Bạch Liễu nói xong xoay người tiếp tục thắt cà vạt, Mục Tứ Thành ngược lại ngẩn ra.
Trong lúc hai người trò chuyện, Mộc Kha nằm trên giường khóc nấc một tiếng, cả người đầy mồ hôi tay chân co quắp tỉnh lại, cậu ngồi dậy xong toàn thân không khống chế được run rẩy kịch liệt, theo bản năng ôm chặt áo sơ mi của Bạch Liễu trong ngực, hai mắt không tiêu cự thở hổn hển, nước mắt mờ mịt rơi xuống, thật giống như còn chưa tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Bạch Liễu nhẹ giọng gọi cậu: "Mộc Kha, cậu còn sống, bình tĩnh một chút."
Đôi mắt Mộc Kha lúc này mới chậm rãi khôi phục tiêu cự, cậu ngốc ngốc nhìn Bạch Liễu, nước mắt dần dần dâng lên trong hốc mắt, áo sơ mi trong tay bị cậu buông lỏng ra, Bạch Liễu nhận ra cậu định nhào lên người mình, hơi lui về sau một chút, trấn an vỗ vỗ bả vai Mộc Kha: "Không sai, cậu trở lại hiện thực rồi."
"Bạch Liễu, hu hu hu, Bạch Liễu!!" Mộc Kha như cái ống nước chịu lực quá độ không chịu được mà vỡ khóc òa lên, chỉ có thấy Bạch Liễu mới làm cậu tỉnh táo hơn một chút, tay cậu gắt gao nắm góc áo vest của Bạch Liễu, thất hồn lạc phách nhìn hắn, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra.
Giọng Mộc Kha vì gào thét nhiều mà khàn khàn: "Tôi cho là mình sẽ chết ở trong trường học đó! Bọn họ muốn siết chết tôi!"
Bạch Liễu rũ mắt nhẹ giọng nói: "Nhưng cậu không chết, cậu làm rất tốt, cậu còn sống, hết thảy đều đã qua rồi, Mộc Kha."
Mộc Kha khóc không ngừng, ngực phập phồng kịch liệt, vừa khóc vừa nấc, cậu nâng đôi mắt ướt nhẹp nhìn về phía Bạch Liễu, dè dặt hỏi: "Tôi đã qua cửa theo lời anh nói rồi, tôi đã đạt tiêu chuẩn phải không? Anh sẽ tận lực giúp tôi sống sót phải không?"
"Tôi sẽ tận lực đào tạo cậu, để tự cậu trưởng thành mạnh mẽ hơn, có thể tự mình sống sót." Bạch Liễu rất sảng khoái trả lời, bỗng phong cách chuyển biến, ngữ điệu trở nên tàn khốc hơn nhiều, "Nhưng nếu cậu chỉ muốn ỷ lại vào tôi, trở nên càng ngày càng không có giá trị, tôi bảo đảm tôi sẽ nhanh chóng buông tha việc đầu tư vào cậu, cậu hiểu không Mộc Kha? Tôi không thích lãng phí tinh thần sức lực làm chuyện không có lãi."
Mộc Kha điên cuồng rơi lệ gật đầu, cậu nghẹn ngào, cặp mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt, giống như đứa trẻ thật vất vả được người lớn công nhận: "Tôi sẽ, tôi bảo đảm đó, Bạch Liễu!"
"Tôi muốn bắt đầu từ phó bản tiếp theo, sắp xếp cậu đi theo tôi." Bạch Liễu đứng lên đưa cho Mộc Kha vẫn còn chảy nước mắt một cái khăn giấy, "Nếu cậu sẵn lòng đi theo tôi, chúng ta cần xoát 50 phó bản trong vòng 61 ngày, tôi muốn mang theo cậu tham gia đấu giải, cho nên tôi hi vọng cậu mau chóng trưởng thành."
Mộc Kha cầm tờ khăn giấy Bạch Liễu đưa cho cậu, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt không gợn sóng của Bạch Liễu nhìn thẳng vào cậu: "Cậu có làm được không? Nếu cậu không thể, tôi sẽ xắp xếp đào tạo cậu theo con đường khác, cậu không nhất định phải đi theo tôi."
Bạch Liễu còn chưa nói hết lời, Mộc Kha cắn môi dưới, cậu siết chặt tờ khăn giấy Bạch Liễu cho trong tay, cúi đầu, bả vai có chút run rẩy nói: "Anh cần tôi làm vậy phải không? Vậy tôi, tôi có thể làm được."
"Cậu nghĩ kĩ chưa Mộc Kha?" Bạch Liễu giọng bình thản, "Mộc Kha, tôi có thói quen nhìn thẳng mắt đối phương khi thương lượng, cậu ngẩng đầu lên."
Mộc Kha chậm rãi, có chút run rẩy ngẩng đầu, Bạch Liễu thấy rõ biểu tình Mộc Kha muốn cúi đầu giấu đi.
Tiểu thiếu gia bệnh tim mắt đỏ bừng, quỳ ngồi trên giường Bạch Liễu, hai tay nắm thành nắm đấm chống trên đầu gối, thân thể có chút không khống chế được mà run rẩy, ngoan ngoãn đáng thương ngửa đầu nhìn Bạch Liễu, Mộc Kha rõ ràng rất sợ phải xoát tận 50 phó bản trong 61 ngày, sợ hãi đến mức nước mắt rơi không khống chế được, còn cố nén không phát ra tiếng.
Dùng ánh mắt của người bình thường mà xem, nam sinh nhỏ đang khóc thê thảm này nhất định vừa đẹp vừa chọc người thương tiếc, ai nhìn cũng sẽ mềm lòng, còn Bạch Liễu vẫn bình tĩnh như cũ hỏi: "Mộc Kha, cậu có lựa chọn khác, trong trò chơi có không ít người dựa mặt đạt được điểm donate từ người xem, cậu có thể đi theo con đường này, đi theo tôi rất khổ, cho nên Mộc Kha, nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi."
"Đi theo tôi tham gia đấu giải, hay trở thành người chơi dựa thực lực và nhan sắc để đạt được donate dưới sự trợ giúp của tôi, hai con đường cậu đều có thể sống sót, cậu chọn con đường nào?"
Bạch Liễu hé mắt nhìn Mộc Kha đang ngây người: "Đi theo tôi cậu sẽ trưởng thành rất nhanh, suy xét từ góc độ nhu cầu cá nhân và năng lực phát triển của cậu, tôi đề nghị cậu theo tôi thử một vài lần trước, tôi giúp cậu cày thuộc tính một chút, cậu có thể thuận thế theo tôi đấu giải là tốt nhất, không được thì cậu có thể trưởng thành lên sau đó giúp đỡ tôi ở các phương diện khác, tôi tìm người khác cùng thi đấu giải cũng được, cậu chẳng qua chỉ là đội viên dự bị, đơn giản mà nói mang theo cho đủ số."
"Cho nên lựa chọn của cậu là gì?" Bạch Liễu đưa tay với Mộc Kha, an tĩnh nhìn cậu, chờ đợi cậu trả lời.
Mộc Kha biết đấu giải là chuyện thế nào, lúc cậu đăng xuất khỏi phó bản có thấy pháo hoa và thông báo hệ thống, nhưng cậu rất nhanh ra ngoài, bởi cậu quá sợ hãi.
Bất kì người mới nào vừa qua cửa phó bản xong đều sẽ nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi trò chơi càng nhanh càng tốt, chỉ có loại mạch não có vấn đề như Bạch Liễu mới ung dung thong thả đi lang thang thu thập tin tức, mà tư chất tâm lý của Mộc Kha hiển nhiên không đủ mạnh để cậu giữ được tâm tình hòa nhã thảnh thơi sau một lần sắp chết.
Cảm giác cận kề tử vong, không có bất kì thứ gì có thể nhờ cậy vào khiến Mộc Kha như trở lại lúc sắp chết trong biển tại 《 Thị trấn Siren 》, mà chung quanh cậu không hề có Bạch Liễu vươn tay giúp đỡ.
Hoàn cảnh không có Bạch Liễu khiến Mộc Kha sợ hãi, lần Bạch Liễu cứu cậu ra từ đáy biển tạo thành ảnh hưởng và ám chỉ tâm lý cực mạnh với Mộc Kha, trong lòng Mộc Kha, hình tượng Bạch Liễu cao hơn, mạnh hơn cả trò chơi, Bạch Liễu thậm chí có thể vượt qua lá chắn không gian của hệ thống cứu cậu ra ngoài, mang cho Mộc Kha cảm giác an toàn không gì sánh kịp, cho nên khi Mộc Kha lần nữa suýt thì tử vong, tinh thần hỏng mất, theo bản năng, cậu lựa chọn hoàn cảnh an toàn nhất trong tiềm thức để tới, liền hoảng hoảng hốt hốt đăng xuất ra tại phòng Bạch Liễu.
Mộc Kha sợ hãi thi đấu, cậu biết sân thi đấu nguy hiểm hơn phó bản mình vừa qua cửa gấp ngàn vạn lần, loại người mới như cậu đi vào nhất định cửu tử nhất sinh.
Mộc Kha chớp chớp vành mắt đỏ bừng của mình, tim đập rất nhanh, cậu nhìn bàn tay Bạch Liễu đưa ra trước mặt mình, hô hấp dần dần gấp gáp —— Mộc Kha biết rõ trong lòng Bạch Liễu là một người rất lạnh nhạt bạc bẽo, người này không phải không lý do giúp cậu, lần đầu cứu cậu cũng là vì trên người cậu có giá trị —— bùa hộ mạng của người cá, mà vật này đã bị Bạch Liễu dùng xong.
Bạch Liễu không phải một người tốt, nhưng hắn là một người giữ chữ tín.
Mộc Kha ngửa đầu nhìn thẳng Bạch Liễu, ánh mắt mang theo chút gì đó như động vật nhỏ vào khu vực nguy hiểm rón rén thò chân ra dò xét một chút: "Nếu tôi đi theo anh, anh bảo đảm sẽ tận lực giúp tôi sống sót sao?"
Bạch Liễu rất có kiên nhẫn đáp: "Tôi bảo đảm."
Tất cả cảm giác an toàn của Mộc Kha với Bạch Liễu đều đến từ câu nói này —— chỉ cần cam kết được người này nói ra khỏi miệng, hắn tuyệt sẽ không nuốt lời, bất kể tuyệt cảnh nào cũng không.
Bạch Liễu đã đồng ý sẽ không dễ dàng buông tha cậu, hắn sẽ hết sức để cậu sống sót, coi như trong giải đấu đáng sợ kia cũng thế.
"Tôi, tôi muốn theo anh tham gia giải đấu." Mộc Kha nhẹ đặt tay mình vào tay Bạch Liễu, giọng cậu còn mang theo khụt khịt, cùng chút than phiền và tủi thân, "Tôi không muốn chơi trò chơi một mình."
Bạch Liễu nhẹ nắm lấy tay Mộc Kha rồi buông ra, điều này đại biểu họ đã đạt thành hợp tác, hắn mềm giọng: "Được, tôi đã biết."
Nhưng rất nhanh Bạch Liễu liền thu lại gương mặt dịu dàng giả tạo chuyên dùng để lừa gạt người ta hợp tác với mình, nhanh chóng tiến vào chế độ làm việc công.
"Thế cậu lúc nào có thể chuẩn bị xong, dù sao lần tới chúng ta có thể tiến vào trò chơi rất lâu không ra." Bạch Liễu hỏi Mộc Kha, "Cậu cần nghỉ ngơi thật tốt, với cả cậu đại khái sắp biến mất chừng hai tháng, cậu có muốn nói trước một tiếng với người nhà không?"
"Tuy nhiên thời gian của chúng ta không có nhiều." Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha, "Tôi nhiều nhất chỉ có thể cho cậu một ngày chuẩn bị, cậu có được không?"
Môi Mộc Kha có chút run rẩy, cậu không quá thích ứng kiểu làm việc tốc độ cao thế này, nhưng dưới cái nhìn thẳng đầy bình tĩnh của Bạch Liễu, Mộc Kha vẫn đồng ý rất nhanh: "... Được."
"Bây giờ về nhà đi Mộc Kha." Bạch Liễu cầm điện thoại lên gọi cho cấp trên, hắn vừa bấm số vừa nhìn về phía Mộc Kha, "Tôi đang gọi cho cấp trên tới đón cậu, cậu có địa chỉ và số điện thoại của tôi, ngày mai khi nào sẵn sàng thì gọi điện, cậu có thể trực tiếp tới, hay là cậu cần tôi đến đón?"
"Tôi, tôi đến tìm anh được chứ?" Mộc Kha cẩn thận nhìn Bạch Liễu hỏi.
"Có thể." Bạch Liễu không có vấn đề gì.
Bạch Liễu gọi điện cho cấp trên, cấp trên không lâu sau liền tới, đây là lần thứ hai ông tới phòng trọ nhỏ của Bạch Liễu để đón tiểu thiếu gia Mộc Kha rồi, một lần lạ hai lần quen, mặc dù ánh mắt cấp trên vẫn rất quỷ dị, nhưng thái độ ông khi nói chuyện với Bạch Liễu cung kính hơn nhiều, tuy nhiên lúc vào nhà thấy Mộc Kha ngồi trên giường, hốc mắt ửng đỏ, vừa thấy là biết vừa khóc xong, bộ mặt cấp trên vẫn không nhịn được hơi vặn vẹo.
Cổ tay cổ chân tiểu thiếu gia tội nghiệp còn có vết thương, như bị thứ gì trói qua (vết thương lưu lại từ trong trò chơi).
Nhưng đây không phải điều khiến cấp trên trợn mắt há hốc mồm nhất, để ông khiếp sợ nhất là trên bàn Bạch Liễu còn có một sinh viên nam tướng mạo ưu việt mệt mỏi nằm bò ngủ (lúc đợi Bạch Liễu nói chuyện với Mộc Kha mệt quá ngủ mất, trên người mặc đồng phục có logo trường đại học), hơn nữa trên bả vai Mục Tứ Thành còn khoác áo khoác Bạch Liễu, sinh viên này dường như cả đêm không ngủ ngon, giờ ngủ say như chết, quầng thâm mắt xanh lè.
Cấp trên biểu tình nhăn nhó nhìn Bạch Liễu biểu tình bình tĩnh nhưng dưới mắt vẫn có quầng thâm đen —— tên súc sinh này một đêm chơi mấy người liền?!
Bạch Liễu vừa quay đầu liền đối diện với biểu tình dại ra vì lượng tin tức quá lớn của cấp trên, mà Bạch Liễu trước nay không thích xen vào chuyện riêng của người khác, hắn coi như không thấy gì dẫn Mộc Kha đi qua.
Mộc Kha ba bước quay đầu một lần theo cấp trên đi rồi, trong lòng rất không bình tĩnh, cấp trên nghĩ tới những gì mình vừa thấy, hình ảnh kia thật sự có lực công kích rất lớn với ông, lòng hiếu kì cố nhịn lắm mà không nhịn được.
Ra khỏi phòng trọ nhỏ của Bạch Liễu, cấp trên ho khan hai tiếng, ra vẻ tùy ý hỏi: "Mộc Kha à, người vừa nãy trong nhà Bạch Liễu hình như là sinh viên đại học thì phải, cậu ấy có quan hệ thế nào với Bạch Liễu thế?"
Mộc Kha biết Mục Tứ Thành, đại thần xếp hạng no.4 bảng Tân Tinh, Mục Tứ Thành mạnh hơn cậu, rõ ràng rất hữu dụng, hơn nữa Mục Tứ Thành hiển nhiên có ý nghĩa không giống bình thường với Bạch Liễu, quan hệ với Bạch Liễu cũng tốt hơn cậu, từ thái độ của Bạch Liễu với Mục Tứ Thành cậu có thể nhận ra được.
Mục Tứ Thành ngủ rồi, Bạch Liễu còn giúp Mục Tứ Thành đắp áo khoác, lúc nói chuyện với Mộc Kha tự giác giảm âm lượng nhỏ xuống không ít, như sợ quấy rầy tới đối phương, Mộc Kha nhìn Mục Tứ Thành nhiều mấy lần, Bạch Liễu còn giải thích giúp Mục Tứ Thành rằng cậu ta tiêu hao thể lực nghiêm trọng trong trò chơi, cứ để cậu ta nghỉ ngơi cho khỏe.
... Là đãi ngộ mà cậu không hề có.
Tiểu thiếu gia Mộc Kha trước nay ở chỗ nào cũng được đối xử đặc thù, thái độ không nóng không lạnh thậm chí có chút chán ghét của Bạch Liễu Mộc Kha cũng phát hiện ra, nhưng Bạch Liễu đối xử với người chơi cấp đại thần như Mục Tứ Thành hoàn toàn khác, khiến Mộc Kha hơi ghen tị.
Cậu hừ một tiếng, có chút tức tối bất bình: "Cậu ta? Chẳng ra là bạn chơi cùng Bạch Liễu giống tôi mà thôi, một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua địa vị của cậu ta bên cạnh Bạch Liễu! Tôi sẽ khiến Bạch Liễu thích chơi trò chơi với tôi hơn! Từ ngày mai ngày nào tôi cũng sẽ chơi trò chơi với Bạch Liễu! Cậu ta làm sao có thể bằng tôi được!"
"..." Cấp trên nghe mà biểu tình thẫn thờ, nội tâm rung động.
Giữa các M như các cậu cạnh tranh kịch liệt như vậy sao?! Ngay cả "chơi trò chơi" cũng phải cạnh tranh?!
Hơn nữa tiểu thiếu gia cậu cũng không cần liều mạng vậy đi! Ngày nào cũng "chơi trò chơi" với Bạch Liễu thân thể cậu chịu đựng được sao!
"... Cậu chú ý một chút sức khỏe, đừng quá độ." Cấp trên biểu tình vừa lúng túng vừa phức tạp ho khan, uyển chuyển khuyên nhủ, "Chơi cái gì đó, rất đau đớn, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Không được." Mộc Kha có chút hoảng hốt âm u nói, "Hai tháng tiếp theo Bạch Liễu giao nhiệm vụ cho tôi, tôi cần chơi 50 lần với anh ấy trong vòng hai tháng, chúng tôi còn phải chơi trò chơi 5 người, tôi có khả năng thân thể không chịu nổi, mà tôi với mấy người khác chưa chơi với nhau bao giờ, haiz, Bạch Liễu chỉ cho tôi nghỉ ngơi nửa ngày liền phải bắt đầu..."
Cấp trên hoàn toàn ngốc: "..."
Thằng chủ nhân như Bạch Liễu giao nhiệm vụ cũng quá lố đi! Hai tháng 50 lần "chơi trò chơi"! Hơn nữa còn là nhiều người cùng vận động! Ôi mẹ ơi!
Công nhân làm công ăn lương còn được nghỉ, hắn lại không cho Mộc Kha nghỉ, bắt Mộc Kha tăng ca bồi hắn "chơi trò chơi nhiều người", thật đúng tuyệt thế đại tra!
Cấp trên đau đớn nghĩ —— tên súc sinh Bạch Liễu này không ngờ lại thực hành chế độ 996 (*).
- () Chế độ 996 là chế độ kéo dài thời gian làm việc không tuân theo Luật lao động của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, buổi sáng 9 giờ bắt đầu, buổi tối 9 giờ tan làm, giữa trưa và chạng vạng nghỉ ngơi 1 tiếng (hoặc không đến), một ngày làm việc 10 tiếng trở lên, một tuần làm việc 6 ngày. (theo baidu)
Tác giả có lời muốn nói:
Trong mắt cấp trên, 6 dần dần biến thành đại ma vương S.