Vừa ra khỏi phòng bệnh của Diệp Viên Hy thì Mạn Mạn bật điện thoại lên xem thấy tin nhắn của Hàn Chiêu Dạ:
"Cô ấy như thế nào rồi"
Anh đã nhớ lại chuyện trước kia"
Um"
Tuy không nói nhưng nhìn vào có thể thấy được cậu ấy đang tự trách bản thân mình, hiện giờ tôi phải đi tiển Lưu Quang Khải đoạn đường cuối rồi anh có thể qua bệnh viện chăm sóc cho Viên Hy giúp tôi không"
"Được"
Mạn Mạn đi không lâu thì cánh cửa phòng bệnh của cô được bật mở.
Hàn Chiêu Dạ và một người khác bước vào, trên tay của người đó có cầm theo rất nhiều trái cây và có cả cháu.
Hàn Chiêu Dạ:"Cô tỉnh rồi à"
"Anh là người đã cứu tôi"
Thấy anh im lặng cô ngầm hiểu mình đã đoán đúng nên lại tiếp tục lên tiếng:
Cám ơn anh, àk anh đến đây có việc gì không"
Cô khóc"
Có một người bạn vì bảo vệ tôi nên đã qua đời" Nói đến đây nước mắt cô lại rơi.
Khóc chỉ làm cho con người trở nên mềm yếu.
Nếu như việc khóc có thể làm bạn cô sống lại thì tôi không cản nhưng hiện tại cô khóc chỉ làm cho mọi người thêm lo lắng và bận rộn mà thôi"
Diệp Viên Hy nghe anh nói thì cô ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn anh:
Nhưng tôi có thể là gì ngoài việc khóc đây"
Thay vì khóc thì cô hãy dưỡng thương cho tốt để sau này rèn luyện cho bản thân mình thật mạnh để người khác không cần bảo vệ cô nữa"
"Vậy anh có thể dạy tôi tự bảo vệ mình được không"
Được nhưng cần phải có điều kiện"
Điều kiện gì"
Không được khóc nữa"
Vừa nói anh vừa đổ cháu ra tôi tôi khuấy cho bớt nóng rồi bón cho cô ăn.
Diệp Viên Hy không hiểu vì sao người đàn ông này chỉ cần nói vài câu thôi cô liền cảm thấy bản thân mình không còn tự trách bản thân như trước hơn nữa cô cũng có bài xích với anh.
Nhìn anh cẩn thận nhẹ nhàng bón từng muỗng cháo cho mình thì cô cảm thấy con người anh cũng không tệ như những gì mình đã tưởng.
Khi cô ăn xong thì anh rút một miếng khăn giấy ướt lao miệng cho cô sạch sẽ rồi lấy điện thoại của mình ra điện cho ai đó.
Đến khi cuộc gọi kết nói được rồi thì anh đưa cho cô.
Mạn Mạn:"Tâm trạng của cậu đã đỡ hơn chưa"
Hai người quen nhau"
Ờ thì cũng hơi quen quen"
Nhìn cô lúc này có vẻ đỡ hơn lúc nãy thì anh khẽ mỉm cười còn tay thì gọt vỏ táo rồi cẩn thận tách ra đưa đến miệng cho cô.
Diệp Viên Hy đang nói chuyện với Mạn Mạn thì cảm thấy có gì ở trước miệng mình nên há miệng ra cắn một cái, đến khi phát hiện có gì đó sai sai thì táo đã nằm trong gọn trong bao tử cô rồi.
Thấy cô quay qua nhìn mình thì anh chỉ khẽ hỏi:
Táo ngọt không"
Nhìn vào đôi mắt của anh cô như bị thôi miên mà trả lời:
Ngọt"
Àk không, sao anh lại đúc táo cho tôi"
"Vì thích"
"Anh đúng là điên mà"
Nói với anh xong thì cô quay qua nói chuyện với Mạn Mạn, lần này nhìn Lưu Quang Khải được hạ nguyệt thì cô không khóc nữa mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ:
Cám ơn anh đã bảo vệ tôi, chúc anh đi vui vẽ và tôi sẽ cố gắng học hỏi đển bản thân mình mạnh hơn để không còn ai vì tôi mà chết nữa đâu"
Hai tuần sau.
Hàn Chiêu Dạ đang ngồi trong phòng làm việc nghe Châu Khải Hiên báo cáo xong lịch trình làm việc của ngày hôm nay thì lên tiếng:
Khi nào Viên Hy xuất viện"
Sáng hôm nay "
Cậu dời công việc sáng nay xuống buổi chiều đi"
Châu Khải Hiên nghe anh dặn dò thì gật đầu rồi đi ra ngoài làm việc của mình còn anh thì cũng rời khỏi công ty lái xe đến trước bệnh viện.
Nhìn hình dáng cô được Mạn Mạn cùng Đặng Duy Khánh dẫn ra đưa lên xe rồi chạy đi thì anh mới an tâm quay xe về biệt thự.
Cô hiện vẫn chưa nhớ được ký ức lúc trước nên anh không biết mình hiện giờ mình có mối quan hệ gì với cô.
Là đối tác làm ăn, bạn bè hay tình một đêm? Bỏ qua những suy nghĩ ngỗn ngang đó anh đánh tay quay xe rồi chạy về công ty.
Đến chiều khi anh vừa bước ra khỏi phòng hợp thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Mạn Mạn nên anh gọi lại cô:
Có chuyện gì"
"Anh mau đến xem tình hình của Viên Hy đi"
Cô ấy bị làm sao"
Từ khi xuất viện về cô ấy cứ luôn nhốt mình trong phòng tập không cho ai vào cả"
Tôi qua liền"
Khi anh vừa đến biệt thự của cô thì lập tức có người ra tiếp đến rồi dẫn anh đến trước một căn phòng có Mạn Mạn đang đứng.
Vừa thấy anh cô nàng liền nhét vào tay một cái chìa khóa rồi lên tiếng:
Nhờ anh chăm sóc cho Viên Hy, tôi có việc phải đi đây"
Hàn Chiêu Dạ nhìn chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay liền biết cô nàng này chính là đang giúp anh có cơ hội để được tiếp xúc cô.
Cánh cửa vừa mở ra anh lập tức nghe thấy những tiếng súng liên hoàn được vang lên..