Chương 536 – "Vậy thì hãy mang Phù Thủy Nhỏ lên thiên đường."

Edit: Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Màn đêm buông xuống.

Lúc này Phoebe đang nằm trên giường. Khi biết tin con gái có kỳ kinh nguyệt đầu tiên, mẹ cô bé vui ra mặt: "Con đã trưởng thành rồi Phoebe!"

Nhưng ngay sau đó, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt và những vết máu trên người của Phoebe, niềm vui này lại biến thành một nụ cười gượng gạo: "Nhưng trưởng thành trong gia đình này cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì."

Phoebe nằm bất động trên giường như một cái xác, cô bé thất thần che bụng lại, thở yếu ớt: "Lúc cầu nguyện đêm nay, con nguyền rủa tất cả những vị thần khiến phụ nữ chảy máu trong kỳ kinh nguyệt xuống địa ngục được không mẹ?"

Mẹ cô bé cười phá lên: "Tất nhiên là được."

"Phoebe." Mẹ cô bé nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phoebe, đau lòng hỏi, "Sao con lại muốn trở thành người thừa kế của gia tộc Cinquemani?"

"Nơi đây không phải là nơi thích hợp để con lớn lên, hiện giờ con đã có năng lực để rời đi rồi, hay là ..."

"Trên thế giới này có nơi thích hợp để con lớn lên ư?" Phoebe lãnh đạm hỏi, "Hoặc là, trên thế giới này có nơi nào để con lớn lên mà không bị dòng họ Cinquemani và cha con tìm được không?"

Mẹ cô bé im lặng.

"Không có nơi nào cả." Phoebe bình thản nói, "Vậy chỉ cần con lấy được gia tộc Cinquemani và biến nó trở thành nơi sống thích hợp cho con là được."

"Nếu ở đây không đủ tự do, con sẽ trở thành chủ nhân của nó và làm cho nó tự do."

Phoebe quay lại nhìn mẹ mình đang sững sờ: "Lúc đó mẹ không cần cầu nguyện thần linh gì nữa hết, chỉ cần nói cho con biết mẹ muốn gì, mẹ sẽ có thứ đó."

"Nếu mẹ muốn trở thành chim, con sẽ bắt bọn họ làm một robot xương nhân tạo để mẹ có thể tự do bay lượn trên bầu trời như một con chim."

"Nếu mẹ muốn rời khỏi Cinquemani mãi mãi, con đảm bảo mẹ sẽ không bao giờ gặp lại người của gia tộc Cinquemani nữa. Nếu mẹ muốn Cinquemani biến mất, vậy thì nó sẽ biến mất."

"Mẹ." Phoebe nhìn bà, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng giọng điệu lại bình tĩnh kiên định, "Trên thế giới này chỉ có sức mạnh mới là tự do thực sự."

"Kẻ yếu không có tự do."

Mẹ cô bé im lặng mãi một lúc lâu, rồi bà rưng rưng nước mắt, nói nhỏ với Phoebe, "Có lẽ con nói đúng, Phoebe."

"... Con làm mẹ nhớ đến một người, một người bạn của mẹ, cậu ấy đã giúp đỡ mẹ rất nhiều, nhưng từ lúc mẹ đến đây đã lâu rồi mẹ không gặp cậu ấy, mẹ nhớ thằng bé đó quá."

"Mẹ muốn dẫn con đi gặp cậu ấy."

"Sắp tới con không bận gì cả, nhưng mẹ và con ra ngoài dưới mắt của cha thì hơi khó." Phoebe suy nghĩ một chút, "Chúng ta chờ đến sinh nhật lần thứ 17 của Daniel đi, lúc đó anh ấy sẽ tiếp quản một số việc của gia tộc để trải nghiệm, cha sẽ đi theo Daniel để quan sát ít nhất phải một tháng, chúng ta sẽ tranh thủ ra ngoài trong thời gian đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện