Vô Minh nhìn cục diện một lúc rồi lảng vảng đi đến chỗ một đệ tử của Thiên Thủy cung tên Linh Ba, người này mặc y bào của Thiên Thủy cung màu lục thủy, Linh Ba đứng nhìn Vô Minh một lúc rồi tỏ vẻ không thích nhưng không lảng tránh mà đứng ra ứng chiến, thủy kiếm trong tay tế xuất, minh quang như ráng trăng rực rỡ mà ôn hòa, tê âm rung động ùng ùng lao đến Vô Minh, Vô Minh mặt không đổi sắc, đoạn thủy xuất hiện, vô quang, ảm đạm, mang theo một màu đen tuyền, lạnh lẽo, sắc bén. Phiến kiếm va vào nhau vang lên âm thanh đinh chang chát tai, thủy kiếm của Linh Ba đại triển thần uy tạo ra một mủi khoan nước to lớn mạnh mẽ đâm xuống, Vô Minh một kiếm đảo vòng xẻ đôi không khí xung quanh chém vào mũi khoan khiến nó bị chẻ làm dôi, thủy kiếm bị đánh bật lộn trên không mấy vòng rồi trở lại tay Linh Ba, Vô Minh nhất kiếm một cái lập tức hỏa điểm bao trùm, chân đạp càn khôn liền tích tắc lao đến trước mặt Linh Ba, mũi kiếm rít gió đâm thẳng khiến Linh Ba phải đem thủy kiếm ngăn trở, lực đạo của cú đâm làm Linh Ba nghiên người về sau, ngọn lửa trên đoạn thủy kiếm sáng rực như mặt trời ban trưa, sức nóng làm Linh Ba ngộp thở, Vô Minh dùng sức ép Linh Ba lê về sau, thủy kiếm trên tay hắn cong lại sắp gãy,hắn nghiến răng đẩy mạnh hất Vô Minh lùi về sau, lập tức tế quyết tạo ra một quả cầu nước đem mình bao lấy vào trong, quả cầu theo lệnh của hắn liền tạo ra năm sáu tua nước tựa như vòi bạch tuộc mạnh mẽ quất vào Vô Minh, Vô Minh lần này rơi vào thế bị động liên tục bị người ta tấn công, tuy vậy hắn vẫn không có lúng túng một chút nào cứ lách người tránh né, lợi dụng thân thủ nhanh nhẹn khiến cho Linh Ba dù muốn cũng không thể chạm vào hắn, Vô Minh trong lúc né đòn hắn chợt ném về phía Linh Ba vài viên châu nhỏ màu đen, thế nhưng khi vừa chạm vào vòng nước đã bị ngăn bên ngoài không thể đi vào dù chỉ một li. Vẻ mặt Linh Ba đắc ý vô cùng thế nhưng trong phút chốc hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn, ba viên hắc châu đột nhiên xì khói đen rồi trong tích tắc phát nổ ầm ầm, tuy lực lượng không đủ làm Linh Ba bị thương nhưng lại khiến hắn hoảng hốt không thể tập trung tấn công, hơn nữa khói đen từ vụ nổ che khuất tầm nhìn làm hắn không thể quan sát xung quanh. Bỗng tiếng rít xé gió vang lên, cầu nước bao quanh Linh Ba như quả dưa hấu bị bổ đôi đổ rạp xuống đất, lưỡi kiếm trên tay Vô Minh lạnh lùng gác lên đỉnh đầu hắn, ánh mắt Linh Ba kinh ngạc đến không tin, hắn trong khoảnh khắc đã thua cuộc. Vô Minh thu kiếm lại, sắc mặt vẫn không đổi, lạnh nhạt nói.

--“ Ngươi thua... “.

Linh Ba không đáp chỉ hơi hụt hẫng rồi thôi.

Vô Minh bước sang một đệ tử khác cũng thuộc tứ đại môn phái, trong mười người cuối cùng này thì đã có tới tám người thuộc tứ môn kia rồi

Tên đệ tử của Chính Nhật giáo nhìn Vô Minh trong khoảnh khắc chiến ý dâng trào, không nói gì liền lao vào đánh, với thân hình cao to vạm vỡ, khí thế của hắn đã sớm ăn đứt Vô Minh. Vô Minh nhìn thấy toàn cảnh miệng khẽ nhếch lên, tay thò vào nhẫn moi ra một cây đại liên cỡ bự với băng đạn dài thượt, đây là một cơ hội để hắn thử nghiệm uy lực của súng máy, xem xem giữa người tu đạo và vũ khí khoa học thì thứ nào sẽ lợi hại hơn, phải biết mỗi viên đạn do loại súng này bắn ra đủ để xuyên qua một bức tường hai mươi. Vô Minh không chần chừ liền nhấn cò, đạn túa như mưa, Huyền Nhai nhìn thấy thủ đoạn kì dị của đối thủ hoảng hồn phòng thủ, hắn sử dụng song hỏa câu liên tục ngăn trở những viên đạn bay với tốc độ âm thanh, hắn tuy không biết thủ đoạn của Vô Minh là gì nhưng phải công nhận là hắn đang ăn thiệt thòi không ít, những viên đạn tuy không lợi hại nhiều nhưng số lượng và tốc độ thì vô cùng đáng sợ, chỉ cần một chút sơ xuất liền ăn hành khổ thân, khẩu súng liên thanh này khi tấn công với khoảng cách gần thật sự là một hung khí, đạn do nó bắn ra dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của Hồn Tôn thất, cửu giai, nếu không có hồn lực bảo hộ thì mất mạng là chuyện bình thường. Vô Minh đứng một chỗ xả đạn, mắt nhìn đối thủ chật vật phòng thủ trong lòng vui vẻ không thôi. Những người tham gia khác nhìn thấy lạ mắt cũng đồng loạt dừng lại quan sát, trông thấy thứ binh khí lạ lùng của Vô Minh ánh mắt trầm trồ không thôi, mấy lão già có chút ánh mắt thì tung lời khen ngợi, nói là không hổ danh Vạn Linh các làm Lam Khương nỡ mặt không thôi mặc dù hắn chả biết gì về cái thứ đó cả.

Súng đạn thì tất nhiên có hạn, bắn được một lúc sau thì hết đạn, tuy vậy cũng khiến Huyền Nhai trầy da tróc vảy, ăn hành không ít, hắn tức giận lao lên chém Vô Minh xối xả nhằm trả đũa, Vô Minh kịp thời cất lấy khẩu súng của mình vào nhẫn rồi lộn người tránh né, sau khi giữ được khoảng cách hắn liền lấy ra một thứ hình ống có kết cấu khác thường, miệng ống hướng phí Huyền Nhai lập tức bóp vếu, ý lộn bóp cò...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện