8 giờ 35 phút.

Ngu Tinh xách theo bánh gạo nếp được đóng gói cẩn thật, xuống điểm dừng xe bus gần trường Lâm Thiên.

Xung quanh trường có hàng dãy các cửa hàng tiện lợi, chỉ có một nhà không kinh doanh, cô rảo bước trên vỉa hè, thỉnh thoảng cúi đầu xem di động.

Đồng Hựu Tĩnh đang trên đường tới.

Ngu Tinh không muốn cô ấy nóng vội:

【 Tớ vừa đến thôi còn đợi cả anh Thịnh Diệc. Cậu đi từ từ thôi. 】

Lối đi bộ cao hơn so với mặt đường, trời tối đèn xe chiếu qua, Ngu Tinh lơ đãng không cẩn thận bước hụt. Theo bản năng cô sợ gói bánh rơi xuống đất nát nhừ nên dùng tay ôm chặt, cơ thể không chống đỡ được đập thẳng xuống mặt đất.

Cơn đau nhức như dòng điện chạy dọc theo đầu gối đi lên, chân cô cọ xát vào mặt đường đau đến hít hà một hơi. Ngu Tinh nằm bẹp dí nửa ngày, một lúc sau khó khăn giãy giụa đứng lên.

Quần tất bị rách một đường nhỏ gần đầu gối, từ bên ngoài nhìn vào do cô mặc váy nên không dễ phát hiện. Nếu cô không cử động mạnh, hẳn là vết rách sẽ không rộng ra thêm. Ngu Tinh kéo trên kéo dưới đảm bảo không để ai nhìn ra vết rách.

Cô bước đi không được tự nhiên như trước, nhìn có vẻ cà nhắc. Cô quay lại cửa hàng tiện lợi vừa đi qua để hỏi mua băng dán cá nhân nhưng phát hiện họ đã bán hết. Nhân viên cửa hàng đang thu dọn chuẩn bị nghỉ làm. Cô ngượng ngùng không muốn vì một hộp băng dán cá nhân khiến người bán đi ra tận kho hàng, đành xua tay nói không có việc gì.

Cô mua nước sạch và khăn giấy ngồi trước cửa tiệm, rửa sạch sẽ tơ máu và bụi đất bám trên vết rách.

Ngu Tinh gửi tin nhắn âm thanh cho Đồng Hựu Tĩnh trên WeChat: “Trước khi bọn mình gặp nhau, cậu tiện đường mua giúp tớ băng dán cá nhân và thuốc sát trùng nhé?”

Vừa gửi đi chưa đến mười giây, Đồng Hựu Tĩnh sốt ruột đáp lại: “Làm sao vậy? Cậu bị thương ở đâu?”

Cô ấy nói: “Không sao đâu, tớ không cẩn thận té ngã, đầu gối xước một chút.”

Đồng Hựu Tĩnh vừa nghe liền cảm thấy không ổn: “Để tớ đi nhanh hơn! Ra trường rồi tớ dẫn cậu đi bệnh viện!”

Ngu Tinh cố gắng ngăn cô ấy lại: “Cậu mang giúp tớ băng dán cá nhân và thuốc sát trùng là được.”

“Thật sự không có việc gì?”

“Thật sự.”

“Tớ sẽ đến đó nhanh thôi!”

Ngu Tinh vui vẻ: “Tớ đang đợi anh Thịnh Diệc, cậu tới rồi nhớ gọi cho tớ.”

Sương đêm mang theo hơi lạnh trong không khí, Ngu Tinh ngồi ở cửa hàng tiện lợi đối diện trường, bất chợt rùng mình.

Đồng Hựu Tĩnh vừa đi vừa lải nhải trách cô không cẩn thận.

Ngu Tinh bất đắc dĩ: “Tớ không nhìn kỹ, trong tay còn xách theo đồ……”

Hàn huyên được vài phút, cô nhận được điện thoại của Thịnh Diệc.

Ngày trước cô từng cho cậu ta số của cô: “Nếu tôi chưa kịp đọc tin nhắn, anh có thể gọi cho tôi theo số này.”

Cô vẫn luôn để ý mục tin nhắn, không thấy tin nào mới, không ngờ đến cậu ta trực tiếp gọi cho cô.

Ngu Tinh đứng lên: “…… Tôi đang ở cửa hàng tiện lợi…… Tôi thấy anh rồi.”

Cô không nói nhiều, cất di động rồi sang đường về phía chiếc siêu xe đang đỗ.

Thịnh Diệc thích sưu tập xe, lại là một chiếc cô chưa thấy qua. Cô đi cà nhắc về phía cửa sổ ghế phụ, cửa sổ xe được hạ xuống.

Ngu Tinh cong lưng, nâng túi bánh lên: “Học trưởng, cái này……”

Cô dự định gửi bánh cho cậu ta rồi về kí túc, bất ngờ Thịnh Diệc yêu cầu: “Lên xe.”

Cô lập tức sửng sốt.

“Không nghe thấy? Lên xe.”

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại trong bụng, Ngu Tinh kéo cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.

Thịnh Diệc: “Thắt dây an toàn vào.”

Ngu Tinh cẩn trọng đáp lại: “Tôi còn phải gặp Đồng Hựu Tĩnh, cô ấy đang trên đường tới……”

Giọng điệu cậu ta càng kiên quyết: “Thắt dây.”

Ngu Tinh thấy cậu ta dần mất kiên nhẫn, không dám phản bác, ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn.

Giây tiếp theo, Thịnh Diệc nhấn chân ga, xe lao như bay trên đường.

Cô chưa từng ngồi trên xe nào chạy nhanh như vậy, đặc biệt bọn họ còn ở trong nội thành.

Cửa sổ xe mở ra một chút, gió lạnh từ bên ngoài thốc vào, Ngu Tinh cảm thấy hô hấp của cô mất khống chế.

Cô không thích loại cảm giác mạo hiểm này. Người khác có lẽ cảm thấy theo đuổi kích thích khiến họ sảng khoái. Nhưng cô không giống họ, cô cẩn trọng nâng niu sinh mạng của mình.

Hai tay cô nắm chặt vào nhau, mặt mũi Ngu Tinh trắng bệch. Gió thổi rát làn da của cô, mắt kính tuột xuống do không chịu nổi sức gió, mái tóc rối loạn làm mắt cô đau đến mức, cô chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.

“Học trưởng……”

Giọng nói mỏng manh trong gió thoáng qua, Ngu Tinh không chịu được nữa cầu xin: “Học trưởng! Đi…… Đi chậm một chút……!”

Cô không chắc chắn Thịnh Diệc nghe được lời cô nói hay không, nhưng tốc độ chạy có vẻ đã giảm bớt, tiếng gió nhỏ dần khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Qua mười phút xe chạy với tốc độ cao khiến cô hãi hùng lo sợ, chiếc xe dừng lại bên bờ sông gần với con đường rẽ vào công viên.

Cách đó không xa là con đường nắp nập xe cộ, tiếng nhạc khiêu vũ truyền đến từ công viên thả vào trong không khí cảm giác lả lơi. Xe của Thịnh Diệc đậu sát bờ sông, nếu chăm chú lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng sóng nước lăn tăn.

Trong xe yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Thịnh Diệc hạ cửa sổ xe bên cạnh cậu xuống một nửa, dường như muốn hóng gió.

Không khí trầm lặng duy trì vài phút.

Nhịp đập của Ngu Tinh dần bình ổn, sắc mặt trở nên hồng hào hơn.

Thịnh Diệc nhìn cô: “Em rất sợ?”

Ngu Tinh gật gật đầu.

Đầu ngón tay gõ gõ nhẹ nhàng vào tay lái, Thịnh Diệc nói: “Trong nội thành giới hạn tốc độ, chúng ta đi vẫn còn chậm. Đua xe chạy trên đường núi mới thật sự kích thích.”

Cô tái mặt, vẻ mặt như gặp phải ma: “Tôi không thích.”

Thịnh Diệc dường như hơi cong môi.

Không tiếp tục chủ đề này nữa, cậu ta hỏi: “Em bảo sẽ làm điểm tâm?”

“À đúng vậy.”- Ngu Tinh cầm túi đặt trên đùi lên, trong túi có hai hộp bánh, cô nhấc một chiếc hộp ra ngoài, thò tay lấy một miếng bánh đưa cho cậu ta.

Thịnh Diệc liếc vài giây, duỗi tay nhận miếng bánh.

Tâm tình Ngu Tinh có chút khẩn trương. Cậu ta thong thả ung dung nhấm nháp, Ngu Tinh vụng trộm kiểm tra phần chân đau, nhẹ nhàng không để lại dấu vết.

Chân vẫn còn đau, cơn nhức lâm râm kéo dài.

Bỏ qua chuyện đôi chân đau nhức, Ngu Tinh nhìn chằm chằm biểu cảm củaThịnh Diệc.

Nhưng cậu ta bình tĩnh ăn xong, trên mặt lại là vẻ lạnh tanh không biểu cảm.

Cô nhịn không được hỏi: “Ăn ngon không?”

Cậu ta hỏi lại: “Em làm?”

Ngu Tinh gật đầu.

Hai phần tặng cho Thịnh Diệc và Đồng Hựu Tĩnh đều do cô đích thân làm. Quà tặng cần có thành ý.

Cơ mặt Thịnh Diệc thả lỏng, biểu cảm nhàn nhạt: “Cũng tạm.”

Không thể hiểu là an ủi hay đả kích, Ngu Tinh hơi thất vọng, bưng hộp gỗ hỏi: “Anh muốn ăn thêm hay không……?”

“Không được.” Cậu ta lắc đầu, hiển nhiên không hứng thú.

Ngu Tinh im lặng, đậy nắp hộp lại, đặt trên đùi.

Cô nghe Thịnh Diệc hỏi: “Em đi đâu?”

“Trường học, tôi hẹn Đồng Hựu Tĩnh ở cổng trường.”

Cậu ta gật đầu, khởi động động cơ.

Khi đi đi như bão cuốn, trở về cậu ta lái ôn hòa hơn nhiều.

Ngu Tinh ngồi trên ghế phụ không nói chuyện.

Cô định đưa điểm tâm cho cậu ta nếm thử, thời gian chủ yếu bọn họ ở trên đường còn thời gian ăn bánh không đáng là bao, thậm chí bọn họ nói với nhau không nhiều.

Cậu chỉ là ngọn gió kiêu ngạo.

Trước đây cô đã từng nghe nói con người Thịnh Diệc tính cách tùy tiện, phóng khoáng, đơn giản, tàn nhẫn.

Tin đồn về nụ cười tủm tỉm ôn nhu như gió xuân, tính cách thần bí khó đoán đều là giả.

Ngu Tinh lần đầu tiên có cơ hội chứng kiến.

Nhìn một loạt hành động đột ngột của cậu ta, dường như đây mới là bản chất thật sự. Tính cách tùy hứng, không để ai vào trong mắt, không gì trói buộc được cậu ta. Kiểu người như cậu ta, muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản.

Ngoại trừ xe cộ và đua xe, không có điều gì có thể khiến cậu ta chú ý.

Ánh mắt Thịnh Diệc trở nên chăm chú, cậu ta hỏi: “Em lạnh à?”

Ngu Tinh sửng sốt: “Á? Không tôi……”

Ánh mắt cậu ta càng dán chặt lấy cô: “Tôi thấy em luôn giữ quần tất.”

Vừa theo bản năng chạm vào chỗ đau, Ngu Tinh không biết cậu ta nhìn thấy, ngượng ngùng: “Không đâu, tôi không lạnh.”

Hai tay cô thu lại, không dám duỗi thẳng.

Xe gần đến Lâm Thiên, Thịnh Diệc nhận một cuộc điện thoại.

“Có việc?”

“…… Ừ.”

Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, chỉ có đầu bên kia nói còn cậu ta vẫn im lặng, cậu ta nói: “Đã biết.”

Ngu Tinh không muốn nghe lén chuyện riêng của cậu, Thịnh Diệc lại liếc cô một cái: “Chân của em bị thương?”

Cô ngập ngừng: “Tôi……”

Cậu ta nói: “ Vừa nãy Đồng Hựu Tĩnh gọi cho tôi, cô ấy nói di động của em tắt máy, bảo tôi nói với em cậu ta mua được thuốc rồi, mau đến đó.”

Ngu Tinh lấy di động ra xem, quả nhiên máy hết pin.

“Di động hết pin rồi.”

Thịnh Diệc nhíu mày, truy hỏi: “Chân của em bị thương?”

Ngu Tinh ngước mắt, xấu hổ: “Tôi té ngã phía trước trường học.”

“Đầu gối?”

“Ừm…… Quần tất có vết rách.”

Khó trách cô luôn giữ chặt, Thịnh Diệc thoáng trầm mặc, nói: “Tôi đi tiệm thuốc.”

Ngu Tinh vội nói không cần: “Đồng Đồng đã mua thuốc rồi, tôi đến cổng trường chờ cô ấy là được!”

Cô liều mạng ngăn cản, dáng ngồi ngay ngắn như sợ cậu chuyển tay lái.

Thịnh Diệc không biểu lộ ý kiến, đột nhiên hỏi: “Đi đường cũng ngã được?”

“Á. Đang xem di động nên không chú ý, trong tay cầm thêm đồ……” Ngu Tinh có cảm giác mất mặt, “Nên ngã đập chân xuống đất.”

Hai hộp điểm tâm lẳng lặng nằm trên đùi cô.

Thịnh Diệc không nói một lời, lái xe thẳng đến Lâm Thiên.

Ngu Tinh nói lời cảm tạ rồi cởi bỏ dây an toàn nhưng không mở được cửa xe. Cô nghi hoặc quay đầu: “Học trưởng?”

Cậu ta cau mày, chỉ chỉ hộp bánh trên đùi cô.

Ngu Tinh có cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn nhưng vẫn lập tức đưa cho cậu.

Thịnh Diệc nhận hộp bánh rồi mở ra, cầm lấy một cái bánh gạo nếp, biểu cảm không vui vẻ cho lắm đút chiếc bánh vào miệng.

Ngay cả cô cũng cảm thấy cậu ăn một cách khổ sở, không có chút nào cảm giác thưởng thức đồ ăn ngon.

Thật ra Ngu Tinh không tin tưởng tay nghề của mình cho lắm.

Trong khoảng thời gian ngắn này cô muốn hỏi cậu ta, bánh cô làm rất khó ăn sao? Nhưng cậu ta đang ăn bánh, hỏi vấn đề này không phải tương đương với việc nghi ngờ cậu ta có bệnh. Bánh khó ăn còn ăn, đây là bệnh thích ngược?

Cô không dám hé răng.

Dù cậu ta cố nhẫn nhịn thế nào, dáng vẻ của cậu đã tố cáo cậu không thích ăn bánh cô làm.

Thịnh Diệc miễn cưỡng ăn mấy miếng, đến miếng tiếp theo, động tác mới thực hiện được một nửa cậu ta đã trả bánh về vị trí cũ.

“Chỗ còn lại.”

Cậu ta cất hộp bánh đi: “Để lần sau ăn.”

Ngu Tinh:……

Bánh khó ăn như vậy cậu không ăn nữa là được, cố quá làm gì.

Đột nhiên, có một vật cứng nho nhỏ rơi về phía cô, Ngu Tinh cuống quít bắt trúng.

Cô quan sát chăm chú, đồ vật cậu ta ném đến là thẻ tín dụng.

“Em tự đi mua thuốc và quần tất đi.” – Thịnh Diệc tùy ý nói: “Thẻ này không có mật mã.”

“Tôi cũng có tiền……”

Ánh mắt sắc bén của cậu ta hướng về phía cô, Ngu Tinh miễn cưỡng im lặng.

……

Buổi chiều thứ tư, khối 10 và 11 được nghỉ học để đi lao động, trừ các học sinh khối 12 những người còn lại tiến hành tổng vệ sinh theo lệnh của nhà trường.

Ngu Tinh được sắp xếp đi dọn dẹp xung quanh hồ.

Cô vừa bắt đầu xuất phát thì nhận được tin nhắn của Đồng Hựu Tĩnh: 【 Tớ ra chỗ Thẩm Thời Ngộ lấy đồ, đợi lát nữa tớ qua tìm cậu. 】

Vừa đến hồ, cô phát hiện bạn trực nhật cùng cô là Khâu Hủy Ni.

Trước đó lớp cho phép mọi người đăng kí vị trí trực nhật, cô đã nhắm trước nhiệm vụ dọn dẹp toilet. Thế nhưng sau một hồi sắp xếp, cô được giao quét dọn cái hồ sau trường. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô.

Ngu Tinh cảm thấy chuyến làm chung này sẽ không có kết quả tốt. Cô đi sang một bên, cúi đầu quét lá rụng.

Khâu Hủy Ni tức tối trong lòng. Việc được sắp xếp ra chỗ khỉ ho cò gáy này quét dọn vốn khiến cô ta phiền lòng. Thấy người làm cùng là Ngu Tinh, cô ta cảm thấy kẻ sắp xếp phía sau muốn thêm dầu vào lửa.

Trước kia cô ta cầu mong người trực nhật cùng là Ngu Tinh. Cái đồ nhà quê nghèo hèn dễ bắt nặt, cô ta chỉ cần ném cây chổi cho Ngu Tinh, để cậu ta làm phần việc hai người.

Nay đã khác xưa.

Ngu Tinh có Đồng Hựu Tĩnh chống lưng, dạo gần đây hay bám lấy Thịnh Diệc, đột nhiên cô ta không động vào Ngu Tinh được.

Khâu Hủy Ni càng nhìn càng tức tối, ánh mắt hằn học không ngần ngại hướng thẳng về Ngu Tinh. Ngu Tinh không nói câu nào, chuyên tâm quét rác, trong mắt coi như không có người bên cạnh.

Cô ta tỏ vẻ hiền lương thục đức làm gì?

Tìm được chỗ dựa có thời hạn nên tỏ ra ghê gớm, đồ đê tiện!

Ngu Tinh lười quan tâm đến Khâu Hủy Ni, quét xong sớm thì công việc kết thúc càng nhanh. Lát nữa Đồng Hựu Tĩnh tới tìm cô, các cô có thể đi ra mấy con phố bên ngoài dạo một vòng.

Cô mải suy nghĩ nên không để ý tới ánh mắt Khâu Hủy Ni dần trở nên lạnh lẽo.

Trầm mặc quét xong hơn phân nửa mảnh đất trống, Ngu Tinh dừng lại thở dốc.

Cô quay đầu nhìn lại, Khâu Hủy Ni còn đứng ở chỗ cũ, quét qua loa vài chiếc lá cây.

Cô mệt mỏi kiệt sức, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Cậu quét nhanh một chút.”

Khâu Hủy Ni không thể tin nổi lời mình vừa nghe, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngu Tinh.

“Cậu sai bảo tôi?”

Ngu Tinh bối rối, cúi đầu mím chặt môi.

Sự tức giận trong lòng Khâu Hủy Ni được tích tụ từ ngày này qua ngày khác, câu nói vừa rồi của Ngu Tinh như giọt nước tràn ly khiến cô ta bùng nổ.

Ngu Tinh là loại người gì!

Không an phận làm việc còn dám sai bảo cô ta?!

Quan sát vị trí Ngu Tinh đang đứng, Khâu Hủy Ni bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ. Cơn tức giận lấn át lí trí đã thôi thúc cô ta hành động. Cô ta cầm chặt cây chổi trên tay rồi nhẹ nhàng đặt xuống nền đất, bước từng bước về phía Ngu Tinh.

Nghe thấy tiếng động di chuyển từ đằng sau, Ngu Tinh theo bản năng quay đầu, không kịp phòng bị Khâu Hủy Ni đang đứng sát cạnh cô.

Đột nhiên có bàn tay dùng lực đẩy Ngu Tinh vào trong hồ, rơi xuống vùng nước sâu, mắt cá chân sượt qua hàng rào sắt thấp quanh hồ.

Khâu Hủy Ni đứng ở trên bờ tỏ vẻ “kinh ngạc” che miệng.

“Ôi! Mình không cố ý……”

“Ngu Tinh!”

Đúng lúc đó có một tiếng hét kinh hãi vang lên, một bóng người xông tới khu vực hồ.

Khâu Hủy Ni sửng sốt đến mức không kịp phản ứng. Đồng Hựu Tĩnh ngay lập tức ném túi đồ đang xách, chạy một mạch đến nơi, đảo mắt nhìn quanh rồi nhảy vào trong hồ.

……

Thẩm Thời Ngộ nghe được tin tức Đồng Hựu Tĩnh nhảy hồ, lập tức bỏ dở việc đang làm chạy hùng hục ra hồ. Người truyền tin nói năng hàm hồ không rõ, cậu ta cũng không rảnh lo hỏi lí do cô nhảy hồ.

Hôm nay Tần Hoài đến Lâm Thiên hóng hớt, ngồi lì trong phòng nghỉ chơi hơn nửa giờ, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đột nhiên cậu ta chứng kiến Thẩm Thời Ngộ sợ hãi vội vàng chạy về phía hồ, Tưởng Chi Diễn và Thịnh Diệc ngay lập tức theo sau nên cậu ta đành đi theo họ.

Một đám người vây quanh hồ của trường không dám áp sát. Vừa thấy bọn họ tới liền tự giác tránh đường.

Sắc mặt Thẩm Thời Ngộ lo âu, giọng nói trở nên run rẩy: “Đồng Hựu Tĩnh?!”

“Tớ ở đây —

Cậu quay đầu về phía phát ra âm thanh, trên mặt đất bên hồ có hai người ướt như chuột lột đang ngồi, cả hai đều được bọc kín bằng khăn bông.

Thấy cậu ta hấp tấp đi tới, Đồng Hựu Tĩnh vội nói: “Tớ không sao.”

Thẩm Thời Ngộ vọt tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhìn chăm chú, xác nhận cô không sao mới yên tâm, giọng nói có chút hờn giận: “Cậu vẫn ngồi dưới đất làm gì?”

“Tớ không thấy di động đâu……”

“Di động quan trọng quan trọng hơn tính mạng cậu sao? Sao cậu lớn rồi vẫn hành động thiếu suy nghĩ như thế? Lâu rồi tớ không giáo huấn nên cậu thèm đòn phải không.”

Đồng Hựu Tĩnh không rảnh lo cãi nhau với cậu ta, thở hổn hển nói:

“Còn có Ngu Tinh……”

Thẩm Thời Ngộ lúc này mới chú ý tới người đang ngồi quấn khăn bông co ro bên cạnh. Cậu ta vốn tùy ý nhìn qua, không thèm để ý muốn thu hồi ánh nhìn, chợt hoảng hốt kinh ngạc, khuôn mặt hiện lên vẻ sửng sốt.

Gương mặt trắng sáng, tóc mái bằng dày nặng dính ướt được gạt sang hai bên lộ ra vầng trán nhiều năm không thấy mặt trời. Ngày thường hai bên tóc che kín khuôn mặt, lúc này thả về phía sau dán sát lỗ tai.

Bởi vì ướt đẫm, mái tóc của cô không giống mũ giáp bọc lên đầu.

Đồng Hựu Tĩnh vất vả lấy lại giọng:

“…… Kính của cậu ấy rơi mất rồi.”

Vầng trán, lông mày, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi…… Khuôn mặt thật của Ngu Tinh hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt mọi người.

Vì trước đo cô rơi xuống nước nên sắc mặt vẫn trắng bệch, làm nổi bật đường nét kiều diễm thanh thoát như mỹ nhân trong tranh cổ.

Lời nói cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô.

—— Nhưng chắc chắn là khuôn mặt thu hút động lòng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện