Diệp Anh bị đưa trở lại nơi giam giữ. Ngay khi cánh cửa nhà giam vừa đóng lại, tấm lưng gắng gượng thẳng tắp của hắn lập tức cong xuống, hắn quỳ xuống đất một cách vô cùng thê thảm.​Diệp Uẩn Ninh xuất hiện một cách kỳ lạ cũng không biến mất, cô vẫn lặng lẽ đứng trong phòng, lộ ra sự hiện diện của mình.

Sự tôn nghiêm mà hắn cố hết sức duy trì trước mặt Diệp Uẩn Thanh cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn vào giây phút này.​Nếu sớm biết em không có trái tim thì tôi đã không buông tha em và chuyển mục tiêu sang Diệp Uẩn Ninh.

Hắn nghẹn ngào gào rống, mặc sức trút hết sự phẫn uất, khuất nhục sau khi bản thân sa cơ lỡ vận.​Điều buồn cười là vào lúc này, người đầu tiên hắn muốn xin giúp đỡ lại chính là những cảnh sát mà hắn từng khinh thường.

Hắn từng cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh biết nhường nào, hắn tưởng rằng mình sẽ có được Diệp Uẩn Thanh dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ động cơ thầm kín và sự giả tình giả nghĩa của cô ta giống như một cát tát tát thật mạnh vào mặt hắn.​”Diệp Uẩn Ninh, mày là Diệp Uẩn Ninh, sao mày lại ở chỗ này? “Cmn đều là giả, giả.” Hắn hung tợn che lấy mặt mình, giấu tất cả biểu cảm trong lòng bàn tay, “Diệp Uẩn Thanh, em đã lừa tôi quá tàn nhẫn. Tôi cho rằng ít nhất em cũng có vài phần thật lòng với tôi, hóa ra là do tôi tự mình đa tình. Sớm biết thế này… ”​Lúc đầu, Diệp Anh giận dữ bỏ đi vì hắn và Diệp Uẩn Thanh “chia tay”.

Hắn lẩm bẩm tự nói, trong giọng nói chứa đựng sự hối hận điên cuồng: “Tất cả đều sai rồi. Nếu sớm biết em không có trái tim thì tôi đã không buông tha em và chuyển mục tiêu sang Diệp Uẩn Ninh.”​“Không, không, cháu hiểu lầm rồi.

Sự hối hận vô tận bao trùm lấy hắn. Có phải ngay từ đầu hắn đã làm sai rồi không? Nếu không nhằm vào Diệp Uẩn Ninh thì có phải mình đã không bị bắt và tống vào tù, có lẽ lúc này đã ở nước Đức thoải mái, sung sướng từ lâu rồi.​Rốt cuộc mày là người hay là ma, mày định làm gì?

Bị mắc kẹt sâu trong cảm xúc đen tối của mình, hắn không nhận ra được xung quanh quá yên tĩnh, toàn bộ phòng giam như bị ngăn cách trong một không gian kỳ lạ, trống rỗng và yên lặng đến mức đáng sợ.​Hắn không thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình khi bị mất lưỡi biến thành tàn tật, nếu thật như thế thì còn đau đớn hơn cả cái chết.

Vào lúc không ai để ý, camera theo dõi trong phòng bị vô hiệu hóa. Giờ phút này, một loại sức mạnh thần bí không người biết đã tới.​Làm ra nhiều việc ác như vậy mà cũng biết sợ hãi ư?

Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng ma, sau đó thân hình của bóng ma chậm rãi ngưng tụ lại, biến thành Diệp Uẩn Ninh, người rõ ràng không nên có mặt ở chỗ này.​Thật nực cười.

Diệp Anh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, sống lưng như có gai nhọn, giống như đang bị thứ gì theo dõi.​” Diệp Anh giãy giụa một cách vô ích, sợ hãi nhìn Diệp Uẩn Ninh, “Đây không phải sự thật, mày, mày rốt cuộc là ai?

Hắn giật mình một cái rồi đột nhiên xoay người.​Diệp Anh vốn có thói quen hành động không kiêng dè, nhưng lại không nghĩ rằng rồng mạnh không kìm nổi rắn, người ta có nền tảng hùng mạnh, lập tức đã tìm được chỗ dựa chống lưng cho mình.

Đập vào mắt hắn chính là bóng dáng Diệp Uẩn Ninh. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và lãnh đạm ấy, Diệp Anh cảm thấy toàn bộ lông tóc trên người như nổ tung. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cái gì gọi là ‘sợ hãi’, là cảm giác bị đóng băng ngay dưới ánh nắng chói chang.​Đôi mắt hắn không nhịn được mà săm soi cô, như thể muốn xác định xem cô là người hay ma, tiếp đó hắn bất an liếc nhìn xung quanh, giống như đang cố tìm ra một máy móc bí mật có thể khiến con người đột nhiên xuất hiện, để chứng minh mọi thứ đều là thủ đoạn do con người bày ra.

“A a a a!” Diệp Anh sợ hãi thét chói tai, cơ thể ngã xuống đất như đống bùn nhão, tay chân đồng thời vùng vẫy với ý đồ tránh xa Diệp Uẩn Ninh, “Mày là thứ gì, mau cút đi, cút đi xa một chút!”​”

Điều khiến hắn sợ hãi hơn nữa là dù hắn dùng hết sức kêu gọi ầm ĩ nhưng lại chỉ như một viên đá rơi xuống biển rộng, một hồi lâu sau bên tai vẫn chỉ vang lên tiếng nói của hắn.​Tuy nhiên, không gian vẫn lặng ngắt như tờ.

“Người đâu? Cảnh sát, cảnh sát.”​”Người đâu?

Điều buồn cười là vào lúc này, người đầu tiên hắn muốn xin giúp đỡ lại chính là những cảnh sát mà hắn từng khinh thường.​Nói tóm lại, người thích hợp làm nơi trút giận chính là cháu của Diệp Anh, mà hắn lại có hứng thú với Diệp Uẩn Thanh hơn.

Tuy nhiên, không gian vẫn lặng ngắt như tờ. Xung quanh chỉ có sự im lặng, không có bất kỳ ai đáp lại hắn.​Lý do lần này là vì hắn đã chọc giận cháu trai của ông trùm tổ chức xã hội đen lớn nhất tại Đức và trở thành kẻ thù của người đó.

Diệp Uẩn Ninh xuất hiện một cách kỳ lạ cũng không biến mất, cô vẫn lặng lẽ đứng trong phòng, lộ ra sự hiện diện của mình.​Sự tôn nghiêm mà hắn cố hết sức duy trì trước mặt Diệp Uẩn Thanh cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn vào giây phút này.

Nhìn khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của người đàn ông, Diệp Uẩn Ninh trầm tư suy nghĩ: “Thì ra chú cũng biết sợ. Thật kỳ lạ, nhìn cũng ra dáng ra hình mà sao lại làm ra những việc không phải người làm chứ?”​Dù sao thì Diệp Uẩn Thanh cũng là người phụ nữ mà hắn thích, tình cảm hắn dành cho cô ta không giống với Diệp Uẩn Ninh, hắn không nỡ để cô ta phải chịu khổ.

Làm ra nhiều việc ác như vậy mà cũng biết sợ hãi ư? Thật nực cười.​”

“Diệp Uẩn Ninh, mày là Diệp Uẩn Ninh, sao mày lại ở chỗ này? Rốt cuộc mày là người hay là ma, mày định làm gì?” Cuối cùng Diệp Anh cũng dừng lại việc la hét vô ích, nói với thái độ ngoài mạnh trong yếu.​Đáng tiếc hắn biết quá muộn!

Đôi mắt hắn không nhịn được mà săm soi cô, như thể muốn xác định xem cô là người hay ma, tiếp đó hắn bất an liếc nhìn xung quanh, giống như đang cố tìm ra một máy móc bí mật có thể khiến con người đột nhiên xuất hiện, để chứng minh mọi thứ đều là thủ đoạn do con người bày ra.​Hắn cười khẩy, liếc nhìn camera giám sát trong góc, sự khinh thường hiện lên trong mắt hắn như thể muốn nói tôi biết rõ ý đồ của các người rồi.

Một chút lý trí còn sót lại cho phép hắn duy trì một ít ảo tưởng. Đúng vậy, đây hẳn là thủ đoạn của cảnh sát, giả thần giả quỷ để phá hủy hàng phòng ngự bên trong của chính mình, giúp họ đạt được mục đích.​Hắn không còn cách nào khác ngoài việc ném đứa cháu gái mà hắn không để bụng, Diệp Uẩn Ninh, cho người ta chơi đùa.

Hắn phải tin vào khoa học. Trên thế giới này hoàn toàn không có ma, cũng không có chiêu trò thần bí khó lường gì cả. Tất cả đều là dọa mình mà thôi, nhất định là như thế.​Hắn hoảng sợ hét to thành tiếng, lắc đầu nhìn xung quanh đầy khủng hoảng và bất lực, dường như hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Diệp Uẩn Ninh, đừng giả vờ nữa, mày cho rằng như vậy có thể dọa được tao à?” Ánh mắt Diệp Anh lóe lên sự âm hiểm. Hắn một lần nữa khôi phục sức lực và đứng dậy: “Cảnh sát đâu, bọn họ trốn ở đâu?”​Để kiếm tiền, hắn đã đi lệch hướng, do đó đã có tiếp xúc với tổ chức xã hội đen bản địa ở Đức.

Hắn cười khẩy, liếc nhìn camera giám sát trong góc, sự khinh thường hiện lên trong mắt hắn như thể muốn nói tôi biết rõ ý đồ của các người rồi.​Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng ma, sau đó thân hình của bóng ma chậm rãi ngưng tụ lại, biến thành Diệp Uẩn Ninh, người rõ ràng không nên có mặt ở chỗ này.

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Ồ, thật vậy à?”​Một chút lý trí còn sót lại cho phép hắn duy trì một ít ảo tưởng.

Khi lời nói của cô rơi xuống, bụi bặm trên đất tự chuyển động trong khi không có một cơn gió nào, một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được tràn ngập khắp không gian. Diệp Anh lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi đến mức nghẹt thở.​”Uẩn Ninh, xem xét việc tôi nói thật, nể mặt tôi là chú nhỏ của cháu, xét đến việc tôi không thực hiện được, cháu buông tha tôi được không.

Ngón tay như ngọc của Diệp Uẩn Ninh bắn nhẹ vào không khí một chút, đột nhiên, có một sợi dây mỏng manh vô hình xuyên qua không khí, phát ra tiếng ‘vù vù’.​Làm sao mà đứa cháu gái luôn bình thường, không hề có cảm giác tồn tại của hắn lại có thể trở nên mạnh mẽ đến mức khó lường như vậy?

Diệp Anh đang cảnh giác lùi về sau thì cổ tay đột nhiên như bị sợi tơ trong suốt trói chặt rồi bị tóm lên không trung. Sau đó, hai chân của hắn bị quấn và dang rộng sang hai bên, và toàn bộ cơ thể của hắn bị trói trong không trung thành hình chữ đại (大) bằng những dụng cụ vô hình.​Dù vậy, cháu trai của ông trùm vẫn cảm thấy không cam lòng, nói rằng có thể buông tha nhưng vẫn phải xả giận.

Hắn hoảng sợ hét to thành tiếng, lắc đầu nhìn xung quanh đầy khủng hoảng và bất lực, dường như hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.​”

“Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Diệp Anh giãy giụa một cách vô ích, sợ hãi nhìn Diệp Uẩn Ninh, “Đây không phải sự thật, mày, mày rốt cuộc là ai?”​Sớm biết thế này… ”

Hắn muốn hỏi mày là quái vật gì?​” Hắn liều mạng tìm cớ, “Là Diệp Uẩn Thanh.

Tất cả những gì đang xảy ra trước mặt hắn đều vượt quá lẽ thường. Đó không phải là xiếc, không có một máy móc gì cả, hắn không thể nào lừa mình rằng những điều này là giả.​” Ánh mắt Diệp Anh lóe lên sự âm hiểm.

Làm sao mà đứa cháu gái luôn bình thường, không hề có cảm giác tồn tại của hắn lại có thể trở nên mạnh mẽ đến mức khó lường như vậy? Nhất định là hắn đang mơ phải không?​Tôi thề những gì tôi nói là sự thật.

Hắn không thể tin rằng người trước mặt thực sự là Diệp Uẩn Ninh, và hắn thậm chí còn không dám khẳng định cô còn là người hay không.​Vì sự nghiệp và mạng sống của chính mình, Diệp Anh đồng ý điều kiện này, nhưng người mà hắn lựa chọn lại là Diệp Uẩn Ninh.

Diệp Uẩn Ninh thản nhiên đứng yên trước mặt hắn, buồn bã nói: “Được rồi, bình tĩnh chút đi. Hay là chú hãy nói thử xem chú định bắt cóc tôi, đưa tôi sang Đức để làm gì? Tôi đoán nhất định là không phải chuyện tốt lành gì đúng không?”​”

“Không, không, cháu hiểu lầm rồi.” Hắn lắc đầu điên cuồng, với khát vọng sống sót mãnh liệt, hắn không ngừng đảo mắt tìm lý do.​”Đây là cái gì?

Dù sao Diệp Anh cũng không phải kẻ ngốc, lúc này hắn đã hiểu mình đã đụng phải một thứ rất đáng sợ. Không cần biết đối phương là người hay ma, tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để sống sót.​Hắn giật mình một cái rồi đột nhiên xoay người.

“Hiểu lầm?”​”Được rồi, tôi nói, tôi nói thật.

“Đúng vậy, là hiểu lầm.” Hắn liều mạng tìm cớ, “Là Diệp Uẩn Thanh. Tôi vốn dĩ tôi muốn bắt cô ấy đi, nhưng cô ấy lại bảo tôi đưa cháu ra nước ngoài vì cô ấy không thích cháu. Tôi biết tôi đã làm sai, nhưng tôi không định làm gì cháu, tôi chỉ muốn ứng phó với Diệp Uẩn Thanh một chút thôi. Đợi đến nước Đức, tôi sẽ thả cháu để cháu được tự do. Tôi thề những gì tôi nói là sự thật.”​Chỉ trong chốc lát, biết bao tâm huyết của hắn đã biến thành hư vô, hiện giờ còn phải đối mặt với quái vật đột biến Diệp Uẩn Ninh này.

Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Anh quên hết tình yêu của mình dành cho Diệp Uẩn Thanh, thậm chí còn kéo đối phương ra để chuyển hướng lửa giận của Diệp Uẩn Ninh.​”

Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Chú đang nói dối!”​Ngón tay như ngọc của Diệp Uẩn Ninh bắn nhẹ vào không khí một chút, đột nhiên, có một sợi dây mỏng manh vô hình xuyên qua không khí, phát ra tiếng ‘vù vù’.

‘A’, Diệp Anh đột nhiên liên tục hét lên thảm thiết. Có thứ gì đó vô hình đang tồn tại quất vào người hắn, rõ ràng quần áo hắn không hề bị rách hỏng gì nhưng da thịt hắn lại cực kỳ đau đớn.​”A a a a!

Cơn đau thấm sâu vào xương tủy, đáng sợ và khó có thể chịu nổi hơn bất kỳ cực hình nào. Cơ thể hắn điên cuồng vặn vẹo trong không khí, cố gắng trốn tránh sự trừng phạt vô hình.​Diệp Anh bị đưa trở lại nơi giam giữ.

“Á, đừng!”​Bởi vì hắn có linh cảm, sự trả thù của Diệp Uẩn Ninh sẽ vô cùng, vô cùng khủng khiếp, sẽ khiến hắn không kịp hối hận.

Sự tra tấn khủng khiếp này kéo dài đến khi Diệp Anh hơi thở thoi thóp mới dừng lại.​Khi lời nói của cô rơi xuống, bụi bặm trên đất tự chuyển động trong khi không có một cơn gió nào, một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được tràn ngập khắp không gian.

Diệp Uẩn Ninh nhìn hắn bằng ánh mắt không chút tình cảm nào: “Tôi quên nói cho chú biết, tôi biết nhiều thứ hơn chú tưởng tượng, nếu chú lại nói dối thì không cần thiết phải giữ lại cái lưỡi của chú nữa.”​Có thứ gì đó vô hình đang tồn tại quất vào người hắn, rõ ràng quần áo hắn không hề bị rách hỏng gì nhưng da thịt hắn lại cực kỳ đau đớn.

Diệp Anh rùng mình một cái, vô lực chớp mắt, hắn biết Diệp Uẩn Ninh rất nghiêm túc, hắn cũng tin tưởng cô có biện pháp để biết được thật giả.​Tôi cho rằng ít nhất em cũng có vài phần thật lòng với tôi, hóa ra là do tôi tự mình đa tình.

Hắn hoàn toàn bị đánh sập. Hắn không thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình khi bị mất lưỡi biến thành tàn tật, nếu thật như thế thì còn đau đớn hơn cả cái chết.​Sau đó, hai chân của hắn bị quấn và dang rộng sang hai bên, và toàn bộ cơ thể của hắn bị trói trong không trung thành hình chữ đại (大) bằng những dụng cụ vô hình.

“Được rồi, tôi nói, tôi nói thật.” Hắn đã sớm mất sự kiêu ngạo, khó điều khiển. Trước sức mạnh vô hình cường đại, khí phách chẳng đáng là gì.​Hắn phải tin vào khoa học.

Trên thực tế, nguồn gốc của mọi chuyện đều xuất phát từ chính Diệp Anh.​Hơn thế nữa, người này nhất định phải là người thân có quan hệ huyết thống với Diệp Anh mới được.

Lúc đầu, Diệp Anh giận dữ bỏ đi vì hắn và Diệp Uẩn Thanh “chia tay”. Hắn mang theo số vốn mà mình có được để sang nước Đức.​Hắn muốn hỏi mày là quái vật gì?

Tính tình của hắn quyết định hắn không thể đi theo con đường thông thường. Để kiếm tiền, hắn đã đi lệch hướng, do đó đã có tiếp xúc với tổ chức xã hội đen bản địa ở Đức.​”

Lý do lần này là vì hắn đã chọc giận cháu trai của ông trùm tổ chức xã hội đen lớn nhất tại Đức và trở thành kẻ thù của người đó.​Về phần Diệp Uẩn Ninh, việc cô sẽ phải chịu tra tấn như thế nào, chịu kết cục bi thảm gì khi rơi vào trong tay đối phương, không nằm trong phạm vi tính toán của hắn.

Diệp Anh vốn có thói quen hành động không kiêng dè, nhưng lại không nghĩ rằng rồng mạnh không kìm nổi rắn, người ta có nền tảng hùng mạnh, lập tức đã tìm được chỗ dựa chống lưng cho mình.​Đó là lý do tại sao hắn lại về nước để tìm Diệp Uẩn Ninh và tìm mọi cách để dụ cô ra nước ngoài, chờ đến khi phát hiện ra đôi cánh của Diệp Uẩn Ninh ngày càng phát triển và không dễ để lừa gạt cô, không có cách nào đưa cô xuất ngoại, hắn dứt khoát bí quá hóa liều ra tay ở sân bay, định trực tiếp đưa người ra nước ngoài.

Lúc này Diệp Anh mới nhận ra rằng mình đã đá phải ván sắt, lập tức nghĩ mọi cách trả một cái giá thật lớn mới khiến cho cháu trai ông trùm cho mình một cơ hội thoát thân. Dù vậy, cháu trai của ông trùm vẫn cảm thấy không cam lòng, nói rằng có thể buông tha nhưng vẫn phải xả giận.​Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Anh quên hết tình yêu của mình dành cho Diệp Uẩn Thanh, thậm chí còn kéo đối phương ra để chuyển hướng lửa giận của Diệp Uẩn Ninh.

Hắn có thể không gây rắc rối cho Diệp Anh, nhưng cần thiết phải có người chịu đựng, thay thế Diệp Anh hứng chịu lửa giận của hắn. Hơn thế nữa, người này nhất định phải là người thân có quan hệ huyết thống với Diệp Anh mới được.​”

Nói tóm lại, người thích hợp làm nơi trút giận chính là cháu của Diệp Anh, mà hắn lại có hứng thú với Diệp Uẩn Thanh hơn. Nghĩ đến việc có thể ngược đãi một người đẹp ốm yếu khiến hắn rất hưng phấn.​Trên thực tế, nguồn gốc của mọi chuyện đều xuất phát từ chính Diệp Anh.

Vì sự nghiệp và mạng sống của chính mình, Diệp Anh đồng ý điều kiện này, nhưng người mà hắn lựa chọn lại là Diệp Uẩn Ninh.​Đợi đến nước Đức, tôi sẽ thả cháu để cháu được tự do.

Dù sao thì Diệp Uẩn Thanh cũng là người phụ nữ mà hắn thích, tình cảm hắn dành cho cô ta không giống với Diệp Uẩn Ninh, hắn không nỡ để cô ta phải chịu khổ. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc ném đứa cháu gái mà hắn không để bụng, Diệp Uẩn Ninh, cho người ta chơi đùa.​“Cmn đều là giả, giả.

Về phần Diệp Uẩn Ninh, việc cô sẽ phải chịu tra tấn như thế nào, chịu kết cục bi thảm gì khi rơi vào trong tay đối phương, không nằm trong phạm vi tính toán của hắn.​Lúc này Diệp Anh mới nhận ra rằng mình đã đá phải ván sắt, lập tức nghĩ mọi cách trả một cái giá thật lớn mới khiến cho cháu trai ông trùm cho mình một cơ hội thoát thân.

Dù sao, chỉ cần hắn có thể rút lui êm đẹp, người phụ nữ hắn thích bình an vô sự, chỉ mất một Diệp Uẩn Ninh thôi thì có đáng là gì?​Diệp Anh đang cảnh giác lùi về sau thì cổ tay đột nhiên như bị sợi tơ trong suốt trói chặt rồi bị tóm lên không trung.

Đó là lý do tại sao hắn lại về nước để tìm Diệp Uẩn Ninh và tìm mọi cách để dụ cô ra nước ngoài, chờ đến khi phát hiện ra đôi cánh của Diệp Uẩn Ninh ngày càng phát triển và không dễ để lừa gạt cô, không có cách nào đưa cô xuất ngoại, hắn dứt khoát bí quá hóa liều ra tay ở sân bay, định trực tiếp đưa người ra nước ngoài.​Ngay khi cánh cửa nhà giam vừa đóng lại, tấm lưng gắng gượng thẳng tắp của hắn lập tức cong xuống, hắn quỳ xuống đất một cách vô cùng thê thảm.

Sau đó, chờ đợi hắn chính là lật thuyền trong mương bị tống vào tù. Chỉ trong chốc lát, biết bao tâm huyết của hắn đã biến thành hư vô, hiện giờ còn phải đối mặt với quái vật đột biến Diệp Uẩn Ninh này.​Hay là chú hãy nói thử xem chú định bắt cóc tôi, đưa tôi sang Đức để làm gì?

Hắn hối hận lắm, nếu sớm biết Diệp Uẩn Ninh đáng sợ như vậy, sớm biết mình không có cơ hội thành công, hắn nhất định sẽ không lấy Diệp Uẩn Ninh làm mục tiêu mà trực tiếp bắt Diệp Uẩn Thanh đi luôn.​Không cần biết đối phương là người hay ma, tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để sống sót.

Không, hắn chắc chắn sẽ không về nước.​Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Chú đang nói dối!

Ngay cả ông trùm độc ác nhất cũng không đáng sợ bằng Diệp Uẩn Ninh.​Tôi biết tôi đã làm sai, nhưng tôi không định làm gì cháu, tôi chỉ muốn ứng phó với Diệp Uẩn Thanh một chút thôi.

Đáng tiếc hắn biết quá muộn!​Diệp Anh rùng mình một cái, vô lực chớp mắt, hắn biết Diệp Uẩn Ninh rất nghiêm túc, hắn cũng tin tưởng cô có biện pháp để biết được thật giả.

“Uẩn Ninh, xem xét việc tôi nói thật, nể mặt tôi là chú nhỏ của cháu, xét đến việc tôi không thực hiện được, cháu buông tha tôi được không.” Diệp Anh xin tha, hắn thà rằng đối mặt với cảnh sát còn hơn đối mặt với Diệp Uẩn Ninh.​” Hắn lắc đầu điên cuồng, với khát vọng sống sót mãnh liệt, hắn không ngừng đảo mắt tìm lý do.

Bởi vì hắn có linh cảm, sự trả thù của Diệp Uẩn Ninh sẽ vô cùng, vô cùng khủng khiếp, sẽ khiến hắn không kịp hối hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện