162: Thân Phận Đặc Biệt


Gương mặt Hàn Chí Siêu giống như gặp phải quỷ lớn tiếng hô, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Liên Y.

“Mỹ nữ này đương nhiên là nữ thần băng lãnh của Đường Hải, đúng thật quá đẹp đi”.

“Đã muộn vậy rồi, nữ thần còn đến đây làm gì, không phải đến đón tên nhếch nhác kia chứ?”

“Anh đang nói cái khỉ gì đấy, nếu nữ thần mà quen biết một người như vậy, tôi sẽ phát trực tiếp luôn”.

Giọng Hàn Chí Siêu rất lớn, cơ hồ mọi người ở đây đều nghe được.

“Hửm, anh biết tôi?”

Mạc Liên Y quay đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng hỏi.

“Nữ thần Đường Hải có ai mà không biết, xin chào Mạc tổng, tôi là Hàn Chí Siêu, là phó giám đốc của đội kỹ sư Huynh Đệ, gần đây đội kỹ sư chúng tôi đang muốn tham dự vào một dự án bên quý công ty”.

Hàn Chí Siêu cúi đầu khom lưng nói, vô cùng cung kính đưa danh thiếp cho cô ta.

“Chúng ta đi thôi”.

Lưu Minh đứng dậy đi đến bên cạnh Mạc Liên Y, bình thản nói.

“Được”.

Mạc Liên Y gật đầu, vô cùng dịu dàng ôm lấy cánh tay anh.

Lưu Minh tuy có ý khước từ, nhưng cuối cùng cũng không thu tay lại.

Dưới ánh mắt hâm mộ của đám đông, cả hai lên xe phóng đi, trước khi rời đi, Mạc Liên Y còn mở cửa kính xe ném trả lại danh thiếp mà Hàn Chí Siêu đã đưa cho mình trước đó.

“Mẹ kiếp, người này đúng thật là bạn trai của Mạc tổng sao?”

“Mặt mày không quá bảnh bao, ăn mặc còn rẻ rúng, dựa vào đâu mà quen được vậy?”

“Đúng rồi, người anh em vừa huênh hoang khi nãy, chỗ này của tôi có rổ che mặt này, không cần cảm ơn, gọi tôi là Lôi Phong được rồi”.



Một chủ sạp bán hoa quả bên đường lên tiếp châm chọc.

Lúc này trong lòng Hàn Chí Siêu chợt lạnh đi, biết bản thân mình xong rồi.

Vốn đội kỹ sư của họ hiện đang liên hệ với một công ty con của Tập đoàn Thiên Nam, tin rằng không lâu nữa họ có thể nhận được dự án này.

Nhưng giờ xem ra hoàn toàn không thể nữa rồi.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được Mạc Liên Y và Lưu Minh có quen biết.

Ngẫm lại vừa rồi chính mình châm chọc khiêu khích bạn trai của Mạc tổng như vậy, Hàn Chí Siêu hận không thể tự cho mình một cái bạt tai, cái miệng sao lại nhiều chuyện đến thế.

Nói không chừng Mạc Liên Y ném trả danh thiếp cho mình cũng chính là do Lưu Minh nói hơn nói kém.

Nếu đại ca biết lần này hợp tác thất bại là do anh ta nhiều chuyện, chắc chắn sẽ đá anh ta khỏi đội mất.

Anh ta mặt mày ủ rũ trở về xe, không nói thêm một lời với Lý Tư Kỳ.

“Không ngờ tên dễ trũi Lưu Minh thực sự có thể quen biết Mạc Liên Y”.

Lý Tư Kỳ có chút không tin nổi nói.

“Con đàn bà rắc rối, câm miệng vào cho ông”.

Nếu cô ta không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong liền khiến Hàn Chí Siêu tức giận, trực tiếp giáng cho một cái tát.

“Hàn Chí Siêu, anh điên rồi à?”

Lý Tư Kỳ mở to hai mắt, căn bản không tin được chồng lại đánh mình.

“Mẹ nó, cũng là do con đàn bà thối tha cô xúi giục, mới khiến tôi nhằm vào cậu ta, giờ thì tốt rồi, nếu đại ca đá tôi khỏi đội thì cô chờ giấy báo ly hôn đi”.

Ngực Hàn Chí Siêu phập phồng, vẻ mặt tức giận hít thở không thông nói.

Tuy bên ngoài anh ta lịch sự bảnh bao nhưng khi ở nhà và trên xe chính là một tên thô lỗ cục cằn, nếu thực sự bản thân mất việc, chỉ sợ cái gì cũng mất tất.

Câu lạc bộ Cửu Thiên.



Hậu Tông Dư ngồi trên ghế sofa, chườm túi đá lên khuôn mặt sưng tấy của mình, bộ dạng khổ sở cười.

Khuôn mặt sưng vù của gã ta hai ngày trước bị Lưu Minh đánh vừa mới đỡ không ngờ giờ lại bị đánh tiếp, gã ta chọc phải cái gì vậy, Hậu Tông Dư tức giận, trực tiếp đá vào mặt Chu Hầu: “Mẹ nó, thằng khốn này sao mày cứ gây phiền phức cho tao, sao lại chọc phải Lưu Minh hả?”

Chu Hầu loạng choạng từ dưới mặt đất đứng lên, quỳ trước mặt Hậu Tông Dư, vẻ mặt khổ sở nói: “Anh Hậu, tên nhóc bên cạnh hắn ngày trước từng bị em bắt nạt, em thực sự không biết nó có chỗ dựa vững đến thế?”

“Mẹ nó, từ sau mở to đèn pha của mày ra, đừng gây thêm phiền phức cho tao nữa!”

Hậu Tông Dư tức giận nói.

“Còn ai bảo chúng mày tự cho mình thông minh, đưa người đẹp đến cho tao?”

Nói đến chuyện này, gã ta lại giận, nếu không phải vì chuyện này, Lưu Minh sẽ không lại tát cho gã ta thêm một cái, chính gã ta cũng không bị mất mặt như vậy.

“Là Tống Chấn Sơn”.

“Tống Chấn Sơn, thằng đó giờ ở đâu?”

“Bị tên bặm trợn kia ép nuốt thủy tinh, giờ đang trong viện lấy ra rồi”.

Nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng Ngô Phi còn sợ hãi.

“Anh Hậu, tên Lưu Minh đó rốt cuộc đến đây làm gì?”

Vương Tư nhịn không được liền hỏi.

“Tao cũng không biết nó từ đâu tới, chỉ biết tên này không dễ động vào đâu, về sau thấy nó thì đi đường vòng đi”.

Hậu Tông Dư nói.

“Chẳng lẽ ngay cả anh Hậu bị hắn đánh cũng không dám báo thù sao?”

Trong lòng Huyền Tư Giai có chút tuyệt vọng, vốn nghĩ mình leo được vào lòng ông chủ, thì có thể dẫm nát Lưu Minh dưới chân, không ngờ tới gã ta có tiếng như vậy, đường đường là cậu chủ nổi danh ở Đường Hải cũng phải sợ anh ta.

Trong lòng cô ta có chút không phục, nhịn không được liền hỏi.


163: Anh Ta Thường Xuyên Dẫn Phụ Nữ Về Nhà Không?


“Cô ta là ai?”

Hầu Tông Dư trừng hai mắt nhìn Huyền Tư Giai.

“Con đàn bà này, câm miệng cho tôi, đại ca Hầu nói chuyện có phần cho cô xen miệng vào hả?”

Bàn Tử biết Hầu Tông Dư mất hứng, vội vàng mắng.

“Anh Hầu, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn chưa trải sự đời thôi!”

Bàn Tử cười xòa nói.

Hầu Tông Dư gật đầu, hắn ta cũng không so đo với phụ nữ.

Nghiêm túc mà nói, hắn ta hận Lưu Minh hơn bất kỳ ai, tên nhãi này vậy mà lại dám cắm sừng ngay trước mặt mình.

“Không phải anh em chúng ta sợ hắn, chỉ là tên nhãi này có chút không chính đáng, bây giờ chúng ta tránh mũi nhọn trước, chờ đại ca quay về thì đi dạy dỗ hắn cũng không muộn, dù sao thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà!”

Hầu Tông Dư dựa vào ở trên ghế sofa, nhấp một ngụm rượu nói.

“Anh Hầu, ý hay!”

“Anh Hầu, khôn ngoan này của anh mà ở trong thời cổ đại, nhất định sẽ giống như nhân vật Gia Cát Lượng!”

“Đúng vậy, anh Hầu!”

Cả đám rối rít quỳ liếm tâng bốc nói, nghe Hầu Tông Dư nói chuyện như tiên.

Lần này Mạc Liên Y dừng xe ngay cửa nhà Lưu Minh, đỗ xe xong cô ta còn ngẩng đầu, mặt đầy đắc ý nhìn Lưu Minh.

“Không hổ danh là tài xế lão luyện!”

Lưu Minh gật đầu, dựng một ngón tay cái.

“Liên Y, hôm nay cảm ơn cô, khi nào có thời gian tôi mời cô uống trà”,

Lưu Minh chuẩn bị mở cửa xe đi xuống.

“Tên khốn anh…, tôi đường xa chạy tới đón anh mà anh nói mời tôi uống trà, chẳng lẽ anh muốn gặp người phụ nữ lẳng lơ kia đến như vậy sao?”

Mạc Liên Y lanh lẹ khóa cửa xe lại, mặt đầy u oán nhìn Lưu Minh.

Trong lòng cô ta hết sức không phục, trợn mắt nhìn Lưu Minh nói: “Anh nói xem rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng người phụ nữ ngực to không não Lý Phượng Hoàng kia chứ”.

“Cái gì cái gì đấy chứ, tôi đâu có nghĩ đến chị ta!”



Lưu Minh bất đắc dĩ xoa đầu.

“Vậy sao anh nói mời tôi uống trà?”

“Chẳng lẽ uống trà chính là đang nghĩ đến Lý Phượng Hoàng hả, đây là lý luận gì thế!”

“Đúng vậy, nhất định là lần đó sau khi gặp chị ta anh liền nhớ mãi không quên!”

“Được, được, chúng ta không uống trà, chúng ta ăn cơm có được hay không!”

Lưu Minh nhức đầu một trận, thảo nào Lão bất tử nói đừng nên nói lý lẽ với phụ nữ.

“Anh vừa nhắc đến ăn cơm, tôi cũng hơi đói rồi, vốn dĩ buổi tối vẫn chưa ăn, lại vừa ăn đêm với bạn thân thì nhận được điện thoại của anh!”

Mạc Liên Y vừa nói vừa sờ sờ cái bụng đáng thương của mình.

Lưu Minh cười nói: “Cái này đơn giản, hay là cho cô ăn mì tôi làm ( đồng nghĩa với phía dưới của tôi).”

“Anh…”

“Thật thô tục!”

Đôi mắt đẹp của Mạc Liên Y trợn tròn liếc nhìn Lưu Minh.

“Chỉ đơn giản là ăn mì thôi mà, cô nghĩ đi đâu vậy? Là cô tư tưởng không đơn thuần, còn không biết xấu hổ nói tôi thô tục”.

Lưu Minh bĩu môi nói, sau đó xuống xe mở cửa nhà.

“Đây chính là nhà anh sao, cảm giác thật ấm áp”.

Lần đầu tiên Mạc Liên Y đến nhà Lưu Minh, giống như một đứa bé tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Chủ nhà, anh quay về rồi, sao anh lại mang theo một người đẹp về chứ?”

Lý Duyệt Nhiễm từ trong phòng đi ra, hiển nhiên vừa kết thúc livestream.

Trong nháy mắt khi cô ta nhìn thấy Mạc Liên Y, ánh mắt trợn trừng, người phụ nữ này quá đẹp, đặc biệt là khí chất, không phải một cô gái trong gia đình bình thường có thể so sánh được.

“Không ngờ cái tên khốn kiếp nhà anh còn có một khách trọ xinh đẹp như vậy, thật đúng là có diễm phúc lớn”.

Giọng điệu Mạc Liên Y mỉa mai.

Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Nhà là dì tôi cho thuê, lúc quay về Duyệt Nhiễm đã ở đây rồi”.



“Duyệt Nhiễm, tên rất hay”.

Mạc Liên Y gật đầu, coi như là chào hỏi với Lý Duyệt Nhiễm.

“Chị, chị xinh quá, giống như đại minh tinh trên tivi vậy đó!”

“Đúng rồi, chị ơi chị tên gì vậy, sao em nhìn trông quen lắm?”

“Cái gì, Mạc Liên Y, chị là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nam, nữ thần băng sơn của Đường Hải? Chu choa, trước kia em đã nhìn thấy chị trên tivi và trên tin tức rồi, không ngờ lần này lại được gặp ngoài đời!”

Lý Duyệt Nhiễm cũng là người xởi lởi, vừa mới gặp mặt, hai người đã nói chuyện rất thân thiết.

“Cô bé này, miệng lưỡi ngọt quá đi!”

Mạc Liên Y khẽ cười nói, cô ta kéo tay Lý Duyệt Nhiễm, không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, em gái Duyệt Nhiễm, anh ta thường xuyên dẫn phụ nữ về nhà không?”

“Cũng không, chỉ là hai ngày trước chủ nhà có dẫn một bạn học nữ về thôi”.

Lý Duyệt Nhiễm nói.

Nói tới bạn học nữ, Mạc Liên Y dường như lập tức nghĩ đến cô gái anh gặp hôm họp lớp kia, cô ta quay đầu nhìn Lưu Minh rồi cười lạnh nói: “Aiz yo, không nhìn ra anh còn có duyên với phụ nữ, có phải cô nàng ngồi bên cạnh anh hôm họp lớp không nhỉ”.

“Cái tên khốn kiếp, còn mời người ta vào trong nhà cơ à!”

“Hôm đó Tử Huyên bị đồ bẩn dây vào, cho nên mới tìm đến tôi, thật ra hôm họp lớp đó tôi đã nhìn ra vấn đề rồi, cho nên mới bảo cô ấy có việc thì đến tìm tôi!”

Lưu Minh giải thích.

“Còn nhóc con này, sao cái gì cũng nói ra bên ngoài vậy!”, Lưu Minh hung hăng trợn mắt nhìn Lý Duyệt Nhiễm, sau đó anh xoay người vào phòng bếp: “Các cô nói chuyện đi, tôi đi làm chút đồ ăn khuya!”

Chỉ trong chốc lát, Lưu Minh bưng một bát mì trộn dầu hành lớn đi ra.

“ĐM, Lưu Minh, anh coi tôi là lợn sao? Nấu gì mà nhiều mì thế!”

Mạc Liên Y trợn tròn hai mắt, nhìn mì trong bát nói.

“Cũng đâu phải chỉ cho mình cô ăn!”

Lưu Minh liếc cô ta, sau đó chạy về phòng bếp cầm bát đũa.

“Chủ nhà, chúng ta có ba người, tại sao lại cầm bốn bộ bát đũa?”

Lý Duyệt Nhiễm có chút không hiểu hỏi.

“Lát nữa Tiểu Thạch Đầu chắc chắn cũng muốn qua, bây giờ tính toán thời gian cũng sắp đến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện