Khi Mạnh Chấn Vũ tỉnh dậy lần nữa, người mà hắn đối mặt chính là Lâm Tiểu Nhã. Cô đang ngồi bên giường và nhìn hắn chằm chằm.​Mạnh Chấn Vũ im lặng, nhưng đôi khi im lặng lại là câu trả lời tốt nhất.

Trong phòng không có ai khác, vợ chồng nhà họ Mạnh cũng không thấy đâu, hắn theo bản năng nuốt nước miếng.​Lâm Tiểu Nhã đau lòng một chút, nhưng rất nhanh đã dịu đi.

Bởi vì lúc này Lâm Tiểu Nhã quá tiều tuỵ và u ám, đôi mắt cô nhìn hắn chất chứa đầy sự phức tạp khó che giấu như thể đã quyết tâm đưa ra quyết định nào đó, khiến hắn không khỏi tránh đi ánh mắt của cô.​Và tại sao Lam Tú Tú lại làm những việc này, chẳng lẽ chỉ vì ‘tình yêu’ mà cô ta dành cho Mạnh Chấn Vũ ư? Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Lâm Tiểu Nhã khi mới gặp, dù lo lắng nhưng vẫn tràn ngập sự thanh lịch và điềm tĩnh thay vì gay gắt và mỉa mai như trước khi hắn ngất đi. Mạnh Chấn Vũ cảm thấy hơi chột dạ trong lòng.​”

Hắn lắp bắp hỏi: “Sao lại chỉ có mình cô, bố mẹ tôi đâu?”​”

Lâm Tiểu Nhã nhàn nhạt nói: “Bọn họ đi nghỉ ngơi.”​Nói dối, chắc chắn cô đang lừa gạt hắn.

Mạnh Chấn Vũ nghiêng đầu một cách mất tự nhiên: “Hừ, tôi vẫn chưa quên lúc trước cô mắng tôi như thế nào đâu. Tôi không muốn cô ở đây.”​Đáng tiếc là con trai họ không thể nhìn thấu mà bị một người đàn bà nông cạn và ích kỷ như vậy mê hoặc.

Lâm Tiểu Nhã cười khẩy: “Anh nghĩ tôi muốn gặp anh chắc.”​Tôi rất thất vọng,…

Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, Lâm Tiểu Nhã là người bị tổn thương nhiều nhất, cô chỉ đang đau khổ nhẫn nhịn.​Mạnh Chấn Vũ cắn răng: “Bố mẹ tôi đâu?

Thấy người chồng từng mặn nồng khi xưa không nhớ rõ mình, còn ôm người phụ nữ khác vào lòng nói lời ngon tiếng ngọt. Nghĩ đến khi mình đang lo lắng sốt ruột vì hắn mất tích, hắn lại ôm người phụ nữ khác triền miên. Như thế chẳng khác nào lấy dao cứa vào tim cô.​Hiện giờ xem ra cũng chỉ là một trò hề, vừa mất trí nhớ liền quên đi tất cả tình cảm.

Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy? Cô tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ cô chưa bao giờ từng hiểu rõ con người thật của Mạnh Chấn Vũ, người trước mắt mới là hắn thực sự.​” Cô lạnh lùng hỏi.

Nông cạn, ngu xuẩn, ích kỷ, vô trách nhiệm.​Khi Mạnh Chấn Vũ tỉnh dậy lần nữa, người mà hắn đối mặt chính là Lâm Tiểu Nhã.

Mạnh Chấn Vũ không chịu nổi, hừ lạnh: “Vậy cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”​”

“Tôi biết, anh đang nhớ thương người phụ nữ bị cảnh sát bắt đi kia của anh.” Cô nhàn nhạt nói.​Vừa định bước ra khỏi cửa, cô quay lại nói: “Anh đã từng thề non hẹn biển với tôi, thề rằng dù trên trời xanh hay dưới suối vàng, mãi mãi không thay đổi tấm lòng son.

Mạnh Chấn Vũ đứng dậy: “Cô ấy vô tội, cô đừng có nghĩ đến chuyện làm gì cô ấy!”​”

Hắn nhận ra rằng gia đình mình có vẻ không hề đơn giản, hắn lo lắng Lâm Tiểu Nhã sẽ phát rồ tấn công Lam Tú Tú.​Không có tôi thì các người cũng có thể sống tốt, nhưng nếu không có tôi thì Tú Tú sẽ rất đáng thương.

Chỉ còn sự thờ ơ, lạnh nhạt đọng lại nơi đáy mắt Lâm Tiểu Nhã, cô nhếch môi: “Nếu không muốn tôi làm gì cô ta thì anh phải trả lời câu hỏi của tôi.”​Để cô ta làm kẻ thứ ba à?

Mạnh Chấn Vũ cảnh giác: “Câu hỏi gì?”​Lâm Tiểu Nhã mỉm cười, nước mắt chợt ánh lên trong mắt cô: “Được rồi, coi như lời anh nói là thật.

“Rốt cuộc anh đã khôi phục lại được trí nhớ chưa?” Cô lạnh lùng hỏi.​Mạnh Chấn Vũ sửng sốt: “Nhưng Tú Tú đã cứu con!

Mạnh Chấn Vũ dừng lại một chút, nghĩ tới Lam Tú Tú đang bị nghi ngờ, lập tức kiên quyết nói: “Tôi không nhớ được nhiều lắm, nhưng tôi nhớ rõ rành mạch việc mình bị ngã xuống vách núi.”​Chỉ còn sự thờ ơ, lạnh nhạt đọng lại nơi đáy mắt Lâm Tiểu Nhã, cô nhếch môi: “Nếu không muốn tôi làm gì cô ta thì anh phải trả lời câu hỏi của tôi.

Chỉ có giải thích như vậy mới có thể ứng phó tốt tình huống trước mắt.​Mạnh Chấn Vũ do dự: “Điều kiện gì?

Lâm Tiểu Nhã mỉm cười, nước mắt chợt ánh lên trong mắt cô: “Được rồi, coi như lời anh nói là thật. Tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng.”​”

“Vấn đề gì vậy?”​”

“Hiện tại anh vẫn nhất quyết muốn chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó thay vì đợi lấy lại được trí nhớ mới đưa ra quyết định à?” Cô lẳng lặng nhìn hắn như muốn tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc, “Tôi nghĩ một người đàn ông trưởng thành, lý trí, có trách nhiệm chắc hẳn phải biết lựa chọn như thế nào mới là chính xác.”​Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy?

Mạnh Chấn Vũ có một chút thẹn quá hoá giận. Không lẽ vì hắn không làm theo lời cô nói nên hắn là kẻ trẻ con, vô trách nhiệm sao?​Mạnh Chấn Vũ không chịu nổi, hừ lạnh: “Vậy cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.

Nghĩ đến dáng vẻ bất lực và khóc lóc của Lam Tú Tú, không biết bây giờ cô còn sợ hãi và đau khổ đến mức nào, làm sao hắn có thể nhẫn tâm ruồng bỏ để cô một mình chứ?​Lâm Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu: “Dù anh không thể kiềm chế hay thân bất do kỷ thì cũng không muốn tôi chắn ở giữa đúng không?

Hắn kiên trì với lựa chọn của mình: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể bỏ Tú Tú được. Không có tôi thì các người cũng có thể sống tốt, nhưng nếu không có tôi thì Tú Tú sẽ rất đáng thương.”​” Lâm Tiểu Nhã để hai vị phụ huynh đi trước, “Tôi nghĩ anh cũng không vội vã chữa bệnh.

Quan trọng hơn nữa là hắn không còn ký ức trước kia. Đối với hắn, người được gọi là vợ chính là một người xa lạ không có tình cảm, hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được việc mình phải sống cùng với một người như vậy, chắc hẳn hắn sẽ suy sụp.​Lâm Tiểu Nhã gật đầu: “Tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng tôi có điều kiện.

Lâm Tiểu Nhã chớp mắt, tựa như chớp đi chút mong đợi cuối cùng, mỉa mai nói: “Một kẻ vốn dĩ trắng tay, cướp đi người chồng, người cha của người khác mà đáng thương ư? Không phải người đáng thương hơn chính là chúng tôi sao?”​Mạnh Chấn Vũ bị chọc tức, giống như hắn là một nhân vật tép riu tham tiền tham quyền vậy.

Mạnh Chấn Vũ cứng họng không trả lời được.​Cha Mạnh cần phải có trách nhiệm với nhà họ Mạnh, với công ty của nhà họ Mạnh, và càng phải có trách nhiệm đối với người con dâu Lâm Tiểu Nhã.

“Nhưng không sao cả…” Lâm Tiểu Nha dừng một chút, chậm rãi nói: “Tôi có thể không thèm để ý đến chuyện anh mất trí nhớ, nhưng tôi rất ghét cái cách anh lựa chọn. Tôi rất thất vọng,… Nếu anh thực sự mất trí nhớ mà lại không thử nỗ lực chút nào để nhớ lại, còn coi nhẹ tôi mà quyết định ở bên người khác, điều đó chỉ có thể chứng minh anh ngu ngốc và xốc nổi, vô trách nhiệm, là một thằng đần; còn nếu anh không mất trí nhớ mà vẫn chọn bỏ vợ bỏ con thì chứng tỏ anh đã thay lòng, không hề là người đàn ông đã từng yêu tôi mà là kẻ máu lạnh, bạc tình.”​Ly hôn?

Lâm Tiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Người tôi yêu chính là người đàn ông cũng yêu tôi trước đây, hắn đã chết khi hắn lựa chọn leo núi một mình.”​” Lâm Tiểu Nha dừng một chút, chậm rãi nói: “Tôi có thể không thèm để ý đến chuyện anh mất trí nhớ, nhưng tôi rất ghét cái cách anh lựa chọn.

Người yêu mình sẽ không đối xử với mình như thế, còn người không yêu mình thì mình cần gì phải để ý!​Sau đó cô đóng cửa lại và rời đi.

Nói bậy, rõ ràng hắn còn sống, Mạnh Chấn Vũ tức giận nghĩ.​Nói bậy, rõ ràng hắn còn sống, Mạnh Chấn Vũ tức giận nghĩ.

“Tóm lại cô muốn nói gì?” Hắn hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.​Đưa người tới bên cạnh mình chính là hoạ, không phải phúc đối với nhà họ Mạnh.

Lâm Tiểu Nhã nhìn hắn: “Anh muốn ở bên người phụ nữ đó phải không?”​” Cô nhàn nhạt nói.

Mạnh Chấn Vũ im lặng, nhưng đôi khi im lặng lại là câu trả lời tốt nhất.​Lâm Tiểu Nhã nhàn nhạt nói: “Bọn họ đi nghỉ ngơi.

Cô khẽ cười một tiếng: “Nhưng có phải anh đã quên mất rằng, tôi mới là vợ hợp pháp của anh. Anh làm thế nào để ở bên cô ta? Để cô ta làm kẻ thứ ba à?”​”

Mạnh Chấn Vũ muốn nói lại thôi, cắn răng nhìn cô: “Vậy cô muốn thế nào?”​Mạnh Chấn Vũ cảnh giác: “Câu hỏi gì?

Lâm Tiểu Nhã buồn bã lắc đầu: “Cho nên tôi mới nói là anh vô trách nhiệm. Anh tự cho rằng mình yêu người phụ nữ kia nhưng ngay cả kiên nhẫn để làm rõ ràng tình trạng hôn nhân của mình mà anh cũng không có, chưa gì đã dây dưa cùng cô ta. Tôi thật sự nghi ngờ anh có thực sự yêu cô ta không?”​”Mạnh Chấn Vũ, câm miệng!

Mạnh Chấn Vũ chật vật chống chế: “Tôi thực sự yêu cô ấy, chỉ tại lúc đó tôi không kiềm chế được.”​Cha Mạnh hối hận vì trước đây ông đã không ước thúc, dạy dỗ con trai mình, để cho cuộc đời của con quá thuận buồm xuôi gió, vì thế cho nên vừa mất trí nhớ liền làm ra những hành động không có chừng mực như vậy.

Đây là lỗi của hắn, đương nhiên không thể để Lam Tú Tú gánh chịu hậu quả một mình.​”

Lâm Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu: “Dù anh không thể kiềm chế hay thân bất do kỷ thì cũng không muốn tôi chắn ở giữa đúng không? Ly hôn đi, ly hôn với tôi, hai người có thể công khai ở bên nhau.”​Tôi thật sự nghi ngờ anh có thực sự yêu cô ta không?

Ly hôn?​Ngay cả khi cô ta thực sự cứu Mạnh Chấn Vũ, nhưng chỉ với hành vi giấu giấy tờ tuỳ thân của con trai họ của cô ta cũng khiến họ ác cảm và ghét cô ta.

Mạnh Chấn Vũ ngẩn ra, không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát trong lòng. Hắn lắc đầu để thoát khỏi những ảo giác này, hỏi: “Cô thật sự bằng lòng ly hôn với tôi à?”​Mạnh Chấn Vũ chật vật chống chế: “Tôi thực sự yêu cô ấy, chỉ tại lúc đó tôi không kiềm chế được.

Lâm Tiểu Nhã gật đầu: “Tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng tôi có điều kiện.”​Nếu cô thực sự là người hắn yêu thì tại sao hắn lại không có cảm giác gì cả?

Mạnh Chấn Vũ do dự: “Điều kiện gì?”​”

“Anh cần ký vào đơn ly hôn, bày tỏ anh tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế gia tài nhà họ Mạnh, đồng thời chuyển toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của anh cho con trai, anh rời nhà tay trắng.” Lâm Tiểu Nhã bình tĩnh nhìn hắn, “Đây là cái giá phải trả cho ‘tình yêu’ của anh, anh sẽ không tiếc chứ?”​”

Mạnh Chấn Vũ cắn răng: “Bố mẹ tôi đâu? Họ cũng đồng ý sao?”​Mạnh Chấn Vũ sửng sốt: “Bố, mẹ, hai người…?

Theo bản năng, hắn kháng cự điều kiện mà Lâm Tiểu Nhã đưa ra.​”

“Chúng ta đồng ý.” Đột nhiên, cha mẹ Mạnh đẩy cửa vào, nghiêm túc nói.​Tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng.

Mạnh Chấn Vũ sửng sốt: “Bố, mẹ, hai người…?”​”

Cha Mạnh và mẹ Mạnh cũng rất đau buồn và thất vọng, buồn vì con trai họ đã mất trí nhớ, đồng thời cũng thất vọng vì hắn thà giả vờ khôi phục trí nhớ cũng muốn bảo vệ người phụ nữ rõ ràng có ý xấu kia.​Hắn lắp bắp hỏi: “Sao lại chỉ có mình cô, bố mẹ tôi đâu?

Họ không thích Lam Tú Tú. Ngay cả khi cô ta thực sự cứu Mạnh Chấn Vũ, nhưng chỉ với hành vi giấu giấy tờ tuỳ thân của con trai họ của cô ta cũng khiến họ ác cảm và ghét cô ta.​”

Nếu Lam Tú Tú thực sự là một người ngây thơ và tốt bụng, thì sao cô ta có thể làm ra loại hành vi này được. Đáng tiếc là con trai họ không thể nhìn thấu mà bị một người đàn bà nông cạn và ích kỷ như vậy mê hoặc.​Không lẽ vì hắn không làm theo lời cô nói nên hắn là kẻ trẻ con, vô trách nhiệm sao?

Và tại sao Lam Tú Tú lại làm những việc này, chẳng lẽ chỉ vì ‘tình yêu’ mà cô ta dành cho Mạnh Chấn Vũ ư?​Không phải người đáng thương hơn chính là chúng tôi sao?

Nếu Mạnh Chấn Vũ không trẻ tuổi đẹp trai, bề ngoài trông có vẻ có tiền có địa vị như vậy, mà chỉ là một người đàn ông lớn tuổi không tiền không thế thì Lam Tú Tú còn có thể chăm sóc hắn ân cần, tỉ mỉ và giấu đi chứng minh thư của hắn không?​Sao hắn có thể có tình sâu nghĩa nặng đối với người phụ nữ Lâm Tiểu Nhã này chứ?

Đối với những người từng trải như cha mẹ Mạnh, Lam Tú Tú nhất định có toan tính muốn được thứ gì đó, mà thứ đó còn không hề nhỏ.​”

Đưa người tới bên cạnh mình chính là hoạ, không phải phúc đối với nhà họ Mạnh.​“Anh cần ký vào đơn ly hôn, bày tỏ anh tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế gia tài nhà họ Mạnh, đồng thời chuyển toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của anh cho con trai, anh rời nhà tay trắng.

Cha Mạnh cần phải có trách nhiệm với nhà họ Mạnh, với công ty của nhà họ Mạnh, và càng phải có trách nhiệm đối với người con dâu Lâm Tiểu Nhã.​Tôi không muốn cô ở đây.

Lâm Tiểu Nhã không làm sai điều gì, cô không chỉ là người vợ hiền của Mạnh Chấn Vũ mà còn là một người con dâu ngoan của nhà họ Mạnh, huống hồ cô còn sinh cho nhà họ Mạnh một đứa cháu trai nữa.​Bởi vì lúc này Lâm Tiểu Nhã quá tiều tuỵ và u ám, đôi mắt cô nhìn hắn chất chứa đầy sự phức tạp khó che giấu như thể đã quyết tâm đưa ra quyết định nào đó, khiến hắn không khỏi tránh đi ánh mắt của cô.

Mạnh Chấn Vũ hồ đồ như thế, cha Mạnh thà rằng tạm thời cắt đứt quan hệ với con trai chứ không từ bỏ con dâu.​Hắn nhận ra rằng gia đình mình có vẻ không hề đơn giản, hắn lo lắng Lâm Tiểu Nhã sẽ phát rồ tấn công Lam Tú Tú.

Vì Lâm Tiểu Nhã đã hết hy vọng vào con trai, quyết tâm ly hôn và còn đưa ra điều kiện thì vợ chồng họ sẵn sàng đáp ứng nguyện vọng của cô, ít nhất nhà họ Mạnh còn có cháu trai.​Đối với hắn, người được gọi là vợ chính là một người xa lạ không có tình cảm, hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được việc mình phải sống cùng với một người như vậy, chắc hẳn hắn sẽ suy sụp.

Về phần Mạnh Chấn Vũ, trừ khi hắn có thể khôi phục trí nhớ hoặc là tỉnh ngộ thì bọn họ mới đồng ý chào đón hắn, nếu không thì tốt nhất nên cách xa một chút mới xem như giữ gìn được cho cả hai phía.​”Bố mẹ, chúng ta đi trước đi!

Cha Mạnh hối hận vì trước đây ông đã không ước thúc, dạy dỗ con trai mình, để cho cuộc đời của con quá thuận buồm xuôi gió, vì thế cho nên vừa mất trí nhớ liền làm ra những hành động không có chừng mực như vậy.​Mạnh Chấn Vũ muốn nói lại thôi, cắn răng nhìn cô: “Vậy cô muốn thế nào?

Cha Mạnh nghiêm túc nói: “Nếu con muốn dây dưa với người phụ nữ đó thì con nên rời khỏi nhà họ Mạnh, coi như chúng ta chưa tìm thấy con trai mình.”​Theo bản năng, hắn kháng cự điều kiện mà Lâm Tiểu Nhã đưa ra.

Mạnh Chấn Vũ sửng sốt: “Nhưng Tú Tú đã cứu con!” Sao bọn họ có thể không thấu tình đạt lý, máu lạnh vô tình như thế?​” Cô lẳng lặng nhìn hắn như muốn tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc, “Tôi nghĩ một người đàn ông trưởng thành, lý trí, có trách nhiệm chắc hẳn phải biết lựa chọn như thế nào mới là chính xác.

Cha Mạnh nói: “Nếu cô ta thực sự cứu con, nhà họ Mạnh có thể báo đáp cô ta, nhưng đó cũng là sau khi xác nhận là thật hay giả. Các phương thức báo đáp khác chúng ta không chấp nhận.”​”

Mạnh Chấn Vũ cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là không thể chấp nhận.​”

Lâm Tiểu Nhã đảo mắt, mở miệng nói: “Nếu trái tim của anh đã không ở đây thì chẳng thà lúc này anh nhân lúc còn sớm đi tìm ân nhân cứu mạng của mình đi. Nếu anh đồng ý với điều kiện tôi đưa ra, tôi sẽ ra mặt chứng thực những điều anh nói là sự thật để cảnh sát thả Lam Tú Tú. Nếu không, anh thực sự cho rằng tôi sẽ không có cách nào đối phó với cô ta sao?”​Mạnh Chấn Vũ cứng họng không trả lời được.

Mạnh Chấn Vũ phẫn nộ trừng mắt với cô: “Cô dám?”​” Hắn hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

“Vậy thì dứt khoát đồng ý đi,” Lâm Tiêu Nhã nhếch môi giễu cợt, “Anh còn chưa khôi phục trí nhớ. Chẳng lẽ anh vẫn còn tơ tưởng đến quyền thừa kế và tài sản à? Nếu thật sự như vậy, tình yêu mà anh dành cho Lam Tú Tú cũng chỉ đến thế mà thôi, không bằng nhanh chóng về nhà cùng chúng tôi cho rồi!”​Nghĩ đến dáng vẻ bất lực và khóc lóc của Lam Tú Tú, không biết bây giờ cô còn sợ hãi và đau khổ đến mức nào, làm sao hắn có thể nhẫn tâm ruồng bỏ để cô một mình chứ?

Mạnh Chấn Vũ bị chọc tức, giống như hắn là một nhân vật tép riu tham tiền tham quyền vậy.​Lâm Tiểu Nhã không làm sai điều gì, cô không chỉ là người vợ hiền của Mạnh Chấn Vũ mà còn là một người con dâu ngoan của nhà họ Mạnh, huống hồ cô còn sinh cho nhà họ Mạnh một đứa cháu trai nữa.

“Được rồi, tôi đồng ý với điều kiện của cô, chúng ta ly hôn càng sớm càng tốt.” Nhìn vẻ mặt vô cảm của Lâm Tiểu Nhã, hắn không nhịn được nói chuyện đầy ác ý: “Tôi cũng không hiểu tại sao trước kia tôi lại kết hôn với cô, đúng là mắt mù.”​Nếu thật sự như vậy, tình yêu mà anh dành cho Lam Tú Tú cũng chỉ đến thế mà thôi, không bằng nhanh chóng về nhà cùng chúng tôi cho rồi!

“Mạnh Chấn Vũ, câm miệng!” Ba Mạnh thở phì phò trách cứ.​Đối với những người từng trải như cha mẹ Mạnh, Lam Tú Tú nhất định có toan tính muốn được thứ gì đó, mà thứ đó còn không hề nhỏ.

Ông không hiểu tại sao sau khi mất trí nhớ, Mạnh Chấn Vũ lại thành ra thế này, chẳng lẽ đây mới là bản chất thật của hắn?​” Đột nhiên, cha mẹ Mạnh đẩy cửa vào, nghiêm túc nói.

Lâm Tiểu Nhã đau lòng một chút, nhưng rất nhanh đã dịu đi. Không sao, những thứ không thuộc về mình thì phải dứt khoát vứt bỏ, không có gì phải buồn lòng cả.​”

“Bố mẹ, chúng ta đi trước đi!” Lâm Tiểu Nhã để hai vị phụ huynh đi trước, “Tôi nghĩ anh cũng không vội vã chữa bệnh. Ngày mai sẽ làm xong hết mọi việc, không có vấn đề gì chứ!”​Cha Mạnh và mẹ Mạnh cũng rất đau buồn và thất vọng, buồn vì con trai họ đã mất trí nhớ, đồng thời cũng thất vọng vì hắn thà giả vờ khôi phục trí nhớ cũng muốn bảo vệ người phụ nữ rõ ràng có ý xấu kia.

Mạnh Chấn Vũ hung hăng trả lời: “Không thành vấn đề.”​” Lâm Tiểu Nhã bình tĩnh nhìn hắn, “Đây là cái giá phải trả cho ‘tình yêu’ của anh, anh sẽ không tiếc chứ?

Lâm Tiểu Nhã gật đầu và đi về phía cửa.​Mạnh Chấn Vũ dừng lại một chút, nghĩ tới Lam Tú Tú đang bị nghi ngờ, lập tức kiên quyết nói: “Tôi không nhớ được nhiều lắm, nhưng tôi nhớ rõ rành mạch việc mình bị ngã xuống vách núi.

Vừa định bước ra khỏi cửa, cô quay lại nói: “Anh đã từng thề non hẹn biển với tôi, thề rằng dù trên trời xanh hay dưới suối vàng, mãi mãi không thay đổi tấm lòng son. Hiện giờ xem ra cũng chỉ là một trò hề, vừa mất trí nhớ liền quên đi tất cả tình cảm. Cũng chỉ đến thế mà thôi!”​Lâm Tiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Người tôi yêu chính là người đàn ông cũng yêu tôi trước đây, hắn đã chết khi hắn lựa chọn leo núi một mình.

Sau đó cô đóng cửa lại và rời đi.​Cha Mạnh nói: “Nếu cô ta thực sự cứu con, nhà họ Mạnh có thể báo đáp cô ta, nhưng đó cũng là sau khi xác nhận là thật hay giả.

Để lại Mạnh Chấn Vũ choáng váng và hoang mang, sao có thể như thế? Sao hắn có thể có tình sâu nghĩa nặng đối với người phụ nữ Lâm Tiểu Nhã này chứ?​Quan trọng hơn nữa là hắn không còn ký ức trước kia.

Nếu cô thực sự là người hắn yêu thì tại sao hắn lại không có cảm giác gì cả?​Cha Mạnh nghiêm túc nói: “Nếu con muốn dây dưa với người phụ nữ đó thì con nên rời khỏi nhà họ Mạnh, coi như chúng ta chưa tìm thấy con trai mình.

Nói dối, chắc chắn cô đang lừa gạt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện