Chương 544 – Đó là hòn đảo đầy những khe hở
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Tề Nhất Phảng nghiến răng đứng dậy, cậu đang trong trạng thái cứng đờ nên tay chân vẫn còn loạng chà loạng choạng, phải đỡ vai thủ vệ bên cạnh đứng lên, cách đó không xa chính là Giáo Hoàng đang la hét như thằng điên.
Giáo Hoàng đứng ở xa nên không nhìn thấy tình cảnh hai bên đánh nhau, trong mắt gã chẳng qua là có một tia sét đánh xuống rồi hai người trên mặt đất trở thành một người, mà "vị khách" cầm lấy quyền trượng kia đột nhiên biến mất. Thế nên Giáo Hoàng không muốn chấp nhận sự thật, bắt đầu điên cuồng lay bả vai Mộc Kha như một kẻ tâm thần cuồng loạn, đòi cậu trả lại quyền trượng của mình.
"Giao cậu ta cho tôi, Giáo Hoàng đại nhân." Tề Nhất Phảng đỡ vai thủ vệ, đi về phía Mộc Kha, ánh mắt âm trầm, "Tôi có biện pháp khiến cậu ta trả lại chìa khóa."
Thật ra thì có cái cứt ấy!
Chìa khóa đã bị Bạch Liễu mang vào lá chắn không gian của Titan, hiện giờ cậu ta cũng chẳng biết phải làm gì.
Tề Nhất Phảng vẫn còn trong trạng thái cứng ngắc, trong 10 phút này không di chuyển nhanh được, trong tình huống còn chưa biết khi nào kỹ năng【 tấn công chớp nhoáng 】của Mộc Kha sẽ kết thúc CD, thì tốt nhất chính là giành lấy Mộc Kha từ trong tay Giáo Hoàng và giết cậu ta.
Cậu ta kích hoạt kỹ năng chính của mình và tiêu hao thêm một kỹ năng chính của Titan, cuối cùng không những không lấy được chìa khóa mà còn đưa đội của họ vào thế bị động, bây giờ ít nhất phải đổi lại một thành viên trong đội Đoàn Xiếc Thú thì mới hả dạ.
Vả lại......
Tề Nhất Phảng nhìn vào màn sương đen lờ mờ lơ lửng nơi Bạch Liễu biến mất —— đó là tấm khiên không gian đã nuốt chửng Bạch Liễu.
..... Nếu thông tin Hiệp Hội Quốc Vương thu được là chính xác, roi của Bạch Liễu và roi của Hắc Đào đều có thể xé nát không gian, vậy bây giờ cậu ta tấn công Mộc Kha trước tấm khiên, nói không chừng Bạch Liễu sẽ...
"Nếu như cậu đang nghĩ, giết tôi thì không chừng Bạch Liễu sẽ dùng roi xé rách không gian đi ra cứu tôi, vậy tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi." Mộc Kha đã bị trói hai tay, đám thủ vệ và Hồng Y giáo chủ chĩa súng và dao vào yết hầu cậu, cậu nhìn Tề Nhất Phảng, đột nhiên nheo mắt nghiêng đầu cười rộ lên, "Hiện giờ giá trị của tôi không đủ để Bạch Liễu ra tay cứu tôi."
Tề Nhất Phảng quay đầu nhìn Mộc Kha chế giễu: "Cậu rất tự giác nhỉ."
"Đối với thích khách quan trọng nhất chính là hiểu rõ chính mình." Mộc Kha chậm rãi ngước mắt lên, nụ cười trên mặt càng ngày càng rộng, "Cậu nguyện trung thành với Hoàng Hậu, tôi nguyện trung thành với Quốc Vương, tất cả chúng ta đều có người mà chúng ta muốn hy sinh, vì vậy cậu có biết một sát thủ sẽ làm gì nếu hắn ta bị vây khốn không thể tấn công không?"