p/S : Chương này giản lược lắm rồi mà vẫn ~11K chữ, muốn khóc tiếng mán T_T
Chương 561 - Đạo tặc hoàn mỹ nhất (ký ức giết chóc, độc giả không thích có thể bỏ qua)
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
"Mục Tứ Thành!"Một giọng nữ lớn tiếng tức giận đánh thức ký ức đã ngủ quên của cậu, "Sao cậu lại ăn trộm!"
Mục Tứ Thành 17 tuổi uể oải từ trên bàn học ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa mới ngủ dậy tràn ngập sự khó chịu và khiêu khích: "Viên Tình Tình, tôi ăn trộm thì có liên quan gì đến cậu?"
"Chúng ta đâu có thân quen gì đâu?"
"Cái gì mà quen hay không quen, tớ là lớp trưởng!" Viên Tình Tình tức giận vỗ bàn, "Đã bảo cậu đừng đùa dai thế nữa, đưa đồ lấy trộm cho tớ, tớ trả lại cho người ta nào!"
"Không có." Mục Tứ Thành chống tay lên bàn duỗi người, "Ai chứng minh được là tôi lấy? Cậu lấy chứng cứ ra xem nào?"
"Tớ thấy." Viên Tình Tình đột nhiên bình tĩnh lại, "Buổi trưa tớ nhìn thấy cậu lục cặp của Mã Tài Lương, tớ cũng tận mắt nhìn thấy cậu lấy chìa khóa ký túc xá của cậu ta."
"Tớ biết cậu làm vậy vì ghét những chuyện Mã Tài Lương đã làm trước đây, nhưng cậu không nên trừng phạt cậu ta theo cách này."
"Trộm cắp là sai, bạn học Mục Tứ Thành."
"Đã mười giờ rưỡi rồi, nửa tiếng nữa ký túc xá nam sẽ tắt đèn. Mã Tài Lương náo loạn ký túc xá của cậu ta nửa tiếng rồi." Viên Tình Tình đưa tay ra trước mặt Mục Tứ Thành, vẻ mặt có chút nghiêm khắc, "Đưa chìa khóa của cậu ta cho tớ đi."
Mục Tứ Thành rũ mi mắt, cậu đút túi quần nhìn lên đánh giá vị lớp trưởng này.
Hai tháng trước cậu chuyển trường đến nơi này, còn về lý do vì sao chuyển trường, tất nhiên là trộm cắp rồi.
Cứ hễ phạm vài tội nhẹ là cậu lại bị chuyển đến trường khác. Đối với niềm đam mê này của cậu, cha mẹ cậu lúc nào cũng thấy hổ thẹn, một khi xảy ra chuyện là cho cậu chuyển trường càng xa nhà càng tốt, bởi thế Mục Tứ Thành chuyển trường là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Còn chuyện trộm đồ... giống như một số đứa trẻ khác thích chơi khăm, Mục Tứ Thành lại có sở thích trộm đồ.
Đồ vật càng có tính thử thách, càng khiến người khác phải hoảng hốt tái xanh mặt mũi sau khi bị mất, thì cậu lại càng thích mang nó giấu đi. Để rồi sau khi rung chân thưởng thức biểu cảm của đối phương liền chậm rì rì vứt ra ngoài, nhìn "nạn nhân" khóc lóc bù lu bù loa ôm thứ mình đánh mất mà tìm lại được.
Ngay từ khi cậu còn nhỏ, cha mẹ Mục Tứ Thành đã không chịu nổi thói quen này của cậu, đánh cậu không ít lần nhưng không hề có hiệu quả, có lần hai vị cha mẹ chăm chút thể diện này của cậu còn lén lút đưa cậu vào bệnh viện tâm thần.