Buổi chiều sau khi tan ca thì cô về nhà tắm rửa xong thì đi đến nơi hẹn với Lập Tần.
Nơi mà anh đặt là một quán ăn bình thường nhưng không gian nơi đây rất thoát đãn và sạch sẽ, trong thời gian làm bạn với cô Lập Tần luôn để ý thói quen ăn uống và sở thích của cô.
Đối với những cô gái khác họ luôn thích những nơi xa hoa và các món ăn đắt tiền nhưng đối với Diệp Viên Hy thì hoàn toàn khác.
Cô rất thích các quán ăn bình dân và có khung cảnh thiên nhiên tươi mát, vừa ăn vừa ngắm cảnh, chỉ mới vừa nghĩ đến thôi đã thấy một bầu trời lãng mạn.
Vừa vào đến quán ăn thì cô lại nhớ đến món lẩu ngày hôm qua, nếu như bệnh của cô không đột nhiên tái phát và trở nặng là đã được ăn món lẩu mà anh tự tay nấu rồi.
Nhưng không sao, anh đã hứa là khi nào rảnh sẽ bù cho cô một nồi lẩu khác và còn chơi bài cùng cô nữa.

Nhiều lúc Diệp Viên Hy nghĩ đó có phải là sự thương hại mà anh dành cho một người sắp chết không.
Lập Tần vừa nhìn thấy cô đến thì chủ động đứng dạy kéo cái ghế phía đối diện ra rồi mời cô ngồi vào, một hành động ga lăng của người đàn ông làm biết bao nhiêu người phụ nữ đốn tim vì nó quá chu đáo.

"Anh không cần phải làm vậy đâu"
"Đó chỉ là một hành động lịch sự thôi, cậu không cần phải để ý như vậy.

Hôm nay cậu ăn gì cứ gọi thoải mái đi, tôi mời"
"Dạo này tôi đang tập giảm cân nên không ăn tối, hay là chúng ta uống nước đi"
"Vậy cậu muốn uống gì"
"Một ly nước ép cam"
"Được"
Sao khi gọi nước xong rồi thì hai người bắt đầu bàn về dự án, từ đầu đến cuối cô chỉ nói về công việc còn những chuyện tình cảm cô không hề có ý muốn nhắc đến.
Ngồi ở đó được một lúc thì hai người bàn xong dự án, trước khi đứng rời đi cô còn ở lại và nói với Lập Tần:
"Tôi biết cậu thích tôi nhưng mà tôi thật sự không phải là người thích hợp đối với cậu.

Đoạn tình cảm này cậu hãi chôn vùi và quên nó đi.

Cậu xứng đáng có được một người con gái tốt hơn tôi.
Tôi nói điều này ra thực sự sẽ khiến cậu đau lòng nhưng mà tôi buộc phải nói ra, giữa tôi và cậu mãi mãi sẽ không bao giờ có kết quả nên cậu đừng tốn công phí sức để làm những chuyện vô bổ nữa"
"Theo đuổi cậu không phải là chuyện vô bổ"

"Nếu không phải chuyện vô bổ thì nó chính là chuyện cực kỳ vô bổ"
Khi cô vừa nói xong thì không biết từ đâu xuất hiện một người con gái chạy lại rồi cầm nguyên ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt cô.
"Nhìn bề ngoài là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp nhưng bên trong lại là một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông, nói cho cô biết người đàn ông này là vị hôn phu của tôi, trong tương lai người làm vợ của anh ấy cũng là tôi, cô đừng mong cướp được anh ấy từ tay tôi"
Nói xong thì người con gái ấy hung hăng giơ tay lên đánh cô nhanh mai mắn là Lập Tần kịp thời cản lại, tuy đánh người không được nhưng miệng lưỡi thì cứ chửi mãi.
Những lời từ miệng buôn ra ngày một cai độc khiến cho những người đang ăn xung quanh chú ý rồi bàn tán nói cô là người thứ ba đi phá hoại gia đình của người khác nên bây giờ người ta mới đi đánh ghen.
Lập Tần vừa giữ Diệu Linh lại, sắc mặt khó xem đến cùng cực nhưng vẫn nhìn về rồi phía cô rồi nói lời xin lỗi.

Diệp Viên Hy đừng một bên nhìn về phía người con gái làm khùng làm điên phía trước mà gương mặt ngày càng lạnh.
Vì bị hất nước mà lớp makeup của cô trôi bớt nên nhìn Diệp Viên Hy trong khá nhếch nhát, xong khí chất của cô vẫn không lẫn vào đâu được, tỏ ra vô cùng rõ ràng.
Nhân lúc Lập Tần chú ý đến cô mà Diệu Linh thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh rồi sao đó chạy nhanh lại như muốn đánh cô nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến người muốn đánh thì đã bị một cánh tay khác bắt lại.
Ngay lập tức cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến Diệu Linh la toán lên:
"Anh là ai, mau thả tôi ra, hôm nay tôi phải đánh chết con hồ ly tinh này"

Huân Phong cảm thấy người phụ nữ này không được bình thường nên anh xoay người qua đứng trước che chắn cho Diệp Viên Hy, cứ mỗi một tiếng chửi của Diệu Linh được phát ra thì bàn tay anh càng xiếc chặt khiến cho đối phương phải kêu đau thay vì tiếng chửi đó.
Đợi đến khi đối phương không chịu nổi nữa mà khóc toán lên thì anh mơi buôn tay ra, lúc này trên cổ tay trắng noãn của Diệu Linh xuất hiện một vệt đỏ chói mắt.
Sao khi được thả ra thì cô gái ấy tức giận, định lên tiếng mắng chửi Huân Phong nhưng lời còn chưa ra đến miệng thì đã lên tiếng:
"Chó khôn không cắn người, nếu như đã cắn người thì thành chó dại, mà chó dại thì không nên đi lung tung"
"Anh nói ai là chó dại hả"
Ở đây ngoài cô ra thì chẳng ai giống chó dại cả"
Diệu Linh vừa nghe anh nói mình là chó dại thì tức giận nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị cô từ phía dưới đi lên, trong tay không biết từ đâu cầm hẵng một ly nước rồi trực tiếp hất thẳng vào người cô gái ấy:
"Tôi hôm nay ra đường quên xem ngày nên mới gặp phải người điên như cô".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện