Lam Tú Tú bị cảnh sát mới tới áp giải đi.​”Bố, bố nói đúng.

Cô ta có ý định giết người, hơn nữa còn ra tay ngay trước mặt y tá, có thể nói rằng chứng cứ vô cùng xác thực, không thể bào chữa.​Hắn mong đợi hỏi: “Bố mẹ, Tiểu Nhã đâu rồi, có phải cô ấy đang ở công ty không? Còn Mạnh Chấn Vũ sẽ không nói đỡ giúp cô ta lời nào. Ngược lại, hắn còn muốn tố cáo các loại hành vi phạm tội của cô ta vào mấy năm trước: hại hắn bị ngã xuống vách núi và giết người cướp của, khiến hắn bị mất trí nhớ.​Một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại, tại sao em lại không đợi anh?

Hắn không còn dư thừa một chút tình yêu nào đối với Lam Tú Tú, hắn hận không thể xoá nhoà những năm tháng ở bên cô ta và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.​Khi nóng lòng muốn ra khỏi cổng biệt thự, cậu bé nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đối diện với cổng nhà mình, ánh mắt người đó rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, sự thật đã từng tồn tại sẽ không thể biến mất theo ý muốn của hắn. Giờ đây, Mạnh Chấn Vũ chỉ hy vọng có thể tách mình hoàn toàn khỏi Lam Tú Tú. Trước khi giải quyết ổn thoả mọi việc, hắn không có mặt mũi nào trở về nhà họ Mạnh.​”

Vì thế, Mạnh Chấn Vũ không ngần ngại dùng hết số tiền còn lại của mình để thuê luật sư, chỉ để dồn ép Lam Tú Tú đến cùng, khiến cô ta tội nặng càng thêm nặng, dù không chết cũng phải sống cả đời trong tù.​” Cha Mạnh bình tĩnh hỏi.

Trong thời gian này, hắn đã ly hôn với Lam Tú Tú và trở về trạng thái độc thân.​Mạnh Chấn Vũ quỳ xuống, che mặt khóc lóc thảm thiết: “Con không thể sống thiếu Tiểu Nhã.

Khi mọi chuyện đã có kết cục rõ ràng và vết thương của hắn gần như đã lành, Mạnh Chấn Vũ thu dọn đồ đạc và rốt cuộc cũng lên đường về nhà.​” Hắn cầu xin nói, “Bố, có phải Tiểu Nhã vẫn còn giận con không?

Nhà họ Mạnh.​”Chấn Vũ, haizz…

Cha mẹ Mạnh đang ở trong sân chuẩn bị trồng hoa. Họ nghiêm túc dùng cái cuốc nhỏ để đào hố, bên cạnh họ có một cậu bé đang cần cù, chăm chỉ nhổ cỏ.​”

Một lúc lâu sau, cậu bé lau mồ hôi trên mặt, đảo mắt nói: “Ông nội ơi, con quên mất là Triệu Minh dặn con chiều nay qua với cậu ấy. Sắp không kịp rồi, con chuẩn bị một chút rồi qua đó nhé.”​” Hắn ôm ngực, tủi thân bào chữa, “Anh mất trí nhớ, anh không cố ý…

Cha Mạnh bất đắc dĩ cười, cùng vợ liếc nhìn nhau, ông biết cháu trai mình không kiên nhẫn phơi nắng làm việc nặng ở trong sân, cố tình lấy cớ để trốn đi!​Mạnh Hải Ninh chạy về phía trước vài bước, sau đó như nhớ ra điều đi, quay đầu chạy về phía biệt thự, vừa chạy vừa hét: “Ông nội, bà nội, bố con đã về rồi.

Ông lập tức giận dữ nói: “Đi đi đi, xem cháu làm có chút việc mà lề mà lề mề, ông còn đang nóng mắt đây. Không cần cháu ở đây, đi đi!”​Cô ta có ý định giết người, hơn nữa còn ra tay ngay trước mặt y tá, có thể nói rằng chứng cứ vô cùng xác thực, không thể bào chữa.

Mẹ Mạnh hiền từ cười nói: “Bà và ông nội chỉ làm chơi chơi thôi, cháu không cần làm cùng ông bà. Cháu tự đi tìm bạn chơi đi!”​”Tiểu Nhã,…

Mạnh Hải Ninh cười hì hì: “Cám ơn ông bà!”​”Mẹ!

Cậu bé nhảy dựng lên hôn hai ông bà rồi nhanh chân chạy biến.​Huống chi, trong nhà cũng có ảnh của Mạnh Chấn Vũ nên đương nhiên cậu biết rõ dáng vẻ hắn ta.

Khi nóng lòng muốn ra khỏi cổng biệt thự, cậu bé nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đối diện với cổng nhà mình, ánh mắt người đó rất kỳ lạ.​Lâm Tiểu Nhã nhìn hắn: “Vậy anh có dám thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc lúc trước bị mất trí nhớ, anh nhất quyết ở bên Lam Tú Tú là vì ‘ân tình’ của cô ta hay là vì anh động lòng với cô ta?

Mạnh Hải Ninh theo bản năng cảnh giác nhìn người đàn ông đó, khi bắt gặp gương mặt của hắn, cậu không khỏi ngây người.​” Mạnh Chấn Vũ vừa đau khổ vừa khó hiểu, “Anh chỉ mất trí nhớ, nhưng tình yêu của anh dành cho em đã khắc sâu trong tâm hồn.

Cậu bất giác gọi một tiếng: “Bố?”​Mười lăm phút sau.

Khi Mạnh Chấn Vũ gặp chuyện, cậu bé đã chín tuổi và đang học tiểu học, đủ để khắc sâu ký ức về hắn. Huống chi, trong nhà cũng có ảnh của Mạnh Chấn Vũ nên đương nhiên cậu biết rõ dáng vẻ hắn ta. Hơn nữa, người lớn trong nhà cũng không nói cho cậu chuyện gì đã xảy ra, chỉ để cậu cho rằng bố tạm thời vắng nhà. Vì vậy, dù hai năm không gặp nhưng cậu vẫn lập tức nhận ra ngay.​Còn Mạnh Chấn Vũ sẽ không nói đỡ giúp cô ta lời nào.

Mạnh Chấn Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cậu, xúc động nói: “Hải Ninh, con là Hải Ninh, con lớn nhanh quá.”​”

Mạnh Hải Ninh chạy về phía trước vài bước, sau đó như nhớ ra điều đi, quay đầu chạy về phía biệt thự, vừa chạy vừa hét: “Ông nội, bà nội, bố con đã về rồi. Ông bà mau ra xem có phải bố không?”​Khi trái tim hắn dao động, hắn nên biết không có ai sẽ đứng yên tại chỗ chờ hắn.

Cậu nhận ra bố mình nhưng lại sợ mình nhận nhầm nên chờ để ông bà xác nhận.​”Tiểu Nhã, em, sao em không đợi anh?

Mười lăm phút sau.​Cháu tự đi tìm bạn chơi đi!

Mạnh Hải Ninh cúi người trốn ở trên cầu thang tầng hai, lén nhìn cảnh tượng trong phòng khách.​Nhà họ Mạnh.

Ở nơi đó, vợ chồng nhà họ Mạnh sóng vai ngồi trên sô pha, còn Mạnh Chấn Vũ thì ngồi đơn độc một bên.​Buồn cười thật, anh có tư cách gì mà bắt tôi chờ anh?

Rõ ràng là một nhà ba người, nhưng sau khoảnh khắc kích động ban đầu, bầu không khí giữa họ trở nên xa cách và khách sáo.​Mạnh Chấn Vũ không giấu giếm điều gì và kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, bao gồm cả việc Lam Tú Tú ngoại tình, chính mình bị bồ của cô ta đánh vào đầu phải nhập viện, do đó lấy lại được trí nhớ.

“Bố, mẹ, côn đã khôi phục trí nhớ, con nhớ ra mọi chuyện rồi.” Ánh mắt Mạnh Chấn Vũ không tự giác mà chất chứa nỗi khổ sở, một giọt nước mắt thoáng hiện nơi khoé mắt, “Con trai bất hiếu, bây giờ mới nhớ lại được.”​Con yêu cô ấy, con yêu cô ấy!

Vừa nhìn vẻ mặt của Mạnh Chấn Vũ là có thể chắc chắn rằng có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Hai vợ chồng nhà họ Mạnh nhìn nhau, không khỏi thổn thức không thôi.​”

“Con nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Cha Mạnh bình tĩnh hỏi.​” Mẹ Mạnh thở dài, sau đó giáng một tiếng sấm, “Tiểu Nhã đã tái hôn và bây giờ đang sống rất hạnh phúc.

Mạnh Chấn Vũ không giấu giếm điều gì và kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, bao gồm cả việc Lam Tú Tú ngoại tình, chính mình bị bồ của cô ta đánh vào đầu phải nhập viện, do đó lấy lại được trí nhớ. Hắn cũng kể nguyên nhân mất trí nhớ ban đầu do Lam Tú Tú cùng đường bí lối phát rồ. Cũng may cuối cùng cũng tống được cô ta vào tù, Lam Tú Tú bị kết án chung thân.​Nam tử hán, đại trượng phu, có gan làm thì có gan chịu.

Cha Mạnh cau mày: “Thế là lúc trước cô ta căn bản không cứu con mà ngược lại, chính cô ta hại con bị mất trí nhớ sao?”​Có được một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc chính là sự may mắn và là điều mà hầu hết mọi người đều hướng tới.

Mạnh Chấn Vũ hổ thẹn nói: “Vâng, tất cả đều do con hồ đồ mắc mưu của cô ta, còn khiến bố mẹ phải lo lắng. Lúc trước con đã sai rồi!”​Nhưng cả người Mạnh Chấn Vũ lại uể oải, ỉu xìu như hoàn toàn mất hết tinh thần.

Mẹ Mạnh rốt cuộc cũng mềm lòng một chút. Nhìn con trai mình bị kích thích đến mức tiều tuỵ, hốc hác như già đi mười tuổi, bà đã sớm cảm thấy đau lòng.​Sắp không kịp rồi, con chuẩn bị một chút rồi qua đó nhé.

Bà vui mừng nói: “Nhớ lại là tốt rồi. Bây giờ con đã về, sau này mọi chuyện dần dần sẽ tốt lên.”​Chính anh có thể đăng ký kết hôn cùng với người phụ nữ khác, tại sao Tiểu Nhã lại không thể một lần nữa lấy chồng?

“Mẹ!” Mạnh Chấn Vũ nhìn mẹ với ánh mắt kính yêu.​Ngược lại, hắn còn muốn tố cáo các loại hành vi phạm tội của cô ta vào mấy năm trước: hại hắn bị ngã xuống vách núi và giết người cướp của, khiến hắn bị mất trí nhớ.

Còn cha Mạnh lại hừ lạnh một tiếng: “Trách ai được? Lúc trước chúng ta khuyên đến thế rồi mà nó cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, cắm đầu đi đến đường cùng. Bây giờ tôi thấy nó chịu khổ, chịu tội đều là đáng đời!” Ông tỏ thái độ hận sắt không thành thép.​Mạnh Chấn Vũ hoảng hốt nhớ tới thỏa thuận lúc trước, cười khổ nói: “Không đâu.

Người phụ nữ đó rõ ràng có ý đồ xấu, Mạnh Chấn Vũ vội vàng tự mình dâng lên cho cô ta. Mắt mù tim mù cũng chỉ đến thế mà thôi.​Vì thế, Mạnh Chấn Vũ không ngần ngại dùng hết số tiền còn lại của mình để thuê luật sư, chỉ để dồn ép Lam Tú Tú đến cùng, khiến cô ta tội nặng càng thêm nặng, dù không chết cũng phải sống cả đời trong tù.

“Bố, bố nói đúng. Tất cả đều là lỗi của con, con nhận.”​Chính anh đã đánh mất Tiểu Nhã thì anh ngoan ngoãn chấp nhận đi.

Sau khi sống cùng một người phụ nữ đáng sợ như Lam Tú Tú và trải qua những ngày tháng bị giày xéo và khuất nhục đó, giờ đây hắn chỉ muốn về với gia đình mình, một gia đình ấm áp, vô tư bao dung chính mình. Vì vậy, dù bị cha Mạnh trách mắng hắn cũng cam tâm tình nguyện.​”

Bây giờ hắn mới hiểu được, đôi khi cuộc sống bình thường mới là chân thật. Có được một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc chính là sự may mắn và là điều mà hầu hết mọi người đều hướng tới. Trước đây, hắn đã quá tham lam.​Tôi nói xong rồi, sau này đừng gặp lại nữa.

Bây giờ, hắn phải trân trọng hiện tại và cũng thấy biết ơn.​Đi nói cho rõ ràng rồi sau này phấn chấn lại đi.

Hắn mong đợi hỏi: “Bố mẹ, Tiểu Nhã đâu rồi, có phải cô ấy đang ở công ty không? Cô ấy còn chưa biết con đã trở về. Con sẽ gọi cho cô ấy ngay, à không, con sẽ tự đi gặp cô ấy, nói với cô ấy rằng con đã về.”​”

Lúc này, hắn khao khát sự dịu dàng của vợ biết bao, muốn được ngửi hơi thở tươi mát, quen thuộc của cô để lấp đầy nỗi trống trải của mình từ khi lấy lại trí nhớ tới nay.​”Chấn Vũ, con vẫn còn nhớ lúc trước các con đã ly hôn chứ?

Hắn nóng lòng muốn đến gặp Lâm Tiểu Nhã.​Cha mẹ Mạnh đang ở trong sân chuẩn bị trồng hoa.

Nghe thấy con trai nhắc đến Lâm Tiểu Nhã, cha Mạnh và mẹ Mạnh đều tỏ vẻ do dự và ngập ngừng nhìn hắn.​Sao lúc trước hắn lại bị mỡ heo làm mù trái tim mà ly hôn với Tiểu Nhã chứ?

“Bố mẹ sao vậy? Tiểu Nhã không có ở công ty à?” Hắn nghi hoặc hỏi, vội vàng nói: “Vậy thì con sẽ gọi điện cho cô ấy để nói rằng con đã về.”​Mạnh Chấn Vũ cảm thấy bị xúc phạm: “Sao em có thể nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em?

“Chấn Vũ, con vẫn còn nhớ lúc trước các con đã ly hôn chứ?” Bố Mạnh thở dài, “Sau này đừng tùy tiện đến gặp Tiểu Nhã, không tiện cho con bé đâu.”​”

“Bố,…” Sự đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của Mạnh Chấn Vũ. Sao lúc trước hắn lại bị mỡ heo làm mù trái tim mà ly hôn với Tiểu Nhã chứ?​Sau hai năm không gặp, Lâm Tiểu Nhã đã thay đổi, càng trở nên xinh đẹp và rạng ngời hơn.

“Con có lỗi với Tiểu Nhã. Con biết, con đã khiến Tiểu Nhã đau lòng. Nhưng khi đó con không cố ý mà do con bị mất trí nhớ. Người con thực sự yêu là chỉ có mình Tiểu Nhã thôi!” Hắn cầu xin nói, “Bố, có phải Tiểu Nhã vẫn còn giận con không? Con sẽ đi xin lỗi, con có thể quỳ xuống để cầu xin cô ấy tha thứ và chúng con lại một lần nữa kết hôn.”​Sau này con đừng đi quấy rầy con bé nữa, hãy coi như hai con duyên mỏng đi!

Hắn thực sự không thể mất Tiểu Nhã.​Cậu bé nhảy dựng lên hôn hai ông bà rồi nhanh chân chạy biến.

“Chấn Vũ, haizz…” Mẹ Mạnh thở dài, sau đó giáng một tiếng sấm, “Tiểu Nhã đã tái hôn và bây giờ đang sống rất hạnh phúc. Sau này con đừng đi quấy rầy con bé nữa, hãy coi như hai con duyên mỏng đi!”​”

Mạnh Chấn Vũ đột nhiên đứng dậy, lắc đầu không thể tin được: “Không thể nào, con không tin, sao Tiểu Nhã có thể bỏ lại con để cưới người khác được?”​” Ông tỏ thái độ hận sắt không thành thép.

Cha Mạnh không nhịn được đá hắn một cái, thổi râu trừng mắt nói: “Anh to tiếng như vậy làm gì? Chính anh có thể đăng ký kết hôn cùng với người phụ nữ khác, tại sao Tiểu Nhã lại không thể một lần nữa lấy chồng? Nam tử hán, đại trượng phu, có gan làm thì có gan chịu. Chính anh đã đánh mất Tiểu Nhã thì anh ngoan ngoãn chấp nhận đi.”​Nhìn con trai mình bị kích thích đến mức tiều tuỵ, hốc hác như già đi mười tuổi, bà đã sớm cảm thấy đau lòng.

Mạnh Chấn Vũ quỳ xuống, che mặt khóc lóc thảm thiết: “Con không thể sống thiếu Tiểu Nhã. Con yêu cô ấy, con yêu cô ấy!”​Mạnh Hải Ninh cúi người trốn ở trên cầu thang tầng hai, lén nhìn cảnh tượng trong phòng khách.

Hắn đã từng yêu vợ mình sâu sắc như vậy, tại sao sau khi mất trí nhớ lại không thể nhớ được? Sao ông trời lại trừng phạt hắn như thế, tại sao?​Việc một người mất trí nhớ sẽ không tỏ vẻ chỉ số thông minh và giới hạn đạo đức của người đó sẽ giảm đi.

Vợ chồng nhà họ Mạnh trước đây bất mãn với sự lựa chọn của con trai, nhưng bây giờ con trai họ đã lấy lại được trí nhớ, tỉnh ngộ và cũng đã chịu khổ rất nhiều nên đương nhiên giữ hắn ở lại trong nhà.​Con biết, con đã khiến Tiểu Nhã đau lòng.

Trong khoảng thời gian này, họ đều bận rộn chăm sóc và bồi bổ cho hắn. Nhưng cả người Mạnh Chấn Vũ lại uể oải, ỉu xìu như hoàn toàn mất hết tinh thần.​Sau khi mất đi gia đình, tài sản và sức khỏe, hắn cũng mất đi một người yêu mình.

Hiển nhiên, việc Lâm Tiểu Nhã lấy chồng đã khiến hắn bị sốc nặng, nhất thời không thể tiếp thu được.​Hắn thực sự không thể mất Tiểu Nhã.

Cuối cùng có một ngày, mẹ Mạnh thở dài nói: “Tiểu Nhã đồng ý gặp con một lần. Đi nói cho rõ ràng rồi sau này phấn chấn lại đi.”​Chẳng lẽ dùng việc anh lên giường với người phụ nữ khác rồi con kết hôn xây dựng gia đình khác với cô ta?

Đôi mắt của Mạnh Chấn Vũ lập tức sáng lên, bên trong lấp lánh ánh sáng.​Còn chính mình chính là đồ vật mà cô kiên quyết bỏ lại phía sau.

Trong phòng đặt riêng, Lâm Tiểu Nhã đã đến từ sớm.​” Sự đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của Mạnh Chấn Vũ.

Mạnh Chấn Vũ mở cửa bước vào. Hắn không khỏi ngơ ngẩn khi nhìn thấy cô. Sau hai năm không gặp, Lâm Tiểu Nhã đã thay đổi, càng trở nên xinh đẹp và rạng ngời hơn.​” Cô đứng dậy liền bước đi.

“Tiểu Nhã.” Mạnh Chấn Vũ bước nhanh tới, vừa đau đớn và đắm say nhìn cô chăm chú.​Cha Mạnh không nhịn được đá hắn một cái, thổi râu trừng mắt nói: “Anh to tiếng như vậy làm gì?

Còn Lâm Tiểu Nhã thì bình tĩnh liếc hắn một cái: “Nghe nói anh đã khôi phục trí nhớ, chúc mừng.”​”

“Tiểu Nhã, em, sao em không đợi anh?” Mạnh Chấn Vũ vừa đau khổ vừa khó hiểu, “Anh chỉ mất trí nhớ, nhưng tình yêu của anh dành cho em đã khắc sâu trong tâm hồn. Một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại, tại sao em lại không đợi anh?”​”

Lâm Tiểu Nhã thờ ơ với lời chất vấn đầy đau đớn của hắn, nhàn nhạt nhướng mày, “Anh đang trách tôi đấy à? Buồn cười thật, anh có tư cách gì mà bắt tôi chờ anh? Chẳng lẽ dùng việc anh lên giường với người phụ nữ khác rồi con kết hôn xây dựng gia đình khác với cô ta?”​Đôi mắt của Mạnh Chấn Vũ lập tức sáng lên, bên trong lấp lánh ánh sáng.

“Có phải anh có hiểu lầm về sức hấp dẫn của bản thân anh không? Anh cho rằng tôi sẽ cam chịu, nhẫn nhịn chờ anh quay đầu ư?” Ánh mắt của cô lạnh hơn, cô cười khẩy nói, “Mạnh Chấn Vũ, anh xứng sao?”​Nhưng mà điều đó không chứng tỏ hắn không yêu Lâm Tiểu Nhã.

“Tiểu Nhã,…” Hắn ôm ngực, tủi thân bào chữa, “Anh mất trí nhớ, anh không cố ý…”​Bây giờ hắn mới hiểu được, đôi khi cuộc sống bình thường mới là chân thật.

Lâm Tiểu Nhã ngắt lời hắn: “Đừng lấy mất trí nhớ làm cái cớ. Việc một người mất trí nhớ sẽ không tỏ vẻ chỉ số thông minh và giới hạn đạo đức của người đó sẽ giảm đi. Hành động của anh khiến tôi ghê tởm và rất khó để không nghi ngờ cái gọi là “yêu” trong miệng anh trước kia rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?”​”Con nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy bị xúc phạm: “Sao em có thể nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em?”​”

Lâm Tiểu Nhã nhìn hắn: “Vậy anh có dám thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc lúc trước bị mất trí nhớ, anh nhất quyết ở bên Lam Tú Tú là vì ‘ân tình’ của cô ta hay là vì anh động lòng với cô ta?”​Vì vậy, dù bị cha Mạnh trách mắng hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Nếu không phải có yếu tố tình cảm khác thường đối với Lam Tú Tú, làm sao hắn có thể đưa ra những lựa chọn thiếu sáng suốt và vượt qua lẽ thường đó? Chỉ đơn giản là có cảm tình nên hắn nghe theo tiếng gọi của con tim, ở bên người phụ nữ mà mình thích.​Hơn nữa, người lớn trong nhà cũng không nói cho cậu chuyện gì đã xảy ra, chỉ để cậu cho rằng bố tạm thời vắng nhà.

Mạnh Chấn Vũ nghẹn lời, hắn không muốn lừa dối Lâm Tiểu Nhã.​”

Nhưng chính hắn cũng không hiểu tại sao sau khi mất trí nhớ, vừa mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Lam Tú Tú, hắn lại cảm thấy cô ta rất quyến rũ và đáng yêu, không chỗ nào là không phù hợp với sở thích của hắn.​Còn Lâm Tiểu Nhã thì bình tĩnh liếc hắn một cái: “Nghe nói anh đã khôi phục trí nhớ, chúc mừng.

Lúc đó hắn quả thực đã vâng theo dục vọng và vứt bỏ lý trí của mình, kết quả hiện tại cũng là do chính hắn gây ra.​Rõ ràng là một nhà ba người, nhưng sau khoảnh khắc kích động ban đầu, bầu không khí giữa họ trở nên xa cách và khách sáo.

Nhưng mà điều đó không chứng tỏ hắn không yêu Lâm Tiểu Nhã.​Hiển nhiên, việc Lâm Tiểu Nhã lấy chồng đã khiến hắn bị sốc nặng, nhất thời không thể tiếp thu được.

Lâm Tiểu Nhã mím môi: “Sao tôi lại muốn một người đàn ông lưu giữ bóng hình của người phụ nữ khác chứ? Tôi sợ bẩn!”​Tất cả đều là lỗi của con, con nhận.

Nghe được lời nói của cô, Mạnh Chấn Vũ như chịu một cú sốc lớn, hắn lùi lại về phía sau một bước, mang theo một tia hy vọng hỏi: “Vậy giữa chúng ta sẽ không có cơ hội sao?”​”

Lâm Tiểu Nhã kiên quyết từ chối: “Sở dĩ hôm nay tôi đến gặp anh là để nhắc nhở anh đừng quên thỏa thuận ban đầu. Toàn bộ tài sản của nhà họ Mạnh đều thuộc về Hải Ninh. Anh sẽ không tranh đoạt với con trai mình chứ?”​Tiểu Nhã không có ở công ty à?

Mạnh Chấn Vũ hoảng hốt nhớ tới thỏa thuận lúc trước, cười khổ nói: “Không đâu.”​Hắn nóng lòng muốn đến gặp Lâm Tiểu Nhã.

“Không là tốt nhất. Tôi nói xong rồi, sau này đừng gặp lại nữa.” Cô đứng dậy liền bước đi.​Bây giờ, hắn phải trân trọng hiện tại và cũng thấy biết ơn.

Mạnh Chấn Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, người ấy vẫn dứt khoát lưu loát, sấm rền gió cuốn như vậy. Còn chính mình chính là đồ vật mà cô kiên quyết bỏ lại phía sau.​”

Hắn ý thức được vô cùng rõ ràng rằng, hắn đã hoàn toàn mất đi cô.​Lam Tú Tú bị cảnh sát mới tới áp giải đi.

Khi trái tim hắn dao động, hắn nên biết không có ai sẽ đứng yên tại chỗ chờ hắn.​”

Sau khi mất đi gia đình, tài sản và sức khỏe, hắn cũng mất đi một người yêu mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện