Ngày hôm sau.
Vào sáng sớm.
Vừa kết thúc trạng thái tu luyện, Tô Thương liền nhếch miệng cười.
Sau một đêm làm việc cật lực, cuối cùng anh ấy đã chuyển hóa thành công hết những sát khí trong cơ thể, đồng thời đã đặt chân tới luyện khí tầng bốn, nhanh hơn nhiều so với dự kiến của anh ấy.
Không chỉ vậy, Tô Thương còn hấp thu mười viên đá năng lượng nên giúp cho ổn định hoàn toàn cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bây giờ nếu gặp lại tên tông sư hậu kỳ da đen đó, cho dù không phải hiến tế máu thì anh ấy cũng tự tin đánh bại được hắn ta, ngay cả trong tình trạng yếu nhất.
"Ở tầng luyện khí thứ bốn này, linh lực của mình đã tăng hơn gấp đôi so với lúc trước, không chừng còn là tông sư không có đối thủ.
Tuy rằng mình chưa nhìn thấy đỉnh cao của tông sư, nhưng có lẽ cũng không phải là đối thủ của mình."
Tô Thương ngưng tụ một quả cầu linh lực trong lòng bàn tay rồi tản nhẹ ra, nói tiếp: "Tuy nhiên, mình không thể lơ là được, chắc còn nhiều cảnh giới cao cảnh giới tông sư nữa."
Huyền Thiên Tiên Đệ, em trai của anh, nếu chưa xác định được thực lực của đối phương thì anh sẽ luôn ẩn giấu đi thực lực của mình, như thế anh sẽ luôn giữ mình trong vòng an toàn.
Tiếp theo, Tô Thương không đứng dậy mà bắt đầu nghĩ đến viên đá năng lượng.
Trong kiếp cuối cùng, anh đã tung hoành tiên vực, khả năng bố trí trận pháp và tinh luyện bùa là vô song.
Về trận pháp, bây giờ Tô Thương không lo lắng đến, nhưng bùa thì có thể tinh luyện một ít để phòng thân.
Tuy rằng đá năng lượng chỉ là hạ phẩm linh thạch, nhưng qua tay anh ấy lại có thể biến thành một tấm bùa hộ mệnh mạnh mẽ.
Nếu là luyện bùa tấn công chỉ cần dùng một viên đá năng lượng thôi thì việc gạt bỏ tông sư sẽ không thành vấn đề.
Nếu là một lá bùa hộ mệnh, thì nó có thể chịu được ngăn chặn sức mạnh của tông sư trung kỳ.
Nói là làm luôn, Tô Thương không hề chần chừ, lập tức đem tám viên đá năng lượng còn lại ra.
Nhưng mà.
Tô Thương cảm thấy một viên đá năng lượng chứa quá ít linh lực nên đã dùng hai viên đá năng lượng để làm lá bùa hộ mệnh.
Thực ra, điều quan trọng không phải là tờ giấy, mà là hoa văn hào quang phức tạp trên nó.
Giấy vàng chỉ là một cái vật dẫn mà thôi.
Tô Thương không có thời gian đi mua thứ này, nên chỉ đơn giản đem hoa văn hào quang quấn vào trong tất.
Đôi tất màu đen, trên nó không có hoa văn gì, cũng nhanh chóng biến mất sau khi hoa văn hào quang bao phủ lên.
Sau đó, Tô Thương đã làm ba chiếc bùa hộ mệnh theo cách tương tự như vậy.
Hai cái trong số đó được làm từ hai viên đá năng lượng, một cái để tấn công, một cái để phòng thủ.
Chiếc tất kia thật lợi hại, Tô Thương trực tiếp dùng bốn viên đá năng lượng để chế tạo ra một lá bùa tấn công siêu mạnh với sức công phá kinh người.
Tô Thương nghĩ rằng nó sẽ mạnh hơn khi anh ấy thi triển hiến tế máu.
Bốn viên đá năng lượng là giới hạn mà Tô Thương có thể kết hợp, nếu không anh ấy sẽ làm một lá bùa với tám viên đá năng lượng đó.
Sau khi làm xong, Tô Thương cất đôi tất đen đi.
Trong số đó, hai chiếc tất có chứa hai viên đá năng lượng, đối với Tô Thương lại không có tác dụng gì lớn.
Anh ấy định tặng một chiếc cho Lý Nguyệt, chiếc còn lại đem cho Vương Phú Quý.
Tuy rằng Vương Phú Quý không phải người tốt đẹp gì, nhưng tình bạn của anh ta với Tô đại thiếu gia lại vô cùng đẹp.
"Đã đến lúc đưa vợ đi làm rồi."
Tô Thương cười cười, sau đó đứng dậy lấy điện thoại bấm gọi Lý Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, đã đến giờ đi chưa?"
"Bây giờ không được, phải đợi đến tối, Tô Thương, em đang cùng với Thanh Đại chăm sóc sức khỏe, tối em gọi lại cho anh nhé."
Lý Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Thương muốn hỏi công việc của cô là gì, nhưng chưa kịp hỏi thì đã tắt máy, trong lòng anh ấy lại càng thêm tò mò.
Nhưng đơn giản, tối sẽ biết thôi.
"Tô đại thiếu gia, người anh em của tôi, cậu ra đây mau."
Tô Thương vừa cất điện thoại, đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Vương Phú Quý từ bên ngoài truyền đến.
Ra cái con khỉ á! Luôn có người muốn ngăn cản ông đây tu luyện là sao!
Tô Thương đi xuống lầu nhưng vẻ mặt có chút không vui, nhìn thấy Vương Phú Quý ở phòng khách liền hỏi: "Vương đại thiếu gia, sao cậu lại biết tôi ở đây."
"Chú Tô nói cho tôi biết đấy."
Vương Phú Quý cười nói, sau đó kéo Tô Thương rời khỏi phòng khách.
"Gì vậy, cậu bị làm sao vậy, mới sáng sớm có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.
"Này, Tô đại thiếu gia, hôm nay Tiểu Điềm Điềm đồng ý gặp mặt.
Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, tôi muốn dẫn cậu đi chứng kiến thời khắc thiêng liêng này!"
Vương Phú Quý rất hào hứng, qua giọng nói của anh ta có thể thấy được sự vui mừng, mong muốn cuộc gặp gỡ này nhiều lắm.
"Mẹ kiếp, chỉ vì cái thứ vớ vẩn này mà sáng sớm đã tìm đến tôi sao?" Tô Thương tức giận nói.
"Chuyện này làm sao có thể vớ vẩn được, Tô đại thiếu gia, lần này tôi thật sự rất xúc động."
Vương Phú Quý như một chàng trai si tình, cười ngốc nghếch nói: "Cậu không biết đấy thôi, giọng của Tiểu Điềm Điềm dễ nghe mà hay lắm, rất say lòng người.
Say sưa đến nỗi, tôi đã thả hàng chục tym trong livestream của cô ấy thì cô ấy mới đồng ý gặp."
Giọng nói dễ nghe sao?
Hay như thế nào?
Giọng nói đấy có hay hơn giọng con chó của tôi không?
Tô Thương khinh thường liếc nhìn Vương Phú Quý rồi nói nhẹ: "Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của cậu đi, dù sao cậu cũng là một nhân tài xuất chúng, đã đi theo tôi đến quán bar nhiều năm, không phải là chỉ gặp mặt nữ nhân thôi sao, có cần phải kích động đến thế không?"
"Tô đại thiếu gia, mấy em chân dài ở quán bar làm sao có thể so sánh với Tiểu Điềm Điềm được chứ, căn bản là cậu không hiểu được cảm giác yêu đương chút nào."
Vương Phú Quý lôi kéo Tô Thương đi, thúc giục nói: "Đi thôi, Tô đại thiếu gia, đừng đến muộn đấy, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với Tiểu Điềm Điềm đâu."
Cậu đi một mình không được sao, lôi tôi đi theo làm gì?"
"Tôi.
.
.
Tôi đang lo lắng và cần cậu giúp tôi, cho tôi thêm can đảm." Vương Phú Quý đỏ mặt nói.
"Haha, bộ dạng cậu như vậy, cậu không sợ tôi cướp mất ánh đèn sân khấu của cậu sao?" Tô Thương nói đùa.
"Không sợ, vợ bạn là thứ không được đụng vào, tôi biết cậu không phải là người như vậy đâu." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.
"Vợ bạn không thể đụng vào, nhưng đời này tôi thần tượng nhất chính là kẻ cướp đấy."
Tô Thương thuận miệng nói.
Vương Phú Quý biết Tô Thương đang nói giỡn, nên cũng không thèm nói gì nữa mà lôi Tô Thương đi.
Tô Thương có thể nhìn ra được Vương thiếu gia lần này rất nghiêm túc nên cũng cũng không từ chối nữa.
Là anh em tốt của Vương Phú Quý, anh ấy chắc chắn sẽ muốn áp chế tình hình.
Cứ như vậy, Tô Thương và Vương Phú Quý cùng nhau lái xe đến quán cafe Starbucks.
Tô Thương đang định bước vào thì Vương Phú Quý đã giữ Tô Thương lại và nói: "Chờ một chút, Tô đại thiếu gia, Tiểu Điềm Điềm đã đến rồi, cô ấy đang ngồi bên trái gần cửa sổ.
Cô ấy nói với tôi hôm nay sẽ mặc một chiếc váy dài màu hồng.
Váy dài rất dễ tìm, cậu xem đầu tóc của tôi có xuề xòa không, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không thể xuề xòa được."
Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, sau đó nói: "Không xuề xòa đâu, rất đẹp trai, mau vào đi, để tôi xem cục cưng tdd trong miệng của cậu như thế nào."
"Haha, giọng nói của tdd hay như vậy, dáng vẻ nhất định cũng không tệ, nhất định sẽ làm cho cô ấy ngạc nhiên."
Vương Phú Quý đắc ý cười cười, sau đó tiến về phía trước bước vào quán cafe.
Tô Thương theo sau.
Sau khi cả hai đã vào quán cafe, Vương Phú Quý nhận ra một giọng nói từ tdd.
"Phú Quý thân yêu, anh đến rồi, làm người ta giống như hòn đá vọng phu, chờ anh nóng hết cả ruột."
Giọng nói thật là dễ nghe.
Vương Phú Quý như bị hộc máu, cả người hưng phấn.
Lập tức, anh ta nhìn về phía bên trái gần cửa sổ, kết quả nụ cười trên mặt đông cứng lại, như bị sét đánh, anh ta đứng sững sờ.
Tô Thương vừa nhìn, bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng không khỏi đặt câu hỏi:
Cái quái gì đây?
Vào sáng sớm.
Vừa kết thúc trạng thái tu luyện, Tô Thương liền nhếch miệng cười.
Sau một đêm làm việc cật lực, cuối cùng anh ấy đã chuyển hóa thành công hết những sát khí trong cơ thể, đồng thời đã đặt chân tới luyện khí tầng bốn, nhanh hơn nhiều so với dự kiến của anh ấy.
Không chỉ vậy, Tô Thương còn hấp thu mười viên đá năng lượng nên giúp cho ổn định hoàn toàn cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bây giờ nếu gặp lại tên tông sư hậu kỳ da đen đó, cho dù không phải hiến tế máu thì anh ấy cũng tự tin đánh bại được hắn ta, ngay cả trong tình trạng yếu nhất.
"Ở tầng luyện khí thứ bốn này, linh lực của mình đã tăng hơn gấp đôi so với lúc trước, không chừng còn là tông sư không có đối thủ.
Tuy rằng mình chưa nhìn thấy đỉnh cao của tông sư, nhưng có lẽ cũng không phải là đối thủ của mình."
Tô Thương ngưng tụ một quả cầu linh lực trong lòng bàn tay rồi tản nhẹ ra, nói tiếp: "Tuy nhiên, mình không thể lơ là được, chắc còn nhiều cảnh giới cao cảnh giới tông sư nữa."
Huyền Thiên Tiên Đệ, em trai của anh, nếu chưa xác định được thực lực của đối phương thì anh sẽ luôn ẩn giấu đi thực lực của mình, như thế anh sẽ luôn giữ mình trong vòng an toàn.
Tiếp theo, Tô Thương không đứng dậy mà bắt đầu nghĩ đến viên đá năng lượng.
Trong kiếp cuối cùng, anh đã tung hoành tiên vực, khả năng bố trí trận pháp và tinh luyện bùa là vô song.
Về trận pháp, bây giờ Tô Thương không lo lắng đến, nhưng bùa thì có thể tinh luyện một ít để phòng thân.
Tuy rằng đá năng lượng chỉ là hạ phẩm linh thạch, nhưng qua tay anh ấy lại có thể biến thành một tấm bùa hộ mệnh mạnh mẽ.
Nếu là luyện bùa tấn công chỉ cần dùng một viên đá năng lượng thôi thì việc gạt bỏ tông sư sẽ không thành vấn đề.
Nếu là một lá bùa hộ mệnh, thì nó có thể chịu được ngăn chặn sức mạnh của tông sư trung kỳ.
Nói là làm luôn, Tô Thương không hề chần chừ, lập tức đem tám viên đá năng lượng còn lại ra.
Nhưng mà.
Tô Thương cảm thấy một viên đá năng lượng chứa quá ít linh lực nên đã dùng hai viên đá năng lượng để làm lá bùa hộ mệnh.
Thực ra, điều quan trọng không phải là tờ giấy, mà là hoa văn hào quang phức tạp trên nó.
Giấy vàng chỉ là một cái vật dẫn mà thôi.
Tô Thương không có thời gian đi mua thứ này, nên chỉ đơn giản đem hoa văn hào quang quấn vào trong tất.
Đôi tất màu đen, trên nó không có hoa văn gì, cũng nhanh chóng biến mất sau khi hoa văn hào quang bao phủ lên.
Sau đó, Tô Thương đã làm ba chiếc bùa hộ mệnh theo cách tương tự như vậy.
Hai cái trong số đó được làm từ hai viên đá năng lượng, một cái để tấn công, một cái để phòng thủ.
Chiếc tất kia thật lợi hại, Tô Thương trực tiếp dùng bốn viên đá năng lượng để chế tạo ra một lá bùa tấn công siêu mạnh với sức công phá kinh người.
Tô Thương nghĩ rằng nó sẽ mạnh hơn khi anh ấy thi triển hiến tế máu.
Bốn viên đá năng lượng là giới hạn mà Tô Thương có thể kết hợp, nếu không anh ấy sẽ làm một lá bùa với tám viên đá năng lượng đó.
Sau khi làm xong, Tô Thương cất đôi tất đen đi.
Trong số đó, hai chiếc tất có chứa hai viên đá năng lượng, đối với Tô Thương lại không có tác dụng gì lớn.
Anh ấy định tặng một chiếc cho Lý Nguyệt, chiếc còn lại đem cho Vương Phú Quý.
Tuy rằng Vương Phú Quý không phải người tốt đẹp gì, nhưng tình bạn của anh ta với Tô đại thiếu gia lại vô cùng đẹp.
"Đã đến lúc đưa vợ đi làm rồi."
Tô Thương cười cười, sau đó đứng dậy lấy điện thoại bấm gọi Lý Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, đã đến giờ đi chưa?"
"Bây giờ không được, phải đợi đến tối, Tô Thương, em đang cùng với Thanh Đại chăm sóc sức khỏe, tối em gọi lại cho anh nhé."
Lý Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Thương muốn hỏi công việc của cô là gì, nhưng chưa kịp hỏi thì đã tắt máy, trong lòng anh ấy lại càng thêm tò mò.
Nhưng đơn giản, tối sẽ biết thôi.
"Tô đại thiếu gia, người anh em của tôi, cậu ra đây mau."
Tô Thương vừa cất điện thoại, đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Vương Phú Quý từ bên ngoài truyền đến.
Ra cái con khỉ á! Luôn có người muốn ngăn cản ông đây tu luyện là sao!
Tô Thương đi xuống lầu nhưng vẻ mặt có chút không vui, nhìn thấy Vương Phú Quý ở phòng khách liền hỏi: "Vương đại thiếu gia, sao cậu lại biết tôi ở đây."
"Chú Tô nói cho tôi biết đấy."
Vương Phú Quý cười nói, sau đó kéo Tô Thương rời khỏi phòng khách.
"Gì vậy, cậu bị làm sao vậy, mới sáng sớm có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.
"Này, Tô đại thiếu gia, hôm nay Tiểu Điềm Điềm đồng ý gặp mặt.
Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, tôi muốn dẫn cậu đi chứng kiến thời khắc thiêng liêng này!"
Vương Phú Quý rất hào hứng, qua giọng nói của anh ta có thể thấy được sự vui mừng, mong muốn cuộc gặp gỡ này nhiều lắm.
"Mẹ kiếp, chỉ vì cái thứ vớ vẩn này mà sáng sớm đã tìm đến tôi sao?" Tô Thương tức giận nói.
"Chuyện này làm sao có thể vớ vẩn được, Tô đại thiếu gia, lần này tôi thật sự rất xúc động."
Vương Phú Quý như một chàng trai si tình, cười ngốc nghếch nói: "Cậu không biết đấy thôi, giọng của Tiểu Điềm Điềm dễ nghe mà hay lắm, rất say lòng người.
Say sưa đến nỗi, tôi đã thả hàng chục tym trong livestream của cô ấy thì cô ấy mới đồng ý gặp."
Giọng nói dễ nghe sao?
Hay như thế nào?
Giọng nói đấy có hay hơn giọng con chó của tôi không?
Tô Thương khinh thường liếc nhìn Vương Phú Quý rồi nói nhẹ: "Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của cậu đi, dù sao cậu cũng là một nhân tài xuất chúng, đã đi theo tôi đến quán bar nhiều năm, không phải là chỉ gặp mặt nữ nhân thôi sao, có cần phải kích động đến thế không?"
"Tô đại thiếu gia, mấy em chân dài ở quán bar làm sao có thể so sánh với Tiểu Điềm Điềm được chứ, căn bản là cậu không hiểu được cảm giác yêu đương chút nào."
Vương Phú Quý lôi kéo Tô Thương đi, thúc giục nói: "Đi thôi, Tô đại thiếu gia, đừng đến muộn đấy, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với Tiểu Điềm Điềm đâu."
Cậu đi một mình không được sao, lôi tôi đi theo làm gì?"
"Tôi.
.
.
Tôi đang lo lắng và cần cậu giúp tôi, cho tôi thêm can đảm." Vương Phú Quý đỏ mặt nói.
"Haha, bộ dạng cậu như vậy, cậu không sợ tôi cướp mất ánh đèn sân khấu của cậu sao?" Tô Thương nói đùa.
"Không sợ, vợ bạn là thứ không được đụng vào, tôi biết cậu không phải là người như vậy đâu." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.
"Vợ bạn không thể đụng vào, nhưng đời này tôi thần tượng nhất chính là kẻ cướp đấy."
Tô Thương thuận miệng nói.
Vương Phú Quý biết Tô Thương đang nói giỡn, nên cũng không thèm nói gì nữa mà lôi Tô Thương đi.
Tô Thương có thể nhìn ra được Vương thiếu gia lần này rất nghiêm túc nên cũng cũng không từ chối nữa.
Là anh em tốt của Vương Phú Quý, anh ấy chắc chắn sẽ muốn áp chế tình hình.
Cứ như vậy, Tô Thương và Vương Phú Quý cùng nhau lái xe đến quán cafe Starbucks.
Tô Thương đang định bước vào thì Vương Phú Quý đã giữ Tô Thương lại và nói: "Chờ một chút, Tô đại thiếu gia, Tiểu Điềm Điềm đã đến rồi, cô ấy đang ngồi bên trái gần cửa sổ.
Cô ấy nói với tôi hôm nay sẽ mặc một chiếc váy dài màu hồng.
Váy dài rất dễ tìm, cậu xem đầu tóc của tôi có xuề xòa không, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không thể xuề xòa được."
Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, sau đó nói: "Không xuề xòa đâu, rất đẹp trai, mau vào đi, để tôi xem cục cưng tdd trong miệng của cậu như thế nào."
"Haha, giọng nói của tdd hay như vậy, dáng vẻ nhất định cũng không tệ, nhất định sẽ làm cho cô ấy ngạc nhiên."
Vương Phú Quý đắc ý cười cười, sau đó tiến về phía trước bước vào quán cafe.
Tô Thương theo sau.
Sau khi cả hai đã vào quán cafe, Vương Phú Quý nhận ra một giọng nói từ tdd.
"Phú Quý thân yêu, anh đến rồi, làm người ta giống như hòn đá vọng phu, chờ anh nóng hết cả ruột."
Giọng nói thật là dễ nghe.
Vương Phú Quý như bị hộc máu, cả người hưng phấn.
Lập tức, anh ta nhìn về phía bên trái gần cửa sổ, kết quả nụ cười trên mặt đông cứng lại, như bị sét đánh, anh ta đứng sững sờ.
Tô Thương vừa nhìn, bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng không khỏi đặt câu hỏi:
Cái quái gì đây?
Danh sách chương