Đôi lời: Đổi cách gọi của Hạ Lăng Hiên thành anh nha. Dù sao thì cũng sắp... rồi:")))
Phó Tiêu nói: "Đã hơn hai phút rồi...."
Tây Hằng Kiệt không biết phải bày ra biểu tình gì, chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
Ngay lúc bọn họ cảm thấy Ôn Kỳ sẽ bước vào vết xe đổ của bọn họ, lại thấy người nào đó bưng chén rượu thứ hai lên, bắt đầu đưa vào miệng nhỏ chậm rãi uống, mất hai phút mới uống được phần ba chén rượu, quan trọng nhất là... Hạ Lăng Hiên đang lạnh như băng mà nhìn cậu ta ---- rất ít người có thể chịu nổi cái nhìn kinh khủng đó.
Phó Tiêu xuyên qua cửa kính mà nhìn bọn họ, cười một tiếng.
"Mình trước kia còn cảm thấy hai người họ không xứng đôi, người trẻ tuổi yêu thích tựa như giấy gói kẹo, chỉ nhìn ngoài mặt mà nói lời yêu gì gì đó quả thật là rất xàm nha."
Cậu ta vô cùng không có tự giác hình tượng "quỷ say rượu"" của mình, vô cùng tao nhã dựa vào ghế sopha, "Hai người đến với nhau phải linh hồn tương liên, chứ A Hiên lạnh lùng như vậy, mọi nhiệt huyết đều sẽ bị dập tắt. Mình cảm thấy có thể khiến A Hiên động tâm ít nhất phải khiến cậu ấy mất khống chế, còn tưởng rằng cậu ấy muốn cô độc đến cuối đời, nhưng cậu có nhìn Ôn Kỳ lúc này không, có thể sẽ trở thành ngọn lửa xua tan băng giá trong lòng cậu ấy đó."
Tây Hằng Kiệt nhìn Ôn Kỳ, nói: "Cậu ta chỉ mất trí nhớ thôi, tính cách sao lại biến hóa lớn như vậy?"
"Mình cũng rất tò mò," Phó Tiêu nói, "Hơn nữa cậu có phát hiện không, cảm giác cậu ta tạo ra với mọi người đều thay đổi, sớm muộn gì cũng rước một đống tai họa, cậu xem Miên Phong bây giờ cũng sắp đổ đến nơi rồi còn gì."
Tây Hằng Kiệt nói: "Miên Phong?"
"Cậu không để ý sao?" Phó Tiêu cười nói," A Hiên đối với Miên Phong mà nói là chuyện quá xa xôi, không chân thật, nếu có một thứ có mị lực lớn hơn, mà hắn có thể chạm đến, cảm thụ được, hắn sẽ như thế nào đây?"
Tây Hằng Kiệt nhớ đến hình ảnh Ôn Kỳ cùng Miên Phong thảo luận về nghệ thuật lần trước, gật gật đầu.
Phó Tiêu nói: "Mình cảm thấy Ôn Kỳ nếu tiếp tục hứng thú với việc "tìm phiền phức" cho A Hiên, A Hiên sớm muộn cũng sẽ chịu thua, cược không?"
Tây Hằng Kiệt không trả lời.
Phó Tiêu quay đầu, thấy y híp mắt nhìn vào trong phòng, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi đột nhiên nghĩ tới, học đệ sau lần này còn có thể chống đỡ được thêm mấy vòng," Tây Hằng Kiệt nói, "Chúng ta trước đó quy định chỉ có thể kể lại cố sự có thật, cậu ta hiện giờ còn có thể tự biên tự diễn được mấy cái? Cậu ta tửu lượng cao lắm sao?"
Đây là một câu hỏi khó.
Phó Tiêu liếc nhìn trạng thái của Hạ Lăng Hiên lúc này, nói: "Để xem là học đệ say trước, hay vẫn là A Hiên đây."
Ôn Kỳ lúc này đang gặp bất lợi, lại phát hiện ánh mắt Hạ Lăng Hiên đầy áp bức đặt trên người mình, hướng anh mỉm cười thật tươi, bình tĩnh mà duy trì tốc độ chậm chạp uống rượu, rất muốn ăn đòn mà đánh giá: "Rượu này uống rất ngon nha."
Hạ Lăng Hiên vẫn trầm mặc không nói.
Anh cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy trình độ vô sỉ này của cậu rất hợp ý mình, có chút buồn cười, nhưng rất nhanh ý thức được tâm tình của mình lúc này, ánh mắt bỗng trở lên băng lãnh.
Ôn Kỳ lại hiểu lầm, cười nói: "Đừng trừng tôi a, vạn nhất làm tôi sợ, tôi lại càng uống chậm nha "
Hạ Lăng Hiên liền dời mắt.
Nhưng mà vừa rồi thật sự quá thân cận, trong không khí phảng phất hương vị ái muội, tư tưởng không an phận nào đó một lần nữa nhảy ra, muốn hướng về phía ai đó mà tung bay.
Anh hiện tại như không có biện pháp phòng hộ mà đi trên dây, e rằng vào bước đi kế tiếp, sợi dây liền đột nhiên tách ra, khiến anh rớt xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Ôn Kỳ nhìn anh ta đi vào WC rửa tay, lên mạng tìm tòi nghiên cứu một chút truyện ngắn đời thường, thẳng cho đến khi anh trở lại mới chậm rì rì uống rượu. Hạ Lăng Hiên tỉnh táo được chút, kiên trì chờ cậu uống hết, chính mình cũng uống một chén. Ôn Kỳ cùng anh chơi quá năm lượt, thấy mặt anh ta vẫn không có đổi CMN sắc, hỏi: "Anh chịu nổi sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Chịu được."
Ôn Kỳ nói: "Vậy anh...."
Hạ Lăng Hiên ngắt lời nói:" Cậu còn một giây...."
Ôn Kỳ dự định cùng anh chịu bất lợi một chút, thấy anh ta có vẻ chẳng có sao cả, theo bản năng nói: "Có một lão già...."
Cậu dừng một chút, có chút không muốn nói ra, cuối cùng do dự một chốc vẫn nói," Ông ta là lão đại hắc đạo, muốn bồi dưỡng một đám công cụ biết nghe lời, vì thế thu dưỡng rất nhiều cô nhi, bắt đầu huấn luyện bọn họ."
Huấn luyện vô cùng tàn khốc, không ít người đã chết.
Họ đến từ các cô nhi viện khác nhau, không có cảm tình gì, một người có thể dễ dàng nhận được một đám, rồi có một đứa nhỏ quen biết một người anh và chị hơn mình hai tuổi, ba người cùng nhau chịu đựng đến khi trở thành nhóm người xuất sắc nhất. Lúc này lão ta muốn thành thông gia của tổ chức khác, đem người chị đó gả đi, sau đó chồng nàng là kẻ cuồng bạo lực, nên cô ấy đã mất.
Hạ Lăng Hiên hỏi: "Cô ấy nếu đã qua huấn luyện, sao lại chết được?"
Ôn Kỳ đổ nửa ly rượu, nhợt nhạt nhấp một ngụm nói: "Không biết."
Hạ Lăng Hiên nói: "Tiếp tục đi."
"Việc này liền trở thành mồi lửa..."
Bọn họ không có biết rằng các công cụ lại liên hợp với nhau, tiêu diệt lão già đó. Tuy nhiên lão ta quá lợi hại, anh trai của đứa nhỏ đó liền cùng lão ta đồng quy vô tận. Những người còn lại số ít lựa chọn đi lưu lạc bốn phương, phần lớn đều ở lại tranh quyền đoạt thế, bị đứa nhỏ đó đánh bại.
Ôn Kỳ nhớ tới hai người kia, liền nhấp một ngụm rượu.
Họ đều là những kẻ máu lạnh, không quen biểu đạt cảm xúc, giữa họ từng có chút chân tình. Sau đó bọn họ chết, cậu rốt cuộc cũng không cảm thụ được cảm giác đó, chỉ là vẫn nhớ được mỗi người bọn họ đều lưu lại một bài thơ.
Cuối cùng cậu nói: "Sau đó cậu ta tùy tâm sở dục chơi được mấy năm, đột ngột xảy ra chuyện mà chết."
Hạ Lăng Hiên rót đầy chén rượu, liếc mắt nhìn chén rượu của người nào đó.
Ôn Kỳ đêm nay kể ra nhiều cố sự như vậy, chỉ có chuyện này khiến cậu ấy không chút cảnh giác nào mà uống liền hai chén rượu, hiển nhiên việc này có thể tác động đến cậu, vì sao?
Ôn Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện mình dĩ nhiên lại chủ động uống, thấy Hạ Lăng Hiên giống người máy lại muốn uống rượu, bỗng thấy có chút khó chịu, một phen đè lại cổ tay anh ta, mỉm cười nhìn anh: "Hạ Lăng Hiên, anh có biết rằng mình rất không thú vị đi? Tôi nói nhiều đến như vậy, thế mà anh từ nhỏ đến lớn lại không có nổi một cái cố sự nào để kể sao?
Hạ Lăng Hiên cảm giác hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi đầy đủ tên của mình, trong lòng cảm giác tê dại lan truyền, mọi cảm quan đều tập trung vào nơi bị người này chạm vào.
Làm sao bây giờ? Anh rất muốn.
Anh quả thật rất thích người này.
Hạ Lăng Hiên cưỡng bách chính mình tránh xa cậu một chút, trầm mặc rồi nói: "Tôi kể cho cậu nghe một chuyện tôi biết đến."
Ôn Kỳ lúc này mới hài lòng, nâng nâng cằm tỏ ý anh tiếp tục nói.
Hạ Lăng Hiên nói: "Trước kia có mấy người nghỉ hè nhàn rỗi tẻ nhạt, quyết định kết bạn với nhau chạy ra ngoài biển chơi, xảy ra chuyện."
Ôn Kỳ cảm thấy hứng thú.
Khu vực biển nằm ngoài nửa tinh cầu này, từ trường quỷ dị, đến nay vẫn còn là một ẩn số. Nhân loại trước mắt chỉ có thể thăm dò được mười vạn hải lý ngoài biển khơi, khoảng cách này cũng gần gấp đôi Thái Bình Dương, nhưng so với diện tích của toàn bộ tinh cầu, cái này có thể coi như không đáng kể.
Bất quá cũng là hai cái Thái Bình Dương đó giời ạ.
Hỏi anh: "Bọn họ đã đi ra ngoài bao xa?"
"Không quá xa, là ở khu vực được xác định rõ," Hạ Lăng Hiên nói, "Cho đến khi được cứu lên, bọn họ đều nhiễm một loại virus, làm thân thể họ xảy ra một số biến hóa, bị kéo vào phòng thí nghiệm."
Ôn Kỳ nói: "Sau đó thì sao?"
Hạ Lăng Hiên nói:"Không biết, có khả năng sẽ từ từ mà chết."
Ôn Kỳ hỏi: "Vậy thứ gì đã khiến thân thể của họ đột nhiên biến hóa?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Cũng không biết."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt vẫn chăm chú theo dõi bọn họ, người trước hỏi: "Họ là đang tán gẫu sao, chẳng lẽ trò chơi đã kết thúc..."
Lời còn chưa dứt, lại thấy Hạ Lăng Hiên rót cho Ôn Kỳ một chén rượu, phản ứng một chút, kinh ngạc thốt: "Không lẽ A Hiên vừa rồi là đang kể cố sự sao? Quá thần kỳ đi?"
Tây Hằng Kiệt quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, giội cho một gáo nước: "Học đệ lại muốn uống rượu."
Phó Tiêu vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc nhìn Ôn Kỳ, thấy cậu lần này dùng tới gần tám phút mới uống cạn được một phần ba, làm cho họ đều có chút không nhìn nổi.
Đây là chén rượu thứ ba Ôn Kỳ uống.
Cậu lần trước cùng Trác Vượng Tài từng uống rượu với nhau một lần, lúc đó chính là uống ba chén, một chút chuyện cũng không xảy ra, nhưng cậu lại không rõ được tửu lượng của khối thân thể rẻ rách này, càng không xác định được liệu uống xong chén thứ tư còn có thể đứng vững hay không, chỉ chắc rằng cậu sẽ không làm cho bản thân mình say.
Cậu vừa uống vừa hướng ra bên ngoài mà nhìn, thấy có người tiến vào trong toilet, liền đem cái chén ra để xuống, nói: "Tôi đến toilet rửa tay một chút."
Cậu dứt lời liền bỏ đi, hài lòng phát hiện bên trong có người, liền "tiếc nuối" mà đi ra ngoài tìm toilet công cộng. Phó Tiêu nằm bẹp trên sopha, thấy thế liền gửi tin đến, sau đó trầm mặc nhìn cậu, hồi lâu mới nói: "Tôi nghĩ, học đệ sẽ thắng."
Tây Hằng Kiệt nói: "Tại sao?"
Phó Tiêu mang vẻ mặt đầy than thở: "Cậu ta là đi tìm giám đốc, đến xin thuốc giải rượu."
Tây Hằng Kiệt nói: "Làm sao?"
Phó Tiêu đầy mặt than thở: "Cậu ta tìm giám đốc muốn mua thuốc giải rượu."
Tây Hằng Kiệt: "......"
Hạ Lăng Hiên tự nhiên cũng thấy Ôn Kỳ chạy ra phòng riêng, đợi mười phút cũng không thấy cậu ấy trở về, đối với trình độ vô liêm sỉ này của cậu cảm thấy thật mới mẻ, liền đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi ngang qua hai người nào đó, thuận tiện liếc mắt nhìn một cái, thành công khiến Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt ở bên ngoài chết khiếp, tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Anh đương nhiên biết Ôn Kỳ sẽ không đi toilet rửa tay gì gì đó, liền trực tiếp tra hỏi giám đốc, dò hỏi xong còn biết được tiểu tử thối kia thật sự đang ở trong toilet, đồng thời cũng biết Ôn Kỳ muốn một bình thuốc giải rượu. Vì vậy anh ném giám đốc qua một bên, đi thẳng đến gian phòng cuối cùng, thấy Ôn Kỳ đang lột sạch đồ của một nam nhân. =))))
Mi tâm anh nhảy một cái: "Cậu đang làm gì?"
Vừa dứt lời, anh phát hiện người bị bất tỉnh là kẻ chơi cùng Ôn Kỳ ngày xưa, Mông Kỳ.
Ôn Kỳ lúc này đang cởi thắt lưng Mông Kỳ, cười nói: "Cậu ta uống say, tôi chỉ muốn đùa cùng cậu ấy một chút thôi."
Hạ Lăng Hiên bất động năm giây, nhẫn nhịn, nhắm mắt lại, kéo người nào đó ra ngoài, gọi một phục vụ nam đến tiếp tục thoát y cho gã. Ôn Kỳ còn tưởng Hạ Lăng Hiên muốn lôi mình về phòng, chặn anh lại: "Từ từ, đây mới là bước đầu thôi."
Hạ Lăng Hiên không để ý đến cậu.
Ôn Kỳ thấy anh không nhúc nhích, biết là lọt tai rồi, liền mở máy truyền tin ra đưa cho anh xem ảnh chụp màn hình: "Đây là lịch sử tán gẫu của hắn ta, là một nhóm trò chuyện."
Hạ Lăng Hiên rũ mắt nhìn, thấy bọn họ thương lượng nội dung rất tỉ mỉ, đặc biệt là cái người gọi là "Tiểu Phong", cơ bản mọi chủ ý đều là gã đề ra, một bước lại một bước muốn tẩy não Ôn Kỳ, thành công làm cho nguyên chủ cậu rời khỏi thủ đô.
Ôn Kỳ cũng đem "Tiểu Phong" làm trọng điểm nói: "Hắn đã sớm out khỏi nhóm, đây là số ID của hắn."
Hạ Lăng Hiên gật đầu: "Tôi đi điều tra."
Anh đối với chuyện này chẳng có chút nào bất ngờ.
Kế hoạch ban đầu của anh thật sự rất nghiêm mật, đối phương có thể thành công cướp người đi, khẳng định không phải là hứng thú nhất thời, đến tám phần là sau khi Ôn Kỳ xuất ngoại đều theo dõi sát sao cậu, chỉ là anh xuống tay quá nhanh, bọn họ lúc này mới án binh bất động.
Lúc này, phục vụ đã cởi hết quần hết trên người Mông Kỳ.
Ôn Kỳ ra hiệu phục vụ đem quần áo gã ném dô thùng rác, sau đó gọi một đám mỹ nhân đến, nói khẽ phân phó với các nàng.
Hạ Lăng Hiên đi theo cậu, trầm mặc nhìn bóng dáng cậu, thầm nghĩ nếu lúc trước mình không động thủ, kết cục sẽ ra sao?
Chắc chắn vào sáng sớm Ôn Kỳ sẽ rơi xuống tay đám buôn người, bị bán đi, ngoài ý muốn tính cách thay đổi, sau khi trốn giết liền chạy đến Mạn Tinh Điển - - chỉ là lúc đó họ sẽ chẳng gặp nhau.
Hạ Lăng Hiên quá hiểu tính tình bản thân.
Nếu không phải anh làm mất người, lúc trước căn bản sẽ không lo lắng tìm kiếm, trực tiếp ném cho thủ hạ liền xong việc, có thể tìm liền tìm, không thì càng tốt. Cho nên anh sẽ không đến Mạn Tinh Điển, sẽ không gặp được Ôn Kỳ lúc đó, sẽ không bị đối phương hấp dẫn.
Có thể phía sau tập đoàn Phái Lãm có một cỗ thế lực còn to lớn hơn, thế lực đó lại càng thần bí, nếu như khi đó anh chưa từng xuất hiện ngăn cản Ôn Kỳ, Ôn Kỳ còn có thể thuận lợi trở lại thủ đô sao?
Tưởng tượng như vậy, anh cảm thấy việc nhúng một tay vào đó khá là tốt.
Hạ Lăng Hiên giữa lúc suy nghĩ nhìn thấy người nào đó cùng nhóm mỹ nhân sát lại gần nhau mấy phần, đáy lòng cảm thấy tức giận, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã nhúng tay.
Anh lãnh khốc suy nghĩ, nếu không có mình ngăn cản, Ôn Kỳ chọc đến thế lực kia chắc chắn sẽ chết - dù sao cũng tốt hơn cảm giác khi anh vừa mới coi trọng người ta, khắc sâu hình bóng cậu trong trái tim này, lại miễn cưỡng ép buộc phải lấy ra.
Ôn Kỳ hoàn toàn không biết nỗi lòng người nào đó, sau khi phân phó liền hài lòng quay trở lại: "Muốn nhìn sao? Đi, qua bên kia."
Hạ Lăng Hiên liếc cậu một cái, quay người rời đi.
Ôn Kỳ thấy anh thật sự đi tới bên kia, thầm nghĩ khối băng chết tiệt cũng có lòng hiếu kì hóng hớt nha.
Chẳng lẽ là muộn tao?
Cậu sờ sờ cằm, nghe thấy tiếng thông tấn khí vang lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, nhìn thoáng qua phòng riêng bên cạnh không một ai, đi vào trong đó, cười nói: "Gần đây thế nào rồi hả, lão công ~?"
Hoắc Hạo Cường lãnh khốc nói: "Rất tốt."
Ôn Kỳ một tháng nay đều an dưỡng, nhàn rỗi tẻ nhạt liền giúp Hoắc Hạo Cường nghĩ kế hạ bệ Nhị thúc, lúc này chính là thời khắc mấu chốt. Cậu đánh giá thần sắc Hoắc Hạo Cường, cười nói: "Xem ra là rất thuận lợi..."
Cậu nói được một nửa, đột nhiên phát hiện có người phía sau lưng, cấp tốc cúp máy, ngay sau đó tay liền bị bắt lấy.
Trong căn phòng tối tăm, cậu chẳng thấy rõ thần sắc đối phương, chỉ cảm thấy lực đạo trên tay không lớn, nhưng thanh âm bên tai lại lãnh đến kinh người.
Hạ Lăng Hiên gằn từng chữ một nói: "Cậu vừa mới gọi hắn ta là gì?"
《Hết chương 21》
Phó Tiêu nói: "Đã hơn hai phút rồi...."
Tây Hằng Kiệt không biết phải bày ra biểu tình gì, chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
Ngay lúc bọn họ cảm thấy Ôn Kỳ sẽ bước vào vết xe đổ của bọn họ, lại thấy người nào đó bưng chén rượu thứ hai lên, bắt đầu đưa vào miệng nhỏ chậm rãi uống, mất hai phút mới uống được phần ba chén rượu, quan trọng nhất là... Hạ Lăng Hiên đang lạnh như băng mà nhìn cậu ta ---- rất ít người có thể chịu nổi cái nhìn kinh khủng đó.
Phó Tiêu xuyên qua cửa kính mà nhìn bọn họ, cười một tiếng.
"Mình trước kia còn cảm thấy hai người họ không xứng đôi, người trẻ tuổi yêu thích tựa như giấy gói kẹo, chỉ nhìn ngoài mặt mà nói lời yêu gì gì đó quả thật là rất xàm nha."
Cậu ta vô cùng không có tự giác hình tượng "quỷ say rượu"" của mình, vô cùng tao nhã dựa vào ghế sopha, "Hai người đến với nhau phải linh hồn tương liên, chứ A Hiên lạnh lùng như vậy, mọi nhiệt huyết đều sẽ bị dập tắt. Mình cảm thấy có thể khiến A Hiên động tâm ít nhất phải khiến cậu ấy mất khống chế, còn tưởng rằng cậu ấy muốn cô độc đến cuối đời, nhưng cậu có nhìn Ôn Kỳ lúc này không, có thể sẽ trở thành ngọn lửa xua tan băng giá trong lòng cậu ấy đó."
Tây Hằng Kiệt nhìn Ôn Kỳ, nói: "Cậu ta chỉ mất trí nhớ thôi, tính cách sao lại biến hóa lớn như vậy?"
"Mình cũng rất tò mò," Phó Tiêu nói, "Hơn nữa cậu có phát hiện không, cảm giác cậu ta tạo ra với mọi người đều thay đổi, sớm muộn gì cũng rước một đống tai họa, cậu xem Miên Phong bây giờ cũng sắp đổ đến nơi rồi còn gì."
Tây Hằng Kiệt nói: "Miên Phong?"
"Cậu không để ý sao?" Phó Tiêu cười nói," A Hiên đối với Miên Phong mà nói là chuyện quá xa xôi, không chân thật, nếu có một thứ có mị lực lớn hơn, mà hắn có thể chạm đến, cảm thụ được, hắn sẽ như thế nào đây?"
Tây Hằng Kiệt nhớ đến hình ảnh Ôn Kỳ cùng Miên Phong thảo luận về nghệ thuật lần trước, gật gật đầu.
Phó Tiêu nói: "Mình cảm thấy Ôn Kỳ nếu tiếp tục hứng thú với việc "tìm phiền phức" cho A Hiên, A Hiên sớm muộn cũng sẽ chịu thua, cược không?"
Tây Hằng Kiệt không trả lời.
Phó Tiêu quay đầu, thấy y híp mắt nhìn vào trong phòng, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi đột nhiên nghĩ tới, học đệ sau lần này còn có thể chống đỡ được thêm mấy vòng," Tây Hằng Kiệt nói, "Chúng ta trước đó quy định chỉ có thể kể lại cố sự có thật, cậu ta hiện giờ còn có thể tự biên tự diễn được mấy cái? Cậu ta tửu lượng cao lắm sao?"
Đây là một câu hỏi khó.
Phó Tiêu liếc nhìn trạng thái của Hạ Lăng Hiên lúc này, nói: "Để xem là học đệ say trước, hay vẫn là A Hiên đây."
Ôn Kỳ lúc này đang gặp bất lợi, lại phát hiện ánh mắt Hạ Lăng Hiên đầy áp bức đặt trên người mình, hướng anh mỉm cười thật tươi, bình tĩnh mà duy trì tốc độ chậm chạp uống rượu, rất muốn ăn đòn mà đánh giá: "Rượu này uống rất ngon nha."
Hạ Lăng Hiên vẫn trầm mặc không nói.
Anh cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy trình độ vô sỉ này của cậu rất hợp ý mình, có chút buồn cười, nhưng rất nhanh ý thức được tâm tình của mình lúc này, ánh mắt bỗng trở lên băng lãnh.
Ôn Kỳ lại hiểu lầm, cười nói: "Đừng trừng tôi a, vạn nhất làm tôi sợ, tôi lại càng uống chậm nha "
Hạ Lăng Hiên liền dời mắt.
Nhưng mà vừa rồi thật sự quá thân cận, trong không khí phảng phất hương vị ái muội, tư tưởng không an phận nào đó một lần nữa nhảy ra, muốn hướng về phía ai đó mà tung bay.
Anh hiện tại như không có biện pháp phòng hộ mà đi trên dây, e rằng vào bước đi kế tiếp, sợi dây liền đột nhiên tách ra, khiến anh rớt xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Ôn Kỳ nhìn anh ta đi vào WC rửa tay, lên mạng tìm tòi nghiên cứu một chút truyện ngắn đời thường, thẳng cho đến khi anh trở lại mới chậm rì rì uống rượu. Hạ Lăng Hiên tỉnh táo được chút, kiên trì chờ cậu uống hết, chính mình cũng uống một chén. Ôn Kỳ cùng anh chơi quá năm lượt, thấy mặt anh ta vẫn không có đổi CMN sắc, hỏi: "Anh chịu nổi sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Chịu được."
Ôn Kỳ nói: "Vậy anh...."
Hạ Lăng Hiên ngắt lời nói:" Cậu còn một giây...."
Ôn Kỳ dự định cùng anh chịu bất lợi một chút, thấy anh ta có vẻ chẳng có sao cả, theo bản năng nói: "Có một lão già...."
Cậu dừng một chút, có chút không muốn nói ra, cuối cùng do dự một chốc vẫn nói," Ông ta là lão đại hắc đạo, muốn bồi dưỡng một đám công cụ biết nghe lời, vì thế thu dưỡng rất nhiều cô nhi, bắt đầu huấn luyện bọn họ."
Huấn luyện vô cùng tàn khốc, không ít người đã chết.
Họ đến từ các cô nhi viện khác nhau, không có cảm tình gì, một người có thể dễ dàng nhận được một đám, rồi có một đứa nhỏ quen biết một người anh và chị hơn mình hai tuổi, ba người cùng nhau chịu đựng đến khi trở thành nhóm người xuất sắc nhất. Lúc này lão ta muốn thành thông gia của tổ chức khác, đem người chị đó gả đi, sau đó chồng nàng là kẻ cuồng bạo lực, nên cô ấy đã mất.
Hạ Lăng Hiên hỏi: "Cô ấy nếu đã qua huấn luyện, sao lại chết được?"
Ôn Kỳ đổ nửa ly rượu, nhợt nhạt nhấp một ngụm nói: "Không biết."
Hạ Lăng Hiên nói: "Tiếp tục đi."
"Việc này liền trở thành mồi lửa..."
Bọn họ không có biết rằng các công cụ lại liên hợp với nhau, tiêu diệt lão già đó. Tuy nhiên lão ta quá lợi hại, anh trai của đứa nhỏ đó liền cùng lão ta đồng quy vô tận. Những người còn lại số ít lựa chọn đi lưu lạc bốn phương, phần lớn đều ở lại tranh quyền đoạt thế, bị đứa nhỏ đó đánh bại.
Ôn Kỳ nhớ tới hai người kia, liền nhấp một ngụm rượu.
Họ đều là những kẻ máu lạnh, không quen biểu đạt cảm xúc, giữa họ từng có chút chân tình. Sau đó bọn họ chết, cậu rốt cuộc cũng không cảm thụ được cảm giác đó, chỉ là vẫn nhớ được mỗi người bọn họ đều lưu lại một bài thơ.
Cuối cùng cậu nói: "Sau đó cậu ta tùy tâm sở dục chơi được mấy năm, đột ngột xảy ra chuyện mà chết."
Hạ Lăng Hiên rót đầy chén rượu, liếc mắt nhìn chén rượu của người nào đó.
Ôn Kỳ đêm nay kể ra nhiều cố sự như vậy, chỉ có chuyện này khiến cậu ấy không chút cảnh giác nào mà uống liền hai chén rượu, hiển nhiên việc này có thể tác động đến cậu, vì sao?
Ôn Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện mình dĩ nhiên lại chủ động uống, thấy Hạ Lăng Hiên giống người máy lại muốn uống rượu, bỗng thấy có chút khó chịu, một phen đè lại cổ tay anh ta, mỉm cười nhìn anh: "Hạ Lăng Hiên, anh có biết rằng mình rất không thú vị đi? Tôi nói nhiều đến như vậy, thế mà anh từ nhỏ đến lớn lại không có nổi một cái cố sự nào để kể sao?
Hạ Lăng Hiên cảm giác hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi đầy đủ tên của mình, trong lòng cảm giác tê dại lan truyền, mọi cảm quan đều tập trung vào nơi bị người này chạm vào.
Làm sao bây giờ? Anh rất muốn.
Anh quả thật rất thích người này.
Hạ Lăng Hiên cưỡng bách chính mình tránh xa cậu một chút, trầm mặc rồi nói: "Tôi kể cho cậu nghe một chuyện tôi biết đến."
Ôn Kỳ lúc này mới hài lòng, nâng nâng cằm tỏ ý anh tiếp tục nói.
Hạ Lăng Hiên nói: "Trước kia có mấy người nghỉ hè nhàn rỗi tẻ nhạt, quyết định kết bạn với nhau chạy ra ngoài biển chơi, xảy ra chuyện."
Ôn Kỳ cảm thấy hứng thú.
Khu vực biển nằm ngoài nửa tinh cầu này, từ trường quỷ dị, đến nay vẫn còn là một ẩn số. Nhân loại trước mắt chỉ có thể thăm dò được mười vạn hải lý ngoài biển khơi, khoảng cách này cũng gần gấp đôi Thái Bình Dương, nhưng so với diện tích của toàn bộ tinh cầu, cái này có thể coi như không đáng kể.
Bất quá cũng là hai cái Thái Bình Dương đó giời ạ.
Hỏi anh: "Bọn họ đã đi ra ngoài bao xa?"
"Không quá xa, là ở khu vực được xác định rõ," Hạ Lăng Hiên nói, "Cho đến khi được cứu lên, bọn họ đều nhiễm một loại virus, làm thân thể họ xảy ra một số biến hóa, bị kéo vào phòng thí nghiệm."
Ôn Kỳ nói: "Sau đó thì sao?"
Hạ Lăng Hiên nói:"Không biết, có khả năng sẽ từ từ mà chết."
Ôn Kỳ hỏi: "Vậy thứ gì đã khiến thân thể của họ đột nhiên biến hóa?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Cũng không biết."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt vẫn chăm chú theo dõi bọn họ, người trước hỏi: "Họ là đang tán gẫu sao, chẳng lẽ trò chơi đã kết thúc..."
Lời còn chưa dứt, lại thấy Hạ Lăng Hiên rót cho Ôn Kỳ một chén rượu, phản ứng một chút, kinh ngạc thốt: "Không lẽ A Hiên vừa rồi là đang kể cố sự sao? Quá thần kỳ đi?"
Tây Hằng Kiệt quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, giội cho một gáo nước: "Học đệ lại muốn uống rượu."
Phó Tiêu vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc nhìn Ôn Kỳ, thấy cậu lần này dùng tới gần tám phút mới uống cạn được một phần ba, làm cho họ đều có chút không nhìn nổi.
Đây là chén rượu thứ ba Ôn Kỳ uống.
Cậu lần trước cùng Trác Vượng Tài từng uống rượu với nhau một lần, lúc đó chính là uống ba chén, một chút chuyện cũng không xảy ra, nhưng cậu lại không rõ được tửu lượng của khối thân thể rẻ rách này, càng không xác định được liệu uống xong chén thứ tư còn có thể đứng vững hay không, chỉ chắc rằng cậu sẽ không làm cho bản thân mình say.
Cậu vừa uống vừa hướng ra bên ngoài mà nhìn, thấy có người tiến vào trong toilet, liền đem cái chén ra để xuống, nói: "Tôi đến toilet rửa tay một chút."
Cậu dứt lời liền bỏ đi, hài lòng phát hiện bên trong có người, liền "tiếc nuối" mà đi ra ngoài tìm toilet công cộng. Phó Tiêu nằm bẹp trên sopha, thấy thế liền gửi tin đến, sau đó trầm mặc nhìn cậu, hồi lâu mới nói: "Tôi nghĩ, học đệ sẽ thắng."
Tây Hằng Kiệt nói: "Tại sao?"
Phó Tiêu mang vẻ mặt đầy than thở: "Cậu ta là đi tìm giám đốc, đến xin thuốc giải rượu."
Tây Hằng Kiệt nói: "Làm sao?"
Phó Tiêu đầy mặt than thở: "Cậu ta tìm giám đốc muốn mua thuốc giải rượu."
Tây Hằng Kiệt: "......"
Hạ Lăng Hiên tự nhiên cũng thấy Ôn Kỳ chạy ra phòng riêng, đợi mười phút cũng không thấy cậu ấy trở về, đối với trình độ vô liêm sỉ này của cậu cảm thấy thật mới mẻ, liền đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi ngang qua hai người nào đó, thuận tiện liếc mắt nhìn một cái, thành công khiến Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt ở bên ngoài chết khiếp, tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Anh đương nhiên biết Ôn Kỳ sẽ không đi toilet rửa tay gì gì đó, liền trực tiếp tra hỏi giám đốc, dò hỏi xong còn biết được tiểu tử thối kia thật sự đang ở trong toilet, đồng thời cũng biết Ôn Kỳ muốn một bình thuốc giải rượu. Vì vậy anh ném giám đốc qua một bên, đi thẳng đến gian phòng cuối cùng, thấy Ôn Kỳ đang lột sạch đồ của một nam nhân. =))))
Mi tâm anh nhảy một cái: "Cậu đang làm gì?"
Vừa dứt lời, anh phát hiện người bị bất tỉnh là kẻ chơi cùng Ôn Kỳ ngày xưa, Mông Kỳ.
Ôn Kỳ lúc này đang cởi thắt lưng Mông Kỳ, cười nói: "Cậu ta uống say, tôi chỉ muốn đùa cùng cậu ấy một chút thôi."
Hạ Lăng Hiên bất động năm giây, nhẫn nhịn, nhắm mắt lại, kéo người nào đó ra ngoài, gọi một phục vụ nam đến tiếp tục thoát y cho gã. Ôn Kỳ còn tưởng Hạ Lăng Hiên muốn lôi mình về phòng, chặn anh lại: "Từ từ, đây mới là bước đầu thôi."
Hạ Lăng Hiên không để ý đến cậu.
Ôn Kỳ thấy anh không nhúc nhích, biết là lọt tai rồi, liền mở máy truyền tin ra đưa cho anh xem ảnh chụp màn hình: "Đây là lịch sử tán gẫu của hắn ta, là một nhóm trò chuyện."
Hạ Lăng Hiên rũ mắt nhìn, thấy bọn họ thương lượng nội dung rất tỉ mỉ, đặc biệt là cái người gọi là "Tiểu Phong", cơ bản mọi chủ ý đều là gã đề ra, một bước lại một bước muốn tẩy não Ôn Kỳ, thành công làm cho nguyên chủ cậu rời khỏi thủ đô.
Ôn Kỳ cũng đem "Tiểu Phong" làm trọng điểm nói: "Hắn đã sớm out khỏi nhóm, đây là số ID của hắn."
Hạ Lăng Hiên gật đầu: "Tôi đi điều tra."
Anh đối với chuyện này chẳng có chút nào bất ngờ.
Kế hoạch ban đầu của anh thật sự rất nghiêm mật, đối phương có thể thành công cướp người đi, khẳng định không phải là hứng thú nhất thời, đến tám phần là sau khi Ôn Kỳ xuất ngoại đều theo dõi sát sao cậu, chỉ là anh xuống tay quá nhanh, bọn họ lúc này mới án binh bất động.
Lúc này, phục vụ đã cởi hết quần hết trên người Mông Kỳ.
Ôn Kỳ ra hiệu phục vụ đem quần áo gã ném dô thùng rác, sau đó gọi một đám mỹ nhân đến, nói khẽ phân phó với các nàng.
Hạ Lăng Hiên đi theo cậu, trầm mặc nhìn bóng dáng cậu, thầm nghĩ nếu lúc trước mình không động thủ, kết cục sẽ ra sao?
Chắc chắn vào sáng sớm Ôn Kỳ sẽ rơi xuống tay đám buôn người, bị bán đi, ngoài ý muốn tính cách thay đổi, sau khi trốn giết liền chạy đến Mạn Tinh Điển - - chỉ là lúc đó họ sẽ chẳng gặp nhau.
Hạ Lăng Hiên quá hiểu tính tình bản thân.
Nếu không phải anh làm mất người, lúc trước căn bản sẽ không lo lắng tìm kiếm, trực tiếp ném cho thủ hạ liền xong việc, có thể tìm liền tìm, không thì càng tốt. Cho nên anh sẽ không đến Mạn Tinh Điển, sẽ không gặp được Ôn Kỳ lúc đó, sẽ không bị đối phương hấp dẫn.
Có thể phía sau tập đoàn Phái Lãm có một cỗ thế lực còn to lớn hơn, thế lực đó lại càng thần bí, nếu như khi đó anh chưa từng xuất hiện ngăn cản Ôn Kỳ, Ôn Kỳ còn có thể thuận lợi trở lại thủ đô sao?
Tưởng tượng như vậy, anh cảm thấy việc nhúng một tay vào đó khá là tốt.
Hạ Lăng Hiên giữa lúc suy nghĩ nhìn thấy người nào đó cùng nhóm mỹ nhân sát lại gần nhau mấy phần, đáy lòng cảm thấy tức giận, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã nhúng tay.
Anh lãnh khốc suy nghĩ, nếu không có mình ngăn cản, Ôn Kỳ chọc đến thế lực kia chắc chắn sẽ chết - dù sao cũng tốt hơn cảm giác khi anh vừa mới coi trọng người ta, khắc sâu hình bóng cậu trong trái tim này, lại miễn cưỡng ép buộc phải lấy ra.
Ôn Kỳ hoàn toàn không biết nỗi lòng người nào đó, sau khi phân phó liền hài lòng quay trở lại: "Muốn nhìn sao? Đi, qua bên kia."
Hạ Lăng Hiên liếc cậu một cái, quay người rời đi.
Ôn Kỳ thấy anh thật sự đi tới bên kia, thầm nghĩ khối băng chết tiệt cũng có lòng hiếu kì hóng hớt nha.
Chẳng lẽ là muộn tao?
Cậu sờ sờ cằm, nghe thấy tiếng thông tấn khí vang lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, nhìn thoáng qua phòng riêng bên cạnh không một ai, đi vào trong đó, cười nói: "Gần đây thế nào rồi hả, lão công ~?"
Hoắc Hạo Cường lãnh khốc nói: "Rất tốt."
Ôn Kỳ một tháng nay đều an dưỡng, nhàn rỗi tẻ nhạt liền giúp Hoắc Hạo Cường nghĩ kế hạ bệ Nhị thúc, lúc này chính là thời khắc mấu chốt. Cậu đánh giá thần sắc Hoắc Hạo Cường, cười nói: "Xem ra là rất thuận lợi..."
Cậu nói được một nửa, đột nhiên phát hiện có người phía sau lưng, cấp tốc cúp máy, ngay sau đó tay liền bị bắt lấy.
Trong căn phòng tối tăm, cậu chẳng thấy rõ thần sắc đối phương, chỉ cảm thấy lực đạo trên tay không lớn, nhưng thanh âm bên tai lại lãnh đến kinh người.
Hạ Lăng Hiên gằn từng chữ một nói: "Cậu vừa mới gọi hắn ta là gì?"
《Hết chương 21》
Danh sách chương