Sau trận đấu vừa rồi hiện tại chỉ còn bốn mươi người được đi vào vòng trong, lúc này trời cũng đã lóe hoàng hôn vì thế tất cả đều được trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục tranh đấu.

Vô Minh chia tay chúng nữ trở lại phòng mình, hắn cước bộ tiêu dao từ từ đi về phía lối hành lang dài, ngày hôm nay liên tục chiến đấu khiến cho hắn cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng đem so với những gì hắn đã trải qua thì có đáng là gì. Mở cửa phòng, hắn bước vào sau đó châm ngọn nến lên, hắn ngồi xuống bàn nghĩ ngợi một lúc rồi thổi nến sau đó leo lên giường, tối nay chẳng có gì để làm, cứ thế hắn ngủ thiếp đi.

Canh hai, trời giữa khuya, tiếng nhóp nhem kêu rít trong những tàng cây nghe mà sầu não ruột. Trước cửa phòng Vô Minh, một bóng đen lấp ló, hắn giương đôi mắt ti hí nhìn vào bên trong, tối đen như mực, hơi thở đều đều. Sau một hồi xem xét, bóng đen từ từ đẩy cửa vào trong, trên tay hắn dưới ánh sáng mờ mờ lóe lên ánh kim loại, thoạt nhìn như một hung khí nào đó. Bước chân rón rén, áp sát giường ngủ của Vô Minh, sau khi đã xác định mục tiêu bóng đen liền dùng hết sức đâm mạnh xuống.

Phập.

Tiếng dao xuyên qua lớp chăn đâm xuống tận giường, bóng đen đắc ý thở phào, ý định quay đầu tẩu thoát.

Chợt từ trên trần nhà, một viên châu màu vàng nhạt rơi xuống, ánh sáng của nó chiếu rọi khắp căn phòng rọi lên cả khuôn mặt của bóng đen kia, hắn hoảng hốt dùng tay che mắt lại, một bóng người từ trên phi xuống, nét mặt điềm tĩnh nhì hắn.

--“ Ngươi, ngươi không phải đang... “.

Bóng đen đó chính là Đại Nhật, một trong những kẻ có hiềm khích với Vô Minh, hắn lúc này nhìn thấy Vô Minh lù lù đứng trước mặt thì kinh hãi lắp bắp, tự ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện là người nằm trên giường chỉ là một hình nộm.

--“ Nữa đêm canh hai ngươi lại dám lén lút chui vào phòng của ta để ám sát, thật sự không biết sống chết là gì “.

Vô Minh nhếch mép cười, cái vẻ mặt “ ngươi đã bị ta bắt quả tang “ nói.

--“ Ngươi, ngươi muốn thế nào... “.

Đại Nhật không tự chủ lùi lại một bước, hoang mang nói.

--“ Ngươi muốn giết ta mà còn dám hỏi là ta muốn sao sao, thật tức cười... Nói mau, tại sao ngươi lại làm như vậy “.

Vô Minh gằng mặt ép cung.

--“ Đừng nhìn lời, ta liều mạng với ngươi”.

Đại Nhật chó cùng bứt dậu,hắn la lên một tiếng rồi điên dại lao vào Vô Minh.

--“ Muốn chết.. “.

Vô Minh khinh thường nói một câu, ngón tay đưa ra trong nháy mắt đã đem Đại Nhật điểm nguyệt khiến hắn toàn thân không thể nhúc nhích.

--“ Ngươi vừa làm gì, mau thả ta ra... “.

Đại Nhật không thể cử động, chỉ có cái miệng là vậy oai oái khiến cho vô Minh thật sự muốn vả cho vỡ mồm.

--“ Ngươi hết đường rồi, còn không mau nói tại sao ngươi ám sát ta.. “.

Vô Minh nghiêm mặt tra khảo.

--“ Hừ Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi hành sự... “.

Đại Nhật mồm miệng cứng chắc thế nhưng chân đã sớm run như cầy sấy.

--“ Hừ, nếu ngươi muốn chết... “.

Vô Minh hừ một tiếng, liền lấy ra đoạn thủy kiếm, rít gió một cái đã chém lên người Đại Nhật một đường dài.

--“ Aaaa.. Tên khốn, ngươi dám.. Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi... “.

Đại Nhật đau đớn gào lên, nếu như Vô Minh không sớm cách âm căn phòng lại thì đã có người nghe thấy.

--“ Đừng nói nhảm nữa, hiện tại ta dù có lấy mạng ngươi ở đây cũng không có ai biết, dù có biết thì cũng chẳng có ai làm gì được ta đâu vì ngươi mới là kẻ đi ám sát ta mà... “.

Vô Minh không chút để tâm lời hâm dọa của Đại Nhật, cái bộ dạng “ ta đếch sợ đâu “ khinh khỉnh nói.

--“ Ngươi, dù có làm ma ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu... “.

Đại Nhật nhìn máu rỉ ra từ vết thương của mình oán hận nói.

--“ Đợi ngươi thành ma đi hẳn tính, giờ ta sẽ hỏi ngươi một lần, ngươi không trả lời ta liền sẽ đâm ngươi một kiếm, cho ngươi nếm mùi vị sống không bằng chết... Nói đi tại sao ngươi lại muốn ám sát ta “.

Vô Minh vừa nói mũi kiếm vừa giơ lên chỉ vào người Đại Nhật.

--“ Ta không nói “.

Tuy nhiên Đại Nhật kia vẫn ương ngạnh không nói.

Phập..

Vô Minh không chần chừ liền đâm thẳng mũi kiếm vào bả vai của Đại Nhật.

--“ Aaaaa”.

Đại Nhật đau đớn rống lên.

--“ Nói không.. “.

--“ Không...”.

Phập....

--“ Nói không “.

--“ Aaaaa... Ta nói, ta nói “.

Đại Nhật chịu không nổi nữa liền hô lên.

--“ Tốt.. Nói đi.. “.

Vô Minh nét mặt hài lòng thu kiếm lại nói.

--“ Là.. Là Lãnh Thường sư huynh kêu ta làm.. “.

Đại Nhật hơi thở đứt đoạn cố nén đau đớn nói.

--“ Lãnh Thường, tại sao hắn muốn giết ta.. “.

Vô Minh có chút ngạc nhiên nói.

--“ Hắn ghen tị với ngươi, hắn không muốn ai vượt qua hắn.. “.

Đại Nhật nói.

--“ Hắn đố kị sao... Vì đố kị mà giết người sao, thật không thể tha thứ “.

Vô Minh tức giận nói.

--“ Hắn là như vậy, luôn không từ một thủ đoạn nào, cho dù là sư huynh đệ đồng môn cũng có thể ra tay hạ sát.. “.

Đại Nhật giống như bị kìm nén bấy lâu liền bộc phát ra, nét mặt khi nói về Lãnh Thường có chút khinh thường.

--“ Hạ sát huynh đệ đồng môn, chuyện đó là sao”.

Vô Minh nghe xong liền truy hỏi.

--“
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện