Tiếng thông báo hệ thống phát ra từ loa phát thanh trên tàu hỏa, nghĩa là tất cả mọi người đã nghe thấy Bạch Liễu kích hoạt nhiệm vụ chính.
Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành sửng sốt một chút, đồng loạt nhìn Bạch Liễu hai mắt thất thần ngồi trên ghế, tay vô thức nghịch nghịch đồng tiền xu.
Bạch Liễu vừa ngồi xuống ghế liền ngẩn người, mà Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh đều đang tích cực tìm manh mối trong toa, Bạch Liễu chỉ biểu tình nhàn nhạt nói một câu tôi muốn sửa soạn lại tin tức trong đầu liền ngồi bất động tại chỗ, khiến Mục Tứ Thành không biết nói gì.
Trước đó Bạch Liễu đã đem hết tin tức mình biết về vụ nổ nói cho Mục Tứ Thành, nhưng Mục Tứ Thành không hề nghĩ nhiều, bởi thời điểm hiện tại nên chủ động tìm manh mối để kích hoạt nhiệm vụ chính thì hơn.
《 Trạm cuối bốc lửa 》 là một phó bản kiểu thu thập, căn cứ theo kinh nghiệm của Mục Tứ Thành, cần phải tìm được mảnh đầu tiên thứ đồ cần thu thập mới có thể kích hoạt nhiệm vụ chính.
Nhưng Mục Tứ Thành không biết rằng, trò chơi chỉ cần bạn phân tích ra vật mấu chốt cần thu thập thông qua bối cảnh là có thể kích hoạt nhiệm vụ thu thập.
Thật ra cũng không thể trách Mục Tứ Thành không nghĩ sâu, đây là lối mòn tư duy đã có sẵn từ trước.
Bình thường mà nói khi mới đăng nhập vào trò chơi, tin tức không đủ, đúng là chỉ có thể dựa vào tìm đồ để kích hoạt nhiệm vụ.
Nhưng tên Bạch Liễu này bản thân là một BUG, hắn vừa là người mới vừa là nhà thiết kế game, không có lối mòn tư duy này, thói quen từ bối cảnh suy ra thiết kế game nên thiết kế cửa ải thế nào, dứt khoát ngồi suy luận ngược xem mình nên đi tìm cái gì.
Sau đó hắn đoán đúng rồi.
Nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo Bạch Liễu kích hoạt nhiệm vụ chính, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh đồng loạt ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu đang ngồi nghỉ ngơi.
Đỗ Tam Anh không thân quen gì với Bạch Liễu, không tiện hỏi nhiều, nhưng ánh mắt cậu nhìn Bạch Liễu đã mau tò mò muốn chết, cậu rất muốn biết người này làm sao có thể kích hoạt nhiệm vụ chính trong khi không hề nhúc nhích.
Mục Tứ Thành thì không cố kị nhiều như vậy, cậu trực tiếp tiến lên hỏi ra nghi vấn: "Anh kích hoạt nhiệm vụ chính kiểu gì vậy? Anh thậm chí còn không động đậy!"
Đây cũng là tiếng lòng của các người xem, vừa rồi tiếng hệ thống thông báo vang lên, rất nhiều người xem đều ngu người, không nghĩ tới trong một phó bản mà cả no.3, no.4 bảng Tân Tinh và 【 người điều khiển rối 】 ở đây, người đầu tiên kích hoạt nhiệm vụ chính lại là một người chơi mới đang ngồi im bất động!
Chuyện này căn bản không khoa học!
"Oắt đờ heo! Cậu ta kích hoạt bằng cách nào! Tôi bảo đảm cậu ta từ đầu đến đuôi chưa từng nhúc nhích!"
"... Hay là cậu ta vừa trực tiếp đặt mông lên mảnh gương vỡ? Aiz, tôi đột nhiên thấy xót mông."
"Loại chuyện tốt này không phải đều do Tiểu Anh Vũ làm sao? Sao đến lượt tên newbie này được?"
Mục Tứ Thành trực tiếp luồn tay dưới đầu gối Bạch Liễu nhấc hắn lên, nghi ngờ nhìn xuống chỗ ngồi: "Anh vừa ngồi lên mảnh gương? Mới kích hoạt nhiệm vụ chính?"
Bạch Liễu mặt không đổi sắc nắm chặt quả đấm: "Mục Tứ Thành, bỏ tôi xuống."
Bạch Liễu 1m76 hận nhất người khác làm vậy với hắn! Bạch Liễu khi còn bé từng có lý tưởng lớn lên chặt ngắn chân tất cả những ai cao hơn hắn!
Có người nào dám nhấc hắn lên như vậy, Bạch Liễu sẽ cho người đó biết cao cũng là một loại tội, nếu không phải tí nữa còn có việc dùng đến Mục Tứ Thành ——
Bạch Liễu ngưng lại ý nghĩ bạo ngược của mình, Mục Tứ Thành chợt lạnh cả người, chần chờ buông Bạch Liễu xuống, quay đầu nhìn hắn: "Không có mảnh gương vỡ nào, anh làm thế nào để kích hoạt nhiệm vụ? Anh vừa rồi căn bản không động đậy."
"Sao tôi lại không động đậy." Bạch Liễu phủi phủi bụi vốn không tồn tại tại chỗ vừa bị Mục Tứ Thành chạm qua, ngẩng đầu hòa ái nhìn cậu, "Não tôi đang động nha, Mục Tứ Thành."
Mục Tứ Thành: "..." Loại ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ của Bạch Liễu khiến cậu cảm giác mình vừa bị đùa bỡn.
Bạch Liễu sửa sang lại quần áo, dù bận vẫn lé mắt nhìn Mục Tứ Thành, nói: "Hơn nữa tin tức mấu chốt tôi đều nói hết cho cậu rồi còn gì? Tự cậu không nghĩ ra được? Trí lực của cậu bao nhiêu?"
Mục Tứ Thành: "..."
Anh mẹ nó chỉ nói với tôi cái gương một trăm triệu, nếu là anh anh sẽ giết bảo vệ trộm đồ vòng tiền quy mô lớn, đấy là tin tức mấu cmn chốt ý hả!
Còn có Bạch Liễu, tên biến thái anh dừng ngay kiểu nhìn tôi như nhìn sinh vật cấp thấp mau!
Bạch Liễu phủi phủi tay, vừa đi vừa giải thích cho Mục Tứ Thành nghe, Đỗ Tam Anh không xa không gần dè dặt theo phía sau, Bạch Liễu cũng không cố tính nói nhỏ lại, Đỗ Tam Anh sau lưng hắn nghe xong lộ ra ánh mắt kinh ngạc —— thì ra còn có thể suy đoán ra như vậy.
Người xem cũng kinh ngạc:
"Người mới này tên là gì, tôi cảm giác cách cậu ta suy nghĩ rất thú vị, muốn vây xem TV nhỏ cậu ta."
"... Lần đầu tiên tôi thấy có người kích hoạt nhiệm vụ chính trước Đỗ Tam Anh trong phó bản kiểu thu thập đấy... Người này khá trâu, so với giá trị may mắn 100 của Đỗ Tam Anh thì cũng sắp..."
...
"Nhiệm vụ chính là thu thập mảnh gương vỡ, còn chưa biết chính xác số lượng cần thu thập..." Mục Tứ Thành ngậm kẹo mắt liếc mắt Đỗ Tam Anh theo sau họ đang làm bộ tìm đồ, có chút nóng nảy liếm môi, "Anh cứ như vậy trực tiếp nói cho cậu ta nghe? Chờ một chút cậu ta sẽ tìm được rất nhiều mảnh gương cho xem."
"Người này giá trị may mắn nghịch thiên, tìm đồ vô đối, hơn nữa coi như chúng ta tìm được mảnh gương, những mảnh gương đó đều sẽ lấy đủ cách thức kì quái rơi vào tay cậu ta, anh không đề phòng cậu ta à?"
Bạch Liễu kì quái nhìn Mục Tứ Thành một cái: "Tại sao tôi phải đề phòng cậu ấy?"
Mục Tứ Thành sắc mặt không dễ nhìn: "Tôi nói với anh rồi còn gì, mảnh gương chúng ta tìm ra sẽ bị..." Đỗ Tam Anh lấy đi...
"Ai nói với cậu chúng ta cần đi tìm mảnh gương vỡ?" Bạch Liễu liếc mắt nhìn Mục Tứ Thành một cái, khóe mắt liếc về phía Đỗ Tam Anh sau lưng, lại như không có việc gì thu hồi, "Chúng ta không tìm, để Đỗ Tam Anh tìm, cậu ấy rất giỏi tìm đúng không? Để cậu ấy tìm, tìm đủ là tốt nhất."
"Anh muốn..." Mục Tứ Thành ngẩn ra, "Chờ Đỗ Tam Anh tìm đủ thì trực tiếp cướp?"
Bạch Liễu: "Ừ."
Mục Tứ Thành dùng lưỡi liếm răng: "Mặc dù tôi rất muốn thực hiện kế hoạch này, nhưng không thể được, Bạch Liễu, anh căn bản không hiểu giá trị may mắn 100 là khái niệm như thế nào."
Vừa nói, Mục Tứ Thành tựa hồ nghĩ tới điều gì khiến cậu rất bực bội, cắn kẹo mút răng rắc, mặt mũi nhìn qua hết sức dữ tợn, "Chỉ cần anh định cướp đồ của Đỗ Tam Anh, giá trị may mắn của anh sẽ giảm, giảm không ngừng, gặp đủ các loại xui xẻo, cho dù tay anh đã thò vào Túi hệ thống của cậu ta, cũng có thể bị quái vật cắt đứt, nói tóm lại chính là không cướp được."
"Ồ." Bạch Liễu vẫn không có vấn đề gì, "Đó là do cậu không được, tôi nói không chừng có thể."
Mục Tứ Thành thật sự thấy phiền não vì cái tính cố chấp của Bạch Liễu: "Tôi nói rồi, Đỗ Tam Anh giá trị may mắn 100, không có người chơi nào cướp được đồ của cậu ta, ngay cả Quân Bích cũng không được."
Đúng như hệ thống nói —— Đỗ Tam Anh là con cưng của thần may mắn.
"Cậu từng nói, Đỗ Tam Anh dựa vào ảnh hưởng đến vận thế của sự vật xung quanh để vận hành sự may mắn của cậu ấy đúng không? Bạch LIễu rốt cuộc chịu nhìn thẳng Mục Tứ Thành, tiếp tục dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cậu, "Nhưng tôi không thể bị cậu ấy ảnh hưởng được, giá trị may mắn của tôi là 0, không thể giảm xuống, vận may của cậu ấy không thể ảnh hưởng đến sự xui xẻo của tôi."
Mục Tứ Thành ngẩn ra, Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn trở về, khóe miệng cong lên: "Sự bất hạnh của tôi nói không chừng cũng có thể khiến cậu ấy bất hạnh theo, cậu thấy sao, Mục Tứ Thành?"
Đỗ Tam Anh lén lén lút lút đi theo sau Bạch Liễu và Mục Tứ Thành chợt thấy lạnh hết sống lưng, da gà nổi lên, cậu có chút mê mang nhìn Bạch Liễu phía trước ——
—— dự cảm vừa bất hạnh vừa may mắn kì lạ lại tới nữa.
Mục Tứ Thành rốt cuộc bị Bạch Liễu gợi lên hứng thú: "Không tìm mảnh gương vỡ, Bạch Liễu anh định làm gì trong phó bản kiểu thu thập này? Ngồi bất động như vừa rồi chắc?"
"Dĩ nhiên không phải." Bạch Liễu mỉm cười, con mắt nhìn về phía toa tàu không bóng người phía trước, lộ ra vẻ mặt vui vẻ như thấy được kho báu, "Cậu có nói trong phó bản cho phép cướp bóc đúng không? Cậu cảm thấy người điều khiển rối có tiền không?"
Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng: "Khẩu khí lớn thật, đến lúc đó chết có thể là anh đấy."
"Có thể." Bạch Liễu từ chối cho ý kiến, "Chẳng qua nếu tôi là gã, tôi nhất định sẽ để tôi sống sót, bởi tôi sống sót có giá trị rất lớn, thời điểm gã muốn biến tôi thành con rối hẳn liền ý thức được điểm này."
"Vậy xem ai thành con rối của ai đi." Bạch Liễu cười khẽ nói.
——————
Trương Khôi híp mắt quét mắt nhìn toàn bộ toa tàu một vòng, mười ngón tay gã đều buộc các sợi tơ trong suốt, chia ra đi vào giữa gáy của ba người chơi khác.
Ngón trỏ gã khẽ nhúc nhích, sợi tơ trong suốt run rẩy, một người trong đó đang nằm dưới đất tìm đồ bỗng như bị kéo mà thẳng đơ đứng lên, giọng Trương Khôi không quá tốt hỏi người chơi này: "Lý Cẩu, tìm được mảnh gương vỡ chưa?"
Lý Cẩu trả lời: "Chưa thấy."
Trương Khôi có chút không kiên nhẫn chậc một tiếng, gương mặt như tượng gỗ sinh động hiện ra lông mày hình chữ bát (八) cùng cái miệng cong xuống, biểu hiện gã đang rất tức giận.
"Đã tìm gần nửa con tàu, vẫn không tìm được."
Ba tượng gỗ nơm nớp lo sợ đứng chung một chỗ cúi đầu, trên trán tượng gỗ xuất hiện giọt mồ hôi to màu xanh nhạt rớt xuống liên tục, giống emoji vậy, Lý Cẩu sợ hãi tiến lên, thấp giọng lặp lại một lần: "Chủ nhân, đích xác là không tìm được bất kì mảnh gương vỡ nào."
"Đừng tìm nữa." Ngón tay Trương Khôi khẽ động, ba con rối giống đồng loạt đứng nghiêm trước mặt gã.
Lý Cẩu đứng chính giữa cẩn thận hỏi: "Chủ nhân, không tìm nữa sao? Phó bản cần thu thập đủ gương vỡ mới có thể qua cửa, không tìm thì làm thế nào..."
"Ngu xuẩn." Trương Khôi có chút kiêu ngạo lại khinh bỉ nhìn Lý Cẩu một cái, "Đừng nghi ngờ bất kì quyết định nào do trí lực 93 là tôi đề ra, hiểu không?"
"Nhiệm vụ chính không phải do chúng ta kích hoạt, nhưng chúng ta hẳn là bắt đầu tìm trước, có ưu thế về số người tìm xong hơn nửa tàu, vẫn không tìm thấy gì, cậu vẫn chưa rõ sao?" Trương Khôi liếc mắt nhìn Lý Cẩu.
Lý Cẩu trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng gã xác thực rất mơ hồ: "Rõ, rõ cái gì?"