Lượng người xem tại phó bản nhiều người luôn lưu động, thường là ai biểu hiện tốt nhất sẽ tới xem người đó.

Hiện tại Trương Khôi biểu hiện tốt nhất, lượt like và donate của người xem rất cao, chè chén hăng say như lập tức thắng lợi đến nơi vậy.

Nhưng kì quái là, lượng người xem của Trương Khôi - người vừa leo lên vị trí mở rộng nòng cốt không hề gia tăng, lượng người xem của Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh có trôi đi, mà họ đều điên cuồng chạy về khu Nhảy Disco trên mộ có Bạch Liễu, không hề tới xem TV nhỏ của Trương Khôi.

Bạch Liễu vừa mới bị Trương Khôi khống chế, là người chơi biểu hiện kém nhất, không nên hút người xem đến thế, hẳn nên mất người xem mới phải!

Một vài người xem không khống chế được tò mò, nhỏ giọng thảo luận:

"Bạch Liễu đang làm trò gì vậy? Chẳng lẽ cậu ấy còn có hậu chiêu? Không thể nào! Cậu ấy bị tơ con rối trói rồi! Không thể nào xoay người!"

"... Tôi cũng thấy thế, hay là chúng ta đi liếc mắt xem thế nào rồi về?"

"Các cậu cứ đi xem đi, tôi không muốn đi đâu, bên Trương Khôi quá đặc sắc, lát nữa các cậu trở lại thì nhớ kể Bạch Liễu đang làm gì đấy nhé."

"Ừ, bọn tôi đi một lát rồi quay lại kể, không cần lo lắng, Bạch Liễu hơn nửa chỉ làm mấy thao tác giãy giụa gì đó hấp dẫn người xem thôi! Tôi qua rồi về kể chuyện tiếu lâm cho mấy cậu!"

Một nhóm nhỏ người xem của Trương Khôi đi xem Bạch Liễu.

Sau đó đám người xem bảo sẽ về kể chuyện một đi không trở lại.

Số người xem còn dư lại bắt đầu tò mò đến ruột gan cồn cào:

"Đù, Bạch Liễu thật sự có hậu chiêu đấy à?! Không thể nào?? Tôi chưa từng nghe nói qua có cách tháo tơ con rối!"

"... Người xem bên Đỗ Tam Anh với Mục Tứ Thành chạy sang bên kia như điên rồi vậy, bọn họ có kế hoạch gì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a a a a a!"

"Tôi không nhịn được, tôi cũng phải đi xem!"

"Tôi cũng tò mò thật sự, mẹ nó chứ! Tôi là fan cứng của Trương Khôi mà... Thôi tôi chỉ đi một lát! Lập tức sẽ về!"

Cứ như vậy, tất cả người xem phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 bắt đầu từ từ hội tụ, từ TV nhỏ của các người chơi khác tới TV nhỏ của Bạch Liễu, khu vực Nhảy Disco trên mộ vốn vắng tanh giờ bắt đầu dòng người dày đặc.

Thậm chí bởi khu Nhảy Disco trên mộ diện tích không quá lớn, cho tới giờ luôn hiếm người đặt chân, nên giờ lượng người xem Bạch Liễu thu hút đến đứng có chút chật chội.

Vương Thuấn nhìn lướt qua người xem mới đến phía sau mình, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Liễu trong TV nhỏ, vẻ mặt phức tạp chưa từng có: "... Ngược hướng hút lưu lượng từ ba đại thần khác, Bạch Liễu..."

Thời điểm mới bắt đầu phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》, người xem tích lũy chẳng được bao nhiêu của Bạch Liễu cơ hồ bị các đại thần hút đi hết, chỉ lưu lại lác đác vài người.

Nhưng đến lúc này, Bạch Liễu đã điên cuồng hút ngược lại các người xem về, xem số lượng, tăng hơn so với ban đầu không ít, hơn nữa người xem chỉ có đến không có đi.

Vương Thuấn lần đầu tiên thấy có người điên cuồng hút lưu lượng của các đại thần khác như thế, cảm giác toàn bộ người đang xem phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đều bị Bạch Liễu hút đến nơi này.

Phần lớn người xem đều không thể nào dời mắt khỏi Bạch Liễu trong TV nhỏ, con ngươi dính vào màn ảnh, giống như đang đến đoạn cao trào của một bộ phim truyền hình xuất sắc, không có bất kì ai chịu dời đi dù chỉ một giây đồng hồ, chỉ có một vài người xem năng lực chịu đựng không tốt lắm dời tầm mắt khẩn trương thảo luận:

"A mẹ nó tôi không dám nhìn nữa! Bạch Liễu có thể lừa Trương Khôi không a a a!! Trời ạ đây là Trương Khôi đó! 93 điểm trí lực! Cậu ấy dám đi đùa bỡn Trương Khôi!"

"Ổn định! Đừng hoảng hốt! Tôi cảm giác Trương Khôi đã cắn câu rồi!"

Đến khi Mục Tứ Thành bị chém rơi hai cánh tay, trước TV nhỏ của Bạch Liễu một mảnh kêu rên, rất nhiều người che mắt:

"Trời ạ trời ạ! Mục thần thật thê thảm!! Coi như sớm biết đây là một phần của kế hoạch, tôi cũng không chịu nổi, Bạch Liễu ra tay ác thật! Lúc đẩy Mục thần ra còn cười nữa!"

"Tôi cảm thấy Mục thần phen này sẽ lạnh... Tôi không nghĩ loại người đặt lợi ích lên trên hết như Bạch Liễu sẽ cứu cậu ấy, haiz."

"Tôi cũng..."

"Đờ phắc!!! Mục Tứ Thành cậu có ngu không!!! Bạch Liễu sao có thể cứu cậu chứ hả!! Fan của cậu là tôi đây muốn tức chết rồi!! Cậu thế này hoàn toàn là cho không a a a!!!"

"Tôi cảm thấy mặc dù Bạch Liễu ngoài miệng nói phải cứu tất cả mọi người, nhưng tôi không cảm thấy quá có thể, hơn nửa là giả nhân giả nghĩa, dỗ Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh hợp tác với cậu ta thôi, Bạch Liễu và Trương Khôi thuộc cùng một loại người, tới thời điểm cần buông tha, họ buông tha nhanh hơn bất kì ai."

"Cuối cùng có thể sống sót có lẽ chỉ còn hai người Bạch Liễu và Đỗ Tam Anh, những người khác xem tình huống, đại khái sẽ bị Bạch Liễu ném ra gánh quái hết."

"Mục Tứ Thành thật đáng thương... Hoàn toàn bị Bạch Liễu lừa gạt..."

Đến cuối cùng Bạch Liễu khống chế ngược Trương Khôi, cưỡng ép tự sử dụng kĩ năng khiến tinh thần đứt đoạn, trong mười mấy giây cuối cùng cướp được Mục Tứ Thành hoàn toàn mất thần chí về từ tay quái vật, người xem nhìn bảy người chơi nằm sóng soài khắp toa tàu nghỉ ngơi, lâm vào yên lặng lâu dài.

Trong mười mấy giây nghịch chuyển tình thế, điều khiển toàn trường, đánh lui quái vật, cướp người từ tay chúng nó, quan trong nhất là —— y như kế hoạch của Bạch Liễu, bất kể phe hắn hay phe Trương Khôi, không có người nào tử vong.

Cách rất lâu, mới có người xem không thể tin hoảng hốt mở miệng nói:

"Bạch, Bạch Liễu thật sự làm tất cả mọi người sống sót..."

"Tôi nhìn ngu luôn rồi... Tôi cho rằng lúc Mục Tứ Thành bị lôi ra cậu ấy sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Bạch Liễu lại mạnh mẽ kéo cậu ấy về, còn thay cậu ấy chịu một đấm...."

"Con mẹ nó, lúc Bạch Liễu cứu Mục Tứ Thành tôi rớt nước mắt, tôi lại tin tưởng tình yêu, không đúng, quan hệ hợp tác!!"

"Quá mạnh, Bạch Liễu quá mạnh, đáng chết! Tại sao tôi chỉ có thể cho 1 like!!"

"Tôi kích động muốn xé quần áo!! Bạch Liễu và Mục Tứ Thành quá soái! Kiểu tình huynh đệ phối hợp khăng khít đối xử chân thành thật khiến tôi cảm động!!"

"Huhuhu tôi cảm thấy thật ngọt, loại tình huynh đệ ngọt ngào thế này bao giờ mới đến phiên tui hu hu hu, Bạch Liễu!! Cậu cũng hợp tác với tôi được không!!"

"Bạch Liễu, cậu là thần!! Thần!!"

Vương Thuấn chậm rãi, chậm rãi lau sạch giọt mồ hôi rơi trên mắt kính, lần nữa đeo lên, nhìn Bạch Liễu trên mặt toàn vết than và vết máu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong màn ảnh, Vương Thuấn đứng trong tiếng thét chói tai ăn mừng thắng lợi, từ từ lộ ra nụ cười.

【 Thêm 41.776 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 40.107 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 10.401 người donate cho TV nhỏ của Bạch Liễu, đạt 15.442 điểm 】

【 Thêm 60.004 người vây xem TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi đạt 40.000 like trong một phút, chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt thành tựu Vạn Người Cùng Nhảy Disco Trên Mộ 】

【 Yo ~ bên mộ bạn vạn người tụ tập ~ yo ~ nắp quan tài cũng không ngăn nổi sự lợi hại của bạn ~ yo ~ dưới đất chui lên một bước lên trời chính là bạn trâu bò ~ yo ~ 】

【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt đủ like, theo dõi và donate rời khỏi khu Nhảy Disco trên mộ, số liệu TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu đang tổng hợp, lần nữa phân phối vị trí mở rộng... 】

【 Bởi số liệu của người chơi Trương Khôi giảm thấp vô cùng, hệ thống vô cùng thất vọng với người chơi Trương Khôi, quyết định cho người chơi Bạch Liễu vị trí của người chơi Trương Khôi 】

【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt được vị trí mở rộng, tiến vào khu nòng cốt tại phòng chiếu phim trung ương, lượt xem đang tăng nhanh... 】

【 Người chơi Trương Khôi tiến vào khu Nhảy Disco trên mộ 】

Nghe thấy tiếng hệ thống thông báo, người xem đang hoan hô cho Bạch Liễu ngừng một hai giây, nháy mắt sau bộc phát tiếng vỗ tay lớn hơn nữa, các người xem đang trong hưng phấn đồng loạt thét chói tai:

"Bạch Liễu, xông lên!!! Vị trí mở rộng nòng cốt!"

——————

Bạch Liễu nghỉ ngơi một hồi, liền mở mắt.

Mục Tứ Thành đang buộc băng vải phòng ngự lên tay chân mình, băng vải sẽ khiến tốc độ người chơi giảm, nhưng tương ứng lực phòng ngự sẽ tăng, có hiệu quả cầm máu nhất định, là một đạo cụ thường dùng.

Mục Tứ Thành thấy Bạch Liễu tỉnh, theo bản năng đưa cho Bạch Liễu một cuộn băng vải, Bạch Liễu rất tự nhiên nhận lấy, nói một câu: "Băng vải phòng ngự à, đạo cụ rất tốt nha, cảm ơn." Sau đó tự mình băng lên, một tí ý định trả tiền cho Mục Tứ Thành cũng không có, tự nhiên như đúng rồi.

Mục Tứ Thành cạn lời: "... Tôi có bảo mình cho anh miễn phí sao?"

"Tôi giả thiết cậu miễn phí cho tôi." Bạch Liễu cực kỳ không biết xấu hổ, "Dĩ nhiên cậu có thể đoạt lại, chẳng qua giờ giá trị sinh mạng của tôi chỉ còn 6, cậu một đấm là có thể đấm chết tôi."

Nói xong, Bạch Liễu giơ hai tay đã buộc chắc băng vải ra, rất vô tội nhìn Mục Tứ Thành, ý muốn nói cậu mà không sợ tôi chết thì cứ cướp đi.

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành bực bội "phắc" một tiếng, quay đầu không nhìn Bạch Liễu nữa, Bạch Liễu chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng, Mục Tứ Thành thấy người này tay chân đang chảy máu mới theo bản năng đưa băng vải cho hắn.

Nhưng Bạch Liễu lấy không cực kỳ đương nhiên, hắn cho Mục Tứ Thành đồ còn phải thu 10% tiền boa, vừa rồi Mục Tứ Thành phải trả 1870 điểm cho thuốc khôi phục thể lực và tẩy trắng tinh thần, trong đó 170 điểm là tiền boa Bạch Liễu yêu cầu.

Bạch Liễu cầm đồ của cậu, ngược lại không hề muốn trả một điểm nào.

Mục Tứ Thành mặc dù không có ý bắt Bạch Liễu nhất định phải trả, nhưng nhìn dáng vẻ 'oa vui thật đó lại được chiếm tiện nghi' của hắn, cậu rất khó chịu.

Khó chịu cũng vô ích, cậu đúng là không có biện pháp làm gì Bạch Liễu da giòn giá trị sinh mạng bằng 6 cả.

Những người khác trong toa cũng đang buộc băng vải, thế công mãnh liệt của tên cướp em khiến tất cả mọi người đều chịu tổn thương nhất định, song Đỗ Tam Anh vẫn không có việc gì, cậu có chút lúng túng ngồi trong góc nhìn người khác buộc băng vải, Bạch Liễu đột nhiên gọi cậu: "Đỗ Tam Anh."

Đỗ Tam Anh theo bản năng quay đầu qua, liền thấy một khối gương vỡ to bị ném về phía mình, vừa vặn rơi vào lòng cậu.

Đỗ Tam Anh ngơ ngác cầm số gương vỡ mọi người vất vả lắm mới gom được lên: "Bạch Liễu, anh đưa tôi làm gì?!"

"Giá trị may mắn của cậu là 100, không dễ bị thương hay đánh mất vật phẩm, để chỗ cậu an toàn nhất." Bạch Liễu ngược lại không thấy có gì to tát, "Tôi mà chết, thứ này rơi ra bị quái vật nhặt được thì không có lợi lắm."

Bạch Liễu thuận miệng nói, nhưng Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh nghe xong sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Đỗ Tam Anh khẩn trương nhận gương vỡ, lắp bắp nói: "Anh sẽ không chết Bạch Liễu! Anh khẳng định đã tính toán tốt giá trị sinh mạng của mình dùng thế nào, giống lần trước vừa vặn qua cửa."

Mục Tứ Thành cũng trầm trầm quét qua Bạch Liễu một cái.

Bạch Liễu thái độ rất thẳng thắn: "Tôi có tính qua giá trị sinh mạng, nhưng bất ngờ luôn nhiều hơn so với kế hoạch mà, đúng không?"

"Chẳng hạn như quái vật thứ hai trong phó bản mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, hơn nữa vẫn còn một quái vật chưa xuất hiện, cho nên tiếp theo mọi việc sẽ thế nào còn chưa biết." Bạch Liễu giọng vẫn rất bình thản, tựa hồ không cảm thấy thảo luận về cái chết của mình là chuyện gì kinh dị lắm, "Xác suất tử vong của tôi không nhỏ, cho nên Đỗ Tam Anh, gương vỡ để chỗ cậu là an toàn nhất, coi như tôi chết, nó cũng không bị lãng phí, cậu hiểu không?"

Hắn nói xong, khóe miệng lại ho ra một búng máu, trong máu rõ ràng có vụn nội tạng, bị Bạch Liễu không thèm để ý dùng tay gạt đi.

Người trong toa nhìn máu trên tay Bạch Liễu, đều trầm mặc.

Giá trị sinh mạng giảm xuống 6 ảnh hưởng vô cùng lớn tới thân thể người chơi, người có thể giữ tỉnh táo như Bạch Liễu rất ít, yếu ớt không khác gì mắc bệnh nan y, Bạch Liễu nói không sai, với trạng thái này hắn chết trong phó bản là chuyện rất bình thường.

Đỗ Tam Anh có chút không đành lòng, hốc mắt đỏ lên nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu nghĩ cách cứu được tính mạng tất cả mọi người, nhưng chính mình thì...

"Được!" Đỗ Tam Anh gật đầu như gà mổ thóc, cậu cảm động nhìn Bạch Liễu, "Tôi nhất định sẽ giữ gìn tốt! Chờ trò chơi kết thúc lại giao cho anh! Anh yên tâm, trừ anh ra tôi không cho ai hết!"

Đỗ Tam Anh vừa nói, vừa len lén liếc mắt nhìn lướt qua Trương Khôi đang không nói lời nào bên cạnh, tựa hồ đang đề phòng người này cướp gương vỡ của cậu.

Bạch Liễu kì quái nhìn Đỗ Tam Anh đột nhiên ý chí chiến đấu dâng cao.

Hắn đặt gương vỡ ở chỗ Đỗ Tam Anh vì quái vật sẽ ghim giá trị thù hận lên người có mảnh gương vỡ mà công kích, trước đó Mục Tứ Thành cũng vì điều này nên bị công kích rất thảm.

Đỗ Tam Anh là người có giá trị sinh mạng cao nhất, chịu ít thương tổn nhất trong số tất cả mọi người ở đây, nhất định phải để mảnh gương vỡ tại chỗ Đỗ Tam Anh, để cậu hấp dẫn giá trị thù hận và công kích của quái vật, như vậy Bạch Liễu và các người chơi khác mới an toàn.

Trương Khôi dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn Đỗ Tam Anh, gã cười lạnh một tiếng, cũng không nói ra lắt léo trong đó.

Dù sao gã đã bị Bạch Liễu khống chế, Bạch Liễu không chết thì gã cũng đừng nghĩ đến việc khác, gương vỡ để trên người kẻ ngu may mắn Đỗ Tam Anh đối với gã mà nói cũng là an toàn nhất.

Chỗ duy nhất Trương Khôi nghĩ không thông chính là, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh, hai nhân tài trong bảng Tân Tinh thế nào lại như bị Bạch Liễu hạ cổ thế này, hắn nói gì nghe nấy —— Trương Khôi vào nam ra bắc chơi nhiều phó bản như vậy, lần đầu tiên gặp được mặt hàng bị khống chế còn phải trả tiền thế này.

Đây cũng là lần đầu tiên gã thấy một kẻ khống chế không muốn sống chạy đi cứu "con rối" của mình.

Ánh mắt Trương Khôi dừng trên gương mặt ảm đạm của Bạch Liễu hai giây, Bạch Liễu dường như phát hiện tầm mắt của gã, rất có lễ phép gật đầu với gã một cái, cứ như Trương Khôi không phải kẻ địch của mình vậy, một phút trước họ còn đối chọi gay gắt đâu.

Mẹ, lẽ nào ông đây cũng bị hạ cổ, Trương Khôi dời tầm mắt, chửi thề trong lòng —— gã cũng không muốn Bạch Liễu chết.

Chẳng qua việc Trương Khôi không mong Bạch Liễu chết không phải xuất phát từ cảm động như kẻ ngu Đỗ Tam Anh, mà từ góc độ lợi ích thực tế —— sau khi Bạch Liễu khống tràng, tên thông minh này sẽ tinh chuẩn điều khiển giá trị sinh mạng của từng người, hao tổn của tập thể sẽ nhỏ hơn nhiều.

Người này có thể đảm bảo dùng tổn thất nhỏ nhất để phần lớn người chơi qua cửa.

Nhưng nếu Bạch Liễu chết, Trương Khôi không tự tin rằng mình có thể điều khiển Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành một cách hoàn mỹ như hắn, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh căn bản không tin gã, chỉ cần gã không thể đạt thành quan hệ hợp tác với hai người này, chỉ dựa vào Trương Khôi và ba con rối, gã thật ra không nắm chắc mình có thể qua cửa hay không.

Phó bản này quá khó.

Đơn giản mà nói, độ khó của phó bản chính là nhất định cần bảy người chơi hợp tác, tuy nhiên trừ Bạch Liễu, căn bản không ai có thể làm được điều này.

Người chơi với giá trị sinh mạng bằng 6 này, là mấu chốt của cả phó bản.

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược: "Lập tức sẽ đến trạm tiếp theo, tôi sắp xếp qua một chút, lát nữa Mục Tứ Thành và Lưu Hoài hợp tác ăn trộm mảnh gương vỡ trên người hành khách, Mục Tứ Thành phụ trách trộm gương, Lưu Hoài phụ trách dời giá trị thù hận, giá trị sinh mạng của tôi quá thấp, không giúp được Mục Tứ Thành, hai người các cậu có thể không?"

Sắc mặt Lưu Hoài và Mục Tứ Thành đều trở nên kì quái, hai đồng bạn từng trở mặt thành thù bị Bạch Liễu rất hời hợt sắp xếp thành một đội.

Lưu Hoài quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn sắc mặt Mục Tứ Thành, có chút chột dạ nhẹ giọng nói: "Tôi không thành vấn đề."

Mục Tứ Thành mặt không biểu tình không lên tiếng, lý trí cậu đồng ý đây là sắp xếp tốt nhất, nhưng bảo cậu hợp tác với Lưu Hoài mà không có khúc mắc thì khó, cậu có cảm giác chán ghét bài xích không thể tự kiềm chế với cậu ta, mà cảm giác bài xích rất nhỏ này trong tình huống cần hợp tác tốc độ cao thì vô cùng trí mạng.

Với người chơi tốc độ hơn 7000 như Mục Tứ Thành, tại phó bản cấp 2, dù một hai giây chần chờ cũng đủ lấy mạng cậu.

Trước đó Mục Tứ Thành và Bạch Liễu hợp tác không có vấn đề gì, toàn dựa vào Bạch Liễu không rớt dây xích, ôm đồm được tất cả sai lầm của Mục Tứ Thành.

Nhưng Lưu Hoài không giống tên quái vật Bạch Liễu, cậu ta rõ ràng không phải người sẽ đánh bạc đi gánh vác sai lầm của Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành cũng không phải loại người vì nhân tố tình cảm mà bỏ qua tình trạng thực tế, cậu chỉ dừng một giây, rất thành thực nói ra: "Tôi sẽ tận lực, hợp tác với Lưu Hoài khiến tôi hơi bài xích, tôi sẽ cố gắng khống chế."

"Không." Bạch Liễu ngắt lời Mục Tứ Thành, ngước mắt nhìn cậu chăm chú, "Cậu không phải đang hợp tác với Lưu Hoài, cậu đang hợp tác với tôi, cậu ta chỉ là con rối tôi khống chế thông qua Trương Khôi mà thôi, cậu và con rối của tôi hợp tác, tôi nói như vậy, có thể làm mất cảm giác bài xích trong lòng cậu không?"

Mục Tứ Thành đối mặt với Bạch Liễu một hồi, cậu bỗng nhiên cười: "Có thể."

"Được." Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía Đỗ Tam Anh, "Đỗ Tam Anh, đợi lát nữa tôi cần cậu để mảnh gương vỡ bên ngoài, đừng cho vào Túi hệ thống, có thể không?"

Đỗ Tam Anh dù không hiểu lắm tại sao Bạch Liễu phải làm vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, được."

Bạch Liễu: "Lý Cẩu, Phương Khả phụ trách phối hợp Lưu Hoài và Mục Tứ Thành, quét dọn hành khách muốn công kích họ, giúp họ giảm áp lực, phòng ngừa họ bị tổn thương."

Lý Cẩu và Phương Khả: "... Được."

Bạch Liễu đem tầm mắt dời đến người cuối cùng: "Trương Khôi, nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi."

Đỗ Tam Anh và người khác đều cả kinh, Mục Tứ Thành hết sức không đồng ý cau mày: "Bạch Liễu, Trương Khôi là một kẻ vô cùng giảo hoạt, coi như anh khống chế được gã, anh cũng không thể trăm phần trăm xác nhận gã không thể thoát khỏi khống chế cắn ngược lại anh, huống chi anh chỉ còn 6 điểm giá trị sinh mạng, quá yếu ớt, ở chung một chỗ với gã..." quá nguy hiểm!

"Chính vì tôi chỉ có 6 điểm giá trị sinh mạng, cho nên tôi đảm bảo anh ta sẽ bảo vệ tốt cho tôi." Bạch Liễu rất bình tĩnh ngắt lời Mục Tứ Thành, hắn không phân ánh mắt cho người khác, mà chuyên chú đối diện Trương Khôi, ánh mắt không gợn sóng mang theo bình tĩnh, hắn đột nhiên đổi một xưng hô: "Chủ nhân, anh sẽ giết tôi sao?"

Bạch Liễu đột ngột cong môi cười một chút, nụ cười kia nhợt nhạt mà xảo quyệt, phơi bày một loại dục khí kì dị khiến người ta héo úa: "Tôi cảm thấy anh sẽ không, chủ nhân, bởi anh đã bỏ qua cơ hội duy nhất để giết tôi, anh không thể giết tôi được nữa, chỉ còn có thể làm một chuyện với tôi mà thôi ——"

Đôi môi không còn màu máu của hắn nhẹ nhàng mấp máy: "—— đó là cứu tôi, chủ nhân."

Bạch Liễu gọi Trương Khôi là chủ nhân không hề sai, bởi giờ hắn đích xác vẫn là con rối của Trương Khôi, nhưng Trương Khôi bị tiếng "chủ nhân" không hề gượng ép của hắn làm cho nổi hết da gà.

Rõ ràng là xưng hô thần phục, khi Bạch Liễu chậm chạp phun nó ra từ môi răng, lại khiến Trương Khôi có cảm giác bị đặt trong lòng bàn tay đùa bỡn.

Cơ hội duy nhất để giết Bạch Liễu... Trương Khôi kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, gã nhớ ra rồi.

Tám phút trước, gã siết cổ Bạch Liễu nổi điên muốn giết hắn, Bạch Liễu cũng dùng ánh mắt tương tự, dùng giọng điệu tương tự hỏi gã, chủ nhân, anh sẽ giết tôi sao?

Lúc ấy Trương Khôi không giết Bạch Liễu.

Cho nên gã không còn cơ hội giết Bạch Liễu nữa.

【 Đoàn tàu đã đến trạm Công viên hồ Tinh Hải, mời các hành khách chuẩn bị xuống trạm ngồi vững, cách xa cửa, lên trước xuống sau, chờ hành khách lên tàu xong thì theo thứ tự —— rẹt rẹt rẹt rẹt 】

Giọng nữ từ loa phát thanh còn chưa đọc xong, đoàn tàu chưa kịp ngừng hẳn liền bị một quả đấm đầy lửa đấm thủng một lỗ, tên cướp em cháy đen thui chui đầu vào trong, nhìn tất cả mọi người gào thét, hai tay không ngừng nện cánh cửa lảo đảo sắp rơi xuống, dù quái vật không thể nói chuyện, mọi người đều cảm nhận được sự tức giận khi bị ăn trộm gương vỡ của nó.

"Không phải chứ!!" Đỗ Tam Anh sụp đổ cào tóc, tóc rối bù như một con anh vũ rụng lông, "Em trai sao mày lại tới nữa vậy!!!"

"Đỗ Tam Anh, tôi cảm thấy cậu nên chạy nhanh đi thì hơn." Bạch Liễu có lòng tốt nhắc nhở, "Mảnh gương vỡ của tên cướp ở trên người cậu, nó nhất định sẽ đuổi cậu không tha, hơn nữa tôi không sắp xếp bất kì ai bảo vệ cậu cả, tự cậu thu xếp nhé."

Đỗ Tam Anh thẫn thờ trầm mặc ba giây, sau đó nước mắt tung tóe lấy ra chiếc xe điện đụng tả tơi của mình nhanh chóng ngồi lên.

Đỗ Tam Anh vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nhục mạ Bạch Liễu: "Bạch Liễu anh cố ý!! Anh cố ý để gương vỡ ở chỗ tôi!! Tôi huhuhu mẹ nó huhuhu!!!"

"Đúng vậy." Bạch Liễu cực kỳ vô liêm sỉ thừa nhận, "Tôi chuẩn bị dùng cậu hấp dẫn sự chú ý của tên cướp em, cậu nhớ dẫn nó ra xa một chút, để chúng tôi trộm gương vỡ trên người các hành khách khác, chạy xa vào nhé, đừng ngộ thương đến chúng tôi."

"Tôi muốn giết anh Bạch Liễu!!!!" Đỗ Tam Anh khóc đến mức ngũ quan biến hình, mắt cong run thành miếng trứng ốp, "Huhuhu mệt tôi tin tưởng anh như vậy, Bạch Liễu anh không có tim sao!!"

Bạch Liễu rất qua loa lấy lệ dùng nắm tay làm động tác cố lên với Đỗ Tam Anh trên xe điện đụng: "Tin tưởng chính mình, Đỗ Tam Anh, cậu may mắn nhất, cậu nhất định có thể."

"Tôi không thể ——!!!" Đỗ Tam Anh gào đến mất giọng.

Cửa tàu từ từ mở ra, tên cướp em cùng nắm đấm bốc lửa của mình vọt vào, nhưng rất nhanh dừng bước, nó há to miệng rống giận đảo mắt nhìn chung quanh, dường như muốn tìm mảnh gương vỡ.

Bạch Liễu có thể thấy sau đầu tên cướp em bị cháy sạch lộ ra xương sọ đen nhánh và chút não cũng bị cháy đen không kém bên trong, cái não đột nhiên hơi động đậy, mở ra một con mắt, con mắt này rất nhanh nhắm lại, biến mất trong đống não khét lẹt.

Con mắt trong não... Bạch Liễu nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện