Tiểu Bạch Lục bên kia dừng một chút, mở miệng tiếp tục giải thích, "Hơn nữa tối qua anh không nói với em lời khách sáo như "chào buổi tối", lời này thường là em nói với kim chủ để lấy tiền, nhưng anh chính là kim chủ rồi, không cần nói vậy với em, tối qua anh đúng là không nói, tối nay vừa nghe máy liền "chào buổi tối", có chút kì lạ." 

Cũng đúng, Bạch Liễu suy nghĩ lại một chút, chính mình đích xác chỉ khi nào cầm tiền mới tỏ ra lễ phép với người xa lạ, mấy xưng hô kì quái chẳng hạn như gọi Trương Khôi là "chủ nhân" Bạch Liễu cũng có thể nói ra lời, chính hắn ngược lại không phát hiện điểm này. 

"Em làm sao nghĩ đến việc để Mộc Kha cầm điện thoại của em nói chuyện với anh?" Bạch Liễu cười hỏi. "Với cả tối nay sao lại ở cùng một chỗ với Mộc Kha? Còn có tình huống bên em tối nay thế nào?" 

Điện thoại bên người chơi bị khóa không thể trao đổi, nhưng điện thoại của trẻ em thì không. 

Nhưng dưới tình huống trẻ em muốn ra ngoài gọi điện cực khó khăn, sự việc như một đứa trẻ mang một đứa trẻ khác ra ngoài, hơn nữa ngay nháy mắt điện thoại kết nối đưa điện thoại cho đứa trẻ kia nghe, Miêu Cao Phụ còn chưa suy đoán tới. 

Lực chấp hành và tính phục tùng của trẻ em thấp hơn người trưởng thành nhiều, nhất là đối với người trưởng thành đang chơi trò chơi mà nói, thấp hơn không biết bao nhiêu cấp bậc, để trẻ em gọi điện cho họ là chuyện vô cùng khó khăn, loại tâm thần vì tiền mà nửa đêm không ngủ, còn đẩy Mộc Kha ra ngoài sân chạy cùng như Tiểu Bạch Lục, đừng bảo là Miêu Cao Phụ, ngay cả bản thân Bạch Liễu cũng có chút kinh ngạc với lực chấp hành hiếm thấy của Tiểu Bạch Lục. 

Mặc dù biết chính mình vì tiền đại khái cái gì cũng có thể làm được, nhưng khi điện thoại kết nối nghe thấy tiếng Tiểu Mộc Kha, Bạch Liễu vẫn không thể không kinh ngạc nhướng lông mày. 

Tiểu Bạch Lục bình dị báo cáo: "Bởi ngày mai là lễ rửa tội, giáo viên yêu cầu thông báo cho người đầu tư và phụ huynh, cho nên tối nay rất nhiều trẻ em ra ngoài gọi điện thoại, trước mắt trừ em ra chưa ai thành công, còn có vài đứa bị tiếng sáo hấp dẫn đi ra ngoài, cho nên trẻ nít dị tật không đuổi theo bọn em, tình huống khá tốt." 

"Còn về tối nay tại sao em ở cùng một chỗ với Mộc Kha, em cảm

thấy anh biết rồi còn cố hỏi." Tiểu Bạch Lục dùng giọng lãnh đạm ghét bỏ, "Tối qua anh bảo em trông hai đứa nhóc còn gì? Một đứa là cô bé mù, bây giờ em đã biết cô bé kia tên Lưu Giai Nghi, một đứa chính là Mộc Kha, cô bé kia tạm thời em chưa tiếp xúc được, nhưng em với Mộc Kha ở cùng phòng, lúc em vì tiền ra ngoài gọi điện cho anh, nhất định sẽ lôi Mộc Kha theo." 

"Vốn ý em là cho anh nghe tiếng cậu ta kiểm hàng, nghiệm chứng tình huống của thằng nhóc kia không tệ lắm, có thể chạy có thể khóc, không ngờ bên anh xảy ra chuyện, em liền trực tiếp không nói, đưa điện thoại cho cậu ta, để cậu ta giả vờ là trẻ em của người đầu tư." 

Giọng Tiểu Bạch Lục bên kia tế nhị dừng một chút, sau đó cậu rất trực tiếp nghi ngờ Bạch Liễu: "Thật ra em cảm thấy tối hôm qua khi anh nói sẽ đưa tiền cho em để em giúp anh chiếu cố người khác, chính là vì hiện tại Mộc Kha nghe điện đúng không?" 

Thời điểm hắn nói sẽ trả tiền cho Tiểu Bạch Lục giúp hắn nhìn Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, cũng biết tối nay Tiểu Bạch Lục nhất định sẽ kéo một người trong số đó ra nói chuyện điện thoại với hắn. 

Chính mình mười bốn tuổi có một loại cố chấp với tiền tài vô cùng mãnh liệt, hắn không thể nào buông tha cơ hội lấy được tiền, song Bạch Liễu từ nhỏ đến lớn là người tương đối tuân thủ giao dịch, hắn

sẽ không dễ dàng lừa gạt đối tượng giao dịch, cách nghiệm chứng giao dịch thành công tốt nhất chính là để Tiểu Mộc Kha trực tiếp nói chuyện với Bạch Liễu, tự nói chính mình không tệ lắm. 

Mà Tiểu Bạch Lục quả nhiên đã làm vậy. 

"Anh có thể trực tiếp bảo em tối nay kéo Mộc Kha ra ngoài gọi điện cho anh, không cần lòng vòng như vậy." Giọng Tiểu Bạch Lục có chút ngây ngô chỉ có ở thiếu niên, nhưng bởi quá tỉnh táo nên tỏ ra hết sức lạnh nhạt, "Anh đưa tiền, em cái gì cũng có thể làm cho anh." 

"Nhưng làm vậy em sẽ biết kế hoạch đối phó hai người đầu tư kia của anh trước thời hạn." Bạch Liễu không nhanh không chậm nói, "Em nhất định sẽ đoán được anh muốn làm gì, phải đối mặt với uy 

hiếp đáng sợ ra sao, biết cuộc gọi này có ý nghĩa với anh thế nào, em nói không chừng đang gọi điện sẽ trực tiếp bán đứng kế hoạch của anh cho kẻ địch, từ trên người kẻ địch của anh đổi lấy càng nhiều tiền hơn, đây là chuyện em có thể làm ra, không phải sao?" 

Tiểu Bạch Lục rơi vào yên lặng lâu dài. 

Bạch Liễu cười khẽ: "Anh không thể để em đoán được anh phải làm gì, bởi em cũng là một người nguy hiểm." 

"Anh thậm chí cảm thấy trong trò chơi này, em đối với anh mà nói so với tất cả sự vật sự việc khác còn nguy hiểm hơn, nhưng thật may

anh hiểu biết em, mà anh dùng sự hiểu biết của mình với em để nói cho em một sự thật, Bạch Lục, số tiền anh cho em nhất định nhiều hơn bất kỳ một kẻ nào trên thế giới này, anh thậm chí có thể cho em tất cả số tiền anh có." 

Bạch Liễu chậm rãi rũ mắt: "Không còn bất kì ai hào phóng với em hơn anh, Bạch Lục." 

Bởi anh chính là em, em chính là anh, tiền tài giữa anh và em vượt qua thời gian và không gian lưu thông, nhưng bản chất vẫn thuộc về 【 ta 】, tiền tài đồng thời được cả anh và em sở hữu, song phần tiền thuộc về Bạch Liễu sẽ không giảm bớt chút nào. 

Tiểu Bạch Lục không trả lời câu này của Bạch Liễu, chỉ giữ vững yên lặng, tế nhị hờ hững biểu đạt hoài nghi. 

Bạch Liễu không nhanh không chậm nói tiếp: "Anh có thể hiểu được em đang suy nghĩ gì, em nhất định suy nghĩ loài người là một loài động vật bản năng ích kỉ chỉ lo cho mình, anh là một người đầu tư, tại sao phải vì một người xa lạ như em, vi phạm bản năng đến mức độ này? Trên thế giới nhất định không tồn tại người như vậy, cho như tồn tại, nhất định là giả bộ để lấy được càng nhiều lợi ích hơn —— thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, phải không?" 

Tiểu Bạch Lục phía đối diện lâm vào yên lặng quỷ dị, rõ ràng Bạch

Liễu hiểu rất rõ chính hắn mười bốn tuổi nghĩ gì. 

"Anh ở tuổi em cũng nghĩ như vậy." Bạch Liễu dựa tường, hắn ngửa đầu, nhắm mắt. 

Bởi thân thể yếu ớt, phó bản viện mồ côi có hàm nghĩa đặc biệt nhất định với hắn, cùng thêm sự tồn tại của NPC Tiểu Bạch Lục, Bạch Liễu hiếm thấy đắm chìm nhớ lại quá khứ. 

Hắn lúc mười bốn tuổi là người thế nào? Bạch Liễu cho rằng mình đã quên gần hết. 

Bởi người là sinh vật rất mau quên, có lẽ trí nhớ của con người thật sự chỉ có bảy giây, phần kí ức còn lại chỉ là đồ vật con người căn cứ bảy giây kí ức nông cạn của mình xây dựng để tự mình lừa đối mình, tự mình an ủi mà thôi. 

Nhưng nháy mắt nghe thấy giọng nói lạnh lùng, không hề tình cảm của Tiểu Bạch Lục, Bạch Liễu ngay lập tức nhớ tới mình mười bốn tuổi là người như thế nào. 

Cô độc, quái gở, lạnh lùng, hoàn toàn xa lạ với hết thảy chung quanh, không ai có thể hiểu nam sinh gầy yếu cả ngày đọc truyện kinh dị, chơi những trò chơi khủng bố tìm được trong viện mồ côi ấy. 

Bạch Liễu mười bốn tuổi chưa biết che giấu thần sắc và ngụy trang

chính mình, ánh mắt nhìn người khác tự mang theo ba phần bài xích, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một loại không khí lãnh đạm người sống chớ tới gần, vì vậy không có đứa trẻ nào nguyện ý đến gần hắn. 

Trong khi những đứa trẻ khác tại viện mồ côi chơi xe đồ chơi hay thanh xếp gỗ do người hảo tâm quyên góp, món đồ chơi Bạch Liễu thích là thú bông cụt tay cụt chân mang phong cách kinh dị, trong khi những đứa trẻ khác xem truyện tranh hoặc truyện cổ tích, Bạch Liễu ở một bên đọc quyển sách 《 Ghi chép có thật về vụ án Slender Man giết người 》 không biết được đưa vào viện mồ côi bằng cách nào. 

Song lúc đó, tại thời điểm những đứa nhỏ loài người bé bỏng còn chưa vào xã hội tiếp nhận sự đầu độc và tiêm nhiễm quy tắc của người trưởng thành, mỗi một đứa trẻ trong viện mồ côi đã biết vì đồ chơi đẹp, thức ăn ngon, cơ hội được nhận nuôi, thậm chí giường rơm mà tranh giành đến chết đi sống lại. 

Không có bất kì ai dạy chúng phải vậy, vì mình sống tốt hơn mà đạp người khác là một thứ rất bản năng, Bạch Liễu rất sớm liền ý thức được điểm này, cho nên hắn cách đám trẻ càng ngày càng xa. 

Trong viện mồ côi chỉ có hai người hoàn toàn không tranh giành, một là Bạch Liễu, một là Lục Dịch Trạm.

Bạch Liễu không tranh bởi hắn không cần, hắn càng thích tiền hơn, mà trong viện mồ côi không ai cho trẻ nít vật này, còn Lục Dịch Trạm là bởi anh cảm thấy người khác cần hơn, cho nên kẻ ngu này liền chủ động nhường lại. 

Thức ăn ngon, đồ chơi đẹp, cơ hội được nhận nuôi, Lục Dịch Trạm ngu đần nhường lại 

toàn bộ, nhìn người khác dùng thành quả bóc lột được từ mình mà mặt mày vui vẻ hạnh phúc, lúc này đối phương chỉ cần đơn giản nói một câu "cảm ơn" nông cạn với Lục Dịch Trạm, là có thể khiến tên ngu kia gãi ót lộ ra nụ cười còn vui vẻ hơn cả đối phương. 

"Anh cũng từng cho rằng thế giới thật sự không có con người nào toàn bộ vì người khác." Giọng Bạch Liễu rất nhẹ, rất bình tĩnh, "Coi như bỏ ra cho người khác, cũng là vì lấy được cảm giác thỏa mãn khi tự mình dâng hiến do quy tắc đạo đức thế tục tẩy não mà ra, bản chất vẫn là tự mua vui cho chính mình." 

"Trên thế giới không tồn tại người tốt thuần túy, chỉ có người xấu thuần túy." 

Tiếng hít thở của Tiểu Bạch Lục vang lên gấp rút, cậu kéo Tiểu Mộc Kha vẫn còn nhỏ giọng khóc thút thít chạy trong bóng đêm của viện mồ côi, nhưng Bạch Liễu biết cậu đang nghe.

Thằng nhóc này còn chưa cúp máy, bởi tiền gọi được tính theo phút, thật là một bồi liêu (*) chuyên nghiệp —— mặc dù là lao động trẻ em. 

(*) Bồi liêu: người được thuê để trò chuyện với người thuê. 

Giọng Bạch Liễu lộ ra ý cười lười biếng, nhàn tản: "Sau đó tại thời điểm anh kiên định với ý nghĩ này, anh gặp một tên ngốc, cậu ta xung phong nhận việc thành bạn với anh." 

"Cậu ta không ngừng hỏi anh tại sao chỉ chơi một mình, chính mình nhịn đói để cho anh thêm đồ ăn, khi phát hiện anh đọc sách thể loại kinh dị máu tanh cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó lén lút ra ngoài 

tìm sách tương tự cho anh xem." Bạch Liễu bình thản nói, "Anh từ đầu đến đuôi đều đối xử với cậu ta rất lãnh đạm, cậu ta bỏ ra mà không nhận được bất kì cảm giác thỏa mãn nào, anh cho rằng cậu ta sẽ nhanh chóng bỏ cuộc." 

Tiểu Bạch Lục bên kia cuối cùng mở miệng, cậu hỏi: "Anh ta bỏ cuộc sao?" 

"Cậu ta nửa đường biến mất một thời gian, anh cho rằng cậu ta đã bỏ cuộc." Bạch Liễu dừng một chút, "Sau đó có một buổi trưa, anh tìm thấy một con thú bông 【 Slender Man 】 ở sân sau." 

Đó là một con Slender Man vô cùng thô ráp vụng về, quần áo trên

người thú bông được tái chế từ ga trải giường vứt đi của viện mồ côi, cái mũ rách rưới, thật sự như bài tập thủ công thất bại của học sinh tiểu học, con Slender Man đung đưa cái tay gầy nhom như cái móc treo quần áo của mình ngốc ngốc say —— hi. 

Đoạn thời gian đó Bạch Liễu thường xuyên đọc sách về Slender Man, bởi viện mồ côi không còn được quyên góp loại sách này nữa. 

Lục Dịch Trạm có thể hiểu lầm rằng Bạch Liễu rất thích sinh vật truyền thuyết này, Lục Dịch Trạm mười mấy tuổi lén lén lút lút thức đêm núp trong chăn làm quần áo thú bông, sau đó mặc vào, đứng trước mặt Bạch Liễu tung ta tung tăng, nhảy đến thở hổn hà hổn hển đầu đầy mồ hôi, con mắt lộ ra từ sau bộ quần áo kém chất lượng vô cùng sạch sẽ, nhưng vì thức đêm mà hơi đỏ. 

Lục Dịch Trạm coi Bạch Liễu thành đứa trẻ thích nhân vật hoạt hình, anh thuần túy hi vọng Bạch Liễu vì thế mà cảm thấy vui vẻ. 

Anh cũng không có ý muốn Bạch Liễu phải cảm ơn, dĩ nhiên Bạch Liễu chẳng cảm kích tí nào, bởi điều này thật sự là... 

"Anh ta thật ngu xuẩn." Tiểu Bạch Lục mặt không đổi sắc phun tào. 

"Đúng, anh khi đó cũng cảm thấy vậy." Bạch Liễu cười nhẹ một tiếng, "Anh nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngu, sau đó lễ phép giải thích anh không phải fan của Slender Man, anh chỉ là thích đọc truyện kinh dị

mà thôi, xem các sinh vật kinh dị hình thù quái dị ăn loài người ngu ngốc phạm sai lầm mà thôi, anh thích những câu chuyện kinh dị như thế." 

Tiểu Bạch Lục hơi câm nín: "Em cũng thích, nhưng anh ta... hẳn là không thích." 

Chỉ có thể nói trẻ em bình thường đều không thích, khi đó Bạch Liễu trong viện mồ côi là một quái thai, bởi sách tranh hắn xem đều không quá bình thường, hết sức máu tanh, thuộc loại hình giáo viên chú ý đặc biệt, cảm thấy hắn có thiên hướng phản xã hội, rất nhanh các giáo viên quản chế nghiêm khắc hơn, họ đem những thứ Bạch Liễu thích vứt bỏ. 

Sách, đồ chơi, thậm chí là búp bê vải Bạch Liễu nhìn nhiều thêm hai lần, phòng bị cứ như Bạch Liễu là tội phạm đang cải tạo lao động. 

Thật ra ở một trình độ nào đó mà nói, loại phòng bị này không sai. 

Bạch Liễu liền thu lại yêu thích trắng trợn của mình, giả trang thành đứa bé ngoan làm sai biết sửa. 

Lục Dịch Trạm không thích câu chuyện và trò chơi kinh dị không giống bình thường kia. 

Nhưng anh không thích, không đại biểu anh sẽ không cho phép Bạch Liễu thích, anh biết Bạch Liễu thích, chỉ là giả vờ như không

thích thôi. 

"Cậu ta đúng là không thích, song nhân duyên người này luôn rất tốt, không biết từ chỗ nào vơ vét được rất nhiều đồ chơi và truyện kinh dị mang về." Bạch Liễu nhắm mắt, nhớ lại, "Thật sự rất nhiều, sau đó bày đầy trước mặt anh, để cho anh chơi, để cho anh đọc." 

Tiểu Bạch Lục trầm mặc một lúc lâu, cậu hỏi: "Tại sao anh ta phải làm vậy?" 

"Anh cũng hỏi cậu ta như vậy." Giọng Bạch Liễu nhỏ nhẹ đến mức cơ hồ không nghe thấy, "Cậu ta nói, chúng ta không phải bạn sao? Chuyện này tớ có thể giúp cậu, cho nên tớ liền làm." 

Tiểu Bạch Lục phát ra nghi ngờ từ trong nội tâm: "Anh thành bạn của anh ta từ bao giờ? Em nhớ anh chưa đồng ý mà?" 

"Anh cũng không biết." Bạch Liễu nói, "Nhưng Lục Dịch Trạm cứ thế một bên tình nguyện nhận định, anh nói với cậu ấy anh đại khái là một quái thai, sau này nói không chừng sẽ làm chuyện xấu, cậu ấy rất nghiêm túc nói với anh, nếu anh muốn làm người xấu, cậu ấy liền làm cảnh sát tới bắt anh." 

Bạch Liễu cười khẽ một tiếng: "Cho nên cậu ấy bảo anh yên tâm, cậu ấy sẽ không để anh thành người xấu, bởi vì bạn của cảnh sát không thể là người xấu."

"Cậu ấy cùng anh chơi game kinh dị, chơi rất nhiều năm, sau đó dần dần nhận ra anh không phải một người bình thường lắm, nhưng vẫn kiên trì làm bạn với anh." 

"Tại sao?" Tiểu Bạch Lục hỏi lại một câu, lần này cậu có chút mê mang, "Các anh căn bản không lý giải lẫn nhau, cùng anh làm bạn, mang lại cho anh ta chỗ tốt gì sao?" 

"Chỗ tốt gì cũng không có, anh là một người rất phiền phức, ở tất cả mọi mặt." Bạch Liễu rất sảng khoái thừa nhận điểm này, "Anh không giỏi làm người, nhưng bạn anh cũng không phải vì một chỗ tốt nào đó mà làm bạn với anh." 

Tiểu Bạch Lục: "Vậy thì vì cái gì." 

Bạch Liễu: "Cậu ấy chỉ muốn anh có một người bạn." 

Lý do của Lục Dịch Trạm chính là đơn giản như vậy, anh muốn làm bạn với Bạch Liễu, anh muốn Bạch Liễu vui vẻ hơn, muốn Bạch Liễu có một người bạn, không đồng tình không thương hại, anh chỉ là nghĩ vậy, cho nên liền đi làm. 

Lục Dịch Trạm là con người kì quái lần đầu tiên Bạch Liễu thấy, sự tồn tại của loại người này cơ hồ lật đổ tam quan của Bạch Liễu ——người này là một người tốt thuần túy cao cấp, tiêu chuẩn đạo đức cực cao, không có bất kì mục đích tư nhân nào, chỉ là đầu óc

không được tốt lắm, trong thế giới quan của Bạch Liễu, đơn giản là một kẻ ngu tự mình dâng hiến cấp bậc sách giáo khoa. 

Là người bạn duy nhất của Bạch Liễu cả đời này. 

"Trên thế giới này vẫn tồn tại người tốt thuần túy, sự tồn tại của họ vi phạm quy luật tiến hóa và bản năng của loài người, nên họ sống rất khổ." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Nhưng họ vẫn tồn tại, mà em rất nhanh sẽ gặp phải." 

Đúng vậy, Bạch Lục, em sẽ gặp được người bạn nguyện ý chơi trò chơi với em, giả vờ làm Slender Man chọc em cười, bầu bạn cùng em vượt qua năm tháng, Bạch Liễu nhẹ giọng nói trong lòng. 

"Loại người này rất ít thấy phải không?" Giọng Tiểu Bạch Lục vẫn lãnh đạm, "Anh có thể gặp phải một đã là kì tích, em sẽ không gặp được loại ngu xuẩn tình nguyện một bên trả giá vậy đâu." 

"Em sẽ." Bạch Liễu mỉm cười, "Em gặp anh, không phải sao?" 

"Anh biết em là đứa trẻ hư, Bạch Lục, anh biết em có thể bán anh, nhưng anh cuối cùng vẫn nói kế hoạch của mình cho em biết." Bạch Liễu giọng nhu hòa, mang theo cám dỗ kì dị, "Em rất quan trọng với anh, quan trọng hơn kế hoạch, thậm chí quan trọng hơn chính anh." 

"Em là người quan trọng nhất với anh ở đây." Bạch Liễu mỉm cười, "Anh bảo đảm anh sẽ là người bạn kì quái nhưng đáng tin của em."

Lần này Bạch Lục trầm mặc cực kỳ lâu, lâu đến mức Bạch Liễu cho rằng cậu sẽ cúp máy, sau đó Tiểu Bạch Lục lạnh giọng đổi đề tài: "Anh cũng thích game kinh dị? Anh chơi qua trò nào hay hay chưa?" 

Bạch Liễu rũ đôi mắt, khóe miệng hắn nhẹ cong, chậm rãi khoan thai kể chuyện: "Có nha, anh chơi qua hai trò chơi khá hay, một tên là 《 Thị trấn Siren 》, một tên là 《 Trạm cuối bốc lửa 》." 

Hắn mười bốn tuổi vẫn dễ lừa lắm, sẽ bị kẻ ngu tự mình hi sinh như Lục Dịch Trạm đả động. 

Nếu anh gặp phải Bạch Liễu hai mươi bốn tuổi, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều. 

Bạch Liễu không phải quá rảnh nên giúp mình mười bốn tuổi phụ đạo tâm lý, mà hắn cảm thấy Tiểu Bạch Lục cũng không cần, hắn kể một câu chuyện dài như vậy chỉ là để thuyết phục Tiểu Bạch Lục toàn tâm toàn ý phối hợp hắn —— bởi bất hạnh là, công cụ tốt nhất để đầu độc Tiểu Bạch Lục —— tiền, cũng chính là điểm của hắn, đã toàn bộ vứt ra cho bọn Miêu Phi Xỉ. 

Điều này cực kỳ nguy hiểm, tổng điểm Bạch Liễu khống chế trên tay, cũng chính là tổng tiền Bạch Liễu có ít hơn bọn Miêu Phi Xỉ, đạo cụ có lực khống chế rất mạnh với Tiểu Bạch Lục trong tay hắn ít hơn kẻ địch của hắn.

Rất nhanh sau khi Tiểu Bạch Lục thấy họ vào ngày mai, bạn nhỏ bén nhạy này sẽ lập tức nhận ra —— Bạch Liễu không có tiền bằng Miêu Phi Xỉ. 

Đến lúc đó thì khó xử, dưới tình huống Tiểu Bạch Lục biết hai bên đối nghịch nhau, căn cứ vào sự hiểu biết chính mình của Bạch Liễu, Tiểu Bạch Lục tất nhiên sẽ ngả về phe nhiều tiền hơn, cậu rất có thể bán đứng tin tức của hắn cho cha con Miêu Phi Xỉ —— Bạch Liễu rất hiểu chính mình mười bốn tuổi không phải là người có tính phục tùng cao, trước mắt Tiểu Bạch Lục chỉ phục tùng tiền của hắn mà thôi. 

Coi như làm vậy sẽ dẫn tới họa sát thân Tiểu Bạch Lục cũng không quan tâm, dục vọng với tiền tài của hắn năm mười bốn tuổi mãnh liệt hơn hiện tại nhiều. 

Cho nên Bạch Liễu cần một thứ khác có thể kiềm chế Tiểu Bạch Lục làm xằng làm bậy vì tiền, thứ này cần ngang cơ với tiền, từ kinh nghiệm của Bạch Liễu tới xem —— vũ khí mạnh để kiềm chế chính mình chính là Lục Dịch Trạm. 

Lục Dịch Trạm có thể kiềm chế Bạch Liễu với ham muốn tiền tài mãnh liệt không đi trên con đường phạm pháp rất nhiều năm, trừ yếu tố như sự cố chấp muốn cùng Bạch Liễu làm bạn, còn một nguyên nhân rất quan trọng —— đó chính là lòng hiếu kỳ Bạch Liễu

dành cho Lục Dịch Trạm. 

Bạch Liễu là người có lòng hiếu kỳ tương đối mạnh, tràn đầy ham muốn tìm tòi với những sự vật sự việc ly kỳ, phi nhân loại, cảm giác tò mò của hắn với Lục Dịch Trạm qua nhiều năm như vậy chưa từng giảm bớt. 

Bạch Liễu tò mò Lục Dịch Trạm rốt cuộc có thể làm bạn với quái thai là mình tới khi nào, tò mò động lực hành vi của anh là gì, mà khi cảm giác tò mò này đủ mạnh, thậm chí có thể triệt tiêu khát vọng tiền tài của Bạch Liễu ở một trình độ nào đó. 

Lục Dịch Trạm không tồn tại trong phó bản, Bạch Liễu liền kể cho Tiểu Bạch Lục nghe về sự tồn tại của người này, sau đó tự mình vào vai Lục Dịch Trạm, Bạch Liễu lấy ra yếu tố có lực kiềm chế mạnh nhất của Lục Dịch Trạm với mình —— sự tò mò. 

Khi Tiểu Bạch Lục bắt đầu cảm thấy tò mò về hắn, muốn tìm tòi nghiên cứu logic hành vi của hắn, đây chính là bắt đầu của hết thảy. 

Giống như ban đầu hắn với Lục Dịch Trạm vậy. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Lão Lục thật sự là một người tốt, làm bạn với 6 nhiều năm, không hề thấy tức giận khi 6 keo kiệt ra ngoài ăn lẩu cũng phải mang đũa về, còn cảm thấy 6 thật cần kiệm biết lo toan cho gia đình, có thể nói là clter của cha rất dày (?!) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện