"Chào chú, cháu tên là Tô Du Du."


Tiếng của cô bé cực kỳ ngọt ngào, mềm mềm dẻo dẻo, lại thêm khuôn mặt dễ thương nữa, thật là đáng yêu quá đi mất.

Lúc này.

Trong lòng Tô Thương gần như muốn tan chảy rồi, chịu không nổi mà sờ lên đầu của cô bé, cười dịu dàng nói: "Cháu bé, xin chào, trùng hợp quá, chú cũng họ Tô, chúng ta cùng họ rồi nha."

"Ừm, cháu biết, chú tên Tô Thương." Tô Du Du lộ ra một nụ cười.

Tô Thương cảm thấy kỳ lạ, nghi ngờ nói: "Sao cháu lại biết tên chú nhỉ?"

Đôi mắt Tô Du Du cong thành hình trăng lưỡi liềm, rõ ràng là đang giấu giếm chuyện gì đó, sau đó chỉ vào Lý Nguyệt bên cạnh mà nói: "Cô Lý nói cho cháu biết."

"Hóa ra là như vậy."

Tô Thương từng gặp qua vô số người, nhưng từ trong đôi mắt nhỏ hồn nhiên của cô bé lại thấy được một chút khác thường.

Hơn nữa, từ khi nhìn thấy cô bé này, anh ấy liền có cảm giác quen thuộc, giống như là máu thịt của chính mình.

Nhưng Tô Thương lục soát khắp trí nhớ của Tô đại thiếu gia, đều không tìm thấy một chút xíu quan hệ nào với cô bé này.

Nói một cách khác, Tô đại thiếu gia cũng không hề nhận ra cái cô bé gọi là Tô Du Du này.

Có lẽ chỉ là ảo giác.

Tô Thương cười cười, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Bạn nhỏ Tô Du Du, cháu có biết mẹ cháu đi đâu không?"

"Mẹ cháu có việc gấp, đi làm việc rồi." Tô Du Du giọng còn hơi sữa bi bô trả lời.

"Vậy cháu biết cách liên lạc với cô ấy không, ví dụ như số điện thoại chẳng hạn." Tô Thương hỏi dò.

"Không biết."

Tô Du Du nói tiếp: "Mẹ để cháu đi học múa với cô Lý Nguyệt, khi mẹ làm xong việc rồi thì sẽ đón cháu về nhà."

"Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, mẹ cháu vẫn chưa tới đây đón cháu, buổi tối cháu ngủ ở đâu được chứ?"

Giọng của Tô Thương vẫn cứ dịu dàng như thế, anh ấy rất có thiện cảm với đứa trẻ này, cảm thấy cô bé cực kỳ dễ thương, vì vậy anh đối xử với cô bé như tình thương của một người cha vậy.

"Cháu cũng không biết."

Tô Du Du nói tiếp, đột nhiên khóc lên, tội nghiệp đáng thương nói: "Chú ơi, không phải là mẹ không cần cháu nữa rồi chứ?"

"Sao có thể chứ, Du Du, cháu đừng suy nghĩ lung tung." Tô Thương có chút bối rối, không biết làm sao nên vội vàng an ủi: "Mẹ của cháu chắc chắn là đang bận rồi, hay là thế này đi, chú dẫn cháu đi tìm cảnh sát, để họ giúp cháu tìm mẹ nhé."



"Cháu không đi, cháu sợ lắm." Tô Du Du nhào vào trong ngực Tô Thương mà khóc.

Tô Thương theo tình thế phải ôm lấy Tô Du Du, nhìn thấy cô bé mặt đầy tủi thân, trái tim như muốn vỡ ra, nhất thời giơ chân luống cuống, nhìn vào Lý Nguyệt với ánh mắt cầu cứu.

"Tô Thương."

Lý Nguyệt vừa mới xem tin nhắn trong điện thoại di động, lúc này nói: "Mẹ của Tô Du Du nhắn tin cho em rồi, cô ấy nói mình đang đi đến nơi khác, khoảng một tuần mới quay lại, khoảng thời gian này nhờ em chăm sóc Tô Du Du, còn gửi cho em một khoản tiền nữa."

"Có lẽ mẹ của cô bé này thật sự rất bận."

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Em gặp mẹ của cô bé này rồi hả, hai người rất thân hay sao?"

"Chưa gặp nhau, đến tên của mẹ cô bé em còn không biết là gì mà." Lý Nguyệt lắc đầu.

"Nếu như thế thì tại sao mẹ cô bé lại có thể yên tâm giao con gái mình cho em được chứ?" Tô Thương càng thêm nghi ngờ nói.

"Em cũng cảm thấy rất lạ, chắc là thấy em hiền quá hay sao đó." Lý Nguyệt tự khen mình, nói: "Dù sao thì có nhiều thứ là do trời sinh rồi, không giống anh, nhìn qua là biết ngay dáng vẻ của một công tử bột ăn chơi lêu lổng rồi."

Tô Thương sờ sờ sống mũi, sau đó cười khổ nói: "Vợ à, thế bây giờ phải làm thế nào được?"

"Còn thế nào được nữa, cô bé nhỏ thế này, đưa đến cục cảnh sát thì em cũng không yên tâm."

Lý Nguyệt nhìn Tô Du Du, càng nhìn càng thích, giống như tình cảm của mẹ cho con, nhẹ nhàng cười nói: "Dù sao thì mẹ cô bé một tuần sau cũng sẽ quay lại, để em chăm sóc mấy ngày cũng không sao."

"Ừm."

Tô Thương gật đầu nói: "Vợ à, em thật có tâm, đợi khi kỳ nguyệt san của em hết rồi, anh nhất định sẽ thực hiện ước mơ làm mẹ của em, anh tin em chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt."

"Anh muốn chết sao, ở trước mặt trẻ con đừng nói những lời như thế này."

Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Thương, sau đó nhìn Tô Du Du, vỗ vỗ tay cười nói: "Du Du, mẹ của cháu nhờ cô chăm sóc cháu, một tuần sau mới đón cháu được, tối nay cô Lý ôm cháu ngủ có được không nào?"

"Không được."

Ai biết được, Tô Du Du lại kiên quyết ôm cổ Tô Thương, cơ thể dính lấy trên người Tô Thương, thái độ khẳng định nói: "Cháu phải ở cùng với chú Tô Thương, cháu chỉ muốn chú Tô Thương chăm sóc cháu thôi!"

Lý Nguyệt đang giơ hai tay ra, chuẩn bị xong xuôi để ôm Tô Du Du rồi, nhưng phản ứng của Tô Du Du lại khiến cô ấy rất ngạc nhiên.

"Vợ à, anh cảm thấy lời vợ vừa nói là đúng thật, có nhiều thứ là do trời sinh rồi, xem ra anh có sức hấp dẫn hơn em, nhìn anh hiền hơn em rồi." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.

"Em..."

Lý Nguyệt ấm ức, nhưng vẫn dịu dàng cười nói: "Du Du, nhà cô Lý có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có váy công chúa Lysa nữa, cháu về nhà cùng cô Lý có được không?"

"Cháu không cần." Tô Du Du lại quả quyết từ chối.

"Váy công chúa Lysa cháu cũng không cần hay sao? cô thấy rất nhiều bạn nhỏ đều rất thích mà, chỉ cần mặc lên người thì sẽ trở thành công chúa Lysa rồi." Lý Nguyệt tiếp tục dụ dỗ Tô Du Du.



Tô Du Du lại bĩu môi nói: "Cháu không thích công chúa Lysa, mẹ của cháu còn đẹp hơn công chúa Lysa rất nhiều."

"Thế thì cháu thích gì, cô Lý mua cho cháu." Lý Nguyệt tiếp tục nói.

"Cháu không cần gì hết, cháu chỉ cần về nhà với chú Tô Thương thôi." Tô Du Du bướng bỉnh nói.

"Nhưng mà chú Tô Thương là đàn ông, chú ấy không tiện chăm sóc cháu, cháu thử nghĩ xem, ai giúp cháu tắm rửa, ai ôm cháu đi ngủ chứ?"

"Cô Lý à, cô suy nghĩ thật xấu xa, cháu vẫn còn là một đứa trẻ, chú Tô Thương tại sao lại không thể giúp cháu tắm rửa, tại sao không thể ôm cháu ngủ chứ?" Tô Du Du bĩu môi nói.

Lời nói này, khiến cho Lý Nguyệt càng thêm ngại ngùng, nhưng nghĩ kỹ một chút, đúng là vấn đề ở lời nói của mình, đứa trẻ nhà người ta nói đúng mà.

"Vợ à, nếu không thì thế này đi, tối nay anh đưa đứa bé này đến biệt thự ven sông, sắp xếp cho nó một bảo mẫu, lo cho nó ăn uống và những sinh hoạt thường ngày được không nào."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Anh cũng khá thích đứa bé này, anh cứ luôn cảm thấy nó rất quen thuộc."

Lý Nguyệt không tiếp tục nữa, gật đầu nói: "Vậy cũng được, Có điều, Tô Thương, anh nhất định phải để ý đến nó nhiều hơn, trông kỹ Du Du nhé, đừng để nó bị bệnh, đụng ngã đâu cũng không được, nếu không thì em không có cách nào mà nói với mẹ cô bé đâu."

"Ừm, được, em cứ giao cho anh." Tô Thương trả lời.

Nghe thấy quyết định của hai người, Tô Du Du nằm nhoài lên ờ vai của Tô Thương, lộ ra một nụ cười vừa ý.

Ngay sau đó.

Tô Thương đưa Lý Nguyệt về trang viên nhà họ Lý, sau đó lái xe đưa Tô Du Du đến biệt thự ven sông.

"Wow, chú Tô Thương, nhà to như thế này, chú sống ở đây một mình hay sao?"

Tô Du Du vui vẻ đi xung quanh phòng khách, hạnh phúc giống như nàng tiên nhỏ tinh nghịch.

"Ừm."

Tô Thương cười cười nói: "Có điều, tuần tiếp theo đây thì là hai người chúng ta ở."

"Ha ha ha, tốt quá rồi."

Tô Du Du vui đến mức nhảy bật lên tại chỗ, hai chiếc bím tóc đung đưa tới lui, cực kỳ dễ thương.

Nhưng ngay sau đó, không biết cô bé nghĩ đến chuyện gì, tự nhiên tủi thân bật khóc.

Nhìn thấy cô bé dễ thương chảy nước mắt thế này, trong lòng Tô Thương như xoắn hết lại, vội vàng đi tới đi tui, ân cần hỏi han: "Du Du, cháu sao vậy hả?"

"Cháu từ nhỏ đến lớn đều sống cùng với mẹ, trước đó, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy cha, những bạn nhỏ khác đều có cha, chỉ có cháu là không có, cháu thật đáng thương quá."

Tô Du Du vừa lau nước mắt, vừa nhìn Tô Thương, tội nghiệp cầu xin nói: "Chú Tô Thương, cháu có thể gọi chú là Cha được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện