Tiểu Mộc Kha có chút không phản ứng kịp: "... Tại sao ngày rửa tội chúng ta lại không bị mang đi?"
Tiểu Bạch Lục: "Dựa theo hiểu biết của anh về lễ rửa tội, trước khi chúng ta được rửa tội thì không có tư cách "hiến" máu, bởi trước rửa tội chúng ta chất đầy tội ác, chỉ có máu tươi mới có thể tẩy sạch tội ác của chúng ta."
Tiểu Bạch Lục vừa nói vừa miễn cưỡng ngáp, cậu liên tục thức đêm hai ngày liền, thật sự có chút mệt nhọc: "Hơn nữa em không phát hiện ra sao? 【 Đám trẻ thổi sáo 】 kia đang cứu người."
Tiểu Mộc Kha ngẩn ra: "Cứu người?"
"Đúng vậy, cứu người." Tiểu Bạch Lục khép hai mắt, chắp tay để trước ngực, an tường mà nằm, giống như một giây tiếp theo liền ngủ, "Trên người chúng mang theo ống truyền và túi truyền không, hẳn là lấy từ bệnh viện tư nhân, cho nên anh đoán chúng biết người đầu tư mắc bệnh hiểm nghèo bên kia chuẩn bị rút máu đứa nhỏ nào, cho nên mới mang chúng đi trước khi chuyện đó xảy ra."
"Chẳng hạn như bạn nhỏ trong phòng chúng ta bị mang đi tối nay, anh thấy ban ngày viện trưởng dẫn cậu ta đi báo danh, nói có 【 người đầu tư 】 muốn nhận nuôi cậu ta." Tiểu Bạch Lục ôn hòa nói, "Sau khi bị nhận nuôi sẽ xảy ra chuyện gì, anh tin em đã thấy rõ ràng trong mơ rồi, Mộc Kha."
Tiểu Mộc Kha nghĩ tới cảnh rút máu tàn khốc trong mơ, không nhịn được rùng mình một cái.
Tiểu Bạch Lục không gợn sóng tiếp tục nói: "Mà cũng bởi vì điều này, nếu anh không đoán sai, đám trẻ bị mang đi đều thấy được chuyện gì sẽ xảy ra trong mơ nhờ tiếng sáo thôi miên, sau đó gặp đám trẻ nít tướng mạo quỷ dị bị rút máu giống hệt trong mơ."
"Đám 【 trẻ nít thổi sáo 】 hẳn biểu đạt với chúng rằng mình cũng là người bị hại, đến để mang chúng đi đến nơi an toàn, vĩnh viễn không cần trở lại, cho nên đám trẻ mới chủ động, tỉnh táo đi theo 【 trẻ nít thổi sáo 】, còn hớn hở vui mừng."
Tiểu Bạch Lục dừng một chút: "Mà 【 người đầu tư 】 của chúng ta đã từ bỏ việc rút máu, cho nên coi như sau lễ rửa tội chúng ta vẫn an toàn."
"Bởi vì chúng ta không cần cứu, cho nên chúng sẽ không mang chúng ta đi."
Tiểu Mộc Kha nằm trên giường, nghiêng người sang nhìn Tiểu Bạch Lục hình như đã ngủ say, không nhịn được hỏi một câu: "... Tiểu Bạch Lục, làm sao anh tin chắc 【 người đầu tư 】 của anh sẽ không ngấm ngầm báo danh, sau đó dẫn anh đi hút máu?"
Tiếng hít thở của Tiểu Bạch Lục đều đều, cậu không trả lời Tiểu Mộc Kha, dường như đã ngủ, Tiểu Mộc Kha phiền muộn thở dài, lẩm bẩm đôi câu như Tiểu Bạch Lục anh đừng cả tin 【 người đầu tư 】, rốt cuộc là ai ngây thơ chứ, sau đó rầu rĩ ngủ rồi.
Trước khi cậu hoàn toàn mất ý thức, nửa tỉnh nửa mê hình như nghe được tiếng Tiểu Bạch Lục rất bình tĩnh trả lời: "Nếu anh ta dám lừa gạt anh, anh sẽ giết anh ta."
Trong bóng đêm của phòng ngủ, còn có hai đôi mắt cứng đờ mở to.
Tiểu Miêu Phi Xỉ và Tiểu Miêu Cao Phụ cả người run rẩy núp trong chăn, chúng nghe xong đối thoại giữa Tiểu Mộc Kha và Tiểu Bạch Lục, cũng thấy đám 【 trẻ nít thổi sáo 】 kinh dị kia, hình như bởi cả hai đều tỉnh táo, đứa trẻ thổi sáo cứ đi vòng vòng trên đầu họ một hồi lâu.
Hai đứa nhóc chưa trải qua đủ loại sự kiện kinh dị trong trò chơi, trở thành người chơi cấp S- nổi danh bị dọa sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, không dám động đậy, nói đi nói lại tuổi thơ của hai người kia cũng chỉ là những đứa trẻ bình thường thôi.
Có lẽ cũng không thể coi như bình thường lắm, một đứa lớn lên có gan giết mẹ, một đứa rồi sẽ dung túng con trai mình ăn thịt thi thể vợ.
Nhưng giết một người mẹ (vợ) mắc bệnh hiểm nghèo, một người đàn bà vô dụng, cùng chính mình bị giết, sao có thể là cùng một chuyện cơ chứ?
Quần áo Tiểu Miêu Cao Phụ đẫm mồ hôi lạnh, chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Mà Tiểu Phi Xỉ có lá gan dùng nước sôi giết mẹ, thích ăn thịt trẻ con, cũng hoàn toàn không chấp nhận nổi việc mình bị đối đãi như vậy —— vừa nghĩ đến tương lai chính mình sẽ bị rút máu thành dáng vẻ chỉ còn da với xương kia, Tiểu Miêu Phi Xỉ sợ đến sắp hỏng mất, chân không nhịn được co quắp.
Cho dù cậu ta dùng chăn che kín đầu, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào hết sức áp chế.
Nghe thấy phòng ngủ truyền tới hai tiếng hít thở nặng nhọc cùng tiếng khóc rất nhỏ, trên gương mặt an tường của Tiểu Bạch Lục như đã ngủ từ lâu bỗng nhiên hiện ra một nụ cười kì dị.
——————
6 giờ 15 phút sáng thứ ba, điện thoại của Bạch Liễu đúng lúc vang lên.
"Chào buổi sáng, quý ngài người đầu tư." Tiểu Bạch Lục rất có lễ phép vấn an, "Tối hôm qua em phát hiện..."
"Trẻ nít thổi sáo?" Bạch Liễu mở màn hình hệ thống, rất thú vị hỏi ngược lại.
【 Sách Quái Vật tập 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đổi mới —— Trẻ nít dị tật (1/3) 】
【 Tên quái vật: trẻ nít dị tật (trạng thái cuồng bạo sau rút máu) 】
【 Đặc điểm: thích mang trẻ em đi vào đêm khuya 】
【 Nhược điểm: ??? (cần thăm dò) 】
【 Phương thức tấn công: chích rút máu (A+), điện thoại định vị (A+) 】
【 Kích hoạt phương thức tấn công mới: trẻ nít thổi sáo bướng bỉnh, kĩ năng cấp A, có thể dùng tiếng sáo dẫn dụ mang đi thân phận phụ của người chơi 】
【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu thu gom đủ phương thức tấn công của Trẻ nít dị tật 】
Tiểu Bạch Lục đầu bên kia yên tĩnh lại, cậu không hỏi tại sao Bạch Liễu biết có chuyện gì xảy ra, mà không hề dao động tiếp tục báo cáo: "Đúng vậy, xuất hiện khoảng 2 giờ sáng, có thể thôi miên trong lúc ngủ, tạo giấc mơ bị người đầu tư rút máu trong tương lai..."
Bạch Liễu an tĩnh nghe xong Tiểu Bạch Lục báo cáo, như có điều suy nghĩ: "Xem ra trẻ nít quái dị và các em là cùng phe, cũng đúng, các em cũng thuộc về người bị hại, đám trẻ dị tật đuổi các em mỗi đêm phỏng chừng có mục đích giống trẻ nít thổi sáo, làm các em mất tích, nhưng chủ yếu là giấu các em đi để bảo vệ, không để bọn anh tìm thấy các em."
Tuy nhiên, về việc giấu ở nơi nào —— một đám quỷ con giấu một đám trẻ con ở một chỗ mà không người sống nào tìm được, chỗ ẩn núp kia là âm phủ hay dương gian còn khó mà nói, Bạch Liễu cảm thấy bị đám trẻ nít kia mang đi có thể là chết theo cách khác, chẳng qua an tường hơn mà thôi.
Dựa theo đoạn 《 người thổi sáo 》 mang trẻ em đi mà xem, đám trẻ bị mang đi chắc đều chết chìm, chỉ là chết đi một cách vui vẻ trong tiếng sáo.
Quan điểm của Tiểu Bạch Lục và Bạch Liễu vô cùng nhất trí, cậu lãnh đạm nói: "Em không cảm thấy là bảo vệ, chắc cũng là chết, nếu mỗi đêm đều có trẻ em bị mang đi, với số lượng trẻ em lớn như thế, còn phải để đám người đầu tư các anh không tìm ra, em không nghĩ rằng một đám trẻ con đã chết có thể sắp xếp tốt cho một đám trẻ con khác."
"Đúng vậy, chẳng qua cũng có chỗ có thể lợi dụng." Bạch Liễu híp mắt lại, "Đám trẻ nít thổi sáo hẳn biết bằng cách nào có thể chạy khỏi viện mồ côi khép kín."
Tiểu Bạch Lục yên tĩnh lại: "Anh cần em thoát khỏi viện mồ côi Ái Tâm?"
"Đúng." Bạch Liễu nói. "Vấn đề bây giờ ở chỗ, nếu em theo trẻ nít thổi sáo rời khỏi viện mồ côi, vậy em cần làm gì để bảo vệ tốt chính mình từ tay đám trẻ đó, hơn nữa không chỉ chạy, mà còn phải kéo theo người khác cùng chạy."
Ngón tay Bạch Liễu gõ gõ mép giường, đôi mắt hắn cất giấu rất nhiều suy nghĩ tối tăm không rõ: "Người khác ở đây bao gồm tất cả mọi người, cả Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, em phải dẫn chúng chạy ra ngoài, sau đó ——"
"Giết chúng, sau đó lấy máu cho anh đúng không?" Tiểu Bạch Lục giọng không gợn sóng bổ sung, "Chuyện này không thành vấn đề, em có thể để chúng đi theo, nhưng phải thêm tiền."
"Mỗi người một trăm nghìn."
Bạch Liễu hơi ngừng một lát, hắn miễn cưỡng cong khóe miệng: "Đồng ý."
"Tuy nhiên giao dịch có hai điểm cốt yếu nhất phải chú ý, nếu em vi phạm một trong hai nội dung giao dịch sẽ hủy bỏ ——" Bạch Liễu nhàn tản bổ sung, "Thứ nhất, nhiệm vụ chính là chạy đi, bảo vệ an toàn cá nhân em là chủ yếu, an toàn của Mộc Kha và Lưu Giai Nghi chỉ là thứ yếu, nếu không cách nào bảo đảm không thể tùy tiện hành động."
"Thứ hai, giết chết Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ không phải nhiệm vụ của em." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Nếu như có thể, anh hi vọng em để anh làm chuyện này, Tiểu Bạch Lục, em dù sao cũng mới mười bốn tuổi, anh hai mươi bốn rồi, có lẽ thích hợp làm loại chuyện này hơn em, dĩ nhiên, anh vẫn trả hai trăm nghìn cho em như thường."
Lần này Tiểu Bạch Lục yên lặng rất lâu, sau đó cậu hỏi, giọng mang theo chút nghi ngờ: "Mười bốn tuổi và hai mươi bốn tuổi làm chuyện này, có gì khác nhau sao?"
"Thực chất cũng không có gì khác nhau." Bạch Liễu dừng một chút, "Nhưng anh không muốn để em làm, chờ em trưởng thành, có thể tự gánh vác trách nhiệm cho hành động của mình rồi hãy quyết định có làm một người xấu hay không đi."
"Hiện tại việc xấu hãy để người trưởng thành như anh tới làm đi, anh bạn nhỏ."
Chờ Tiểu Bạch Lục cúp máy, Bạch Liễu ngửa về phía ánh mặt trời nhợt nhạt ngoài cửa sổ thở ra một hơi, hắn thật sự bị Lục Dịch Trạm lải nhải đến mức thành phản xạ có điều kiện rồi.
Vừa rồi, nháy mắt Tiểu Bạch Lục nói cậu muốn giết người, phản ứng đầu tiên của Bạch Liễu chính là mình đang xúi giục trẻ vị thành niên phạm tội, đây là tội rất nặng, Lục Dịch Trạm sợ nhất Bạch Liễu làm ra chuyện này, dù gì Bạch Liễu cực kỳ giỏi khoản đó.
Cho nên mỗi ngày Lục Dịch Trạm phải nhắc đi nhắc lại tám trăm lần rằng hắn không thể tẩy não trẻ vị thành niên, làm hắn dù cho đang trong trò chơi, cũng theo bản năng tránh xa.
Chẳng là để hắn làm vẫn tốt hơn, nhiệm vụ của Tiểu Bạch Lục bên kia quá nhiều, giết Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đối với Tiểu Bạch Lục mà nói cũng chẳng phải việc gì dễ dàng cho cam, nhiệm vụ chủ yếu của Tiểu Bạch Lục vẫn là chạy, tốt nhất đừng để giữa đường xảy ra sự cố gì thì hơn.
9 giờ sáng.
Loa phát thanh thông báo bệnh nhân có thể ra khỏi phòng bệnh hoạt động, cùng với bệnh nhân mới có thể đi tham dự lễ rửa tội của trẻ em mình đầu tư.
【 Hệ thống nhắc nhở: Kích hoạt nhiệm vụ, người chơi nhận được cuộc gọi mời dự lễ từ trẻ em có thể tới viện mồ côi Ái Tâm xem trẻ em rửa tội 】
Bạch Liễu hiện tại đang ở trong phòng bệnh của Mộc Kha, hôm nay là lễ rửa tội, song 【 Bạch Liễu 】 đã chết, năm 【 người đầu tư 】 cần tới tham dự lễ rửa tội thiếu mất một người, Bạch Liễu và Mộc Kha, một trong hai người tất nhiên phải có một buông tha nhiệm vụ này, rất rõ ràng người đó chính là Mộc Kha.
Trạng thái tinh thần của Mộc Kha rất kém, cậu liên tục hai đêm không ngủ đọc sách ghi nhớ, hơn nữa còn bị hút máu rồi đuổi bắt, khóc suốt một buổi tối, cho nên hiện tại đôi mắt tiểu thiếu gia sưng to như mắt cá vàng, ngây ngốc nằm ngửa trên giường bất động.
Tiểu thiếu gia thật ra không thích giường rơm ướt ướt dính dính lắm, nhưng giờ cậu thật sự không có tinh lực để so đo mấy thứ này.
Hiển nhiên, vị tiểu thiếu gia dùng não quá độ rất cần nghỉ ngơi, mà Bạch Liễu quyết định lấy thân phận người đầu tư 【 Mộc Kha 】 tham gia lễ rửa tội.
Nhưng Mộc Kha cần nghỉ ngơi là một chuyện, có thể nghỉ ngơi hay không lại là một chuyện khác.
Cậu căn bản không ngủ được, cho dù mệt đến mức nói một chữ cũng không muốn, chỉ cần nhắm hai mắt lại, trong đầu Mộc Kha toàn là hình ảnh cùng tin tức lộn xộn, tâm lý bị kích thích quá nhiều khiến đầu cậu nhức như muốn nứt ra, coi như Bạch Liễu nhường giường cho cậu ngủ, chính mình ngủ trên đất, cậu cũng không ngủ được.
Mộc Kha thấy Bạch Liễu từ dưới đất đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Mộc Kha giùng giằng bò dậy, có chút lo âu nhìn Bạch Liễu: "Nếu không cứ để tôi đi đi, tôi là Mộc Kha thật, bọn họ nếu còn đạo cụ gì có thể thăm dò thật giả, tôi cũng có thể ứng phó."
"Không cần." Bạch Liễu sửa sang lại đồng phục bệnh nhân của mình, hắn tối qua ngủ dưới đất, dùng sách lót một chút, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, sắc mặt rất mệt mỏi.
Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Mộc Kha trên giường: "Tôi có chuyện cần cậu ở lại bệnh viện làm, chuyện này cũng chỉ có cậu có thể làm được."
Mộc Kha ngẩn ra: "Chuyện gì?"
"Tôi cần cậu giúp tôi tra tư liệu một vài bệnh nhân." Bạch Liễu nói.
Tuyến thời gian của phó bản viện mồ côi là mười năm trước, đúng vào thời gian mà tại hiện thực, các xí nghiệp gia bắt đầu quyên tiền thành lập viện mồ côi.
Hai viện mồ côi là hai hình thức biểu hiện khác nhau của cùng một phó bản, dựa theo liên hệ giữa 【 Trạm cuối bốc lửa 】 và 【 Vụ đánh bom tại Kính Thành 】, mặc dù hình thức thể hiện ra ngoài của phó bản trò chơi và sự kiện thực tế có sự khác biệt, nhưng sự kiện nòng cốt đều như nhau —— rất có thể đám xí nghiệp gia kia cũng làm ra chuyện giống 【 người đầu tư 】, lấy máu trẻ con nuôi huyết linh chi chữa bệnh.
Cho dù Lục Dịch Trạm có năng lực tra án đến quỷ thần khiếp sợ đi chăng nữa cũng không tìm được bất kì manh mối nào rằng xí nghiệp gia có ra tay với trẻ em, dù sao đã mười năm trôi qua, manh mối hoàn toàn đứt gãy, đám trẻ bị rút máu hơn nửa đã chết hết, muốn tra ra dấu vết gì quá khó khăn.
Mà cho dù có manh mối, phỏng chừng cũng sớm bị đám xí nghiệp gia sử dụng quyền lực quét dọn sạch sẽ, nếu không họ sẽ không bỏ mặc viện mồ côi, để địa điểm phạm tội thoát khỏi khống chế.
Cuối cùng Bạch Liễu có từ trò chơi ra ngoài, nói cho Lục Dịch Trạm biết tại viện mồ côi đã xảy ra chuyện gì, Lục Dịch Trạm cũng tin tưởng lời giải thích huyền huyễn của Bạch Liễu, nhưng không có chứng cứ, bọn họ cũng không có cách nào làm gì các xí nghiệp gia danh tiếng cực tốt, giải thưởng vinh dự vô số kia.
Nhưng Bạch Liễu đồng ý giúp Lục Dịch Trạm tra chuyện này, hơn nữa đã nhận thù lao —— hắn thích tuân thủ giao dịch.
Chuyện bên ngoài trò chơi không làm được, bên trong trò chơi chưa chắc không thể.
Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha: "Mộc Kha, chờ chút nữa tôi viết ra vài cái tên cho cậu, ban ngày y tá trông coi bệnh nhân khá lỏng, cậu nhìn xem có cơ hội lẻn vào phòng hồ sơ tìm tư liệu, sau đó ghi nhớ toàn bộ tư liệu về mấy người này giúp tôi."
"Nhất là tên đứa trẻ họ dùng làm thuốc dẫn, cùng với thời gian lấy máu, tốt nhất là nhớ được toàn bộ, sau đó chờ tôi trở lại nói cho tôi biết."
Tư liệu, bệnh án tương đối phức tạp, muốn để người khác lẻn vào phòng hồ sơ, trước khi y tá kịp phát hiện nhớ hết tư liệu là chuyện rất khó.
Tuy nhiên với Mộc Kha mà nói đây là chuyện rất đơn giản, cậu không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Có thể, anh nói cho tôi tên bệnh nhân đi."
Bạch Liễu nói ra mấy cái tên, hỏi Mộc Kha: "Nhớ tên những người này sao?"
Mộc Kha gật đầu, gật đầu xong cậu hơi nhíu chân mày, nghi ngờ đặt câu hỏi: "Đây đều là tên xí nghiệp gia đầu tư trong hiện thực mà? Sao tên họ lại xuất hiện trong phòng hồ sơ của phó bản?"
Bạch Liễu rũ mi: "Bọn họ có thể không phải người bình thường, tồn tại trong phó bản hẳn ở dạng quái vật, nếu như có thể, Mộc Kha, cậu cố hết sức nhớ tên tất cả bệnh nhân người đầu tư có đăng ký tên."
Mộc Kha ngẩn ra: "... Phải nhớ toàn bộ? Tại sao?"
"Một viện mở côi mở mười năm đến gần đây mới bắt đầu không có người đầu tư..."
Nói tới chỗ này, Bạch Liễu hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục:
"Đầu tư viện mồ côi tư nhân cần một khoản tiền rất lớn, nếu sau lưng không có một lợi ích gì đó chống đỡ, tôi cảm thấy nó không quá có thể duy trì trong một thời gian dài như vậy, có nhiều tập đoàn đầu tư không hồi báo, trừ phi đã hình thành đường dây sản xuất hàng hóa."
Bạch Liễu tỉnh táo phân tích, "Rất rõ ràng hàng hóa mà một viện mồ côi cung cấp chính là trẻ em, cùng với các sản phẩm phụ trẻ em mang lại, thông thường mà nói tôi sẽ liên tưởng đến mại dâm trẻ em, nhưng trong trường hợp này có thể là buôn máu."
Thái độ Bạch Liễu có một loại lạnh lùng gần như không có nhân tính, hắn không tình cảm trần thuật: "Một viện mồ côi mở mười năm, một lần có thể vào ở mấy trăm trẻ em, với số lượng máu khổng lồ như thế —— tôi cảm thấy người có thể cứu không chỉ có mấy xí nghiệp gia mắc bệnh hiểm nghèo thành lập viện mồ côi trên mặt nổi đâu."
Bạch Liễu dùng ánh mắt bình tĩnh khiến Mộc Kha sởn tóc gáy nhìn cậu, "Nếu tôi suy đoán không sai, tài liệu lưu trữ trong phòng hồ sơ, trừ người chơi ra ——"
" —— đều là người đầu tư từng rút máu trẻ em chữa bệnh trong hiện thực."
【 Hệ thống cảnh cáo: nội dung người chơi Bạch Liễu đang thảo luận có liên quan tới trung tâm của hiện thực và trò chơi, cuộc hội thoại đã được xử lý tắt tiếng 】
Mộc Kha hoàn toàn ngây người, cậu có chút không tỉnh hồn lại được, tay chân luống cuống, sống lưng lạnh toát đứng lên xuống giường: "Chờ một chút, Bạch Liễu ý anh là —— không, từ từ, nếu cần ghi nhớ tất cả tư liệu trong phòng hồ sơ, trong thời gian ngắn tôi không thể nhớ hết nhiều như vậy! Tôi, đầu óc tôi hiện tại không quá tốt, mà điều anh vừa nói rốt cuộc có ý gì..."
"Cụ thể tôi sẽ giải thích cho cậu sau." Bạch Liễu cắt ngang câu hỏi của Mộc Kha, hắn nhàn nhạt liếc Mộc Kha đang kinh hoàng thất thố một cái, "Nếu cậu không nhớ được toàn bộ, vậy nhớ trọng điểm mấy người tôi vừa nói là được, phạm tội ở mức độ này, giữa họ hẳn có đường dây liên hệ chặt chẽ, chỉ cần bắt được mấy cái, rất dễ rút cả củ cà rốt ra khỏi đất."
Bạch Liễu đẩy cửa ra, hắn quay đầu nhẹ gật đầu một cái với Mộc Kha có chút ngốc ngốc ngồi bên mép giường, thần sắc ôn hòa: "Nghỉ ngơi một chút, tôi cần cậu lúc nào cũng duy trì trí nhớ chính xác, tin tức cần cậu ghi nhớ còn rất nhiều."
"Tôi không cần nghỉ ngơi, tôi không ngủ được, tôi sẽ đi nhớ bệnh án giúp anh ngay bây giờ... Tài liệu... Thời gian ngắn tôi không nhớ hết, vậy tranh thủ tăng thời gian lên là được..." Vừa nói, Mộc Kha vừa chậm rãi chớp mắt, cậu lắc lắc đầu, cái đầu cậu đột nhiên rất nặng, Mộc Kha ngả người đập đầu xuống giường, hô hấp có chút gấp gáp nhìn Bạch Liễu đang nắm nắm đấm cửa.
Bạch Liễu mặt không biểu tình nhìn Mộc Kha ngã xuống giường: "Cậu cần nghỉ ngơi, Mộc Kha."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng thuốc ngủ dạng hít liều cao với người chơi Mộc Kha 】
Mộc Kha hai mắt tối sầm, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, khó khăn nâng mí mắt lên, chỉ thấy Bạch Liễu xoay người đóng cửa, biến mất giữa hai bờ mi khép lại, cậu đưa tay ra muốn giữ lấy bóng lưng Bạch Liễu, song ngón tay cậu chỉ có thể động đậy hai cái, cậu không cam lòng nhắm mắt lại.
"Tôi không muốn nghỉ ngơi... Tôi phải làm việc..."
Trước khi ý thức Mộc Kha hoàn toàn biến mất, cậu nghe được câu nói cuối cùng của Bạch Liễu: "Thuốc ngủ có hiệu lực đến khoảng 11 rưỡi trưa, khi đó y tá đang dùng cơm, phòng hồ sơ không có ai, cậu tỉnh lại lúc đó tương đối thích hợp."
"Ngủ ngon, Mộc Kha."
Mộc Kha co thành một đoàn trên giường rơm, cậu nhắm hai mắt lại, hít thở đều đều, ngủ rất say.
Bạch Liễu nhìn một cái, xoay người khóa trái cửa —— tinh thần Mộc Kha quá kém, từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn thuộc trạng thái giật mình quá độ, cả người như một con mèo xù lông phát run, giấc ngủ thiếu thốn sẽ ảnh hưởng lớn đến trí nhớ của cậu.
Thời gian thích hợp để Mộc Kha an toàn nghỉ ngơi trong trò chơi không nhiều, Bạch Liễu có thể hiểu tính cảnh giác quá độ của Mộc Kha.
Chỉ có hôm nay, Miêu Phi Xỉ Miêu Cao Phụ đều không có mặt, mật độ tuần tra của y tá ban ngày cao, xác suất quái vật ra ngoài thấp, không có thời gian nào thích hợp cho Mộc Kha nghỉ ngơi hơn lúc này.
Nhưng bản thân việc Bạch Liễu không ở bên sẽ khiến Mộc Kha cảm giác cực độ không an toàn, Mộc Kha quả nhiên vừa thấy Bạch Liễu đứng dậy liền đứng dậy theo, trong mắt toàn tơ máu còn muốn đi theo, nhìn là biết hoàn toàn không ngủ, Bạch Liễu dứt khoát cho Mộc Kha một liều.
9 giờ 30 phút, tất cả người đầu tư tới tham gia lễ rửa tội tập hợp ở cổng bệnh viện.