Náo loạn một trận như thế, Cảnh Nhạc Dương không cũng không còn tâm tình làm gì đó nữa. Mặc dù nghẹn tức trong lòng nhưng cậu ta vẫn nhặt quần áo ở một bên nhẹ nhàng che lên người Lạc Đình Đình.

“Đình Đình, đừng khóc. Nếu khiến em khổ sở như vậy thì anh sẽ không hỏi nữa.” Cố nén chua xót, Cảnh Nhạc Dương không có ý định hỏi thêm gì nữa.

Haizz, Đình Đình chắc hẳn có nỗi khổ riêng cậu ta không nên khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bằng cách rạch thêm vào miệng vết thương của cô. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu ta không thèm quan tâm mà là cậu ta muốn tránh Lạc Đình Đình và tìm hiểu xem người đàn ông đó là ai.

Đúng thế, đàn ông.

Cảnh Nhạc Dương cực kỳ chắc chắn, người có thể khiến Lạc Đình Đình để lại sẹo trên cổ tay cũng như khóc lóc thảm thiết như thế nhất định là một người đàn ông.

Nghĩ đến chuyện Lạc Đình Đình đã từng muốn chết vì một người đàn ông khác, cậu ta ghen tuông đến phát điên và nhất quyết phải tìm được người đó mới được.

Lạc Đình Đình ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến cô trông càng thêm yếu đuối và bất lực.

“Anh không hỏi nữa à?”

“Ừ, anh không hỏi nữa.” Cảnh Nhạc Dương đè nén sự ghen tị, trong mắt hiện lên vẻ tăm tối, “Ai cũng có quá khứ, quá khứ xảy ra chuyện gì không quan trọng, quan trọng là hiện tại người ở bên em là anh, người đồng hành cùng em là anh. Có điều em phải hứa với anh là sau này không được nghĩ đến chuyện trước kia nữa và hoàn toàn quên đi người đàn ông đã làm tổn thương em, em chỉ có thể thích anh và nghĩ đến một mình anh thôi.” Cậu ta bá đạo tuyên bố.

Lạc Đình Đình chăm chú nhìn gương mặt phía trước này, đột nhiên cô không thể nhớ được Cảnh Nhạc Dương trước đây là người có dáng vẻ thế nào nữa, người trước kia và người hiện tại dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Vết sẹo trên cổ tay khiến cô nhớ đến sự u ám và tuyệt vọng mà cô đã từng trải qua, càng khiến cho cô cảm thấy mọi thứ hiện giờ không hề chân thật. Cảnh Nhạc Dương tuyệt vời và đáng yêu như vậy, một Cảnh Nhạc Dương quý trọng và thương yêu mình đến thế, thật sự không phải là mơ ư? Nhìn Cảnh Nhạc Dương nghiến răng nghiến lợi mà ghen tuông với chính bản thân cậu ta, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, càng có một loại xúc động muốn kể lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ.

Cô có thể tin tưởng Cảnh Nhạc Dương chứ? Hiện tại anh ấy thực sự rất thích và yêu mình đúng không? ——Nếu không, trước khi mất trí nhớ, anh ấy đã không tìm lại mình, thổ lộ với chính mình, nói thích mình và cầu mong quay lại với mình.

Vì thế cô không cần lo lắng do Cảnh Nhạc Dương bị mất trí nhớ và xuất phát từ phản ứng của chim non mà mới đối xử khác biệt với mình, dù trước hay sau khi mất trí nhớ thì anh vẫn luôn thích mình.

Nỗi buồn trong lòng dịu đi đôi chút, ngay cả vết sẹo luôn luôn phải che giấu dường như cũng không quá khó để đối mặt đến vậy.

Cô nhẹ nhàng đáp: “Từ nay về sau em có thể chỉ thích một mình anh, chỉ nghĩ đến một mình anh, nhưng em không thể quên được anh ấy.”

“Em nói gì?” Cảnh Nhạc Dương đau lòng nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt và chất vấn: “Em thừa nhận tự sát vì một người đàn ông khác mà vẫn không thể quên được anh ta, em thực sự yêu anh ta đến thế ư? Vậy còn anh thì tính là cái gì đây?”

Cậu ta cảm thấy lồng ngực đau như xé, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau vì tình, thậm chí cậu ta còn không nhịn được mà muốn rơi lệ.

Trên đời còn điều gì đáng buồn hơn việc người phụ nữ mình thích lại không yêu mình không?

“Ngốc ạ.” Lạc Đình Đình nắm lấy tay cậu ta, ngọt ngào nói: “Anh còn không hiểu, người đó chính là anh đấy!”

“Cái gì, anh?” Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn choáng váng, không thể tin chỉ vào chính mình, “Em nói anh chính là gã đàn ông khiến em phải tự sát?”

“Đúng vậy!” Vuốt ve vết sẹo, Lạc Đình Đình lần đầu tiên không còn cảm thấy chán ghét đến mức tránh còn không kịp nữa mà dường như nó đã trở thành một loại ‘dấu vết của tình yêu’.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đình Đình, mau nói cho anh biết,” cậu ta cẩn thận nắm lấy tay bị thương của cô, giọng nói tràn đầy áy náy, “Anh đúng là một kẻ khốn nạn.”

“Anh đúng là một kẻ khốn nạn mà!” Lạc Đình Đình ấm ức nói, chuyện trước kia Cảnh Nhạc Dương làm thực sự quá đáng.

Lạc Đình Đình lập tức kể cho cậu ta nghe từng chuyện xảy ra ở trường cấp ba của họ. Cô nói cậu ta đã cá cược với bạn bè và cố tình theo đuổi cô, nói cậu ta rời đi mà không từ biệt và nói rằng cô không thể chịu đựng được những lời đồn đãi cũng như sự phản bội của cậu ta cùng với cảnh bạo lực học đường ở mọi lúc mọi nơi nên phải nghỉ học.

Cô nói rằng cô tuyệt vọng và đau buồn đến mức nhốt mình ở trong nhà sau khi bỏ học và cuối cùng chọn cách tự tử trong bóng đêm vô tận. Chính cha mẹ cô đã liều mạng để đánh thức cô.

Cô kể về sự cố ngoài ý muốn của gia đình mình, kể về sự ra đi của cha và căn bệnh hiểm nghèo của mẹ.

Cô kể về cuộc trùng phùng bất ngờ một tháng trước, Cảnh Nhạc Dương đã nói gì khi lái xe đưa mình đến bờ sông cùng với một loạt tình huống phát sinh khiến cậu ta hôn mê và mất trí nhớ.

“Trời ạ, trước đây anh đã đối xử với em như thế.” Cảnh Nhạc Dương đau đớn đánh vào đầu mình, cậu ta không hề nghi ngờ lời nói của Lạc Đình Đình là giả, “Anh thật sự không phải người, anh đã khiến em tổn thương đến thế. Vậy mà em vẫn sẵn sàng đón anh về ở và chăm sóc anh. Đình Đình, em đúng là một thiên thần, còn anh là một kẻ khốn nạn, anh không xứng ở bên cạnh em.”

Trong lòng Lạc Đình Đình vừa chua vừa ngọt, cô cuống quít ngăn chặn hành vi bạo lực của cậu ta: “Nhạc Dương, em không cho phép anh tự làm tổn thương mình. Chuyện trước đó anh đã giải thích rồi, em tin anh không hề lừa dối em. Còn hiện tại, em thực sự đã buông bỏ được sự oán hận đối với anh, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa —- bởi vì em yêu anh.”

Cô thực sự yêu Cảnh Nhạc Dương, thậm chí còn sớm hơn so với mọi người nghĩ. Trước đó cô đã thầm yêu anh.

Anh xuất sắc biết bao, hoàng tử học đường, tuấn tú cao quý, đi đến đâu cũng có người vây quanh, như thể phát sáng vậy. Bản thân cô bình thường như thế, cô chưa bao giờ mơ ước được anh thích. Được đứng bên anh giống như cô đã được rót vào tất cả vận may, một người nhỏ bé như cô giống như cũng trở nên tỏa sáng lấp lánh.

Bởi vì những ngày tháng ở bên Cảnh Nhạc Dương quá hạnh phúc nên khi sự thật bại lộ, cô mới có thể cảm thấy tuyệt vọng như rơi vào bóng tối như thế, cô không muốn đối mặt với sự thật, thậm chí còn muốn tự tử để trốn thoát tất cả.

Những ngày tháng sau đó, cô sống như một cái xác không hồn. Khoảng thời gian yêu đương say đắm tuổi mộng mơ đó dường như đã lấy đi tất cả nồng nhiệt, cuộc đời cô từ đây bị vạch ra một ranh giới. Không biết bao nhiêu lần cô đã trở về quá khứ trong những giấc mơ, cô tình nguyện chìm đắm trong đó không hề tỉnh lại.

Có lẽ là trời thương, Cảnh Nhạc Dương thật sự đã quay lại, cho dù có nói cô hèn hạ đi chăng nữa thì cô cũng chấp nhận, cô chỉ muốn ở bên người mình thích trọn đời trọn kiếp.

“Đình Đình!” Cảnh Nhạc Dương cảm động nhìn cô, chân thành nói: “Anh cũng yêu em.”

Trên đời sao lại có người con gái ngốc nghếch như Lạc Đình Đình cơ chứ, từng bị tổn thương, bị sỉ nhục mà vẫn hết lòng hết dạ giữ vững tình yêu của mình. Cậu ta có tài đức gì mà có thể có được một tình yêu sâu đậm như vậy?

Cảnh Nhạc Dương thầm thề trong lòng rằng cậu ta sẽ không khiến người con gái này thất vọng và sẽ đáp lại tình cảm của cô gấp trăm, gấp ngàn lần.

Điều may mắn duy nhất là dù lúc đầu cậu ta đã làm điều sai trái nhưng từ đầu đến cuối cậu ta vẫn thích Lạc Đình Đình, giống như tâm trạng hiện tại của cậu ta vậy, cậu ta hận không thể dâng tất cả những gì mình có đến trước mặt cô.

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng tiến triển. Cảnh Nhạc Dương càng tốt với Lạc Đình Đình hơn, cậu ta ước gì có thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngay cả cơm cũng dâng đến tận miệng cho cô.

Cậu ta không để Lạc Đình Đình động tay vào bất cứ việc gì, thậm chí còn không muốn cô phải ra ngoài làm việc vất vả, cô chỉ cần làm một nàng công chúa của mình cậu ta là tốt rồi.

Nếu không phải Lạc Đình Đình kiên quyết phản đối và tạm thời cậu ta không có đủ tiềm lực tài chính thì có lẽ mọi chuyện đã diễn ra như thế.

Cảnh Nhạc Dương không còn hài lòng khi chỉ làm việc nhà nữa, cậu ta muốn có tiền, có nhiều tiền đến mức Lạc Đình Đình có thể sống bất cứ cuộc sống nào mà cô muốn.

Không phải cậu ta chưa từng nghĩ đến việc tìm lại gia đình mình, nhưng theo lời kể của Lạc Đình Đình, có vẻ như cậu ta buộc phải rời xa người yêu và ra nước ngoài vì sự phản đối của người nhà. Cậu ta đành phải miễn cưỡng từ bỏ ý định tìm người thân để không phải xa cách Lạc Đình Đình.

Nhưng ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác để kiếm tiền đây?

Cậu ta bị mất trí nhớ, không có giấy tờ, không có kinh nghiệm làm việc, không biết chuyên môn của mình là gì và có lẽ sẽ không có ai thuê cậu ta cả.

Cảnh Nhạc Dương đi đi lại lại trên đường, cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại ở những người công nhân đang làm việc nhiệt tình ở công trường gần đó – nếu không thể làm việc trí óc thì đành phải bán sức lao động của mình vậy.

Cảnh Nhạc Dương quyết định sẽ đến công trường bê gạch kiếm tiền.

Từ đó trở đi, Cảnh Nhạc Dương bắt đầu sự nghiệp cần cù làm thuê kiếm tiền của mình. Ngày đầu tiên bê gạch, da bàn tay mỏng manh mịn màng bị trầy xước, toàn thân đau nhức muốn chết, người dính đầy xi măng dơ bẩn.

Nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được có thể giảm bớt gánh nặng nuôi gia đình cho Lạc Đình Đình, thắt lưng và chân của cậu ta trong chốc lát không còn đau nhức nữa, ngày mai cậu ta vẫn có thể tiếp tục.

Cuộc sống của Lạc Đình Đình gần đây rất hạnh phúc. Cô có công việc ổn định, có người yêu ở bên, về đến nhà cũng có người hỏi han ân cần, không cần phải làm gì mà chỉ cần hưởng thụ là được. Gần đây Cảnh Nhạc Dương còn đưa tiền cho cô, nói là góp tiền sinh hoạt.

Nếu có điều ước nào, cô ước rằng những ngày như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

Trong lúc hai người đang vui vẻ thì có người bắt đầu tìm kiếm tung tích của Cảnh Nhạc Dương.

Julie bước ra khỏi sân bay, theo sau là một hàng vệ sĩ mặc đồ đen, họ đi thẳng đến chiếc ô tô sang trọng đậu bên đường.

“Hello, tiểu thư Julie thân ái của anh, anh đến đón em đây.” Lam Tử Quân ôm một bó hoa, dang rộng vòng tay chào cô.

Julie nhướn mày và cong đôi môi đỏ mọng, cô tháo kính râm ra và từ chối sự tiếp cận của anh ta.

“Sao vậy, Cảnh Nhạc Dương không biết em tới đây à? Anh ấy để anh đến một mình.” Cô nhướng mi.

“Ha ha, tiểu tổ tông của anh, không phải anh không báo Cảnh Nhạc Dương đến sân bay đón em mà là anh thật sự không biết thằng nhãi này ở chỗ nào?” Lam Tử Quân nói với vẻ mặt đau khổ.

Anh ta chính là người hẹn gặp Cảnh Nhạc Dương trong quán cà phê nọ rồi trơ mắt nhìn cậu ta cho mình leo cây, sau đó lén báo tin.

Nhưng quái lạ thay, kể từ đó anh ta không hề nhìn thấy tung tích của Cảnh Nhạc Dương, cậu ta dường như đã biến mất khỏi thế giới này, mặc dù anh ta nghi ngờ rằng Cảnh Nhạc Dương đã cặp kè được với cô gái kia, sau đó say mê trong hương vị dịu dàng đến mức quên cả trời đất.

Nhưng điều gay go là vị hôn thê Julie của cậu ta tìm tới, nếu Cảnh Nhạc Dương không xuất hiện thì chẳng biết giải thích ra sao.

Gia tộc của Julie có địa vị hiển hách, nếu không, một kẻ kiêu căng và ngạo mạn như Cảnh Nhạc Dương sẽ không bị gia đình ép buộc đến mức phải đính hôn một cách miễn cưỡng, thậm chí chỉ dám lén dùng thủ đoạn để tìm cách hủy bỏ hôn ước.

Anh ta chỉ muốn trêu chọc Cảnh Nhạc Dương một chút chứ thực sự không muốn nhìn thấy cậu ta bị dạy dỗ đến mức vỡ đầu chảy máu đâu!

Julie nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý: “Không sao đâu, em biết anh ấy ở đâu.”

Cô sẽ không làm việc gì mà không có sự chuẩn bị từ trước. Trước khi đến đây, cô đã điều tra mọi việc từ lâu.

“Em biết á?” Lam Tử Quân kinh ngạc, “Vậy cậu ta ở đâu?”

“Đừng có vội, hãy đi theo em, em sẽ nói cho anh biết anh ấy đang ở đâu.” Julie quay người và ngồi vào xe một cách dứt khoát và lưu loát.

Lam Tử Quân giật giật khóe môi, ném bó hoa đi rồi lên xe của Julie.

Trên công trường bụi bặm, những người công nhân đội mũ bảo hiểm lần lượt đẩy xe, chuyển gạch. Quần áo trên người họ cực kỳ bẩn thỉu, thậm chí trên mặt còn lấm lem vết bẩn. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra được họ là ai.

Họ hăng say làm việc, mồ hôi đầm đìa cho dù trời đang lạnh. Mọi người đều trông gầy gò, đen đúa, họ hoàn toàn không để ý đến chiếc xe đang đậu cách đó không xa.

Lam Tử Quân khó chịu bịt mũi, cau mày nói: “Tại sao chúng ta lại tới nơi này?”

Trên mặt Julie hiện lên một nụ cười quái dị, lửa giận trong mắt cô như đốt cháy tất cả: “Bởi vì anh em tốt của anh, vị hôn phu của em đang ở đây!”

“Nhạc Dương? Không thể nào.” Lam Tử Quân nhìn lại thăm dò, “Cậu ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ công trường này là tài sản nhà cậu ta, do cậu ta phụ trách.”

Không thể trách Lam Tử Quân lại nghĩ như vậy, cho dù có đánh vỡ đầu anh ta thì anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, một cậu ấm kiêu ngạo, ngông cuồng như Cảnh Nhạc Dương lại trở thành một công nhân phụ hồ cấp thấp.

“Ha ha,” Julie lạnh lùng cười, “Vậy thì anh đã nghĩ sai rồi, hừm, người kia không phải là anh em tốt của anh sao? Xuống đi, đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau, không chào bạn mình một tiếng à?”

Lam Tử Quân không hiểu sao mình lại bị đá ra khỏi xe, anh ta ngơ ngác nhìn xung quanh, gì vậy, gì vậy, Cảnh Nhạc Dương ở đâu?

Đột nhiên, sự chú ý của anh ta bị thu hút bởi người đàn ông trước mặt đang cúi xuống vác một đống gạch: dáng người mảnh khảnh ấy, đường nét khuôn mặt quen thuộc ấy cùng với trực giác dựa trên nhiều năm hiểu biết lẫn nhau, tại sao người đàn ông này lại trông giống Cảnh Nhạc Dương vậy?

Anh ta không tự chủ được tiến về phía trước mấy bước, xua đi bụi bặm trước mắt, lúc này anh ta càng nhìn thấy rõ hơn – Vãi chưởng, đây là Cảnh Nhạc Dương mà.

Mặc dù cậu ta đã gầy và đen hơn, thoạt nhìn trông giống như một công nhân xây dựng cần cù, hoàn toàn khác so với trước đây, nhưng đây chính là cậu ta.

“Cảnh Nhạc Dương,” Lam Tử Quân kêu lên một tiếng, không nhịn được tiến lên nắm lấy vai cậu ta, “Ông ở đây làm gì thế? Vì sao không liên lạc với bọn tôi?”

Cảnh Nhạc Dương đang chật vật xếp gạch lên lưng thì đột nhiên bị người nào đó gọi lại, cậu ta không khỏi hoang mang: “Anh là ai? Tôi quen anh à?”

“Cảnh Nhạc Dương, ông làm cái quỷ gì vậy? Tôi là Lam Tử Quân đây. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ông lại hành hạ bản thân như thế này?”

Cho dù muốn trốn khỏi hôn ước thì cũng không cần phải làm ra bộ dạng này, quá thảm, quá thảm!

Thấy đối phương hình như thật sự biết mình, Cảnh Nhạc Dương liền ý thức được, có lẽ là người quen trước đây đã tìm được mình.

Cậu ta nhìn Lam Tử Quân nhưng lại không thể nào nhớ rõ thân phận của đối phương, đành phải nói: “Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ, anh là gì của tôi vậy?”

“Mất trí nhớ?” Lam Tử Quân kinh ngạc, thật hay giả?

“Cảnh Nhạc Dương, cái đầu bỏ đi này của anh tốt nhất nhanh nhớ lại cho em, nếu không em sẽ không ngại đánh vỡ nó khiến cho anh lại mất trí nhớ thêm lần nữa!” Julie không coi ai ra gì mà bước tới, trong tay còn cầm một cây gậy để uy hiếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi tên cặn bã lấy lại trí nhớ: Hoá ra tôi là người tốt?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện