Từ khi bắt đầu cắp sách đến trường, phương diện học tập của Ngu Trinh chưa bao giờ khiến Ngu Uyển Trinh lo lắng. Cô vẫn luôn vẫn duy trì thành tích dẫn đầu, thi đỗ vào lớp chất lượng cao của trường cấp ba danh giá nhất thành phố. Càng học lên cao, thành tích của cô càng vượt bậc.

Trí tưởng tượng có bay cao bay xa thế nào cô cũng không nghĩ đến một người đầy hứa hẹn như mình sẽ phát sầu vì việc “viết văn”.

Bị chê bai trình độ như vậy, Ngu Tinh không phục. Cô vén tay áo lên chong đèn thức đêm, tìm đủ loại tài liệu tham khảo để viết ra bức thư tình hoàn hảo nhất.

Số lượng từ được giản lược rất nhiều, nội dung đều được Ngu Tinh chắt lọc và biên soạn bằng cả tâm huyết. Cô không tin Thịnh Diệc đọc bức thư này còn không hài lòng.

Lại lần nữa đến trước nhà Dật Giáo, tâm trạng cô thấp thỏm không yên có cảm giác muốn “khiêu chiến” một cách khó hiểu.

Bản thân Ngu Tinh cũng không phát hiện, cô răm rắp làm theo lời Thịnh Diệc, hoàn toàn bị cậu ta dắt mũi.

Chờ mãi cậu ta mới hồi âm. Đọc xong “lời bình luận” ở phần dưới cùng của bức thư thứ hai, Ngu Tinh nghiến răng nghiến lợi.

So lần trước cậu ta còn tiết kiệm mấy chữ:

―― “Viết liên thiên. Viết lại.”

Cô muốn giết cậu ta không chỉ một lần mà 180 lần! Ngu Tinh coi giấy viết thư là Thịnh Diệc mà xé thành nhiều mảnh. Sau khi bình tĩnh lại cô bắt đầu rối rắm.

Tiếp tục viết thì cũng như không viết, không viết thì không biết có chuyện gì xảy ra.

Suy xét một hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn là đồ nhát chết.

Ngu Tinh đem bức “thư tình” thứ ba giao tận tay cho Thịnh Diệc đúng lúc cậu ta rảnh rỗi: “Từ từ đã.”

Cậu ta muốn gọi cô lại, ý bảo cô đứng nguyên tại chỗ.

Thịnh Diệc đang ngồi trên sô pha phòng nghỉ, mở bức thư ra. Hàng mi dày rủ xuống.

Ngu Tinh không được tự nhiên mà nuốt nước bọt.

Cô cảm thấy quá xấu hổ, giống như đang xem phim mà nữ chính là mình.

Thịnh Diệc nhìn nhìn, bỗng nhiên ngước mắt, tầm mắt dừng trên mặt cô.

Cô nàng này kĩ năng hóa trang tốt, cặp kính to đùng khiến người khác không dễ dàng thấy được mặt cô.

Cậu ta cầm giấy viết thư, nhẹ nhàng nhướng mày: “Mặt em đỏ kìa.”

Ngu Tinh bối rối, cảm giác một luồng hơi nóng từ cổ dâng lên, theo bản năng lùi lại một bước về phía sau, mạnh miệng: “…… Không có!”

Thật ra dạo gần đây cô viết toàn những câu ngượng chín mặt.

[ Đôi mắt của anh là ánh sao đẹp nhất trong cuộc đời em.…

Nếu không học ở trường này, em sẽ không gặp được anh. Không gặp được anh, em sẽ không phải khổ sở vì yêu đơn phương nhưng em sẽ không hiểu được thế nào là rung động ngọt ngào của tình đầu……

Em suy nghĩ rất nhiều, anh chính là vận mệnh được sắp đặt từ trước của em……

Tâm duyệt quân hề quân bất tri – Em yêu anh nhưng anh nào có hay. Tâm sự này, em sợ anh biết, lại sợ anh không biết……]

Ôi trời nghĩ lại vẫn cảm thấy quá hổ thẹn, quá xấu hổ, mọi người để cô thắt cổ bằng sợi bún cho rồi!

Cô thề cuộc đời này cô chưa bao giờ nói những câu ghê tởm như vậy. Nhờ ơn Thịnh Diệc ban cho, cô nói bằng sạch chỉ trong một lần.

Cô có thể không đỏ mặt sao!

Thịnh Diệc lặng thinh trước sự cứng mồm của cô, rũ xuống mắt tiếp tục đọc.

Thật lâu sau, cậu ta ngẩng đầu, giả bộ nghi hoặc: “Bức thư hôm nay của em đi theo hướng tấu hài à.”

Ngu Tinh đang tự khiển trách bản thân, cảm thấy ngạc nhiên: “Hả”

Cậu ta chỉ vào một hàng, đọc thành tiếng: “Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất là giữa em và anh, là khoảng cách từ lớp 11-3 đến lớp 12-7……”

Thịnh Diệc nhìn về phía Ngu Tinh: “Khoảng cách giữa hai lớp, tôi nhớ rõ đi bộ chỉ mất vài phút.”

“……”

“Từ lớp em đến lớp tôi xa lắm sao?”

“……”

Cùng thảo luận với Thịnh Diệc về bức thư tình mình viết cho chính cậu ta, Ngu Tinh cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy kì quặc, đại não không tư duy kịp, nghẹn ngào không nên lời.

Thịnh Diệc nghiêm nghị nhíu mày: “Còn có cái này.”

Ngu Tinh có dự cảm không tốt, giây tiếp theo nghe cậu ta dõng dạc――

“Dù thế giới có đổi thay thì nam thần trong lòng em luôn là anh……”

Không khí yên tĩnh vài giây.

Thịnh Diệc nhìn Ngu Tinh đang đần mặt, khóe miệng cậu hơi mím, vẻ mặt ghét bỏ: “Em diễn đạt mạch lạc nhỉ.”

Ngu Tinh: “……”

Giết tên nhãi này đi!

Cầu xin ông trời hãy xử trảm tên vô lại này!!

Ngu Tinh bị vạch trần lời tỏ tình, cả người cứng đờ, nội tâm điên cuồng rít gào.

Tại vì cô viết cái gì cũng không làm cậu ta hài lòng. Viết nhiều quá thì có vẻ trói buộc, viết tình cảm sến súa thì có vẻ thích thể hiện, nếu khong thử đủ loại phong cách thì cô biết làm thế nào bây giờ!

Ngu Tinh khổ sở trong lòng, trên mặt cũng khổ sở, không còn cách khác đành mở miệng xin tha: “Học trưởng, tôi thật sự không viết được, viết thế này đã là hết sức của tôi rồi. Tôi càng viết lại cậu đọc càng khó chịu……”

Thịnh Diệc dửng dưng chặn họng: “Kì thi lần trước em đứng trong top ba của trường. Thành tích học tập tốt như thế mà trình độ viết thư chỉ có thế này thôi à.”

Hai trường hợp này sao có thể giống nhau. Ngu Tinh định phản bác cuối cùng không mở miệng.

Lại nghe cậu ta nói: “Nếu em không thích viết cũng không sao.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập hi vọng.

“Học……”

Thịnh Diệc không để cô có cơ hội nói chuyện, mỉm cười: “Tôi vốn nghĩ rằng em nảy sinh tình cảm với tôi, xem ra là tôi suy nghĩ nhiều. Nếu như vậy tôi cũng không tự mình đa tình.……”

Cậu ta cũng biết Ngu Tinh khó chịu nhưng vẫn cam chịu viết tiếp.

Cô buồn thối ruột, chợt nghe Thịnh Diệc ôn tồn nói tiếp: “ Tôi vẫn chưa bảo em, có một người bạn của tôi tìm em.”

Ngu Tinh hoảng hốt: “Cái gì ạ?”

Bạn cậu ta tìm cô!

Thịnh Diệc gật đầu nhẹ nhàng: “Không biết gặp ở đâu, lúc đó hình như em đang hát, cậu ấy đã chụp bức ảnh. Cũng rất khéo em mặc váy đồng phục trường mình, cậu ta nhận ra đồng phục Lâm Thiên, tới tìm tôi hỏi người.”

Cậu ta nói, ánh mắt mang nét cười nhìn thẳng về phía cô.

Ngu Tinh lục lọi kí ức về khung cảnh cậu ta kể, cô hỏi dò: “Anh ta…… Tìm tôi làm gì?”

Thịnh Diệc hỏi lại: “Em đoán xem.”

Hai mắt cậu ta sáng lên: “Cậu ta nhất kiến chung tình với em.”

Cậu ta cẩn thận nói mấy chữ cuối cùng, như sợ cô nghe không rõ.

Thịnh Diệc đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Bạn của tôi dù đào hoa nhưng tính cách cậu ấy không tệ. Tôi hiểu lầm em có tình cảm với tôi, nên tôi không nói cho cậu ta, theo tình hình hiện tại xem ra tôi nên nói với cậu ta một tiếng. Nếu em đối với tôi chỉ là rung động nhất thời, tôi sẽ không làm lỡ nhân duyên của em.”

Cậu ta nhìn cô, thong thả ung dung bảo đảm: “Em yên tâm, bạn của tôi ngoại hình tương đối ổn, là một người nhiệt tình. Cậu ta thích em, sẽ quan tâm chăm sóc em, không để em phải chờ đợi. Nếu biết được tung tích của em thì cậu ta đỡ phải quấn lấy Thẩm Thời Ngộ nhờ tìm em, nên em có thể……”

Cậu ta như người anh trai lo lắng khuyên bảo cô, Ngu Tinh càng nghe càng không tiêu hóa nổi, cuống quít kêu to: “Học trưởng!”

Thịnh Diệc từ từ nhìn vào mắt cô: “Ừ”

Lần gần nhất cô hát là để chúc mừng sinh nhật Tô Thu, hôm đó cô đã mặc váy đồng phục, những điều Thịnh Diệc nói không giống lừa đảo.

Đầu óc Ngu Tinh rối loạn, người hiện tại đã khiến cô đau đầu lại còn thêm một người khác nháo nhác tìm kiếm tung tích của cô. Nếu giống như Thịnh Diệc nói, bạn của anh ta sẽ làm phiền cô mỗi ngày……

So với bị theo đuổi, còn không bằng để cô chủ động “theo đuổi” người khác!

Ngu Tinh vội vàng ngăn cản: “Học trưởng, anh nhất định đừng kể với bạn anh về tôi!”

Trên mặt Thịnh Diệc viết sẵn mấy chữ “Tôi cần lý do”, cậu ta đáp lại: “Tại sao?”

“Bởi vì, bởi vì tôi, tôi……” Cổ họng cô nghẹn lại, rồi cô cắn răng trả lời đại: “Bởi vì em thích học trưởng!”

Cậu ta nhướng mày: “Thế ư.”

Ngu Tinh gật đầu: “Em thật sự thích học trưởng ――”

Qua gọng kính, ánh mắt Ngu Tinh đón lấy cái nhìn của Thịnh Diệc, vẻ mặt kiên định bộc bạch lời trong lòng: “Không phải em nhất thời rung động, cũng không phải như anh hiểu lầm, sự thật chính là em thích anh! Em vừa chuyển tới Lâm Thiên nên không biết tất cả mọi người đều không dám viết thư tình cho anh. Em không biết trời cao đất dày, có viết một bức thư, nhưng không biết bị ai dán lên bảng tin…… Ngày đó nhà trường thông báo kiểm điểm em, anh cũng nghe rồi đúng không!”

“Sau đó em không cẩn thận trèo tường vào quán trà đó vô tình gặp được anh, em rất hạnh phúc, hơn nữa anh lại nói những câu…… khiến em kích động. Nên khi đó em mới bậy bạ nói hươu nói vượn. Thật ra từ cái nhìn đầu tiên em đã nhận ra anh, học trưởng anh không biết, buổi tối hôm đó em nằm trong chăn vui vẻ đến mức trằn trọc không ngủ được……!”

Ngu Tinh càng nói càng có lí, chính cô cũng sắp tin câu chuyện mình bịa ra.

Thịnh Diệc nghiêng đầu, cười hiền hòa: “Không phải rung động nhất thời?”

“Không phải!”

“Em thích tôi sao?”

“…… Thích!”

“Vậy sao em viết thư tình một cách vô tâm như vậy?”

Ngu Tinh ánh mắt mơ hồ: “Bởi vì em muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với học trưởng …”

Thịnh Diệc nghiền ngẫm nhìn về phía cô: “Cách này xa thế làm sao tiếp xúc với tôi?”

Cô cười gượng: “Em là người tùy tiện, sao dám dựa hơi, sẽ làm bẩn học trưởng……”

Trầm mặc hai giây, Thịnh Diệc mặt mày vui vẻ, cười nói: “Thật ra cũng không quan trọng.”

Cô khó hiểu: “Cái gì……”

“ Em không cần để ý đến sự trong sạch của tôi, làm bẩn một chút cũng không sao.”

Ngu Tinh: “……”

…… Thế này không có được.

Cảm giác đề tài càng ngày càng khó nói chuyện, nói thêm chút nữa không biết còn sẽ nói ra câu gì. Hôm nay, Thịnh Diệc rõ ràng là muốn chơi cô. Cô cũng đã nhận ra, Thịnh Diệc bắt cô lượn đi lượn lại, đơn giản muốn trêu đùa chọc tức cô tìm kiếm niềm vui.

Nhưng nếu không phối hợp, cô có thể làm thế nào.

Ngu Tinh vừa dày vò vừa khẩn trương, dốc sức nâng tinh thần chiến đấu lên.

Cũng không muốn làm khó cô, Thịnh Diệc tâm tình trở nên dễ chịu hơn, lấy hai ngón tay kẹp tờ giấy viết thư.

“Cầm về đi, tôi cho em thêm một cơ hội.”

Ngu Tinh ngơ ngác không nhúc nhích.

Cậu ta nhíu mày: “Muốn tôi đi ra đó?”

Cô chạy nhanh đến trước mặt cậu ta.

Ngu Tinh giơ tay ra muốn lấy lại bức thư. Thịnh Diệc dùng sức kẹp tờ giấy gây khó khăn cho cô.

Hai ánh mắt đối chọi nhau.

Cậu ta ngồi, cô đứng cách cậu ta rất gần, khoảng cách giữa hai người không tới một mét.

Đi đến gần như vậy mới thấy rõ, cặp mắt kia không còn ý cười, bên trong là ánh nhìn sâu thăm thẳm.

Trong khoảnh khắc này, Thịnh Diệc chớp mắt, đột nhiên nói: “Mắt kính của em rất xấu.”

Ngu Tinh ngửi được một mùi hương cô không biết tên, tựa như là từ trên người cậu ta truyền đến, không nồng đậm, nhẹ nhàng, thanh khiết, bình thản, giống như hương hoa nở dưới làn tuyết đầu mùa.

Cậu ta không kiêng dè, ánh mắt hướng thẳng về phía cô.

Dưới ánh mắt sắc bén, nóng rực của cậu ta, cô cảm thấy bản thân mình bị cậu ta nhìn thấu.

Ngay cả luồng không khí chuyển động xung quanh cũng trở nên kì quái. Hai tai Ngu Tinh dần tăng nhiệt độ, cô mím môi không nói câu gì, dùng sức lấy lại giấy viết thư, sau đó lùi về sau hai bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện