nam Liệt rơi lệ nói, "Điều này thật vớ vẩn..."

Tùng Vũ hôn lên nước mắt cậu: "Xin lỗi, A Liệt. Điều vớ vẩn chính là trước kia tôi không biết tốt xấu, lãng phí nhiều thời gian như vậy..."

Lúc môi cô mím lại những giọt nước mắt chảy xuống của cậu, Nam Liệt đột nhiên hôn cô: "Tôi hận chị, Giang Tùng Vũ! Tôi hận chị!"

"Tôi biết." Cô tuỳ ý để cho nụ hôn của cậu trở nên mạnh bạo.

"Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chị! Chị là kẻ dối trá! Kẻ dối trá tàn nhẫn nhất..." Nụ hôn của cậu rất sâu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

"Đúng vậy, tôi rất tệ, rất tệ!"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ chị phải yêu tôi, nhưng chị không nên tạo ảo tưởng cho một người tàn phế... Giang Tùng Vũ, tôi hận bản thân mình, cho tới bây giờ vẫn bị loại ảo giác này mê hoặc! Có một vài khoảnh khắc tôi thậm chí còn cảm thấy chị thật sự yêu tôi..." Cậu hung hắn cắn môi cô rồi đẩy cô ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện