Chương 581 - Muốn vào hệ thống và chơi trò chơi với tôi không, Daniel?
Edit: Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Vương Thuấn ngẩng phắt đầu lên nhìn sang, Bạch Liễu nguyên vẹn từ cửa đi đăng xuất đi ra, trên người không có vết thương, Vương Thuấn chưa kịp thở phào mỉm cười, liền thấy Bạch Liễu ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Bạch Liễu, nụ cười trên khuôn mặt của Vương Thuấn đông cứng lại.
Cùng lúc đó, trên màn hình lớn người dẫn chương trình kịch liệt vẫy tay: "Hệ thống xác nhận, người thắng trận đấu là ——"
"—— Đoàn xiếc thú lang thang!"
"Chúng ta hãy chúc mừng hội trưởng kiêm Chiến Thuật Gia của Đoàn xiếc thú, Bạch Liễu!"
Khán phòng vang lên những tiếng hò hét, cổ vũ vô cùng cuồng nhiệt, nhiều người phấn khích đến mức cởi quần áo múa may quay cuồng rồi ném xuống sân, họ không hiểu trong trận đấu đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ là những con bạc của dục vọng chọn đúng đội chiến thắng để đặt cược và giờ đây thật sự cảm thấy vui mừng vì được nhân đôi số điểm của mình.
Mọi người trên khán đài đều đứng dậy, có người đưa hai ngón tay vào miệng huýt sáo inh ỏi, cười to hô lớn: "Đoàn xiếc thú lang thang! Mãi mãi là Thần của tôi!"
"Bạch Liễu, trâu bò!"
"Đội tân binh đã vào chung kết!"
"Không phải là tân binh bình thường nhưng vẫn rất mạnh. Thành viên của bọn họ tố chất rất cao, sát thủ và đạo tặc trong đội đều rất lợi hại."
Tiếng cười từ bốn phía truyền đến nhưng Bạch Liễu vẫn đứng bất động ở lối ra, nhìn chằm chằm vào Vương Thuấn đang cứng đờ, trong mắt không còn một chút hơi ấm nào.
Nước không ngừng nhỏ giọt từ đuôi tóc hắn.
Vương Thuấn mấp máy miệng, khuôn mặt trống rỗng, hắn nhìn lối đăng nhập đã trống rỗng và đóng kín, ngơ ngác không hiểu gì.
Còn hai người nữa đâu?
Còn 2 đội viên Đoàn xiếc thú lang thang chưa đăng xuất đâu?
Hắn vốn muốn hỏi, lại cứ cảm thấy nếu mình hỏi như vậy thì quá tàn nhẫn đối với Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu tựa hồ hiểu được ánh mắt của hắn, cụp mắt xuống, dùng thanh âm rất mềm nhẹ trả lời: "Họ không đăng xuất được."
"...Linh hồn hoàn toàn vỡ nát rồi."
Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng Bạch Liễu, Vương Thuấn kịch liệt run lên, giờ phút này nước mắt mới rơi xuống, chỉ có thể khó hiểu lặp đi lặp lại: "Sao lại vậy. . . "
"Tại sao lại vậy?!"
Lục Dịch Trạm chậm chạp nhìn Bạch Liễu, biểu cảm của anh lúc này nhất định rất kỳ quái, sợ hãi, bối rối và đau đớn trộn lẫn với nhau——