Diệp Uẩn Ninh tiến lại gần vài bước và nhìn kỹ Thịnh phu nhân đang nằm trên giường bệnh.​Chắc chắn không thể để Diệp Lương biết chuyện đổi tim.

Bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ rất thanh lịch. Cho dù bệnh tật đến mức gầy rộc đi nhưng cũng có thể nhìn ra khi khoẻ mạnh, bà rất đẹp và rất có phong thái, hiện tại cũng không phải là một bệnh nhân khó coi.​Trên thực tế, Thịnh phu nhân có khả năng tỉnh lại rất cao.

Nghe nói ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’ do Thịnh chủ tịch và phu nhân cùng nhau sáng lập. Trước khi sinh ra Thịnh Lê Na, bà cũng là một nữ doanh nhân mạnh mẽ nổi tiếng trên thương trường.​Nhưng những giọt nước mắt của cô ta sẽ không khiến Tiếu Ninh cảm thấy thương xót mà chỉ khiến hắn thêm phiền chán.

Thật khó để tưởng tượng rằng Thịnh Lê Na là con gái của họ. Chẳng những không thể thấy được sự kiên cường khôn khéo của cha mẹ trên người cô ta mà cô ta còn yếu đuối, hành động theo cảm tính. Cô ta lấy gia tài, tính mạng, buồn vui của mình gửi gắm cả cho một người đàn ông.​Diệp Uẩn Thanh mặt không cảm xúc nói: “Vậy thì hãy làm thế nào để bố không biết bất cứ điều gì là được.

Nếu bà ấy tỉnh lại, không biết bà ấy sẽ có cảm nghĩ như thế nào khi biết hành động của con gái? Bà sẽ bất lực, nhượng bộ hay phẫn nộ, giận dữ đây?​” Cô ta hùng hổ nói.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh sâu thẳm, cô dò hỏi y tá phía sau: “Bà Thịnh có khả năng tỉnh lại được không?”​Em còn phải chờ bao lâu nữa? Cô y tá thận trọng nói: “Chỉ cần có hy vọng thì không có gì không có khả năng. Đương nhiên, bác sĩ từng nói rằng lời kêu gọi của người thân mà bà ấy thương yêu cũng rất quan trọng.”​Nhìn Diệp Uẩn Ninh đi xa đến tận khi không thấy bóng dáng cô nữa, Diệp Uẩn Thanh mới xoay người trở lại phòng bệnh.

Trên thực tế, Thịnh phu nhân có khả năng tỉnh lại rất cao. Đáng tiếc, kể từ khi bà rơi vào trạng thái thực vật, con gái bà chỉ đến thăm và chuyện trò vài lần, mỗi lần cô ta đều rất vội vàng nên tỷ lệ bà có thể tỉnh dậy đã giảm đi rất nhiều.​Ngoan ngoãn một chút, đừng gây sự, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.

“Cô nói đúng, có hy vọng, có lẽ một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện.” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi, xoay người chuẩn bị rời đi.​Dù em có làm gì thì anh cũng đi cùng em.

Nhưng sau khi cô quay người, một sợi linh khí tràn ra từ đầu ngón tay cô, chậm rãi bay về phía cái trán của Thịnh phu nhân, lẻn vào trong đó hoá giải máu tụ bên trong não của bà.​Thật khó để tưởng tượng rằng Thịnh Lê Na là con gái của họ.

Diệp Uẩn Ninh luôn rất keo kiệt trong việc sử dụng linh khí của mình. Thứ nhất, linh khí vốn không thuộc về thế giới này nên đương nhiên dùng càng ít càng tốt; Thứ hai, thế giới này không thích hợp để tu luyện, linh khí trên người cô vốn dĩ còn rất ít, cô không nỡ dùng nó ở những nơi không liên quan.​”

Tuy nhiên, gặp được ở bệnh viện cũng coi như một loại duyên phận. Thịnh phu nhân có tỉnh lại được hay không thì phải trông vào vận may của bà.​Thịnh Lê Na dậm chân: “Ý anh là gì?

Chỉ coi như đề phòng, thêm chút phiền phức cho Tiếu Ninh đi!​Tuy nhiên, gặp được ở bệnh viện cũng coi như một loại duyên phận.

Y tá tiễn Diệp Uẩn Ninh ra cửa, cô không để ý đến ngón tay út của bệnh nhân đang hôn mê khẽ động đậy.​Tiếu Ninh không kiên nhẫn đẩy cô ta ra, chỉnh lại cà vạt nói: “Cô nghĩ tôi là cái gì?

Nhìn Diệp Uẩn Ninh đi xa đến tận khi không thấy bóng dáng cô nữa, Diệp Uẩn Thanh mới xoay người trở lại phòng bệnh.​Cho đến tận khi về đến nhà họ Diệp rồi nhốt chính mình trong phòng ngủ, cô ta mới lấy điện thoại ra gọi vào dãy số quen thuộc.

Trong phòng bệnh, Diệp Lương vẫn đang hôn mê bất tỉnh.​Thịnh phu nhân có tỉnh lại được hay không thì phải trông vào vận may của bà.

Diệp Uẩn Thanh không liếc nhìn hắn lấy một cái mà chỉ ngồi xuống ghế, vẻ mặt không giấu được sự mỏi mệt.​Thịnh Lê Na bị đẩy xuống đất ngơ ngác nhìn bóng lưng của người đàn ông.

Trần Mạn Ni vội vàng rót một ly nước đưa cho con gái, lo lắng nói: “Con nói xem, Diệp Uẩn Ninh sẽ không phát hiện ra đúng không?”​“Thanh Thanh, nhớ tôi à?

Bà ta hy vọng con gái mình có thể sống khỏe mạnh và có thể diệt trừ cái gai trong mắt, Diệp Uẩn Ninh. Nhưng rốt cuộc đó vẫn là một việc phạm pháp liên quan đến tính mạng của con người, Trần Mạn Ni rất sợ sự việc bại lộ, đến lúc đó thật sự vạn kiếp bất phục.​Diệp Uẩn Thanh mệt mỏi day day đôi mày: “Diệp Uẩn Ninh đã về được mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể thực hiện kế hoạch của anh.

Vẻ mặt Diệp Uẩn Thanh thể hiện thái độ không kiên nhẫn: “Sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ, mẹ muốn nhìn thấy con chết ư?”​” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi, xoay người chuẩn bị rời đi.

Sự tình đã đến nước này rồi, nếu không phải Diệp Uẩn Ninh chết thì cũng là cô ta bị tái phát bệnh tim mà chết. Trong hai người họ, nhất định sẽ có một người phải chết.​Bây giờ nghe lời tôi…” Tiếu Ninh dừng một chút rồi mới tiếp tục nói, “Tôi sẽ cho em một địa chỉ.

Trần Mạn Ni đè nén nỗi lo lắng trong lòng: “Được rồi, mẹ biết rồi, nhất định sẽ thành công, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”​Trong hai người họ, nhất định sẽ có một người phải chết.

Ánh mắt bà ta rơi vào Diệp Lương, cau mày nói: “Chúng ta phải giải thích với bố con thế nào? Nhất định ông ấy sẽ nghi ngờ, đến lúc đó nếu ông ấy biết chúng ta cho ông ấy uống thuốc ngủ!”​Tiếp theo thì em không cần phải xen vào việc gì, chờ thời gian thích hợp thì tiến hành phẫu thuật.

Diệp Uẩn Thanh mặt không cảm xúc nói: “Vậy thì hãy làm thế nào để bố không biết bất cứ điều gì là được. Mẹ, chắc hẳn mẹ phải biết cách dỗ bố, để bố tin tưởng chứ.”​Sau khi cúp điện thoại, Diệp Uẩn Thanh hưng phấn hét lên, hai má đỏ bừng vì phấn khích, nếu không phải vì cơ thể không cho phép, cô ta rất muốn nhảy cẫng lên để ăn mừng.

“Được, cứ giao cho mẹ đi!” Trần Mạn Ni suy nghĩ một chút rồi nói.​” mang theo sự mong đợi, cô ta lôi kéo người đàn ông, “anh cũng không muốn chia tay em mà, đúng không?

Chắc chắn không thể để Diệp Lương biết chuyện đổi tim. Mặc dù người đàn ông này bình thường thiên vị mẹ con họ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không có một chút tình cảm cha con nào đối với đứa con gái Diệp Uẩn Ninh này. Ông ta có thể dành hầu hết mọi thứ cho hai mẹ con họ nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức muốn lấy mạng con gái lớn.​Tiếu Ninh không vui híp mắt lại: “Cô nghe lén tôi nói chuyện?

Nếu biết bọn họ có âm mưu cướp trái tim của Diệp Uẩn Ninh, nhất định ông ta sẽ phản đối. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, họ chỉ có thể giấu Diệp Lương.​Tôi đã sắp xếp cho em ổn thoả cả rồi.

Làm vợ của Diệp Lương nhiều năm như vậy, Trần Mạn Ni cũng coi như hiểu rõ ông ta, bà ta tin tưởng mình có thể dỗ được ông ta một cách dễ dàng.​”

Diệp Uẩn Thanh gượng cười: “Vất vả cho mẹ rồi. Con hơi mệt, con về trước nhé.”​Có phải anh không còn yêu em nữa không, anh nói đi?

“Được rồi, con về đi. Nếu có việc gì thì phải nói cho mẹ biết đấy nhé!” Trần Mạn Ni bất an dặn dò.​Bây giờ mau tránh ra, cút!

‘Vâng’ một tiếng, Diệp Uẩn Thanh rời khỏi bệnh viện.​Nếu có việc gì thì phải nói cho mẹ biết đấy nhé!

Cho đến tận khi về đến nhà họ Diệp rồi nhốt chính mình trong phòng ngủ, cô ta mới lấy điện thoại ra gọi vào dãy số quen thuộc.​Tiếu Ninh lười không muốn đáp lại cô ta, đẩy cô ta ra rồi rời đi mà không thèm ngoái lại.

Gần như ngay sau khi điện thoại được kết nối đã có người bắt máy.​”Được, cứ giao cho mẹ đi!

“Thanh Thanh, nhớ tôi à?” Lời trêu chọc của Tiếu Ninh vang lên.​Dù không nói hết câu, nhưng tương lai sẽ như thế nào, dường như hết thảy đều ở trong những lời chưa nói.

Diệp Uẩn Thanh mệt mỏi day day đôi mày: “Diệp Uẩn Ninh đã về được mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể thực hiện kế hoạch của anh. Em còn phải chờ bao lâu nữa?”​Cô ta nói rằng mình tìm được một địa danh vắng vẻ yên tĩnh để an dưỡng, vì không muốn mẹ vừa phải chăm sóc bố vừa phải lo lắng cho mình nên muốn đi giải sầu một mình.

Thời gian càng trôi qua lâu, dây thần kinh của cô ta càng căng như dây đàn, đó là một sự tra tấn đối với trái tim yếu ớt của cô ta.​“Không được đi.

Lời an ủi của người đàn ông vang lên: “Kiên nhẫn chút nào bé cưng. Tôi cũng vì em thôi, kế hoạch phải được chuẩn bị chu đáo thì mới không bị cảnh sát nghi ngờ. Nếu không, ngay khi Diệp Uẩn Ninh gặp chuyện, bệnh tim của em lại đột ngột khỏi mà không cần thuốc thang, em có muốn khỏi bệnh nhưng lại phải ngồi tù không?”​Nhưng sau khi cô quay người, một sợi linh khí tràn ra từ đầu ngón tay cô, chậm rãi bay về phía cái trán của Thịnh phu nhân, lẻn vào trong đó hoá giải máu tụ bên trong não của bà.

Diệp Uẩn Thanh khóc càng đáng thương hơn: “Vậy rốt cuộc em phải đợi thêm bao lâu nữa? Anh cho em thời gian cụ thể đi.”​Vài ngày sau, cô ta chỉ đạo người hầu thu dọn hành lý, mập mờ thông báo với mẹ rồi rời nhà đi.

“Được rồi, đừng khóc. Tôi đã sắp xếp cho em ổn thoả cả rồi. Bây giờ nghe lời tôi…” Tiếu Ninh dừng một chút rồi mới tiếp tục nói, “Tôi sẽ cho em một địa chỉ. Em có thể nói với mọi người rằng em cần tĩnh dưỡng vì bệnh tim, sau đó đến nơi đó an dưỡng và vào ở trong căn biệt thự kia. Tiếp theo thì em không cần phải xen vào việc gì, chờ thời gian thích hợp thì tiến hành phẫu thuật. Em hiểu chưa?”​Chờ đến khi cảm xúc vui mừng lắng xuống, cô ta vội vàng làm theo lời Tiếu Ninh nói.

Diệp Uẩn Thanh nín thở, ánh mắt sáng ngời khiến người ta kinh ngạc.​Được rồi, tôi có việc phải làm ở công ty, tôi đi trước đây.

Cô ta đọc thầm địa chỉ mà Tiếu Ninh dặn, ghi nhớ kỹ trong đầu rồi lặp lại một lần: “Em nói đúng chưa?”​Bà ta hy vọng con gái mình có thể sống khỏe mạnh và có thể diệt trừ cái gai trong mắt, Diệp Uẩn Ninh.

Trái tim đập thình thịch, nhưng lần này nó mang đến cho Diệp Uẩn Thanh không phải là nỗi sợ hãi mà là niềm hy vọng sống sót.​Gần như ngay sau khi điện thoại được kết nối đã có người bắt máy.

“Thật thông minh, Thanh Thanh.” Tiếu Ninh cười một chút rồi dặn dò, “Em cứ coi như đi nghỉ dưỡng bình thường, sau đó kiên nhẫn chờ đợi, chờ tôi tìm em!”​”Được rồi, đừng khóc.

Diệp Uẩn Thanh im lặng gật đầu: “Em biết rồi, em biết rồi. Tiếu Ninh, anh đối với em tốt như vậy, em, em…” Cô ta ngượng ngùng nói: “Em yêu anh, em sẽ chờ anh đến.”​”

“Thanh Thanh!” Tựa hồ đắm chìm trong lời tỏ tình của cô ta, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, “Tôi cũng yêu em. Nào, cứ hành động theo kế hoạch của tôi, chờ tương lai…”​Thịnh Lê Na điên cuồng lắc đầu, cô ta muốn nói không phải vậy, nhưng đầu óc cô ta giống như hồ nhão, cô ta không biết mình muốn nói gì nữa.

Dù không nói hết câu, nhưng tương lai sẽ như thế nào, dường như hết thảy đều ở trong những lời chưa nói.​Cô ta tủi thân ôm đầu khóc nức nở, muốn đợi người đến bên mình nhưng lại quên mất rằng người cam tâm tình nguyện dỗ dành cô ta đã không còn nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Uẩn Thanh hưng phấn hét lên, hai má đỏ bừng vì phấn khích, nếu không phải vì cơ thể không cho phép, cô ta rất muốn nhảy cẫng lên để ăn mừng.​Mặc dù người đàn ông này bình thường thiên vị mẹ con họ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không có một chút tình cảm cha con nào đối với đứa con gái Diệp Uẩn Ninh này.

Cuối cùng, cuối cùng cũng chờ đợi được.​Nếu anh còn như thế, em sẽ tìm bố mẹ em.

Chờ đến khi cảm xúc vui mừng lắng xuống, cô ta vội vàng làm theo lời Tiếu Ninh nói.​”

Cô ta nói rằng mình tìm được một địa danh vắng vẻ yên tĩnh để an dưỡng, vì không muốn mẹ vừa phải chăm sóc bố vừa phải lo lắng cho mình nên muốn đi giải sầu một mình.​”

Vài ngày sau, cô ta chỉ đạo người hầu thu dọn hành lý, mập mờ thông báo với mẹ rồi rời nhà đi.​Hắn thoả thuê mãn nguyện gác chân lên, cảm thấy lúc này đây cuộc đời hắn mới thực sự trọn vẹn, và về sau sẽ càng hạnh phúc hơn.

Bên kia, Tiếu Ninh vừa mới đặt điện thoại xuống, trên môi còn vương nụ cười ngọt ngào vì lời tỏ tình của người trong lòng.​Cuối cùng, cuối cùng cũng chờ đợi được.

Hắn thoả thuê mãn nguyện gác chân lên, cảm thấy lúc này đây cuộc đời hắn mới thực sự trọn vẹn, và về sau sẽ càng hạnh phúc hơn.​”Thanh Thanh!

Đột nhiên, có một tiếng kêu khẽ đánh vỡ ảo tưởng của hắn. Thịnh Lê Na giống như một con mèo đánh hơi thấy mùi vị khác thường, chạy tới trừng mắt với hắn đầy cảnh giác: “Anh cười cái gì vậy? Vừa rồi anh đã nói chuyện với ai, có phải là phụ nữ không?” Vẻ mặt của cô ta trở nên phẫn nộ.​Vừa rồi anh đã nói chuyện với ai, có phải là phụ nữ không?

Tiếu Ninh không vui híp mắt lại: “Cô nghe lén tôi nói chuyện?”​”

Vẻ mặt Thịnh Lê Na có một chút chột dạ cùng sợ hãi trong chớp mắt, nhưng cô ta nhanh chóng tự tin trở lại, ham muốn độc chiếm Tiếu Ninh vượt lên trên tất cả: “Em là vợ anh, có gì mà em không thể nghe được. Sao lại nói là nghe lén chứ?”​”

Cô ta cau mày cảnh giác: “Anh còn chưa nói cho em biết nó là ai, Nói mau, là con nào ngoài kia muốn quyến rũ anh, em muốn xé mặt nó ra.” Cô ta hùng hổ nói.​”

Một tia hắc ám loé lên từ ánh mắt của Tiếu Ninh, hắn nghiêm túc nói: “Không có con nào ngoài kia cả. Được rồi, tôi có việc phải làm ở công ty, tôi đi trước đây. Cô ngoan ngoãn ở nhà đi!”​Làm vợ của Diệp Lương nhiều năm như vậy, Trần Mạn Ni cũng coi như hiểu rõ ông ta, bà ta tin tưởng mình có thể dỗ được ông ta một cách dễ dàng.

“Không được đi.” Thịnh Lê Na quyết liệt ngăn cản hắn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng âm u của hắn, khí thế của cô ta lại ỉu xìu đi. Cô ta lí nhí nói: “Không được đi làm, em muốn anh ở bên em.”​”

“Tránh ra.” Tiếu Ninh lạnh lùng ra lệnh.​Bên kia, Tiếu Ninh vừa mới đặt điện thoại xuống, trên môi còn vương nụ cười ngọt ngào vì lời tỏ tình của người trong lòng.

Thịnh Lê Na kéo cánh tay hắn làm nũng: “Không đi làm không được à, công việc quan trọng hơn em sao? Hội chị em toàn cười nhạo em, mỗi lần đi mua sắm ngoài em ra thì ai cũng có người đi cùng. Em cũng muốn anh đi cùng em để tụi nó ghen tị chết đi.”​Nhất định ông ấy sẽ nghi ngờ, đến lúc đó nếu ông ấy biết chúng ta cho ông ấy uống thuốc ngủ!

Tiếu Ninh không kiên nhẫn đẩy cô ta ra, chỉnh lại cà vạt nói: “Cô nghĩ tôi là cái gì? Là công cụ để cô khoe khoang à? Cô tìm người khác cùng chơi trò chơi với cô đi, nếu sợ ít thì có thể rủ thêm mấy người nữa.”​Lời an ủi của người đàn ông vang lên: “Kiên nhẫn chút nào bé cưng.

Thịnh Lê Na dậm chân: “Ý anh là gì? Trước đây anh chưa bao giờ như thế này. Dù em có làm gì thì anh cũng đi cùng em. Có phải anh không còn yêu em nữa không, anh nói đi?”​”

Cô ta không chịu nổi, khóc thút thít.​” Lời trêu chọc của Tiếu Ninh vang lên.

Nhưng những giọt nước mắt của cô ta sẽ không khiến Tiếu Ninh cảm thấy thương xót mà chỉ khiến hắn thêm phiền chán.​” Tiếu Ninh lạnh lùng ra lệnh.

Hắn liếc xéo cô ta bằng ánh mắt mỉa mai: “Cô cũng nói là trước đây. Ngoan ngoãn một chút, đừng gây sự, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”​Nào, cứ hành động theo kế hoạch của tôi, chờ tương lai…”

“Tiếu Ninh, anh đừng như vậy. Em đã cho anh mọi thứ. Nếu anh còn như thế, em sẽ tìm bố mẹ em. Vốn dĩ bọn họ cũng không cho phép hai ta ở bên nhau.” mang theo sự mong đợi, cô ta lôi kéo người đàn ông, “anh cũng không muốn chia tay em mà, đúng không?”​”

Sắc mặt Tiếu Ninh sa sầm lại, ánh mắt hắn nhìn Thịnh Lê Na không có chút tình cảm nào. Hắn ngả ngớn vỗ vỗ mặt cô ta: “Cô cũng nói là trước đây. Bây giờ bố mẹ cô ở đâu rồi? Nếu không có tôi gánh vác việc công ty thì cô đã phá sản, lang thang đầu đường từ lâu rồi. Bây giờ mau tránh ra, cút!”​Cô ta lí nhí nói: “Không được đi làm, em muốn anh ở bên em.

Thịnh Lê Na điên cuồng lắc đầu, cô ta muốn nói không phải vậy, nhưng đầu óc cô ta giống như hồ nhão, cô ta không biết mình muốn nói gì nữa.​”Tiếu Ninh, anh đừng như vậy.

Đúng rồi, bố mẹ không thể bảo vệ mình được nữa nên mình càng không thể sống thiếu Tiếu Ninh.​Cô tìm người khác cùng chơi trò chơi với cô đi, nếu sợ ít thì có thể rủ thêm mấy người nữa.

“Tiếu Ninh, em chỉ còn mình anh. Anh đừng đối xử với em như vậy, được không?” Cô ta cầu xin.​” Trần Mạn Ni suy nghĩ một chút rồi nói.

Người yêu cô ta và người cô ta yêu, chỉ còn lại mình Tiếu Ninh ở bên, cô ta không thể sống thiếu tình yêu.​Sự tình đã đến nước này rồi, nếu không phải Diệp Uẩn Ninh chết thì cũng là cô ta bị tái phát bệnh tim mà chết.

Tiếu Ninh lười không muốn đáp lại cô ta, đẩy cô ta ra rồi rời đi mà không thèm ngoái lại.​Mẹ, mẹ muốn nhìn thấy con chết ư?

Đợi đến khi nào hắn nắm toàn quyền kiểm soát ‘Tập đoàn Thịnh Thiên’, Thịnh Lê Na sẽ không cần tồn tại nữa.​”

Thịnh Lê Na bị đẩy xuống đất ngơ ngác nhìn bóng lưng của người đàn ông. Cô ta giống như một con mèo đang tuyệt vọng dưới mưa.​Trong phòng bệnh, Diệp Lương vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Cô ta tủi thân ôm đầu khóc nức nở, muốn đợi người đến bên mình nhưng lại quên mất rằng người cam tâm tình nguyện dỗ dành cô ta đã không còn nữa.​”

Thịnh Lê Na không hề phát hiện ra điện thoại di động của mình đang đổ chuông, số trên màn hình nhấp nháy cho đến khi tắt vì không có ai trả lời – đó là cuộc gọi từ bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện