141: Mời Anh Chịu Chết
Là mày làm chị ấy bị thương!
Khi nói câu này, toàn thân Tô Thương tản ra lửa giận ngút trời, khí thế khủng bố, một trận gió lớn thổi tới, dữ dội vô cùng.
Những binh lính nước D ở gần đó, toàn bộ không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, trên mặt viết đầy chữ sợ hãi, thấp thỏm, dè dặt.
Trần Thượng Vân nhìn thấy như vậy thì nâng cao cảnh giác, nghênh đón ánh mắt của Tô Thương, nhíu mày nói: "Cậu là ai?"
"Trả lời câu hỏi của tao.
"
Tô Thương bước về trước một bước, chỉ vào Tô Dực Cân rồi trầm giọng nói: "Là mày làm chị ấy bị thương!?"
"Hừ!"
Trần Thượng Vân không trả lời mà hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu thanh niên, cậu quá ngông cuồng rồi, cái tuổi này của cậu, thiên phú có cao mấy thì có thể mạnh được đến đâu chứ, cậu nghĩ tôi sợ cậu thật sao?"
"Trả lời tôi!"
Tô Thương lại bước lên bước nữa, cuồng phong bao phủ bốn phía, trầm giọng chất vất: "Là mày làm chị ấy bị thương!!?"
"Ngông cuồng!"
Tô Thương càng hung hăng, Trần Thượng Vân càng không dám tự mình ra tay, anh ta liếc nhìn sang hai tên tông sư bên cạnh, nói: "Các người, lên đi, giết chết thằng nhãi đó cho tôi!"
"Cậu ta chẳng qua mới hai mươi tuổi, cao lắm cũng chỉ là tông sư trung kỳ thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người.
"
"Cái này! "
Hai tên tông sư đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Tô Thương rất mạnh, Trần Thượng Vân chỉ là muốn dùng bọn họ để thăm dò Tô Thương mà thôi, cho nên có chút không tình nguyện.
"Hử?"
Trần Thưọng Vân sầm mặt lại nói: "Sao nào, mệnh lệnh của tôi, các người dám không nghe sao?"
"Không dám.
"
"Vậy còn không mau ra tay!" Trần Thượng Vân lạnh giọng nói.
"Vâng!"
Hoàn toàn là bất đắc dĩ mà, hai tên tông sư chỉ đành nghe theo lệnh, tung ra toàn bộ sức mạnh, cùng nhau ra tay với Tô Thương.
"Ha ha!"
"Muốn chết!"
Tô Thương liên tục cười lạnh, rồi ngưng tụ một lưỡi dao nước phóng thẳng ra.
Hiện giờ.
Tô Thương vẫn đang ở trạng thái của huyết tế, thực lực mạnh mẽ đáng sợ, thậm chí có thể so được với bán địa tông.
Đừng nói là hai tên tông sư trung kỳ bọn họ, cho dù là tông sư đỉnh phong thì Tô Thương cũng có thể giơ tay ra giết chết dễ dàng.
Vù!
Vù!
Bởi vậy, kết quả không ngoài dự đoán, Tô Thương phóng ra lưỡi dao nước trong nháy mắt liền biến thành hai lưỡi dao cứa đứt cổ hai tên tông sư võ đạo.
Hai người này còn chưa kịp phản ứng gì đã trở thành hai xác chết rồi.
Xoạt!
Cảnh tượng này khiến nơi đó dấy lên một cơn sóng to gió lớn, tất cả binh lính nước D nhìn thấy như vậy, toàn bộ đều thất kinh hồn vía.
Ngay cả Trần Thượng Vân cũng tràn đầy kinh ngạc, tự lẩm bẩm nói: "Cái gì, sao mà mạnh quá vậy!"
"Tiếp theo chính là mày!"
Ánh mắt Tô Thương nhìn sang Trần Thượng Vân, lạnh giọng nói: "Mấy chuyện ác độc của mày, tao đã nghe hết rồi.
"
"Là người luyện võ mà mày dùng máu tươi để làm thuốc dẫn để tu luyện tà thuật, giết hại mạng người vô tội, vô số người dân nước Hoa đã chết trong tay mày, mày đáng chết!"
Tô Thương sầm mặt lại, từng bước, từng bước đi về phía Trần Thượng Vân, lạnh lùng nói: "Tao là Tô Huyền Thiên của nước Hoa, mời mày chịu chết nhé!"
Tô Thương nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu như bùa đòi mạng, không ngừng đả kích Trần Thượng Vân.
Trần Thượng Vân lập tức phản ứng lại, suy nghĩ một lúc, rồi vội vàng nói: "Người thanh niên, tôi thừa nhận thực lực của cậu không yếu nhưng tôi cũng không phải là người dễ đối phó.
"
"Tôi có thể phát hiện ra, thực lực của tôi và cậu ngang nhau, nếu như cậu muốn giết tôi thì chắc chắn cũng phải trả giá đắt.
"
"Thà rằng như vậy, chúng ta hà tất phải chém giết lẫn nhau, chi bằng thương lượng với nhau một chút.
"
Trong ánh mắt của Trần Thượng Vân lộ ra một tia sát ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười nói: "Người lúc nãy đánh Tô Dực Cân bị thương chính là tướng lĩnh của hai tên tông sư trung kì kia.
"
"Bây giờ bọn họ đều bị cậu giết chết rồi, cậu có thể mang Tô Dực Cân rời khỏi chỗ này, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chúng ta đều biến chiến tranh thành tơ lụa thì thế nào?" Trần Thượng Vân chủ động cầu hòa nói.
"Như vậy thì cũng được.
"
Tô Thương nghe thấy như vậy, liền dừng bước, gật đầu nhận lời, nói: "Mục đích của tôi chỉ là muốn cứu Tô Dực Cân, còn những chuyện khác tôi không quan tâm, nếu như anh đồng ý cho tôi mang Tô Dực Cân đi thì giữa chúng ta có thể tránh được một cuộc chiến.
"
"Ha ha, người anh em, tư tưởng lớn gặp nhau mà.
" Trần Thương Vân cười nói: "Kì thực, tôi cảm thấy chúng ta không cần phải đối địch với nhau, sau này có cơ hội có lẽ còn có thể làm bạn bè.
"
"Ừm, lần sau hãy nói, tôi đi trước đây.
"
Tô Thương cười đáp lại, rồi sau đó quay lưng đi, chậm rãi tiến về phía Tô Dực Cân.
Lúc này.
Trần Thượng Vân ở sau lưng anh, nhìn thấy anh không có đề phòng.
"Ha ha!"
"Đúng là vẫn còn non mà!"
Trần Thượng Vân nhìn thấy như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo, và ngay lập tức ra tay đánh giết Tô Thương.
Nhưng ai mà ngờ, Tô Thương sớm đã có đề phòng, trong nháy mắt ngưng tụ lưỡi dao nước, mỗi tay một cái, ném thẳng ra ngoài.
Ầm!
Điều này Trần Thượng Vân vạn lần không hề nghĩ tới, anh ta vội vàng nghiêng qua tránh một lưỡi dao nước, nhưng vẫn bị lưỡi thứ hai đánh trúng ngực.
Theo lực của lưỡi dao, Trần Thượng Vân bị bay rớt ra ngoài nhưng dù sao anh ta cũng là cao thủ bán địa tông, rất nhanh đã có thể đứng chững lại.
"Phốc!"
Lực công kích của lưỡi dao nước rất mạnh, khóe miệng Trần Thượng Vân rịn máu, anh ta thẹn quá hóa giận nói: "Tên hèn hạ, mày sớm đã biết tao không có ý định giảng hòa, nên mới tương kế tựu kế!"
"Ha ha!"
Tô Thương nhìn Trần Thượng Vân rồi cười nhạo nói: "Cái trò vặt vãnh đó của mày, quá vụng về rồi, trường hợp này, tao đã trải qua hàng trăm, ngàn lần rồi, sao lại có thể lừa tao được chứ.
"
Huyền Thiên Tiên đế đã tu luyện ngàn vạn năm rồi, còn Tô Thương cũng đã gặp qua rất nhiều người lừa đảo.
So với mấy lão yêu quái đó thì chút tâm địa gian xảo này của Trần Thượng Vân căn bản không đáng để nhắc tới.
"Tao đã nhận lời Tô Dực Cân giết chết mày, thì mày bắt buộc phải chết, tuyệt đối không có ngoại lệ!"
Lúc này, Tô Thương thừa thắng xông lên, xoay người giết Trần Thượng Vân.
"Hừ!"
"Đừng tưởng là tao sợ mày!"
Trần Thượng Vân nổi giận, rồi lập tức điều động chân khí toàn thân, nghênh đón Tô Thương.
Cứ như vậy, hai người xông vào đánh nhau.
Thực lực bây giờ của Tô Thương đối phó với Trần Thượng Vân không phải là chuyện khó, dù sao Trần Thượng Vân cũng chưa thực sự đạt tới bán địa tông, chỉ là so với tông sư đỉnh phong bình thường mạnh hơn nhiều thôi.
Trong vòng 100 hiệp, Tô Thương đã nắm chắc chuyện đã nhận lời với chị gái, giết chết Trần Thượng Vân.
Trần Thượng Vân càng đánh càng hoảng, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được, người thanh niên trước mặt mình mạnh hơn mình rất nhiều, cứ tiếp tục đánh thì mình chắc chắn thua không cần phải nghi ngờ.
"Người đâu, giết Tô Dực Cân cho tôi!" Lúc này, Trần Thượng Vân vội vàng ra lệnh.
Anh ta biết người thanh niên trước mặt rất quan tâm đến Tô Dực Cân, cho nên muốn dùng chuyện này để làm đối phương phân tâm.
"Vâng!"
Binh lính nước D ở bên cạnh nhận được mệnh lệnh của Trần Thượng Vân liền vây quanh lại.
Giết một cô gái đang bất tỉnh, bọn họ đương nhiên không e ngại rồi.
Còn con chó Teddy bên cạnh càng không lọt vào mắt của bọn họ.
"Người thanh niên, cậu còn không đi cứu Tô Dực Cân sao?" Trần Thượng Vân nhìn thấy như vậy, liền cố ý nhắc nhở.
Tô Thương căn bản không thèm để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục ra tay, Trần Thượng Vân hăng hái chống đỡ lại.
"Chiến thần Dực Cân, không ngờ cô sẽ chết trong tay tôi!"
Lúc này, một tên binh lính trong số đó tiến lại gần Tô Dực Cân, mang theo một nụ cười nanh ác, chuẩn bị ra tay.
"Gâu, gào!"
Nhưng vào chính lúc này, con Teddy vẫn luôn yên lặng ở một bên bỗng gầm lên một tiếng khiến cho mọi người đều kinh hồn bạt vía, trong nháy mắt đã giết hết mấy trăm binh lính nước D!.
Một con chó cảnh chỉ to bằng quả dưa hấu vậy mà há miệng ra một cái lại có thể phóng ra một luồng sóng khí kinh khủng như vậy, trực tiếp giết chết hơn trăm tên binh lính nước D.
Khủng bố quá! Quá sức khủng bố rồi!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, toàn bộ đều trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng lại thì đều biến sắc, cơ thể run lẩy bẩy, không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
Trần Thượng Vân nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi vô cùng, cho dù kiến thức của anh ta rộng lớn, nhưng những chuyện đang xảy ra trước mắt đã vượt ra khỏi hiểu biết của anh ta về thế giới này rồi.
Nếu như đối phương là một cao thủ võ thuật thì Trần Thượng Vân cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì tự anh ta cũng có thể làm được như vậy.
Thậm chí, thực lực của anh ta còn mạnh hơn, mỗi lần ra tay có thể giết chết ba, bốn trăm người.
Nhưng làm ra những chuyện này không phải là con người, mà chỉ là một con chó cảnh, cái này quá sức tưởng tượng rồi.
Nhưng ngay khi Trần Thượng Vân còn đang mải quan sát Bạch Miêu thì Tô Thương đã nắm bắt lấy cơ hội này, tung ra hai lưỡi dao nước.
Vù!
Ngay sau đó, hai lưỡi dao nước cùng lúc cắt đứt hai chân của Trần Thượng Vân, máu bắn ra tung tóe.
"A!"
Trần Thượng Vân kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người trực tiếp ngã quỵ xuống đất, vội vàng vận công để cầm máu lại.
"Ha ha!"
"Mày làm mấy việc này cũng không có ý nghĩa gì nữa đâu, tối nay, mày chết chắc!"
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng nhếch lên, bước nhanh lên phía trước, tiếp tục ra tay.
Hai chân của Trần Thượng Vân đã không thể đứng dậy được nữa rồi, đương nhiên anh ta đã không còn là đối thủ của Tô Thương, rất nhanh đã bị đánh ngã sấp xuống đất, hơi thở trở nên yếu ớt dần.
Giờ này, phút này, anh ta đã hoàn toàn sợ hãi rồi, ngước lên nhìn Tô Thương, run rẩy cầu xin: "Tô Huyền Thiên, cậu đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, cầu xin cậu."
Tô Thương lắc đầu cười lạnh, một từ cũng không nói, từ trong lòng bàn tay một lưỡi dao nước đang dần được hình thành.
Trần Thượng Vân nhìn thấy như vậy, bị dọa cho biến sắc, anh ta biết bây giờ bản thân đã không còn khả năng tránh né nữa rồi, nếu như Tô Thương ra tay thì chính mình chết không phải nghi ngờ.
Anh ta chỉ còn kém một chút nữa thôi thì đã có thể bước vào cảnh giới bán địa tông rồi.
Chỉ cần đạt được cảnh giới bán địa tông thì thực lực của anh ta sẽ trải qua biến hóa kinh thiên động địa.
Cho nên, Trần Thượng Vân không cam tâm bị giết chết lúc này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại đưa ra một quyết định: "Tô Huyền Thiên, cậu là tông sư đỉnh phong đúng không, cậu có muốn mau chóng đạt tới cảnh giới địa tông không, tôi có thể giúp cậu?"
"Mày sao?"
Lưỡi dao nước đã thành hình, tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp, một tay Tô Thương khẽ nâng lưỡi dao nước lên, cười nhẹ nói: "Làm thế nào để giúp tao?"
"Tôi có một viên Phệ Huyết Châu, chỉ cần không ngừng hấp thụ máu tươi, thì có thể nhanh chóng giúp cậu nâng cao thực lực."
Trần Thượng Vân dụ dỗ nói: "Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ dùng Phệ Huyết Châu giúp cậu đột phát lên bán địa tông, thậm chí có thể đạt tới địa tông chân chính."
Tô Thương mang theo nụ cười, bước tới trước một bước rồi hiếu kỳ nói: " Phệ Huyết Châu là cái gì, sao tao lại chưa từng nghe nói đến."
"Là do kiến thức của cậu hạn hẹp thôi."
Trần Thượng Vân nhìn Tô Thương, rồi giải thích nói: "Phệ Huyết Châu, là thánh vật của nước D chúng tôi, có thể dùng khí huyết để luyện hóa thành chân khí, ngay khi một lượng lớn chân khí được rót vào cơ thể thì có thể đột phá cảnh giới."
"Thần kì như vậy sao." Tô Thương khẽ híp mắt cười nói: "Mày nói cho tao biết chuyện này, không sợ bị tao cướp đi Phệ Huyết Châu sao?"
"Đương nhiên không sợ."
Trần Thượng Vân tự tin nói: "Phệ Huyết Châu đã nhận tôi làm chủ, trong thế gian này chỉ có mình tôi mới có thể khởi động nó, nếu như cậu giết tôi rồi thì mãi mãi cùng đừng mơ tới việc dùng Phệ Huyết Châu."
"Tô Huyền Thiên, chỉ cần cậu tha cho tôi, chúng ta có thể làm bạn bè, cùng nhau tu luyện Phệ Huyết Châu, không lâu sau, cả thế giới này đều sẽ là của chúng ta."
Trần Thượng Vân dã tâm bừng bừng nói: "Đến lúc đó, cậu làm chủ thế giới, còn tôi sẽ là quân sư của cậu, chúng ta cùng nhau thống trị năm châu bốn bể, cùng nhìn xuống sơn hà vạn dặm!"
"Tao không tin, mày đem Phệ Huyết Châu lấy ra trước cho tao nhìn xem xem." Tô Thương nói.
"Được."
Trần Thượng Vân không chần chừ mà vươn tay lấy từ trong lòng ra một viên ngọc màu đỏ tươi to bằng quả trứng gà.
Viên ngọc này có hình bầu dục không đều, trên đó có các vết rỗ, bao phủ bởi các đường vân, nó phát ra ánh sáng màu đỏ máu nhạt, còn tỏa ra một luồng không khí u ám.
Đây chính là Phệ Huyết Châu!
Khí tức và màu máu trên người Trần Thượng Vân là từ Phệ Huyết Châu mà ra.
"Hử?"
Ánh mắt Tô Thương nhìn xuống Phệ Huyết Châu, lập tức khóe miệng nhếch lên.
Phệ Huyết Châu gì chứ, mình còn tưởng cái thứ bá đạo gì, đây còn không phải là ma khí cấp thấp mà các ma đầu ở Huyền Thiên Tiên vực đã luyện chế ra sao.
Không đúng.
Nhìn chất lượng của nó, nó thậm chí còn không được coi là một ma khí cấp thấp nữa, nó chỉ là một bán thành phẩm mà những đệ tử bình thường của Ma môn ở Huyền Thiên Tiên vực cũng không thèm sử dụng nữa.
Nhưng mà.
Đây là trái đất, cho nên ma khí đương nhiên rất quý giá.
Hơn nữa, ở trong ma khí này đã có tinh huyết của hàng vạn người rồi, cho nên năng lượng ẩn chứa bên trong nó cũng không yếu nha.
Đương nhiên, đây cũng đã là cực hạn của nó rồi, nó không có cách nào để hút thêm tinh huyết được nữa, cho nên tinh huyết của bao nhiêu xác chết ở dưới chân thành trì mới còn nguyên như vậy, chắc hẳn là Trần Thượng Vân dự định luyện hóa hết tinh huyết bên trong ma khí rồi mới lại bắt đầu hấp thu máu huyết ở các thi thể dưới đất kia.
Không cần phải nói, cái ma khí này vì có tinh huyết rồi nên cũng xem như là một đồ tốt.
"Bây giờ mình sử dụng huyết tế, sau khi trời sáng thì khí huyết sẽ khô cạn dần đi, bản thân sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vô cùng."
Tô Thương chăm chú nhìn Phệ Huyết Châu trong tay của Trần Thượng Vân, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nếu như mình có được thứ này rồi thì không chỉ có thể nhanh chóng bổ sung được khí huyết bị thâm hụt, thậm chí còn có thể đột phá lên luyện khí tầng năm nữa."
"Ha ha, đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh mà, cái tên Trần Thượng Vân này thật khéo hiểu lòng người."
Tô Thương đã quyết định sẽ chiếm Phệ Huyết Châu làm của riêng, nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng.
Trần Thượng Vân nhìn biểu cảm của Tô Thương thì đã đoán ra được suy nghĩ của Tô Thương, trong lòng vô cùng lo lắng, sau đó lại nhắc nhở nói: "Tô Huyền Thiên, tôi không có lừa cậu đâu nhé, chỉ có tôi mới biết được cách sử dụng Phệ Huyết Châu, nếu như cậu giết tôi rồi thì Phệ Huyết Châu cũng như thứ bỏ đi mà thôi."
"Ha ha, yên tâm đi, mấy thứ còn lợi hại hơn cái ma khí này, tao đều gặp qua rồi, thứ trong tay mày chẳng cũng chỉ là đồ bán thành phẩm hạ cấp, tao sẽ dùng nó tốt hơn mày."
Tô Thương khẽ cười, rồi ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, lưỡi dao nước đã được chuẩn bị nãy giờ trong nháy mắt rời khỏi tay của Tô Thương.
Vù!
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao nước cắt đứt khí quản của Trần Thượng Vân bằng một động tác nhanh chóng và mãnh liệt.
"Ặc..."
Trần Thượng Vân chưa kịp nói câu nào, máu tươi bắn ra khắp nơi, rất nhanh đã ngừng thở, trở thành một xác chết không hồn.
Phệ Huyết Châu trong tay anh ta cũng rơi xuống đất, nhấp nháy ánh hồng quang.
Tô Thương vẫn đứng yên tại chỗ, xòe bàn tay ra thì Phệ Huyết Châu liền ngoan ngoãn bay tới tay của anh.
"Nguyên liệu không tệ, vậy mà lại là thiên thạch ở ngoài vũ trụ, ẩn chứa các thuộc tính của không gian, đáng tiếc là người chế tạo nó, kỷ thuật quá kém, ngay cả một phần trăm tính năng của nó cũng không khai quật được."
Tô Thương khá là hài lòng, sau đó ném nó vào giữa không trung, hai tay nắm chặt lại.
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, Phệ Huyết Châu lơ lửng trên không trung, huyết quang càng ngày càng đậm, giống như một quả trăng máu, uy lực mà nó tỏa ra mạnh hơn vô số lần.
Trong khoảng thời gian mấy hơi thở thôi, Tô Thương đã thanh tẩy hết khí tức của Trần Thượng Vân ở trên Phệ Huyết Châu, biến nó thành vật của mình.
Sau khi làm xong mọi việc, anh nhìn sang bảy, tám vạn binh lính nước D đang ở nơi đó, trong mắt sát ý dâng trào.
Anh đã đồng ý với chị mình hai việc.
Thứ nhất, giết chết Trần Thượng Vân quân sư nước D, bây giờ đã làm xong.
Thứ hai, là giết hết toàn bộ binh lính nước D, để báo thù cho các binh lính đã chết của nước Hoa.
Bây giờ, là lúc để làm chuyện thứ hai rồi!