Bóng người Bạch Liễu dưới cái giậm chân đầy bực tức của Mục Tứ Thành hoàn toàn biến mất.
Mục Tứ Thành cắn móng tay vòng quanh chỗ Bạch Liễu biến mất lo âu đi mấy vòng, cậu ngồi xổm xuống vò tóc mình, cắn nát viên kẹo mút trong miệng, cuối cùng bực bội không dứt cắn răng nghiến lợi nhấn vào avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》, cũng theo sát Bạch Liễu tiến trò chơi.
Trước vào trò chơi một giây, Mục Tứ Thành vẫn còn buồn bực lầu bầu: "Mẹ kiếp, con hàng Bạch Liễu này, làm mình tò mò theo, trước nay mình chưa từng không chuẩn bị gì mà vào phó bản cấp 2 thế này!"
【 Phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đã có hai người chơi đăng nhập, còn năm người chơi nữa trò chơi bắt đầu 】
Ngay sau khi Mục Tứ Thành biến mất hai phút, bốn người thân cao, vóc dáng cơ hồ giống nhau như đúc xuất hiện trước màn hình lớn.
Trên mặt họ đều mang vệt gỗ rất quỷ dị, cách đi bộ giống con rối gỗ bị giật dây, mỗi bước đều có cảm giác tứ chi bị kẹt vô cùng cổ quái, giống món đồ chơi bằng gỗ hoàn toàn nhất trí do cùng một thợ mộc chế tạo ra, mắt thường cơ hồ không phân biệt ra được có gì khác nhau.
Người cầm đầu, hoặc là nói tượng gỗ cầm đầu trầm thấp hỏi: "Bạch Liễu đã vào phó bản này?"
Lúc "tượng gỗ" nói chuyện, hàm dưới hạ xuống nâng lên, rất giống động tác giả vờ trò chuyện của rối gỗ trên sân khấu kịch, mà giọng nói khàn khàn thì do người giật dây sau lưng nó phát ra.
Một tượng gỗ khác sau lưng đeo cây đao lớn trong mắt lóe lên tia sảng khoái khi có thể báo thù, gã cung kính chắp tay trả lời người kia: "Đúng vậy, khôi lỗi sư (người điều khiển rối) đại nhân."
"《 Trạm cuối bốc lửa 》 phải không?" Đôi mắt như dùng màu vẽ ra của tượng gỗ giống như hơi híp lại một cái, cười tà một tiếng, "Phó bản cấp 2, xem ra coi như ta không ra tay với Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng không sống lâu, thiên phú cao như vậy, chết thật đáng tiếc, vừa vặn có thể làm con rối cho ta."
"Đi!"
Bốn con rối động tác chỉnh tề, nhấn lên avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》, đồng loạt biến mất ở cửa đăng nhập.
【 Phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đã có sáu người chơi đăng nhập, còn một người chơi nữa trò chơi bắt đầu 】
Một người mặc áo len, đeo mắt kính phẳng dày, cầm trong tay một bộ sách cũng rất dày, trông như một học sinh xuất hiện cạnh màn hình lớn ở cửa đăng nhập.
Mắt kính như cái nắp chai lớn bao lại nửa gương mặt cậu, nửa gương mặt còn lại lộ ra ngoài che đầy tàn nhang, đầu rụt rè rúc trong áo len, nếu để Bạch Liễu nhìn liếc qua, có khi sẽ nhận nhầm người chơi này thành Jeff trong 《 Thị trấn Siren 》.
Cậu nhìn qua mềm yếu bình thường hơn Jeff nhiều, hoàn toàn là một học sinh bình thường.
Nhưng trong trò chơi này, một người nhìn qua giống học sinh bình thường, mới tỏ ra bất bình thường.
"Aiz, để xem nào, mình nên chọn phó bản nào đây ta..." Người chơi này đẩy mắt kính, xít lại gần sát màn hình như bị cận thị vậy, vừa xem màn hình vừa mở ra màn hình hệ thống.
Trên màn hình hệ thống quản lý trò chơi của cậu bất ngờ hiện ra:
【 Tên người chơi: Đỗ Tam Anh 】
【 Xếp hạng hôm nay tại bảng Tân Tinh: No.3 —— bạn vượt qua người chơi xếp hạng no.4 trong bảng Tân Tinh 170.000 điểm, cậu ấy trong thời gian ngắn không thể nào đuổi theo bạn, mời bạn không ngừng cố gắng, kéo dài chênh lệch, đuổi kịp những người chơi phía trước 】
【 Đã đạt thành tựu: Kẻ Thắng Ăn Không Ngồi Rồi, Người Duy Nhất May Mắn Sống Sót, Không Hiểu Sao Bị Quái Vật Cho Ăn 'Bơ', Bị Công Kích Trăm Phát Trăm Miss 】
【 Đạo cụ bạn muốn mua ở Cửa hàng đang giảm giá, từ 10.000 điểm xuống còn 1 điểm, có mua hay không? 】
【 Chúc mừng người chơi Đỗ Tam Anh rút trúng phần thưởng cao cấp tỉ lệ rớt 0,01%! Có nhận bây giờ không? 】
...
Đỗ Tam Anh dường như đã quen với tiền tài từ trên trời rơi xuống đến mức chết lặng, cậu không nhận bất kì phần thưởng hay quà tặng nào, một đường xóa hết thông báo, lướt đến cuối màn hình, Đỗ Tam Anh đẩy mắt kính, híp mắt tìm kiếm tin tức mình muốn tìm:
【 May mắn: 100 (bạn hôm nay cũng là người may mắn nhất thế giới, bạn là con cưng của thần may mắn, dựa theo trực giác chọn phó bản cần chơi thôi nào! 】
"Giá trị may mắn hôm nay cũng là 100 sao?" Đỗ Tam Anh có chút do dự nhìn màn hình, "Vậy thì cứ theo trực giác mà chọn đi, xem nào ——"
Cậu nhìn quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》, tay Đỗ Tam Anh để hờ trên avatar, trong lòng đột ngột xông lên một dự cảm khiến cậu sởn tóc gáy, giống như chọn phó bản này là một chuyện may mắn song cũng vô cùng bất hạnh, đây là cảm giác trước nay Đỗ Tam Anh với giá trị may mắn 100 chưa từng có.
Cậu trước kia đều chọn phó bản có cảm giác nhất định rất may mắn, lần này sao lại cảm thấy phó bản này sẽ xảy ra nhiều trắc trở nhưng đồng thời lại là chuyện may mắn với cậu nhỉ...
Cái cảm giác vớ vẩn gì thế này... Đỗ Tam Anh lắc lắc đầu, thấp thỏm chần chờ rất lâu, cuối cùng vẫn nhấn vào avatar.
【 Phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đã có đủ người chơi đăng nhập, trò chơi bắt đầu —— 】
Bên dưới avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》 xuất hiện kí hiệu FULL, một giây sau, Bạch Liễu mở mắt tại một trạm xe lửa người đến người đi náo nhiệt.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh có bảy TV nhỏ cùng lúc sáng lên, một trong số đó là gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Liễu giữa dòng người chen lấn xô đẩy.
Vương Thuấn đang đi tìm Bạch Liễu trong đại sảnh, đột nhiên hệ thống quản lý trò chơi của hắn không ngừng vang lên tiếng thông báo:
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu bạn theo dõi đã đăng nhập trò chơi ~ hãy tới xem đi nào ~ 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành bạn theo dõi... 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Trương Khôi... đã đăng nhập trò chơi... 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đỗ Tam Anh bạn theo dõi đã đăng nhập... 】
"Không thể nào..." Vương Thuấn đọc xong thông báo của hệ thống, lâm vào hoảng hốt chưa từng có, "Mợ nó, Bạch Liễu, no.3 no.4 bảng Tân Tinh, còn cả 【 người điều khiển rối 】 cùng vào một phó bản, thần tiên đánh nhau a..."
————————
Bạch Liễu vừa mở mắt thì nhận được nhắc nhở của hệ thống:
【 Chào mừng người chơi tiến vào phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 】
【 Bạn là một hành khách, bây giờ, mời các người chơi dùng vé xe trong túi, đứng ở khu vực chờ đợi, chuẩn bị lên toa cuối của con tàu hỏa sắp nổ 】
Bạch Liễu đưa tay vào trong túi quần âu, lấy ra một tấm vé xe mỏng cứng, trên đó viết 【 Đường ray số 4: Phố đồ cổ → phố đồ cổ 】, Bạch Liễu hơi kinh ngạc nhướng mày, trạm đầu và trạm cuối của vé xe giống hệt nhau, nếu không phải là tên hai địa điểm giống hệt nhau...
Bạch Liễu quay đầu quan sát xung quanh trạm xe, định tìm bản đồ các tuyến xe, rất nhanh hắn tìm được một cái cạnh khu bán vé.
Đường ray số 4 được đánh dấu bằng màu đỏ rất bắt mắt, Bạch Liễu nháy mắt liền tìm thấy con đường này.
"Quả nhiên, đường ray số 4 là một đường ray hình tròn khép kín." Bạch Liễu hiểu rõ nhìn đường ray số 4 màu đỏ vòng một vòng quanh thành phố, "Trạm đầu và trạm cuối trùng nhau, đều là phố đồ cổ."
Bạch Liễu lang thang quanh trạm xe một vòng, trừ rất nhiều quảng cáo ra thì không phát hiện thêm tin tức nào, điểm duy nhất hắn cảm thấy có lẽ hữu dụng chính là thiết kế của trạm, đường lên tàu và đường xuống tàu đều có thanh chắn tự động.
Thuông thường, để tiện cho hành khách, các thanh chắn tự động đều được thiết kế nâng lên trên, mà thiết kế nơi này lại ngược lại, thanh chắn di động xuống dưới, điều này khiến Bạch Liễu cảm giác không được tự nhiên.
Còn một thứ hắn cảm thấy kì quái nữa chính là —— đồng hồ điện tử hiện lên trên màn hình LED lớn trên tường trạm.
【 07:34 】
Nhìn qua thì tương đối bình thường, nhưng Bạch Liễu chú ý thời gian trên đồng hồ mấy lần, phát hiện thời gian không phải tiến về phía trước, mà là lùi về phía sau, Bạch Liễu chỉ nháy mắt một cái là nó biến thành【 07:12 】, hắn rất nhanh phản ứng lại đây.
"Đây là một đồng hồ đếm ngược, không phải đồng hồ xem giờ." Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, "Hơn nữa xem ra là đếm ngược cho mình xem, hẳn ý nó là mình còn sáu phút nữa nhất định phải lên tàu."
Mặc dù đồng hồ đếm ngược chỉ còn sáu bảy phút, Bạch Liễu cũng không gấp, hắn ra khỏi trạm xe, phát hiện bên ngoài một mảnh đen nhánh, không có âm thanh không có ánh sáng, không có gì cả, các hành khách đi vào không gian đen nhánh kia liền biến mất không thấy, Bạch Liễu không có ý định ra ngoài, hắn vòng vèo trở lại, phát hiện đồng hồ đếm ngược đã biến thành 【 03:02 】.
Bạch Liễu chậm rãi đi xem bản đồ, lần này hắn chú ý nhớ tên các trạm tuyến đường ray số 4 đi qua, trong số các trạm có đập chứa nước, cách đó không xa, tầm mấy trạm nữa là bảo tàng gương, địa điểm này thu hút sự chú ý của Bạch Liễu.
"Bảo tàng gương à..." Ánh mắt Bạch Liễu mơ hồ, rơi vào trong ký ức, "Mình hình như có nghe qua cái tên này..."
Bạch Liễu đang cố nhớ lại hắn rốt cuộc nghe qua cái tên này ở đâu, một giọng nam cắt đứt suy nghĩ của hắn, "Đờ phắc! Bạch Liễu! Anh sao còn chưa đi vào!" Mục Tứ Thành từ đầu bên kia trạm xe đi về phía này, híp mắt liền thấy Bạch Liễu đang ngẩn ngơ nhìn bản đồ, "Chỉ còn hơn một phút, anh ở chỗ này làm gì? Nhớ bản đồ sao?"
Bạch Liễu không hề ngạc nhiên với việc Mục Tứ Thành đuổi theo hắn vào phó bản, hắn nhìn lướt qua màn hình LED đã bắt đầu biến đỏ, không nhanh không chậm "ừ" một tiếng, trả lời Mục Tứ Thành: "Tôi đang suy nghĩ, chỗ này tôi hình như từng tới rồi..."
Mục Tứ Thành ngẩn ra: "Anh chơi qua phó bản này?" Nhưng cậu rất nhanh phủ định, "Không thể nào, anh thật sự là người mới."
"Đúng vậy, tôi chưa từng tới đây trong trò chơi." Bạch Liễu thừa nhận.
Mục Tứ Thành cau mày nhìn Bạch Liễu: "Vậy anh làm sao có thể từng đến đây..."
"Tôi chưa từng tới trong trò chơi, không có nghĩa là tôi không thể từng đến chỗ này, tôi cảm thấy ở thế giới thực tôi hẳn là đã từng tới." Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn bản đồ.
"Thế giới thực?!" Mục Tứ Thành kinh ngạc, "Anh trong thế giới thực từng tới trạm xe này? Anh làm sao biết được?"
"Nếu tôi đoán không sai, đây là một phó bản được thiết kế dựa theo sự kiện có thực, cậu nghe qua 【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】 chưa?"
"Là vụ có hai tên cướp giấu lựu đạn trong một chiếc gương cổ, chuẩn bị lúc mang tới bảo tàng gương thì nổ lựu đạn uy hiếp cướp bóc bảo tàng, kết quả trên đường đi lựu đạn kíp nổ, toàn bộ con tàu hỏa nổ theo sao?"
Bạch Liễu vừa đi vừa cùng Mục Tứ Thành trò chuyện, hắn lấy vé xe đặt tại điểm soát vé, thuận lợi đi qua thanh chắn, "Tôi có nghiên cứu qua bản đồ tuyến đường ray tàu hỏa, trò chơi này khả năng lớn là lấy 【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】 làm nguyên mẫu thiết kế."
"Hỏi nghe qua không thì đúng là có nghe qua..." Mục Tứ Thành cũng lấy vé đi vào, "Nhưng cho dù biết cũng vô dụng, vụ án kia bởi ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa đến giờ vẫn chưa điều tra ra kẻ gây án dùng cách nào để giấu lựu đạn trong gương tránh thoát được kiểm tra an ninh, rất nhiều tin tức khác cũng không công bố ra ngoài."
Mục Tứ Thành phân tích xong, không tỏ ý kiến: "Cho dù biết phó bản tham khảo 【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】, nhưng nếu chúng ta không biết chi tiết cụ thể vụ án đã xảy ra như thế nào, chỉ biết nguồn linh cảm, thì vẫn chẳng có tác dụng gì được không."
"Tôi nói không chừng thật sự vẫn biết có chuyện gì xảy ra...." Bạch Liễu sờ mũi một cái, nhìn Mục Tứ Thành, lộ ra nụ cười hòa ái, "Cùng ngày hôm đó, tôi từ con tàu hỏa kia đi xuống ngay trạm trước khi nó phát nổ."
Mục Tứ Thành: "..."
Bạch Liễu vô tội nhún vai, nhìn Mục Tứ Thành đang vô cùng khiếp sợ mà hiền hòa nói: "Tôi liệu có thể được tính là đã có được nguồn thông tin quan trọng để qua cửa phó bản này không?"
"Dĩ nhiên, Mục Tứ Thành, tôi có thể nói cho cậu biết hết thảy tin tức tôi có, nhưng không miễn phí. Nếu cậu không tin, có thể nghiệm chứng xem tôi có nói thật không, tôi nhớ cậu có đạo cụ có thể dò xét lời nói dối."