Sau sự cố, Khâu Hủy Ni ngay lập tức bị đưa tới văn phòng Hội Học Sinh. Cô ta thấp thỏm chờ đợi hồi lâu, đoàn người Ngu Tinh mới đến.

Ngu Tinh và Đồng Hựu Tĩnh đã thay quần áo đang nắm tay nhau bước vào văn phòng. Ánh mắt của những người đến sau lạnh lùng hướng về phía Khâu Hủy Ni, sự soi mói khiến cô ta xấu hổ rụt cổ vào trong áo.

Đồng Hựu Tĩnh đã nói rõ không để yên cho cô ta với giọng điệu hăm dọa. Khâu Hủy Ni xem như tự lấy đá đập chân mình. Ngay khi Đồng Hựu Tĩnh vừa nhắc nhở trông chừng cô ta tránh để cho cô đi mất, Thẩm Thời Ngộ lập tức sắp xếp Hội Học Sinh xử lý.

Lập tức, Hội Học Sinh cử người đi lập biên bản xử lí. Đám người Thẩm Thời Ngộ bàng quan ngồi trên sô pha. Trước ánh mắt công kích của nhiều người như vậy, Khâu Hủy Ni nắm chặt hai tay, cảm xúc khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng tiết ra lớp mồ hôi mỏng.

“Tôi tận mắt nhìn thấy cậu đẩy Ngu Tinh xuống nước. Tôi là nhân chứng.” Đồng Hựu Tĩnh nói: “Xung quanh hồ có lắp camera, Hội Học Sinh đã liên hệ với thầy phụ trách để xem đoạn phim theo dõi, nếu cậu không nhận thì chúng ta có thể đối chiếu với hình ảnh từ đoạn phim.”

Vừa đứng dậy liền trực tiếp đi vào vấn đề, không nói mấy lời khách sáo vô nghĩa, rõ ràng Đồng Hựu Tĩnh bực bội đến không nể mặt ai.

Ngu Tinh không biết bơi!

Nếu không phải cô kịp thời nhảy xuống, Ngu Tinh ở trong nước quẫy loạn lung tung, đột nhiên bị rút gân hay có chuyện ngoài ý muốn, mất mạng người thì làm sao bây giờ? Vừa ngu xuẩn lại độc ác, hai mặt tính cách này Khâu Hủy Ni đều có đủ.

Khâu Hủy Ni sắc mặt trắng bệch: “Tớ…… Tớ……”

Cô ta lắp bắp giảo biện: “Tớ không cố ý…… Tớ chỉ là…… Vừa lúc đến gần cậu ấy, không cẩn thận đụng vào……”

“Không cố ý?” Đồng Hựu Tĩnh cười lạnh: “Thời điểm cô ấy rơi xuống nước, cậu đứng trên bờ đang làm gì? Cậu đang cười đó! Cậu không biết tôi thấy cả biểu cảm của cậu đúng không?”

Trên mặt hiện lên một tia sửng sốt, Khâu Hủy Ni co rúm lại nói: “Tớ, tớ quá hoảng loạn không phản ứng kịp……”

“Đến tận lúc này cậu vẫn không thừa nhận cậu cố ý đẩy tôi phải không?” – Thình lình, Ngu Tinh hỏi một câu.

Tầm mắt của những người còn lại trong phòng tập trung trên người cô, mà cô chỉ nhìn chằm chằm Khâu Hủy Ni trước mặt.

Khoảnh khắc Khâu Hủy Ni thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Tinh như có tia sét đánh thẳng từ đỉnh đầu cô ta. Giây tiếp theo trong lòng cô ta sinh ra sự uất hận. Còn không phải do con nhỏ đó tiếp cận Thịnh Diệc! Còn không phải nó đã tìm được chỗ dựa!

Kiêu ngạo cái gì! Bừa bãi mắng chửi cái gì!

Sự ghen ghét cùng tức giận nhất thời như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trong lòng Khâu Hủy Ni.

Cô ta cắn răng, gương mặt vì tức giận mà ửng đỏ, kiên quyết không thừa nhận: “Tớ thật sự không cố ý!”

Nhóm người Thịnh Diệc ngồi ở trên sô pha chứng kiến hết thảy.

Liếc nhìn về phía Thịnh Diệc, Khâu Hủy Ni nhanh chóng điều chỉnh sang biểu cảm oan ức, ánh mắt đáng thương chân thật giãi bày.

“Ngu Tinh, cậu đừng như vậy……”

“Tớ…… Tớ vẫn luôn cảm thấy cậu hiền lành tốt bụng, chăm chỉ đọc sách…… Bây giờ cậu thân với bạn mới, vẻ ngoài khác hoàn toàn với trước kia. Dạo gần đây nhiều người lớp mình cũng không dám tới gần cậu, trước khi làm gì cũng đều suy nghĩ đến tâm trạng của cậu ——”

Nói tới đây, cô ta trộm nhìn mọi người xung quanh một lượt.

“Nhưng tớ không hiểu sao cậu lại làm ra chuyện như vậy? Đồng Hựu Tĩnh không thấy rõ tình huống, cậu ấy cho rằng tớ đang cười. Thật ra lúc đó tớ đang sợ hãi vì thấy cậu không cẩn thận rơi xuống nước. Hiểu lầm của cậu ấy tớ có thể hiểu được, cũng có thể giải thích. Nhưng sao cậu bày ra vẻ mặt hùng hổ dọa người như vậy, bức ép tớ thừa nhận chuyện tớ không hề làm?”

Dáng vẻ Khâu Hủy Ni như sắp khóc: “Cậu ghét tớ đến mức bất chấp tất cả sao? Ngu Tinh, lương tâm cậu không day dứt……”

Chát——!

Ngu Tinh đột nhiên đến gần, giơ tay tặng cho Khâu Hủy Ni một bạt tai.

Cả phòng rơi vào trạng thái yên lặng.

Sắc mặt Ngu Tinh bình tĩnh: “Tớ không thẹn với lòng, lương tâm cũng không day dứt.”

“Cậu……!”

Khâu Hủy Ni dùng tay che lại gương mặt, hai mắt oán hận nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên vẻ hung ác. Cô ta làm trò trước nhiều người như vậy nhưng không làm cho Ngu Tinh sụp đổ nên đành cố nhẫn nhịn không đánh trả.

Áp xuống cơn tức giận muốn xé nát người trước mặt, Khâu Hủy Ni tỏ vẻ uất ức một lần nữa tựa như không hề cảm thấy cách làm của mình vô cùng ngu ngốc: “Ngu Tinh, sao cậu……”

“Tôi đánh cậu đó.” Ngu Tinh chặn họng cô ta: “Cậu oan ức sao?”

Khâu Hủy Ni sửng sốt.

Ngu Tinh lần đầu tiên dùng ánh mắt kiên cường nhìn cô ta:

“Tôi không ôn hòa, không hiền lành thân thiện, đó là chuyện của tôi. Việc tôi kết bạn mới càng không liên quan đến cậu. Từ ngày tôi học ở Lâm Thiên, cậu và những người trong lớp đã bắt nạt tôi thế nào? Trào phúng giễu cợt thân phận, ép tôi chép bài tập, trực nhật sáng chiều đều đến tay tôi…… Mấy người ngày ngày thay đổi biện pháp để bóc lột và khinh thường tôi. Lương tâm cậu đã từng day dứt chưa?”

Không muốn nghe câu trả lời của cậu ta, Ngu Tinh nói tiếp: “Với những việc cậu đã làm, tôi trả lại cho ngươi một cái tát cũng không hề quá đáng, huống hồ hôm nay cậu mang sinh mạng tôi ra đùa giỡn. Chuyện tôi không biết bơi cậu biết không? Cậu không biết, cũng căn bản không quan tâm. Trong mắt cậu, tính mạng của tôi không hề quan trọng, có thể tùy tiện giẫm đạp. Suy nghĩ của cậu như vậy đúng không?”

Khâu Hủy Ni chưa thấy qua dáng vẻ này của Ngu Tinh, ngơ ngác không nói nên lời.

Sắc mặt Ngu Tinh càng thêm lạnh:

“Trước đây tôi nén giận bởi vì tôi chỉ muốn sống yên ổn ngày qua ngày, cũng bởi vì tôi không có năng lực phản kháng. Cậu cảm thấy tôi hiện tại cáo mượn oai hùm cũng được, chó cậy thế chủ cũng ổn nốt. Nhưng việc hôm nay cậu đẩy tôi xuống nước, có khả năng khiến tôi mất mạng, tôi nhất định phải trả cậu một cái tát!”

“Dựa vào điều gì cậu cảm thấy tôi vĩnh viễn nhẫn nhịn mọi hành động của cậu? Cậu coi tôi như vật vô tri vô giác sao?”

“Thời điểm cậu ép tôi tới đường cùng, dù bên cạnh tôi không còn ai bảo vệ, tôi cũng nhất định cá chết lưới rách cùng cậu.”

“Tôi thật lòng khuyên cậu, về sau đừng đến gần tôi nữa.”

Ngu Tinh trước mặt mọi người nào còn hình ảnh ngoan ngoãn dễ bắt nạt, rõ ràng cô ấy lí trí một cách đáng sợ.

Trước thế tấn công như chẻ tre của Ngu Tinh, Khâu Hủy Ni sợ hãi tới mức sửng sốt.

Thẩm Thời Ngộ đột nhiên nói chuyện thêm dầu vào lửa: “Ngày đó học thể dục, chẳng phải lớp 11-3 đã bắt Ngu Tinh dọn đệm một mình? Cô ta còn nói bóng gió như thể oan ức lắm?”

“Lợi hại, lợi hại.” Đồng Hựu Tĩnh nghẹn họng nửa ngày, không nhịn được vỗ tay trào phúng: “Cậu còn nói bóng gió Ngu Tinh giở trò chèn ép? Hiện tại không phải cậu là lá cờ đầu trong phong trào bắt nạt sao?…… Tỉnh lại đi!”

Vài người ngồi trên sô pha, ánh nhìn đều mang theo vẻ khinh miệt.

Thịnh Diệc cũng ngồi ở chỗ đó, cậu thu lại ánh mắt, trong mắt không hề mang theo ấm áp, thậm chí cảm xúc chán ghét cũng không có. Ở trong mắt cậu, Khâu Hủy Ni chẳng qua là kẻ thừa thãi dơ bẩn.

Sắc mặt Khâu Hủy Ni bỗng dưng trắng bệch đến không còn sức sống. Người khác đã xem hết, cũng có đánh giá cho riêng mình.

Cách cô ta bảo vệ bản thân chẳng khác nào làm bộ làm tịch, bịt tai trộm chuông.

Đột nhiên, cô ta cảm thấy mình giống vai hề nhảy nhót, biến bản thân thành trò cười cho kẻ khác.

……

Tần Hoài đến Lâm Thiên một chuyến, vốn định hóng hớt người yêu Thịnh Diệc, kết quả tâm trạng cậu ta không tốt.

Trên đường lái xe về nhà, Tần Hoài càng nghĩ càng bực bội.

Cuộc tranh cãi xảy ra ở Hội Học Sinh nằm ngoài dự kiến của cậu ta. Cậu coi trọng khuôn mặt Ngu Tinh, vốn tưởng rằng cô gái này nhu nhược không biết phản kháng, không nghĩ tới tính tình cô ấy mạnh mẽ uy hiếp người khác trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Người đẩy cô ấy xuống nước lúc sau không biết bởi vì xấu hổ hay tức giận đã rơi vài giọt nước mắt. Ngu Tinh không muốn liên quan đến cô ta, trực tiếp tặng một cái tát, coi như đáp trả sự bắt nạt từ trước. Chuyện đẩy xuống nước hôm nay cũng gộp cùng nợ ân oán trước đó, không có cái tát thứ hai, chỉ yêu cầu cô ta xin lỗi trước mặt mọi người.

Thời điểm xử lí xong vụ náo loạn, Đồng Hựu Tĩnh từ chối đi ăn cùng, lôi kéo Ngu Tinh đi trước một bước.

Tần Hoài không túm được cơ hội nói chuyện cùng Ngu Tinh, đương nhiên nguyện vọng ngồi cùng bàn ăn cũng ngâm nước nóng.

Vốn đã buồn bực, trước khi đi, cậu ta còn thấy Thịnh Diệc phân phó cho người trong Hội Học Sinh: “Thông báo với giáo viên để dạy dỗ. Nếu còn lần tiếp theo, ném cô ta ra khỏi cổng trường Lâm Thiên.”

Sắc mặt cậu cùng Thẩm Thời Ngộ, Tưởng Chi Diễn nhất thời trở nên vi diệu.

Khó có thể miêu tả tâm trạng từ khi ra khỏi Lâm Thiên đến bây giờ, Tần Hoài dùng sức nắm chặt tay lái.

“Đừng nghĩ.”

Thẩm Thời Ngộ ban đầu dẫn Tần Hoài đến nên Tần Hoài muốn mời cậu ta đi ăn. Thẩm Thời Ngộ rảnh rỗi đáp ứng ngay lập tức, định gọi cho mấy người nữa nhưng bọn họ lười vận động không muốn ra ngoài, vì thế chỉ mình cậu ta ngồi xe Tần Hoài.

Thẩm Thời Ngộ biết cậu ta suy nghĩ gì nhưng chuyện này thật sự không có biện pháp giải quyết.

Ở phòng nghỉ, chính miệng Thịnh Diệc nói “Không giúp”, lúc ấy ba người bọn họ đều sửng sốt. Sau đó Tần Hoài bắt đầu suy nghĩ, trước đó Thịnh Diệc và Ngu Tinh có quan hệ gì……

Cố tình nói ra hai chữ kia, Thịnh Diệc không chịu giải thích, bộ dạng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Không ai đoán được suy nghĩ trong lòng cậu ta, hại bọn họ đau đầu vô ích.

Thẩm Thời Ngộ chỉ có thể khuyên Tần Hoài: “Con gái thôi mà, trước khi tìm được cô ấy, mày cũng thiếu gì người theo đuổi? Anh trai đây sẽ giới thiệu cho mày, mày thích người thế nào tao cũng chiều! Mặt xinh dáng chuẩn tha hồ cho mày lựa!”

Tần Hoài không nói chuyện, trầm mặc lái xe.

……

Tiết tự học buổi tối cùng ngày, Khâu Hủy Ni đứng trên bục giảng trước mặt cả lớp xin lỗi Ngu Tinh.

Thành công khiến mọi người trong lớp xôn xao.

—— thủ hạ lưu tình.

Tất cả mọi người ngầm hiểu, lần này Ngu Tinh vẫn thả cho Khâu Hủy Ni một con ngựa. Nếu cô làm đến cùng, dựa vào mối quan hệ tương thân tương ái với Đồng Hựu Tĩnh, chỉ cần cô mở miệng nhờ vả, Đồng Hựu Tĩnh sẽ ném Khâu Hủy Ni xuống hồ mà không thèm do dự.

Chỉ trong thời gian ngắn, từ lớp 11-3 rồi đến cả trường, thái độ của mọi người đối với Ngu Tinh thay đổi một cách vi diệu.

Một phương diện là không dám trêu chọc.

Về phương diện khác, ai cũng quan tâm nhan sắc thật của cô.

Bộ dạng quê mùa ban đầu hóa ra do che giấu? Mắt kính, tóc mái, tóc sau, tất cả đã che phủ bao trùm lên gương mặt gương mặt xinh đẹp.

Từ khi Ngu Tinh rơi xuống nước cho đến khi được vớt lên, không đến hai giờ, tin tức truyền khắp cả năm cấp.

Ban đầu có người cảm thấy tin tức khoa trương. Rõ ràng có sự bất đồng, chắc vì đã quen với dáng vẻ quê mùa, khuôn mặt của người rơi xuống nước khác với lúc trên bờ, mọi người liền cảm thấy xinh đẹp —— không ít người có suy nghĩ này.

Ăn xong bữa chiều Ngu Tinh và Đồng Hựu Tĩnh trở về khu dạy học lớp 11, dọc theo đường đi những người tình cờ chạm mặt hai cô đều kinh ngạc ngẩn ngơ.

Những nam sinh không nghe được tin bát quái, ở hành lang gặp phải Ngu Tinh, hai mắt sửng sốt dán chặt lên người cô, còn tưởng rằng có học sinh mới tới, hết nhóm này tới nhóm kia chen chân vào lớp 11-3 liều mạng hỏi thăm.

Toàn bộ niên cấp trải qua một buổi tối mười phần náo nhiệt.

Nhưng Ngu Tinh có phiền não mới.

Thẻ tín dụng của Thịnh Diệc còn ở chỗ cô!

Ngày đó Thịnh Diệc đưa cô để mua thuốc và quần tất, chắc cậu ta nghĩ rằng vì đưa điểm tâm cho cậu nên cô bị thương ở chân. Cậu ta muốn gánh vác trách nhiệm nhưng Ngu Tinh cảm thấy lỗi không phải do cậu.

Huống hồ cô vẫn có tiền mua thuốc và quần tất, không cần dùng tiền của người khác.

Cậu ta không nhắc nhở, Ngu Tinh đặt trên giá sách trong phòng ngủ chung cư, quên mất chuyện trả lại.

Giải quyết xong sự cố với Khâu Hủy Ni, đêm đó, cô mới nhớ vật nóng bỏng tay này còn ở chỗ mình.

Mở đèn bàn lên, ánh đèn dìu dịu tỏa ánh sáng bao phủ căn phòng nhỏ.

Ngu Tinh mặc áo ngủ ngồi bên bàn học, cầm thẻ tín dụng của Thịnh Diệc nhìn nhìn, phát WeChat cho cậu ta:

【 Học trưởng, ngày mai anh có rảnh không? Đồ của anh còn ở chỗ tôi, tôi mang trả lại cho anh. 】

Không lâu sau Thịnh Diệc trả lời:

【 Dùng qua chưa?】

Cô do dự vài giây, nói:

【 Chưa đâu. Đồng Đồng mua thuốc cho tôi rồi, quần tất hỏng không dùng được nữa, trong nhà vẫn còn không cần mua mới, ngày cuối tuần tôi trở về lấy cũng được. 】

Tin tức phát đi, qua vài phút, Thịnh Diệc mới trả lời.

Là tin nhắn âm thanh.

Ngu Tinh hơi khựng lại, chậm rãi giơ ngón tay click mở ——

Giữa màn đêm yên tĩnh, giọng nói đơn độc của cậu vang lên, thâm trầm sâu lắng:

“Như thế nào, dùng tiền của tôi sẽ bỏng tay sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện