Tiếng giày cao gót gõ xuống đất ‘cộp cộp’ rất vui tai tượng trưng cho tâm trạng vui sướng của chủ nhân nó lúc này.

“Uẩn Ninh, mình tới rồi.” Bên ngoài phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Ngu Tịch Lam mang theo dáng vẻ cực kỳ quyến rũ bước vào. Khuôn mặt của cô hớn hở như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó hết sức vui vẻ.

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đương nhiên là có chuyện thú vị.” Ngu Tịch Lam tùy tiện đẩy ghế ra và ngồi nửa mông lên bàn làm việc, một tay cô chống lên bàn, tay kia hất mái tóc uốn của mình một cách quyến rũ, liếc nhìn bạn thân một cái, “Mình đã nghe được một bí mật liên quan đến em rể tương lai của cậu đó. Cậu có muốn biết không?”

“Ồ, bí mật gì?” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày và hỏi lại theo ý bạn.

Trên thực tế, cô có thể đoán được tình huống của Hoắc Tranh bằng linh lực của mình, nhưng cô lại càng vui với việc phối hợp mong muốn được buôn chuyện của Ngu Tịch Lam.

Ngu Tịch Lam chớp mắt, hơi cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Bí mật này mình nghe được từ Tử Minh, mà Tử Minh cũng nghe được qua lời phụ huynh của anh ấy. Anh ấy còn dặn kỹ mình là chỉ nói cho người trong nhà nghe thôi, đừng nói cho người ngoài. Mình lén nói cho cậu nghe đấy nhé!”

Phương Tử Minh là chồng của cô ấy, qua đó có thể thấy rằng một bí mật chỉ cần có người thứ hai biết được thì đó không còn là bí mật nữa.

Sau đó cô ấy liền kể lại chuyện gần đây của Hoắc Tranh. Về phần Hoắc Tranh đã gặp phải chuyện gì ở chỗ Phùng phu nhân, hai người liếc nhìn nhau, chẳng cần nói thì ai cũng hiểu rõ ràng.

Diệp Uẩn Ninh cứng họng và không khỏi bật cười.

Ngày đó hành vi phạm tội bắt cóc cô bị cản giữa chừng giúp Hoắc Tranh trốn thoát và tránh khỏi cảnh tù tội, cô còn nghĩ rằng Hoắc Tranh sẽ gặp quả báo ở nơi nào, thì ra là ở trên người Phùng phu nhân.

Ngu Tịch Lam lười biếng dùng ngón tay cuốn lọn tóc, mở miệng nói: “Nếu là người khác thì mình sẽ thương xót cho anh ta, nhưng vì là Hoắc Tranh nên mình chỉ muốn nói rằng đáng đời, cũng nên để anh ta nếm thử cảm giác bị người ta cậy quyền cậy thế ức hiếp.”

Ai bảo bình thường Hoắc Tranh hành động quá độc đoán và vô lương tâm, dựa vào gia thế mà không coi ai ra gì, hành động mà không thèm để lại đường lui.

Cô nhớ trước đây cô chỉ vô tình va phải Diệp Uẩn Thanh một chút trên đường, vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cô cũng chân thành xin lỗi và Diệp Uẩn Thanh cũng không sao, nhưng Hoắc Tranh nhất quyết không chịu buông tha và đòi trút giận cho bạn gái. Gã phát ngôn bừa bãi bắt người nhà phải dạy dỗ cô cẩn thận nếu không sẽ chèn ép nhà họ Ngu.

Để dập tắt cơn giận của Hoắc Tranh, bố mẹ Ngu Tịch Lam đã phải khiêm tốn tới tận cửa và mang theo những món quà đắt giá để xin lỗi. Trong lòng Ngu Tịch Lam luôn ghi nhớ nỗi nhục nhã này.

Ban đầu cô cũng thông cảm cho Diệp Uẩn Thanh vì mắc bệnh tim khi còn trẻ như vậy. Mặc dù không hài lòng với việc cha mẹ Diệp chỉ lo cho con gái nhỏ mà bỏ bê bạn mình nhưng cô cũng biết đó không phải lỗi của cô ta.

Nhưng kể từ đó, cô luôn giữ khoảng cách với Diệp Uẩn Thanh, cố gắng tránh cô ta càng xa càng tốt.

Diệp Uẩn Thanh như cục nam châm thu hút một đám yandere. Có thể bản thân cô ta sẽ không làm gì, nhưng những kẻ theo đuổi cô ta đều là chó điên. Bất cứ ai mà họ cho rằng khiến Diệp Uẩn Thanh không vui sẽ bị họ trong tối ngoài sáng chèn ép.

Diệp Uẩn Ninh cũng biết những chuyện kia, cô đứng dậy rót cho cô ấy một chén trà, nhẹ giọng nói: “Cho nên, cậu thấy đấy, hiện tại anh ta đã chịu quả báo.”

“Có phải mình quá vui sướng khi người gặp họa không?” Ngu Tịch Lam nhún vai, sau đó tò mò hỏi: “Này, cậu nói xem, lúc trước Diệp Uẩn Thanh từ bỏ những người khác và lựa chọn đính hôn với Hoắc Tranh. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, liệu cô ta có hủy bỏ hôn ước hay không?”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Ai biết được, có lẽ tình yêu của bọn họ sâu tựa biển khơi, không rời không bỏ. Người ngoài như chúng ta chúc phúc cho họ là được rồi.”

“Cũng đúng, không đến lượt chúng ta lo lắng.” Ngu Tịch Lam vỗ tay trước khi nhớ lại việc kinh doanh, “À phải rồi, tại sao cậu lại gọi mình tới đây?”

Diệp Uẩn Ninh cuối cùng cũng mỉm cười, đẩy cuốn sách đã đóng bìa hoàn chỉnh trong tay về phía cô ấy: “Không phải mình đã nói với cậu là mình muốn tự viết kịch bản ư? Đây là bản thảo mình đã viết và in ra. Cậu xem thử xem, nếu ổn thì có thể dùng để quay phim truyền hình không.”

“Trời ạ, cậu viết xong thật rồi đấy à.” Ngu Tịch Lam vui mừng, nhanh chóng cầm lấy bản thảo, “Dày thế này cơ à, để mình mang về nhà, khi nào đọc xong mình sẽ cho ý kiến.”

Diệp Uẩn Ninh gật đầu, cô và Ngu Tịch Lam có cùng sở thích, gu giải trí cũng rất tương đồng, không biết câu chuyện trong tay có gây ấn tượng với cô ấy không.

Ngu Tịch Lam lập tức vui vẻ cầm bản thảo trở lại văn phòng. Cô rót một ly rượu đặt trong tầm với, mở bản thảo ra và bắt đầu đọc.

Kịch bản mở đầu bằng cảnh tuyết rơi dày đặc khắp bầu trời. Tuyết trắng xóa tựa như lông ngỗng bay xuống vùng đất bao la.

Giữa màn sương trắng mờ ảo có một ngôi làng tĩnh lặng. Thấp thoáng dưới lớp tuyết trắng là những xác chết bi thảm, cùng với những vết máu bẩn thỉu đã đóng băng, giống như một đóa hoa máu tanh tưởi nở ra từ không gian thuần khiết.

Thế giới thật hoang tàn. Một cô bé khoảng bốn, năm tuổi ngơ ngác đứng giữa xương cốt của những người thân và ngước nhìn bầu trời.

Giữa không trung cao cao, có một vị tiên mặc áo trắng tùy ý cất thanh kiếm dài trong tay, sau đó đạp vào hư không để bước xuống.

Hắn dừng lại trước mặt cô gái nhỏ, lời đầu tiên hắn nói là: “Ngươi có tiên duyên, ngươi nên gia nhập môn phái chúng ta. Ngươi cần cắt đứt duyên phận tại thế gian, không thể để những thứ phàm trần tầm thường này cản trở đại đạo được.”

Hóa ra hắn giết tất cả những người này chỉ vì hắn để mắt đến tư chất của cô bé và muốn nhận cô bé làm đệ tử chính thống của mình. Hắn sợ cô bé còn vấn vương tình cảm gia đình nên tự tay giết hết người trong ngôi làng.

Hắn có phong thái của một vị tiên nhưng lại rất lạnh lùng, vô tình, như thể vạn vật trước mặt hắn giống như những con kiến, hắn chỉ cần nhấc tay là có thể dễ dàng quét sạch hàng trăm sinh mạng.

Cô gái nhỏ nhìn vị tiên kia cái hiểu cái không, nàng thậm chí còn chưa hiểu cảm giác tất cả người thân bị tiêu diệt là như thế nào dã bị người đàn ông đó kéo lên mây và bay đi.

Điều cuối cùng đọng lại trong cái liếc nhìn ngây thơ mờ mịt của nàng là hình ảnh cha mẹ chết không nhắm mắt trên nền tuyết, không còn dáng vẻ hiền lành, dịu dàng như khi họ còn sống nữa.

Cô bé được đưa về Chính Nghĩa Môn ở lục địa Thương Lan.

Vị tiên kia chính là người có tu vi mạnh nhất đồng thời cũng là Phong chủ của Chính Nghĩa Môn, Diệp Thiên Thu. Và hắn chính thức nhận cô bé, cũng chính là nữ chính — Tử Vãn Phong làm đệ tử và đích thân hắn dạy nàng đạo pháp.

Từ đó trở đi, Diệp Thiên Thu có một đệ tử tài năng và được yêu quý. Nàng dường như đã quên đi những ký ức trong làng và mọi thứ trong quá khứ, kể cả cha mẹ mình, và yên tâm ở lại Chính Nghĩa Môn.

Từ giờ trở đi, Tử Vãn Phong đã hoàn toàn đi theo con đường làm con cưng của trời, sư phụ coi trọng và yêu quý, mọi người trong môn phái đều yêu mến nàng, bản thân nàng tu luyện thăng cấp rất nhanh, tiếng thơm truyền xa và nàng có thể yên tâm dấn thân vào con đường trường sinh bất tử.

Nhưng việc sớm chiều ở chung đã khiến mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử dần dần biến chất. Diệp Thiên Thu phát hiện ra rằng mình đã yêu đệ tử nhỏ mà mình hết mực cưng chiều, và Tử Vãn Phong cũng nhận thấy rằng trái tim mình đã rung động trước người sư phụ luôn lạnh lùng, xa cách. Nàng lập tức trốn tránh xuống núi rèn luyện.

Nhưng Tử Vãn Phong không biết rằng người sư phụ mà nàng muốn tránh mặt đã lặng lẽ theo nàng xuống núi, âm thầm ở sau lưng bảo vệ nàng.

Một loạt câu chuyện đã xảy ra trong quá trình xuống núi. Tử Vãn Phong quen với những thiên tài tu sĩ xuất chúng từ các giáo phái khác. Trên đường đi, họ cùng nhau giải quyết nhiều sự cố và phá vỡ âm mưu của những kẻ đầy tham vọng, cùng nhau tiến vào bí cảnh để tăng tu vi, tìm kiếm bảo vật, v.v..

Và Diệp Thiên Thu cũng cải trang thân phận để ở bên bảo vệ đồ đệ. Bọn họ cùng nhau trải qua tình huống bị người đuổi giết, cùng sát cánh chiến đấu trong bí cảnh. Ngươi đã chặn cơn gió độc từ vực Cửu U giới cho ta còn ta hái cho ngươi đóa hoa thần kỳ băng giá trên vách đá, chúng ta có thể vì đối phương mà hy sinh mạng sống của mình.

Sau khi trải qua nhiều khúc mắc, hiểu lầm, còn có sự phá đám của tình địch, ngược luyến tình thâm, chia tay rồi lại hòa hợp, cuối cùng họ đã nhận ra trái tim mình và quyết định kết đôi cùng nhau.

Vào thời điểm đó, tình yêu giữa họ được truyền đi rộng rãi, tất cả các bên đều chúc họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cuối cùng, những người yêu nhau đã đến được với nhau, Chính Nghĩa Môn đã tổ chức cho họ một hôn lễ long trọng.

Đây là một kết thúc có hậu cho tất cả mọi người.

Nhưng ngay tại đêm họ thành thân, tình hình đột nhiên thay đổi. Có người đã pha rượu họ uống với ‘’hóa nguyên đan’. Tất cả cao thủ Nguyên Anh, Kim Đan trong môn phái đểu bị mất đi tu vi.

Trong khi mọi người đang nguyền rủa kẻ thù đã bí mật tấn công thì Tử Vãn Phong mặc bộ đồ cưới màu đỏ tươi và bước ra ngoài với một thanh kiếm trên tay.

Mọi người đều nhận ra điều gì đó, đặc biệt là Diệp Thiên Thu nhìn nàng với vẻ khó tin – Tử Vãn Phong là người đầu độc.

Tại sao? Vị tiên vốn luôn lạnh lùng ấy đau lòng hỏi.

Tử Vãn Phong rút thanh kiếm dài ra: để báo thù.

Chiếc váy cưới lộng lẫy đỏ tươi, giống hệt như những người dân làng vô tội đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của Diệp Thiên Thu nhiều năm trước.

Diệp Thiên Thu đột nhiên nói: “Thì ra ngươi vẫn luôn nhớ rõ.”

Tất nhiên Tử Vãn Phong nhớ rõ. Nàng thông minh từ nhỏ, nàng nhớ rất rõ nụ cười yêu thương hiền hậu của cha cùng những bài ca dao mà mẹ vẫn hay thì thầm. Họ thật bình thường nhưng cũng thật hạnh phúc. –Nhưng đều bị tiêu diệt dưới tay Diệp Thiên Thu, và những thôn dân cũng thật vô tội, trong số họ có cả người thân của nàng.

“Bọn họ là người thường, sao có thể so sánh với đại đạo tu tiên? Ta chỉ muốn tốt cho nàng.” Diệp Thiên Thu buồn bã nói.

Tử Vãn Phong chĩa kiếm về phía hắn, lạnh lùng nói: “Ta cầu xin ngươi ban cho ta loại “tốt” này ư? Đại đạo tuy tốt nhưng không phải là điều ta mong mỏi. Thân xác của ta là do cha mẹ ban cho. Mối thù giết mẹ, giết cha không đội trời chung, không giết ngươi để báo thù thì ta làm sao xứng làm con cái, làm sao có thể đứng giữa đất trời?”

Nàng chĩa thanh kiếm dài vào một nhóm đệ tử của Chính Nghĩa Môn đang gục trên mặt đất: “Các ngươi tự xưng là người tu tiên nhưng các ngươi lại coi mạng người như cỏ rác, giết người cha mẹ, đoạt người con cái. Hành động của các ngươi có khác gì với ma đạo đâu? Làm sao các ngươi dám tự xưng là ‘chính nghĩa’ chứ?’

Truyền thống của “Chính Nghĩa Môn” từ xưa đến nay là “cắt đứt duyên phận”. Qua nhiều thế hệ, họ đều giết chết cha mẹ, họ hàng của những đệ tử mà họ coi trọng rồi mang về nuôi dạy. Khi những đệ tử này lớn lên, họ lặp lại cách hành xử của thế hệ trước và coi mình là một phần của “Chính Nghĩa Môn”, hoàn toàn quên mất rằng “Chính Nghĩa Môn” là kẻ thù sát hại gia đình họ.

Điều này không khác gì Ma giáo, và Tử Vãn Phong sắp chấm dứt truyền thống sai trái này.

Không chỉ để trả thù, mà còn vì Đạo mà ‘Chính Nghĩa Môn’ rao giảng trái ngược với điều mà Tử Vãn Phong luôn kiên trì theo đuổi.

Đêm đó, một trận hỏa hoạn bùng phát ở ‘Chính Nghĩa Môn’, Tử Vãn Phong dùng một thanh kiếm đâm vào trái tim của Diệp Thiên Thu.

Trước khi chết, Diệp Thiên Thu hỏi nàng có từng yêu hắn không? Câu trả lời duy nhất hắn nhận được là một giọt nước mắt từ khóe mắt Tử Vãn Phong và ngay lập tức biến mất trong làn gió.

Đọc đến đây Ngu Tịch Lam không khỏi khẩn trương thở ra một hơi, quá quanh co.

Giai đoạn đầu yêu sâu đậm bao nhiêu thì giai đoạn sau lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

Trong trang phục màu đỏ, Tử Vãn Phong thật ngầu khi bản thân dù yêu một người đàn ông sâu đậm nhưng vẫn nhất quyết báo thù cho cha mẹ đã khuất.

Cô tưởng đó là một cái kết có hậu cho mọi người nhưng hóa ra lại là BE. Nữ chính lựa chọn một mình xinh đẹp, tạo môn phái mới ngay tại “Chính Nghĩa Môn”. Môn phái sẽ không còn truyền thống “cắt đứt duyên phận” và cũng sẽ không coi rẻ tính mạng người thường nữa.

So với những người phụ nữ điên cuồng vì tình yêu, ngược luyến dây dưa, sau khi ngược thân ngược tâm vẫn chọn ở bên người đàn ông làm tổn thương mình, Ngu Tịch Lam quá thích sự lựa chọn của Tử Vãn Phong.

Sau khi đóng bản thảo lại cô mới nhận ra rằng cả một buổi chiều đã trôi qua mà cô không hề hay biết.

Ngu Tịch Lam nhìn thời gian, thấy vẫn chưa đến giờ tan sở nên lập tức đi tìm Diệp Uẩn Ninh.

“Uẩn Ninh, mình đọc xong rồi.” Cô đẩy cửa bước vào.

Diệp Uẩn Ninh kinh ngạc: “Cậu đọc nhanh thế, cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất hay và độc đáo. Mình thích nó.” Ngu Tịch Lam vỗ tay và nói: “Làm phim luôn đi.”

Thấy bạn thân thích, Diệp Uẩn Ninh cũng vui vẻ nói: “Đừng vội, mình cho cậu xem vài thứ này.”

“Thứ gì?” Cô ấy nghiêng người về phía trước.

Diệp Uẩn Ninh mở ngăn kéo và lấy đồ vật bên trong ra.

Bản đồ của Lục địa Thương Lan mà cô vẽ gần giống hệt như những gì cô nhớ, chỉ có điều nó bị thu nhỏ rất nhiều lần.

Trên bản đồ đánh dấu tất cả các giáo phái xuất hiện trong kịch bản, còn có những ngọn núi, dòng sông nổi tiếng và bí cảnh mà nhân vật chính đã đến cũng như những tuyến đường họ đã trải qua trên đường đi.

Ngoài ra còn có một tập tranh ở bên cạnh được phân loại tương ứng với các tòa nhà của từng môn phái, có phong cách trang phục của các đệ tử của mỗi môn phái mặc, vũ khí võ thuật mà họ giỏi và đặc điểm kỹ thuật tu luyện của họ. Mọi thứ đều được làm giống như thật tựa như thực sự có một thế giới tu tiên sống động như trong kịch bản vậy.

Ngoài ra còn có các loại ma vật, linh thú và thú cưng kỳ lạ xuất hiện trong kịch bản. Trông chúng vô cùng sinh động. Một trong số đó là một con thỏ ngọc khiến Ngu Tịch Lam phải thốt lên rằng nó thật dễ thương. Cô chỉ hận khi không thực sự có một con thú cưng đáng yêu như vậy, nếu có thì cô ấy chắc chắn sẽ mua nó và ôm vào lòng.

Đặc biệt, trang phục của nhân vật chính và nhân vật phụ do Diệp Uẩn Ninh vẽ đều nhẹ nhàng, trang nhã, mang theo khí chất thần tiên và vô cùng đẹp mắt. Ngu Tịch Lam rất muốn may một bộ đồ theo mẫu rồi mặc vào cho giống tiên nữ.

“Đẹp quá, Uẩn Ninh. Nếu trên đời có tu tiên thật thì chắc hẳn dáng vẻ sẽ giống như bọn họ vậy!” Ngu Tịch Lam khao khát nói.

Diệp Uẩn Ninh mỉm cười và không nói gì, mấy cái này vốn rập khuôn theo lục địa Thương Lan mà.

Coi như cô dùng cách này để giữ lại những hồi ức về nơi đó.

Các cô triệu tập những nhân viên chủ chốt của công ty, tổ chức một cuộc họp và đồng ý dùng nó làm kịch bản để quay phim truyền hình.

Sau khi đưa ra quyết định, công ty sẽ phân bổ một phần kinh phí và bước tiếp theo là tìm một đạo diễn phù hợp để quay phim.

Đạo diễn mà ‘Công ty giải trí Phong Hoa’ để mắt đến là người luôn có thành tích xuất sắc, Triệu Vĩ Minh.

Đạo diễn Triệu là một đạo diễn ưu tú đã làm phim truyền hình hàng chục năm, ông đã làm phim hình sự, phim tình cảm và cả phim về đấu đá trong thương trường. Tất cả mọi người trong ngành đều có nhận định chung rằng những phim do đạo diễn Triệu làm đều là cực phẩm. 

Nhưng gần đây vị đạo diễn này đã quyết định nghỉ hưu. Trên thực tế, ông còn lâu mới đến tuổi nghỉ hưu.

Không phải ông không muốn tiếp tục quay phim, chỉ là ông không chịu được sự can thiệp của phía đầu tư. Không những quyền lựa chọn diễn viên chính không nằm trong tay ông mà đoàn phim còn liên tục bị nhét thêm những người có kỹ thuật diễn dở tệ. Thậm chí cuối cùng đạo diễn còn mất đi cả quyền cắt nối, biên tập.

Đạo diễn Triệu do quá tức giận nên đã bỏ việc, dứt khoát nghỉ hưu sớm.

Mỗi đạo diễn đều thổi hồn vào tác phẩm của mình và chính nhờ sự lý giải độc đáo và phong cách cũng như cái nhìn riêng biệt mà họ có thể sáng tạo ra những tác phẩm khác nhau cho mọi người thưởng thức.

Thành công trong mỗi tác phẩm của đạo diễn Triệu không chỉ nhờ kịch bản hay mà còn nhờ kỹ năng diễn xuất của các diễn viên, năng lực đạo diễn và ánh mắt của chính ông ấy cùng với quá trình cắt nối biên tập của một tập thể tạo ra một bộ phim tuyệt vời.

Chỉ là con người thời nay quá nóng nảy, mọi việc đều theo ý tư bản, tuy bề ngoài lộng lẫy, hoa lệ nhưng bên trong lại kệch cỡm. Dù kịch bản có tốt đến mấy thì khi quay cũng thành một bộ phim dở khiến mọi người chỉ có thể cảm thán hiện tại phim nát quá nhiều.

Diệp Uẩn Ninh cũng muốn để đạo diễn Triệu làm đạo diễn. Đạo diễn Triệu không chỉ có kinh nghiệm đạo diễn phong phú mà bản thân ông ấy cũng có kiến thức sâu rộng, đặc biệt ông hiểu rất rõ về truyền thống văn hóa, điều này giúp ông có được sự lý giải cùng sự đồng cảm sâu sắc đối với việc quay một bộ phim truyền hình có đề tài tu tiên.

Cùng một kịch bản có thể tạo ra những hiệu quả hoàn toàn khác nhau khi được quay bởi các đạo diễn khác nhau.

Diệp Uẩn Ninh tìm thấy đạo diễn Triệu thông qua các mối quan hệ. Sau khi nhận được sự đồng ý của ông ấy, cô đã mang kịch bản đến cho ông xem trước.

Vài ngày sau, Đạo diễn Triệu hẹn gặp cô ở nhà ông.

Đây là một tin tức tốt, nó chứng tỏ đạo diễn Triệu có hứng thú nên mới không thẳng thừng từ chối.

Ngồi trong phòng khách nhà mình, đạo diễn Triệu nói: “Hầu hết phim truyền hình hiện nay đều chú trọng đến một cái kết cả nhà vui vẻ. Các cô nhất quyết muốn một cái kết BE như thế không sợ không có người xem ư?”

“Không sợ.” Đối mặt với ánh mắt của đạo diễn Triệu, Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng cười, “Chúng tôi có nhiều tiền, coi như quay phim để thỏa mãn đôi mắt mình, có lỗ cũng không sợ.”

Đạo diễn Triệu cạn lời, khóe miệng co giật.

“Đã lâu lắm rồi tôi chưa một bộ phim truyền hình có BE. Tôi thực sự rất hứng thú, nhưng tôi có quy tắc…” Đạo diễn Triệu nói.

“Tôi biết, mọi thứ ở trường quay đều do đạo diễn Triệu quyết định, Công ty giải trí Phong Hoa sẽ không bao giờ tùy ý can thiệp.” Diệp Uẩn Ninh nói: “Chúng tôi sẽ không tùy ý thêm người. Cho dù có người của Công ty giải trí Phong Hoa tham gia thì cũng dựa theo năng lực, đạo diễn Triệu sẽ quyết định có lựa chọn hay không. Tất cả những điều này đều có thể viết trên hợp đồng.”

Nghi thì không dùng, đã dùng rồi thì không nghi. Nếu để ý đến năng lực của đạo diễn Triệu thì phải tin tưởng ánh mắt của ông ấy.

“Vậy ngân sách các cô định đưa ra là bao nhiêu?” Rốt cuộc đạo diễn Triệu cũng hỏi.

Diệp Uẩn Ninh thành thật nói: “Bảy mươi triệu.”

“Bảy mươi triệu?” đạo diễn Triệu cau mày thật chặt, ít hơn dự kiến.

“Vì vậy, đề nghị của tôi là sử dụng người mới càng nhiều càng tốt. Điều này không chỉ giúp tiết kiệm chi phí mà còn tạo cơ hội cho những người trẻ tuổi. Đạo diễn Triệu nghĩ thế nào?”

Ánh mắt Đạo diễn Triệu sáng lên: “Cô chịu dùng người mới, không sợ họ không nổi tiếng, không thu hút được khán giả rồi lỗ sạch vốn à?”

Đạo diễn Triệu cũng thích sử dụng người mới hơn những ngôi sao thần tượng nổi tiếng.

Người mới giống như những viên ngọc chưa được mài giũa, sẽ mang đến những bất ngờ không tưởng.

Đáng tiếc hiện tại là thời đại mà việc thu hút sự chú ý là quan trọng nhất. Một người chỉ cần nổi tiếng thì dù người đó có thực lực, có thể hát hoặc diễn xuất hay không thì cũng sẽ có rất nhiều người sẵn sàng sử dụng họ. Dù sao ít nhất cũng có fans họ chi tiền.

Dù không muốn nhưng họ cũng không thể cưỡng lại sức mạnh của tư bản phía sau. Họ không có thời gian để trau dồi và rèn luyện. Tư bản sợ sẽ bỏ lỡ tiền lãi trong thời gian người nổi tiếng đang cực hot nên vội vàng kiếm chác trước khi sự nổi tiếng dần mất đi.

Khi tiền là trên hết, có bao nhiêu diễn viên, ngôi sao nổi tiếng sẵn sàng bình tĩnh, nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của mình thay vì lao vào các trường quay lớn như đi chợ đây.

Nói như vậy không có nghĩa là các ngôi sao thần tượng nổi tiếng nhất định không có năng lực, nhưng hiện nay con người nóng nảy, dù có muốn dừng lại nạp năng lượng thì công ty đứng sau họ cũng không cho phép.

Người mới rất tốt, ông nguyện ý dùng người mới, nhất là những viên ngọc thô vẫn còn bị chôn vùi.

Do đó, ‘Công ty giải trí Phong Hoa’ bắt đầu chính thức đưa ra thông báo tuyển diễn viên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện